Chúng tôi phải nhìn về phía trước, không để vuột mất vài quả dưa dập, vài quả táo nát thì sao biết được cái gì là tốt? Phải tin tưởng phía trước tốt đẹp hơn có một người đang đợi chúng tôi, nhất định sẽ có.
1.
Sau khi “thổi đèn rút nến” với Đới Thời Phi, cuộc sống của tôi đã dần ổn định trở lại. Anh ta không còn gọi điện, hẹn tôi đi ăn hay đi xem phim nữa. Tôi trải qua những tháng ngày không đợi chờ, kỳ vọng, một chút ánh sáng cũng không có. Nhớ ngày trước còn mơ mộng được gả về nhà anh ta nhưng tôi đã nhanh chóng tỉnh mộng rồi, haizz!
Tâm trạng không tốt, vẫn luôn nghĩ về khoảng thời gian đẹp đẽ đó, nhớ lại khi ấy dì Thạch nói, tên của tôi và Đới Thời Phi đều có chữ “phi”, khiến bà liên tưởng đến câu “sát cánh cùng bay”. Nếu chúng tôi thành đôi thành lứa thật thì đúng là “sát cánh cùng bay” rồi.
Câu nói ấy lúc đó nghe vui bao nhiêu thì giờ lại thấy buồn bấy nhiêu. Haizz! “Sát cánh cùng bay”, thực ra từ đầu chí cuối chỉ toàn một mình tôi bay mà thôi! Điều đó khiến cõi lòng tôi tan nát, hằng ngày vác cái bộ mặt như thể ai quỵt nợ năm triệu tệ! May đang là kỳ nghỉ hè, nếu không bọn trẻ ở trường mầm non sẽ bị bộ mặt của tôi dọa cho chết khiếp.
Dì Thạch cũng vì thế mà luôn tỏ ra thận trọng trước mặt tôi, dáng vẻ biết lỗi. Đới Thời Phi là do dì ấy giới thiệu, giờ thành ra thế này, dì ấy tự cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm.p>
Hôm đó, tôi vô tình nghe thấy dì ấy nói chuyện với bố tôi, nói sự việc lần này đều tại dì ấy, ngay từ đầu đã không chịu suy xét, chỉ nghe thấy bà bạn nói có cậu cháu trai rất được, liền nghĩ ngay đến việc giới thiệu cho tôi. Giá trước khi hẹn gặp, dì ấy chịu khó tìm hiểu kỹ một chút có phải tốt hơn không. Kết quả là trong buổi xem mặt hôm ấy, vừa nhìn thấy cậu cháu trai của bà bạn trẻ trung, khôi ngô, tuấn tú, hoàn toàn ngoài dự đoán, dì ấy bỗng cảm thấy một viễn cảnh tối tăm, u ám. Mặc dù sau đó tôi và Đới Thời Phi hẹn hò vui vẻ nhưng dì ấy vẫn cảm thấy không an tâm. Cuối cùng, sự việc diễn ra đúng như dự đoán của dì ấy.<>
“Đều là lỗi tại tôi, nếu trước khi sự việc xảy ra tôi gặp cậu ấy trước thì bây giờ đã không đến nỗi để Phiên Phi phải chịu ấm ức.”
“Đừng nói linh tinh, việc đó liên quan gì đến bà. Từ đầu tôi đã nhắc nhở nó cái thằng Đới Thời Phi đó không được rồi, nó vẫn khăng khăng đi đến cùng một con hẻm tối tăm. Bây giờ đâm vào bức tường, là tự nó gây ra thôi.”
Bố luôn nói đúng, sự thật thường khó nghe. Tôi buồn bực đến mức hận không thể đi tìm một bức tường thật rồi đâm đầu vào, bất tỉnh nhân sự thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa.
Thất tình không phải chuyện gì quá to tát, những cái đã qua cứ để cho nó qua, hãy tin tưởng phía trước luôn có những điều tốt đẹp đang chờ bạn. Câu nói này tôi đã từng dùng để an ủi người khác, giờ lặng lẽ trong bóng tối tụng niệm cho chính mình nghe. Yên Phiên Phi, không có gì to tát cả, hãy để nó qua đi, phía trước sẽ có người tốt hơn bội phần đang chờ đợi mày!
