- Muốn trả thù, vậy không phải nên tìm đến ông ta sao?
- Tao muốn cho hắn thấy, cảm giác mất mát là như thế nào! Chỉ đáng tiếc, một lần nữa con bé đó lại lao ra cứu mày.
- "Lần nữa"? Là ý gì?
Hắn cười lên một cách sảng khoái, cứ như chính bản thân hắn đang chiếm thế thượng phong vậy.
- Mạc Tư Đồ, ông ta không nói cho mày biết chuyện của 10 năm trước, hay lí do con bé đó đột nhiên xuất hiện ở Mạc gia sao.
Mạc Tư Hàn bất chợt liên tưởng đến chuyện cũ, trong đầu như tua lại khoảng thời gian khi ấy
"Đúng là ban đầu mình không ưa gì Tịnh Kỳ, nhưng lại chưa hề tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trước đó".
- Nếu không vì đứa bé kia, Thanh Thanh cũng không đến nỗi phải bặt vô âm tín.
- Thanh Thanh...là ai? Có liên quan gì đến đứa trẻ năm đó?
- Hừ.., đó chính là người hầu gái đã mang đồ ăn lên cho mày trong bữa tiệc tối hôm ấy. Mạc Tư Hàn, mày nhớ lại xem... nếu không phải vì con bé đó, liệu mày còn ngạo mạn mà sống đến bây giờ không?
- Trong bữa tiệc 10 năm trước, chúng tao nhận được nhiệm vụ phải ám sát con trai duy nhất của Mạc Tư Đồ, chính là mày - Mạc Tư Hàn. Thanh Thanh khi ấy không muốn đánh động, liền chọn phương án hạ thủ bằng độc dược. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, cho đến khi đứa bé đó xuất hiện phá hỏng đi tất cả.
- Thanh Thanh đành lựa chọn phương án cuối cùng là tự mình nổ súng, nhưng lại một lần nữa, đứa bé đó liền liều lĩnh đứng chặn trước họng súng của cô ấy. Điều đó đã khiến Mạc Tư Đồ nhanh chóng phát hiện ra toàn bộ kế hoạch, hắn ta cho người lặng lẽ bao vây toàn bộ Mạc gia, buộc tao khi ấy chỉ còn cách âm thầm rút lui, chờ thời cơ quay lại cứu Thanh Thanh.
- Suốt bao năm qua, chỉ vì tin tức hắn đang giữ người, mà tao đã nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Mạc Tư Hàn khẽ nhếch miệng cười một cách mỉa mai, gương mặt anh tú bổng chốc mang nét gian manh, xảo quyệt.
- Vẫn đang nghĩ mình sống trong hào quang của 10 năm trước sao? Mạc Tư Hàn từ lúc nào lại dễ "xơi" đến vậy?
Tên sát thủ nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc bén của Mạc Tư Hàn, ngoài miệng xem thường là thế, nhưng hắn là người rõ hơn ai hết. Để đặt Mạc Tư Hàn vào trong tầm ngắm là điều khó có thể thực hiện. Nếu như không vớ được cơ hội Mạc Tư Hàn đi dạo ở quảng trường, thì e rằng có đợi thêm 10 năm nữa, hắn cũng chẳng thể nào bóp nổi cò súng.
Không vòng vo, Mạc Tư Hàn trực tiếp giải quyết vấn đề giúp hắn.
- Còn nếu muốn tìm người? Chi bằng trực tiếp hỏi đi.
Sau câu nói của Mạc Tư Hàn, rất nhanh chiếc laptop trên bàn đã được kết nối đến Mạc gia.
Bây giờ ở Thành Đô đang là 8 giờ sáng ngày hôm sau, Mạc Tư Đồ ngồi bên ngoài khuôn viên, thong thả thưởng trà như mọi ngày. Trông thấy Mạc Tư Hàn, ông liền nở nụ cười trìu mến. Mạc Tư Hàn khẽ đẩy chiếc laptop xoay về hướng tên sát thủ, kèm theo giọng nói không mấy vui vẻ.
- Người quen cũ, nhận ra không?
Mạc Tư Đồ trông thấy gương mặt máu me bê bết đang quỳ dưới sàn nhà, liền có chút bất ngờ, đôi mày nhíu lại kéo theo những vết nhăn rõ rệt.
- Đánh đến mức độ này, may ra thân phụ mẫu hắn còn nhận, chứ ta thì chịu.
Mạc Tư Đồ vừa dứt lời, tên sát thủ đã hét lên đầy giận dữ.
