Trước cửa một quán đồ nướng, người phụ nữ từ trên xe taxi vừa đỗ lại nhanh chóng xuống xe, chạy vào trong tiệm. Cô đội nón len, đeo kính gọng đen, mặc một cái áo lông dài tới mắt cá chân, đi một đôi giày trắng, cả người từ đầu tới chân gần như kín mít.
Cô bước vào trong quán, nhìn thấy một người phụ nữ khác đang ngồi lẻ loi bên chiếc bàn ở trong góc cạnh cửa sổ, lúc này mới cởi áo khoác xuống, bước nhanh về phía đó. Khi tới sau lưng người phụ nữ kia thì đột ngột vỗ vào vai đối phương: "Không đợi tớ mà đã uống trước rồi hả?"
Nhậm Tư Đồ đang tự mình rót bia giật mình ngẩng đầu lên —— thấy Tôn Dao tháo cái nón xuống, rồi dửng dưng ngồi xuống đối diện với mình.
Nhậm Tư Đồ quét mắt nhìn Tôn Dao một vòng, ai có thể nghĩ tới một nữ minh tinh quá nửa đêm, lại ăn mặc như vậy chạy tới quán ăn bình dân này chứ?
Nhậm Tư Đồ mở một lon bia để ở trước mặt Tôn Dao. Tôn Dao đã cởi áo khoác, hiện giờ trên người là chiếc áo len màu trắng đơn giản, quần jean sáng màu phù hợp, trong nháy mắt đã không còn bộ dáng cồng kềnh vừa rồi nữa; khuôn mặt không trang điểm vẫn thực xinh đẹp. Tôn Dao cầm lon bia mà Nhậm Tư Đồ đưa qua, uống một hớp rồi nói: "Nói đi, hôm nay có chuyện gì mà lại tìm tớ ra ngoài."
"Không có." Nhậm Tư Đồ không mặn không nhạt trả lời.
Tôn Dao cầm menu của quán đồ nướng lên xem xét, lơ đãng hỏi: "Có phải liên quan tới chuyện tình yêu không?"
Động tác cầm lon bia của Nhậm Tư Đồ hơi chậm lại: "Cái gì mà tình yêu?"
"Tầm Tầm nói ". Nói đến đây, Tôn Dao cũng không tránh khỏi tò mò, đặt tờ menu xuống bàn, ung dung nhìn Nhậm Tư Đồ, "Vậy người đàn ông kia chân dài tới đâu mà Tầm Tầm lại gọi anh ta là chú chân dài?"
Nhậm Tư Đồ nhún vai một cái, không đáp lại, buồn bực uống tiếp. Thấy bộ dạng của cô trầm tư, Tôn Dao liền nhức đầu. Những suy nghĩ, tâm sự của bác sĩ tâm lý được che giấu quá kỹ, không để cho người ngoài nhìn ra một chút sơ hở nào. Nhưng Tôn Dao hiểu rõ cô như vậy, do dự một chút rồi mở miệng: "Hay là. . . . . . chuyện của mẹ cậu sao?"
Vừa nói đến chuyện này, Nhậm Tư Đồ nặng nề thở dài, "Thôi đừng nói nữa! Phiền lắm."
Nhậm Tư Đồ giơ lon bia cầm trên tay cụng vào lon của Tôn Dao: "Uống!"
Phản ứng này của cô rõ ràng là không muốn để Tôn Dao tiếp tục hỏi nữa, Tôn Dao cũng lập tức phối hợp, mang tất cả nghi vấn vào trong lon bia, hậm hực mà uống.
Với những người không quen Nhậm Tư Đồ, chắc chắn sẽ không tin được tửu lượng của cô lại cao tới vậy. Lúc hai người chuẩn bị tính tiền rời đi thì Nhậm Tư Đồ vẫn còn rất tỉnh táo, hai má mới chỉ hồng hồng một chút, còn Tôn Dao lại say khướt nằm gục xuống bàn bất động. Nhậm Tư Đồ giúp Tôn Dao mặc áo khoác, dìu cô rời khỏi quán đồ nướng.
Ra tới bên ngoài, gió lạnh quét qua, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo. Tôn Dao thì đặt mông ngồi trên bậc thang dựa vào lan can, cúi đầu lầm bầm lầu bầu cái gì đó. Nhậm Tư Đồ đỗ xe ở ven đường, cô lấy chìa khóa xe ở trong túi xách, muốn đỡ Tôn Dao vào xe nghỉ ngơi. Tôn Dao lại thừa dịp cô không chú ý, đứng lên lảo đảo xuống đường đi về phía trước.
Nhậm Tư Đồ vội vàng đóng cửa xe đuổi theo.
Đột nhiên Tôn Dao tự động dừng lại, nói đúng hơn là dừng lại trước một chiếc xe hơi màu đen.
Nhậm Tư Đồ sửng sốt nhìn Tôn Dao ngông nghênh gõ vào cửa sổ xe một cái. Sau đó cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, Tôn Dao lại khom người cùng tài xế nói chuyện!
Vẻ mặt Nhậm Tư Đồ tràn đầy nghi hoặc bước nhanh tới chỗ đó, khi đến gần mới nghe rõ, Tôn Dao không phải đang cùng tài xế kia nói chuyện phiếm, mà là đang cãi vã. Xem ra Tôn Dao thật sự say không nhẹ, sao lại tìm người lạ ở ngoài phố để gây gổ chứ?
Nhậm Tư Đồ không chậm trễ, nhanh chóng chạy tới, mà cô vừa mới đến bên cạnh Tôn Dao, đang chuẩn bị giơ tay lên vỗ vai Tôn Dao, lại nghe thấy cô ấy tức giận mắng tài xế kia: "Con mẹ nó ông về nói với Từ Kính! Chẳng lẽ không còn việc gì làm hay sao mà phải sai người đi theo giám sát tôi! Cút ngay!"
Vừa nghe thấy hai chữ “Từ Kính”, tay của Nhậm Tư Đồ dừng khựng lại giữa không trung.
Tài xế kia chột dạ, nhưng vẫn một mực phủ nhận: "Cô gái này, tôi không hiểu cô đang nói cái gì cả."
Tôn Dao lúc này đã vươn hẳn nửa người vào trong buồng xe, một tay túm lấy cổ áo của tài xế, tay kia chỉ thẳng vào cửa sổ sát đất của quán đồ nướng cách đó không xa: "Tôi ngồi ở trong đó hai giờ, cái xe này cũng dừng ở đây chừng đó thời gian. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ nhất thời hoàn hồn, theo bản năng nhìn qua cửa sổ sát đất của quán đồ nướng. Lúc ngồi ở trong đó, tâm trạng cô không được tốt, thấy Tôn Dao cứ liên tục ngó ra ngoài cửa sổ, cô cũng không thực sự để ý, thì ra lúc ấy Tôn Dao là nhìn chiếc xe này. . . . . .
Hiện tại, Tôn Dao vẫn còn cùng tài xế kia không ngừng giằng co: "Ông nói ông không biết Từ Kính sao? Được!" Tôn Dao lấy điện thoại di động ra bắt đầu ấn bàn phím. Có lẽ là vì tức giận cùng với đầu óc say đến choáng váng, ngón tay Tôn Dao run run rẩy rẩy, ấn tới ba lượt, rốt cuộc mới thành công ấn được dãy số kia. Sau đó trực tiếp nhét di động vào trong tay của người tài xế.
"Alo?" Đầu bên kia của di động truyền đến tiếng trả lời.
Sắc mặt tài xế nhất thời tái nhợt, cuống quít để điện thoại đến bên tai: "Từ thiếu. . . . . ."
". . . . . ."
"Vâng" mặc dù đang nói qua điện thoại di động, tài xế vẫn kính cẩn lễ phép gật đầu.
". . . . . ."
"Vâng"
". . . . . ."
"Được."
Tài xế một giọng căng thẳng nói xong, trả điện thoại lại cho Tôn Dao, cũng không nhìn Tôn Dao một cái, trực tiếp khởi động xe: "Ngại quá cô Tôn, tôi sẽ đi ngay."
