Sau khi kết hôn tất nhiên là tuần trăng mật. Về chuyện này, cả hai người lại vô cùng ăn ý, chưa bao giờ bọn họ hợp ý nhau đến thế. Không để ý đến thân phận địa vị, bọn họ không chọn đi du lịch nước ngoài, cũng không đi đến bất cứ khu du lịch nổi tiếng nào trong nước. Bọn họ đơn giản lựa chọn một vùng nông thôn, cũng không nói cho ai biết. Trong con người bọn họ đều tồn tại một ý thức cá nhân vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh vật hai bên đường đều rất thanh tĩnh, tuy rằng thỉnh thoảng lại bắt gặp những bãi rác thải ngổn ngang nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của hai người. Giang Nhân Ly cầm một quyển tạp chí trong tay, tùy ý lật giở, nào là tin giải trí, nào là tin kinh doanh, đều phô bày ra trước mặt mọi người. Cái xã hội này đều cần mấy chuyện đó để thỏa mãn lòng bát quái, nếu không nhất định sẽ u ám ủ rũ cả ngày không thôi.
Tới nơi, bọn họ đều ăn mặc quần áo rất nhẹ nhàng đơn giản, thật khiến cho tâm tình được thả lỏng.
Mạc Tu Lăng mặc áo sơ mi và quần thụng thoải mái, vẻ mặt tươi cười, khiến Giang Nhân Ly nảy sinh ảo giác. Anh dường như vẫn cứ là anh của năm xưa, vẫn là một chàng trai hơi một tý là đỏ mặt, cảm giác vô cùng quen thuộc trở về, cuộc sống tựa hồ cũng không quá gian nan.
Ngày đầu tiên, hai người cùng nhau giúp một người nông dân vào vườn cam hái quả, cả không khí tràn ngập mùi thơm mát của cam.
Mạc Tu Lăng trèo lên cây, tay cầm một cái kéo cắt cuống cam. Anh cắt cuống rất ngắn, chỉ có như vậy thì cây cam mới dùng được lâu. Giang Nhân Ly nhìn anh trên cao, lo lắng nói: “Cẩn thận một chút.”
Mạc Tu Lăng quay xuống nhìn cô cười: "Không sao."
Giang Nhân Ly đứng dưới tán cây, cũng dùng kéo cẩn thẩn cắt những quả ở thấp, sau đó lại nhẹ nhàng đặt vào trong sọt.
Thời tiết cuối thu, Giang Nhân Ly đứng trên đất bùn, mồ hôi ướt đẫm cổ. Có vật gì từ trên cây rơi xuống, cô đưa tay lên xoa cổ, nhưng không thấy gì, chỉ cảm thấy hơi đau. Mạc Tu Lăng thấy cổ cô hồng lên, liền trèo xuống, nhìn cô: “Để anh xem.”
Giang Nhân Ly nghe lời bước đến gần anh: "Có cái gì vậy?"
"Chắc là bị con gì cắn." Mạc Tu Lăng suy đoán.
Quần áo trên người anh dính nhựa cây, khiến cho màu áo trắng trở nên nhem nhuốc.
Cô nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cảm thấy lắng xuống, cô che miệng cười.
Mạc Tu Lăng lắc đầu, không đi để ý cô. Anh chạy đến chỗ người chủ vườn cam mượn một lọ nước hoa, sau đó xoa lên cổ cô. Vết thương bị chạm vào, cô kêu lên một tiếng.
Mạc Tu Lăng bật cười: "Đáng đời."
"Đúng là vô lương tâm."
Giang Nhân Ly cười chạy vào bếp đun nước tắm. Chuyện tắm giặt ở đây không được tiện lợi lắm, muốn tắm nước nóng phải đun nóng rồi dùng xô xách vào nhà tắm. Giang Nhân Ly nhìn đống củi, nghi hoặc không biết phải làm như thế nào. Mạc Tu Lăng kéo tay cô lại: "Rửa nồi."
Cô mang nồi đi rửa, còn anh ngồi xuống nhóm bếp.
