Phòng 204 bệnh viện Thành Đô.
- Thím trương, đã gọi cho Tiểu Kỳ chưa?
- Lão gia, đã gọi rồi ạ!
- Ông gọi nó tới đây làm gì? Định chia cổ phần cho nó sao?
Du Lãm từ bên ngoài bước vào, đưa tay kéo tấm khăn choàng giọng điệu đầy chất vấn, đa nghi. Triệu Khải lúc này ngồi trên giường, vẻ mặt tiều tuỵ đưa mắt nhìn Du Lãm một cách chán nãn.
- Tôi có chia cho con bé thì có gì không phải, nó là con gái của tôi lại có công sức cứu vãn cả công ty đó...
- Triệu Khải! Ông đừng tưởng tôi không biết, nó thật ra chẳng phải là con ruột của ông, càng không có máu mủ với Triệu gia chúng ta, nó chỉ là một đứa đầu đường xó chợ mà ông đưa về.
- Du Lãm... bà...( Triệu Khải tay túm chặt lấy tấm chăn, giọng điệu vừa bất ngờ, yếu ớt)
- Triệu Khải ông điên thật rồi! Suốt bao năm qua ông nhẫn tâm lừa rối mẹ con chúng tôi, lừa rối tất cả mọi người, chỉ để bảo vệ con bé đó. Đến tận bây giờ ông còn định đem giao tài sản Triệu gia chúng ta dâng tặng cho nó nữa hay sao?
- khụ...Du Lãm... là tôi nợ con bé..
- Chúng ta nuôi nó từng ấy năm, nó theo Mạc gia cũng bòn rút được không ít, vậy mà nó cũng đã báo đáp gì cho ông đâu?
- Du Lãm! Tôi cấm bà nói như vậy! Ý tôi đã quyết, 30% cổ phần tôi sẽ chuyển cho Tiểu Kỳ.
Du lãm đưa đôi mắt căm giận nhìn vào Triệu Khải, bờ môi đỏ rít lên từng tiếng:
- Đừng hòng! Tôi sẽ cho người điều tra, và công bố chuyện nó vốn không phải máu mủ Triệu gia, đến lúc đó một xu cũng đừng hòng mang đi, nói không chừng Mạc gia sẽ tống cổ nó ra khỏi cửa luôn ấy chứ!
- Bà... Khụ... khụ..u...TÔI CẤM!
- Bà tuyệt đối không được làm chuyện đó, không được để lộ chuyện này ra bên ngoài.
Du Lãm khẽ nhếch miệng cười mỉa mai.
- Ông vẫn còn cố bảo vệ nó sao?
Triệu Khải mệt mỏi nhắm mắt, đầu lắc qua lắc lại.
- Tôi không chỉ bảo vệ Tiểu Kỳ mà quan trọng còn bảo vệ trên dưới Triệu gia! Bà nghe tôi, không thể nào để lộ chuyện này được!
- Nếu vậy ông cũng đừng suy nghĩ đến chuyện giao cổ phần cho nó, tôi đã gọi luật sư Cố đến, mọi chuyện ở công ty tôi và con rể Lưu đều đã sắp xếp ổn thoả, ông chỉ cần xem qua rồi kí tên là được rồi.
- Du Lãm, bà đừng tin tưởng Lưu Thiên Đông quá, nó vốn là kẻ mưu mô, thủ đoạn.
- Hừ..., con rể ông thì ông không tin, lại đi bênh vực cái thứ hoang dã bên ngoài. Triệu Khải, nếu ông vẫn còn ngoan cố tình đừng có trách tôi.
Nói rồi Du Lãm kéo cao chiếc khăn choàng quay người bước ra bên ngoài.
"Khụ...khụ..u..u..."
Triệu Khải nhìn theo bóng Du Lãm bước đi lồng ngực khó chịu mà ho lên mấy tiếng.