Tài xế vội vã lái xe đi, còn người vừa hùng hùng hổ hổ tranh cãi với người ta - Tôn Dao lại thoáng mất hết cả sức lực, trong nháy mắt đã ngã ngồi ở trên mặt đất. Nhậm Tư Đồ vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.
Nhậm Tư Đồ rất vất vả mới đưa Tôn Dao kéo về xe của mình, lúc này mới gọi điện thoại thuê tài xế lái xe đến hỗ trợ.
Trong khoảng thời gian chờ tài xế tới đón, hai người ngồi im trong xe, mùi rượu từ trên người tràn ra nồng nặc. Nhậm Tư Đồ hạ toàn bộ cửa xe xuống cho thoáng đãng, nhìn Tôn Dao ở bên cạnh đang đắp áo khoác lông ngủ yên tĩnh. Nhậm Tư Đồ biết cô đang giả bộ ngủ, cũng không đành lòng vạch trần, nên chỉ có thể gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài để giết thời gian.
Lúc này, đã qua nửa đêm, toàn bộ thành phố vẫn đang đắm chìm trong bóng tối trước bình minh. Bầu trời tối đen thật sự rất thê lương, khiến cho người ta không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào.
Nhậm Tư Đồ không nhịn được chà xát hai bên cánh tay, đột nhiên nghe thấy Tôn Dao thì thầm hỏi cô: "Cậu nói xem, anh ta cứ xen vào cuộc sống của tớ như vậy. Ngộ nhỡ một ngày nào đó Tầm Tầm bị phát hiện, chúng ta phải làm như thế nào?"
Nhậm Tư Đồ quay sang nhìn Tôn Dao một cái, hai mắt Tôn Dao vẫn còn nhắm nghiền, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang ngập tràn lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng mệt mỏi hơi khép mắt lại: "Chính cậu đã từng nói, ông trời để cho Từ Kính không chết, là ông trời đang giúp cậu kết thúc cơn ác mộng. Từ đó về sau, mỗi ngày cậu sẽ đều sống vui vẻ, không ai có thể ngăn cản. . . . . ."
Có tiếng gõ vào xe truyền đến cắt đứt lời nói của Nhậm Tư Đồ. Tài xế hỗ trợ cuối cùng cũng đã tới. . . . . . Nhậm Tư Đồ vội vàng vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng sửng sốt.
Đứng ở ngoài cửa sổ không phải là tài xế tới hỗ trợ, mà là một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc xa lạ. Người này liếc nhanh qua Nhậm Tư Đồ, rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Dao ngồi bên cạnh cô.
Nhậm Tư Đồ cau mày hỏi: "Anh là ai?"
Tôn Dao cũng mở mắt ra nhìn, người đàn ông kia cung kính gật đầu với Tôn Dao: "Cô Tôn, Từ tiên sinh muốn cùng cô nói chuyện riêng một chút."
Anh ta vừa nói xong, sắc mặt của cả hai người trong xe lập tức thay đổi.
Dựa theo ánh mắt ám chỉ của người đàn ông xa lạ này, Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, thấy có một chiếc xe đang chờ sẵn ở đó. Đến lúc Tôn Dao cũng quay đầu nhìn qua thì cửa sổ phía sau của ô tô từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt của một người đàn ông ——
Là Từ Kính.
Nhậm Tư Đồ mặc dù chưa nhìn rõ dung mạo của người đàn ông ngồi trong xe, nhưng cũng đoán được chắc chắn anh ta là Từ Kính. Nhiều năm trước cô đã từng gặp qua anh ta, nên chỉ cần nhìn thoáng qua, Nhậm Tư Đồ theo bản năng sinh ra cảnh giác, dùng tay nắm chặt lấy cổ tay của Tôn Dao.
Tôn Dao thoáng ngạc nhiên, xong lại đột nhiên cười lạnh: "Bây giờ không còn giống ngày xưa nữa, một người què như anh ta thì có thể làm được gì tớ cơ chứ?"
Dứt lời liền rút khỏi tay Nhậm Tư Đồ, tùy tiện bước xuống xe.
Nhậm Tư Đồ nhìn Tôn Dao từng bước lảo đảo đi sang bên kia đường, trong lòng lo lắng. Vốn là cô gặp chuyện buồn phiền muốn tìm người ra ngoài uống rượu, kết quả lại dẫn tới đại phiền toái Từ Kính này. Thật là khiến người ta nhức đầu.
Thật may cũng không lâu lắm, Tôn Dao liền an toàn trở lại. Khi cô ngồi vào trong xe của Nhậm Tư Đồ, vẻ mặt vừa tức lại vừa buồn cười.
Nhậm Tư Đồ nhìn lại chiếc xe hơi màu đen kia thì nó đã bắt đầu khởi động, thoáng một cái đã chạy khuất khỏi tầm mắt của cô "Anh ta tìm cậu làm gì?"
"Anh ta huy động nhiều người như vậy chỉ để đến đây nói xin lỗi với tớ. Nói hơn nửa đêm tớ còn đi ra ngoài, anh ta lo lắng tớ xảy ra chuyện, nên mới phái người đi theo, mong tớ bỏ qua. Không, cần, để, ý?" Tôn Dao gằn ra từng tiếng, không nhịn được hừ lạnh, quay đầu sang nhìn Nhậm Tư Đồ hỏi, "Cậu nói như vậy có nực cười hay không?"
Nhưng Nhậm Tư Đồ lại cười không nổi.
Người đàn ông họ Từ này, cả cô và Tôn Dao đều không thể chọc vào. . . . . . Nhậm Tư Đồ cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một chút, không khỏi nghiêm túc khuyên nhủ: "Chờ cho cậu thực hiện xong hợp đồng lần này, nếu còn hợp đồng gì khác liên quan đến anh ta thì nói với người đại diện giúp cậu hủy đi. Anh ta có thể kí nhiều hợp đồng với cậu như vậy, chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp."
"Ban đầu thấy anh ta tới tìm tớ nhiều hơn, tớ còn tưởng. . . . . ." Nói tới đây, Tôn Dao không nhịn được nở nụ cười tự giễu, sau đó càng cười lại càng bi thương, lắc lắc đầu muốn khiến cho suy nghĩ ấy biến mất ——
Có lúc Nhậm Tư Đồ thực sự bội phục khả năng điều chỉnh tâm lý của Tôn Dao. Nhìn lại bản thân mình, cô vốn là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, vậy mà lại không thể điều chỉnh được tâm lý của chính mình.
***
Lúc Nhậm Tư Đồ về được đến nhà đã gần sáu giờ sáng, bầu trời phủ kín tầng tầng lớp lớp mây mù, sương sớm còn chưa tan, trong không khí là một mảnh mông lung mờ mịt. Nhậm Tư Đồ toàn thân nồng nặc mùi rượu, tận lực nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đổi giày vào nhà. Lúc này mới sực nhớ ra Tầm Tầm không có ở nhà, cô căn bản không cần phải lo mình gây ra tiếng động đánh thức cậu nhóc.
Buổi chiều hôm qua, Tầm Tầm sang nhà chú chân dài của nó chơi game, chơi liên tục thẳng tới buổi tối, cô kéo thế nào cũng không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể để cho cậu nhóc ngủ lại ở đó một đêm.
Mình cứ ngủ hai tiếng trước đã, rồi dậy đi đón Tầm Tầm sau cũng được, Nhậm Tư Đồ nghĩ thầm. Quần áo cũng không thay, trực tiếp ngã lên giường nhắm mắt ngủ luôn.
Thật là lâu cô chưa từng ngủ ngon như vậy, cả giấc ngủ không hề mộng mị gì, khiến cho Nhậm Tư Đồ ngọt ngào ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Khi Nhậm Tư Đồ toàn thân thỏa mãn vươn vai mở mắt ra nhìn, rèm cửa sổ không được kéo vào nên cả phòng ngủ tràn ngập ánh nắng mặt trời. Nhậm Tư Đồ lập tức ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở bên cạnh, đã hơn chín giờ rồi sao?
