Dù biết cô đang có ý đồ mờ ám khi lén lút động vào máy tính của anh nhưng Cung Bách vẫn chẳng giữ im lặng thay vì vạch trần. Thật lòng anh không muốn rời xa cô, vậy nên tuy phát hiện ra sự nguy hiểm của cô nhưng anh vẫn chọn cách vờ như chẳng hề hay biết.
Lạc Xuyên tập trung cao độ, cô kiểm tra toàn bộ các ổ đĩa và các tệp dữ liệu trong laptop của anh, chẳng bỏ xót một chi tiết nhỏ nào. Sau một lúc miệt mài, cô đã tìm được tài liệu cần thiết.
Ánh mắt cô sáng lên, Lạc Xuyên nhanh tay lấy USB đã chuẩn bị sẵn cắm vào laptop và sao lưu lại bản vẽ chế tạo robot. Cô nào hay biết mọi hành tung mờ ám của cô đều đã bị anh nhìn thấy.
Vừa có trong tay dữ liệu quan trọng, cô đã nhận được tin nhắn từ Tô Thẩm Dương, anh ta muốn hẹn gặp cô để nói rõ những điều còn đang dang dở trong lần gặp nhau tại bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh ta.
Lạc Xuyên không ngừng ngẫm nghĩ. Bây giờ nhiệm vụ đánh cắp bản chế tạo robot đã hoàn thành, mục tiêu tiếp theo cô cần thực hiện là lấy được sợi dây chuyền ngọc bích của Tô gia. Muốn làm được điều đó, cô bắt buộc phải kết hôn với Tô Thẩm Dương.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Lạc Xuyên quyết định chấp nhận cuộc hẹn với thiếu gia họ Tô. Bây giờ cô có thể từ bỏ Cung Bách, kết thúc mối quan hệ dây dưa mập mờ khi đã có được bản vẽ chế tạo. Dẫu vậy lòng cô lại thấy nặng trĩu, cảm xúc hỗn độn đan xen vào nhau, một chút tiếc nuối, một chút vấn vương, đâu đó còn có xót xa, không đành lòng. Phải chăng cô đã thật sự đặt tình cảm vào anh?
…
Với lịch trình làm việc dày đặc của Cung Bách, việc cô lén anh lẻn khỏi biệt thự cũng không phải chuyện quá khó khăn. Lạc Xuyên ăn mặc xinh đẹp rồi lại đi theo lối hành lang trên lầu dẫn thẳng ra ngoài sân nhà và trốn đi bằng cửa sau, tránh bị camera giám sát quay được.
Cô nhanh nhẹn bắt taxi đến một quán coffee theo địa chỉ mà Tô Thẩm Dương gửi qua tin nhắn. Đến điểm hẹn, cô bình tĩnh bước vào trong, dáng vẻ yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự tự tin.
Mỗi lần hẹn gặp cô, Tô Thẩm Dương đều đến sớm để chờ đợi. Dẫu biết giờ đây cô đã trở thành bạn gái của Cung Bách nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ khi Lạc Xuyên nói rằng cô đồng ý quen anh vì để trả ơn. Điều đó càng khiến Tô Thẩm Dương quyết tâm giành lấy cô khỏi tay của anh. Đây thật ra là sự tính toán có chủ đích từ Lạc Xuyên tinh ranh.
Vừa nhìn thấy cô, Tô Thẩm Dương đã không giấu được sự khẩn trương, anh ta đứng dậy, ga lăng giúp cô kéo ghế.
- Diệp tiểu thư, cô đến rồi.
Khi ngồi đối diện nhau, thiếu gia họ Tô lấy hết can đảm nói thẳng vào việc chính:
- Hôm nay tôi hẹn gặp cô là muốn thẳng thắn bày tỏ một lần. Diệp tiểu thư à, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ở trường bắn, tôi đã muốn che chở cô cả đời rồi.
Câu nói này của Tô Thẩm Dương đã quá rõ ràng, anh ta chẳng những bày tỏ tình cảm mà còn muốn bên cạnh cô lâu dài. Lạc Xuyên được nước đẩy thuyền, cô nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh còn ẩn hiện chút khó xử, đắn đo và ủy mị.
