Chốt hãm mở ra, chiếc UAV theo đường băng lao từ phần bụng dưới máy bay chủ lực phóng ra ngoài không trung. Ngay lập tức , phần cửa ra nơi đó được đóng lại, chiếc UAV rẽ khỏi quỹ đạo bay tiến về mục tiêu đã được cài sẵn.
Mạc Tư Hàn lúc này đã vào được bên trong cabin, vừa lách người ngồi xuống ghế bên cạnh cùng Lâm Tiêu, thì đã nghe thấy giọng IVy vang lên qua microphone đầy hoảng hốt.
- Boss. Chúng ta chậm mất rồi, Henry vừa nãy đã khởi động bom hạt nhân Tsar - DR3. Hiện tại chiếc UAV đang bay về hướng biển An- đa-man, khoảng 10 phút nữa sẽ tiến vào vịnh Thái Lan.
- Tôi đã sử dụng phương pháp phá hoại bẻ sóng, nhưng hoàn toàn không thể nào xâm nhập được vào hệ thống bên trong. Cơ hội duy nhất là tiếp cận trực tiếp để thay đổi lộ trình.
- Xác định được vị trí ném bom không?
- Tôi đang theo dõi GPS, rada đang tiến hành truy quét hình ảnh từ vệ tinh, có 3 địa điểm nằm trong vùng nguy hiểm đều đang xảy ra tranh chấp với Đại Lục. 1 là phía đông bắc quần đảo Natuna của Indonesia. 2 là bãi cát ngầm Scarborough của Philipin. 3 là quần đảo Hoàng Sa của Vietnam.
- Không đâu IVy, đó không phải là mục tiêu mà Henry nhắm tới. Tôi nghĩ, vị trí mà chúng ném bom chính là phía tây Đài Loan, quần đảo Bành Hồ.
IVy không khỏi kinh ngạc, nôn nóng chờ đợi lời giải thích từ Mạc Tư Hàn.
- Tôi nghĩ, Henry không chỉ đơn giản là giúp các thế lực đen ở Đại Lục theo đuổi vị thế chủ quyền, mà hắn còn muốn chứng kiến cuộc chiến nổ ra giữa hai cường quốc hạt nhân. Đến lúc ấy, dù bên nào chiếm được ưu thế đi chăng nữa, cũng sẽ khiến hắn thu được lợi nhuận khổng lồ từ việc cung cấp vũ khí hạt nhân cho bọn họ.
- Thật điên rồ! Tham vọng của tên này thật đáng sợ,
- IVy, còn bao lâu nữa chiếc UAV sẽ tiến vào vùng biển phía nam ( Biển Đông) .
- ...
- IVy?. IVy?
- Boss...
- Chuyện gì thế?. Anh có đang nghe tôi nói không IVy?
- Boss, trên chiếc UAV đó còn có người.
- Quỷ thần ơi! Là Mèo con, cô ấy đang ở trên chiếc UAV đó.
- Anh nói cái gì?. Là Tịnh Kỳ sao?
-Vâng...g... là cô ấy.
Sau lần Tịnh Kỳ bị trúng đạn ngất đi trên tay Mạc Tư Hàn, chưa bao giờ cảm giác sợ hãi đó lại bủa vây anh mạnh mẽ như lúc này. Đáng ra, anh phải giữ chặt cô ở lại, dù cho cô có căm hận anh đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Tịnh Kỳ còn ở bên, anh cũng sẽ an tâm mà buộc chặt cô cả đời. Nhưng bây giờ, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thì mọi sự cố gắng có còn nghĩa lí gì nữa.
Mạc Tư Hàn ngay lập tức thu lại ánh mắt bất ngờ, thay vào đó là dáng vẻ vô cùng lạnh lẽo, uy nghi. Anh nghiêm nghị ra lệnh, sau đó đưa tay kiểm tra lại đai dù.
- IVy, kết nối vào bộ đàm trên UAV giúp tôi.