Cả người Nhậm Tư Đồ vẫn còn nồng nặc mùi rượu, nếu để Tầm Tầm ngửi thấy, nhất định cậu nhóc sẽ giáo dục cô một phen. Nghĩ tới điều này, Nhậm Tư Đồ liền cảm thấy nhức đầu, vội vàng vọt vào phòng tắm kỳ kỳ cọ cọ thật cẩn thận.
Tắm xong, tinh thần cũng trở nên sảng khoái, Nhậm Tư Đồ phủ thêm áo choàng tắm bước nhanh đi tới trước tủ treo quần áo, đang chuẩn bị thay đồ thì chợt nghe thấy chuông điện thoại di động của mình vang lên.
Nhậm Tư Đồ không nhớ nổi mình để di động ở chỗ nào, chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗ chăm chú lắng nghe —— hình như tiếng chuông phát ra từ phòng khách. Nhậm Tư Đồ vội vội vàng vàng mở cửa phòng ngủ chạy ra.
Nhưng cô vừa ra khỏi phòng ngủ chưa được hai bước, liền dừng khựng lại ——
Một người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, nhìn thấy cô thì có chút giật mình ——
Là Thời Chung, là anh đang gọi điện thoại tới cho cô ——
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Nhậm Tư Đồ, cánh tay đang cầm điện thoại của Thời Chung không tránh khỏi cứng đờ.
Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Nhậm Tư Đồ trống rỗng chừng hai giây, đến khi giọt nước từ trên mái tóc chưa được lau khô của cô lặng lẽ nhỏ xuống trước ngực, cô mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng nắm chặt lấy cổ áo choàng tắm.
Động tác đó của cô giống như tiếng chuông đánh thức Thời Chung, anh lập tức cúi đầu. Mặc dù không phải anh chưa từng gặp qua những người phụ nữ mặc lễ phục có cổ chữ V khoét sâu táo bạo, nhưng hình ảnh Nhậm Tư Đồ đứng trước mắt anh, bộ ngực như ẩn như hiện, ngược lại càng khiến…….người ta thêm mơ màng mộng tưởng.
Thời Chung là một người đàn ông có năng lực tự chủ rất cao, cho dù là đang đứng trước một cảnh xuân đẹp không sao tả xiết kia, nhưng vẫn có thể ngay tức khắc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Người phụ nữ này xương quai xanh thon dài, cần cổ vẽ ra một đường cong xinh đẹp. . . . . . Tầm mắt Thời Chung liếc nhanh qua cô, mỗi một tấc da thịt, anh chỉ nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn lên đôi môi của Nhậm Tư Đồ thì anh không có cách nào rời mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu Thời Chung chợt nhớ tới cuộc nói chuyện giữa anh và Tầm Tầm khi hai người đang chơi game vào tối hôm qua. . . . . .
***
Sau khi Tầm Tầm sống chết kiên quyết muốn ở lại nhà anh chơi game, Thời Chung cũng bị cậu nhóc này kéo ra ngồi trên mặt thảm ở ngoài phòng khách, hỗ trợ nó chơi. Cuối cùng, anh đành phải để người giúp việc tiễn Nhậm Tư Đồ ra về.
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ rời khỏi, người giúp việc đưa Nhậm Tư Đồ đi ra thang máy riêng của từng hộ gia đình. Cửa thang máy vừa đóng, Tầm Tầm đã bỏ máy chơi game xuống —— hiển nhiên, cậu nhóc này căn bản cũng không phải là nghiện chơi game đến nỗi ngay cả nhà cũng không chịu về, mà chủ yếu là vì muốn thoát khỏi sự giám sát của Nhậm Tư Đồ mà thôi.
Thời Chung thấy vậy, cũng buông máy chơi game xuống, một tay đặt trên bàn trà, nâng cằm lên nhìn về phía Tầm Tầm, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ xem cậu nhóc sẽ nói ra những câu kinh hãi thế tục gì ——
"Chú là ba tôi sao?"
Cánh tay nâng cằm của Thời Chung nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa là mặt bị đập xuống bàn trà. Câu nói mà Tầm Tầm nói ra, còn kinh hãi thế tục hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Thời Chung âm thầm điều chỉnh một lúc lâu, mới có thể bình tĩnh hỏi lại: "Sao cháu lại hỏi như thế?"
Tầm Tầm bày ra tư thế ‘đừng tưởng có thể tránh được ánh mắt của tôi’, có chút khinh bỉ nhìn bộ dạng ra vẻ đạo mạo của Thời Chung: "Tôi đã nhìn thấy hết rồi, ngày đó chú hôn Nhậm Tư Đồ."
"Ngày đó?"
Tầm Tầm lại bày ra tư thế "đừng tưởng có thể tránh được ánh mắt của tôi" với level cao hơn. Lúc này, Thời Chung thật sự cảm thấy mờ mịt, không sao hiểu nổi.
Tầm Tầm cho Thời Chung ba giây để thẳng thắn khai nhận sẽ được khoan hồng, nhưng thấy anh vẫn không có dấu hiệu muốn nói về chuyện đó, lúc này mới không cam lòng chép miệng, nói rõ ràng: "Chính là hôm chú uống rượu say chạy tới nhà tôi đó! Nhậm Tư Đồ còn gạt tôi, nói rằng chú đến chỉ vì ông đạo tặc kia là ba của chú. Chú chỉ đến tìm ông ấy mà thôi. Nếu ông đạo tặc thật sự là ba của chú, thì tại sao hai người không ở cùng với nhau? Nhậm Tư Đồ nhất định là đã xem “ba ơi, mình đi đâu thế?” (*) quá nhiều rồi, ngay lời nói dối như vậy mà cũng nói ra được.
(*) Là chương trình truyền hình thực tế “Dad, where are you going?”
Thời Chung bóp trán, nhất định là bởi vì anh và cậu nhóc này không cùng một thế hệ, nên cần phải thật cẩn thận để ý, mới có thể hoàn toàn hiểu Tầm Tầm đang nói cái gì.
"Đợi một chút…..! Ông đạo tặc?"
"Tôi gọi ông ấy là ông đạo tặc, ông ấy nói muốn nhét tôi vào bồn cầu rồi xả nước cho trôi đi nếu tôi không gọi là ông đạo tặc." Nói tới đây, hình như Tầm Tầm có chút tức giận, hậm hực nói, "Ông ấy là người xấu!"
Thời Chung lặng lẽ thở dài, cái này thật sự rất giống tác phong của ba anh.
"Còn nữa, “ba ơi, mình đi đâu thế?” là cái gì?" Thời Chung lại hỏi.
Tầm Tầm một giây trước vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi đã lập tức bị câu hỏi ngu xuẩn của Thời Chung thu hút toàn bộ sự chú ý: "Cái này mà chú cũng không biết sao?!"
Tầm Tầm kinh ngạc hô lên, tiếp theo lại bày ra bộ dáng ghét bỏ, giống như kiểu "không có cách nào nói chuyện được với người ngoài hành tinh".
"Được rồi, những thứ đó cũng không quan trọng." Thời Chung phất tay một cái, muốn đem mấy chi tiết không liên quan vứt sang một bên, sau đó nghiêm nghị hỏi, "Cháu xác định đã thấy chú hôn Nhậm Tư Đồ sao?"
"Khi đó tôi muốn đi toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ trên ghế salon. . . . . ." Tầm Tầm bất đắc dĩ buông tay, "Nhậm Tư Đồ nhất định là đã nghĩ tôi đang ngủ say rồi."
Thời Chung nhất thời rùng mình. Ở trên. . . . . . ghế salon?
Đêm đó anh lại quên mất nhiều chuyện như vậy sao? Thời Chung có chút ảo não lắc đầu.
