Bình Nguyên chăm chú ngắm nhìn từng cử chỉ, đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt Tâm Lan.
- Cậu Lộc đưa bé Thảo tới trường rồi hả mẹ? – Giọng Tâm Lan khàn khàn với cơn ho đau rát nơi cổ họng. Vầng trán hơi hâm hấp nóng. Cô ho hắng một lúc rồi tiến về phía bếp.
- Ừ. Con dậy rồi đấy à? Con bé Thảo với thằng Khánh ăn sáng xong rồi theo vợ chồng thằng Lộc đi luôn.
Bà Xuân quay người lại và mỉm cười với Tâm Lan. Cô cũng thừa tinh ý để nhận ra sự mệt mỏi đang hiển hiện trên khuôn mặt mẹ, mặc cho bà Xuân đã cố giấu diếm chúng đi bằng một nụ cười khẽ và cái nhìn trìu mến như mỗi ngày. Và bỗng dưng, nước mắt cô cứ trào ra như không gì có thể ngăn cản nổi.
Bà Xuân hốt hoảng. Bà vội vã khóa bếp ga rồi chạy lại phía Tâm Lan đang đứng. Nhưng khi bà chưa kịp nói gì thì Tâm Lan đã ôm chặt lấy bà và khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Tâm Lan. Tâm Lan. Con làm sao thế này?
Bà Xuân vỗ vai Tâm Lan. Bà biết, nước mắt của con gái bà đã thấm qua lớp áo vải màu nâu, ngấm dần và vừa kịp chạm tới làn da. Chúng nóng hổi mà sao bà cảm thấy lạnh giá.
Tâm Lan vẫn khóc thút thít. Cô không trả lời. Cô cứ khóc trên vai bà như ngày học lớp một bị tụi trẻ hàng xóm ghẹo trêu là đứa bé không có ba.
Rồi bà Xuân cũng lặng im. Bà lắng nghe âm vang của tiếng khóc. Bà hòa mình trong nỗi đau và không sao cầm lòng nổi. Nước mắt bà cũng bắt đầu rỉ ra và chảy xuống.
Xót xa vô bến bờ.
Những nhịp đập thời gian lặng lẽ trôi đi, Tâm Lan dần lấy lại được bình tĩnh và thả lỏng vòng ôm. Cô nhích vài bước chân ra xa người bà Xuân một chút. Rồi tự dưng, đôi môi cô lại nở một nụ cười, cứ như thể những giây phút buồn bã vừa mới xảy ra không hề tồn tại.
- Con thích ở với mẹ. – Tâm Lan buông cả hai tay ra khỏi người bà Xuân rồi nở nụ cười mếu máo. Cô quệt nước mắt và nói tiếp. – Tại đã từ lâu lắm rồi, con không được dùng bữa sáng do chính tay mẹ nấu. Nên con… – Tâm Lan ngập ngừng.
- Mẹ không thích con nói dối, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại. – Bà Xuân đưa tay vén những lọn tóc xõa trên gương mặt của Tâm Lan sang hai bên. Chưa bao giờ bà cảm thấy Tâm Lan lại tỏ ra hết sức trẻ con như thế này trong suốt nhiều năm qua. – Bởi vì, người đứng trước mặt là mẹ của con, chứ không phải ai khác. – Bà Xuân nhỏ nhẹ nói. Đồng thời, bà đưa tay gạt nước mắt cho cô.
Tâm Lan im lặng. Cô cúi thấp đầu xuống một chút. Hai bàn tay cô vân vê sợi dây quấn quanh vòng eo chiếc váy. Đôi vai mảnh cứ run lên đều đều theo tiếng nấc. Hành động có phần “ngô nghê” như đứa trẻ vừa mắc phải lỗi với người lớn khiến bà Xuân cười thầm.
- Tâm Lan. – Bà Xuân nghiêm giọng lại. – Sáng nay, mẹ làm món bún mọc mà con vẫn thích. Con không muốn thử sao?
Tâm Lan ngẩng đầu lên. Cô gật gật đầu. Đôi môi được giãn ra, nước mắt vẫn tràn xuống và tưới ướt những đường nứt nẻ. Lần này thì tự cô đưa tay quệt ngang sang hai bên má.
- Vậy thì ngồi ngoan ngoãn vào bàn ăn đi, con mèo nhỏ của mẹ ạ.
