Thoáng cái đã được nghỉ hè. Do kết quả học tập khá ổn nên tôi được đi nghỉ mát ở biển với bố mẹ. Đến khi quay về, người tôi vừa đen vừa gầy, cô hàng xóm nhìn thấy, liền trêu tôi không còn là nàng công chúa xinh xắn ngày trước nữa rồi.
Rồi tôi gặp Vân, trông cô ấy lại càng trắng trẻo hơn, nhìn như trái đào chín mọng. Tôi thấy Vân ngân nga hát cả ngày, trông rất yêu đời, không kìm được bèn hỏi nguyên nhân. Cô ấy trả lời tôi bằng giọng rất thần bí: “Tớ mới kết bạn với một anh.” Từ trước đến nay Vân luôn có quan hệ tốt với mọi người, kết bạn cũng dễ dàng, việc gì phải giấu giếm? Tôi đoán trong này chắc chắn phải có chuyện gì mờ ám, bèn tra khảo liên hồi, Vân không chống đỡ nổi, đành phải khai hết. Hóa ra, cả hè cô ấy đi chơi với anh bạn hoàng tử đó suốt, hiện giờ hai người đã trở thành bạn thân, quan hệ đang rất mờ ám!
Bất giác tôi cũng thấy lo cho cô ấy. Hồi đó, yêu sớm là tội tày trời, nếu chuyện này vỡ lở, chắc chắn cha mẹ hai bên sẽ sốc nặng, huống chi cha mẹ Vân lại rất nghiêm khắc.
“Phải mạo hiểm lắm nhỉ?” Tôi hỏi nhỏ.
Nghe thấy vậy, đôi mắt Vân sáng rực, lập tức túm lấy tay tôi, nói với vẻ ranh mãnh: “Hê, tớ đang đợi câu này của cậu đây, đại tiểu thư ạ. Cậu được mọi người tin tưởng như vậy, sau này đi đâu bọn tớ đều gọi cậu, sẽ không có ai nghi ngờ!” Tôi giật mình, tỏ vẻ dứt khoát không đóng vai cột đèn vô duyên đó, Vân liền cười khúc khích: “Làm sao để một mình cậu thắp sáng được? Anh ấy còn có bạn nữa mà!”
Mấy ngày sau, Vân hẹn tôi đứng ở đường đợi cô ấy đến trường điểm danh. Từ trước đến nay tôi luôn đến đúng giờ, bèn ôm vở bài tập hè ra đường đợi.
Đang là đầu thu, con đường rợp bóng mát từ nhà đến trường đã được mấy chiếc lá vàng tô điểm. Tôi rất thích màu đó, bèn ngồi xổm xuống gốc cây nghịch lá. Đang chơi rất hứng thú, bỗng lờ mờ nhìn thấy trước mặt có một vật thể màu xanh, tôi đang định cầm lên thì một giọng con trai cất lên: “Sâu róm đấy!”
Trong đời tôi sợ nhất là sâu, không phải cố ý làm bộ, mà thực sự cảm thấy kinh tởm. Thế nên tôi liền hét thất thanh, nhảy dựng lên và lùi ra sau mấy bước. Giọng nói đó lại cất lên: “Động tác rất mau lẹ, cho chín điểm.”
Dù ngờ nghệch đến đâu, tôi cũng biết là mình đang bị trêu, bèn dừng chân lại, trợn mắt nhìn kẻ đó.
Đối phương đứng yên. Đó là một anh chàng trạc tuổi tôi, do đứng ngược sáng nên chỉ nhìn thấy bóng dáng cao dong dỏng, mặc chiếc áo sơ mi trắng mát mẻ. Nếu ánh mắt anh ta không toát lên vẻ châm chọc, thì tôi đã phải thốt lên rằng trông anh ta phong độ quá! Chỉ tiếc là lúc đó tôi vừa sợ vừa bực, bèn sửng cồ: “Anh là ai? Liên quan gì đến anh?”
Anh ta cũng không bực, chỉ mỉm cười rồi nói: “Ấy, em không nhớ anh là ai à?”
Tôi còn bận căng mắt đi tìm con “sâu róm” kia, định thần nhìn lại, hóa ra chỉ là nhúm bông liễu rơi từ trên cây xuống. Biết rõ là bị châm chọc, tôi càng hậm hực hơn: “Ai thèm quen đồ thần kinh như anh!”
Anh ta nhìn theo ánh mắt tôi, biết lý do khiến tôi phải cất lời rủa, bèn cười: “Đây chính là lý do tại sao anh chỉ cho em chín điểm, nghe gió lại tưởng là mưa!”
Tôi vừa tức vừa ngượng, cảm thấy hai tai nóng bừng, nhưng không biết phải đốp lại thế nào. Đúng lúc này, vị cứu tinh giá đáo: Vân và một anh chàng đang chạy về phía chúng tôi. Tôi đang định gọi, thì cô ấy đã mỉm cười và lên tiếng chào anh chàng đứng cạnh tôi trước: “Lục Tây Dương!” Tôi có cảm giác như giọng cô ấy ngọt ngào đến mức có thể vắt ra nước, lập tức sởn hết gai ốc. Quay sang liếc anh chàng đó, tôi thấy anh ta vẫn giữ được vẻ bình thản, vui vẻ.
