trở về nhà trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người, gương mặt thất thần của anh mình càng làm mọi người thêm lo lắng…theo lời 2 ông thầy nói thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, phải có người luôn bên cạnh trông chừng anh mình, ông còn lấy trong túi ra 3 cuộn chỉ 3 màu khác nhau và bện lại thành một sợi dây rồi nhúng vào chén rượu, miệng lại lẩm bẩm…xong ông ấy đeo vào cổ cho anh mình và nói phải luôn đeo chứ không được tháo ra dù bất cứ trường hợp nào…mấy hôm sau đó mọi thứ có vẻ tiến triển hơn, anh mình đã ăn được ngủ được nên mặt mày hồng hào tươi tỉnh hơn…nghĩ rằng con quỷ kia đã buông tha nên mọi người an tâm phần nào và không theo sát anh mình như trước nữa…bữa giờ ở nhà quài anh mình cảm thấy chán nên xin phép tối nay tiếp tục đi trực cùng với mấy anh em dân phòng…không biết xui khiến thế nào mà tối hôm đó sau khi tắm xong anh mình tháo sợi dây 3 màu ra mà quên đeo lại, cả nhà cũng không để ý thấy điều đó vì đồng phục dân phòng che hết cả phần cổ…sau khi ăn cơm xong anh mình lấy đèn pin đi thẳng ra ngoài uỷ ban xã, mọi người đều mừng rở vì anh mình rất vui tính thường hay làm mọi người cười nên đi trực chung vui lắm…cả bọn tất thảy 4 người đi vòng quanh các nẻo đường để cảnh giới thì anh mình bất chợt nghe thấy tiếng con nít khóc thét lên…anh mình lắng tai nghe rồi quay sang hỏi:
– bọn mày có nghe thấy gì không, con nít ở đâu khóc ghê quá
cả bọn cũng lắng tai nghe:
– tao có nghe thấy gì đâu, mày nghe lộn mèo kêu rồi
anh mình cứ ngờ ngợ nhưng chắc mọi người nói đúng vì giờ này làm gì có con nít ngoài đường, hôm nay mọi người lại thức trực ngoài cây cầu nhưng dường như anh mình đã quên đi mọi chuyện nên chẳng bận tâm.đến trạm gác mọi người đem bài ra đánh, chiếc đèn pin sạc bằng điện được đặt ngay giữa bàn cũng sáng lắm, đủ để quan sát mọi thứ xung quanh…đang mãi mê đánh bài thì một người trong số đó bỗng ôm bụng chạy ra ngoài tìm chổ giải quyết…nhưng đã gần nữa tiếng trôi qua mà sao không thấy quay lại, cảm giác có gì đó bất an nên anh mình cầm theo chiếc đèn ra ngoài cất tiếng gọi …nhưng không thấy ai trả lời cả, lo lắng không biết người này đi đâu thế là cả bọn chia ra đi kiếm…vài phút sau một người la lên báo rằng người đó đang đứng trên cầu…chạy vội lên cầu mọi người hớt hải túm lấy tay người đó nhưng sao bàn tay lạnh ngắt như đá…đưa chiếc đèn lại gần thì người đó lấy tay che mặt lại rồi hét lên:
– tắt đèn đi…
ngơ ngác không biết tại sao nhưng anh mình vội tắt đèn, ánh trăng mờ mờ soi xuống thấy khuôn mặt người này trắng nhách và nở một nụ cười ma quái…dìu người này vào bên trong trạm gác thì vô vàng những câu hỏi dồn dập được mọi người thi nhau hỏi:
– mày đi đâu nãy giờ…lên đó làm chi..này trúng gió hay sao người mày lạnh vậy…
đáp lại những câu hỏi đó là một sự im lặng đáng sợ, một cái nhách môi ma quái kèm theo đó là một giọng nói khác hẳn:
– khuya rồi..đi ngủ thôi…đừng mở đèn..