Bà Xuân cười âu yếm với Tâm Lan rồi quay trở lại bếp.
- À mà con đã khỏe hẳn chưa? Vội vàng tới công ty làm chi cho sớm. Nhỡ đổ bệnh nặng hơn thì tội nghiệp. – Vừa nhắc nhở con gái, bà Xuân vừa bưng hai tô bún mọc ra bàn ăn. Giọng bà hối thúc. – Con ra ăn mau cho nóng, kẻo nguội thì mất ngon. Mẹ để thuốc và nước lọc ngay trên bàn rồi đấy.
- Dạ. Mẹ cũng ăn luôn đi cho nóng ạ.
Tâm Lan ngồi xuống bàn ăn. Cảm giác nôn nao trước mùi thơm khó cưỡng của món bún mọc khiến cô vừa thèm thuồng vừa muốn chạy ào vào toilet ngay lập tức. Bà Xuân cũng đã phát hiện ra những biểu hiện lạ của Tâm Lan trong vài ngày gần đây.
- Con có tin vui phải không, Tâm Lan?
- Dạ? – Tâm Lan bước ra khỏi cửa toilet và cảm nhận được đường nét chân mày đang nhíu lại của bà Xuân như muốn nhắc lại câu hỏi thêm một lần nữa. Cô ấp úng thừa nhận. – Dạ vâng ạ.
- Con đang phân vân vì đứa bé trong bụng ư?
- Dạ, không ạ. Con sẽ làm tất cả để đứa bé được tồn tại.
Tâm Lan quả quyết và nhìn nét mặt có phần hơi lo lắng của bà Xuân. Cô kéo ghế và ngồi xuống phía đối diện.
Đôi khi số phận của những người phụ nữ rất giống nhau. Có thể điểm xuất phát khác nhau, những con đường mòn đi qua cũng khác nhau nhưng đâu đấy cái đích mà họ tìm đến lại luôn có điểm chung hoặc y chang như bản sao cóp nhặt. Tâm Lan đang nghĩ về cảnh một mình sẽ nuôi hai đứa con. Bà Xuân xót xa lòng, tại sao ông trời lại đối xử tệ với cả đứa con gái hết mình vì tình yêu như thế!
- Hãy sống mạnh mẽ lên con! – Bà Xuân ép chặt tay mình vào hai mu bàn tay của Tâm Lan đang để ngay ngắn trên mặt bàn.
- Con sẽ giống mẹ của ngày xưa. Vì thế, mẹ đừng quá lo lắng. – Giọng cô hơi lạc đi một chút.
- Mẹ xin lỗi. Mẹ chẳng giúp được gì cho con cả. Chỉ có một điều duy nhất mẹ muốn nói với con rằng, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh và là chỗ dựa vững vàng cho con và các cháu.
- Mẹ! Con có tất cả những thứ mà hẳn cô gái nào cũng phải ước mơ cơ mà. Mẹ đừng lo cho con quá như thế, mẹ à!
- Được rồi. Thế chừng nào con đi khám thai?
- Con đang sắp xếp công việc. Ngay trước khi kết thúc tháng thứ ba là lần khám bắt buộc đầu tiên ở bệnh viện phụ sản, con sẽ tới gặp cậu Hùng – bạn học cấp ba ngày xưa với con và cũng là người đã hộ sinh cho bé Nguyên Thảo.
- Còn thủ tục ly hôn thì sao? Hai đứa có tính kéo dãn thời gian thêm để cùng nhau suy nghĩ lại không? Mẹ thấy đường đột quá, con ạ.
Bà Xuân thở dài nhìn con gái. Căn phòng bếp tĩnh lặng càng làm không khí vào bữa ăn sáng muộn thêm phần ảm đạm. Tâm Lan mím môi quơ chiếc đũa trong bát. Giọng cô khản đặc.
- Có lẽ sẽ nhanh thôi mẹ ạ. Chúng con đều có người quen bên tòa án.
Bà Xuân lặng im. Bà còn biết nói gì hơn khi cả hai vợ chồng chúng đều đã buông xuôi như thế.
