Tịnh Kỳ đi đi, lại lại xung quanh khu vườn hoa ngoài Đình Viện, năn nỉ mãi họ mới cho cô bước ra ngoài này. Phải công nhận Cửu Nha Đường đúng là kiệt tác của Cửu gia, vừa mang nét lịch sử truyền thống lại vừa kết hợp phong cách hiện đại, sang trọng. Mới chỉ một góc thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn rồi.
Tịnh Kỳ đưa mắt đảo quanh, đâu đâu cũng bố trí người canh gác cẩn thận, cô có mọc cánh mới mong thoát được ra ngoài. Đang miên man suy nghĩ thì Cửu Di Bảo bất chợt từ phía sau chạy tới.
- Tiên nữ,... nhìn... nhìn này!
- A Bảo có gì vui thế?
- Này... nhìn đi...Nó đó.... nước Mỹ... là nước Mỹ...
Tịnh Kỳ nhìn lên tờ tạp chí đã cũ, trên đó là ảnh chụp khung cảnh công viên Disneyland, thấy dáng vẻ háo hức của Cửu Di Bảo liền thích thú hỏi:
- Muốn đi sao?
- A Bảo muốn, A Bảo muốn đi,... thích lắm....
- Đây là vòng quay thế kỉ, đây là du thuyền hơi nước, còn cái này là bánh xe ngựa gỗ...., thật ra, tôi cũng rất muốn thử những trò này, nhưng lại chưa từng có cơ hội.
- Đi ... chúng ta... bạn, là bạn... được đi.
- A Bảo thông minh thế, đúng là bạn, mới có thể được đi.
- Cô muốn đưa cậu ta đi đâu?
Giọng nói chua chát vang lên, người đàn bà mặc chiếc váy hoa đen khoanh tay kiêu ngạo nhìn Tịnh Kỳ. Chưa kịp để cô trả lời, bà ta tiếp tục lớn tiếng cảnh cáo.
- Đừng hòng đưa thứ quái vật đó ra bên ngoài, hay cô có hứng thú với gia sản của Cữu gia rồi. Tôi nói cho cô biết. Nếu muốn có thể ở lại ngoan ngoãn làm thứ đồ chơi, còn không, đừng mong kiếm được một đồng nào từ việc dụ dỗ nó.
Tịnh Kỳ nhìn người đàn bà sang trọng đứng trước, đoán chừng đây chính là bà chủ thứ hai của nhà họ Cữu, trong đầu liền không mấy hứng thú tiếp chuyện "Cữu gia các người đều bị bệnh hết rồi hả, không thấy là tôi bị bắt về đây hay sao? Cái gì mà muốn ở lại với muốn đi"
- Chỉ thế thôi sao?
Tịnh Kỳ bất chợt hỏi một câu ngắn gọn, lại khiến bà ta ngơ ngác chưa kịp phản ứng, không chờ bà ta trả lời, cô nhìn sang Cửu Di Bảo đang khép nép, sợ sệt mà nhắc nhở.
- A Bảo, cậu đưa báo hồng về phòng cậu trước, tôi quay về Đình Viện, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.
- Ờh..ờ...
Cửu Di Bảo gật đầu lia lịa rồi vội vã ôm báo hồng chạy khỏi vườn hoa.
- Phu nhân, bà còn gì căn dặn nữa không? Nếu không còn, tôi xin phép quay về Đình Viện.
- Khoan đã! Thật vô phép tắc, kẻ như cô không biết đây là đâu sao?
Tịnh Kỳ đã quay người bước đi, nghe bà ta mắng chửi liền có chút không nhịn được mà đáp trả.
- Xin lỗi, tôi ăn nhờ cơm Cữu gia, nên chỉ cần giữ phép lịch sự cho người nhà Cữu gia.
Nói rồi cô thẳng lưng bước về phía trước, để lại bà ta với vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Con nhỏ xấc láo, để xem tao dạy dỗ mày như thế nào.
- Phu nhân, người chớ nóng giận, cậu cả xem ra rất thích cô ta, nếu như cô ta có vấn đề gì, e rằng cậu cả sẽ làm to chuyện đấy ạ, đến lúc đó ông chủ biết chuyện, người chịu thiệt chỉ có thể là phu nhân thôi.
Người hầu gái đứng phía sau với ánh mắt gian xảo, khẽ nhỏ giọng nhắc nhở bà ta.
- Hừ, Nếu không phải vì Di Doãn thì.....
- Phu nhân, cậu hai về rồi!
Người hầu từ bên ngoài chạy vào thông báo với vẻ mặt căng thẳng.
