Sân sau Tây phủ, có một chỗ trống trải bình thường dùng để luyện công, bốn phía có hoa mai, giữa không trung còn treo bao cát, các dụng cụ dùng để tập võ, lúc này một bóng người cũng không có.
Mấy đứa trẻ chia ra làm hai phe đứng hai bên, một bên là năm đứa trẻ to con, hung hăng, như hổ như sói, còn một bên chỉ là một đứa bé năm tuổi xinh đẹp, ôm một con khỉ màu vàng nho nhỏ, nhìn ra sao cũng thấy yếu thế hơn bên kia.
Nhưng cậu bé năm tuổi kia, toàn thân phát ra khí phách kiêu ngạo, thân thể tuy nhỏ bé lại giống như chứa một luồng năng lượng khổng lồ, lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ to lớn phía đối diện kia, kiêu ngạo mở miệng.
Các ngươi là từng người đến, hay là cùng nhau tiến lên, ta xem vẫn là cùng nhau lên đi.
Lời vừa được nói ra thật làm người ta muốn hộc máu, mấy đứa nhỏ đối diện quả nhiên bị chọc tức nóng nổ đom đóm mắt, nhịn tức đến mức mặt đỏ như Quan Công.
Thằng con hoang này thật là tức chết người mà, quá ngạo mạn rồi, ngày hôm nay nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt mới được”
Đúng vậy, nhất định phải đánh cho nó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Về sau thấy nó một lần là đánh một lần”
Mỗi người một câu, ào ào hướng bên này lấn tới, muốn đồng loạt xông lên, Thượng Quan Trúc lớn nhất đám, còn có chút lý trí, khẽ vươn tay ngăn cản mấy đứa nhỏ phía sau lại:
Đợi đã, chúng ta nhiều người thế này, cho dù đánh thắng cũng không vẻ vang gì, ta xem vẫn là từng người một lên đi.
Thượng Quan Trúc đối với chuyện lần trước bị đánh, hoàn toàn quy kết cho lúc ấy hắn khinh địch, lúc này đây hắn cũng không tin mình đánh không lại nó, thằng con hoang này mới có năm tuổi, nhưng hắn đã mười tuổi rồi, làm sao có thể đánh không lại nó? Nghĩ vậy ý chí chiến đấu ngùn ngụt mở miệng: Để ta đánh trước cho.
Nói xong liền đi ra, mấy người phía sau gật đầu đồng ý.
Đồng Đồng buông Chiêu Chiêu trong lòng ra, bước về phía trước, hai người tới gần, từ từ bày ra tư thế, tất cả những người khác chia ra đứng vòng quanh bọn họ.
Không biết là ai kêu lên trước: Tiểu thúc thúc cố lên, tiểu thúc thúc cố lên.
Âm thanh cổ vũ vang lên, Chiêu Chiêu cũng không chịu thua mà nhảy lên, vẫy tay muốn cổ vũ Đồng Đồng cố lên , nhưng mà bởi vì không nói được, cho nên khí thế hơi kém một chút, tức giận đến nổ đom đóm mắt .
Mà chính giữa sân, Đồng Đồng cùng Thượng Quan Trúc đã bắt đầu trận đấu, lúc này Thượng Quan Trúc có chuẩn bị đề phòng, ra tay hiểm ác, đánh thẳng vào ngực của Đồng Đồng, Đồng Đồng liền cúi người xuống, sau đó bé duỗi chân ngắn ra, đá vào chân Thượng Quan Trúc, nắm đấm cũng nhanh chóng vô cùng chính xác mà đánh vào ngực trái Thượng Quan Trúc.
Đừng nhìn bé tuổi còn nhỏ, huyền khí đã đạt (màu cam)Chanh Huyền nhất phẩm, điều này đối với một đứa bé là thiên phú cực cao.