Phía trước sẽ có người tốt hơn ư? Tôi không biết nhưng vẫn muốn cho mình một tia hy vọng. Có người nói, hy vọng là tài sản lớn nhất trong cuộc sống, thất vọng là vụ phá sản lớn nhất trong cuộc đời. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, sao phải vì một Đới Thời Phi mà đẩy mình xuống vực sâu của sự phá sản chứ?
Chu Nhất Minh cũng đến biểu dương tôi: “Không tồi, Bé bự, xem ra khả năng chống đỡ của em tốt hơn anh nhiều. Nghĩ thông rồi thì tốt, hôm nay anh trai mời em đi xem phim cho thư giãn đầu óc. Thấy thế nào? Anh trai có tốt không?”
“Xì, đừng có nói tốt mình nữa đi. Thực ra anh cũng cần có người đi cùng để thư giãn đầu óc. Như thế gọi là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.”
Ngoài việc tôi và Chu Nhất Minh giúp đỡ lẫn nhau ra thì Điền Tịnh cũng đến giúp đỡ tôi. Cô ấy chọn ngày nghỉ hẹn tôi đi mua sắm, đưa tôi đi cắt một kiểu tóc mới, như thế gọi là bắt đầu lại từ đầu.
“Được rồi, cậu không được nghĩ đến cái tên Đới Thời Phi đó nữa, hãy xem anh ta như mái tóc đã bị cậu cắt phăng đi rồi.”
Có bạn bè thật tốt, những lời khuyên, những lời động viên an ủi của họ đã giúp tôi dần dần thoát khỏi cái bóng của sự thất tình. Tôi không còn vác bộ mặt như bị ai quỵt nợ nữa.
Thời gian trôi đi, kỳ nghỉ hè kết thúc, tâm trạng của tôi cũng dần trở lại bình thường. Đến trường làm việc, các đồng nghiệp nhìn thấy đều nói tôi gầy.
“Cô giáo Tiểu Yên, sau một kỳ nghỉ hè mà cô đã gầy đi nhiều rồi đấy, giảm béo bằng cách nào thế?”
Thất tình đúng là phương thuốc giảm béo hữu hiệu nhất, nhờ nó mà sau hai tháng tôi đã gầy đi trông thấy, còn tác dụng nhanh hơn cả thuốc giảm béo đắt đỏ kia. Nhưng đương nhiên tôi không thể nói ra sự thật vì như thế chỉ càng khiến họ bàn tán thêm thôi.
“Tôi có một phương thuốc giảm béo gia truyền, không muốn nói cho ai đâu nhưng mọi người đều là đồng nghiệp nên nói nhỏ nhé, đó là… không… ăn… cơm.” Học kỳ mới này, tôi vẫn bị phân vào lớp mẫu giáo bé. Bọn trẻ của lớp này công nhận là khó trông nhất, nếu được chọn tôi sẽ không tình nguyện trông chúng nữa. Nhưng nhiệm vụ gian khổ mà vẻ vang đó đã giáng xuống đầu thì tôi không có cách gì từ chối, chỉ có thể giơ đầu chịu báng mà thôi.
Khai giảng, lớp mẫu giáo bé toàn bọn trẻ mới đến nên không tránh khỏi màn khóc lóc. Trong lớp học, liên tục có tiếng trẻ con khóc. Dỗ đứa này chưa xong lại quay sang dỗ đứa kia, dỗ đến mức khát khô cả cổ, nhưng dù có bực bội đến đâu cũng phải tươi cười, đó là đạo đức nghề nghiệp.
Không dễ gì dỗ dành cả một nhóm tiểu yêu ngừng khóc, còn chưa yên nổi ba phút, lại có một bà mẹ trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, bế một cậu bé đang gào khóc đến.
“Xin chào cậu bạn nhỏ!”
Tôi vội vàng đón lấy thằng bé từ tay người mẹ trẻ. Khi giao thằng bé cho tôi, cô ta thận trọng nhìn chiếc thẻ cài trước ngực tôi rồi nhiệt tình đáp lễ: “Cô là cô giáo Yên? Đào Đào, mau chào cô giáo Yên đi con.”
Thằng bé nào có muốn chào, chỉ ngoạc mồm ra khóc. Đứa trẻ thế này đâu phải tôi chưa từng gặp, tôi sẽ có cách giải quyết. Tôi ra hiệu cho mẹ thằng bé về trước, có bố mẹ ở đây, bọn trẻ sẽ càng khóc to hơn.
