Tái nhợt khuôn mặt, nhìn người đang mê mang trên giường. Hắn không ngừng sợ hãi, không ăn không ngủ, ngày đêm nghiên cứu dược liệu, chỉ mong nàng tỉnh lại, hắn không muốn nàng.
Bàn tay thon dài, nắm tay nàng thật chặt, không nữa rời đi. Tâm can vẫn không ngừng cầu xin ông trời, đừng mang đi khỏi hắn, tại sao nàng vẫn không tỉnh, tại sao?
Nhìn nàng mê mang, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, hắn thật sự sợ hãi. Bảy ngày sáu đêm không ăn không ngủ, chỉ điên cuồng tìm kiếm dược liệu, trị cho nàng, tâm không ngừng sợ hãi.
Giọng nói khàn khàn của hắn vì không ăn không uốn bảy ngày sáu đêm. Lạc giọng kêu tên nàng, sợ hãi, thê lương bao trùm lại:
– Sắc nhi ~ Nàng hãy tỉnh lại… ! Nàng hư lắm, nàng đã ngủ bảy ngày sáu đêm…Sắc nhi ~…
Bờ môi tái nhợt, nằm in bất động không lên tiếng. Hơi thở mỏng manh khiên tâm can hắn đâu đớn, sợ hãi, suốt ngày điên điên khùng khùng, không ngừng nói. Hắn thật sự sợ hãi..
………
Tận cùng hắc ám, tĩnh mịch thê lương. Nàng không ngừng trốn tránh, tâm đâu đớn, tuyệt vọng. Xung quanh cô độc đến đáng sợ, tại sao ? Rốt cuộc là tại sao ?
Bổng nàng nghe ai gọi tên nàng, giọng tâm đâu phế liệt. Thật ấm áp, bao nỗi đâu đớn, tuyệt vọng bổng chốc tan biến.
Là ai ? Là ai đang gọi tên nàng ?
Nàng hướng về mắt về phía ánh sáng, là ai đang gọi nàng, cảm giác hảo ấm áp. Là của trích tiên mỹ nam ca ca đang kêu gọi nàng..
Tại sao giọng Huyền ca ca lại đâu đớn, nàng cảm nhận được sự sợ hãi của hắn. Huyền ca ca, là Huyền ca ca sao ?
Cảm giác thật ấm áp. Nàng nên tỉnh lại, Huyền ca ca ~ muội đến đây..
Trạm Huyền nhìn nàng mê mang, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh. Tâm đâu đớn, sợ hãi, tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói:
– Sắc nhi ~ đừng rời bỏ ta …
Cảm nhận được hắn khóc, nàng mở mắt. Thấy Trạm Huyền ca ca đang lo lắng cho nàng, bàn tay hắn nắm nàng thật chặt, nàng cảm nhận được sợ hãi của hắn, ánh mắt đạm bạc đâu đớn, bao trùm tuyệt vọng, tâm nàng nhịn không được đâu đớn theo, có vẻ mệt mỏi nói:
– Huyền ca …
Nghe tiếng thanh âm quen thuộc gọi, hắn mừng rỡ như điên. Rốt cuộc nàng đã tỉnh lại, rốt cuộc nàng đã tỉnh lại, hắn ôm nàng thật chặt, sợ hãi hết thảy là mộng, sợ rằng nàng tan biến:
– Sắc nhi ~ cuối cùng nàng đã tỉnh lại ! Sắc nhi ~ đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta, ta không thể có nàng, sắc nhi ~…
Huyền ca ca hảo ốm, dáng người mỏng manh, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bời như thể nhiều đêm không ngủ, bờ môi tím ngắt như nhiều ngày không ăn không uốn. Bộ dáng Huyền ca khiến nàng đâu đớn.