"Du Lãm bà tuyệt đối không được để lộ tin tức về Tiểu Kỳ, nếu để bọn họ biết không chừng sẽ gây ra đại hoạ khôn lường"
- Lão gia, ông lại thấy khó thở sao?, để tôi đi gọi bác sĩ!
Thím trương từ từ đỡ Triệu Khải nằm xuống giường rồi khẩn trương chạy ra bên ngoài phòng bệnh.
"Tiểu Kỳ là ta có lỗi với con, đã đến lúc con cần phải được biết sự thật rồi!"
...----------------...
Dinh thự Mạc gia.
Lâm Phúc đứng bên ngoài thư phòng, gõ vào cánh cửa mấy tiếng, nghe thấy giọng của Mạc Tư Đồ ông liền chậm rãi bước vào bên trong. Mạc Tư Đồ lúc này đang loay hoay ngắm nghía mấy khẩu súng lục, khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc bằng vàng đang treo trên tường rồi lên tiếng hỏi:
- Tịnh Kỳ chưa về sao?
Lâm Phúc tiến lại gần ông, khẽ khom người trả lời:
- Lão gia, ban nãy tiểu thư vừa về đến nhà liền vội vàng chạy tới bệnh viện Thành Đô thăm triệu lão gia rồi.
- Ừm..., Lâm Phúc, ngày mai chuẩn bị chút quà chúng ta cũng nên đi thăm ông ấy.
- Vâng! Lão gia.
Bệnh viện Thành Đô.
Thấy bóng áo blouse trắng bước vào phòng, Triệu Khải chầm chậm ngước đầu nhìn lên, vị bác sĩ đó đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt đen sắc bén.
"Ánh mắt của người này dường như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi!"
Người đó mau chóng tiến lại gần Triệu Khải, chợt nhận ra điều bất thường từ đôi găng tay da màu đen Triệu Khải hoảng hốt vội vàng bật dậy khỏi giường. Nhanh như chớp hắn vươn tay túm chặt lấy vai Triệu Khải ấn chặt cả người ông xuống giường. Với gương mặt sợ hãi, Triệu Khải cất giọng run rẩy:
- Ngươi là ai?...Người định làm gì?...
Kẻ đó nhìn Triệu Khải bằng ánh mắt đen lạnh lùng, cái nhìn mang theo mùi sát khí đầy chết chóc.
"Ánh mắt này... ngươi chính là...
... lẽ nào... là người đó sai ngươi đến sao?"
Lời chưa kịp nói ra kẻ đó đã nhảy vọt lên người Triệu Khải, không kịp để ông có động tác phản kháng hắn nhanh nhẹn dùng chiếc gối bên cạnh, đè lên khuôn mặt Triệu Khải một cách hung bạo.
- ư... ư...m...mm...
Triệu Khải yếu ớt cố gắng vùng vẫy, lại bị cả thân hình to khoẻ cao lớn ở bên trên gìm chặt xuống.
"Không được!...
"Tiểu Kỳ...Mau chạy đi! "
- Lão gia, con Vàng anh phương bắc này không phải ban sáng vẫn còn rất khoẻ mạnh sao?
Lâm Phúc chậm rãi bước về phía chiếc lồng son màu vàng, trông thấy chú chim vàng anh nằm in thin không chút cử động ông bèn lên tiếng thắc mắc.
Mạc Tư Đồ đưa khẩu súng lục hướng lên tầm mắt, điệu ngữ vô cùng thong thả.
- Chỉ là cảm thấy giọng hót của nó thật sự phiền phức! Ông mau đem nó ra bên ngoài xử lí đi!
- Vâng!
Tịnh Kỳ siết chặt lấy vô lăng, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng to lớn.
"Triệu Khải, xin ông... nhất định lần này hãy cho tôi biết sự thật!"
"Tiểu Kỳ...Chạy mau đi con..."
"Hãy nhanh rời khỏi đó!"
"Rời khỏi...Mạc..c....
