Tay của cô phỏng rát rất đau, Lạc Xuyên tức giận nhìn ả An Hạ xấu xa, cô thường biết cô ta cố tình đổ nước trà nóng vào người cô.
Vừa lúc Cung Bách bước xuống lầu, Lạc Xuyên không nhẫn nhịn nữa, căn bản cô cũng chẳng phải người phụ nữ hiền lành dễ ức hiếp. Nếu cô ta đã có ý gây sự trước thì cô chẳng có lý do gì để nhân nhượng cả. Lạc Xuyên nhìn ả An Hạ rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
- Là tự cô chuốc lấy, đừng trách tôi.
Trong khi cô ta vẫn còn chưa kịp hiểu lời cô nói thì Lạc Xuyên đã khóc thút thít. Cô chạy về phía toilet nhưng cố tình đi lướt qua ngay trước mắt anh. Thấy người hầu riêng sáng sớm đã nước mắt ngắn dài, mặt mày mếu máo, anh vội nắm tay cô giữ lại.
- Lạc Xuyên, có chuyện gì vậy?
Cô đưa bàn tay nắm lấy vị trí cánh tay bị bỏng, cố tình gây sự chú ý với anh.
- Dạ, không có gì đâu thiếu gia.
Thấy cô cứ nắm chặt lấy cánh tay, anh liền chạm vào tay cô, dáng vẻ tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất để tâm đến cô gái nhỏ:
- Bỏ tay ra.
Lạc Xuyên tỏ vẻ mềm yếu, cô bỏ bàn tay ra khỏi vị trí bị thương. Anh chau mày khi thấy cánh tay cô bị ửng đỏ cả một vùng. Khi Cung Bách chạm nhẹ vào vết thương, cô liền nhăn mặt giật tay lại. Anh lo lắng vội hỏi:
- Tay cô bị sao vậy? Đau lắm à?
Dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai nỗi hận vì bị người yêu cũ phản bội nhưng anh chưa từng buông bỏ tình cảm với mối tình đầu. Nhìn thấy cô bị thương, trong lòng cảm thấy rất xót.
Lúc này Hạ An đã bắt đầu hoang mang khi thấy cô có vẻ thân thiết với anh. Tuy nhiên cô ta vẫn tự nhủ với lòng dù sao cô cũng chỉ là một con hầu, anh sẽ không bênh vực hay tin cô đến mức trách mắng cô ta.
Được anh hỏi han, Lạc Xuyên liền nắm bắt cơ hội:
- Tôi không sao, chỉ bị đổ nước nóng lên tay thôi, rửa nước lạnh sẽ đỡ đau ngay.
Vừa dứt lời cô liền quay sang nhìn nữ người hầu xấu xa rồi nói lớn:
- An Hạ à, cô đừng áy náy nữa, chỉ là sơ suất thôi mà, tôi không sao đâu.
Nghe cô nói vậy, ả An Hạ há hốc mồm kinh ngạc, cô ta đang bị Lạc Xuyên đưa vào tròng mà chẳng thể phản kháng lại. Xem ra cô ta đã động phải người không nên động, kẻ hại người khác giờ lại nếm trải cảm giác bị người khác chơi một vố thật đau mà chỉ biết im lặng.
Tuy thường ngày anh cục súc, khó ưa nhưng Cung Bách vẫn luôn quan tâm đến cô:
- Là cô ta đổ nước nóng lên người cô sao?
Câu hỏi của anh khiến An Hạ toát cả mồ hôi. Lạc Xuyên có EQ rất cao, cô thông minh, nhạy bén nên thừa biết anh quan tâm đến cô, mấy tháng qua bên cạnh chăm sóc anh, cô phần nào nhận ra cách đối xử đặc biệt mà anh dành cho cô. Chính vì vậy cô rất tự tin vào chiêu mỹ nhân rơi lệ.
Lạc Xuyên tiếp tục vở diễn nữ hầu gái hiền lành:
- Thiếu gia đừng trách cô ấy, do Hạ An vô tình bị vấp chân thôi.
Anh trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt của anh đáng sợ đến mức khiến An Hạ run rẩy:
- Cô mau thu xếp đồ đạc và rời khỏi đây.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, Lạc Xuyên không phải người phụ nữ tầm thường. Cô biết anh quan tâm, đối xử tốt với cô hơn bất kỳ người hầu nào khác trong biệt thự nên đã đứng trước mặt anh tỏ ra yếu đuối, miệng thì nói không trách ả An Hạ nhưng trong lòng cô đang muốn trả thù, dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.
Lời anh nói như tiếng sét đánh ngang tai cô ta, An Hạ hốt hoảng đáp:
- Thiếu gia, ý của thiếu là...