Hơn nữa Thượng Quan Vãn Thanh xưa nay thích dạy bé làm như thế nào tấn công vào nhược điểm của người khác, như bây giờ Thượng Quan Đồng chỉ cần dùng mấy chiêu, liền đánh bại Thượng Quan Trúc, một cước đá ngả lăn Thượng Quan Trúc, thân thể nho nhỏ nhảy lên người Thượng Quan Trúc, tóm lấy tay hắn, lạnh lùng trừng hắn.
Ngươi còn có lời gì để nói, một lần, hai lần, ba lần mỗi lần gặp ta ngươi đều mắng ta hết, muốn chết.
Đồng Đồng nói xong, đảo tay một cái lấy một viên thuốc ra, ném vào miệng Thượng Quan Trúc, sau đó đứng lên nhìn mấy đứa trẻ phía đối diện:
Các ngươi làm ơn nhanh lên một chút, làm gì mà giống lũ chuột nhắt cuộn lại một đống vậy?
Thượng Quan Trúc không biết Thượng Quan Đồng cho cái gì vào miệng mình, chỉ nghĩ có thể là độc dược, không khỏi sợ hãi khóc ầm lên, hướng về phía Thượng Quan Đồng la to:
Mày vậy mà lại dám hạ độc tao, mày quá độc ác, thế nhưng muốn độc chết tao, tao muốn nói cho lão tổ tông biết.
Lúc này mấy đứa nhỏ đối diện kia nhìn thấy Thượng Quan Trúc khóc lóc, lập tức la lên:
Nhanh lên, nó muốn hại chết tiểu thúc thúc.
Trong lúc nhất thời, bốn đứa con nít liền xông tới, hùng hổ bao vây Thượng Quan Đồng, ba chân bốn cẳng đấm đá lung tung, cơ thể Đồng Đồng vốn nhỏ bé, trong lúc đó bé nhanh nhẹn, ra tay đánh ra một cách không lưu tình, chỉ nghe bốp bốp chát chát, rất nhanh những người kia đều bị đánh nằm dài trên đất, rên hừ hừ, gương mặt méo mó vì đau mà đứng dậy không nổi.
Thượng Quan Đồng lười để ý tới bọn họ, lại duỗi tay ra lấy thêm mấy viên đan dược quăng thẳng và miệng của bốn thằng nhóc kia.
Lần này, trong sân sau tiếng khóc ầm ĩ kinh người, tất cả đều hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đồng, giống như nhìn thấy ác quỷ.
Đứa trẻ béo mập kia là đông phủ trưởng tôn, xưa nay diễu võ dương oai, lúc này đâu còn cái vẻ kiêu ngạo, tội nghiệp kêu lên:
Mày mau đưa cho chúng tao giải dược, chúng tao về sau nhất định nghe lời mày, tuyệt đối không trách móc, không khi dễ mày, mày đừng hại chết chúng tao mà.”
Thượng Quan Đồng nghe xong lời nói của hắn, hai con ngươi đen nhánh giống như hai hột nhãn xinh đẹp chuyển động quay tròn. Hiện ra tia sáng xảo quyệt, khóe môi lộ ra nụ cười hài lòng, khiến khuôn mặt nhỏ xinh của bé càng thêm đáng yêu tựa như bông hoa mới nở rộ, từ từ nâng tay chống cầm nói:
Như vậy đi, mỗi người các ngươi dập đầu ba cái với ta, về sau ta chính là lão đại của các ngươi, dập đầu ra mắt lão đại liền không cần chết, bằng không chờ chết đi.
Bé ôm Chiêu Chiêu nhìn mấy đứa trẻ kia, thằng bé mập Thượng Quan Dục chỉ chần chờ một chút, liền bò nhanh lại mà dập đầu, ba đứa bé phía sau cũng dập đầu:
Lão đại, tha cho chúng ta đi, lão đại tha cho chúng ta đi mà.
