Nàng cứ mê mang, sắt mặt tái nhợt, miệng không ngừng hỏi tại sao. Rốt cuộc nam nhân kia là ai, tại sao làm lòng nàng đau nhói, vừa bi vừa tuyệt vọng, vừa yêu vừa hận.
Tại sao ? Tại sao ?
Mộng tỉnh, nàng mở mắt ra thấy . Thấy một ngôi nhà đơn sơ, đây là đau, đầu hảo vựng a…
Nàng nhớ mình chỉ rớt xuống núi rồi sau đố. Ô ô , AAAAAAAAA…
Ô ô không chịu đâu…
Nàng không muốn chết a…
Ô ô mỹ nam nàng chưa tựng hưởng hết, tại sao lại tiêu hương ngọc vẫn cơ chứ.. ô ô
Thật là thiên lý bất công a
A khoan, nàng chưa chết. Nàng còn sống, hoàn toàn còn sống a…
Hắc hắc, phúc nàng mạng lớn, cảm tạ lão thiên gia không cướp đi cái mạng nhỏ của nàng. Còn sống là được, có thể phao mỹ nam, hắc hắc..
Ủa, tạm gác chuyện đó một bên. Đây là đâu ? Ai cứu nàng, không biết có giống như mấy tiểu thuyết hay nhắc tới, rớt xuống vực thẩm, ngộ võ công bí tịch hay được cao nhân phương nào nhận làm đệ tử a
Số nàng thật may mắn, chắc có thể học được võ công, phao tẫn thiên hạ mỹ nam vào hậu cung, càng nghĩ càng phấn khởi..
Đang nghĩ ngợi thì bổng một thiên âm dễ nghe vang lên:
– Có vẻ tiểu cô nương nhanh chóng khỏi hẳn nhỉ ?
Ủa, giọng ai dễ nghe thế này. Tựa như thiên âm không linh, thanh thanh thoát tục. Nàng quay đầu lại xem, đặp vào mắt nàng, là tiểu thiếu niên tóc bạc, dáng người mỏng manh theo kiểu tiểu thụ, dáng người cũng quay như cao hơn nàng cái đầu, cặp mắt bạc đạm bạc, nổi lên trong trẻo, trên tay cầm chén thuốc, nhìn tiểu thiếu niên tóc bạc, khuôn mặt đẹp tựa như yêu tinh, lãnh đạm trong trẻo như dòng suối mát. Oa, trong đầu nàng không ngừng nghĩ đến hai từ… “Trích Tiên”
Hảo một cái trích tiên thiếu niên, mị tiếu tựa yêu tinh, đạm bạc trong trẻo, thoát tục như trích tiên.
Dáng người nhìn yếu ớt, mỏng manh nam nhân khiến nàng nhịn không được bảo hộ. Đặc biệt ánh mắt, thật khá à nha…
Màu bạc tựa như ánh trăng tĩnh lặng, nhu hòa. Cái này nàng thích, oa, trích tiên thiếu niên này là cực phẩm, siêu cực phẩm a…
Nàng duyệt ! Nàng duyệt !
Ô ô thật may mắn, rớt xuống vực thẩm lại ngộ được mỹ nam tuyệt thế như thế này. Biết vậy ngay từ đầu nàng lao xuống vực cho rồi…
Quả thật cực phẩm , cực phẩm a
Nhận thấy ánh mắt nóng rực nàng nhìn hắn, trích tiên thiếu niên tựa như mất hết kiên nhân, thiên âm trong trẻo mười vần lãnh đạm:
– Tiểu cô nương, cô nương không sao chứ ?
Tiểu công nương, nàng là tiểu cô nương sao ? Nàng thoạt nhìn tiểu sao, nhìn trích tiên thiếu niên bất quá cũng chỉ mười bốn, mười lăm, đáng lẽ phải gọi nàng là tỷ tỷ a..
Tại sao ? Tại sao ?
Mộng tỉnh, nàng mở mắt ra thấy . Thấy một ngôi nhà đơn sơ, đây là đau, đầu hảo vựng a…
Nàng nhớ mình chỉ rớt xuống núi rồi sau đố. Ô ô , AAAAAAAAA…
Ô ô không chịu đâu…
Nàng không muốn chết a…
Ô ô mỹ nam nàng chưa tựng hưởng hết, tại sao lại tiêu hương ngọc vẫn cơ chứ.. ô ô
Thật là thiên lý bất công a
A khoan, nàng chưa chết. Nàng còn sống, hoàn toàn còn sống a…
Hắc hắc, phúc nàng mạng lớn, cảm tạ lão thiên gia không cướp đi cái mạng nhỏ của nàng. Còn sống là được, có thể phao mỹ nam, hắc hắc..
Ủa, tạm gác chuyện đó một bên. Đây là đâu ? Ai cứu nàng, không biết có giống như mấy tiểu thuyết hay nhắc tới, rớt xuống vực thẩm, ngộ võ công bí tịch hay được cao nhân phương nào nhận làm đệ tử a
Số nàng thật may mắn, chắc có thể học được võ công, phao tẫn thiên hạ mỹ nam vào hậu cung, càng nghĩ càng phấn khởi..
Đang nghĩ ngợi thì bổng một thiên âm dễ nghe vang lên:
– Có vẻ tiểu cô nương nhanh chóng khỏi hẳn nhỉ ?
Ủa, giọng ai dễ nghe thế này. Tựa như thiên âm không linh, thanh thanh thoát tục. Nàng quay đầu lại xem, đặp vào mắt nàng, là tiểu thiếu niên tóc bạc, dáng người mỏng manh theo kiểu tiểu thụ, dáng người cũng quay như cao hơn nàng cái đầu, cặp mắt bạc đạm bạc, nổi lên trong trẻo, trên tay cầm chén thuốc, nhìn tiểu thiếu niên tóc bạc, khuôn mặt đẹp tựa như yêu tinh, lãnh đạm trong trẻo như dòng suối mát. Oa, trong đầu nàng không ngừng nghĩ đến hai từ… “Trích Tiên”
Hảo một cái trích tiên thiếu niên, mị tiếu tựa yêu tinh, đạm bạc trong trẻo, thoát tục như trích tiên.
Dáng người nhìn yếu ớt, mỏng manh nam nhân khiến nàng nhịn không được bảo hộ. Đặc biệt ánh mắt, thật khá à nha…
Màu bạc tựa như ánh trăng tĩnh lặng, nhu hòa. Cái này nàng thích, oa, trích tiên thiếu niên này là cực phẩm, siêu cực phẩm a…
Nàng duyệt ! Nàng duyệt !
Ô ô thật may mắn, rớt xuống vực thẩm lại ngộ được mỹ nam tuyệt thế như thế này. Biết vậy ngay từ đầu nàng lao xuống vực cho rồi…
Quả thật cực phẩm , cực phẩm a
Nhận thấy ánh mắt nóng rực nàng nhìn hắn, trích tiên thiếu niên tựa như mất hết kiên nhân, thiên âm trong trẻo mười vần lãnh đạm:
– Tiểu cô nương, cô nương không sao chứ ?
Tiểu công nương, nàng là tiểu cô nương sao ? Nàng thoạt nhìn tiểu sao, nhìn trích tiên thiếu niên bất quá cũng chỉ mười bốn, mười lăm, đáng lẽ phải gọi nàng là tỷ tỷ a..
/46
|