- Mạc Tư Đồ! Tên khốn khiếp, ngươi giấu Thanh Thanh ở đâu? Suốt 10 năm qua ngươi giam cô ấy ở đâu hả?
- Muốn hỏi ai?
Nói xong Mạc Tư Đồ nâng chén trà Đại Hồng Bào, thong thả đưa lên miệng nhấp một ngụm.
- Là nữ sát thủ có mặt trong buổi tiệc 10 năm trước, người được giao nhiệm vụ hạ sát con trai "quý báu" của ngài.
Không để cho tên sát thủ trả lời, Mạc Tư Hàn liền rõng rạc đáp trả, bởi bản thân anh cũng tò mò muốn biết, rốt cuộc năm đó, giữa cha anh và Tịnh Kỳ đã trao đổi với nhau những bí mật gì.
Mạc Tư Đồ khẽ nở nụ cười, chỉ bình thản xem đó như một lời hỏi thăm.
- À...Chuyện đã qua lâu, ta cũng không còn nhớ nữa.
- Aaaaaa... Mẹ Khiếp!
- Mạc Tư Đồ! Tên khốn khiếp kia, đi chết điiiiii...
- Mau nhớ lại cho tao, rốt cuộc mày giữ cô ấy ở đâu hả???
- Suốt 10 năm qua, dù đã tìm kiếm khắp mọi nơi, tao vẫn không thể nào có được tin tức của cô ấy, rốt cuộc mày đã mang Thanh Thanh của tao đi đâu....
Tên sát thủ gào lên từng hồi, ánh mắt tuyệt vọng mang theo dáng vẻ đầy bất lực.
- Đi đâu sao?
- Để xem nào..., cái tên Thanh Thanh này cũng có một chút ấn tượng....
- À! tôi nhớ ra rồi....
Mạc Tư Đồ vẫn chậm chạp nhấp từng ngụm trà, vẻ tự tại như đang nói một câu chuyện cũ. Trong khi ấy, Lâm Tiêu cùng tên sát thủ, dường như đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ ông.
- Cô gái đó...hình như...
- Chết rồi!
Mạc Tư Đồ vừa dứt lời thì cũng vừa lúc chén trà trên tay ông được đặt mạnh xuống đĩa, tạo nên âm thanh va chạm sắc nét.
Tên sát thủ mở to mắt thất thần, suốt bao năm qua, vì không có được tin tức về cô, càng khiến hắn có thêm chút hi vọng rằng cô vẫn còn sống. Nhưng khi nghe từ chính miệng Mạc Tư Đồ xác nhận, hắn lại cảm giác đau gấp bội phần.
- Không thể nào..., tuyệt đối không thể nào...
Cô ấy không thể cứ như vậy mà chết đi được...
- Thật nực cười..., kẻ dám đụng đến tính mạng con trai ta, lại muốn được sống sót bước ra khỏi Mạc gia.
Tên sát thủ siết chặt đôi bàn tay đang bị trói, ánh mắt căm hờn nhìn về phía màn hình.
- Chẳng lẽ, ngươi không muốn biết kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai sao?
Mạc Tư Đồ ngã người tựa vào thành ghế, ung dung, tự tại như không quan tâm. Biết không thể chơi trò tâm lí cùng cha con bọn họ, tên sát thủ đành chuyển câu chuyện sang hướng khác. Trên vành môi nhuốm đầy máu, hắn nở một nụ cười khiêu khích.
- Con bé đó! Chắc là "ngỏm" rồi phải không, bán mạng cho cha con các người, cuối cùng cũng chỉ nhận lấy kết cục thảm hại mà thôi. Mạc Tư Đồ ngươi nói xem, không phải Thanh Thanh khi ấy cũng mới chớm nở như con bé kia sao, thật đáng tiếc...
Ngay sau đó hắn phá lên cười một cách sảng khoái, không để ý rằng Mạc Tư Hàn đã chậm chạp bước về phía hắn, cất giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.
- Ân oán giữa các người tôi không quan tâm, nhưng đụng đến người phụ nữ của tôi, chỉ có con đường chết.
Vừa dứt lời, một âm thanh chết chóc vang lên, xé tan bầu không khí bình lặng của khu biệt thự hàng chục triệu đô.
Viên đạn xuyên giữa mi tâm tên sát thủ, trong tư thế nở nụ cười, hắn cứ thế chơi vơi giữa khoảng không rồi cả cơ thể đổ sập về sau.
Máu từ hắn bắn đi tung toé, tạt vào màn hình những vệt chết nhóc, ghê rợn.