"Tôi đã hỏi chú Gia Ngôn, em bé là từ đâu ra? Chú ấy nói là từ trong bàn chân mà ra, xem tôi là đứa nhỏ ba tuổi hay sao chứ? Trên TV cũng đều diễn cả rồi, hai người hôn nhau xong mới có thể sinh ra được em bé."
". . . . . ." Thời Chung rốt cuộc cũng hiểu suy nghĩ của cậu nhóc này, nhưng anh lại phát hiện ra mình hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tuy nhiên, rất nhanh Thời Chung xác định được vấn đề trọng điểm mà anh quan tâm từ trong lời nói của Tầm Tầm: "Chú Gia Ngôn? Người này và Nhậm Tư Đồ có quan hệ gì?"
"Mặc dù tổng điểm của chú Gia Ngôn có cao hơn chú một chút, nhưng khả năng chú ấy là ba của tôi thì rất thấp, vô cùng thấp" Thám tử nhỏ Tầm Tầm từ chối cho ý kiến về câu hỏi của Thời Chung, ngược lại bắt đầu một vòng suy luận mới, "Dù bề ngoài là tôi được nhận nuôi, nhưng tôi có thể khẳng định, mình chính là do Nhậm Tư Đồ sinh ra. Có lẽ là bởi nguyên nhân nào đó khiến Nhậm Tư Đồ không thể công khai thừa nhận tôi, nên chỉ có thể nhận nuôi để đón tôi trở về bên cạnh chăm sóc."
Nhận nuôi?
Hai chữ này đối với Thời Chung mà nói, thực sự kích thích anh không ít. Nhưng Tầm Tầm phân tích rất có lý, thậm chí còn gây ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh. Thời Chung tạm thời quyết định không đi sâu tìm hiểu vấn đề "nhận nuôi" này nữa, chỉ bất đắc dĩ hỏi "Cái này cháu cũng học từ việc xem TV sao?"
"Làm sao chú biết?" Tầm Tầm ngạc nhiên, "Chính là bộ phim do Tôn Dao đóng chiếu trên TV đó. Mặc dù trong phim Tôn Dao chỉ diễn vai phụ, nhưng cô ấy nhất định bắt chúng tôi đúng giờ phải bật TV lên xem kể cả có thích hay không, làm như thế để giúp tăng tỉ lệ người xem của phim này. Tôi cũng xem qua mấy tập, đúng lúc chiếu đến tình tiết: người mẹ không thể nhận đứa con của mình, liền lừa gạt là nó được nhận nuôi. Còn nữa, cái ngày Tôn Dao cùng Nhậm Tư Đồ đi đến cô nhi viện tìm tôi, tôi có nghe thấy Nhậm Tư Đồ khóc rất đau lòng trong phòng làm việc của viện trưởng. Đó chính là chứng cớ!"
". . . . . ."
". . . . . ."
***
Quay lại thực tại, Thời Chung nhìn chằm chằm vào đôi môi trơn mềm hồng nhuận của Nhậm Tư Đồ, dường như bên tai còn văng vẳng lời nói của Tầm Tầm: Khi đó tôi muốn đi toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ trên ghế salon. . . . . .
Tất cả những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, sao anh lại có thể quên hết không còn một mảnh?
Mà bây giờ, Thời Chung chỉ cần thoáng cúi đầu, là có thể ôn lại một lần nữa mềm mại ngọt ngào bị anh lãng quên. . . . . .
Thời Chung từng chút từng chút khẽ cúi đầu. Ánh mắt bình tĩnh, động tác rất nhỏ, nhưng không hề do dự.
Nhậm Tư Đồ vẫn còn đang căng thẳng nắm chặt cổ áo choàng, hoàn toàn không phát giác được ý đồ của anh.
Đúng lúc này, giọng nói bất mãn của Tầm Tầm từ trong phòng khách truyền đến ——"Thật kỳ quái, rõ ràng điện thoại di động của mẹ để ở nhà mà. . . . . ."
Tiếng nói của Tầm Tầm giống như một chậu nước lạnh dội vào ngọn lửa nóng bỏng, âm thanh này mãnh liệt xông vào tai Nhậm Tư Đồ, cô đột ngột ngẩng đầu, không ngờ lại chạm ngay vào ánh mắt của Thời Chung.
Ánh mắt của anh lẳng lặng dừng ở trên người cô, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sâu bên trong lại như có từng đợt sóng khủng hoảng đang cuộn trào ——
Không để ý tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua vai Thời Chung nhìn về phía Tầm Tầm đang đứng ở trong phòng khách.
Thời Chung cũng thu hồi ánh mắt, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Nhậm Tư Đồ ra, kéo cô tránh đi.
Cửa phòng ngủ ‘bịch’ một tiếng khép lại, hai người đứng ở cạnh cửa đối mặt nhìn nhau. Lưng của Nhậm Tư Đồ dán chặt vào cánh cửa lạnh lẽo, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy toàn thân nóng lên. Dù cô không cúi đầu xuống nhìn thì cũng có thể cảm nhận được lồng ngực bền chắc của người đàn ông trước mặt này như có như không chạm vào người cô. Vì vậy, Nhậm Tư Đồ không dám thở mạnh, vừa sợ áo choàng tắm sẽ rơi xuống, vừa sợ nếu ngực phập phồng quá lớn sẽ không cẩn thận mà………đụng phải anh.
Được một lúc, Thời Chung mới sực nhớ ra trên tay mình vẫn còn đang cầm điện thoại di động, anh lặng lẽ cất nó vào trong túi. Nhưng Thời Chung lại quên lùi về phía sau nửa bước, quên không thể cứ đứng sát vào cô như vậy, quên phải khống chế con tim mình đập rộn ràng vì cô. Không hiểu sao tim của Nhậm Tư Đồ cũng càng lúc đập càng nhanh, nhanh đến nỗi cô còn nghe thấy trong lồng ngực của mình phát ra âm thanh "Bùm . . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . "
Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ không chịu nổi nữa, trực tiếp đưa tay lên đẩy vai Thời Chung, thì con ngươi anh chợt căng thẳng, phối hợp bước lùi về phía sau.
Thời Chung vừa lùi lại, hô hấp của Nhậm Tư Đồ cũng trở nên bình ổn. Vốn dĩ Nhậm Tư Đồ bị anh bắt gặp trong bộ dạng chỉ khoác áo choàng tắm, tình huống này cùng lắm cũng chỉ là có một chút lúng túng mà thôi. Nhưng không ngờ anh lại kéo cô vào trong phòng ngủ, ngược lại lại khiến cô cảm thấy chột dạ. Nhậm Tư Đồ mờ mịt hỏi anh: "Tại sao phải trốn chứ?"
Giọng nói Thời Chung mát lạnh, hỏi ngược lại cô: "Chẳng lẽ em muốn để cho cậu nhóc kia nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình?"
"Tôi. . . . . ." Nhậm Tư Đồ nghẹn lời, không phản bác được điều gì.
Lúc này, tiếng hô của Tầm Tầm chợt vang lên ngay trước cửa phòng ngủ: "Ai ở bên trong đó?"
Tầm Tầm nghe thấy âm thanh đóng cửa bên trong nên nhanh chóng chạy vào. Nhậm Tư Đồ lo lắng Tầm Tầm sẽ mở cửa phòng ra, cô vội vàng đi tới tủ treo quần áo, gấp gáp tìm kiếm đồ lót. Đang định lấy áo lót từ trong tủ ra, lại cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang quấy rầy. Cô nhướng mày, vẫn thấy Thời Chung đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt không có cảm xúc gì nhìn cô.
"Chẳng lẽ anh còn muốn nhìn tôi thay quần áo?" Nhậm Tư Đồ vừa thốt lên đã ngay lập tức hối hận, câu nói này của cô thật giống như đang trêu đùa, khiêu khích vậy.
Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp sửa lại, Thời Chung đã bị câu hỏi của cô khiến cho sửng sốt ——
Nếu anh trả lời là "Phải" thì cô sẽ mặc cho anh xem sao? Thời Chung bị chính ý nghĩ đen tối của mình chọc cho bật cười.