Thượng Quan Trúc chỉ ngây ngốc nhìn hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt, vốn muốn tìm người giúp cho hắn báo thù. Lúc này, thế nhưng đã lạy thằng con hoang này làm lão đại, chuyện này rốt cục là sao đây, khuôn mặt thoáng chần chừ, hắn không muốn lạy thằng nhóc này làm lão đại, hắn là tiểu thúc thúc của bọn chúng.
Bất quá Thượng Quan Đồng không thèm để ý tới hắn nghĩ gì, mắt trợn lên trừng Thượng Quan Trúc:
Ngươi là chọn chết sao?
Thượng Quan Trúc bối rối, bất chấp tất cả, chạy nhanh dập đầu: Lão đại, tha cho chúng ta đi, tha cho chúng ta đi, về sau ta cũng không dám nữa, không dám khi dễ ngươi, không dám trách móc ngươi.
Ừ, nghe được đó
Thượng Quan Đồng hài lòng gật đầu, ôm Chiêu Chiêu xoay người rời đi, mấy tên đang dập đầu vừa thấy lão đại đi, giải dược của bọn họ đâu? trợn tròn mắt, Thượng Quan Trúc phản ứng đầu tiên liền kêu lên:
Lão đại, ngươi còn chưa đưa giải dược cho chúng ta đâu?
Thượng Quan Đồng quay lại, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: Đó không phải là độc dược, là thuốc ngứa.
Tiếng nói của bé vừa dứt, mấy tên nhóc phía sau bùm bùm nằm dài trên đất, hoàn toàn bị tức giận mà bị thương, nguyên lai căn bản không phải độc dược, chính là thuốc ngứa, làm hại bọn họ dập đầu cầu xin tha thứ, người này quá âm hiểm phúc hắc.
Mấy đứa trẻ đang trách móc trong lòng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, lúc này thuốc ngứa trên người phát tác, nhịn không được bắt đầu cực kỳ khó chịu.
Nhìn Thượng Quan Đồng không để ý tới bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi, đám người Thượng Quan Trúc ngứa không chịu được kêu to:
Lão đại, cho chúng ta giải dược đi.
Cho chúng ta giải dược đi.
Phía sau, tiếng kêu đầy thê lương, Thượng Quan Đồng dừng bước, nghiêm túc nghĩ, có cần cho bọn chúng thuốc giải hay không? Tất nhiên bé đã là lão đại của bọn chúng rồi, phải có tình yêu đồng bọn không phải sao?
Nhìn mẫu thân làm lão đại, đem cấp dưới dạy dỗ tốt lắm, bé có phải hay không nên học một chút, đang suy tư, bỗng nhiên một tiếng nói đầy uy lực, dồn khí đan điền vang lên.
Các ngươi đang làm gì ở đây?
Thượng Quan Đồng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía sau một gốc cây cao lớn xung quanh là cây cối rậm rạp có vài người đang đi đến.
Đi đầu là một ông lão khoảng gần sáu mươi tuổi hoặc hơn, mặc áo choàng màu xanh đen, quanh thân lộ ra thâm trầm cơ trí, tóc cùng chòm râu đã có chút bạc trắng, đôi mắt đen như mực, sâu không đáy, không cẩn thận sẽ bị hấp thụ vào, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào cũng không dám khinh thường.
Đoàn người kia rất nhanh đã đi tới, nhìn chính giữa sân có mấy đứa nhỏ, có người liền phát hiện trong mấy đứa nhỏ đó có một đứa là đông phủ Hầu gia tôn tử, nhanh chóng phân phó người đi giúp đỡ hắn lại đây, ôn hòa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Mấy người các ngươi ở trong này làm gì?
Trên khuôn mặt mập mạp của Thượng Quan Dục ứa ra mồ hôi lạnh, một bàn tay dùng sức gảy, nghe được người kia hỏi hắn, không khỏi khóc lên:
Là nó đánh chúng ta, nó hạ độc ngứa chúng ta, Tào trưởng lão mau cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta.