- Tao muốn cho hắn thấy, cảm giác mất mát là như thế nào! Chỉ đáng tiếc, một lần nữa con bé đó lại lao ra cứu mày.
- "Lần nữa"? Là ý gì?
Hắn cười lên một cách sảng khoái, cứ như chính bản thân hắn đang chiếm thế thượng phong vậy.
- Mạc Tư Đồ, ông ta không nói cho mày biết chuyện của 10 năm trước, hay lí do con bé đó đột nhiên xuất hiện ở Mạc gia sao.
Mạc Tư Hàn bất chợt liên tưởng đến chuyện cũ, trong đầu như tua lại khoảng thời gian khi ấy
"Đúng là ban đầu mình không ưa gì Tịnh Kỳ, nhưng lại chưa hề tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trước đó".
- Nếu không vì đứa bé kia, Thanh Thanh cũng không đến nỗi phải bặt vô âm tín.
- Thanh Thanh...là ai? Có liên quan gì đến đứa trẻ năm đó?
- Hừ.., đó chính là người hầu gái đã mang đồ ăn lên cho mày trong bữa tiệc tối hôm ấy. Mạc Tư Hàn, mày nhớ lại xem... nếu không phải vì con bé đó, liệu mày còn ngạo mạn mà sống đến bây giờ không?
- Trong bữa tiệc 10 năm trước, chúng tao nhận được nhiệm vụ phải ám sát con trai duy nhất của Mạc Tư Đồ, chính là mày - Mạc Tư Hàn. Thanh Thanh khi ấy không muốn đánh động, liền chọn phương án hạ thủ bằng độc dược. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, cho đến khi đứa bé đó xuất hiện phá hỏng đi tất cả.
- Thanh Thanh đành lựa chọn phương án cuối cùng là tự mình nổ súng, nhưng lại một lần nữa, đứa bé đó liền liều lĩnh đứng chặn trước họng súng của cô ấy. Điều đó đã khiến Mạc Tư Đồ nhanh chóng phát hiện ra toàn bộ kế hoạch, hắn ta cho người lặng lẽ bao vây toàn bộ Mạc gia, buộc tao khi ấy chỉ còn cách âm thầm rút lui, chờ thời cơ quay lại cứu Thanh Thanh.
- Suốt bao năm qua, chỉ vì tin tức hắn đang giữ người, mà tao đã nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Mạc Tư Hàn khẽ nhếch miệng cười một cách mỉa mai, gương mặt anh tú bổng chốc mang nét gian manh, xảo quyệt.
- Vẫn đang nghĩ mình sống trong hào quang của 10 năm trước sao? Mạc Tư Hàn từ lúc nào lại dễ "xơi" đến vậy?
Tên sát thủ nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc bén của Mạc Tư Hàn, ngoài miệng xem thường là thế, nhưng hắn là người rõ hơn ai hết. Để đặt Mạc Tư Hàn vào trong tầm ngắm là điều khó có thể thực hiện. Nếu như không vớ được cơ hội Mạc Tư Hàn đi dạo ở quảng trường, thì e rằng có đợi thêm 10 năm nữa, hắn cũng chẳng thể nào bóp nổi cò súng.
Không vòng vo, Mạc Tư Hàn trực tiếp giải quyết vấn đề giúp hắn.
- Còn nếu muốn tìm người? Chi bằng trực tiếp hỏi đi.
Sau câu nói của Mạc Tư Hàn, rất nhanh chiếc laptop trên bàn đã được kết nối đến Mạc gia.
Bây giờ ở Thành Đô đang là 8 giờ sáng ngày hôm sau, Mạc Tư Đồ ngồi bên ngoài khuôn viên, thong thả thưởng trà như mọi ngày. Trông thấy Mạc Tư Hàn, ông liền nở nụ cười trìu mến. Mạc Tư Hàn khẽ đẩy chiếc laptop xoay về hướng tên sát thủ, kèm theo giọng nói không mấy vui vẻ.
- Người quen cũ, nhận ra không?
Mạc Tư Đồ trông thấy gương mặt máu me bê bết đang quỳ dưới sàn nhà, liền có chút bất ngờ, đôi mày nhíu lại kéo theo những vết nhăn rõ rệt.
- Đánh đến mức độ này, may ra thân phụ mẫu hắn còn nhận, chứ ta thì chịu.
Mạc Tư Đồ vừa dứt lời, tên sát thủ đã hét lên đầy giận dữ.