Cô bước vào trong quán, nhìn thấy một người phụ nữ khác đang ngồi lẻ loi bên chiếc bàn ở trong góc cạnh cửa sổ, lúc này mới cởi áo khoác xuống, bước nhanh về phía đó. Khi tới sau lưng người phụ nữ kia thì đột ngột vỗ vào vai đối phương: "Không đợi tớ mà đã uống trước rồi hả?"
Nhậm Tư Đồ đang tự mình rót bia giật mình ngẩng đầu lên —— thấy Tôn Dao tháo cái nón xuống, rồi dửng dưng ngồi xuống đối diện với mình.
Nhậm Tư Đồ quét mắt nhìn Tôn Dao một vòng, ai có thể nghĩ tới một nữ minh tinh quá nửa đêm, lại ăn mặc như vậy chạy tới quán ăn bình dân này chứ?
Nhậm Tư Đồ mở một lon bia để ở trước mặt Tôn Dao. Tôn Dao đã cởi áo khoác, hiện giờ trên người là chiếc áo len màu trắng đơn giản, quần jean sáng màu phù hợp, trong nháy mắt đã không còn bộ dáng cồng kềnh vừa rồi nữa; khuôn mặt không trang điểm vẫn thực xinh đẹp. Tôn Dao cầm lon bia mà Nhậm Tư Đồ đưa qua, uống một hớp rồi nói: "Nói đi, hôm nay có chuyện gì mà lại tìm tớ ra ngoài."
"Không có." Nhậm Tư Đồ không mặn không nhạt trả lời.
Tôn Dao cầm menu của quán đồ nướng lên xem xét, lơ đãng hỏi: "Có phải liên quan tới chuyện tình yêu không?"
Động tác cầm lon bia của Nhậm Tư Đồ hơi chậm lại: "Cái gì mà tình yêu?"
"Tầm Tầm nói ". Nói đến đây, Tôn Dao cũng không tránh khỏi tò mò, đặt tờ menu xuống bàn, ung dung nhìn Nhậm Tư Đồ, "Vậy người đàn ông kia chân dài tới đâu mà Tầm Tầm lại gọi anh ta là chú chân dài?"
Nhậm Tư Đồ nhún vai một cái, không đáp lại, buồn bực uống tiếp. Thấy bộ dạng của cô trầm tư, Tôn Dao liền nhức đầu. Những suy nghĩ, tâm sự của bác sĩ tâm lý được che giấu quá kỹ, không để cho người ngoài nhìn ra một chút sơ hở nào. Nhưng Tôn Dao hiểu rõ cô như vậy, do dự một chút rồi mở miệng: "Hay là. . . . . . chuyện của mẹ cậu sao?"
Vừa nói đến chuyện này, Nhậm Tư Đồ nặng nề thở dài, "Thôi đừng nói nữa! Phiền lắm."
Nhậm Tư Đồ giơ lon bia cầm trên tay cụng vào lon của Tôn Dao: "Uống!"
Phản ứng này của cô rõ ràng là không muốn để Tôn Dao tiếp tục hỏi nữa, Tôn Dao cũng lập tức phối hợp, mang tất cả nghi vấn vào trong lon bia, hậm hực mà uống.
Với những người không quen Nhậm Tư Đồ, chắc chắn sẽ không tin được tửu lượng của cô lại cao tới vậy. Lúc hai người chuẩn bị tính tiền rời đi thì Nhậm Tư Đồ vẫn còn rất tỉnh táo, hai má mới chỉ hồng hồng một chút, còn Tôn Dao lại say khướt nằm gục xuống bàn bất động. Nhậm Tư Đồ giúp Tôn Dao mặc áo khoác, dìu cô rời khỏi quán đồ nướng.
Ra tới bên ngoài, gió lạnh quét qua, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn tỉnh táo. Tôn Dao thì đặt mông ngồi trên bậc thang dựa vào lan can, cúi đầu lầm bầm lầu bầu cái gì đó. Nhậm Tư Đồ đỗ xe ở ven đường, cô lấy chìa khóa xe ở trong túi xách, muốn đỡ Tôn Dao vào xe nghỉ ngơi. Tôn Dao lại thừa dịp cô không chú ý, đứng lên lảo đảo xuống đường đi về phía trước.
Nhậm Tư Đồ vội vàng đóng cửa xe đuổi theo.
Đột nhiên Tôn Dao tự động dừng lại, nói đúng hơn là dừng lại trước một chiếc xe hơi màu đen.
Nhậm Tư Đồ sửng sốt nhìn Tôn Dao ngông nghênh gõ vào cửa sổ xe một cái. Sau đó cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, Tôn Dao lại khom người cùng tài xế nói chuyện!
Vẻ mặt Nhậm Tư Đồ tràn đầy nghi hoặc bước nhanh tới chỗ đó, khi đến gần mới nghe rõ, Tôn Dao không phải đang cùng tài xế kia nói chuyện phiếm, mà là đang cãi vã. Xem ra Tôn Dao thật sự say không nhẹ, sao lại tìm người lạ ở ngoài phố để gây gổ chứ?
Nhậm Tư Đồ không chậm trễ, nhanh chóng chạy tới, mà cô vừa mới đến bên cạnh Tôn Dao, đang chuẩn bị giơ tay lên vỗ vai Tôn Dao, lại nghe thấy cô ấy tức giận mắng tài xế kia: "Con mẹ nó ông về nói với Từ Kính! Chẳng lẽ không còn việc gì làm hay sao mà phải sai người đi theo giám sát tôi! Cút ngay!"
Vừa nghe thấy hai chữ “Từ Kính”, tay của Nhậm Tư Đồ dừng khựng lại giữa không trung.
Tài xế kia chột dạ, nhưng vẫn một mực phủ nhận: "Cô gái này, tôi không hiểu cô đang nói cái gì cả."
Tôn Dao lúc này đã vươn hẳn nửa người vào trong buồng xe, một tay túm lấy cổ áo của tài xế, tay kia chỉ thẳng vào cửa sổ sát đất của quán đồ nướng cách đó không xa: "Tôi ngồi ở trong đó hai giờ, cái xe này cũng dừng ở đây chừng đó thời gian. . . . . ."
Nhậm Tư Đồ nhất thời hoàn hồn, theo bản năng nhìn qua cửa sổ sát đất của quán đồ nướng. Lúc ngồi ở trong đó, tâm trạng cô không được tốt, thấy Tôn Dao cứ liên tục ngó ra ngoài cửa sổ, cô cũng không thực sự để ý, thì ra lúc ấy Tôn Dao là nhìn chiếc xe này. . . . . .
Hiện tại, Tôn Dao vẫn còn cùng tài xế kia không ngừng giằng co: "Ông nói ông không biết Từ Kính sao? Được!" Tôn Dao lấy điện thoại di động ra bắt đầu ấn bàn phím. Có lẽ là vì tức giận cùng với đầu óc say đến choáng váng, ngón tay Tôn Dao run run rẩy rẩy, ấn tới ba lượt, rốt cuộc mới thành công ấn được dãy số kia. Sau đó trực tiếp nhét di động vào trong tay của người tài xế.
"Alo?" Đầu bên kia của di động truyền đến tiếng trả lời.
Sắc mặt tài xế nhất thời tái nhợt, cuống quít để điện thoại đến bên tai: "Từ thiếu. . . . . ."
". . . . . ."
"Vâng" mặc dù đang nói qua điện thoại di động, tài xế vẫn kính cẩn lễ phép gật đầu.
". . . . . ."
"Vâng"
". . . . . ."
"Được."
Tài xế một giọng căng thẳng nói xong, trả điện thoại lại cho Tôn Dao, cũng không nhìn Tôn Dao một cái, trực tiếp khởi động xe: "Ngại quá cô Tôn, tôi sẽ đi ngay."
Tài xế vội vã lái xe đi, còn người vừa hùng hùng hổ hổ tranh cãi với người ta - Tôn Dao lại thoáng mất hết cả sức lực, trong nháy mắt đã ngã ngồi ở trên mặt đất. Nhậm Tư Đồ vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.