- Lâm Tiêu, tăng tốc đuổi theo chiếc UAV đó.
- Vâng, thưa Boss.
Sau hiệu lệnh của Mạc Tư Hàn, chiếc Không hạm vượt qua sự vây hãm của hàng chục tiêm kích, phóng về hướng UAV với tốc độ kinh hoàng.
...----------------...
Lúc cất cánh, bị sức mạnh của chiếc UAV kéo đi, cả cơ thể Tịnh Kỳ liền đẩy ngược về sau. Bên cạnh cô lúc này chính là quả bom nguyên tử Tsar - DR3. Tịnh Kỳ ngồi bệt xuống sàn máy bay, tim đập lên liên hồi, ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chăm vào đó.
"Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, em có nghe thấy tôi nói không?. Tôi là Mạc Tư Hàn đây"
Bổng hệ thống trên bàn điều khiển phát ra âm thanh, lại còn là gọi tên của cô. Tịnh Kỳ lồm cồm khom người lao thật nhanh về nơi đó.
"Tôi...tôi là Tịnh Kỳ"
"Ơn trời! Em không bị thương chứ?"
Giọng nói day dứt mà có chút đau lòng truyền đến tai cô. Tịnh Kỳ không nhận ra giọng nói này là của ai, chỉ cảm thấy nó dường như khiến tâm trí cô như được trấn tĩnh hẳn.
"Tôi không"
"Nhưng...Mạc Tư Hàn là ai?. Không phải Henry nói người đó đã chết rồi sao?"
Tim Mạc Tư Hàn hụt hẫng hoàn toàn, đáy mắt anh hiện lên sự đau lòng khó nói.
"Đó là chồng của em, Tịnh Kỳ"
"Chồng...chồng tôi?"
"Anh đang lừa tôi phải không?"
"Tôi có lừa em hay không để sau khi chúng ta gặp nhau xác nhận được không. Chuyện quan trọng bây giờ chính là tính mạng của em. Tịnh Kỳ, em mau di chuyển ra chổ cửa, ngay khi có hiệu lệnh của tôi lập tức kéo ra có được không?"
"Anh...anh sẽ đến cứu tôi sao?"
"10 phút nữa sẽ đưa em rời khỏi đó"
"Không... không được...tôi không đi đâu"
Tịnh Kỳ mất bình tĩnh liên tục lắc đầu qua lại, hai bàn tay nắm chặt vào mép bàn điều khiển.
"Tôi không thể...,nếu không phá huỷ được quả bom này tôi sẽ không rời khỏi đây đâu"
Nghe Tịnh Kỳ nói mà tim Mạc Tư Hàn như muốn nổ tung ra, tại sao cô lại ngu ngốc đến như vậy.
"Em điên rồi!. Điên thật rồi"
"Anh biết cách mà phải không? Xin hãy giúp tôi phá huỷ nó. Nếu như quả bom này ném xuống Đài Bắc, sẽ khiến bao nhiêu người dân vô tội phải chết đây...tôi xin anh, hãy giúp tôi"
Quả đúng như Boss của họ phán đoán, quả bom đó là dành cho Đài Loan, ngoài Mạc Tư Hàn thì IVy và Lâm Tiêu cũng đều nghe rất rõ lời Tịnh Kỳ. Trong tình huống sống còn này, bọn họ cũng không dám đưa ra bất kì ý kiến nào, đành chờ đợi mệnh lệnh từ Boss đưa ra.
"Tịnh Kỳ...quả bom đó, một khi khởi động sẽ không có cách nào dừng lại"
"Không thể nào...."
"Nhưng...,có thể thay đổi được mục tiêu"
"Thật...là thật sao?. Vậy mau hướng dẫn cho tôi, nhanh lên"
Đúng lúc này, chiếc không hạm của Mạc Tư Hàn đã trông thấy chiếc UAV, anh càng nôn nóng lên tiếng:
"Đầu tiên em cần phải phá được lớp sóng ngăn chặn rada. Tiếp theo tôi sẽ tấn công vào hệ thống bảo vệ của Tsar - DR3"
"Phá sóng sao?. Tôi phải thực hiện nó ở đâu?"