- Mẹ đừng có nghĩ gì mẹ nhé! Con thiết nghĩ, biết đâu điều này lại tốt cho cả con và anh Hoàng Minh. Chẳng lẽ, con lại cứ mãi phải chịu cảnh chồng chung. Chẳng lẽ, anh ấy lại cứ phải nói dối hai người đàn bà trong cùng một thời điểm. Còn chuyện hai đứa bé…- Tâm Lan im lặng một chút, cô lẩm bẩm. – Con còn biết làm gì hơn ngoài việc yêu thương và chăm sóc chúng hết mình nữa đây?
Dứt lời, Tâm Lan cố gắng tỏ ra là một người hạnh phúc và cúi đầu nuốt những sợi bún hay vài ngụm nước lèo thơm ngon. Cô cố giữ cho đôi mắt mình ráo hoảnh mỗi khi ngẩng mặt lên nhìn bà Xuân. Đến khi cảm xúc không thể kìm nén được nữa, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống vào tô bún khiến bà Xuân hốt hoảng.
Cô sụt sùi và nhận lấy vài tớ khăn giấy bà Xuân đưa. Bàn tay đưa ra nguệch ngoạc lau nước mắt, nước mũi. Rồi cô cũng vội vàng xin phép bà tới công ty luôn.
Dáng người cô yếu ớt, mong manh và run rẩy trong từng bước đi của chính mình. Con đường rộng thênh thang và bầu không khí trong lành chào đón cô một ngày mới nhưng có vẻ chẳng hề khởi sắc hơn một chút nào. Cô ghé vào một cửa hàng tạp hóa ven đường mua cuốn tạp chí gia đình với số mới nhất của tháng này. Và cái vẻ đẹp thanh thú, tự nhiên không hề sắp đặt trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của cô đã lọt vào tầm ngắm của một chàng trai lịch lãm đứng kế bên. Anh ta là Bình Nguyên, một kỹ sư làm bên phòng thiết kế công nghệ của Tập đoàn quốc gia. Bình Nguyên nhìn cô chăm chú, từng đường nét trên khuôn mặt, đến mái tóc đen cột chỏng cao hay bộ đầm trắng cô đang khoác trên người… Anh như bị hút hồn bởi từng cử chỉ từ phía cô, từ ngón tay lê dọc lật những trang báo, cho đến đưa bàn tay vén một vài lọn tóc đang bay về phía trước mặt… đến cả cái kiễng chân lên cao cố với một cuốn báo khác trên giá tạp chí. Những hành động của cô nhanh thoăn thoắt nhưng lại hết sức nhẹ nhàng và khéo léo.
Cuốn tạp chí tháng này rất bổ ích và có sức hấp dẫn lớn đối với những người phụ nữ đã lập gia đình. Ngay trang bìa là hình ảnh với nụ cười hạnh phúc của cô diễn viên cùng đứa con trai kháu khỉnh mặc bộ đồ đồng phục màu đỏ của một trường tiểu học Quốc tế. Tự dưng, lòng cô dấy lên một nỗi hoang mang và run rẩy cảnh:” gà mái nuôi con”. Đôi mắt màu nâu của cô đẫm nước:” Chẳng lẽ mình không mạnh mẽ và cười tươi như Kim Hiền được à?” Thế rồi, cô lại bật cười. Bình Nguyên sửng sốt vì sự thay đổi sắc thái biểu cảm một cách đột ngột trên khuôn mặt cô. Điều đó càng khiến anh tò mò và thêm phần chăm chú dõi theo.
Ngoài ra, cuốn tạp chí tháng này còn hướng dẫn nhiều món ăn ngon, đẹp mắt. Trong đó có cả món thịt chiên xốt dứa chua ngọt hay cánh gà nướng tương và mật ong mà Hoàng Minh vẫn thích. Nước mắt lại rỉ ra lần nữa, cô vội vàng lật giở sang trang báo kế tiếp. Rất nhanh và mạnh tay, trang báo phát ra vài tiếng kêu sột soạt. Bà chủ quán tỏ vẻ khá khó chịu và mở giọng cằn nhằn:
- Tôi thấy cô rất thích cuốn báo đó thì phải. Hãy mua nó nếu cô thấy có ích cho bản thân mình. Điều đấy cũng là giúp cho tôi.
- Dạ? – Tâm Lan bặm môi. – Cháu xin lỗi. Cô tính tiền giùm cháu cuốn này, cuốn này, cả cuốn này nữa ạ.