Nhậm Tư Đồ rất vất vả mới đưa Tôn Dao kéo về xe của mình, lúc này mới gọi điện thoại thuê tài xế lái xe đến hỗ trợ.
Trong khoảng thời gian chờ tài xế tới đón, hai người ngồi im trong xe, mùi rượu từ trên người tràn ra nồng nặc. Nhậm Tư Đồ hạ toàn bộ cửa xe xuống cho thoáng đãng, nhìn Tôn Dao ở bên cạnh đang đắp áo khoác lông ngủ yên tĩnh. Nhậm Tư Đồ biết cô đang giả bộ ngủ, cũng không đành lòng vạch trần, nên chỉ có thể gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài để giết thời gian.
Lúc này, đã qua nửa đêm, toàn bộ thành phố vẫn đang đắm chìm trong bóng tối trước bình minh. Bầu trời tối đen thật sự rất thê lương, khiến cho người ta không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào.
Nhậm Tư Đồ không nhịn được chà xát hai bên cánh tay, đột nhiên nghe thấy Tôn Dao thì thầm hỏi cô: "Cậu nói xem, anh ta cứ xen vào cuộc sống của tớ như vậy. Ngộ nhỡ một ngày nào đó Tầm Tầm bị phát hiện, chúng ta phải làm như thế nào?"
Nhậm Tư Đồ quay sang nhìn Tôn Dao một cái, hai mắt Tôn Dao vẫn còn nhắm nghiền, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang ngập tràn lo lắng. Nhậm Tư Đồ cũng mệt mỏi hơi khép mắt lại: "Chính cậu đã từng nói, ông trời để cho Từ Kính không chết, là ông trời đang giúp cậu kết thúc cơn ác mộng. Từ đó về sau, mỗi ngày cậu sẽ đều sống vui vẻ, không ai có thể ngăn cản. . . . . ."
Có tiếng gõ vào xe truyền đến cắt đứt lời nói của Nhậm Tư Đồ. Tài xế hỗ trợ cuối cùng cũng đã tới. . . . . . Nhậm Tư Đồ vội vàng vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng sửng sốt.
Đứng ở ngoài cửa sổ không phải là tài xế tới hỗ trợ, mà là một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc xa lạ. Người này liếc nhanh qua Nhậm Tư Đồ, rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Dao ngồi bên cạnh cô.
Nhậm Tư Đồ cau mày hỏi: "Anh là ai?"
Tôn Dao cũng mở mắt ra nhìn, người đàn ông kia cung kính gật đầu với Tôn Dao: "Cô Tôn, Từ tiên sinh muốn cùng cô nói chuyện riêng một chút."
Anh ta vừa nói xong, sắc mặt của cả hai người trong xe lập tức thay đổi.
Dựa theo ánh mắt ám chỉ của người đàn ông xa lạ này, Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn sang bên kia đường, thấy có một chiếc xe đang chờ sẵn ở đó. Đến lúc Tôn Dao cũng quay đầu nhìn qua thì cửa sổ phía sau của ô tô từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt của một người đàn ông ——
Là Từ Kính.
Nhậm Tư Đồ mặc dù chưa nhìn rõ dung mạo của người đàn ông ngồi trong xe, nhưng cũng đoán được chắc chắn anh ta là Từ Kính. Nhiều năm trước cô đã từng gặp qua anh ta, nên chỉ cần nhìn thoáng qua, Nhậm Tư Đồ theo bản năng sinh ra cảnh giác, dùng tay nắm chặt lấy cổ tay của Tôn Dao.
Tôn Dao thoáng ngạc nhiên, xong lại đột nhiên cười lạnh: "Bây giờ không còn giống ngày xưa nữa, một người què như anh ta thì có thể làm được gì tớ cơ chứ?"
Dứt lời liền rút khỏi tay Nhậm Tư Đồ, tùy tiện bước xuống xe.
Nhậm Tư Đồ nhìn Tôn Dao từng bước lảo đảo đi sang bên kia đường, trong lòng lo lắng. Vốn là cô gặp chuyện buồn phiền muốn tìm người ra ngoài uống rượu, kết quả lại dẫn tới đại phiền toái Từ Kính này. Thật là khiến người ta nhức đầu.
Thật may cũng không lâu lắm, Tôn Dao liền an toàn trở lại. Khi cô ngồi vào trong xe của Nhậm Tư Đồ, vẻ mặt vừa tức lại vừa buồn cười.
Nhậm Tư Đồ nhìn lại chiếc xe hơi màu đen kia thì nó đã bắt đầu khởi động, thoáng một cái đã chạy khuất khỏi tầm mắt của cô "Anh ta tìm cậu làm gì?"
"Anh ta huy động nhiều người như vậy chỉ để đến đây nói xin lỗi với tớ. Nói hơn nửa đêm tớ còn đi ra ngoài, anh ta lo lắng tớ xảy ra chuyện, nên mới phái người đi theo, mong tớ bỏ qua. Không, cần, để, ý?" Tôn Dao gằn ra từng tiếng, không nhịn được hừ lạnh, quay đầu sang nhìn Nhậm Tư Đồ hỏi, "Cậu nói như vậy có nực cười hay không?"
Nhưng Nhậm Tư Đồ lại cười không nổi.
Người đàn ông họ Từ này, cả cô và Tôn Dao đều không thể chọc vào. . . . . . Nhậm Tư Đồ cúi đầu suy nghĩ cẩn thận một chút, không khỏi nghiêm túc khuyên nhủ: "Chờ cho cậu thực hiện xong hợp đồng lần này, nếu còn hợp đồng gì khác liên quan đến anh ta thì nói với người đại diện giúp cậu hủy đi. Anh ta có thể kí nhiều hợp đồng với cậu như vậy, chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp."
"Ban đầu thấy anh ta tới tìm tớ nhiều hơn, tớ còn tưởng. . . . . ." Nói tới đây, Tôn Dao không nhịn được nở nụ cười tự giễu, sau đó càng cười lại càng bi thương, lắc lắc đầu muốn khiến cho suy nghĩ ấy biến mất ——
Có lúc Nhậm Tư Đồ thực sự bội phục khả năng điều chỉnh tâm lý của Tôn Dao. Nhìn lại bản thân mình, cô vốn là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, vậy mà lại không thể điều chỉnh được tâm lý của chính mình.
***
Lúc Nhậm Tư Đồ về được đến nhà đã gần sáu giờ sáng, bầu trời phủ kín tầng tầng lớp lớp mây mù, sương sớm còn chưa tan, trong không khí là một mảnh mông lung mờ mịt. Nhậm Tư Đồ toàn thân nồng nặc mùi rượu, tận lực nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đổi giày vào nhà. Lúc này mới sực nhớ ra Tầm Tầm không có ở nhà, cô căn bản không cần phải lo mình gây ra tiếng động đánh thức cậu nhóc.
Buổi chiều hôm qua, Tầm Tầm sang nhà chú chân dài của nó chơi game, chơi liên tục thẳng tới buổi tối, cô kéo thế nào cũng không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể để cho cậu nhóc ngủ lại ở đó một đêm.
Mình cứ ngủ hai tiếng trước đã, rồi dậy đi đón Tầm Tầm sau cũng được, Nhậm Tư Đồ nghĩ thầm. Quần áo cũng không thay, trực tiếp ngã lên giường nhắm mắt ngủ luôn.
Thật là lâu cô chưa từng ngủ ngon như vậy, cả giấc ngủ không hề mộng mị gì, khiến cho Nhậm Tư Đồ ngọt ngào ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Khi Nhậm Tư Đồ toàn thân thỏa mãn vươn vai mở mắt ra nhìn, rèm cửa sổ không được kéo vào nên cả phòng ngủ tràn ngập ánh nắng mặt trời. Nhậm Tư Đồ lập tức ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở bên cạnh, đã hơn chín giờ rồi sao?