"Bên trái quả bom Tsar - DR3, ở đó có một bảng điều khiển, thiết bị phá sóng được cài đặt bên trong"
Tịnh Kỳ nghi nhớ lời căn dặn từ Mạc Tư Hàn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía quả bom Tsar - DR3 đang đặt ở sau, trông thấy một bảng điều khiển được che chắn bởi tấm kim loại mỏng, liền reo lên rồi mau chóng chạy tới.
"Tôi thấy rồi"
"Tịnh Kỳ. Cố lên!"
Ngồi trước bảng điều khiển, Tịnh Kỳ không khỏi hoang mang trước hàng chục kí hiệu lạ mắt. Màn hình là sơ đồ đường bay của quả bom, và địa điểm đánh dấu đỏ chính là mục tiêu nhắm tới. Góc trái hiện thị khoảng cách và thời gian cứ mỗi lúc đang rút ngắn dần, khiến tâm trí cô càng thêm bấn loạn lo sợ.
Tịnh Kỳ hít một hơi, giơ ngón tay chạm nhẹ vào màn hình cảm ứng. Bổng một giọng nói được lập trình vang lên.
[ Dấu vân tay không chính xác, bạn có muốn đăng nhập bằng kí tự ]
[ OK ]
Tịnh Kỳ nhắm nghiền mắt, sau đó đồng tử màu màu nâu nhìn thẳng vào màn hình, đầu cô bắt đầu ập đến những cơn đau khôn tả, thái dương liên tục giật lên, mấy giây sau liền đưa tay ấn một dãy số với những kí tự đối lập.
[ Đăng nhập thành công ]
"Mạc Tư Hàn, sau đó thì thế nào?"
"Em tìm trên bảng điều khiển, ở đó có một kí hiệu GPS bị đánh dấu X, cứ trực tiếp ấn nó là được"
"Đây rồi"
"Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ dùng rada tấn công vào hệ thống của Tsar - DR3"
"Mạc Tư Hàn, nhanh lên, chỉ còn 15 phút nữa là quả bom tiến vào vùng biển phía nam rồi"
Lâm Tiêu nhìn lên màn hình HUD trước buồng lái, giọng cất ra vô cùng vội vã:
"Boss, Henry đang đuổi theo sau chúng ta"
Mạc Tư Hàn lúc này đã vào được bên trong cabin, vừa lách người ngồi xuống ghế bên cạnh cùng Lâm Tiêu, thì đã nghe thấy giọng IVy vang lên qua microphone đầy hoảng hốt.
- Boss. Chúng ta chậm mất rồi, Henry vừa nãy đã khởi động bom hạt nhân Tsar - DR3. Hiện tại chiếc UAV đang bay về hướng biển An- đa-man, khoảng 10 phút nữa sẽ tiến vào vịnh Thái Lan.
- Tôi đã sử dụng phương pháp phá hoại bẻ sóng, nhưng hoàn toàn không thể nào xâm nhập được vào hệ thống bên trong. Cơ hội duy nhất là tiếp cận trực tiếp để thay đổi lộ trình.
- Xác định được vị trí ném bom không?
- Tôi đang theo dõi GPS, rada đang tiến hành truy quét hình ảnh từ vệ tinh, có 3 địa điểm nằm trong vùng nguy hiểm đều đang xảy ra tranh chấp với Đại Lục. 1 là phía đông bắc quần đảo Natuna của Indonesia. 2 là bãi cát ngầm Scarborough của Philipin. 3 là quần đảo Hoàng Sa của Vietnam.
- Không đâu IVy, đó không phải là mục tiêu mà Henry nhắm tới. Tôi nghĩ, vị trí mà chúng ném bom chính là phía tây Đài Loan, quần đảo Bành Hồ.