Khuôn mặt tái nhợt, khóe mi rơi lệ vì đau lòng:
– Huyền ca ~ Muội…thật xin lỗi…
Trạm Huyền ôm chặt nàng, không ngừng nói:
– Sắc nhi ~ tỉnh lại là tốt rồi ! Tỉnh lại là tốt rồi…
Bàn tay thon dài, nắm tay nàng thật chặt, không nữa rời đi. Tâm can vẫn không ngừng cầu xin ông trời, đừng mang đi khỏi hắn, tại sao nàng vẫn không tỉnh, tại sao?
Nhìn nàng mê mang, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, hắn thật sự sợ hãi. Bảy ngày sáu đêm không ăn không ngủ, chỉ điên cuồng tìm kiếm dược liệu, trị cho nàng, tâm không ngừng sợ hãi.
Giọng nói khàn khàn của hắn vì không ăn không uốn bảy ngày sáu đêm. Lạc giọng kêu tên nàng, sợ hãi, thê lương bao trùm lại:
– Sắc nhi ~ Nàng hãy tỉnh lại… ! Nàng hư lắm, nàng đã ngủ bảy ngày sáu đêm…Sắc nhi ~…
Bờ môi tái nhợt, nằm in bất động không lên tiếng. Hơi thở mỏng manh khiên tâm can hắn đâu đớn, sợ hãi, suốt ngày điên điên khùng khùng, không ngừng nói. Hắn thật sự sợ hãi..
………
Tận cùng hắc ám, tĩnh mịch thê lương. Nàng không ngừng trốn tránh, tâm đâu đớn, tuyệt vọng. Xung quanh cô độc đến đáng sợ, tại sao ? Rốt cuộc là tại sao ?
Bổng nàng nghe ai gọi tên nàng, giọng tâm đâu phế liệt. Thật ấm áp, bao nỗi đâu đớn, tuyệt vọng bổng chốc tan biến.
Là ai ? Là ai đang gọi tên nàng ?
Nàng hướng về mắt về phía ánh sáng, là ai đang gọi nàng, cảm giác hảo ấm áp. Là của trích tiên mỹ nam ca ca đang kêu gọi nàng..
Tại sao giọng Huyền ca ca lại đâu đớn, nàng cảm nhận được sự sợ hãi của hắn. Huyền ca ca, là Huyền ca ca sao ?
Cảm giác thật ấm áp. Nàng nên tỉnh lại, Huyền ca ca ~ muội đến đây..
Trạm Huyền nhìn nàng mê mang, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh. Tâm đâu đớn, sợ hãi, tuyệt vọng, giọng khàn khàn nói:
– Sắc nhi ~ đừng rời bỏ ta …
Cảm nhận được hắn khóc, nàng mở mắt. Thấy Trạm Huyền ca ca đang lo lắng cho nàng, bàn tay hắn nắm nàng thật chặt, nàng cảm nhận được sợ hãi của hắn, ánh mắt đạm bạc đâu đớn, bao trùm tuyệt vọng, tâm nàng nhịn không được đâu đớn theo, có vẻ mệt mỏi nói:
– Huyền ca …
Nghe tiếng thanh âm quen thuộc gọi, hắn mừng rỡ như điên. Rốt cuộc nàng đã tỉnh lại, rốt cuộc nàng đã tỉnh lại, hắn ôm nàng thật chặt, sợ hãi hết thảy là mộng, sợ rằng nàng tan biến:
– Sắc nhi ~ cuối cùng nàng đã tỉnh lại ! Sắc nhi ~ đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta, ta không thể có nàng, sắc nhi ~…
Huyền ca ca hảo ốm, dáng người mỏng manh, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bời như thể nhiều đêm không ngủ, bờ môi tím ngắt như nhiều ngày không ăn không uốn. Bộ dáng Huyền ca khiến nàng đâu đớn.
Khuôn mặt tái nhợt, khóe mi rơi lệ vì đau lòng:
– Huyền ca ~ Muội…thật xin lỗi…
Trạm Huyền ôm chặt nàng, không ngừng nói:
– Sắc nhi ~ tỉnh lại là tốt rồi ! Tỉnh lại là tốt rồi…
/46
|