“Giả vờ giỏi quá nhỉ?” Bây giờ nghĩ lại, đây chính là lời khen duy nhất tôi dành cho anh.
Thấy tôi đứng thần người bên cạnh, Vân vội kéo tôi nói nhỏ: “Cậu nhìn thấy mỹ nam nên mất hồn rồi à? Anh ấy chính là chàng hoàng tử đó đấy!”
Thấy vẻ hào hứng của Vân, tôi cũng không muốn làm cô ấy cụt hứng, đành cố nén giận, lên tiếng chào: “Xin lỗi, vừa nãy em không biết anh là bạn của Vân Vân nên hơi nặng lời với anh.”
Vừa nói dứt lời, ba người còn lại đều sững sờ, nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái. Vân bực quá la lớn: “Trác Ưu, cậu ngốc thế! Cậu quên trước đây bọn cậu học mẫu giáo cùng nhau à? Mẹ cậu đã từng đến trường hỏi tội anh ấy mà!”
Tôi sững lại nhìn anh, hóa ra là tên tiểu bá vương đẹp trai năm xưa.
Giờ đây anh đã trở thành một chàng trai, nước da không những biến thành màu đồng khỏe mạnh, mà tóc cũng hơi xoăn. Nhưng cái không thay đổi vẫn là khuôn mặt điển trai dễ lừa tình đó.
Tôi nhìn anh từ đầu xuống chân hồi lâu, cuối cùng sực nhớ ra: “Em nhớ rồi, anh chính là gã lưu manh ngày xưa hay bắt nạt em nhất!”
Mọi người đều cười ồ, anh có vẻ ngại ngùng. Tôi thấy mặt anh đỏ rần, chắc là thấy mất mặt trước cô bạn gái mới.
Dường như tiếng cười đã làm kinh động hàng cây, bỗng chốc có mấy chiếc lá vàng bay lả tả, xoay tròn trong ánh nắng tựa những cánh hoa vàng.
Haizz, Dương à, đến giờ nghĩ lại, cảnh tượng hồi ấy rất giống với một câu thơ Đường mà em học sau này:
“Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp
Giữa lúc hoa rơi lại gặp người[1].”
[1] Trích trong bài thơ Gặp Lý Quy Niên tại Giang Nam của Đỗ Phủ. Trần Trọng San dịch
Rồi tôi gặp Vân, trông cô ấy lại càng trắng trẻo hơn, nhìn như trái đào chín mọng. Tôi thấy Vân ngân nga hát cả ngày, trông rất yêu đời, không kìm được bèn hỏi nguyên nhân. Cô ấy trả lời tôi bằng giọng rất thần bí: “Tớ mới kết bạn với một anh.” Từ trước đến nay Vân luôn có quan hệ tốt với mọi người, kết bạn cũng dễ dàng, việc gì phải giấu giếm? Tôi đoán trong này chắc chắn phải có chuyện gì mờ ám, bèn tra khảo liên hồi, Vân không chống đỡ nổi, đành phải khai hết. Hóa ra, cả hè cô ấy đi chơi với anh bạn hoàng tử đó suốt, hiện giờ hai người đã trở thành bạn thân, quan hệ đang rất mờ ám!
Bất giác tôi cũng thấy lo cho cô ấy. Hồi đó, yêu sớm là tội tày trời, nếu chuyện này vỡ lở, chắc chắn cha mẹ hai bên sẽ sốc nặng, huống chi cha mẹ Vân lại rất nghiêm khắc.
“Phải mạo hiểm lắm nhỉ?” Tôi hỏi nhỏ.
Nghe thấy vậy, đôi mắt Vân sáng rực, lập tức túm lấy tay tôi, nói với vẻ ranh mãnh: “Hê, tớ đang đợi câu này của cậu đây, đại tiểu thư ạ. Cậu được mọi người tin tưởng như vậy, sau này đi đâu bọn tớ đều gọi cậu, sẽ không có ai nghi ngờ!” Tôi giật mình, tỏ vẻ dứt khoát không đóng vai cột đèn vô duyên đó, Vân liền cười khúc khích: “Làm sao để một mình cậu thắp sáng được? Anh ấy còn có bạn nữa mà!”
Mấy ngày sau, Vân hẹn tôi đứng ở đường đợi cô ấy đến trường điểm danh. Từ trước đến nay tôi luôn đến đúng giờ, bèn ôm vở bài tập hè ra đường đợi.