......
- Thím trương, đã gọi cho Tiểu Kỳ chưa?
- Lão gia, đã gọi rồi ạ!
- Ông gọi nó tới đây làm gì? Định chia cổ phần cho nó sao?
Du Lãm từ bên ngoài bước vào, đưa tay kéo tấm khăn choàng giọng điệu đầy chất vấn, đa nghi. Triệu Khải lúc này ngồi trên giường, vẻ mặt tiều tuỵ đưa mắt nhìn Du Lãm một cách chán nãn.
- Tôi có chia cho con bé thì có gì không phải, nó là con gái của tôi lại có công sức cứu vãn cả công ty đó...
- Triệu Khải! Ông đừng tưởng tôi không biết, nó thật ra chẳng phải là con ruột của ông, càng không có máu mủ với Triệu gia chúng ta, nó chỉ là một đứa đầu đường xó chợ mà ông đưa về.
- Du Lãm... bà...( Triệu Khải tay túm chặt lấy tấm chăn, giọng điệu vừa bất ngờ, yếu ớt)
- Triệu Khải ông điên thật rồi! Suốt bao năm qua ông nhẫn tâm lừa rối mẹ con chúng tôi, lừa rối tất cả mọi người, chỉ để bảo vệ con bé đó. Đến tận bây giờ ông còn định đem giao tài sản Triệu gia chúng ta dâng tặng cho nó nữa hay sao?
- khụ...Du Lãm... là tôi nợ con bé..
- Chúng ta nuôi nó từng ấy năm, nó theo Mạc gia cũng bòn rút được không ít, vậy mà nó cũng đã báo đáp gì cho ông đâu?
- Du Lãm! Tôi cấm bà nói như vậy! Ý tôi đã quyết, 30% cổ phần tôi sẽ chuyển cho Tiểu Kỳ.
Du lãm đưa đôi mắt căm giận nhìn vào Triệu Khải, bờ môi đỏ rít lên từng tiếng:
- Đừng hòng! Tôi sẽ cho người điều tra, và công bố chuyện nó vốn không phải máu mủ Triệu gia, đến lúc đó một xu cũng đừng hòng mang đi, nói không chừng Mạc gia sẽ tống cổ nó ra khỏi cửa luôn ấy chứ!
- Bà... Khụ... khụ..u...TÔI CẤM!
- Bà tuyệt đối không được làm chuyện đó, không được để lộ chuyện này ra bên ngoài.
Du Lãm khẽ nhếch miệng cười mỉa mai.
- Ông vẫn còn cố bảo vệ nó sao?
Triệu Khải mệt mỏi nhắm mắt, đầu lắc qua lắc lại.
- Tôi không chỉ bảo vệ Tiểu Kỳ mà quan trọng còn bảo vệ trên dưới Triệu gia! Bà nghe tôi, không thể nào để lộ chuyện này được!
- Nếu vậy ông cũng đừng suy nghĩ đến chuyện giao cổ phần cho nó, tôi đã gọi luật sư Cố đến, mọi chuyện ở công ty tôi và con rể Lưu đều đã sắp xếp ổn thoả, ông chỉ cần xem qua rồi kí tên là được rồi.
- Du Lãm, bà đừng tin tưởng Lưu Thiên Đông quá, nó vốn là kẻ mưu mô, thủ đoạn.
- Hừ..., con rể ông thì ông không tin, lại đi bênh vực cái thứ hoang dã bên ngoài. Triệu Khải, nếu ông vẫn còn ngoan cố tình đừng có trách tôi.
Nói rồi Du Lãm kéo cao chiếc khăn choàng quay người bước ra bên ngoài.
"Khụ...khụ..u..u..."
Triệu Khải nhìn theo bóng Du Lãm bước đi lồng ngực khó chịu mà ho lên mấy tiếng.