IVy không khỏi kinh ngạc, nôn nóng chờ đợi lời giải thích từ Mạc Tư Hàn.
- Tôi nghĩ, Henry không chỉ đơn giản là giúp các thế lực đen ở Đại Lục theo đuổi vị thế chủ quyền, mà hắn còn muốn chứng kiến cuộc chiến nổ ra giữa hai cường quốc hạt nhân. Đến lúc ấy, dù bên nào chiếm được ưu thế đi chăng nữa, cũng sẽ khiến hắn thu được lợi nhuận khổng lồ từ việc cung cấp vũ khí hạt nhân cho bọn họ.
- Thật điên rồ! Tham vọng của tên này thật đáng sợ,
- IVy, còn bao lâu nữa chiếc UAV sẽ tiến vào vùng biển phía nam ( Biển Đông) .
- ...
- IVy?. IVy?
- Boss...
- Chuyện gì thế?. Anh có đang nghe tôi nói không IVy?
- Boss, trên chiếc UAV đó còn có người.
- Quỷ thần ơi! Là Mèo con, cô ấy đang ở trên chiếc UAV đó.
- Anh nói cái gì?. Là Tịnh Kỳ sao?
-Vâng...g... là cô ấy.
Sau lần Tịnh Kỳ bị trúng đạn ngất đi trên tay Mạc Tư Hàn, chưa bao giờ cảm giác sợ hãi đó lại bủa vây anh mạnh mẽ như lúc này. Đáng ra, anh phải giữ chặt cô ở lại, dù cho cô có căm hận anh đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Tịnh Kỳ còn ở bên, anh cũng sẽ an tâm mà buộc chặt cô cả đời. Nhưng bây giờ, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thì mọi sự cố gắng có còn nghĩa lí gì nữa.
Mạc Tư Hàn ngay lập tức thu lại ánh mắt bất ngờ, thay vào đó là dáng vẻ vô cùng lạnh lẽo, uy nghi. Anh nghiêm nghị ra lệnh, sau đó đưa tay kiểm tra lại đai dù.
- IVy, kết nối vào bộ đàm trên UAV giúp tôi.
- Lâm Tiêu, tăng tốc đuổi theo chiếc UAV đó.
- Vâng, thưa Boss.
Sau hiệu lệnh của Mạc Tư Hàn, chiếc Không hạm vượt qua sự vây hãm của hàng chục tiêm kích, phóng về hướng UAV với tốc độ kinh hoàng.
...----------------...
Lúc cất cánh, bị sức mạnh của chiếc UAV kéo đi, cả cơ thể Tịnh Kỳ liền đẩy ngược về sau. Bên cạnh cô lúc này chính là quả bom nguyên tử Tsar - DR3. Tịnh Kỳ ngồi bệt xuống sàn máy bay, tim đập lên liên hồi, ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chăm vào đó.
"Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, em có nghe thấy tôi nói không?. Tôi là Mạc Tư Hàn đây"
Bổng hệ thống trên bàn điều khiển phát ra âm thanh, lại còn là gọi tên của cô. Tịnh Kỳ lồm cồm khom người lao thật nhanh về nơi đó.
"Tôi...tôi là Tịnh Kỳ"
"Ơn trời! Em không bị thương chứ?"
Giọng nói day dứt mà có chút đau lòng truyền đến tai cô. Tịnh Kỳ không nhận ra giọng nói này là của ai, chỉ cảm thấy nó dường như khiến tâm trí cô như được trấn tĩnh hẳn.
"Tôi không"
"Nhưng...Mạc Tư Hàn là ai?. Không phải Henry nói người đó đã chết rồi sao?"
Tim Mạc Tư Hàn hụt hẫng hoàn toàn, đáy mắt anh hiện lên sự đau lòng khó nói.
"Đó là chồng của em, Tịnh Kỳ"
"Chồng...chồng tôi?"
"Anh đang lừa tôi phải không?"