Mấy đứa trẻ chia ra làm hai phe đứng hai bên, một bên là năm đứa trẻ to con, hung hăng, như hổ như sói, còn một bên chỉ là một đứa bé năm tuổi xinh đẹp, ôm một con khỉ màu vàng nho nhỏ, nhìn ra sao cũng thấy yếu thế hơn bên kia.
Nhưng cậu bé năm tuổi kia, toàn thân phát ra khí phách kiêu ngạo, thân thể tuy nhỏ bé lại giống như chứa một luồng năng lượng khổng lồ, lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ to lớn phía đối diện kia, kiêu ngạo mở miệng.
Các ngươi là từng người đến, hay là cùng nhau tiến lên, ta xem vẫn là cùng nhau lên đi.
Lời vừa được nói ra thật làm người ta muốn hộc máu, mấy đứa nhỏ đối diện quả nhiên bị chọc tức nóng nổ đom đóm mắt, nhịn tức đến mức mặt đỏ như Quan Công.
Thằng con hoang này thật là tức chết người mà, quá ngạo mạn rồi, ngày hôm nay nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt mới được”
Đúng vậy, nhất định phải đánh cho nó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Về sau thấy nó một lần là đánh một lần”
Mỗi người một câu, ào ào hướng bên này lấn tới, muốn đồng loạt xông lên, Thượng Quan Trúc lớn nhất đám, còn có chút lý trí, khẽ vươn tay ngăn cản mấy đứa nhỏ phía sau lại:
Đợi đã, chúng ta nhiều người thế này, cho dù đánh thắng cũng không vẻ vang gì, ta xem vẫn là từng người một lên đi.
Thượng Quan Trúc đối với chuyện lần trước bị đánh, hoàn toàn quy kết cho lúc ấy hắn khinh địch, lúc này đây hắn cũng không tin mình đánh không lại nó, thằng con hoang này mới có năm tuổi, nhưng hắn đã mười tuổi rồi, làm sao có thể đánh không lại nó? Nghĩ vậy ý chí chiến đấu ngùn ngụt mở miệng: Để ta đánh trước cho.
Nói xong liền đi ra, mấy người phía sau gật đầu đồng ý.
Đồng Đồng buông Chiêu Chiêu trong lòng ra, bước về phía trước, hai người tới gần, từ từ bày ra tư thế, tất cả những người khác chia ra đứng vòng quanh bọn họ.
Không biết là ai kêu lên trước: Tiểu thúc thúc cố lên, tiểu thúc thúc cố lên.
Âm thanh cổ vũ vang lên, Chiêu Chiêu cũng không chịu thua mà nhảy lên, vẫy tay muốn cổ vũ Đồng Đồng cố lên , nhưng mà bởi vì không nói được, cho nên khí thế hơi kém một chút, tức giận đến nổ đom đóm mắt .
Mà chính giữa sân, Đồng Đồng cùng Thượng Quan Trúc đã bắt đầu trận đấu, lúc này Thượng Quan Trúc có chuẩn bị đề phòng, ra tay hiểm ác, đánh thẳng vào ngực của Đồng Đồng, Đồng Đồng liền cúi người xuống, sau đó bé duỗi chân ngắn ra, đá vào chân Thượng Quan Trúc, nắm đấm cũng nhanh chóng vô cùng chính xác mà đánh vào ngực trái Thượng Quan Trúc.
Đừng nhìn bé tuổi còn nhỏ, huyền khí đã đạt (màu cam)Chanh Huyền nhất phẩm, điều này đối với một đứa bé là thiên phú cực cao.
Hơn nữa Thượng Quan Vãn Thanh xưa nay thích dạy bé làm như thế nào tấn công vào nhược điểm của người khác, như bây giờ Thượng Quan Đồng chỉ cần dùng mấy chiêu, liền đánh bại Thượng Quan Trúc, một cước đá ngả lăn Thượng Quan Trúc, thân thể nho nhỏ nhảy lên người Thượng Quan Trúc, tóm lấy tay hắn, lạnh lùng trừng hắn.