"Du Lãm bà tuyệt đối không được để lộ tin tức về Tiểu Kỳ, nếu để bọn họ biết không chừng sẽ gây ra đại hoạ khôn lường"
- Lão gia, ông lại thấy khó thở sao?, để tôi đi gọi bác sĩ!
Thím trương từ từ đỡ Triệu Khải nằm xuống giường rồi khẩn trương chạy ra bên ngoài phòng bệnh.
"Tiểu Kỳ là ta có lỗi với con, đã đến lúc con cần phải được biết sự thật rồi!"
...----------------...
Dinh thự Mạc gia.
Lâm Phúc đứng bên ngoài thư phòng, gõ vào cánh cửa mấy tiếng, nghe thấy giọng của Mạc Tư Đồ ông liền chậm rãi bước vào bên trong. Mạc Tư Đồ lúc này đang loay hoay ngắm nghía mấy khẩu súng lục, khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc bằng vàng đang treo trên tường rồi lên tiếng hỏi:
- Tịnh Kỳ chưa về sao?
Lâm Phúc tiến lại gần ông, khẽ khom người trả lời:
- Lão gia, ban nãy tiểu thư vừa về đến nhà liền vội vàng chạy tới bệnh viện Thành Đô thăm triệu lão gia rồi.
- Ừm..., Lâm Phúc, ngày mai chuẩn bị chút quà chúng ta cũng nên đi thăm ông ấy.
- Vâng! Lão gia.
Bệnh viện Thành Đô.
Thấy bóng áo blouse trắng bước vào phòng, Triệu Khải chầm chậm ngước đầu nhìn lên, vị bác sĩ đó đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt đen sắc bén.
"Ánh mắt của người này dường như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi!"
Người đó mau chóng tiến lại gần Triệu Khải, chợt nhận ra điều bất thường từ đôi găng tay da màu đen Triệu Khải hoảng hốt vội vàng bật dậy khỏi giường. Nhanh như chớp hắn vươn tay túm chặt lấy vai Triệu Khải ấn chặt cả người ông xuống giường. Với gương mặt sợ hãi, Triệu Khải cất giọng run rẩy:
- Ngươi là ai?...Người định làm gì?...
Kẻ đó nhìn Triệu Khải bằng ánh mắt đen lạnh lùng, cái nhìn mang theo mùi sát khí đầy chết chóc.
"Ánh mắt này... ngươi chính là...
... lẽ nào... là người đó sai ngươi đến sao?"
Lời chưa kịp nói ra kẻ đó đã nhảy vọt lên người Triệu Khải, không kịp để ông có động tác phản kháng hắn nhanh nhẹn dùng chiếc gối bên cạnh, đè lên khuôn mặt Triệu Khải một cách hung bạo.
- ư... ư...m...mm...
Triệu Khải yếu ớt cố gắng vùng vẫy, lại bị cả thân hình to khoẻ cao lớn ở bên trên gìm chặt xuống.
"Không được!...
"Tiểu Kỳ...Mau chạy đi! "
- Lão gia, con Vàng anh phương bắc này không phải ban sáng vẫn còn rất khoẻ mạnh sao?
Lâm Phúc chậm rãi bước về phía chiếc lồng son màu vàng, trông thấy chú chim vàng anh nằm in thin không chút cử động ông bèn lên tiếng thắc mắc.
Mạc Tư Đồ đưa khẩu súng lục hướng lên tầm mắt, điệu ngữ vô cùng thong thả.
- Chỉ là cảm thấy giọng hót của nó thật sự phiền phức! Ông mau đem nó ra bên ngoài xử lí đi!
- Vâng!
Tịnh Kỳ siết chặt lấy vô lăng, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng to lớn.
"Triệu Khải, xin ông... nhất định lần này hãy cho tôi biết sự thật!"
"Tiểu Kỳ...Chạy mau đi con..."
"Hãy nhanh rời khỏi đó!"
"Rời khỏi...Mạc..c....
......
/159
|