Phong Dao Tranh thở gấp một hơi, nếu tính luôn trận này thì nàng đã thắng được mười lần, an toàn bước vào trận chung kết.
Mấy ngày hôm nay vất vả cầm kiếm đánh nhau, càng về sau nàng càng phải dốc hết sức lực, một là vòng sau cao thủ càng nhiều, hai là sau mấy trận chiến, linh lực và thể lực của nàng đã tiêu hao đáng kể.
Phong Dao Tranh mượn điểm tựa từ cây trúc mà nhẹ nhàng nhảy xuống, Sênh Tiêu Mặc đang nghịch một cây tiêu dài, xoay nhanh trên đầu ngón tay trắng nõn thon thả thì chợt nghe Ma Nghiêm đứng một bên im lặng nãy giờ lên tiếng: Đệ còn ở đó thông thả nghịch tiêu, đối thủ của đệ xuất hiện rồi kìa!
Ai da! Xem ra lại phải đấu nữa rồi, thật phiền. Sênh Tiêu Mặc đứng dậy, lúc đi ngang qua Phong Dao Tranh không khỏi ngứa miệng trêu chọc nàng: Sư muội ban nãy thật trâu bò!
Trâu bò hay không, đợi huynh đánh thắng trận này liền sẽ rõ! Phong Dao Tranh đưa ngón tay đẩy nhẹ đầu tiêu đang chạm vào má mình.
Sênh Mặc Tiêu nghe nàng nói vậy không khỏi đưa mắt nhìn bảng thi đấu, nếu hắn vòng này thì sẽ gặp Phong Dao Tranh vào trận kế tiếp, sống chung với nhau nhiều năm như vậy hắn làm sao không rõ tính khí sư muội nhà mình, hay là bây giờ hắn chịu thua nhỉ?
Phong Dao Tranh biết tỏng Sênh Tiêu Mặc đang nghĩ gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên: Tam sư huynh, đại sư huynh đang nhìn đó. Nếu huynh mà thua thì hậu quả...huynh hiểu mà! Nàng đắc y vỗ vai Sênh Mặc Tiêu liền hưng phấn rời đi.
Sênh Mặc Tiêu nhìn Ma Nghiêm đang khoanh tay nhìn về phía mình, nhúng vai tỏ vẻ nhận mệnh.
Đối thủ của Sênh Tiêu Mặc là đệ tử của vị Hoan Khương trưởng lão, có thể đi đến tận vòng này thực lực của đối thủ tuyệt không yếu chẳng qua vẫn bị thua dưới tay của hắn.
Phong Dao Tranh nhìn sàn thi đấu của bọn họ là trên biển, lại nhìn về phía Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa không khỏi thở dài. Sênh Tiêu Mặc đứng bên cạnh nàng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ma Nghiêm, vẻ lạnh lùng như băng của Bạch Tử Họa không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cười nói: Không thể không nói, sư huynh muội chúng ta thật sự có duyên nha! Chẳng qua có chút tiếc nuối, do hai trận diễn ra cùng lúc nên ta không thể xem trận đấu giữa hai sư huynh!
Ma Nghiêm hừ lạnh: Có gì đáng tiếc?
Sênh Tiêu Mặc cười nói: “Đại sư huynh chẳng hiểu biết thú vui gì cả? Sư muội chúng ta đến sân thi đấu đi!
Ngày cuối cùng của Đại hội Kiếm Tiên, vòng bốn người chia thành hai nhóm. Vì có quá nhiều người muốn xem trận chiến nên toàn bộ sàn đấu được chuyển lên biển. Ngay cả Tam tôn và cửu đại trưởng lão mấy hôm trước rất ít lộ diện cũng bay trên cao xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng. Sau trận chung kết thì lễ bái sư của Trường Lưu Sơn sẽ được cử hành, thế nên hầu như tất cả mọi người đều ở đây.
