Nhìn nàng ngủ thiếp trong ngực hắn. Nét mặt mệt mỏi, bờ môi còn dính chất lỏng thoạt nhìn mê người.
Sống hơn sáu mươi mấy năm, lần đầu hắn động tâm, cũng đối với nữ nhân động dục. Có lẽ nàng là tiên nữ phái xuống câu dẫn hắn, nhìn nàng chắc hẳn mệt mỏi lắm.
Có lẽ sức hắn hơi quá với nàng, nhưng hắn không thể kềm chế được muốn nàng. Hắn từng nghiên cứu, nếu lần đầu của nữ nhân chắc hẳn sẽ đau lắm. Chắc nàng rất đâu..
Nhìn nàng mê say giấc ngủ, vẻ mặt đáng yêu đến chết người, mị hoặc làm nam nhân động dục. Chết tiệt ! Ham muốn lại nổi lên, lần đầu tiên của nàng đã trao cho hắn.. (NP: *lắc đầu* Không phải đâu ca ca, lần đầu tiên của nàng ấy không phải của ca ca đâu …
Trạm Huyền: *cười đến sát khí* Thế lần đầu đêm là kẻ nào !
NP: *đổ mồ hôi lạnh* Dạ…dạ… Huynh hỏi nàng ấy đi ! À muội có việc, xin mạn phép đi trước..
*Nghĩ thầm* Phải chuồn trước, kẻo chết… )
Nhìn còn vương vấn chất lõng tinh dịch, quần áo khắp nơi. Nếu đầu đêm của nàng trao cho hắn thì sao hắn lại không thấy máu xử nữ, hắn nhíu mày, linh cảm trong người hắn bắt đầu khó chịu.
Là ai, là kẻ nào cướp đi trinh tiết của nàng. Hắn không phải người đàn ông đầu tiên của nàng sao, kẻ nào dám làm vậy với nàng. Nhìn nàng trong lòng, da thịt từng bị nam nhân chạm qua khiến trong người hắn khí phát tiết ra (NP: *gật đầu, rơi nước mắt* Cuối cùng ca ca đã phát hiện ra, ca ca không phải người đầu tiên của nàng ấy đâu…
Trạm Huyền: *cười đến sát khí* Là kẻ nào, kẻ nào đụng vào Sắc nhi..
NP: Áck, ca ca đừng sinh khí ! Tuy lần đầu tiên của nàng ấy…
Từ đâu lòi ra Lạc Sắc Vi, nàng bịt miệng tác giả. Ánh mắt trừng đe dọa như muốn tác giả không được tiết lộ ra, còn tác giả chỉ bất mãn trừng lại nàng, ú ớ không nói được lời nào )
Chết tiệt, nam nhân nào dám động đến nàng. Rốt cuộc là ai, là ai dám đoạt trinh tiết của nàng. Trong đầu hắn phát ra sát khí nặng, hơn sáu mươi mấy năm trời, tưởng chừng đạm tình, nhưng vì nàng, lần đầu tiên hắn muốn giết người, muốn giết nam nhân chết tiệt nào dám làm chuyện đồi bại với nàng.
Nhìn nàng ngủ, bộ dạng mị hoặc, đáng yêu mê người. Hắn càng khí, nam nhân nào dám làm chuyện đồi bại với nàng, còn nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực thẩm. Chẳng lẽ nàng …
Không ! Không, tuyệt đối không thể, nếu nam nhân kia đã muốn đuổi giết nàng. Thì hắn càng không thể buông tha nàng, nàng là tiên nữ lên trời phái xuống ban tặng hắn, hắn không thể để nàng bị tổn thương. Thà bản thân hắn bị tổn thương, cũng không để kẻ khác tổn thương nàng.
Dù nàng không phải là xử nữ, hắn cũng mặc kệ. Nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động tâm, khiến hắn động dục, ham muốn không kiềm chế được nàng, hắn không muốn nhắc đến chuyện thương tâm. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là người quan trọng đối với hắn.
Có nàng ở đây, ẩn cư làm bạn với hắn đến già, làm một đôi uyên ươn quyến lữ, kiếp này hắn cũng mãng nguyện, không cho nàng bất cứ tổn thương gì, cũng chẳng làm cho nàng nhớ đến nam nhân chết tiệt nào dám cướp đi cái ngàn vàng của nàng.