- Về rồi sao? Thằng con trai khó bảo, chời bời bên ngoài suốt một tháng giờ mới chịu trở về sao? Mau, mau bảo người đi làm chút đồ ăn cho cậu hai, nhanh lên.
Đám người làm vội vã chạy đi chuẩn bị, ai nấy cũng đều mang dáng vẻ lo sợ, bất an. Bởi ai mà không biết tính khí cậu hai nhà Cữu gia tệ như thế nào.
...----------------...
Tịnh Kỳ sau khi quay về Đình Viện thì đã thấy người làm chuẩn bị sẵn đồ ăn và váy áo cho cô thay. Sau khi bước ra bên ngoài phòng tắm mới để ý đến chiếc váy cô mặc trên người.
Có lẽ do Cữu Di Bảo xem cô như tiên nữ, cho nên bọn họ mới đặc biệt dành cho cô chiếc váy trắng không thể nào bánh bèo thêm.
Trông cô không khác gì một con búp bê trưng bày, cô đang suy nghĩ, nếu như Mạc Tư Hàn trông thấy cô thế này, liệu anh có bật cười mà trêu chọc cô không.
Bổng tiếng đẩy cửa mạnh làm cô chợt giật mình, cô vội chỉnh lại chiếc váy rồi từ gian phòng trong bước ra.
- A Bảo, anh đến sớm thế, tôi còn chưa kịp ăn nữa, hay là...
Tịnh Kỳ hoảng hốt nhìn lên, người đó không phải là Cửu Di Bảo. Mà là một gã thanh niên cao lớn, mình đầy những hình xăm kì dị, hắn xỏ khuyên tai, và cả khuyên mũi, đầu tóc được tỉa tót vô cùng kì công với 2,3 màu pha trộn. Tất cả trên người hắn đều mang phong cách hotfriend thời thượng.
Hắn mở to mắt nhìn cô, tuyệt nhiên trông Tịnh Kỳ lúc này như tiên nữ giáng trần, không phải váy body khêu gợi, không phải áo hai dây, quần jean ngắn, không phải hở ngực, khoe thân. Mà lại có ma lực khiến hắn như bị hút hết thần trí.
Một nhan sắc cực phẩm, từ ánh mắt, đến làn da trắng mịn màng, hay đôi môi hồng nhuận sắc. Tất cả đều khiến hắn không thể nào cưỡng lại.
Hắn phút chốc ngây ngô nhìn cô, từ ánh mắt lộ rõ bản chất không đoàng hoàng, Tịnh Kỳ vội vã quay người chạy vào bên trong. Nhanh như chớp, hắn lao tới ôm chầm lấy cô.
- Woa! Vòng eo nhỏ nhắn này.
- Này! Buông ra, cậu định làm gì hả?
Tịnh Kỳ hoảng loạn dãy đạp, tay cố bấu víu vào cánh cửa.
- Đương nhiên là thưởng thức cô, không ngờ đến, ông già lại có lúc săn được món hàng đắt giá như vậy.
- Cô gái, tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
Nói rồi hắn ôm cô quăng mạnh lên giường, Tịnh Kỳ chưa kịp chống đỡ, đã thấy hắn cởi phăng chiếc áo phông rồi lao đến ngay trên người cô.
- Đừng...., xin hãy nghe tôi nói đã ...
- Ưhm...mm
Hắn bóp chặt cằm cô, đặt đôi môi hắn xuống khắp khuôn mặt, đến cánh môi mềm mại của cô mà cắn mút.
Tịnh Kỳ hoảng sợ đến mức cả cơ thể run lên, người này hắn quá thô bạo, mỗi động tác đều ghi chặt cô xuống, khiến cô không thể nào vùng vẫy ra được.
- Tuyệt quá! Tôi chỉ muốn cô ngay lập tức.
Hắn nở nụ cười sảng khoái, để lộ chiếc răng khểnh sắc nhọn, ngay lập tức hắn đưa tay xé đi chiếc váy của cô, hàng cúc phía trước theo đó bung ra, để lộ khuôn ngực đầy đặn phía sau nội y.
Tịnh Kỳ điên cuồng vùng vẫy, mặc sức gào thét cầu cứu, nhưng kẻ khát tình càng hăng say chiếm hữu lấy cô. Hắn kẹp chặt cô bằng hai chân của hắn, rồi vội vã tháo chiếc thắt lưng trên eo.
Đúng lúc này bên ngoài cửa có tiếng động, Tịnh Kỳ hoảng loạn kêu lên,
"Đúng rồi, chỉ có người đó mới có thể cứu cô ngay lúc này".