Ánh lửa chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất chăm chú. Anh đưa tay lên quệt mồ hôi, một vệt nhọ màu tro xuất hiện trên mặt. Giang Nhân Ly nhìn thấy liền cười. Anh bị cô nhìn đến nóng ran, mới đưa tay áo lên xoa xoa.
Nước ở đây rất tốt, đều là nước giếng, chạm vào cảm thấy khá lạnh. Giang Nhân Ly đổ nước vào trong một cái nồi to.
Chỉ là việc cỏn con nhưng cô lại cảm thấy đạt được thành tựu.
Tắm rửa xong, hai người đến bãi đá ngồi chơi. Lúc này ở đây đã có rất nhiều người dân cầm quạt ngồi đó, vừa phe phẩy quạt vừa kể chuyện. Hai người nghe xong một hồi, mới biết được cái này gọi là hóng gió tám chuyện. Trong phòng nhiệt độ cao hơn chút, nên ban đêm bọn họ ra ngoài bãi đá này, trải chiếu ngồi nói chuyện, thậm chí còn ngủ luôn ở đó.
Mạc Tu Lăng muốn ngồi thêm một lúc nữa nhưng Giang Nhân Ly nằng nặc đòi về nhà ngủ. Cô nói có con gì cắn mình, anh còn tưởng rằng cô mượn cớ. Về đến phòng ngủ, bật đèn lên mới thấy đôi chân trắng nõn của cô chi chít vết sưng nhỏ màu hồng, vô cùng thê thảm.
"Thảo nào ngứa như vậy." Giang Nhân Ly ngồi trên giường liền gãi.
Mạc Tu Lăng dùng nước hoa bôi lên chân cô.
Nước hoa tiếp xúc vào da thịt rất lạnh, rất đau.
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Thật đúng là thiên kim tiểu thư."
Giang Nhân Ly không vui: "Có bản lĩnh anh thử xắn quần ra đó xem."
Mạc Tu Lăng không mở miệng, trong phòng không có điều hòa, nhưng thông gió, cho nên rất mát mẻ.
Mạc Tu Lăng tắt đèn nằm xuống, cô đã nằm bên cạnh anh. Qua ô cửa sổ trên tường, có thể nhìn thấy bầu trời dày đặc sao.
Cô lay người anh: "Bao nhiêu năm rồi anh không ngắm sao?”
Mạc Tu Lăng đưa hai tay lên gối đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn là bầu trời Trung Quốc đẹp nhất."
Giang Nhân Ly từ chối cho ý kiến.
Sớm hôm sau bọn họ tự nhiên tỉnh giấc, cảm thấy rất sảng khoái. Bọn họ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời lên cao. Ánh ban mai chiếu thẳng trên mặt, có chút nóng ấm.
Mạc Tu Lăng đi tới vòi nước, Giang Nhân Ly đặt một cái chậu bên cạnh anh. Lúc anh vặn vòi nước, nước chảy ra, cô đưa tay ra hứng. Cảm giác lành lạnh truyền đến, vô cùng thoải mái. Mấy vết muỗi cắn trên chân cô cũng đã tiêu tan, mặc quần sooc, chân cô trắng như thường.
Giang Nhân Ly chỉ dùng sữa rửa mặt, không có xoa thêm cái gì, còn Mạc Tu Lăng lại dùng khăn mặt rửa sạch mặt, sau đó mới đi ăn cơm.
Ông chủ trang trại thời gian này đang rất bận, cho nên ngủ dậy chỉ nấu một nồi cháo, sau đó đi ra ngoài trang trại làm việc. Lúc trở về thì cháo cũng đã nguội, ông ta mới vội vã ăn hai bát, rồi lại đi làm tiếp.
Mạc Tu Lăng múc thêm một bát cháo cho cô. Cháo chỉ có một ít đậu xanh, nhìn không đẹp mắt lắm nhưng lại rất ngon miệng.
Trên bàn còn có một đĩa dưa chua muối, đậu đũa, gia vị vô cùng đặc biệt.
Giang Nhân Ly rất thích ăn cải trắng, nghe nói chỉ cần ngâm trong nước muối hai ngày là có thể ăn. Cô cảm thấy việc này thật kì diệu, liên tục nói sau này trở về sẽ tự mình làm.
Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng liền kéo cô đến một dòng sông nhỏ gần đó đi câu cá. Giang Nhân Ly thấy anh rất thành thạo liền hỏi: "Có phải hồi bé anh không được chơi đùa thỏa thích nên bây giờ chơi bù không?"
"Lẽ nào em khi còn bé đã từng?"
Cô bĩu môi không thèm nói.
Anh xắn quần lên cao. Giang Nhân Ly trong lòng thầm nghĩ lần này rất may là cô không mặc quần dài. Lúc nãy anh có cầm theo một cái túi, giờ cô mới biết anh muốn tới đây để mò ốc nước ngọt. Loại ốc này rất nhỏ, bám vào các tảng đá, chỉ cần đưa tay ra cua một lần là được rất nhiều.
Giang Nhân Ly thấy vật gì động, định vươn tay ra thì bị Mạc Tu Lăng ngăn lại: “Đừng cử động!”
Anh giơ tay ra bắt được một con cua rất to: “Càng nó kẹp vào sẽ rất đau đấy."
Giang Nhân Ly sửng sốt nhìn anh tóm con cua bỏ trong túi.
Anh cứ bận rộn. Còn cô cứ ngồi trên phiến đá, hai chân đong đưa trong nước, vô cùng an nhàn, tự do tự tại.
Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô vợ nhỏ của mình, cô giống như một cô bé vừa phát hiện ra bí mật gì đó, dường như rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Anh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục công việc.
Hai người quay về sau khi đã thu hoạch được rất nhiều. Đêm đó bọn họ có một bữa ăn rất ngon, với món cua rang.
Đương nhiên, phụ nữ ở đây đều làm được mấy món này, bọn họ cho rất nhiều loại gia vị, màu sắc món cua trở nên vàng rực rất ngon mắt, dường như không cần ăn cũng biết được mùi vị ngon thế nào.
Giang Nhân Ly nhất định phải bóc hết vỏ rồi sau đó mới ăn thịt cua bên trong. Mạc Tu Lăng đưa cho cô một cái càng cua rất to, đúng là thịt ở càng cua là ngon nhất! Ốc thì phải vài ngày sau mới có thể chế biến thành món ăn, vì trong mình nó chứa rất nhiều cát, cần phải ngâm trong nước để cát ra hết. Kỳ thực còn có một cách khác nhanh hơn nhưng Giang Nhân Ly không thích, Mạc Tu Lăng đành phải làm, anh dùng kìm bẻ gãy chôn ốc cho cát ra hết.
Giang Nhân Ly mỗi ngày đều đến nhìn ngắm những con ốc nhỏ đáng yêu này, dường như không đến xem thì sẽ nhớ. Mạc Tu Lăng thấy vậy không khỏi lắc đầu.
Chế biến ốc nước ngọt có chút phiền phức, cần rất nhiều loại gia vị: hạt tiêu, ớt, dưa chua... tất cả cho vào bát. Thời gian luộc có chút lâu hơn bình thường. Sau đó, rất nhiều người ngồi quây quần, mỗi người trong tay cầm một cái tăm, xúc một ít ốc vào bát. Lúc đầu Giang Nhân Ly ăn thật chậm, dùng tăm khêu thịt ra, sau đó mới ăn, rồi tiếp tục khêu nốt phần thịt ở sâu trong mình ốc. Cách ăn này rất phiền toái nhưng Giang Nhân Ly vô cùng thích thú.
Cô thích thú đến nỗi không quan tâm tới xấu đẹp thế nào, tay đầy dầu mỡ nhưng cũng không bận tâm, ăn vui vẻ cùng mọi người. Lúc đầu không phát hiện, ăn xong mới cảm thấy vừa chua vừa cay. Ban đêm, cô bắt đầu đau bụng.
Mạc Tu Lăng đưa tay xoa trên bụng cô.
Cô nhìn trần nhà, chẳng có gì đẹp, toàn mạng nhện, cô cảm thán: "Xem ra đúng là cái gì cũng phải trả giá."