Cả người Nhậm Tư Đồ vẫn còn nồng nặc mùi rượu, nếu để Tầm Tầm ngửi thấy, nhất định cậu nhóc sẽ giáo dục cô một phen. Nghĩ tới điều này, Nhậm Tư Đồ liền cảm thấy nhức đầu, vội vàng vọt vào phòng tắm kỳ kỳ cọ cọ thật cẩn thận.
Tắm xong, tinh thần cũng trở nên sảng khoái, Nhậm Tư Đồ phủ thêm áo choàng tắm bước nhanh đi tới trước tủ treo quần áo, đang chuẩn bị thay đồ thì chợt nghe thấy chuông điện thoại di động của mình vang lên.
Nhậm Tư Đồ không nhớ nổi mình để di động ở chỗ nào, chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗ chăm chú lắng nghe —— hình như tiếng chuông phát ra từ phòng khách. Nhậm Tư Đồ vội vội vàng vàng mở cửa phòng ngủ chạy ra.
Nhưng cô vừa ra khỏi phòng ngủ chưa được hai bước, liền dừng khựng lại ——
Một người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, nhìn thấy cô thì có chút giật mình ——
Là Thời Chung, là anh đang gọi điện thoại tới cho cô ——
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Nhậm Tư Đồ, cánh tay đang cầm điện thoại của Thời Chung không tránh khỏi cứng đờ.
Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Nhậm Tư Đồ trống rỗng chừng hai giây, đến khi giọt nước từ trên mái tóc chưa được lau khô của cô lặng lẽ nhỏ xuống trước ngực, cô mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng nắm chặt lấy cổ áo choàng tắm.
Động tác đó của cô giống như tiếng chuông đánh thức Thời Chung, anh lập tức cúi đầu. Mặc dù không phải anh chưa từng gặp qua những người phụ nữ mặc lễ phục có cổ chữ V khoét sâu táo bạo, nhưng hình ảnh Nhậm Tư Đồ đứng trước mắt anh, bộ ngực như ẩn như hiện, ngược lại càng khiến…….người ta thêm mơ màng mộng tưởng.
Thời Chung là một người đàn ông có năng lực tự chủ rất cao, cho dù là đang đứng trước một cảnh xuân đẹp không sao tả xiết kia, nhưng vẫn có thể ngay tức khắc lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
Người phụ nữ này xương quai xanh thon dài, cần cổ vẽ ra một đường cong xinh đẹp. . . . . . Tầm mắt Thời Chung liếc nhanh qua cô, mỗi một tấc da thịt, anh chỉ nhìn lướt qua, nhưng khi nhìn lên đôi môi của Nhậm Tư Đồ thì anh không có cách nào rời mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu Thời Chung chợt nhớ tới cuộc nói chuyện giữa anh và Tầm Tầm khi hai người đang chơi game vào tối hôm qua. . . . . .
***
Sau khi Tầm Tầm sống chết kiên quyết muốn ở lại nhà anh chơi game, Thời Chung cũng bị cậu nhóc này kéo ra ngồi trên mặt thảm ở ngoài phòng khách, hỗ trợ nó chơi. Cuối cùng, anh đành phải để người giúp việc tiễn Nhậm Tư Đồ ra về.
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ rời khỏi, người giúp việc đưa Nhậm Tư Đồ đi ra thang máy riêng của từng hộ gia đình. Cửa thang máy vừa đóng, Tầm Tầm đã bỏ máy chơi game xuống —— hiển nhiên, cậu nhóc này căn bản cũng không phải là nghiện chơi game đến nỗi ngay cả nhà cũng không chịu về, mà chủ yếu là vì muốn thoát khỏi sự giám sát của Nhậm Tư Đồ mà thôi.
Thời Chung thấy vậy, cũng buông máy chơi game xuống, một tay đặt trên bàn trà, nâng cằm lên nhìn về phía Tầm Tầm, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ xem cậu nhóc sẽ nói ra những câu kinh hãi thế tục gì ——
"Chú là ba tôi sao?"
Cánh tay nâng cằm của Thời Chung nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa là mặt bị đập xuống bàn trà. Câu nói mà Tầm Tầm nói ra, còn kinh hãi thế tục hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Thời Chung âm thầm điều chỉnh một lúc lâu, mới có thể bình tĩnh hỏi lại: "Sao cháu lại hỏi như thế?"
Tầm Tầm bày ra tư thế ‘đừng tưởng có thể tránh được ánh mắt của tôi’, có chút khinh bỉ nhìn bộ dạng ra vẻ đạo mạo của Thời Chung: "Tôi đã nhìn thấy hết rồi, ngày đó chú hôn Nhậm Tư Đồ."
"Ngày đó?"
Tầm Tầm lại bày ra tư thế "đừng tưởng có thể tránh được ánh mắt của tôi" với level cao hơn. Lúc này, Thời Chung thật sự cảm thấy mờ mịt, không sao hiểu nổi.
Tầm Tầm cho Thời Chung ba giây để thẳng thắn khai nhận sẽ được khoan hồng, nhưng thấy anh vẫn không có dấu hiệu muốn nói về chuyện đó, lúc này mới không cam lòng chép miệng, nói rõ ràng: "Chính là hôm chú uống rượu say chạy tới nhà tôi đó! Nhậm Tư Đồ còn gạt tôi, nói rằng chú đến chỉ vì ông đạo tặc kia là ba của chú. Chú chỉ đến tìm ông ấy mà thôi. Nếu ông đạo tặc thật sự là ba của chú, thì tại sao hai người không ở cùng với nhau? Nhậm Tư Đồ nhất định là đã xem “ba ơi, mình đi đâu thế?” (*) quá nhiều rồi, ngay lời nói dối như vậy mà cũng nói ra được.
(*) Là chương trình truyền hình thực tế “Dad, where are you going?”
Thời Chung bóp trán, nhất định là bởi vì anh và cậu nhóc này không cùng một thế hệ, nên cần phải thật cẩn thận để ý, mới có thể hoàn toàn hiểu Tầm Tầm đang nói cái gì.
"Đợi một chút…..! Ông đạo tặc?"
"Tôi gọi ông ấy là ông đạo tặc, ông ấy nói muốn nhét tôi vào bồn cầu rồi xả nước cho trôi đi nếu tôi không gọi là ông đạo tặc." Nói tới đây, hình như Tầm Tầm có chút tức giận, hậm hực nói, "Ông ấy là người xấu!"
Thời Chung lặng lẽ thở dài, cái này thật sự rất giống tác phong của ba anh.
"Còn nữa, “ba ơi, mình đi đâu thế?” là cái gì?" Thời Chung lại hỏi.
Tầm Tầm một giây trước vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi đã lập tức bị câu hỏi ngu xuẩn của Thời Chung thu hút toàn bộ sự chú ý: "Cái này mà chú cũng không biết sao?!"
Tầm Tầm kinh ngạc hô lên, tiếp theo lại bày ra bộ dáng ghét bỏ, giống như kiểu "không có cách nào nói chuyện được với người ngoài hành tinh".
"Được rồi, những thứ đó cũng không quan trọng." Thời Chung phất tay một cái, muốn đem mấy chi tiết không liên quan vứt sang một bên, sau đó nghiêm nghị hỏi, "Cháu xác định đã thấy chú hôn Nhậm Tư Đồ sao?"
"Khi đó tôi muốn đi toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ trên ghế salon. . . . . ." Tầm Tầm bất đắc dĩ buông tay, "Nhậm Tư Đồ nhất định là đã nghĩ tôi đang ngủ say rồi."
Thời Chung nhất thời rùng mình. Ở trên. . . . . . ghế salon?
Đêm đó anh lại quên mất nhiều chuyện như vậy sao? Thời Chung có chút ảo não lắc đầu.
"Tôi đã hỏi chú Gia Ngôn, em bé là từ đâu ra? Chú ấy nói là từ trong bàn chân mà ra, xem tôi là đứa nhỏ ba tuổi hay sao chứ? Trên TV cũng đều diễn cả rồi, hai người hôn nhau xong mới có thể sinh ra được em bé."
