Nghe chị hai đưa ra lời khuyên, lòng cô như được an ủi phần nào. Lạc Xuyên đang nghĩ phải chăng bản thân đã quá phũ phàng khiến anh bị đẩy ra xa nên anh chẳng kịp thổ lộ với cô những lời muốn nói.
- Chị nói phải, có lẽ em đã quá lạnh nhạt, không để anh ấy có cơ hội giải thích.
Cô ngẫm nghĩ lại, thời gian qua anh mệt mỏi vì công việc, đặc biệt công ty Overate còn gặp phải sự cố lớn. Cung Bách thân là CEO, ắt hẳn anh đã chịu rất nhiều áp lực nhưng vẫn cố gắng níu kéo cô. Phải chăng sự phũ phàng của cô đã khiến anh bị tổn thương. Đột nhiên cô lại cảm thấy có lỗi nhưng vẫn chưa buông bỏ được vướng mắc trong lòng.
Nam Uyên vỗ vai em gái an ủi:
- Nếu còn tình cảm thì hãy dũng cảm nói rõ với nhau những khúc mắt. Dù kết quả thế nào em cũng sẽ không phải hối tiếc nửa đời còn lại.
Nghĩ đến chuyện cô vừa kể, Nam Uyên nói tiếp:
- Mà chị có một thắc mắc, cô bạn gái cũ của La Cung Bách thật sự rất giống em sao?
Chuyện người giống người không phải quá hiếm gặp, tuy nhiên giống đến mức như cùng một người thì trên đời này có thể được xem là hi hữu.
- Đúng vậy, em đã từng nhìn thấy ảnh của cô ấy, thật sự trông em và cô ấy rất giống nhau. Lần đầu gặp em, Cung Bách còn khẳng định chắc nịch em chính là cô ấy.
Dường như Nam Uyên khó tò mò về chuyện này, cô ấy tiếp tục tìm hiểu:
- Thế em có biết bạn gái cũ của La Cung Bách tên là gì không?
Lúc này Lạc Xuyên lại cảm thấy chị hai có chút gì đó là lạ. Cô tinh tế quan sát biểu hiện của cô ấy, đồng thời từ tốn trả lời:
- Cô ấy tên là Cố Mãn Đình. Lại còn cùng họ Cố, chị xem có trùng hợp không chứ?
Nghe đến tên Cố Mãn Đình, sắc mặt của Nam Uyên lập tức tái đi. Cô cũng nhận ra thái độ bất thường của chị hai. Thấy Nam Uyên im lặng không nói gì, Lạc Xuyên liền gọi:
- Chị à, chị sao vậy?
Nam Uyên vội chấn chỉnh tinh thần rồi đáp:
- Không có gì, chị chỉ đang nghĩ về sự trùng hợp giữa em và bạn gái của La Cung Bách thôi. Cả hai có ngoại hình giống nhau đã đành, lại còn giống cả họ, thảo nào anh ta nhất quyết khẳng định em là cô gái kia.
Dù chị hai đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không thể nói dối. Lạc Xuyên là người rất giỏi quan sát biểu hiện thông qua ánh mắt của đối phương, có thể nói cô bị ảnh hưởng nghề nghiệp nhưng việc này lại khó có ích trong một vài trường hợp.
…
Sau giờ cơm trưa, Lạc Xuyên âm thầm vào phòng ngủ của ba, lúc này ông ấy đã sang nhà hàng xóm đánh cờ. Ánh mắt cô tràn ngập sự quyết tâm, cô có linh cảm mãnh liệt rằng suy đoán của bản thân là đúng.
Cô nhìn xung quanh căn phòng của ba rồi bắt đầu mở tủ quần áo và các hộc tủ khác để tìm kiếm. Lạc Xuyên nhìn thấy một xấp hồ sơ được cất trong ngăn tủ nhỏ phía dưới nơi treo trang phục. Mở bìa đựng ra, cô thấy có rất nhiều giấy tờ, bao gồm cả bệnh án, giấy khám sức khỏe cách đây nhiều năm trước.