- A Bảo, cứu tôi..., A Bảo, nhanh cứu tôi....
...----------------...
( Ấn like là các bạn đã tiếp thêm cho tg nguồn động lực vô cùng to lớn )
Tịnh Kỳ đưa mắt đảo quanh, đâu đâu cũng bố trí người canh gác cẩn thận, cô có mọc cánh mới mong thoát được ra ngoài. Đang miên man suy nghĩ thì Cửu Di Bảo bất chợt từ phía sau chạy tới.
- Tiên nữ,... nhìn... nhìn này!
- A Bảo có gì vui thế?
- Này... nhìn đi...Nó đó.... nước Mỹ... là nước Mỹ...
Tịnh Kỳ nhìn lên tờ tạp chí đã cũ, trên đó là ảnh chụp khung cảnh công viên Disneyland, thấy dáng vẻ háo hức của Cửu Di Bảo liền thích thú hỏi:
- Muốn đi sao?
- A Bảo muốn, A Bảo muốn đi,... thích lắm....
- Đây là vòng quay thế kỉ, đây là du thuyền hơi nước, còn cái này là bánh xe ngựa gỗ...., thật ra, tôi cũng rất muốn thử những trò này, nhưng lại chưa từng có cơ hội.
- Đi ... chúng ta... bạn, là bạn... được đi.
- A Bảo thông minh thế, đúng là bạn, mới có thể được đi.
- Cô muốn đưa cậu ta đi đâu?
Giọng nói chua chát vang lên, người đàn bà mặc chiếc váy hoa đen khoanh tay kiêu ngạo nhìn Tịnh Kỳ. Chưa kịp để cô trả lời, bà ta tiếp tục lớn tiếng cảnh cáo.
- Đừng hòng đưa thứ quái vật đó ra bên ngoài, hay cô có hứng thú với gia sản của Cữu gia rồi. Tôi nói cho cô biết. Nếu muốn có thể ở lại ngoan ngoãn làm thứ đồ chơi, còn không, đừng mong kiếm được một đồng nào từ việc dụ dỗ nó.
Tịnh Kỳ nhìn người đàn bà sang trọng đứng trước, đoán chừng đây chính là bà chủ thứ hai của nhà họ Cữu, trong đầu liền không mấy hứng thú tiếp chuyện "Cữu gia các người đều bị bệnh hết rồi hả, không thấy là tôi bị bắt về đây hay sao? Cái gì mà muốn ở lại với muốn đi"
- Chỉ thế thôi sao?
Tịnh Kỳ bất chợt hỏi một câu ngắn gọn, lại khiến bà ta ngơ ngác chưa kịp phản ứng, không chờ bà ta trả lời, cô nhìn sang Cửu Di Bảo đang khép nép, sợ sệt mà nhắc nhở.
- A Bảo, cậu đưa báo hồng về phòng cậu trước, tôi quay về Đình Viện, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.
- Ờh..ờ...
Cửu Di Bảo gật đầu lia lịa rồi vội vã ôm báo hồng chạy khỏi vườn hoa.
- Phu nhân, bà còn gì căn dặn nữa không? Nếu không còn, tôi xin phép quay về Đình Viện.
- Khoan đã! Thật vô phép tắc, kẻ như cô không biết đây là đâu sao?
Tịnh Kỳ đã quay người bước đi, nghe bà ta mắng chửi liền có chút không nhịn được mà đáp trả.
- Xin lỗi, tôi ăn nhờ cơm Cữu gia, nên chỉ cần giữ phép lịch sự cho người nhà Cữu gia.
Nói rồi cô thẳng lưng bước về phía trước, để lại bà ta với vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Con nhỏ xấc láo, để xem tao dạy dỗ mày như thế nào.
- Phu nhân, người chớ nóng giận, cậu cả xem ra rất thích cô ta, nếu như cô ta có vấn đề gì, e rằng cậu cả sẽ làm to chuyện đấy ạ, đến lúc đó ông chủ biết chuyện, người chịu thiệt chỉ có thể là phu nhân thôi.
Người hầu gái đứng phía sau với ánh mắt gian xảo, khẽ nhỏ giọng nhắc nhở bà ta.
- Hừ, Nếu không phải vì Di Doãn thì.....
- Phu nhân, cậu hai về rồi!
Người hầu từ bên ngoài chạy vào thông báo với vẻ mặt căng thẳng.
- Về rồi sao? Thằng con trai khó bảo, chời bời bên ngoài suốt một tháng giờ mới chịu trở về sao? Mau, mau bảo người đi làm chút đồ ăn cho cậu hai, nhanh lên.