Đang là đầu thu, con đường rợp bóng mát từ nhà đến trường đã được mấy chiếc lá vàng tô điểm. Tôi rất thích màu đó, bèn ngồi xổm xuống gốc cây nghịch lá. Đang chơi rất hứng thú, bỗng lờ mờ nhìn thấy trước mặt có một vật thể màu xanh, tôi đang định cầm lên thì một giọng con trai cất lên: “Sâu róm đấy!”
Trong đời tôi sợ nhất là sâu, không phải cố ý làm bộ, mà thực sự cảm thấy kinh tởm. Thế nên tôi liền hét thất thanh, nhảy dựng lên và lùi ra sau mấy bước. Giọng nói đó lại cất lên: “Động tác rất mau lẹ, cho chín điểm.”
Dù ngờ nghệch đến đâu, tôi cũng biết là mình đang bị trêu, bèn dừng chân lại, trợn mắt nhìn kẻ đó.
Đối phương đứng yên. Đó là một anh chàng trạc tuổi tôi, do đứng ngược sáng nên chỉ nhìn thấy bóng dáng cao dong dỏng, mặc chiếc áo sơ mi trắng mát mẻ. Nếu ánh mắt anh ta không toát lên vẻ châm chọc, thì tôi đã phải thốt lên rằng trông anh ta phong độ quá! Chỉ tiếc là lúc đó tôi vừa sợ vừa bực, bèn sửng cồ: “Anh là ai? Liên quan gì đến anh?”
Anh ta cũng không bực, chỉ mỉm cười rồi nói: “Ấy, em không nhớ anh là ai à?”
Tôi còn bận căng mắt đi tìm con “sâu róm” kia, định thần nhìn lại, hóa ra chỉ là nhúm bông liễu rơi từ trên cây xuống. Biết rõ là bị châm chọc, tôi càng hậm hực hơn: “Ai thèm quen đồ thần kinh như anh!”
Anh ta nhìn theo ánh mắt tôi, biết lý do khiến tôi phải cất lời rủa, bèn cười: “Đây chính là lý do tại sao anh chỉ cho em chín điểm, nghe gió lại tưởng là mưa!”
Tôi vừa tức vừa ngượng, cảm thấy hai tai nóng bừng, nhưng không biết phải đốp lại thế nào. Đúng lúc này, vị cứu tinh giá đáo: Vân và một anh chàng đang chạy về phía chúng tôi. Tôi đang định gọi, thì cô ấy đã mỉm cười và lên tiếng chào anh chàng đứng cạnh tôi trước: “Lục Tây Dương!” Tôi có cảm giác như giọng cô ấy ngọt ngào đến mức có thể vắt ra nước, lập tức sởn hết gai ốc. Quay sang liếc anh chàng đó, tôi thấy anh ta vẫn giữ được vẻ bình thản, vui vẻ.
“Giả vờ giỏi quá nhỉ?” Bây giờ nghĩ lại, đây chính là lời khen duy nhất tôi dành cho anh.
Thấy tôi đứng thần người bên cạnh, Vân vội kéo tôi nói nhỏ: “Cậu nhìn thấy mỹ nam nên mất hồn rồi à? Anh ấy chính là chàng hoàng tử đó đấy!”
Thấy vẻ hào hứng của Vân, tôi cũng không muốn làm cô ấy cụt hứng, đành cố nén giận, lên tiếng chào: “Xin lỗi, vừa nãy em không biết anh là bạn của Vân Vân nên hơi nặng lời với anh.”
Vừa nói dứt lời, ba người còn lại đều sững sờ, nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái. Vân bực quá la lớn: “Trác Ưu, cậu ngốc thế! Cậu quên trước đây bọn cậu học mẫu giáo cùng nhau à? Mẹ cậu đã từng đến trường hỏi tội anh ấy mà!”
Tôi sững lại nhìn anh, hóa ra là tên tiểu bá vương đẹp trai năm xưa.
Giờ đây anh đã trở thành một chàng trai, nước da không những biến thành màu đồng khỏe mạnh, mà tóc cũng hơi xoăn. Nhưng cái không thay đổi vẫn là khuôn mặt điển trai dễ lừa tình đó.
Tôi nhìn anh từ đầu xuống chân hồi lâu, cuối cùng sực nhớ ra: “Em nhớ rồi, anh chính là gã lưu manh ngày xưa hay bắt nạt em nhất!”
Mọi người đều cười ồ, anh có vẻ ngại ngùng. Tôi thấy mặt anh đỏ rần, chắc là thấy mất mặt trước cô bạn gái mới.
Dường như tiếng cười đã làm kinh động hàng cây, bỗng chốc có mấy chiếc lá vàng bay lả tả, xoay tròn trong ánh nắng tựa những cánh hoa vàng.
Haizz, Dương à, đến giờ nghĩ lại, cảnh tượng hồi ấy rất giống với một câu thơ Đường mà em học sau này:
“Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp
Giữa lúc hoa rơi lại gặp người[1].”
[1] Trích trong bài thơ Gặp Lý Quy Niên tại Giang Nam của Đỗ Phủ. Trần Trọng San dịch
/41
|