Vừa nói, Tâm Lan vừa luống cuống tay chân lấy thêm vài cuốn tạp chí khác mà bản thân không hề có ý định sẽ cần chúng. Nét mặt bà chủ quán như giãn ra, tươi tỉnh hẳn:
- Cô gái lấy cả cuốn báo thể thao dành cho chồng à? Cô quả là chu đáo quá!
- À không ạ, cháu lấy nhầm. – Tâm Lan sửng sốt. – Phiền cô đổi cuốn đó sang cuốn thời trang và làm đẹp giùm cháu.
Cô thở phào và gửi lại nụ cười méo mó trước khi rời khỏi quầy tạp hóa. Cô quay nhanh người lại và đụng phải vị khách đứng sau. Bình Nguyên nhìn cô, ánh mắt hết sức dịu dàng và nở nụ cười như đã chờ đợi sẵn từ lúc đấy đến giờ. Còn cô chỉ biết bặm đôi môi có phần nhợt nhạt lại. Tâm Lan luống cuống nói lời xin lỗi rồi vội bước đi. Bình Nguyên nheo mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mà đầy ma lực đang dần khuất bóng ở phía trước mặt. Đồng thời, Bình Nguyên cũng phải trả tiền cho vài cuốn tạp chí về đàn ông, về thể thao hay báo kinh tế khi nhìn thấy thái độ khó chịu của người bán hàng. Lý do là vì thời gian anh đã đứng quá lâu và số lượng đầu báo anh đụng phải dù không có đọc cũng đã quá nhiều. Nhưng anh ngẫm thầm, biết đâu mình sẽ còn gặp lại cô gái xinh đẹp kia thêm nhiều lần về sau nữa, cũng tại địa điểm này, cũng vào thời gian này chẳng hạn, thì việc lấy lòng bà chủ tiệm tạp hóa không còn là vấn đề phức tạp.
***
- Alô… Xin chào! – Kiều Thanh có vẻ lúng túng khi điện thoại trực tiếp tới công ty Tâm Lan đang làm việc. Chần chừ mãi, cô cũng đủ can đảm để đưa ra một yêu cầu hơi tế nhị. – Cảm phiền cô kết nối máy tới cô gái tên là Tâm Lan giúp tôi được chứ?
- Chào mừng bạn đã liên lạc đến văn phòng của chúng tôi. Bạn vui lòng xin chờ trong giây lát…
- Cậu Lộc đưa bé Thảo tới trường rồi hả mẹ? – Giọng Tâm Lan khàn khàn với cơn ho đau rát nơi cổ họng. Vầng trán hơi hâm hấp nóng. Cô ho hắng một lúc rồi tiến về phía bếp.
- Ừ. Con dậy rồi đấy à? Con bé Thảo với thằng Khánh ăn sáng xong rồi theo vợ chồng thằng Lộc đi luôn.
Bà Xuân quay người lại và mỉm cười với Tâm Lan. Cô cũng thừa tinh ý để nhận ra sự mệt mỏi đang hiển hiện trên khuôn mặt mẹ, mặc cho bà Xuân đã cố giấu diếm chúng đi bằng một nụ cười khẽ và cái nhìn trìu mến như mỗi ngày. Và bỗng dưng, nước mắt cô cứ trào ra như không gì có thể ngăn cản nổi.
Bà Xuân hốt hoảng. Bà vội vã khóa bếp ga rồi chạy lại phía Tâm Lan đang đứng. Nhưng khi bà chưa kịp nói gì thì Tâm Lan đã ôm chặt lấy bà và khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Tâm Lan. Tâm Lan. Con làm sao thế này?
Bà Xuân vỗ vai Tâm Lan. Bà biết, nước mắt của con gái bà đã thấm qua lớp áo vải màu nâu, ngấm dần và vừa kịp chạm tới làn da. Chúng nóng hổi mà sao bà cảm thấy lạnh giá.
Tâm Lan vẫn khóc thút thít. Cô không trả lời. Cô cứ khóc trên vai bà như ngày học lớp một bị tụi trẻ hàng xóm ghẹo trêu là đứa bé không có ba.
Rồi bà Xuân cũng lặng im. Bà lắng nghe âm vang của tiếng khóc. Bà hòa mình trong nỗi đau và không sao cầm lòng nổi. Nước mắt bà cũng bắt đầu rỉ ra và chảy xuống.
Xót xa vô bến bờ.