Tam tôn ngồi một bên quan sát, Thê Tôn hứng thú nói: Nhìn cùng lúc hai trận thi đấu của đệ tử, chưởng môn có cảm nhận gì?
Chưởng môn Trường Lưu nghe vậy khẽ vuốt chòm râu của bản thân, nghĩ một hồi: Không có cảm tưởng gì?
Thế Tôn: ''... Nói như vậy là ý gì? Ngươi định giỡn mặt với ta sao?
Nho Tôn bên cạnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng cứu vãn bầu không khí lúng túng: Chưởng môn thân là sư phụ nên biết rõ tu vi của bọn chúng, bốn đứa đệ tử này, ngươi nói xem, ai sẽ thắng?”
Mặt chưởng môn Trường Lưu không chút thay đổi, Nho Tôn đành phải nói: Trận đấu của Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa có phần khó đoán được, thế nhưng trận còn lại xem ra người thắng tám chín phần sẽ là Sênh Tiêu Mặc, dù sau Phong Dao Tranh mới bái sư được năm năm, tu vi chưa đủ, có thể đến vòng bán kết đã khiến người ta thán phục trước tư chất của con bé!
Chưởng môn Trường Lưu chưa nói gì nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Nho Tôn. Quả thật, luận về tu vi con bé kém hơn Sênh Tiêu Mặc nếu là thi đấu bình thường thì người thua sẽ là Phong Dao Tranh. Thế nhưng mấy ngày này liên tục chiến đấu dẫn đến tu vi cả hai tiêu hao rất nhiều, vì thế bọn chúng sẽ tận lực hạn chế tiêu hao tu vi mà Phong Dao Tranh có thiên phú cực kì mạnh về kiếm thuật, trong mấy đứa đệ tử, ngoại trừ Bạch Tử Họa ra không ai có thể luận kiếm thuật mà thắng nổi con bé!
Bốn phía từ trên xuống dưới đều là người, trời và biển, rõ ràng không gian mênh mang xa xôi như thế, nhưng khi các nàng tỉ thí không được vượt qua phạm vi bốn bức tường khép kín như bốn bức bình phong màu đỏ vây quanh.
Một khi vượt qua, hoặc rơi xuống biển, hoặc thua.
Trận đấu bắt đầu, khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng sóng biển và tiếng kiếm khí xé gió.
Không giống những trận khác, lần này Phong Dao Tranh cầm trong tay một thanh kiếm làm bằng gỗ Hải Hiên, không mọc trên đất mà chỉ mọc trên biển, mọi người đều biết nó còn nặng hơn sắt thép nhiều, cầm một thứ như vậy càng mau hao thể lực, trong nhất thời không ai biết trong đầu Phong Dao Tranh đang nghĩ gì.
Sênh Tiêu Mặc tuy có chút nghi hoặc nhưng biết rõ sư muội chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, nếu con bé lựa chọn vũ khí như vậy ách hẳn có lý do. Tay phải vẫn cầm tiêu cũng là vũ khí tùy thân mà sư phụ tặng cho Sênh Tiêu Mặc lúc bái sư, tuy không bằng Đoạn Niệm nhưng cũng được xem là nhất đẳng pháp khí nhiều người cầu mà không được.
Tay trái Phong Dao Tranh khẽ vẽ vài vòng ấn kết, bầu trời trong xanh bỗng biến hóa huyền ảo ra vô số đóa kiếm hoa tuyệt đẹp, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía người Sênh Mặc Tiêu.
Tuy trên y phục bị rách nhiều chỗ song vẫn có thể coi Sênh Tiêu Mặc hoàn mĩ phá giải chiêu thức, kiếm bằng điều bị hắn dùng tiêu đánh vỡ nát.