- Tô thiếu gia, được sự yêu quý của anh là phúc phần mà cả đời này tôi cũng dám mơ tới. Anh biết đó, bây giờ tôi không còn người thân nào bên cạnh cả, La thiếu gia lại là người ơn của tôi. Cho nên… tôi chẳng còn chỗ dựa nào khác ngoài anh ấy. Nói thật lòng, tôi chỉ có thể bám víu vào La thiếu gia để cho bản thân con đường sống…
Lạc Xuyên thừa biết những lời này chẳng khác nào đổ hết lỗi lầm cho số phận và Cung Bách. Cô nói như thể cuộc đời đưa đẩy, buộc cô phải chọn lựa như vậy vì cô không còn con đường nào khác tốt hơn.
Trước lời kể lể trong nỗi khổ tâm của người đẹp, Tô Thẩm Dương vốn đã bị cô làm cho mê muội nên bây giờ càng thêm xót xa và mong muốn được che chở cho người con gái yếu đuối.
- Tại sao chỉ có mỗi cậu ba là chỗ dựa của cô? Diệp tiểu thư, trước khi chúng ta gặp nhau, cô có thể nghĩ như vậy, nhưng bây giờ đã có tôi rồi. Tôi muốn trở thành chỗ dựa của cô và cho cô một danh phận đàng hoàng.
Tô Thẩm Dương đã rơi vào chiếc bẫy do cô giăng sẵn, điều anh ta vừa nói, cũng chính là điều cô chờ đợi để nghe. Buổi gặp mặt hôm nay, không thể để lỡ cơ hội đạt được mục đích.
- Vậy Tô thiếu gia có thể cho tôi danh phận gì?
Cá từ lâu đã cắn câu nhưng vì điều kiện không thuận lợi nên cô vẫn chưa thu hoạch được. Thứ cần lấy ở chỗ La Cung Bách hiện đang nằm trong tay cô. Bây giờ có thể dứt khoát cắt đứt với anh, do vậy hôm nay phải đưa ra đòn đánh chí mạng cuối cùng để tấn công Tô thiếu gia.
Tô Thẩm Dương có chút hồi hộp khi cô mạnh dạn hỏi rõ. Anh ta nghiêm túc đáp:
- Chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ trở thành thiếu phu nhân của Tô gia.
Lạc Xuyên tập trung cao độ, cô kiểm tra toàn bộ các ổ đĩa và các tệp dữ liệu trong laptop của anh, chẳng bỏ xót một chi tiết nhỏ nào. Sau một lúc miệt mài, cô đã tìm được tài liệu cần thiết.
Ánh mắt cô sáng lên, Lạc Xuyên nhanh tay lấy USB đã chuẩn bị sẵn cắm vào laptop và sao lưu lại bản vẽ chế tạo robot. Cô nào hay biết mọi hành tung mờ ám của cô đều đã bị anh nhìn thấy.
Vừa có trong tay dữ liệu quan trọng, cô đã nhận được tin nhắn từ Tô Thẩm Dương, anh ta muốn hẹn gặp cô để nói rõ những điều còn đang dang dở trong lần gặp nhau tại bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh ta.
Lạc Xuyên không ngừng ngẫm nghĩ. Bây giờ nhiệm vụ đánh cắp bản chế tạo robot đã hoàn thành, mục tiêu tiếp theo cô cần thực hiện là lấy được sợi dây chuyền ngọc bích của Tô gia. Muốn làm được điều đó, cô bắt buộc phải kết hôn với Tô Thẩm Dương.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Lạc Xuyên quyết định chấp nhận cuộc hẹn với thiếu gia họ Tô. Bây giờ cô có thể từ bỏ Cung Bách, kết thúc mối quan hệ dây dưa mập mờ khi đã có được bản vẽ chế tạo. Dẫu vậy lòng cô lại thấy nặng trĩu, cảm xúc hỗn độn đan xen vào nhau, một chút tiếc nuối, một chút vấn vương, đâu đó còn có xót xa, không đành lòng. Phải chăng cô đã thật sự đặt tình cảm vào anh?