"Cái chính là do em thể chất không tốt."
Cô trừng mắt lườm anh: "Có điều thực sự ăn rất ngon."
"Cho nên em đáng bị đau."
Giang Nhân Ly xoay người không để ý tới anh.
Cảnh vật hai bên đường đều rất thanh tĩnh, tuy rằng thỉnh thoảng lại bắt gặp những bãi rác thải ngổn ngang nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của hai người. Giang Nhân Ly cầm một quyển tạp chí trong tay, tùy ý lật giở, nào là tin giải trí, nào là tin kinh doanh, đều phô bày ra trước mặt mọi người. Cái xã hội này đều cần mấy chuyện đó để thỏa mãn lòng bát quái, nếu không nhất định sẽ u ám ủ rũ cả ngày không thôi.
Tới nơi, bọn họ đều ăn mặc quần áo rất nhẹ nhàng đơn giản, thật khiến cho tâm tình được thả lỏng.
Mạc Tu Lăng mặc áo sơ mi và quần thụng thoải mái, vẻ mặt tươi cười, khiến Giang Nhân Ly nảy sinh ảo giác. Anh dường như vẫn cứ là anh của năm xưa, vẫn là một chàng trai hơi một tý là đỏ mặt, cảm giác vô cùng quen thuộc trở về, cuộc sống tựa hồ cũng không quá gian nan.
Ngày đầu tiên, hai người cùng nhau giúp một người nông dân vào vườn cam hái quả, cả không khí tràn ngập mùi thơm mát của cam.
Mạc Tu Lăng trèo lên cây, tay cầm một cái kéo cắt cuống cam. Anh cắt cuống rất ngắn, chỉ có như vậy thì cây cam mới dùng được lâu. Giang Nhân Ly nhìn anh trên cao, lo lắng nói: “Cẩn thận một chút.”
Mạc Tu Lăng quay xuống nhìn cô cười: "Không sao."
Giang Nhân Ly đứng dưới tán cây, cũng dùng kéo cẩn thẩn cắt những quả ở thấp, sau đó lại nhẹ nhàng đặt vào trong sọt.
Thời tiết cuối thu, Giang Nhân Ly đứng trên đất bùn, mồ hôi ướt đẫm cổ. Có vật gì từ trên cây rơi xuống, cô đưa tay lên xoa cổ, nhưng không thấy gì, chỉ cảm thấy hơi đau. Mạc Tu Lăng thấy cổ cô hồng lên, liền trèo xuống, nhìn cô: “Để anh xem.”
Giang Nhân Ly nghe lời bước đến gần anh: "Có cái gì vậy?"
"Chắc là bị con gì cắn." Mạc Tu Lăng suy đoán.
Quần áo trên người anh dính nhựa cây, khiến cho màu áo trắng trở nên nhem nhuốc.
Cô nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cảm thấy lắng xuống, cô che miệng cười.
Mạc Tu Lăng lắc đầu, không đi để ý cô. Anh chạy đến chỗ người chủ vườn cam mượn một lọ nước hoa, sau đó xoa lên cổ cô. Vết thương bị chạm vào, cô kêu lên một tiếng.
Mạc Tu Lăng bật cười: "Đáng đời."
"Đúng là vô lương tâm."
Giang Nhân Ly cười chạy vào bếp đun nước tắm. Chuyện tắm giặt ở đây không được tiện lợi lắm, muốn tắm nước nóng phải đun nóng rồi dùng xô xách vào nhà tắm. Giang Nhân Ly nhìn đống củi, nghi hoặc không biết phải làm như thế nào. Mạc Tu Lăng kéo tay cô lại: "Rửa nồi."
Cô mang nồi đi rửa, còn anh ngồi xuống nhóm bếp.
Ánh lửa chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất chăm chú. Anh đưa tay lên quệt mồ hôi, một vệt nhọ màu tro xuất hiện trên mặt. Giang Nhân Ly nhìn thấy liền cười. Anh bị cô nhìn đến nóng ran, mới đưa tay áo lên xoa xoa.