Anh không dong dài liền dứt khoát nói:
- Cô bị đuổi việc.
Cô ta nào dễ dàng chấp nhận, vội vã nói những lời biện minh vô ích:
- Thiếu gia à, tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao thiếu gia lại đuổi việc tôi? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện nó nói tôi làm nó bị bỏng sao? Tôi không có, là nó vu khống tôi.
Miệng lưỡi của ả An Hạ quá tráo trở, dám làm nhưng không dám nhận. Ả không ngờ sự việc nghiêm trọng đến mức anh có thể vì Lạc Xuyên mà đuổi việc ả.
Cô ngước mắt long lanh đọng lệ nhìn anh, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của cô ngay lập tức khiến tim anh ngục ngã.
- Cô vừa gọi ai là nó?
Sự bênh vực anh dành cho cô khiến ả An Hạ nhìn thấy phải khiếp sợ.
- Thiếu gia à, tôi...
Anh không chấp nhận thêm bất kỳ lời giải thích nào từ ả người hầu kia:
- Nghe cách cô gọi Lạc Xuyên thì tôi cũng đủ hiểu rồi. Mau cuốn gói rời khỏi biệt thự khi tôi còn nói chuyện tử tế.
Anh gọi tên cô thân mật như vậy, ả ta cảm thấy anh đối với cô không đơn thuần là cậu chủ và người hầu. Cách anh bênh vực cô còn hơn cả cách bảo vệ người yêu.
Anh dứt khoát muốn đuổi việc cô ta, An Hạ tức đến đỏ mặt. Chỉ vừa vào làm được nửa tháng, còn chưa kịp bày mưu quyến rũ Cung Bách đã bị anh thẳng tay đuổi việc.
Lạc Xuyên nhìn cô ta, thoát chốc cô trả lại An Hạ nụ cười nhếch môi khinh bỉ, trông thần sắc của cô thay đổi đến đáng kinh ngạc, từ ngây thơ mềm yếu sang mưu mô, tinh ranh chỉ cách nhau một gang tấc. Ánh mắt cô đang ngầm nói rằng cô ta thật dại dột vì đã động vào cô.
Chưa dừng lại ở đó, cô còn cố tình xát thêm muối vào vết thương bị đuổi việc của ả ta:
- Thiếu gia à, An Hạ chỉ là sơ ý thôi, thiếu gia đừng đuổi việc cô ấy mà.
Vừa lúc Cung Bách bước xuống lầu, Lạc Xuyên không nhẫn nhịn nữa, căn bản cô cũng chẳng phải người phụ nữ hiền lành dễ ức hiếp. Nếu cô ta đã có ý gây sự trước thì cô chẳng có lý do gì để nhân nhượng cả. Lạc Xuyên nhìn ả An Hạ rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
- Là tự cô chuốc lấy, đừng trách tôi.
Trong khi cô ta vẫn còn chưa kịp hiểu lời cô nói thì Lạc Xuyên đã khóc thút thít. Cô chạy về phía toilet nhưng cố tình đi lướt qua ngay trước mắt anh. Thấy người hầu riêng sáng sớm đã nước mắt ngắn dài, mặt mày mếu máo, anh vội nắm tay cô giữ lại.
- Lạc Xuyên, có chuyện gì vậy?
Cô đưa bàn tay nắm lấy vị trí cánh tay bị bỏng, cố tình gây sự chú ý với anh.
- Dạ, không có gì đâu thiếu gia.
Thấy cô cứ nắm chặt lấy cánh tay, anh liền chạm vào tay cô, dáng vẻ tuy lạnh lùng nhưng thật ra rất để tâm đến cô gái nhỏ:
- Bỏ tay ra.
Lạc Xuyên tỏ vẻ mềm yếu, cô bỏ bàn tay ra khỏi vị trí bị thương. Anh chau mày khi thấy cánh tay cô bị ửng đỏ cả một vùng. Khi Cung Bách chạm nhẹ vào vết thương, cô liền nhăn mặt giật tay lại. Anh lo lắng vội hỏi:
- Tay cô bị sao vậy? Đau lắm à?
Dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai nỗi hận vì bị người yêu cũ phản bội nhưng anh chưa từng buông bỏ tình cảm với mối tình đầu. Nhìn thấy cô bị thương, trong lòng cảm thấy rất xót.
Lúc này Hạ An đã bắt đầu hoang mang khi thấy cô có vẻ thân thiết với anh. Tuy nhiên cô ta vẫn tự nhủ với lòng dù sao cô cũng chỉ là một con hầu, anh sẽ không bênh vực hay tin cô đến mức trách mắng cô ta.