Những nhịp đập thời gian lặng lẽ trôi đi, Tâm Lan dần lấy lại được bình tĩnh và thả lỏng vòng ôm. Cô nhích vài bước chân ra xa người bà Xuân một chút. Rồi tự dưng, đôi môi cô lại nở một nụ cười, cứ như thể những giây phút buồn bã vừa mới xảy ra không hề tồn tại.
- Con thích ở với mẹ. – Tâm Lan buông cả hai tay ra khỏi người bà Xuân rồi nở nụ cười mếu máo. Cô quệt nước mắt và nói tiếp. – Tại đã từ lâu lắm rồi, con không được dùng bữa sáng do chính tay mẹ nấu. Nên con… – Tâm Lan ngập ngừng.
- Mẹ không thích con nói dối, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại. – Bà Xuân đưa tay vén những lọn tóc xõa trên gương mặt của Tâm Lan sang hai bên. Chưa bao giờ bà cảm thấy Tâm Lan lại tỏ ra hết sức trẻ con như thế này trong suốt nhiều năm qua. – Bởi vì, người đứng trước mặt là mẹ của con, chứ không phải ai khác. – Bà Xuân nhỏ nhẹ nói. Đồng thời, bà đưa tay gạt nước mắt cho cô.
Tâm Lan im lặng. Cô cúi thấp đầu xuống một chút. Hai bàn tay cô vân vê sợi dây quấn quanh vòng eo chiếc váy. Đôi vai mảnh cứ run lên đều đều theo tiếng nấc. Hành động có phần “ngô nghê” như đứa trẻ vừa mắc phải lỗi với người lớn khiến bà Xuân cười thầm.
- Tâm Lan. – Bà Xuân nghiêm giọng lại. – Sáng nay, mẹ làm món bún mọc mà con vẫn thích. Con không muốn thử sao?
Tâm Lan ngẩng đầu lên. Cô gật gật đầu. Đôi môi được giãn ra, nước mắt vẫn tràn xuống và tưới ướt những đường nứt nẻ. Lần này thì tự cô đưa tay quệt ngang sang hai bên má.
- Vậy thì ngồi ngoan ngoãn vào bàn ăn đi, con mèo nhỏ của mẹ ạ.
Bà Xuân cười âu yếm với Tâm Lan rồi quay trở lại bếp.
- À mà con đã khỏe hẳn chưa? Vội vàng tới công ty làm chi cho sớm. Nhỡ đổ bệnh nặng hơn thì tội nghiệp. – Vừa nhắc nhở con gái, bà Xuân vừa bưng hai tô bún mọc ra bàn ăn. Giọng bà hối thúc. – Con ra ăn mau cho nóng, kẻo nguội thì mất ngon. Mẹ để thuốc và nước lọc ngay trên bàn rồi đấy.
- Dạ. Mẹ cũng ăn luôn đi cho nóng ạ.
Tâm Lan ngồi xuống bàn ăn. Cảm giác nôn nao trước mùi thơm khó cưỡng của món bún mọc khiến cô vừa thèm thuồng vừa muốn chạy ào vào toilet ngay lập tức. Bà Xuân cũng đã phát hiện ra những biểu hiện lạ của Tâm Lan trong vài ngày gần đây.
- Con có tin vui phải không, Tâm Lan?
- Dạ? – Tâm Lan bước ra khỏi cửa toilet và cảm nhận được đường nét chân mày đang nhíu lại của bà Xuân như muốn nhắc lại câu hỏi thêm một lần nữa. Cô ấp úng thừa nhận. – Dạ vâng ạ.
- Con đang phân vân vì đứa bé trong bụng ư?
- Dạ, không ạ. Con sẽ làm tất cả để đứa bé được tồn tại.
Tâm Lan quả quyết và nhìn nét mặt có phần hơi lo lắng của bà Xuân. Cô kéo ghế và ngồi xuống phía đối diện.
Đôi khi số phận của những người phụ nữ rất giống nhau. Có thể điểm xuất phát khác nhau, những con đường mòn đi qua cũng khác nhau nhưng đâu đấy cái đích mà họ tìm đến lại luôn có điểm chung hoặc y chang như bản sao cóp nhặt. Tâm Lan đang nghĩ về cảnh một mình sẽ nuôi hai đứa con. Bà Xuân xót xa lòng, tại sao ông trời lại đối xử tệ với cả đứa con gái hết mình vì tình yêu như thế!