Nước ở đây rất tốt, đều là nước giếng, chạm vào cảm thấy khá lạnh. Giang Nhân Ly đổ nước vào trong một cái nồi to.
Chỉ là việc cỏn con nhưng cô lại cảm thấy đạt được thành tựu.
Tắm rửa xong, hai người đến bãi đá ngồi chơi. Lúc này ở đây đã có rất nhiều người dân cầm quạt ngồi đó, vừa phe phẩy quạt vừa kể chuyện. Hai người nghe xong một hồi, mới biết được cái này gọi là hóng gió tám chuyện. Trong phòng nhiệt độ cao hơn chút, nên ban đêm bọn họ ra ngoài bãi đá này, trải chiếu ngồi nói chuyện, thậm chí còn ngủ luôn ở đó.
Mạc Tu Lăng muốn ngồi thêm một lúc nữa nhưng Giang Nhân Ly nằng nặc đòi về nhà ngủ. Cô nói có con gì cắn mình, anh còn tưởng rằng cô mượn cớ. Về đến phòng ngủ, bật đèn lên mới thấy đôi chân trắng nõn của cô chi chít vết sưng nhỏ màu hồng, vô cùng thê thảm.
"Thảo nào ngứa như vậy." Giang Nhân Ly ngồi trên giường liền gãi.
Mạc Tu Lăng dùng nước hoa bôi lên chân cô.
Nước hoa tiếp xúc vào da thịt rất lạnh, rất đau.
Mạc Tu Lăng lắc đầu: "Thật đúng là thiên kim tiểu thư."
Giang Nhân Ly không vui: "Có bản lĩnh anh thử xắn quần ra đó xem."
Mạc Tu Lăng không mở miệng, trong phòng không có điều hòa, nhưng thông gió, cho nên rất mát mẻ.
Mạc Tu Lăng tắt đèn nằm xuống, cô đã nằm bên cạnh anh. Qua ô cửa sổ trên tường, có thể nhìn thấy bầu trời dày đặc sao.
Cô lay người anh: "Bao nhiêu năm rồi anh không ngắm sao?”
Mạc Tu Lăng đưa hai tay lên gối đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Vẫn là bầu trời Trung Quốc đẹp nhất."
Giang Nhân Ly từ chối cho ý kiến.
Sớm hôm sau bọn họ tự nhiên tỉnh giấc, cảm thấy rất sảng khoái. Bọn họ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời lên cao. Ánh ban mai chiếu thẳng trên mặt, có chút nóng ấm.
Mạc Tu Lăng đi tới vòi nước, Giang Nhân Ly đặt một cái chậu bên cạnh anh. Lúc anh vặn vòi nước, nước chảy ra, cô đưa tay ra hứng. Cảm giác lành lạnh truyền đến, vô cùng thoải mái. Mấy vết muỗi cắn trên chân cô cũng đã tiêu tan, mặc quần sooc, chân cô trắng như thường.
Giang Nhân Ly chỉ dùng sữa rửa mặt, không có xoa thêm cái gì, còn Mạc Tu Lăng lại dùng khăn mặt rửa sạch mặt, sau đó mới đi ăn cơm.
Ông chủ trang trại thời gian này đang rất bận, cho nên ngủ dậy chỉ nấu một nồi cháo, sau đó đi ra ngoài trang trại làm việc. Lúc trở về thì cháo cũng đã nguội, ông ta mới vội vã ăn hai bát, rồi lại đi làm tiếp.
Mạc Tu Lăng múc thêm một bát cháo cho cô. Cháo chỉ có một ít đậu xanh, nhìn không đẹp mắt lắm nhưng lại rất ngon miệng.
Trên bàn còn có một đĩa dưa chua muối, đậu đũa, gia vị vô cùng đặc biệt.
Giang Nhân Ly rất thích ăn cải trắng, nghe nói chỉ cần ngâm trong nước muối hai ngày là có thể ăn. Cô cảm thấy việc này thật kì diệu, liên tục nói sau này trở về sẽ tự mình làm.
Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng liền kéo cô đến một dòng sông nhỏ gần đó đi câu cá. Giang Nhân Ly thấy anh rất thành thạo liền hỏi: "Có phải hồi bé anh không được chơi đùa thỏa thích nên bây giờ chơi bù không?"