nói xong người đó nằm xuống nghiêng một bên, co 2 chân lên và quay mặt vào phía trong như đàn bà con gái lúc ngủ vậy…mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng kiếm được là may rồi…anh mình cùng 2 người kia cũng nằm xuống, …tối hôm đó anh mình không tài nào ngủ được, nằm gác tay lên trán chằn trọc mãi…nằm cạnh người đó anh mình cảm giác lạnh lẻo vô cùng, chắc lúc đó cũng quá khuya…cố nhắm mắt lại thì cái cảm giác có ai đó đang nhìn và một làn khí lạnh phà vào mặt khiến anh mình hồi hợp mở mắt ra thì ” Á” một tiếng giật nãy người khi một khuôn mặt trắng nhách phình ra với 2 con mắt như muốn lòi ra ngoài đang trừng ra nhìn chằm chằm sát mặt anh mình…càng kinh sợ hơn khi phát hiện tư thế ngủ của người kia vẫn như cũ… chỉ có cái đầu là xoay thôi,anh mình lấy chân đạp đạp rồi lùi lại phía sau trườn lên cả 2 người kia té lộn nhào xuống đất, nghe tiếng hét 2 người bạn của anh mình cũng giật mình tỉnh dây vội với lấy cái đèn pin và cây dùi cui lên thủ thế…khi ánh sáng được bật lên thấy anh mình nằm lăn dưới đất mặt mày xanh lè thì 2 người bạn mới hỏi anh mình bị gì…anh mình tay run run chỉ về phía người nằm trên giường miệng ú ớ không nói ra lời, chưa biết chuyện gì xảy ra nên 2 người bạn mới chờm tới đưa chiếc đèn lại gần soi vào mặt, tự nhiên toàn thân người đó run lên bần bật rồi chân tay co quắt lại với ra khía sau ,bấu năm ngón tay cào cáu vào tấm phảng như đang đau đớn lắm…mọi người đứng chết lặng chỉ biết nhìn chứ không dám làm gì, được vài phút thì người đó xụi lơ…chiếu thẳng chiếc đèn vào mặt, mồ hôi người đó chảy ra nhuể nhoãi…lúc này anh mình mới lấy lại bình tĩnh lò mò bò dậy lấy cây dùi cui khều khều, như một xác chết người đó nằm im không nhúc nhích…thấy vậy anh mình mới chạy tới lấy tay vỗ vỗ vào má mấy cái, chắc phải đau lắm vì giật mình tỉnh dậy người đó đưa tay lên mặt xoa xoa má…như bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, những người chứng kiến một phen kinh vía cứ ngồi thừ ra không nói gì, chỉ mong cho trời mau sáng chứ không thể nào ngủ được, lúc đó đã quá khuya.
nhưng thức đêm mới biết, thời gian trôi chậm kinh khủng…trời càng khuya càng thêm lạnh, trời không có gió…chỉ có tiếng côn trúng mà thôi…đang mơ màng nhìn ra ngoài thì một người bạn mới khẻ nói với anh mình…
– lúc nãy tao thấy có đứa con nít đứng bên ngoài, mày có mang theo bùa không.
sực nhớ tới sợi dây, anh mình đưa tay lên cỗ nhưng không có…
– tao quên ở nhà mất rồi..
mặt người kia xanh lè, tay run run kêu cả lũ bạn dậy vội ngồi quanh chiếc đèn cho đở sợ, một người đề nghị lấy bài ra đánh tiếp nhưng không ai còn tâm trí nữa…cứ thế 8 mắt nhìn nhau đợi trời sáng…bỗng trong lúc trời không có gió thì tự nhiên anh mình cảm giác thấy có cái gì đó bất thường…một cái tà ống quần của anh mình tự nhiên cứ phe phẩy qua lại rồi giật giật như có ai đang níu vậy…ai cũng tròn mắt nhìn xuống toát mồ hôi, anh mình vội co chân lên ngồi chòm hỏm lên chiếc ghê lấy hai tay ôm lây chân…thì bất ngờ mấy chiếc dùi cui dựng trong góc đồng loạt bị ngã nhào hết xuống đất kêu lột cộp…gió bắt đầu nổi lên kèm theo đó là một loạt tiếng khóc thất thanh, lần này ai cũng nghe thấy cả…mọi người ngồi sát lại với nhau hớt hải,
ai nấy đều run lên cầm cập, một người vì quá hoảng loạn nên vụt dậy cầm theo chiếc đèn pin lao ra ngoài chạy đi…cả bọn ú ớ kêu vài tiếng rồi cũng lao ra chạy theo một mạch về đến uỷ ban trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người…
còn tiếp
– bọn mày có nghe thấy gì không, con nít ở đâu khóc ghê quá
cả bọn cũng lắng tai nghe:
– tao có nghe thấy gì đâu, mày nghe lộn mèo kêu rồi
anh mình cứ ngờ ngợ nhưng chắc mọi người nói đúng vì giờ này làm gì có con nít ngoài đường, hôm nay mọi người lại thức trực ngoài cây cầu nhưng dường như anh mình đã quên đi mọi chuyện nên chẳng bận tâm.đến trạm gác mọi người đem bài ra đánh, chiếc đèn pin sạc bằng điện được đặt ngay giữa bàn cũng sáng lắm, đủ để quan sát mọi thứ xung quanh…đang mãi mê đánh bài thì một người trong số đó bỗng ôm bụng chạy ra ngoài tìm chổ giải quyết…nhưng đã gần nữa tiếng trôi qua mà sao không thấy quay lại, cảm giác có gì đó bất an nên anh mình cầm theo chiếc đèn ra ngoài cất tiếng gọi …nhưng không thấy ai trả lời cả, lo lắng không biết người này đi đâu thế là cả bọn chia ra đi kiếm…vài phút sau một người la lên báo rằng người đó đang đứng trên cầu…chạy vội lên cầu mọi người hớt hải túm lấy tay người đó nhưng sao bàn tay lạnh ngắt như đá…đưa chiếc đèn lại gần thì người đó lấy tay che mặt lại rồi hét lên:
– tắt đèn đi…
ngơ ngác không biết tại sao nhưng anh mình vội tắt đèn, ánh trăng mờ mờ soi xuống thấy khuôn mặt người này trắng nhách và nở một nụ cười ma quái…dìu người này vào bên trong trạm gác thì vô vàng những câu hỏi dồn dập được mọi người thi nhau hỏi:
– mày đi đâu nãy giờ…lên đó làm chi..này trúng gió hay sao người mày lạnh vậy…
đáp lại những câu hỏi đó là một sự im lặng đáng sợ, một cái nhách môi ma quái kèm theo đó là một giọng nói khác hẳn:
– khuya rồi..đi ngủ thôi…đừng mở đèn..