…
Với lịch trình làm việc dày đặc của Cung Bách, việc cô lén anh lẻn khỏi biệt thự cũng không phải chuyện quá khó khăn. Lạc Xuyên ăn mặc xinh đẹp rồi lại đi theo lối hành lang trên lầu dẫn thẳng ra ngoài sân nhà và trốn đi bằng cửa sau, tránh bị camera giám sát quay được.
Cô nhanh nhẹn bắt taxi đến một quán coffee theo địa chỉ mà Tô Thẩm Dương gửi qua tin nhắn. Đến điểm hẹn, cô bình tĩnh bước vào trong, dáng vẻ yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự tự tin.
Mỗi lần hẹn gặp cô, Tô Thẩm Dương đều đến sớm để chờ đợi. Dẫu biết giờ đây cô đã trở thành bạn gái của Cung Bách nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ khi Lạc Xuyên nói rằng cô đồng ý quen anh vì để trả ơn. Điều đó càng khiến Tô Thẩm Dương quyết tâm giành lấy cô khỏi tay của anh. Đây thật ra là sự tính toán có chủ đích từ Lạc Xuyên tinh ranh.
Vừa nhìn thấy cô, Tô Thẩm Dương đã không giấu được sự khẩn trương, anh ta đứng dậy, ga lăng giúp cô kéo ghế.
- Diệp tiểu thư, cô đến rồi.
Khi ngồi đối diện nhau, thiếu gia họ Tô lấy hết can đảm nói thẳng vào việc chính:
- Hôm nay tôi hẹn gặp cô là muốn thẳng thắn bày tỏ một lần. Diệp tiểu thư à, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ở trường bắn, tôi đã muốn che chở cô cả đời rồi.
Câu nói này của Tô Thẩm Dương đã quá rõ ràng, anh ta chẳng những bày tỏ tình cảm mà còn muốn bên cạnh cô lâu dài. Lạc Xuyên được nước đẩy thuyền, cô nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh còn ẩn hiện chút khó xử, đắn đo và ủy mị.
- Tô thiếu gia, được sự yêu quý của anh là phúc phần mà cả đời này tôi cũng dám mơ tới. Anh biết đó, bây giờ tôi không còn người thân nào bên cạnh cả, La thiếu gia lại là người ơn của tôi. Cho nên… tôi chẳng còn chỗ dựa nào khác ngoài anh ấy. Nói thật lòng, tôi chỉ có thể bám víu vào La thiếu gia để cho bản thân con đường sống…
Lạc Xuyên thừa biết những lời này chẳng khác nào đổ hết lỗi lầm cho số phận và Cung Bách. Cô nói như thể cuộc đời đưa đẩy, buộc cô phải chọn lựa như vậy vì cô không còn con đường nào khác tốt hơn.
Trước lời kể lể trong nỗi khổ tâm của người đẹp, Tô Thẩm Dương vốn đã bị cô làm cho mê muội nên bây giờ càng thêm xót xa và mong muốn được che chở cho người con gái yếu đuối.
- Tại sao chỉ có mỗi cậu ba là chỗ dựa của cô? Diệp tiểu thư, trước khi chúng ta gặp nhau, cô có thể nghĩ như vậy, nhưng bây giờ đã có tôi rồi. Tôi muốn trở thành chỗ dựa của cô và cho cô một danh phận đàng hoàng.
Tô Thẩm Dương đã rơi vào chiếc bẫy do cô giăng sẵn, điều anh ta vừa nói, cũng chính là điều cô chờ đợi để nghe. Buổi gặp mặt hôm nay, không thể để lỡ cơ hội đạt được mục đích.
- Vậy Tô thiếu gia có thể cho tôi danh phận gì?
Cá từ lâu đã cắn câu nhưng vì điều kiện không thuận lợi nên cô vẫn chưa thu hoạch được. Thứ cần lấy ở chỗ La Cung Bách hiện đang nằm trong tay cô. Bây giờ có thể dứt khoát cắt đứt với anh, do vậy hôm nay phải đưa ra đòn đánh chí mạng cuối cùng để tấn công Tô thiếu gia.
Tô Thẩm Dương có chút hồi hộp khi cô mạnh dạn hỏi rõ. Anh ta nghiêm túc đáp:
- Chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ trở thành thiếu phu nhân của Tô gia.
/58
|