Bà mẹ trẻ vội vàng ra khỏi lớp. Tôi để ý thấy cô ta không đi luôn mà lén lút nhìn qua cửa sổ. Những bậc phụ huynh tỏ ra không yên tâm thế này không phải hiếm, tôi cứ kệ cho cô ta nhìn. Con trai cô ta khóc kinh thật, dỗ thế nào cũng không chịu nín. Cho nó đồ chơi để đánh lạc hướng sự chú ý nhưng nó đã không thèm nhìn còn tát tôi một cái, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi nữa.
Thằng bé này đúng là chiều quá hóa hư. Nếu là con tôi thì đã bị ăn đòn rồi. Nhưng nó là con của người ta, với thân phận là giáo viên. Tôi chỉ có thể nuốt cục tức để đối phó với nó.
Dỗ dành một lúc lâu Đào Đào mới chịu nín. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy mẹ thằng bé vẫn đứng đó, còn vẫy vẫy tay ý muốn tôi đi tới chỗ đó.
“Mẹ Đào Đào, chị còn việc gì cần dặn dò à?”
“Không ạ, cô giáo Yên, tôi càng nhìn càng thấy cô rất quen, như thể đã gặp ở đâu rồi. À, đúng rồi, có phải trước đây cô đã từng học ở Nhị Trung không?”
Mẹ Đào Đào vừa nói vậy, tôi cũng nhìn kỹ lại thì thấy cô ta cũng có nét quen quen. Đúng là tôi học cấp ba ở Nhị Trung, nói chuyện với mẹ Đào Đào một lúc, thì ra cô ta học hơn tôi hai khóa.
“Vậy thì cô học cùng khóa với em trai tôi rồi. Cậu ấy là lớp trưởng lớp 4, cô học ở lớp mấy?”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra chị là chị gái của Sở Vân Phi? Tôi cũng học ở lớp 4.”
Sở Vân Phi chính là cậu lớp trưởng mà tôi đã từng thầm thương trộm nhớ hồi cấp ba. Ngày ấy, cậu ta là anh chàng bảnh trai tiêu chuẩn, mặt mũi xinh xắn như lai Tây, mũi cao, mắt sâu, lông mày đen, rậm, cặp môi đầy đặn, làn da trắng hồng, khỏe khoắn, mái tóc hung hung tự nhiên, nhìn cứ tưởng cậu ta là con lai. Có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, và tôi cũng không phải ngoại lệ.
Năm ấy Sở Vân Phi rất nổi tiếng trong trường, có thể nói là “người nhìn người yêu, hoa thấy hoa nở”. Cậu ta vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn là một vận động viên xuất sắc trên thao trường. Các thầy cô giáo đều quý cậu ta, nữ sinh nào cũng yêu cậu ta, cậu ta có quan hệ tốt với tất cả nam sinh. Xét về mọi phương diện, cậu ta là nam sinh ưu tú nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng một học sinh gương mẫu được mọi người ca ngợi như thế lại bất ngờ gặp chuyện rắc rối.
Năm lớp 11, một nữ sinh trong lớp bất ngờ bị phát hiện có thai, cô ta thú nhận đó là con của Sở Vân Phi. Tin giật gân này khiến cả trường bàn tán xôn xao. Nhà trường cho gọi phụ huynh hai bên đến thương lượng và tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Sau đó, lớp tôi lại có một nữ sinh xác nhận đã mang thai, đứa trẻ cũng là con của Sở Vân Phi. Chưa yên trận sóng gió này đã nổi cơn phong ba khác, cả trường một lần nữa náo loạn. Chưa đầy một tháng đã phát hiện hai nữ sinh mang thai, cái tên Sở Vân Phi không chỉ nổi tiếng toàn trường, ngay cả trường khác cũng biết tiếng, những kẻ nhiều chuyện còn đến dò la tin tức: “Nghe nói trường các cậu có một nam sinh làm cho hai nữ sinh mang bầu phải không?”