nói xong người đó nằm xuống nghiêng một bên, co 2 chân lên và quay mặt vào phía trong như đàn bà con gái lúc ngủ vậy…mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng kiếm được là may rồi…anh mình cùng 2 người kia cũng nằm xuống, …tối hôm đó anh mình không tài nào ngủ được, nằm gác tay lên trán chằn trọc mãi…nằm cạnh người đó anh mình cảm giác lạnh lẻo vô cùng, chắc lúc đó cũng quá khuya…cố nhắm mắt lại thì cái cảm giác có ai đó đang nhìn và một làn khí lạnh phà vào mặt khiến anh mình hồi hợp mở mắt ra thì ” Á” một tiếng giật nãy người khi một khuôn mặt trắng nhách phình ra với 2 con mắt như muốn lòi ra ngoài đang trừng ra nhìn chằm chằm sát mặt anh mình…càng kinh sợ hơn khi phát hiện tư thế ngủ của người kia vẫn như cũ… chỉ có cái đầu là xoay thôi,anh mình lấy chân đạp đạp rồi lùi lại phía sau trườn lên cả 2 người kia té lộn nhào xuống đất, nghe tiếng hét 2 người bạn của anh mình cũng giật mình tỉnh dây vội với lấy cái đèn pin và cây dùi cui lên thủ thế…khi ánh sáng được bật lên thấy anh mình nằm lăn dưới đất mặt mày xanh lè thì 2 người bạn mới hỏi anh mình bị gì…anh mình tay run run chỉ về phía người nằm trên giường miệng ú ớ không nói ra lời, chưa biết chuyện gì xảy ra nên 2 người bạn mới chờm tới đưa chiếc đèn lại gần soi vào mặt, tự nhiên toàn thân người đó run lên bần bật rồi chân tay co quắt lại với ra khía sau ,bấu năm ngón tay cào cáu vào tấm phảng như đang đau đớn lắm…mọi người đứng chết lặng chỉ biết nhìn chứ không dám làm gì, được vài phút thì người đó xụi lơ…chiếu thẳng chiếc đèn vào mặt, mồ hôi người đó chảy ra nhuể nhoãi…lúc này anh mình mới lấy lại bình tĩnh lò mò bò dậy lấy cây dùi cui khều khều, như một xác chết người đó nằm im không nhúc nhích…thấy vậy anh mình mới chạy tới lấy tay vỗ vỗ vào má mấy cái, chắc phải đau lắm vì giật mình tỉnh dậy người đó đưa tay lên mặt xoa xoa má…như bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, những người chứng kiến một phen kinh vía cứ ngồi thừ ra không nói gì, chỉ mong cho trời mau sáng chứ không thể nào ngủ được, lúc đó đã quá khuya.
nhưng thức đêm mới biết, thời gian trôi chậm kinh khủng…trời càng khuya càng thêm lạnh, trời không có gió…chỉ có tiếng côn trúng mà thôi…đang mơ màng nhìn ra ngoài thì một người bạn mới khẻ nói với anh mình…
– lúc nãy tao thấy có đứa con nít đứng bên ngoài, mày có mang theo bùa không.
sực nhớ tới sợi dây, anh mình đưa tay lên cỗ nhưng không có…
– tao quên ở nhà mất rồi..
mặt người kia xanh lè, tay run run kêu cả lũ bạn dậy vội ngồi quanh chiếc đèn cho đở sợ, một người đề nghị lấy bài ra đánh tiếp nhưng không ai còn tâm trí nữa…cứ thế 8 mắt nhìn nhau đợi trời sáng…bỗng trong lúc trời không có gió thì tự nhiên anh mình cảm giác thấy có cái gì đó bất thường…một cái tà ống quần của anh mình tự nhiên cứ phe phẩy qua lại rồi giật giật như có ai đang níu vậy…ai cũng tròn mắt nhìn xuống toát mồ hôi, anh mình vội co chân lên ngồi chòm hỏm lên chiếc ghê lấy hai tay ôm lây chân…thì bất ngờ mấy chiếc dùi cui dựng trong góc đồng loạt bị ngã nhào hết xuống đất kêu lột cộp…gió bắt đầu nổi lên kèm theo đó là một loạt tiếng khóc thất thanh, lần này ai cũng nghe thấy cả…mọi người ngồi sát lại với nhau hớt hải,
ai nấy đều run lên cầm cập, một người vì quá hoảng loạn nên vụt dậy cầm theo chiếc đèn pin lao ra ngoài chạy đi…cả bọn ú ớ kêu vài tiếng rồi cũng lao ra chạy theo một mạch về đến uỷ ban trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người…
còn tiếp
/4
|