Trên bệnh án vẫn còn nghi rất rõ tình trạng của bệnh nhân sau vụ tại nạn, đặc biệt bệnh nhân đã bị mất trí nhớ do cú va chạm ở đầu. Ngoài ra, tên người bệnh lại là Cố Mãn Đình. Cách đây chín năm trước, cô nhớ rất rõ bản thân đã tỉnh lại trong bệnh viện, cô cũng chẳng biết mình đã hôn mê bao lâu, điều đáng nói là cô chẳng thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đó, bao gồm cả những người thân thiết.
Lúc ấy ba và chị hai đã ở cạnh cô, họ nói cô gặp tai nạn trên đường đi học và bị mất trí nhớ. Ngày đó cô không nghĩ ngợi nhiều, nhất mực tin lời chị hai và ba vì cô xem họ chính là người thân duy nhất trên đời. Cho đến khi cô gặp gỡ La Cung Bách, anh luôn miệng khẳng định cô là người yêu cũ của anh.
Ban đầu cô không mấy tin lời anh nói, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Cố Mãn Đình, cô đã bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của mình. Trước đây vì vụ án hàng cấm còn dang dở nên cô không thể điều tra thân thế của bản thân, bây giờ đã đến lúc cô tìm hiểu sự thật, cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng.
Cô ngỡ ngàng, cố giữ bình tĩnh mà thốt lên:
- Mình thật sự là… Cố Mãn Đình sao?
Trước đây cô chưa từng xem qua bệnh án của bản thân, mọi hồ sơ đều do ba cô cất giữ. Khi vừa tỉnh lại, cô chỉ biết có ba và chị, được họ kề cận, ân cần chăm sóc nên cô nhất mực an tâm. Sau khi cô xuất viện được vài tháng, ba đã đưa cho cô chứng minh thư mới, ông ấy bảo cô đã làm mất chứng minh trong vụ tai nạn.
Hiện tại ngẫm lại, cô mới biết được nguyên do thật sự. Cái tên Cố Mộc Giao trên chứng minh thư mới thực chất không phải tên thật của cô. Lạc Xuyên không tránh khỏi bàng hoàng, tâm trí cô rối bời khi đã tìm được bằng chứng chứng minh những người thân yêu mà cô luôn tin tưởng đã nói dối cô suốt thời gian dài đằng đẵng.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Chị nói phải, có lẽ em đã quá lạnh nhạt, không để anh ấy có cơ hội giải thích.
Cô ngẫm nghĩ lại, thời gian qua anh mệt mỏi vì công việc, đặc biệt công ty Overate còn gặp phải sự cố lớn. Cung Bách thân là CEO, ắt hẳn anh đã chịu rất nhiều áp lực nhưng vẫn cố gắng níu kéo cô. Phải chăng sự phũ phàng của cô đã khiến anh bị tổn thương. Đột nhiên cô lại cảm thấy có lỗi nhưng vẫn chưa buông bỏ được vướng mắc trong lòng.
Nam Uyên vỗ vai em gái an ủi:
- Nếu còn tình cảm thì hãy dũng cảm nói rõ với nhau những khúc mắt. Dù kết quả thế nào em cũng sẽ không phải hối tiếc nửa đời còn lại.
Nghĩ đến chuyện cô vừa kể, Nam Uyên nói tiếp:
- Mà chị có một thắc mắc, cô bạn gái cũ của La Cung Bách thật sự rất giống em sao?
Chuyện người giống người không phải quá hiếm gặp, tuy nhiên giống đến mức như cùng một người thì trên đời này có thể được xem là hi hữu.
- Đúng vậy, em đã từng nhìn thấy ảnh của cô ấy, thật sự trông em và cô ấy rất giống nhau. Lần đầu gặp em, Cung Bách còn khẳng định chắc nịch em chính là cô ấy.
Dường như Nam Uyên khó tò mò về chuyện này, cô ấy tiếp tục tìm hiểu:
- Thế em có biết bạn gái cũ của La Cung Bách tên là gì không?
Lúc này Lạc Xuyên lại cảm thấy chị hai có chút gì đó là lạ. Cô tinh tế quan sát biểu hiện của cô ấy, đồng thời từ tốn trả lời:
- Cô ấy tên là Cố Mãn Đình. Lại còn cùng họ Cố, chị xem có trùng hợp không chứ?