Sở Vân Phi đã gặp rắc rối lớn, hai bên gia đình của hai cô gái đều thúc giục cậu ta, nhà trường cũng đòi xử lý cậu ta nghiêm khắc. Nhưng cậu ta còn chưa chịu thua, dương dương tự đắc nói là hai cô ấy tự nguyện, cậu ta không thể từ chối ai. Bọn họ đã đủ mười tám tuổi, có quyền làm chủ bản thân. Đã là chuyện hai bên cùng tình nguyện thì phụ huynh và giáo viên dựa vào cái gì để bắt phạt? Đã là thời đại mới mà vẫn còn vì chuyện này mà rùm beng, hỏi có gì hay ho?
Thái độ cậu ta như thế khiến cho bố mẹ hai cô gái đều tức giận. Một bà mẹ tức quá đòi đánh cậu ta, mẹ cậu ta xót con lại đứng ra bảo vệ. Lời qua tiếng lại thành ra cãi vã, khiến cho phòng hiệu trưởng ồn ào như một cái chợ vỡ.
Cuối cùng, về phía nhà trường, Sở Vân Phi bị xử phạt nghiêm khắc. Còn bố mẹ cậu ta sau khi cân nhắc mọi mặt đã quyết định cho cậu ta chuyển đến một trường trung học trên tỉnh.p>
Từ đó, Sở Vân Phi trở thành “truyền thuyết” của trường Nhị Trung. Sau khi cậu ta rời đi, suốt một thời gian dài người ta vẫn còn nhắc đến, tình tiết có phần thay đổi khi từ miệng người này sang miệng người khác.
Từ khi Sở Vân Phi chuyển trường, tôi không còn gặp cậu ta nữa, không ngờ hôm nay lại gặp chị cậu ta ở trường mầm non. Cô ấy tên Sở Vân Khiết, năm đó cũng là hoa khôi của trường. Cả hai chị em đều xinh đẹp, nhìn rất có cảm tình. Còn nhớ ngày ấy, Sở Vân Khiết thường hay sang lớp tôi tìm em trai. Cô nữ sinh lớp 12 này không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn sở hữu một thân hình gợi cảm, khiến những nữ sinh mới vào cấp ba thân hình còn chưa phát triển hết như chúng tôi nhìn chẳng khác gì những cọng giá đỗ.
Đương nhiên tôi là một ngoại lệ, tôi không phải cọng giá, bọn con trai thường nói tôi giống quả dưa hấu.
Giây phút lâu ngày mới gặp này, Sở Vân Khiết thân mật kéo tay tôi, nói: “Cô giáo Yên, hóa ra cô và em trai tôi lại học cùng lớp. Đây đúng là duyên kỳ ngộ, thảo nào trông cô quen quá. Chúng là đều là người quen cả, sau này mong cô quan tâm nhiều hơn đến Đào Đào nhà chúng tôi một chút.”
Không phải người quen tôi cũng sẽ không đối xử tệ với cậu quý tử của cô ấy! Nhưng đã danh nghĩa là người quen thì tôi sẽ khiến cô ấy thấy yên tâm hơn, liền mỉm cười gật đầu: “Vâng, không có gì. À phải rồi, Sở Vân Phi dạo này thế nào ạ? Bao năm rồi không gặp, cậu ấy vẫn khỏe chứ ạ?”
“Sau khi tốt nghiệp đại học, nó lên Quảng Đông làm mấy năm, sau đó không muốn làm thuê cho người ta nữa, muốn tự đứng ra kinh doanh. Tháng Tư vừa rồi, nó từ Quảng Đông trở về, chung vốn với một người bạn thành lập công ty vật tư xây dựng ở đường Tây Hoa. Khi nào rỗi, cô rẽ qua đấy chơi.”
Sở Vân Khiết vô cùng nhiệt tình, tôi biết rất rõ vì sao cô ấy lại nhiệt tình như thế. Đó hoàn toàn là do cậu con trai quý tử đang nhờ tôi trông nom, đó gọi là muốn con được chăm sóc tốt thì phải yêu quý thầy, các bậc cha mẹ luôn sẵn sàng tạo mối quan hệ tốt với giáo viên. Nhưng tôi và Sở Vân Phi trước đây không thân nhau lắm, tôi đoán cậu ta cũng chẳng nhớ người bạn cũ này đâu. Cho nên, sao tôi có thể tùy tiện chạy đi tìm cậu ta chứ?