Đối với chuyện này Phong Dao Tranh rất bình tĩnh và chuyên chú, không chút hoang mang, tay phải giơ cao kiếm gỗ nhắm thẳng vào Sênh Tiêu Mặc, kiếm gỗ va chạm tiêu ngọc phát âm thanh 'lạch cập', thân hình nàng mượn lực phản mà cũng theo đó xoay nhanh một vòng trên không. Tay trái ngưng tụ hơi nước trong không khí tạo ra một thanh kiếm băng, nhắm ngay chỗ sơ hơi của hắn mà đánh.
Sênh Tiêu Mặc cũng không phải kẻ yếu, lập tức đánh trả lại. Kiếm băng nháy mắt bị ngọn gió trong trái của Sênh Tiêu Mặc phá thành từng mảnh rơi xuống mặt biển, sau đó nhanh tay vung những hạt nước dưới biển rộng biến thành vô số hạt băng nhỏ, từ phía dưới bắn thẳng lên chỗ Phong Dao Tranh đang đứng. Tiêu ngọc bên tay phải mượn lực gió mà cuốn nước biển chảy dài miên man thành dòng cuộn trào không ngừng, trong nháy mắt đã tạo thành một trường tiên dài, tựa như rắn nước uốn lượn đánh thẳng về phía nàng.
Tay áo tung bay của Phong Dao Tranh tung bay trong gió để lộ cánh tay trắng noãn không ngừng kết ấn, những phiến lá xuất hiện càng lúc càng nhiều, lao nhanh tới phá nát vô số hạt băng. Tay phải cầm kiếm giơ cao, ở mũi kiếm lá cây không ngừng tụ lại không bao lâu tạo thành quả cầu, nàng nghiêm người tránh roi nước, sử dụng chiêu khúc thứ ba trong “Cửu Khúc Hồi Sơn” mà bình thường đệ tử đều được thầy giáo dạy bắn quả cầu đó về phía Sênh Tiêu Mặc.
Nhân lúc hắn phá quả cầu liền nương thân kiếm lao tới đánh trực diện, đường kiếm biến ảo không ngừng, chẳng phân thực rõ khiến cho Sênh Tiêu Mặc dù phản ứng nhanh cũng bị kiếm gỗ đánh trúng vai trái cùng cổ tay phải.
Mấy ngày hôm nay vất vả cầm kiếm đánh nhau, càng về sau nàng càng phải dốc hết sức lực, một là vòng sau cao thủ càng nhiều, hai là sau mấy trận chiến, linh lực và thể lực của nàng đã tiêu hao đáng kể.
Phong Dao Tranh mượn điểm tựa từ cây trúc mà nhẹ nhàng nhảy xuống, Sênh Tiêu Mặc đang nghịch một cây tiêu dài, xoay nhanh trên đầu ngón tay trắng nõn thon thả thì chợt nghe Ma Nghiêm đứng một bên im lặng nãy giờ lên tiếng: Đệ còn ở đó thông thả nghịch tiêu, đối thủ của đệ xuất hiện rồi kìa!
Ai da! Xem ra lại phải đấu nữa rồi, thật phiền. Sênh Tiêu Mặc đứng dậy, lúc đi ngang qua Phong Dao Tranh không khỏi ngứa miệng trêu chọc nàng: Sư muội ban nãy thật trâu bò!
Trâu bò hay không, đợi huynh đánh thắng trận này liền sẽ rõ! Phong Dao Tranh đưa ngón tay đẩy nhẹ đầu tiêu đang chạm vào má mình.
Sênh Mặc Tiêu nghe nàng nói vậy không khỏi đưa mắt nhìn bảng thi đấu, nếu hắn vòng này thì sẽ gặp Phong Dao Tranh vào trận kế tiếp, sống chung với nhau nhiều năm như vậy hắn làm sao không rõ tính khí sư muội nhà mình, hay là bây giờ hắn chịu thua nhỉ?
Phong Dao Tranh biết tỏng Sênh Tiêu Mặc đang nghĩ gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên: Tam sư huynh, đại sư huynh đang nhìn đó. Nếu huynh mà thua thì hậu quả...huynh hiểu mà! Nàng đắc y vỗ vai Sênh Mặc Tiêu liền hưng phấn rời đi.
