Những ngày ở Tuyệt Tình điện trôi qua rất bình thường và nhàn nhã, ngoại trừ việc đại sư huynh luôn dùng ánh mắt đố phụ nhìn nàng quấn lấy Bạch tử Họa.
Tuy nói Phong Dao Tranh hay tìm Bạch Họa song nàng vẫn biết nặng nhẹ, chỉ những lúc hắn không có tu luyện mới mò tới, cho nên sư phụ cũng mắt nhắm mắt mở dù sao từ khi nhận tiểu đồ đệ này, Tuyệt Tình náo nhiệt hơn trước đôi chút.
Còn đối với Bạch Tử Họa mà nói, từ khi vị sư muội này đến hắn cảm thấy không trống trải như trước nữa.
Phong Dao Tranh rất hoạt bát, mỗi lần ngưng thần tìm nàng, sẽ phát hiện nàng đang ngô nghê ngồi dựa gốc cây đọc sách, vừa đọc vừa cười ngu, không thì cưỡi kiếm đuổi ong bắt bướm, hoặc nhìn sách luyện kiếm dưới gốc cây đào. Đôi khi nàng ở trong phòng bếp nấu vài món, sau liền gọi bọn họ thưởng thức món ăn mới nàng vừa mới học. Đôi khi sống chết lôi kéo Sênh Mặc Tiêu cùng nằm ngắm sao trời, tuy nhiên thường hay phát hiện hắn nằm ngủ ngon lành, miệng nhịn không được lầm bà lầm bầm vài câu tỏ vẻ bất mãn, hôm sau lại có thể cười đùa trò chuyện lại với Sênh Mặc Tiêu. Nhiều khi Ma Nghiêm thấy nàng quá thư thái liền bắt nàng nằm ngủ trên giường băng.
Tuy đại sư huynh hay la mắng Phong Dao tranh làm chuyện tào lao, nhưng hắn nhìn ra đại sư huynh rất quý tiểu sư muội này.
Phong Dao Tranh làm một cái xích đu ở dưới gốc đào. Vừa đọc sách, vừa ăn nho nuốt luôn cả vỏ, thảnh thơi đu qua đu lại.
Tay cầm một trái nho vừa định bỏ vào miệng liền bị tiếng quát của ma Nghiêm suýt nữa là nghẹn.
Phong Dao Tranh! Có ai như muội vừa ăn vừa đọc sách không hả? Tại sao muội không thể nào học hành cho nghiêm túc một chút chứ? Còn vài tháng nữa là đến Đại hội Kiếm Tiên, tất cả đệ tử đều phải tham gia luận võ đến ngày đó mà thành tích của muội trong nhóm đã bái sư mà không tốt thì đừng trách ta không cho muội rời khỏi Tuyệt Tình điện xuống Hợi điện tìm đồ ăn ngon!
Sư huynh! Mặc cho Phong Dao Tranh lên án thế nào Ma Nghiêm vẫn giữ nguyên ý định như vậy, đến cả sư phụ cũng tán thành với quyết định đó.
Sênh Mặc Tiêu nhìn bộ dạng ai oán của Phong Dao Tranh, mặt mày rạng rỡ vỗ vai nàng: Tiểu sư muội cố lên! Liền cầm sáo ngọc tiêu sái rời đi.
Hazz! Chẳng lẽ lại phải cực khổ tu luyện cả ngày lẫn đêm lần nữa sao?
Bạch Tử Họa cũng định rời đi nhưng không ngờ liền bị Phong Dao Tranh túm lấy tay áo: Nhị sư huynh, mấy tháng kế tiếp huynh làm đối thủ luyện tập của muội đi! Vì phòng hờ đại sư huynh đột xuất giám sát sau đó thế nào cũng bị huynh ấy tìm ra chỗ không vừa lòng mà mắng thì thà nàng tìm Bạch Tử Họa vậy.
Được. Bạch Tử Họa nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của Phong Dao Tranh không nỡ lòng nào từ chối.
Quả nhiên người xưa nói không sai, hoạn nạn mới thấy chân tình. Sư huynh, người rất trượng nghĩa!
... Bạch Tử Họa.
Trăng sáng nhô lên cao, trong rừng đào tỏa mùi hương hoa cỏ hòa quyện nhau trong không khí thật khiến người ta thoải mái. Dưới một góc đào có hai người đang ngồi.
Sư huynh, thế nào?”
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt hưng phấn của nàng, gật nhẹ đầu đáp: “Rất ngon.”
Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, mấy tháng nay nhờ có nhị sư huynh làm đối thủ muội mới tiến bộ nhanh như vậy! Phong Dao Tranh mỉm cười đáp, những cánh hoa cách đó không xa đều bay theo gió rơi xuống dòng nước, xuôi dòng mà trôi, ánh trăng khuynh thành, phản chiếu trong nước là hình ảnh của hai người, vừa đẹp một cách thầm lặng, lại vừa diễm lệ vô ngần.