Đám người làm vội vã chạy đi chuẩn bị, ai nấy cũng đều mang dáng vẻ lo sợ, bất an. Bởi ai mà không biết tính khí cậu hai nhà Cữu gia tệ như thế nào.
...----------------...
Tịnh Kỳ sau khi quay về Đình Viện thì đã thấy người làm chuẩn bị sẵn đồ ăn và váy áo cho cô thay. Sau khi bước ra bên ngoài phòng tắm mới để ý đến chiếc váy cô mặc trên người.
Có lẽ do Cữu Di Bảo xem cô như tiên nữ, cho nên bọn họ mới đặc biệt dành cho cô chiếc váy trắng không thể nào bánh bèo thêm.
Trông cô không khác gì một con búp bê trưng bày, cô đang suy nghĩ, nếu như Mạc Tư Hàn trông thấy cô thế này, liệu anh có bật cười mà trêu chọc cô không.
Bổng tiếng đẩy cửa mạnh làm cô chợt giật mình, cô vội chỉnh lại chiếc váy rồi từ gian phòng trong bước ra.
- A Bảo, anh đến sớm thế, tôi còn chưa kịp ăn nữa, hay là...
Tịnh Kỳ hoảng hốt nhìn lên, người đó không phải là Cửu Di Bảo. Mà là một gã thanh niên cao lớn, mình đầy những hình xăm kì dị, hắn xỏ khuyên tai, và cả khuyên mũi, đầu tóc được tỉa tót vô cùng kì công với 2,3 màu pha trộn. Tất cả trên người hắn đều mang phong cách hotfriend thời thượng.
Hắn mở to mắt nhìn cô, tuyệt nhiên trông Tịnh Kỳ lúc này như tiên nữ giáng trần, không phải váy body khêu gợi, không phải áo hai dây, quần jean ngắn, không phải hở ngực, khoe thân. Mà lại có ma lực khiến hắn như bị hút hết thần trí.
Một nhan sắc cực phẩm, từ ánh mắt, đến làn da trắng mịn màng, hay đôi môi hồng nhuận sắc. Tất cả đều khiến hắn không thể nào cưỡng lại.
Hắn phút chốc ngây ngô nhìn cô, từ ánh mắt lộ rõ bản chất không đoàng hoàng, Tịnh Kỳ vội vã quay người chạy vào bên trong. Nhanh như chớp, hắn lao tới ôm chầm lấy cô.
- Woa! Vòng eo nhỏ nhắn này.
- Này! Buông ra, cậu định làm gì hả?
Tịnh Kỳ hoảng loạn dãy đạp, tay cố bấu víu vào cánh cửa.
- Đương nhiên là thưởng thức cô, không ngờ đến, ông già lại có lúc săn được món hàng đắt giá như vậy.
- Cô gái, tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
Nói rồi hắn ôm cô quăng mạnh lên giường, Tịnh Kỳ chưa kịp chống đỡ, đã thấy hắn cởi phăng chiếc áo phông rồi lao đến ngay trên người cô.
- Đừng...., xin hãy nghe tôi nói đã ...
- Ưhm...mm
Hắn bóp chặt cằm cô, đặt đôi môi hắn xuống khắp khuôn mặt, đến cánh môi mềm mại của cô mà cắn mút.
Tịnh Kỳ hoảng sợ đến mức cả cơ thể run lên, người này hắn quá thô bạo, mỗi động tác đều ghi chặt cô xuống, khiến cô không thể nào vùng vẫy ra được.
- Tuyệt quá! Tôi chỉ muốn cô ngay lập tức.
Hắn nở nụ cười sảng khoái, để lộ chiếc răng khểnh sắc nhọn, ngay lập tức hắn đưa tay xé đi chiếc váy của cô, hàng cúc phía trước theo đó bung ra, để lộ khuôn ngực đầy đặn phía sau nội y.
Tịnh Kỳ điên cuồng vùng vẫy, mặc sức gào thét cầu cứu, nhưng kẻ khát tình càng hăng say chiếm hữu lấy cô. Hắn kẹp chặt cô bằng hai chân của hắn, rồi vội vã tháo chiếc thắt lưng trên eo.
Đúng lúc này bên ngoài cửa có tiếng động, Tịnh Kỳ hoảng loạn kêu lên,
"Đúng rồi, chỉ có người đó mới có thể cứu cô ngay lúc này".
- A Bảo, cứu tôi..., A Bảo, nhanh cứu tôi....
...----------------...
( Ấn like là các bạn đã tiếp thêm cho tg nguồn động lực vô cùng to lớn )
/159
|