Sênh Mặc Tiêu nhìn Ma Nghiêm đang khoanh tay nhìn về phía mình, nhúng vai tỏ vẻ nhận mệnh.
Đối thủ của Sênh Tiêu Mặc là đệ tử của vị Hoan Khương trưởng lão, có thể đi đến tận vòng này thực lực của đối thủ tuyệt không yếu chẳng qua vẫn bị thua dưới tay của hắn.
Phong Dao Tranh nhìn sàn thi đấu của bọn họ là trên biển, lại nhìn về phía Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa không khỏi thở dài. Sênh Tiêu Mặc đứng bên cạnh nàng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ma Nghiêm, vẻ lạnh lùng như băng của Bạch Tử Họa không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cười nói: Không thể không nói, sư huynh muội chúng ta thật sự có duyên nha! Chẳng qua có chút tiếc nuối, do hai trận diễn ra cùng lúc nên ta không thể xem trận đấu giữa hai sư huynh!
Ma Nghiêm hừ lạnh: Có gì đáng tiếc?
Sênh Tiêu Mặc cười nói: “Đại sư huynh chẳng hiểu biết thú vui gì cả? Sư muội chúng ta đến sân thi đấu đi!
Ngày cuối cùng của Đại hội Kiếm Tiên, vòng bốn người chia thành hai nhóm. Vì có quá nhiều người muốn xem trận chiến nên toàn bộ sàn đấu được chuyển lên biển. Ngay cả Tam tôn và cửu đại trưởng lão mấy hôm trước rất ít lộ diện cũng bay trên cao xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng. Sau trận chung kết thì lễ bái sư của Trường Lưu Sơn sẽ được cử hành, thế nên hầu như tất cả mọi người đều ở đây.
Tam tôn ngồi một bên quan sát, Thê Tôn hứng thú nói: Nhìn cùng lúc hai trận thi đấu của đệ tử, chưởng môn có cảm nhận gì?
Chưởng môn Trường Lưu nghe vậy khẽ vuốt chòm râu của bản thân, nghĩ một hồi: Không có cảm tưởng gì?
Thế Tôn: ''... Nói như vậy là ý gì? Ngươi định giỡn mặt với ta sao?
Nho Tôn bên cạnh ho nhẹ một tiếng, mở miệng cứu vãn bầu không khí lúng túng: Chưởng môn thân là sư phụ nên biết rõ tu vi của bọn chúng, bốn đứa đệ tử này, ngươi nói xem, ai sẽ thắng?”
Mặt chưởng môn Trường Lưu không chút thay đổi, Nho Tôn đành phải nói: Trận đấu của Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa có phần khó đoán được, thế nhưng trận còn lại xem ra người thắng tám chín phần sẽ là Sênh Tiêu Mặc, dù sau Phong Dao Tranh mới bái sư được năm năm, tu vi chưa đủ, có thể đến vòng bán kết đã khiến người ta thán phục trước tư chất của con bé!
Chưởng môn Trường Lưu chưa nói gì nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Nho Tôn. Quả thật, luận về tu vi con bé kém hơn Sênh Tiêu Mặc nếu là thi đấu bình thường thì người thua sẽ là Phong Dao Tranh. Thế nhưng mấy ngày này liên tục chiến đấu dẫn đến tu vi cả hai tiêu hao rất nhiều, vì thế bọn chúng sẽ tận lực hạn chế tiêu hao tu vi mà Phong Dao Tranh có thiên phú cực kì mạnh về kiếm thuật, trong mấy đứa đệ tử, ngoại trừ Bạch Tử Họa ra không ai có thể luận kiếm thuật mà thắng nổi con bé!
Bốn phía từ trên xuống dưới đều là người, trời và biển, rõ ràng không gian mênh mang xa xôi như thế, nhưng khi các nàng tỉ thí không được vượt qua phạm vi bốn bức tường khép kín như bốn bức bình phong màu đỏ vây quanh.