Người ta lịch sự nói vậy, tôi cũng phải giả vờ đáp lễ: “Vâng, khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé, bây giờ tôi phải vào lớp rồi, trong giờ làm việc không nói chuyện được lâu.”
1.
Sau khi “thổi đèn rút nến” với Đới Thời Phi, cuộc sống của tôi đã dần ổn định trở lại. Anh ta không còn gọi điện, hẹn tôi đi ăn hay đi xem phim nữa. Tôi trải qua những tháng ngày không đợi chờ, kỳ vọng, một chút ánh sáng cũng không có. Nhớ ngày trước còn mơ mộng được gả về nhà anh ta nhưng tôi đã nhanh chóng tỉnh mộng rồi, haizz!
Tâm trạng không tốt, vẫn luôn nghĩ về khoảng thời gian đẹp đẽ đó, nhớ lại khi ấy dì Thạch nói, tên của tôi và Đới Thời Phi đều có chữ “phi”, khiến bà liên tưởng đến câu “sát cánh cùng bay”. Nếu chúng tôi thành đôi thành lứa thật thì đúng là “sát cánh cùng bay” rồi.
Câu nói ấy lúc đó nghe vui bao nhiêu thì giờ lại thấy buồn bấy nhiêu. Haizz! “Sát cánh cùng bay”, thực ra từ đầu chí cuối chỉ toàn một mình tôi bay mà thôi! Điều đó khiến cõi lòng tôi tan nát, hằng ngày vác cái bộ mặt như thể ai quỵt nợ năm triệu tệ! May đang là kỳ nghỉ hè, nếu không bọn trẻ ở trường mầm non sẽ bị bộ mặt của tôi dọa cho chết khiếp.
Dì Thạch cũng vì thế mà luôn tỏ ra thận trọng trước mặt tôi, dáng vẻ biết lỗi. Đới Thời Phi là do dì ấy giới thiệu, giờ thành ra thế này, dì ấy tự cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm.p>
Hôm đó, tôi vô tình nghe thấy dì ấy nói chuyện với bố tôi, nói sự việc lần này đều tại dì ấy, ngay từ đầu đã không chịu suy xét, chỉ nghe thấy bà bạn nói có cậu cháu trai rất được, liền nghĩ ngay đến việc giới thiệu cho tôi. Giá trước khi hẹn gặp, dì ấy chịu khó tìm hiểu kỹ một chút có phải tốt hơn không. Kết quả là trong buổi xem mặt hôm ấy, vừa nhìn thấy cậu cháu trai của bà bạn trẻ trung, khôi ngô, tuấn tú, hoàn toàn ngoài dự đoán, dì ấy bỗng cảm thấy một viễn cảnh tối tăm, u ám. Mặc dù sau đó tôi và Đới Thời Phi hẹn hò vui vẻ nhưng dì ấy vẫn cảm thấy không an tâm. Cuối cùng, sự việc diễn ra đúng như dự đoán của dì ấy.<>
“Đều là lỗi tại tôi, nếu trước khi sự việc xảy ra tôi gặp cậu ấy trước thì bây giờ đã không đến nỗi để Phiên Phi phải chịu ấm ức.”
“Đừng nói linh tinh, việc đó liên quan gì đến bà. Từ đầu tôi đã nhắc nhở nó cái thằng Đới Thời Phi đó không được rồi, nó vẫn khăng khăng đi đến cùng một con hẻm tối tăm. Bây giờ đâm vào bức tường, là tự nó gây ra thôi.”
Bố luôn nói đúng, sự thật thường khó nghe. Tôi buồn bực đến mức hận không thể đi tìm một bức tường thật rồi đâm đầu vào, bất tỉnh nhân sự thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa.
Thất tình không phải chuyện gì quá to tát, những cái đã qua cứ để cho nó qua, hãy tin tưởng phía trước luôn có những điều tốt đẹp đang chờ bạn. Câu nói này tôi đã từng dùng để an ủi người khác, giờ lặng lẽ trong bóng tối tụng niệm cho chính mình nghe. Yên Phiên Phi, không có gì to tát cả, hãy để nó qua đi, phía trước sẽ có người tốt hơn bội phần đang chờ đợi mày!