Được anh hỏi han, Lạc Xuyên liền nắm bắt cơ hội:
- Tôi không sao, chỉ bị đổ nước nóng lên tay thôi, rửa nước lạnh sẽ đỡ đau ngay.
Vừa dứt lời cô liền quay sang nhìn nữ người hầu xấu xa rồi nói lớn:
- An Hạ à, cô đừng áy náy nữa, chỉ là sơ suất thôi mà, tôi không sao đâu.
Nghe cô nói vậy, ả An Hạ há hốc mồm kinh ngạc, cô ta đang bị Lạc Xuyên đưa vào tròng mà chẳng thể phản kháng lại. Xem ra cô ta đã động phải người không nên động, kẻ hại người khác giờ lại nếm trải cảm giác bị người khác chơi một vố thật đau mà chỉ biết im lặng.
Tuy thường ngày anh cục súc, khó ưa nhưng Cung Bách vẫn luôn quan tâm đến cô:
- Là cô ta đổ nước nóng lên người cô sao?
Câu hỏi của anh khiến An Hạ toát cả mồ hôi. Lạc Xuyên có EQ rất cao, cô thông minh, nhạy bén nên thừa biết anh quan tâm đến cô, mấy tháng qua bên cạnh chăm sóc anh, cô phần nào nhận ra cách đối xử đặc biệt mà anh dành cho cô. Chính vì vậy cô rất tự tin vào chiêu mỹ nhân rơi lệ.
Lạc Xuyên tiếp tục vở diễn nữ hầu gái hiền lành:
- Thiếu gia đừng trách cô ấy, do Hạ An vô tình bị vấp chân thôi.
Anh trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt của anh đáng sợ đến mức khiến An Hạ run rẩy:
- Cô mau thu xếp đồ đạc và rời khỏi đây.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, Lạc Xuyên không phải người phụ nữ tầm thường. Cô biết anh quan tâm, đối xử tốt với cô hơn bất kỳ người hầu nào khác trong biệt thự nên đã đứng trước mặt anh tỏ ra yếu đuối, miệng thì nói không trách ả An Hạ nhưng trong lòng cô đang muốn trả thù, dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.
Lời anh nói như tiếng sét đánh ngang tai cô ta, An Hạ hốt hoảng đáp:
- Thiếu gia, ý của thiếu là...
Anh không dong dài liền dứt khoát nói:
- Cô bị đuổi việc.
Cô ta nào dễ dàng chấp nhận, vội vã nói những lời biện minh vô ích:
- Thiếu gia à, tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao thiếu gia lại đuổi việc tôi? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện nó nói tôi làm nó bị bỏng sao? Tôi không có, là nó vu khống tôi.
Miệng lưỡi của ả An Hạ quá tráo trở, dám làm nhưng không dám nhận. Ả không ngờ sự việc nghiêm trọng đến mức anh có thể vì Lạc Xuyên mà đuổi việc ả.
Cô ngước mắt long lanh đọng lệ nhìn anh, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của cô ngay lập tức khiến tim anh ngục ngã.
- Cô vừa gọi ai là nó?
Sự bênh vực anh dành cho cô khiến ả An Hạ nhìn thấy phải khiếp sợ.
- Thiếu gia à, tôi...
Anh không chấp nhận thêm bất kỳ lời giải thích nào từ ả người hầu kia:
- Nghe cách cô gọi Lạc Xuyên thì tôi cũng đủ hiểu rồi. Mau cuốn gói rời khỏi biệt thự khi tôi còn nói chuyện tử tế.
Anh gọi tên cô thân mật như vậy, ả ta cảm thấy anh đối với cô không đơn thuần là cậu chủ và người hầu. Cách anh bênh vực cô còn hơn cả cách bảo vệ người yêu.
Anh dứt khoát muốn đuổi việc cô ta, An Hạ tức đến đỏ mặt. Chỉ vừa vào làm được nửa tháng, còn chưa kịp bày mưu quyến rũ Cung Bách đã bị anh thẳng tay đuổi việc.
Lạc Xuyên nhìn cô ta, thoát chốc cô trả lại An Hạ nụ cười nhếch môi khinh bỉ, trông thần sắc của cô thay đổi đến đáng kinh ngạc, từ ngây thơ mềm yếu sang mưu mô, tinh ranh chỉ cách nhau một gang tấc. Ánh mắt cô đang ngầm nói rằng cô ta thật dại dột vì đã động vào cô.
Chưa dừng lại ở đó, cô còn cố tình xát thêm muối vào vết thương bị đuổi việc của ả ta:
- Thiếu gia à, An Hạ chỉ là sơ ý thôi, thiếu gia đừng đuổi việc cô ấy mà.
/58
|