Tuy nói Phong Dao Tranh hay tìm Bạch Họa song nàng vẫn biết nặng nhẹ, chỉ những lúc hắn không có tu luyện mới mò tới, cho nên sư phụ cũng mắt nhắm mắt mở dù sao từ khi nhận tiểu đồ đệ này, Tuyệt Tình náo nhiệt hơn trước đôi chút.
Còn đối với Bạch Tử Họa mà nói, từ khi vị sư muội này đến hắn cảm thấy không trống trải như trước nữa.
Phong Dao Tranh rất hoạt bát, mỗi lần ngưng thần tìm nàng, sẽ phát hiện nàng đang ngô nghê ngồi dựa gốc cây đọc sách, vừa đọc vừa cười ngu, không thì cưỡi kiếm đuổi ong bắt bướm, hoặc nhìn sách luyện kiếm dưới gốc cây đào. Đôi khi nàng ở trong phòng bếp nấu vài món, sau liền gọi bọn họ thưởng thức món ăn mới nàng vừa mới học. Đôi khi sống chết lôi kéo Sênh Mặc Tiêu cùng nằm ngắm sao trời, tuy nhiên thường hay phát hiện hắn nằm ngủ ngon lành, miệng nhịn không được lầm bà lầm bầm vài câu tỏ vẻ bất mãn, hôm sau lại có thể cười đùa trò chuyện lại với Sênh Mặc Tiêu. Nhiều khi Ma Nghiêm thấy nàng quá thư thái liền bắt nàng nằm ngủ trên giường băng.
Tuy đại sư huynh hay la mắng Phong Dao tranh làm chuyện tào lao, nhưng hắn nhìn ra đại sư huynh rất quý tiểu sư muội này.
Phong Dao Tranh làm một cái xích đu ở dưới gốc đào. Vừa đọc sách, vừa ăn nho nuốt luôn cả vỏ, thảnh thơi đu qua đu lại.
Tay cầm một trái nho vừa định bỏ vào miệng liền bị tiếng quát của ma Nghiêm suýt nữa là nghẹn.
Phong Dao Tranh! Có ai như muội vừa ăn vừa đọc sách không hả? Tại sao muội không thể nào học hành cho nghiêm túc một chút chứ? Còn vài tháng nữa là đến Đại hội Kiếm Tiên, tất cả đệ tử đều phải tham gia luận võ đến ngày đó mà thành tích của muội trong nhóm đã bái sư mà không tốt thì đừng trách ta không cho muội rời khỏi Tuyệt Tình điện xuống Hợi điện tìm đồ ăn ngon!
Sư huynh! Mặc cho Phong Dao Tranh lên án thế nào Ma Nghiêm vẫn giữ nguyên ý định như vậy, đến cả sư phụ cũng tán thành với quyết định đó.
Sênh Mặc Tiêu nhìn bộ dạng ai oán của Phong Dao Tranh, mặt mày rạng rỡ vỗ vai nàng: Tiểu sư muội cố lên! Liền cầm sáo ngọc tiêu sái rời đi.
Hazz! Chẳng lẽ lại phải cực khổ tu luyện cả ngày lẫn đêm lần nữa sao?
Bạch Tử Họa cũng định rời đi nhưng không ngờ liền bị Phong Dao Tranh túm lấy tay áo: Nhị sư huynh, mấy tháng kế tiếp huynh làm đối thủ luyện tập của muội đi! Vì phòng hờ đại sư huynh đột xuất giám sát sau đó thế nào cũng bị huynh ấy tìm ra chỗ không vừa lòng mà mắng thì thà nàng tìm Bạch Tử Họa vậy.
Được. Bạch Tử Họa nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của Phong Dao Tranh không nỡ lòng nào từ chối.
Quả nhiên người xưa nói không sai, hoạn nạn mới thấy chân tình. Sư huynh, người rất trượng nghĩa!
... Bạch Tử Họa.
Trăng sáng nhô lên cao, trong rừng đào tỏa mùi hương hoa cỏ hòa quyện nhau trong không khí thật khiến người ta thoải mái. Dưới một góc đào có hai người đang ngồi.
Sư huynh, thế nào?”
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt hưng phấn của nàng, gật nhẹ đầu đáp: “Rất ngon.”
Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, mấy tháng nay nhờ có nhị sư huynh làm đối thủ muội mới tiến bộ nhanh như vậy! Phong Dao Tranh mỉm cười đáp, những cánh hoa cách đó không xa đều bay theo gió rơi xuống dòng nước, xuôi dòng mà trôi, ánh trăng khuynh thành, phản chiếu trong nước là hình ảnh của hai người, vừa đẹp một cách thầm lặng, lại vừa diễm lệ vô ngần.
/9
|