Phía trước sẽ có người tốt hơn ư? Tôi không biết nhưng vẫn muốn cho mình một tia hy vọng. Có người nói, hy vọng là tài sản lớn nhất trong cuộc sống, thất vọng là vụ phá sản lớn nhất trong cuộc đời. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, sao phải vì một Đới Thời Phi mà đẩy mình xuống vực sâu của sự phá sản chứ?
Chu Nhất Minh cũng đến biểu dương tôi: “Không tồi, Bé bự, xem ra khả năng chống đỡ của em tốt hơn anh nhiều. Nghĩ thông rồi thì tốt, hôm nay anh trai mời em đi xem phim cho thư giãn đầu óc. Thấy thế nào? Anh trai có tốt không?”
“Xì, đừng có nói tốt mình nữa đi. Thực ra anh cũng cần có người đi cùng để thư giãn đầu óc. Như thế gọi là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.”
Ngoài việc tôi và Chu Nhất Minh giúp đỡ lẫn nhau ra thì Điền Tịnh cũng đến giúp đỡ tôi. Cô ấy chọn ngày nghỉ hẹn tôi đi mua sắm, đưa tôi đi cắt một kiểu tóc mới, như thế gọi là bắt đầu lại từ đầu.
“Được rồi, cậu không được nghĩ đến cái tên Đới Thời Phi đó nữa, hãy xem anh ta như mái tóc đã bị cậu cắt phăng đi rồi.”
Có bạn bè thật tốt, những lời khuyên, những lời động viên an ủi của họ đã giúp tôi dần dần thoát khỏi cái bóng của sự thất tình. Tôi không còn vác bộ mặt như bị ai quỵt nợ nữa.
Thời gian trôi đi, kỳ nghỉ hè kết thúc, tâm trạng của tôi cũng dần trở lại bình thường. Đến trường làm việc, các đồng nghiệp nhìn thấy đều nói tôi gầy.
“Cô giáo Tiểu Yên, sau một kỳ nghỉ hè mà cô đã gầy đi nhiều rồi đấy, giảm béo bằng cách nào thế?”
Thất tình đúng là phương thuốc giảm béo hữu hiệu nhất, nhờ nó mà sau hai tháng tôi đã gầy đi trông thấy, còn tác dụng nhanh hơn cả thuốc giảm béo đắt đỏ kia. Nhưng đương nhiên tôi không thể nói ra sự thật vì như thế chỉ càng khiến họ bàn tán thêm thôi.
“Tôi có một phương thuốc giảm béo gia truyền, không muốn nói cho ai đâu nhưng mọi người đều là đồng nghiệp nên nói nhỏ nhé, đó là… không… ăn… cơm.” Học kỳ mới này, tôi vẫn bị phân vào lớp mẫu giáo bé. Bọn trẻ của lớp này công nhận là khó trông nhất, nếu được chọn tôi sẽ không tình nguyện trông chúng nữa. Nhưng nhiệm vụ gian khổ mà vẻ vang đó đã giáng xuống đầu thì tôi không có cách gì từ chối, chỉ có thể giơ đầu chịu báng mà thôi.
Khai giảng, lớp mẫu giáo bé toàn bọn trẻ mới đến nên không tránh khỏi màn khóc lóc. Trong lớp học, liên tục có tiếng trẻ con khóc. Dỗ đứa này chưa xong lại quay sang dỗ đứa kia, dỗ đến mức khát khô cả cổ, nhưng dù có bực bội đến đâu cũng phải tươi cười, đó là đạo đức nghề nghiệp.
Không dễ gì dỗ dành cả một nhóm tiểu yêu ngừng khóc, còn chưa yên nổi ba phút, lại có một bà mẹ trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, bế một cậu bé đang gào khóc đến.
“Xin chào cậu bạn nhỏ!”
Tôi vội vàng đón lấy thằng bé từ tay người mẹ trẻ. Khi giao thằng bé cho tôi, cô ta thận trọng nhìn chiếc thẻ cài trước ngực tôi rồi nhiệt tình đáp lễ: “Cô là cô giáo Yên? Đào Đào, mau chào cô giáo Yên đi con.”
Thằng bé nào có muốn chào, chỉ ngoạc mồm ra khóc. Đứa trẻ thế này đâu phải tôi chưa từng gặp, tôi sẽ có cách giải quyết. Tôi ra hiệu cho mẹ thằng bé về trước, có bố mẹ ở đây, bọn trẻ sẽ càng khóc to hơn.