Ngươi còn có lời gì để nói, một lần, hai lần, ba lần mỗi lần gặp ta ngươi đều mắng ta hết, muốn chết.
Đồng Đồng nói xong, đảo tay một cái lấy một viên thuốc ra, ném vào miệng Thượng Quan Trúc, sau đó đứng lên nhìn mấy đứa trẻ phía đối diện:
Các ngươi làm ơn nhanh lên một chút, làm gì mà giống lũ chuột nhắt cuộn lại một đống vậy?
Thượng Quan Trúc không biết Thượng Quan Đồng cho cái gì vào miệng mình, chỉ nghĩ có thể là độc dược, không khỏi sợ hãi khóc ầm lên, hướng về phía Thượng Quan Đồng la to:
Mày vậy mà lại dám hạ độc tao, mày quá độc ác, thế nhưng muốn độc chết tao, tao muốn nói cho lão tổ tông biết.
Lúc này mấy đứa nhỏ đối diện kia nhìn thấy Thượng Quan Trúc khóc lóc, lập tức la lên:
Nhanh lên, nó muốn hại chết tiểu thúc thúc.
Trong lúc nhất thời, bốn đứa con nít liền xông tới, hùng hổ bao vây Thượng Quan Đồng, ba chân bốn cẳng đấm đá lung tung, cơ thể Đồng Đồng vốn nhỏ bé, trong lúc đó bé nhanh nhẹn, ra tay đánh ra một cách không lưu tình, chỉ nghe bốp bốp chát chát, rất nhanh những người kia đều bị đánh nằm dài trên đất, rên hừ hừ, gương mặt méo mó vì đau mà đứng dậy không nổi.
Thượng Quan Đồng lười để ý tới bọn họ, lại duỗi tay ra lấy thêm mấy viên đan dược quăng thẳng và miệng của bốn thằng nhóc kia.
Lần này, trong sân sau tiếng khóc ầm ĩ kinh người, tất cả đều hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đồng, giống như nhìn thấy ác quỷ.
Đứa trẻ béo mập kia là đông phủ trưởng tôn, xưa nay diễu võ dương oai, lúc này đâu còn cái vẻ kiêu ngạo, tội nghiệp kêu lên:
Mày mau đưa cho chúng tao giải dược, chúng tao về sau nhất định nghe lời mày, tuyệt đối không trách móc, không khi dễ mày, mày đừng hại chết chúng tao mà.”
Thượng Quan Đồng nghe xong lời nói của hắn, hai con ngươi đen nhánh giống như hai hột nhãn xinh đẹp chuyển động quay tròn. Hiện ra tia sáng xảo quyệt, khóe môi lộ ra nụ cười hài lòng, khiến khuôn mặt nhỏ xinh của bé càng thêm đáng yêu tựa như bông hoa mới nở rộ, từ từ nâng tay chống cầm nói:
Như vậy đi, mỗi người các ngươi dập đầu ba cái với ta, về sau ta chính là lão đại của các ngươi, dập đầu ra mắt lão đại liền không cần chết, bằng không chờ chết đi.
Bé ôm Chiêu Chiêu nhìn mấy đứa trẻ kia, thằng bé mập Thượng Quan Dục chỉ chần chờ một chút, liền bò nhanh lại mà dập đầu, ba đứa bé phía sau cũng dập đầu:
Lão đại, tha cho chúng ta đi, lão đại tha cho chúng ta đi mà.
Thượng Quan Trúc chỉ ngây ngốc nhìn hết thảy mọi việc diễn ra trước mắt, vốn muốn tìm người giúp cho hắn báo thù. Lúc này, thế nhưng đã lạy thằng con hoang này làm lão đại, chuyện này rốt cục là sao đây, khuôn mặt thoáng chần chừ, hắn không muốn lạy thằng nhóc này làm lão đại, hắn là tiểu thúc thúc của bọn chúng.