"Lẽ nào em khi còn bé đã từng?"
Cô bĩu môi không thèm nói.
Anh xắn quần lên cao. Giang Nhân Ly trong lòng thầm nghĩ lần này rất may là cô không mặc quần dài. Lúc nãy anh có cầm theo một cái túi, giờ cô mới biết anh muốn tới đây để mò ốc nước ngọt. Loại ốc này rất nhỏ, bám vào các tảng đá, chỉ cần đưa tay ra cua một lần là được rất nhiều.
Giang Nhân Ly thấy vật gì động, định vươn tay ra thì bị Mạc Tu Lăng ngăn lại: “Đừng cử động!”
Anh giơ tay ra bắt được một con cua rất to: “Càng nó kẹp vào sẽ rất đau đấy."
Giang Nhân Ly sửng sốt nhìn anh tóm con cua bỏ trong túi.
Anh cứ bận rộn. Còn cô cứ ngồi trên phiến đá, hai chân đong đưa trong nước, vô cùng an nhàn, tự do tự tại.
Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô vợ nhỏ của mình, cô giống như một cô bé vừa phát hiện ra bí mật gì đó, dường như rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Anh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục công việc.
Hai người quay về sau khi đã thu hoạch được rất nhiều. Đêm đó bọn họ có một bữa ăn rất ngon, với món cua rang.
Đương nhiên, phụ nữ ở đây đều làm được mấy món này, bọn họ cho rất nhiều loại gia vị, màu sắc món cua trở nên vàng rực rất ngon mắt, dường như không cần ăn cũng biết được mùi vị ngon thế nào.
Giang Nhân Ly nhất định phải bóc hết vỏ rồi sau đó mới ăn thịt cua bên trong. Mạc Tu Lăng đưa cho cô một cái càng cua rất to, đúng là thịt ở càng cua là ngon nhất! Ốc thì phải vài ngày sau mới có thể chế biến thành món ăn, vì trong mình nó chứa rất nhiều cát, cần phải ngâm trong nước để cát ra hết. Kỳ thực còn có một cách khác nhanh hơn nhưng Giang Nhân Ly không thích, Mạc Tu Lăng đành phải làm, anh dùng kìm bẻ gãy chôn ốc cho cát ra hết.
Giang Nhân Ly mỗi ngày đều đến nhìn ngắm những con ốc nhỏ đáng yêu này, dường như không đến xem thì sẽ nhớ. Mạc Tu Lăng thấy vậy không khỏi lắc đầu.
Chế biến ốc nước ngọt có chút phiền phức, cần rất nhiều loại gia vị: hạt tiêu, ớt, dưa chua... tất cả cho vào bát. Thời gian luộc có chút lâu hơn bình thường. Sau đó, rất nhiều người ngồi quây quần, mỗi người trong tay cầm một cái tăm, xúc một ít ốc vào bát. Lúc đầu Giang Nhân Ly ăn thật chậm, dùng tăm khêu thịt ra, sau đó mới ăn, rồi tiếp tục khêu nốt phần thịt ở sâu trong mình ốc. Cách ăn này rất phiền toái nhưng Giang Nhân Ly vô cùng thích thú.
Cô thích thú đến nỗi không quan tâm tới xấu đẹp thế nào, tay đầy dầu mỡ nhưng cũng không bận tâm, ăn vui vẻ cùng mọi người. Lúc đầu không phát hiện, ăn xong mới cảm thấy vừa chua vừa cay. Ban đêm, cô bắt đầu đau bụng.
Mạc Tu Lăng đưa tay xoa trên bụng cô.
Cô nhìn trần nhà, chẳng có gì đẹp, toàn mạng nhện, cô cảm thán: "Xem ra đúng là cái gì cũng phải trả giá."
"Cái chính là do em thể chất không tốt."
Cô trừng mắt lườm anh: "Có điều thực sự ăn rất ngon."
"Cho nên em đáng bị đau."
Giang Nhân Ly xoay người không để ý tới anh.
/82
|