Nghe đến tên Cố Mãn Đình, sắc mặt của Nam Uyên lập tức tái đi. Cô cũng nhận ra thái độ bất thường của chị hai. Thấy Nam Uyên im lặng không nói gì, Lạc Xuyên liền gọi:
- Chị à, chị sao vậy?
Nam Uyên vội chấn chỉnh tinh thần rồi đáp:
- Không có gì, chị chỉ đang nghĩ về sự trùng hợp giữa em và bạn gái của La Cung Bách thôi. Cả hai có ngoại hình giống nhau đã đành, lại còn giống cả họ, thảo nào anh ta nhất quyết khẳng định em là cô gái kia.
Dù chị hai đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không thể nói dối. Lạc Xuyên là người rất giỏi quan sát biểu hiện thông qua ánh mắt của đối phương, có thể nói cô bị ảnh hưởng nghề nghiệp nhưng việc này lại khó có ích trong một vài trường hợp.
…
Sau giờ cơm trưa, Lạc Xuyên âm thầm vào phòng ngủ của ba, lúc này ông ấy đã sang nhà hàng xóm đánh cờ. Ánh mắt cô tràn ngập sự quyết tâm, cô có linh cảm mãnh liệt rằng suy đoán của bản thân là đúng.
Cô nhìn xung quanh căn phòng của ba rồi bắt đầu mở tủ quần áo và các hộc tủ khác để tìm kiếm. Lạc Xuyên nhìn thấy một xấp hồ sơ được cất trong ngăn tủ nhỏ phía dưới nơi treo trang phục. Mở bìa đựng ra, cô thấy có rất nhiều giấy tờ, bao gồm cả bệnh án, giấy khám sức khỏe cách đây nhiều năm trước.
Trên bệnh án vẫn còn nghi rất rõ tình trạng của bệnh nhân sau vụ tại nạn, đặc biệt bệnh nhân đã bị mất trí nhớ do cú va chạm ở đầu. Ngoài ra, tên người bệnh lại là Cố Mãn Đình. Cách đây chín năm trước, cô nhớ rất rõ bản thân đã tỉnh lại trong bệnh viện, cô cũng chẳng biết mình đã hôn mê bao lâu, điều đáng nói là cô chẳng thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đó, bao gồm cả những người thân thiết.
Lúc ấy ba và chị hai đã ở cạnh cô, họ nói cô gặp tai nạn trên đường đi học và bị mất trí nhớ. Ngày đó cô không nghĩ ngợi nhiều, nhất mực tin lời chị hai và ba vì cô xem họ chính là người thân duy nhất trên đời. Cho đến khi cô gặp gỡ La Cung Bách, anh luôn miệng khẳng định cô là người yêu cũ của anh.
Ban đầu cô không mấy tin lời anh nói, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Cố Mãn Đình, cô đã bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của mình. Trước đây vì vụ án hàng cấm còn dang dở nên cô không thể điều tra thân thế của bản thân, bây giờ đã đến lúc cô tìm hiểu sự thật, cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng.
Cô ngỡ ngàng, cố giữ bình tĩnh mà thốt lên:
- Mình thật sự là… Cố Mãn Đình sao?
Trước đây cô chưa từng xem qua bệnh án của bản thân, mọi hồ sơ đều do ba cô cất giữ. Khi vừa tỉnh lại, cô chỉ biết có ba và chị, được họ kề cận, ân cần chăm sóc nên cô nhất mực an tâm. Sau khi cô xuất viện được vài tháng, ba đã đưa cho cô chứng minh thư mới, ông ấy bảo cô đã làm mất chứng minh trong vụ tai nạn.
Hiện tại ngẫm lại, cô mới biết được nguyên do thật sự. Cái tên Cố Mộc Giao trên chứng minh thư mới thực chất không phải tên thật của cô. Lạc Xuyên không tránh khỏi bàng hoàng, tâm trí cô rối bời khi đã tìm được bằng chứng chứng minh những người thân yêu mà cô luôn tin tưởng đã nói dối cô suốt thời gian dài đằng đẵng.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
/58
|