- Hãy sống mạnh mẽ lên con! – Bà Xuân ép chặt tay mình vào hai mu bàn tay của Tâm Lan đang để ngay ngắn trên mặt bàn.
- Con sẽ giống mẹ của ngày xưa. Vì thế, mẹ đừng quá lo lắng. – Giọng cô hơi lạc đi một chút.
- Mẹ xin lỗi. Mẹ chẳng giúp được gì cho con cả. Chỉ có một điều duy nhất mẹ muốn nói với con rằng, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh và là chỗ dựa vững vàng cho con và các cháu.
- Mẹ! Con có tất cả những thứ mà hẳn cô gái nào cũng phải ước mơ cơ mà. Mẹ đừng lo cho con quá như thế, mẹ à!
- Được rồi. Thế chừng nào con đi khám thai?
- Con đang sắp xếp công việc. Ngay trước khi kết thúc tháng thứ ba là lần khám bắt buộc đầu tiên ở bệnh viện phụ sản, con sẽ tới gặp cậu Hùng – bạn học cấp ba ngày xưa với con và cũng là người đã hộ sinh cho bé Nguyên Thảo.
- Còn thủ tục ly hôn thì sao? Hai đứa có tính kéo dãn thời gian thêm để cùng nhau suy nghĩ lại không? Mẹ thấy đường đột quá, con ạ.
Bà Xuân thở dài nhìn con gái. Căn phòng bếp tĩnh lặng càng làm không khí vào bữa ăn sáng muộn thêm phần ảm đạm. Tâm Lan mím môi quơ chiếc đũa trong bát. Giọng cô khản đặc.
- Có lẽ sẽ nhanh thôi mẹ ạ. Chúng con đều có người quen bên tòa án.
Bà Xuân lặng im. Bà còn biết nói gì hơn khi cả hai vợ chồng chúng đều đã buông xuôi như thế.
- Mẹ đừng có nghĩ gì mẹ nhé! Con thiết nghĩ, biết đâu điều này lại tốt cho cả con và anh Hoàng Minh. Chẳng lẽ, con lại cứ mãi phải chịu cảnh chồng chung. Chẳng lẽ, anh ấy lại cứ phải nói dối hai người đàn bà trong cùng một thời điểm. Còn chuyện hai đứa bé…- Tâm Lan im lặng một chút, cô lẩm bẩm. – Con còn biết làm gì hơn ngoài việc yêu thương và chăm sóc chúng hết mình nữa đây?
Dứt lời, Tâm Lan cố gắng tỏ ra là một người hạnh phúc và cúi đầu nuốt những sợi bún hay vài ngụm nước lèo thơm ngon. Cô cố giữ cho đôi mắt mình ráo hoảnh mỗi khi ngẩng mặt lên nhìn bà Xuân. Đến khi cảm xúc không thể kìm nén được nữa, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống vào tô bún khiến bà Xuân hốt hoảng.
Cô sụt sùi và nhận lấy vài tớ khăn giấy bà Xuân đưa. Bàn tay đưa ra nguệch ngoạc lau nước mắt, nước mũi. Rồi cô cũng vội vàng xin phép bà tới công ty luôn.
Dáng người cô yếu ớt, mong manh và run rẩy trong từng bước đi của chính mình. Con đường rộng thênh thang và bầu không khí trong lành chào đón cô một ngày mới nhưng có vẻ chẳng hề khởi sắc hơn một chút nào. Cô ghé vào một cửa hàng tạp hóa ven đường mua cuốn tạp chí gia đình với số mới nhất của tháng này. Và cái vẻ đẹp thanh thú, tự nhiên không hề sắp đặt trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của cô đã lọt vào tầm ngắm của một chàng trai lịch lãm đứng kế bên. Anh ta là Bình Nguyên, một kỹ sư làm bên phòng thiết kế công nghệ của Tập đoàn quốc gia. Bình Nguyên nhìn cô chăm chú, từng đường nét trên khuôn mặt, đến mái tóc đen cột chỏng cao hay bộ đầm trắng cô đang khoác trên người… Anh như bị hút hồn bởi từng cử chỉ từ phía cô, từ ngón tay lê dọc lật những trang báo, cho đến đưa bàn tay vén một vài lọn tóc đang bay về phía trước mặt… đến cả cái kiễng chân lên cao cố với một cuốn báo khác trên giá tạp chí. Những hành động của cô nhanh thoăn thoắt nhưng lại hết sức nhẹ nhàng và khéo léo.