Sống hơn sáu mươi mấy năm, lần đầu hắn động tâm, cũng đối với nữ nhân động dục. Có lẽ nàng là tiên nữ phái xuống câu dẫn hắn, nhìn nàng chắc hẳn mệt mỏi lắm.
Có lẽ sức hắn hơi quá với nàng, nhưng hắn không thể kềm chế được muốn nàng. Hắn từng nghiên cứu, nếu lần đầu của nữ nhân chắc hẳn sẽ đau lắm. Chắc nàng rất đâu..
Nhìn nàng mê say giấc ngủ, vẻ mặt đáng yêu đến chết người, mị hoặc làm nam nhân động dục. Chết tiệt ! Ham muốn lại nổi lên, lần đầu tiên của nàng đã trao cho hắn.. (NP: *lắc đầu* Không phải đâu ca ca, lần đầu tiên của nàng ấy không phải của ca ca đâu …
Trạm Huyền: *cười đến sát khí* Thế lần đầu đêm là kẻ nào !
NP: *đổ mồ hôi lạnh* Dạ…dạ… Huynh hỏi nàng ấy đi ! À muội có việc, xin mạn phép đi trước..
*Nghĩ thầm* Phải chuồn trước, kẻo chết… )
Nhìn còn vương vấn chất lõng tinh dịch, quần áo khắp nơi. Nếu đầu đêm của nàng trao cho hắn thì sao hắn lại không thấy máu xử nữ, hắn nhíu mày, linh cảm trong người hắn bắt đầu khó chịu.
Là ai, là kẻ nào cướp đi trinh tiết của nàng. Hắn không phải người đàn ông đầu tiên của nàng sao, kẻ nào dám làm vậy với nàng. Nhìn nàng trong lòng, da thịt từng bị nam nhân chạm qua khiến trong người hắn khí phát tiết ra (NP: *gật đầu, rơi nước mắt* Cuối cùng ca ca đã phát hiện ra, ca ca không phải người đầu tiên của nàng ấy đâu…
Trạm Huyền: *cười đến sát khí* Là kẻ nào, kẻ nào đụng vào Sắc nhi..
NP: Áck, ca ca đừng sinh khí ! Tuy lần đầu tiên của nàng ấy…
Từ đâu lòi ra Lạc Sắc Vi, nàng bịt miệng tác giả. Ánh mắt trừng đe dọa như muốn tác giả không được tiết lộ ra, còn tác giả chỉ bất mãn trừng lại nàng, ú ớ không nói được lời nào )
Chết tiệt, nam nhân nào dám động đến nàng. Rốt cuộc là ai, là ai dám đoạt trinh tiết của nàng. Trong đầu hắn phát ra sát khí nặng, hơn sáu mươi mấy năm trời, tưởng chừng đạm tình, nhưng vì nàng, lần đầu tiên hắn muốn giết người, muốn giết nam nhân chết tiệt nào dám làm chuyện đồi bại với nàng.
Nhìn nàng ngủ, bộ dạng mị hoặc, đáng yêu mê người. Hắn càng khí, nam nhân nào dám làm chuyện đồi bại với nàng, còn nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực thẩm. Chẳng lẽ nàng …
Không ! Không, tuyệt đối không thể, nếu nam nhân kia đã muốn đuổi giết nàng. Thì hắn càng không thể buông tha nàng, nàng là tiên nữ lên trời phái xuống ban tặng hắn, hắn không thể để nàng bị tổn thương. Thà bản thân hắn bị tổn thương, cũng không để kẻ khác tổn thương nàng.
Dù nàng không phải là xử nữ, hắn cũng mặc kệ. Nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động tâm, khiến hắn động dục, ham muốn không kiềm chế được nàng, hắn không muốn nhắc đến chuyện thương tâm. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là người quan trọng đối với hắn.
Có nàng ở đây, ẩn cư làm bạn với hắn đến già, làm một đôi uyên ươn quyến lữ, kiếp này hắn cũng mãng nguyện, không cho nàng bất cứ tổn thương gì, cũng chẳng làm cho nàng nhớ đến nam nhân chết tiệt nào dám cướp đi cái ngàn vàng của nàng.
/46
|