- Mạc Tư Đồ! Tên khốn khiếp, ngươi giấu Thanh Thanh ở đâu? Suốt 10 năm qua ngươi giam cô ấy ở đâu hả?
- Muốn hỏi ai?
Nói xong Mạc Tư Đồ nâng chén trà Đại Hồng Bào, thong thả đưa lên miệng nhấp một ngụm.
- Là nữ sát thủ có mặt trong buổi tiệc 10 năm trước, người được giao nhiệm vụ hạ sát con trai "quý báu" của ngài.
Không để cho tên sát thủ trả lời, Mạc Tư Hàn liền rõng rạc đáp trả, bởi bản thân anh cũng tò mò muốn biết, rốt cuộc năm đó, giữa cha anh và Tịnh Kỳ đã trao đổi với nhau những bí mật gì.
Mạc Tư Đồ khẽ nở nụ cười, chỉ bình thản xem đó như một lời hỏi thăm.
- À...Chuyện đã qua lâu, ta cũng không còn nhớ nữa.
- Aaaaaa... Mẹ Khiếp!
- Mạc Tư Đồ! Tên khốn khiếp kia, đi chết điiiiii...
- Mau nhớ lại cho tao, rốt cuộc mày giữ cô ấy ở đâu hả???
- Suốt 10 năm qua, dù đã tìm kiếm khắp mọi nơi, tao vẫn không thể nào có được tin tức của cô ấy, rốt cuộc mày đã mang Thanh Thanh của tao đi đâu....
Tên sát thủ gào lên từng hồi, ánh mắt tuyệt vọng mang theo dáng vẻ đầy bất lực.
- Đi đâu sao?
- Để xem nào..., cái tên Thanh Thanh này cũng có một chút ấn tượng....
- À! tôi nhớ ra rồi....
Mạc Tư Đồ vẫn chậm chạp nhấp từng ngụm trà, vẻ tự tại như đang nói một câu chuyện cũ. Trong khi ấy, Lâm Tiêu cùng tên sát thủ, dường như đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ ông.
- Cô gái đó...hình như...
- Chết rồi!
Mạc Tư Đồ vừa dứt lời thì cũng vừa lúc chén trà trên tay ông được đặt mạnh xuống đĩa, tạo nên âm thanh va chạm sắc nét.
Tên sát thủ mở to mắt thất thần, suốt bao năm qua, vì không có được tin tức về cô, càng khiến hắn có thêm chút hi vọng rằng cô vẫn còn sống. Nhưng khi nghe từ chính miệng Mạc Tư Đồ xác nhận, hắn lại cảm giác đau gấp bội phần.
- Không thể nào..., tuyệt đối không thể nào...
Cô ấy không thể cứ như vậy mà chết đi được...
- Thật nực cười..., kẻ dám đụng đến tính mạng con trai ta, lại muốn được sống sót bước ra khỏi Mạc gia.
Tên sát thủ siết chặt đôi bàn tay đang bị trói, ánh mắt căm hờn nhìn về phía màn hình.
- Chẳng lẽ, ngươi không muốn biết kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai sao?
Mạc Tư Đồ ngã người tựa vào thành ghế, ung dung, tự tại như không quan tâm. Biết không thể chơi trò tâm lí cùng cha con bọn họ, tên sát thủ đành chuyển câu chuyện sang hướng khác. Trên vành môi nhuốm đầy máu, hắn nở một nụ cười khiêu khích.
- Con bé đó! Chắc là "ngỏm" rồi phải không, bán mạng cho cha con các người, cuối cùng cũng chỉ nhận lấy kết cục thảm hại mà thôi. Mạc Tư Đồ ngươi nói xem, không phải Thanh Thanh khi ấy cũng mới chớm nở như con bé kia sao, thật đáng tiếc...
Ngay sau đó hắn phá lên cười một cách sảng khoái, không để ý rằng Mạc Tư Hàn đã chậm chạp bước về phía hắn, cất giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.
- Ân oán giữa các người tôi không quan tâm, nhưng đụng đến người phụ nữ của tôi, chỉ có con đường chết.
Vừa dứt lời, một âm thanh chết chóc vang lên, xé tan bầu không khí bình lặng của khu biệt thự hàng chục triệu đô.
Viên đạn xuyên giữa mi tâm tên sát thủ, trong tư thế nở nụ cười, hắn cứ thế chơi vơi giữa khoảng không rồi cả cơ thể đổ sập về sau.
Máu từ hắn bắn đi tung toé, tạt vào màn hình những vệt chết nhóc, ghê rợn.
/159
|