Bà mẹ trẻ vội vàng ra khỏi lớp. Tôi để ý thấy cô ta không đi luôn mà lén lút nhìn qua cửa sổ. Những bậc phụ huynh tỏ ra không yên tâm thế này không phải hiếm, tôi cứ kệ cho cô ta nhìn. Con trai cô ta khóc kinh thật, dỗ thế nào cũng không chịu nín. Cho nó đồ chơi để đánh lạc hướng sự chú ý nhưng nó đã không thèm nhìn còn tát tôi một cái, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi nữa.
Thằng bé này đúng là chiều quá hóa hư. Nếu là con tôi thì đã bị ăn đòn rồi. Nhưng nó là con của người ta, với thân phận là giáo viên. Tôi chỉ có thể nuốt cục tức để đối phó với nó.
Dỗ dành một lúc lâu Đào Đào mới chịu nín. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy mẹ thằng bé vẫn đứng đó, còn vẫy vẫy tay ý muốn tôi đi tới chỗ đó.
“Mẹ Đào Đào, chị còn việc gì cần dặn dò à?”
“Không ạ, cô giáo Yên, tôi càng nhìn càng thấy cô rất quen, như thể đã gặp ở đâu rồi. À, đúng rồi, có phải trước đây cô đã từng học ở Nhị Trung không?”
Mẹ Đào Đào vừa nói vậy, tôi cũng nhìn kỹ lại thì thấy cô ta cũng có nét quen quen. Đúng là tôi học cấp ba ở Nhị Trung, nói chuyện với mẹ Đào Đào một lúc, thì ra cô ta học hơn tôi hai khóa.
“Vậy thì cô học cùng khóa với em trai tôi rồi. Cậu ấy là lớp trưởng lớp 4, cô học ở lớp mấy?”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra chị là chị gái của Sở Vân Phi? Tôi cũng học ở lớp 4.”
Sở Vân Phi chính là cậu lớp trưởng mà tôi đã từng thầm thương trộm nhớ hồi cấp ba. Ngày ấy, cậu ta là anh chàng bảnh trai tiêu chuẩn, mặt mũi xinh xắn như lai Tây, mũi cao, mắt sâu, lông mày đen, rậm, cặp môi đầy đặn, làn da trắng hồng, khỏe khoắn, mái tóc hung hung tự nhiên, nhìn cứ tưởng cậu ta là con lai. Có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, và tôi cũng không phải ngoại lệ.
Năm ấy Sở Vân Phi rất nổi tiếng trong trường, có thể nói là “người nhìn người yêu, hoa thấy hoa nở”. Cậu ta vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn là một vận động viên xuất sắc trên thao trường. Các thầy cô giáo đều quý cậu ta, nữ sinh nào cũng yêu cậu ta, cậu ta có quan hệ tốt với tất cả nam sinh. Xét về mọi phương diện, cậu ta là nam sinh ưu tú nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng một học sinh gương mẫu được mọi người ca ngợi như thế lại bất ngờ gặp chuyện rắc rối.
Năm lớp 11, một nữ sinh trong lớp bất ngờ bị phát hiện có thai, cô ta thú nhận đó là con của Sở Vân Phi. Tin giật gân này khiến cả trường bàn tán xôn xao. Nhà trường cho gọi phụ huynh hai bên đến thương lượng và tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Sau đó, lớp tôi lại có một nữ sinh xác nhận đã mang thai, đứa trẻ cũng là con của Sở Vân Phi. Chưa yên trận sóng gió này đã nổi cơn phong ba khác, cả trường một lần nữa náo loạn. Chưa đầy một tháng đã phát hiện hai nữ sinh mang thai, cái tên Sở Vân Phi không chỉ nổi tiếng toàn trường, ngay cả trường khác cũng biết tiếng, những kẻ nhiều chuyện còn đến dò la tin tức: “Nghe nói trường các cậu có một nam sinh làm cho hai nữ sinh mang bầu phải không?”
Sở Vân Phi đã gặp rắc rối lớn, hai bên gia đình của hai cô gái đều thúc giục cậu ta, nhà trường cũng đòi xử lý cậu ta nghiêm khắc. Nhưng cậu ta còn chưa chịu thua, dương dương tự đắc nói là hai cô ấy tự nguyện, cậu ta không thể từ chối ai. Bọn họ đã đủ mười tám tuổi, có quyền làm chủ bản thân. Đã là chuyện hai bên cùng tình nguyện thì phụ huynh và giáo viên dựa vào cái gì để bắt phạt? Đã là thời đại mới mà vẫn còn vì chuyện này mà rùm beng, hỏi có gì hay ho?