Bất quá Thượng Quan Đồng không thèm để ý tới hắn nghĩ gì, mắt trợn lên trừng Thượng Quan Trúc:
Ngươi là chọn chết sao?
Thượng Quan Trúc bối rối, bất chấp tất cả, chạy nhanh dập đầu: Lão đại, tha cho chúng ta đi, tha cho chúng ta đi, về sau ta cũng không dám nữa, không dám khi dễ ngươi, không dám trách móc ngươi.
Ừ, nghe được đó
Thượng Quan Đồng hài lòng gật đầu, ôm Chiêu Chiêu xoay người rời đi, mấy tên đang dập đầu vừa thấy lão đại đi, giải dược của bọn họ đâu? trợn tròn mắt, Thượng Quan Trúc phản ứng đầu tiên liền kêu lên:
Lão đại, ngươi còn chưa đưa giải dược cho chúng ta đâu?
Thượng Quan Đồng quay lại, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: Đó không phải là độc dược, là thuốc ngứa.
Tiếng nói của bé vừa dứt, mấy tên nhóc phía sau bùm bùm nằm dài trên đất, hoàn toàn bị tức giận mà bị thương, nguyên lai căn bản không phải độc dược, chính là thuốc ngứa, làm hại bọn họ dập đầu cầu xin tha thứ, người này quá âm hiểm phúc hắc.
Mấy đứa trẻ đang trách móc trong lòng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, lúc này thuốc ngứa trên người phát tác, nhịn không được bắt đầu cực kỳ khó chịu.
Nhìn Thượng Quan Đồng không để ý tới bọn họ, xoay người chuẩn bị rời đi, đám người Thượng Quan Trúc ngứa không chịu được kêu to:
Lão đại, cho chúng ta giải dược đi.
Cho chúng ta giải dược đi.
Phía sau, tiếng kêu đầy thê lương, Thượng Quan Đồng dừng bước, nghiêm túc nghĩ, có cần cho bọn chúng thuốc giải hay không? Tất nhiên bé đã là lão đại của bọn chúng rồi, phải có tình yêu đồng bọn không phải sao?
Nhìn mẫu thân làm lão đại, đem cấp dưới dạy dỗ tốt lắm, bé có phải hay không nên học một chút, đang suy tư, bỗng nhiên một tiếng nói đầy uy lực, dồn khí đan điền vang lên.
Các ngươi đang làm gì ở đây?
Thượng Quan Đồng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía sau một gốc cây cao lớn xung quanh là cây cối rậm rạp có vài người đang đi đến.
Đi đầu là một ông lão khoảng gần sáu mươi tuổi hoặc hơn, mặc áo choàng màu xanh đen, quanh thân lộ ra thâm trầm cơ trí, tóc cùng chòm râu đã có chút bạc trắng, đôi mắt đen như mực, sâu không đáy, không cẩn thận sẽ bị hấp thụ vào, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào cũng không dám khinh thường.
Đoàn người kia rất nhanh đã đi tới, nhìn chính giữa sân có mấy đứa nhỏ, có người liền phát hiện trong mấy đứa nhỏ đó có một đứa là đông phủ Hầu gia tôn tử, nhanh chóng phân phó người đi giúp đỡ hắn lại đây, ôn hòa hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Mấy người các ngươi ở trong này làm gì?
Trên khuôn mặt mập mạp của Thượng Quan Dục ứa ra mồ hôi lạnh, một bàn tay dùng sức gảy, nghe được người kia hỏi hắn, không khỏi khóc lên:
Là nó đánh chúng ta, nó hạ độc ngứa chúng ta, Tào trưởng lão mau cứu chúng ta, cứu, cứu chúng ta.
/250
|