Mỹ nam ca ca dịu dàng nhìn nàng, không còn dùng bộ mặt lãnh đạm đối với nàng. Một thái độ hoàn toàn khác (Lạc Sắc Vi: Ta thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở *hố hố* NP: Khụ, *sốc nặng*.. *lẩm bẩm* chắc mỹ nam ca ca kia bị vấn đề rồi … Lạc Sắc Vi: *cầm cái dép* Muội nói cái gì ? NP: …… *chuồn mất kẻo ăn dép)
Nàng biết, nàng xinh đẹp, nàng lương thiện, nàng đáng yêu, hề hề, mỹ nam ca ca bắt đầu thích nàng rồi đây. Đang tự tin, thì giọng truyền cảm của mỹ nam ca ca lại một lần nữa làm thổn thức trái tim nhỏ bé nhưng đa tình của nàng:
– Muội tên là gì ?
Nàng giả bộ thẹn thùng, hai má hồng hồng phụng phịu thật đáng yêu, giọng ngọt đến nổi thấy ớn (NP: *nổi da gà* Tỷ thật lắm chiêu ! Lạc Sắc Vi: Câm miệng, nghề của ta ! Không diễn làm sao có mỹ nam để ăn ! NP: ……..)
– Muội tên Lạc Sắc Vi ạ , ca ca tên gì ?
Hắn mỉn cười nhẹ nhàng, nụ cười như mùa xuân ấm áp, càng làm hắn càng thêm tuyệt mỹ, giống như yêu tinh đòi mạng chuyển thế, làm con tim nàng không chịu nổi, trong lòng cứ kiêu in ỏi, thiếu chút nữa muốn ăn hắn luôn:
– Đóa hoa sắc vi, tên thật hay ! Ta gọi là Trương Hạo Phong, cung chủ Tịnh Nguyệt Cung
Cái gì? Hắn là cung chủ, oa, trích tiên cung chủ, thật muốn đòi mạng. Hắn lúc im lặng thì thấy lãnh đạm, trang nhã y như trích tiên, khi cười thì càng hắn trở nên tuyệt mỹ giống người kia. Khoan người kia, người là ai, bổng trong tâm trí nàng nhớ đến bóng dáng mờ hồ nam nhân, như từng quen biết từ lâu, nhưng nàng không biết sao cảm thấy hận, lại thấy bi phẩn, nhưng lại không nhớ ra người đó là ai. Như một chuyện cách đây, cách đây lâu lắm rồi.
– Muội làm sao vậy ?
Hắn lo lắng hỏi nàng, khi thấy khuôn mặt tái nhợt, nổi lên tia bi thương. Hắn cảm thấy lòng khó chịu và giống như kìm nén khó thở, ai nhẫn tâm làm một tiểu tiên nữ bi thương, sao nàng lại có ánh mắt đâu thương, bi phẩn, chẳng lẽ nàng nhớ đến ai (NP: Chậc chậc, muội ngửi thấy mùi dấm chua rồi, hề hề Hạo Phong: Im miệng, nếu không muốn bị giết ! NP: Dạ, muội lập tất câm ngay)
Nàng biết, nàng xinh đẹp, nàng lương thiện, nàng đáng yêu, hề hề, mỹ nam ca ca bắt đầu thích nàng rồi đây. Đang tự tin, thì giọng truyền cảm của mỹ nam ca ca lại một lần nữa làm thổn thức trái tim nhỏ bé nhưng đa tình của nàng:
– Muội tên là gì ?
Nàng giả bộ thẹn thùng, hai má hồng hồng phụng phịu thật đáng yêu, giọng ngọt đến nổi thấy ớn (NP: *nổi da gà* Tỷ thật lắm chiêu ! Lạc Sắc Vi: Câm miệng, nghề của ta ! Không diễn làm sao có mỹ nam để ăn ! NP: ……..)
– Muội tên Lạc Sắc Vi ạ , ca ca tên gì ?
Hắn mỉn cười nhẹ nhàng, nụ cười như mùa xuân ấm áp, càng làm hắn càng thêm tuyệt mỹ, giống như yêu tinh đòi mạng chuyển thế, làm con tim nàng không chịu nổi, trong lòng cứ kiêu in ỏi, thiếu chút nữa muốn ăn hắn luôn:
– Đóa hoa sắc vi, tên thật hay ! Ta gọi là Trương Hạo Phong, cung chủ Tịnh Nguyệt Cung
Cái gì? Hắn là cung chủ, oa, trích tiên cung chủ, thật muốn đòi mạng. Hắn lúc im lặng thì thấy lãnh đạm, trang nhã y như trích tiên, khi cười thì càng hắn trở nên tuyệt mỹ giống người kia. Khoan người kia, người là ai, bổng trong tâm trí nàng nhớ đến bóng dáng mờ hồ nam nhân, như từng quen biết từ lâu, nhưng nàng không biết sao cảm thấy hận, lại thấy bi phẩn, nhưng lại không nhớ ra người đó là ai. Như một chuyện cách đây, cách đây lâu lắm rồi.
– Muội làm sao vậy ?
Hắn lo lắng hỏi nàng, khi thấy khuôn mặt tái nhợt, nổi lên tia bi thương. Hắn cảm thấy lòng khó chịu và giống như kìm nén khó thở, ai nhẫn tâm làm một tiểu tiên nữ bi thương, sao nàng lại có ánh mắt đâu thương, bi phẩn, chẳng lẽ nàng nhớ đến ai (NP: Chậc chậc, muội ngửi thấy mùi dấm chua rồi, hề hề Hạo Phong: Im miệng, nếu không muốn bị giết ! NP: Dạ, muội lập tất câm ngay)
/46
|