Ngạn Tiếu nhìn vỉ thuốc trong ngăn tủ đựng mỹ phẩm của Ngải Mễ, đôi mắt anh đỏ lên đầy tơ máu vì tức giận “Em giải thích cho anh, chuyện này là thế nào?”
Ngải Mễ liếc nhìn đống thuốc, cô bình thản “Em chưa muốn, chúng ta có thể đợi vài năm nữa được không? Dạo này công việc em rất nhiều, em chưa chuẩn bị tốt”.
Ngạn Tiếu hừ lạnh “Chuẩn bị, anh đã để cho em chuẩn bị 4 năm rồi, chúng ta đều sắp 30, em nói công việc bề bộn, anh đợi, đợi em từ một quản lý nhỏ lên đến chức giám đốc kinh doanh, anh còn phải đợi bao lâu nữa?”.
Ngải Mễ sửng sờ “Em cũng là vì tương lai của chúng ta, em chỉ là …”.
“Hiện tại đây là tương lai của chúng ta”. Ngạn Tiếu hét lên cắt ngang lời Ngải Mễ.
Anh gằn giọng “Câu nói đó chỉ có ý nghĩ vào bảy năm trước mà thôi, em nhìn đi, căn nhà này, những thứ chúng ta có, chúng ta đã cùng cố gắng, hiện tại anh không muốn em cố gắng nữa, anh đã có thể lo cho em, anh không cần em bán mạng vào công việc như thế nữa.”
“Em không muốn ỷ lại vào anh, em muốn có sự nghiệp của riêng mình, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất của em, em phấn đấu bao nhiêu năm, cũng chỉ là chờ thời gian này”.
Ngạn Tiếu nhắm mắt, hít sâu một hơi, anh bước đi, xoay lưng lại với Ngải Mễ “Em thay đổi rồi, em rất mạnh mẽ, rất tài năng, đã không cần sự che chở của anh nữa”.
Cánh cửa sập lại rất mạnh. Ngải Mễ khẽ nhíu mày, cô lại tiếp tục dán mắt vào sấp tài liệu ngổn ngang trên bàn.
Ngải Mễ liếc nhìn đống thuốc, cô bình thản “Em chưa muốn, chúng ta có thể đợi vài năm nữa được không? Dạo này công việc em rất nhiều, em chưa chuẩn bị tốt”.
Ngạn Tiếu hừ lạnh “Chuẩn bị, anh đã để cho em chuẩn bị 4 năm rồi, chúng ta đều sắp 30, em nói công việc bề bộn, anh đợi, đợi em từ một quản lý nhỏ lên đến chức giám đốc kinh doanh, anh còn phải đợi bao lâu nữa?”.
Ngải Mễ sửng sờ “Em cũng là vì tương lai của chúng ta, em chỉ là …”.
“Hiện tại đây là tương lai của chúng ta”. Ngạn Tiếu hét lên cắt ngang lời Ngải Mễ.
Anh gằn giọng “Câu nói đó chỉ có ý nghĩ vào bảy năm trước mà thôi, em nhìn đi, căn nhà này, những thứ chúng ta có, chúng ta đã cùng cố gắng, hiện tại anh không muốn em cố gắng nữa, anh đã có thể lo cho em, anh không cần em bán mạng vào công việc như thế nữa.”
“Em không muốn ỷ lại vào anh, em muốn có sự nghiệp của riêng mình, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất của em, em phấn đấu bao nhiêu năm, cũng chỉ là chờ thời gian này”.
Ngạn Tiếu nhắm mắt, hít sâu một hơi, anh bước đi, xoay lưng lại với Ngải Mễ “Em thay đổi rồi, em rất mạnh mẽ, rất tài năng, đã không cần sự che chở của anh nữa”.
Cánh cửa sập lại rất mạnh. Ngải Mễ khẽ nhíu mày, cô lại tiếp tục dán mắt vào sấp tài liệu ngổn ngang trên bàn.
/26
|