". . . . . ." Thời Chung rốt cuộc cũng hiểu suy nghĩ của cậu nhóc này, nhưng anh lại phát hiện ra mình hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tuy nhiên, rất nhanh Thời Chung xác định được vấn đề trọng điểm mà anh quan tâm từ trong lời nói của Tầm Tầm: "Chú Gia Ngôn? Người này và Nhậm Tư Đồ có quan hệ gì?"
"Mặc dù tổng điểm của chú Gia Ngôn có cao hơn chú một chút, nhưng khả năng chú ấy là ba của tôi thì rất thấp, vô cùng thấp" Thám tử nhỏ Tầm Tầm từ chối cho ý kiến về câu hỏi của Thời Chung, ngược lại bắt đầu một vòng suy luận mới, "Dù bề ngoài là tôi được nhận nuôi, nhưng tôi có thể khẳng định, mình chính là do Nhậm Tư Đồ sinh ra. Có lẽ là bởi nguyên nhân nào đó khiến Nhậm Tư Đồ không thể công khai thừa nhận tôi, nên chỉ có thể nhận nuôi để đón tôi trở về bên cạnh chăm sóc."
Nhận nuôi?
Hai chữ này đối với Thời Chung mà nói, thực sự kích thích anh không ít. Nhưng Tầm Tầm phân tích rất có lý, thậm chí còn gây ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh. Thời Chung tạm thời quyết định không đi sâu tìm hiểu vấn đề "nhận nuôi" này nữa, chỉ bất đắc dĩ hỏi "Cái này cháu cũng học từ việc xem TV sao?"
"Làm sao chú biết?" Tầm Tầm ngạc nhiên, "Chính là bộ phim do Tôn Dao đóng chiếu trên TV đó. Mặc dù trong phim Tôn Dao chỉ diễn vai phụ, nhưng cô ấy nhất định bắt chúng tôi đúng giờ phải bật TV lên xem kể cả có thích hay không, làm như thế để giúp tăng tỉ lệ người xem của phim này. Tôi cũng xem qua mấy tập, đúng lúc chiếu đến tình tiết: người mẹ không thể nhận đứa con của mình, liền lừa gạt là nó được nhận nuôi. Còn nữa, cái ngày Tôn Dao cùng Nhậm Tư Đồ đi đến cô nhi viện tìm tôi, tôi có nghe thấy Nhậm Tư Đồ khóc rất đau lòng trong phòng làm việc của viện trưởng. Đó chính là chứng cớ!"
". . . . . ."
". . . . . ."
***
Quay lại thực tại, Thời Chung nhìn chằm chằm vào đôi môi trơn mềm hồng nhuận của Nhậm Tư Đồ, dường như bên tai còn văng vẳng lời nói của Tầm Tầm: Khi đó tôi muốn đi toilet, sau khi mở cửa liền nhìn thấy chú và mẹ trên ghế salon. . . . . .
Tất cả những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, sao anh lại có thể quên hết không còn một mảnh?
Mà bây giờ, Thời Chung chỉ cần thoáng cúi đầu, là có thể ôn lại một lần nữa mềm mại ngọt ngào bị anh lãng quên. . . . . .
Thời Chung từng chút từng chút khẽ cúi đầu. Ánh mắt bình tĩnh, động tác rất nhỏ, nhưng không hề do dự.
Nhậm Tư Đồ vẫn còn đang căng thẳng nắm chặt cổ áo choàng, hoàn toàn không phát giác được ý đồ của anh.
Đúng lúc này, giọng nói bất mãn của Tầm Tầm từ trong phòng khách truyền đến ——"Thật kỳ quái, rõ ràng điện thoại di động của mẹ để ở nhà mà. . . . . ."
Tiếng nói của Tầm Tầm giống như một chậu nước lạnh dội vào ngọn lửa nóng bỏng, âm thanh này mãnh liệt xông vào tai Nhậm Tư Đồ, cô đột ngột ngẩng đầu, không ngờ lại chạm ngay vào ánh mắt của Thời Chung.
Ánh mắt của anh lẳng lặng dừng ở trên người cô, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sâu bên trong lại như có từng đợt sóng khủng hoảng đang cuộn trào ——
Không để ý tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua vai Thời Chung nhìn về phía Tầm Tầm đang đứng ở trong phòng khách.
Thời Chung cũng thu hồi ánh mắt, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Nhậm Tư Đồ ra, kéo cô tránh đi.
Cửa phòng ngủ ‘bịch’ một tiếng khép lại, hai người đứng ở cạnh cửa đối mặt nhìn nhau. Lưng của Nhậm Tư Đồ dán chặt vào cánh cửa lạnh lẽo, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy toàn thân nóng lên. Dù cô không cúi đầu xuống nhìn thì cũng có thể cảm nhận được lồng ngực bền chắc của người đàn ông trước mặt này như có như không chạm vào người cô. Vì vậy, Nhậm Tư Đồ không dám thở mạnh, vừa sợ áo choàng tắm sẽ rơi xuống, vừa sợ nếu ngực phập phồng quá lớn sẽ không cẩn thận mà………đụng phải anh.
Được một lúc, Thời Chung mới sực nhớ ra trên tay mình vẫn còn đang cầm điện thoại di động, anh lặng lẽ cất nó vào trong túi. Nhưng Thời Chung lại quên lùi về phía sau nửa bước, quên không thể cứ đứng sát vào cô như vậy, quên phải khống chế con tim mình đập rộn ràng vì cô. Không hiểu sao tim của Nhậm Tư Đồ cũng càng lúc đập càng nhanh, nhanh đến nỗi cô còn nghe thấy trong lồng ngực của mình phát ra âm thanh "Bùm . . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . "
Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ không chịu nổi nữa, trực tiếp đưa tay lên đẩy vai Thời Chung, thì con ngươi anh chợt căng thẳng, phối hợp bước lùi về phía sau.
Thời Chung vừa lùi lại, hô hấp của Nhậm Tư Đồ cũng trở nên bình ổn. Vốn dĩ Nhậm Tư Đồ bị anh bắt gặp trong bộ dạng chỉ khoác áo choàng tắm, tình huống này cùng lắm cũng chỉ là có một chút lúng túng mà thôi. Nhưng không ngờ anh lại kéo cô vào trong phòng ngủ, ngược lại lại khiến cô cảm thấy chột dạ. Nhậm Tư Đồ mờ mịt hỏi anh: "Tại sao phải trốn chứ?"
Giọng nói Thời Chung mát lạnh, hỏi ngược lại cô: "Chẳng lẽ em muốn để cho cậu nhóc kia nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình?"
"Tôi. . . . . ." Nhậm Tư Đồ nghẹn lời, không phản bác được điều gì.
Lúc này, tiếng hô của Tầm Tầm chợt vang lên ngay trước cửa phòng ngủ: "Ai ở bên trong đó?"
Tầm Tầm nghe thấy âm thanh đóng cửa bên trong nên nhanh chóng chạy vào. Nhậm Tư Đồ lo lắng Tầm Tầm sẽ mở cửa phòng ra, cô vội vàng đi tới tủ treo quần áo, gấp gáp tìm kiếm đồ lót. Đang định lấy áo lót từ trong tủ ra, lại cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang quấy rầy. Cô nhướng mày, vẫn thấy Thời Chung đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt không có cảm xúc gì nhìn cô.
"Chẳng lẽ anh còn muốn nhìn tôi thay quần áo?" Nhậm Tư Đồ vừa thốt lên đã ngay lập tức hối hận, câu nói này của cô thật giống như đang trêu đùa, khiêu khích vậy.
Nhưng Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp sửa lại, Thời Chung đã bị câu hỏi của cô khiến cho sửng sốt ——
Nếu anh trả lời là "Phải" thì cô sẽ mặc cho anh xem sao? Thời Chung bị chính ý nghĩ đen tối của mình chọc cho bật cười.
/85
|