Thái độ cậu ta như thế khiến cho bố mẹ hai cô gái đều tức giận. Một bà mẹ tức quá đòi đánh cậu ta, mẹ cậu ta xót con lại đứng ra bảo vệ. Lời qua tiếng lại thành ra cãi vã, khiến cho phòng hiệu trưởng ồn ào như một cái chợ vỡ.
Cuối cùng, về phía nhà trường, Sở Vân Phi bị xử phạt nghiêm khắc. Còn bố mẹ cậu ta sau khi cân nhắc mọi mặt đã quyết định cho cậu ta chuyển đến một trường trung học trên tỉnh.p>
Từ đó, Sở Vân Phi trở thành “truyền thuyết” của trường Nhị Trung. Sau khi cậu ta rời đi, suốt một thời gian dài người ta vẫn còn nhắc đến, tình tiết có phần thay đổi khi từ miệng người này sang miệng người khác.
Từ khi Sở Vân Phi chuyển trường, tôi không còn gặp cậu ta nữa, không ngờ hôm nay lại gặp chị cậu ta ở trường mầm non. Cô ấy tên Sở Vân Khiết, năm đó cũng là hoa khôi của trường. Cả hai chị em đều xinh đẹp, nhìn rất có cảm tình. Còn nhớ ngày ấy, Sở Vân Khiết thường hay sang lớp tôi tìm em trai. Cô nữ sinh lớp 12 này không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn sở hữu một thân hình gợi cảm, khiến những nữ sinh mới vào cấp ba thân hình còn chưa phát triển hết như chúng tôi nhìn chẳng khác gì những cọng giá đỗ.
Đương nhiên tôi là một ngoại lệ, tôi không phải cọng giá, bọn con trai thường nói tôi giống quả dưa hấu.
Giây phút lâu ngày mới gặp này, Sở Vân Khiết thân mật kéo tay tôi, nói: “Cô giáo Yên, hóa ra cô và em trai tôi lại học cùng lớp. Đây đúng là duyên kỳ ngộ, thảo nào trông cô quen quá. Chúng là đều là người quen cả, sau này mong cô quan tâm nhiều hơn đến Đào Đào nhà chúng tôi một chút.”
Không phải người quen tôi cũng sẽ không đối xử tệ với cậu quý tử của cô ấy! Nhưng đã danh nghĩa là người quen thì tôi sẽ khiến cô ấy thấy yên tâm hơn, liền mỉm cười gật đầu: “Vâng, không có gì. À phải rồi, Sở Vân Phi dạo này thế nào ạ? Bao năm rồi không gặp, cậu ấy vẫn khỏe chứ ạ?”
“Sau khi tốt nghiệp đại học, nó lên Quảng Đông làm mấy năm, sau đó không muốn làm thuê cho người ta nữa, muốn tự đứng ra kinh doanh. Tháng Tư vừa rồi, nó từ Quảng Đông trở về, chung vốn với một người bạn thành lập công ty vật tư xây dựng ở đường Tây Hoa. Khi nào rỗi, cô rẽ qua đấy chơi.”
Sở Vân Khiết vô cùng nhiệt tình, tôi biết rất rõ vì sao cô ấy lại nhiệt tình như thế. Đó hoàn toàn là do cậu con trai quý tử đang nhờ tôi trông nom, đó gọi là muốn con được chăm sóc tốt thì phải yêu quý thầy, các bậc cha mẹ luôn sẵn sàng tạo mối quan hệ tốt với giáo viên. Nhưng tôi và Sở Vân Phi trước đây không thân nhau lắm, tôi đoán cậu ta cũng chẳng nhớ người bạn cũ này đâu. Cho nên, sao tôi có thể tùy tiện chạy đi tìm cậu ta chứ?
Người ta lịch sự nói vậy, tôi cũng phải giả vờ đáp lễ: “Vâng, khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé, bây giờ tôi phải vào lớp rồi, trong giờ làm việc không nói chuyện được lâu.”
/36
|