Cuốn tạp chí tháng này rất bổ ích và có sức hấp dẫn lớn đối với những người phụ nữ đã lập gia đình. Ngay trang bìa là hình ảnh với nụ cười hạnh phúc của cô diễn viên cùng đứa con trai kháu khỉnh mặc bộ đồ đồng phục màu đỏ của một trường tiểu học Quốc tế. Tự dưng, lòng cô dấy lên một nỗi hoang mang và run rẩy cảnh:” gà mái nuôi con”. Đôi mắt màu nâu của cô đẫm nước:” Chẳng lẽ mình không mạnh mẽ và cười tươi như Kim Hiền được à?” Thế rồi, cô lại bật cười. Bình Nguyên sửng sốt vì sự thay đổi sắc thái biểu cảm một cách đột ngột trên khuôn mặt cô. Điều đó càng khiến anh tò mò và thêm phần chăm chú dõi theo.
Ngoài ra, cuốn tạp chí tháng này còn hướng dẫn nhiều món ăn ngon, đẹp mắt. Trong đó có cả món thịt chiên xốt dứa chua ngọt hay cánh gà nướng tương và mật ong mà Hoàng Minh vẫn thích. Nước mắt lại rỉ ra lần nữa, cô vội vàng lật giở sang trang báo kế tiếp. Rất nhanh và mạnh tay, trang báo phát ra vài tiếng kêu sột soạt. Bà chủ quán tỏ vẻ khá khó chịu và mở giọng cằn nhằn:
- Tôi thấy cô rất thích cuốn báo đó thì phải. Hãy mua nó nếu cô thấy có ích cho bản thân mình. Điều đấy cũng là giúp cho tôi.
- Dạ? – Tâm Lan bặm môi. – Cháu xin lỗi. Cô tính tiền giùm cháu cuốn này, cuốn này, cả cuốn này nữa ạ.
Vừa nói, Tâm Lan vừa luống cuống tay chân lấy thêm vài cuốn tạp chí khác mà bản thân không hề có ý định sẽ cần chúng. Nét mặt bà chủ quán như giãn ra, tươi tỉnh hẳn:
- Cô gái lấy cả cuốn báo thể thao dành cho chồng à? Cô quả là chu đáo quá!
- À không ạ, cháu lấy nhầm. – Tâm Lan sửng sốt. – Phiền cô đổi cuốn đó sang cuốn thời trang và làm đẹp giùm cháu.
Cô thở phào và gửi lại nụ cười méo mó trước khi rời khỏi quầy tạp hóa. Cô quay nhanh người lại và đụng phải vị khách đứng sau. Bình Nguyên nhìn cô, ánh mắt hết sức dịu dàng và nở nụ cười như đã chờ đợi sẵn từ lúc đấy đến giờ. Còn cô chỉ biết bặm đôi môi có phần nhợt nhạt lại. Tâm Lan luống cuống nói lời xin lỗi rồi vội bước đi. Bình Nguyên nheo mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mà đầy ma lực đang dần khuất bóng ở phía trước mặt. Đồng thời, Bình Nguyên cũng phải trả tiền cho vài cuốn tạp chí về đàn ông, về thể thao hay báo kinh tế khi nhìn thấy thái độ khó chịu của người bán hàng. Lý do là vì thời gian anh đã đứng quá lâu và số lượng đầu báo anh đụng phải dù không có đọc cũng đã quá nhiều. Nhưng anh ngẫm thầm, biết đâu mình sẽ còn gặp lại cô gái xinh đẹp kia thêm nhiều lần về sau nữa, cũng tại địa điểm này, cũng vào thời gian này chẳng hạn, thì việc lấy lòng bà chủ tiệm tạp hóa không còn là vấn đề phức tạp.
***
- Alô… Xin chào! – Kiều Thanh có vẻ lúng túng khi điện thoại trực tiếp tới công ty Tâm Lan đang làm việc. Chần chừ mãi, cô cũng đủ can đảm để đưa ra một yêu cầu hơi tế nhị. – Cảm phiền cô kết nối máy tới cô gái tên là Tâm Lan giúp tôi được chứ?
- Chào mừng bạn đã liên lạc đến văn phòng của chúng tôi. Bạn vui lòng xin chờ trong giây lát…
/34
|