Một khi vượt qua, hoặc rơi xuống biển, hoặc thua.
Trận đấu bắt đầu, khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng sóng biển và tiếng kiếm khí xé gió.
Không giống những trận khác, lần này Phong Dao Tranh cầm trong tay một thanh kiếm làm bằng gỗ Hải Hiên, không mọc trên đất mà chỉ mọc trên biển, mọi người đều biết nó còn nặng hơn sắt thép nhiều, cầm một thứ như vậy càng mau hao thể lực, trong nhất thời không ai biết trong đầu Phong Dao Tranh đang nghĩ gì.
Sênh Tiêu Mặc tuy có chút nghi hoặc nhưng biết rõ sư muội chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, nếu con bé lựa chọn vũ khí như vậy ách hẳn có lý do. Tay phải vẫn cầm tiêu cũng là vũ khí tùy thân mà sư phụ tặng cho Sênh Tiêu Mặc lúc bái sư, tuy không bằng Đoạn Niệm nhưng cũng được xem là nhất đẳng pháp khí nhiều người cầu mà không được.
Tay trái Phong Dao Tranh khẽ vẽ vài vòng ấn kết, bầu trời trong xanh bỗng biến hóa huyền ảo ra vô số đóa kiếm hoa tuyệt đẹp, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía người Sênh Mặc Tiêu.
Tuy trên y phục bị rách nhiều chỗ song vẫn có thể coi Sênh Tiêu Mặc hoàn mĩ phá giải chiêu thức, kiếm bằng điều bị hắn dùng tiêu đánh vỡ nát.
Đối với chuyện này Phong Dao Tranh rất bình tĩnh và chuyên chú, không chút hoang mang, tay phải giơ cao kiếm gỗ nhắm thẳng vào Sênh Tiêu Mặc, kiếm gỗ va chạm tiêu ngọc phát âm thanh 'lạch cập', thân hình nàng mượn lực phản mà cũng theo đó xoay nhanh một vòng trên không. Tay trái ngưng tụ hơi nước trong không khí tạo ra một thanh kiếm băng, nhắm ngay chỗ sơ hơi của hắn mà đánh.
Sênh Tiêu Mặc cũng không phải kẻ yếu, lập tức đánh trả lại. Kiếm băng nháy mắt bị ngọn gió trong trái của Sênh Tiêu Mặc phá thành từng mảnh rơi xuống mặt biển, sau đó nhanh tay vung những hạt nước dưới biển rộng biến thành vô số hạt băng nhỏ, từ phía dưới bắn thẳng lên chỗ Phong Dao Tranh đang đứng. Tiêu ngọc bên tay phải mượn lực gió mà cuốn nước biển chảy dài miên man thành dòng cuộn trào không ngừng, trong nháy mắt đã tạo thành một trường tiên dài, tựa như rắn nước uốn lượn đánh thẳng về phía nàng.
Tay áo tung bay của Phong Dao Tranh tung bay trong gió để lộ cánh tay trắng noãn không ngừng kết ấn, những phiến lá xuất hiện càng lúc càng nhiều, lao nhanh tới phá nát vô số hạt băng. Tay phải cầm kiếm giơ cao, ở mũi kiếm lá cây không ngừng tụ lại không bao lâu tạo thành quả cầu, nàng nghiêm người tránh roi nước, sử dụng chiêu khúc thứ ba trong “Cửu Khúc Hồi Sơn” mà bình thường đệ tử đều được thầy giáo dạy bắn quả cầu đó về phía Sênh Tiêu Mặc.
Nhân lúc hắn phá quả cầu liền nương thân kiếm lao tới đánh trực diện, đường kiếm biến ảo không ngừng, chẳng phân thực rõ khiến cho Sênh Tiêu Mặc dù phản ứng nhanh cũng bị kiếm gỗ đánh trúng vai trái cùng cổ tay phải.
/9
|