"Tôi có lừa em hay không để sau khi chúng ta gặp nhau xác nhận được không. Chuyện quan trọng bây giờ chính là tính mạng của em. Tịnh Kỳ, em mau di chuyển ra chổ cửa, ngay khi có hiệu lệnh của tôi lập tức kéo ra có được không?"
"Anh...anh sẽ đến cứu tôi sao?"
"10 phút nữa sẽ đưa em rời khỏi đó"
"Không... không được...tôi không đi đâu"
Tịnh Kỳ mất bình tĩnh liên tục lắc đầu qua lại, hai bàn tay nắm chặt vào mép bàn điều khiển.
"Tôi không thể...,nếu không phá huỷ được quả bom này tôi sẽ không rời khỏi đây đâu"
Nghe Tịnh Kỳ nói mà tim Mạc Tư Hàn như muốn nổ tung ra, tại sao cô lại ngu ngốc đến như vậy.
"Em điên rồi!. Điên thật rồi"
"Anh biết cách mà phải không? Xin hãy giúp tôi phá huỷ nó. Nếu như quả bom này ném xuống Đài Bắc, sẽ khiến bao nhiêu người dân vô tội phải chết đây...tôi xin anh, hãy giúp tôi"
Quả đúng như Boss của họ phán đoán, quả bom đó là dành cho Đài Loan, ngoài Mạc Tư Hàn thì IVy và Lâm Tiêu cũng đều nghe rất rõ lời Tịnh Kỳ. Trong tình huống sống còn này, bọn họ cũng không dám đưa ra bất kì ý kiến nào, đành chờ đợi mệnh lệnh từ Boss đưa ra.
"Tịnh Kỳ...quả bom đó, một khi khởi động sẽ không có cách nào dừng lại"
"Không thể nào...."
"Nhưng...,có thể thay đổi được mục tiêu"
"Thật...là thật sao?. Vậy mau hướng dẫn cho tôi, nhanh lên"
Đúng lúc này, chiếc không hạm của Mạc Tư Hàn đã trông thấy chiếc UAV, anh càng nôn nóng lên tiếng:
"Đầu tiên em cần phải phá được lớp sóng ngăn chặn rada. Tiếp theo tôi sẽ tấn công vào hệ thống bảo vệ của Tsar - DR3"
"Phá sóng sao?. Tôi phải thực hiện nó ở đâu?"
"Bên trái quả bom Tsar - DR3, ở đó có một bảng điều khiển, thiết bị phá sóng được cài đặt bên trong"
Tịnh Kỳ nghi nhớ lời căn dặn từ Mạc Tư Hàn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía quả bom Tsar - DR3 đang đặt ở sau, trông thấy một bảng điều khiển được che chắn bởi tấm kim loại mỏng, liền reo lên rồi mau chóng chạy tới.
"Tôi thấy rồi"
"Tịnh Kỳ. Cố lên!"
Ngồi trước bảng điều khiển, Tịnh Kỳ không khỏi hoang mang trước hàng chục kí hiệu lạ mắt. Màn hình là sơ đồ đường bay của quả bom, và địa điểm đánh dấu đỏ chính là mục tiêu nhắm tới. Góc trái hiện thị khoảng cách và thời gian cứ mỗi lúc đang rút ngắn dần, khiến tâm trí cô càng thêm bấn loạn lo sợ.
Tịnh Kỳ hít một hơi, giơ ngón tay chạm nhẹ vào màn hình cảm ứng. Bổng một giọng nói được lập trình vang lên.
[ Dấu vân tay không chính xác, bạn có muốn đăng nhập bằng kí tự ]
[ OK ]
Tịnh Kỳ nhắm nghiền mắt, sau đó đồng tử màu màu nâu nhìn thẳng vào màn hình, đầu cô bắt đầu ập đến những cơn đau khôn tả, thái dương liên tục giật lên, mấy giây sau liền đưa tay ấn một dãy số với những kí tự đối lập.
[ Đăng nhập thành công ]
"Mạc Tư Hàn, sau đó thì thế nào?"
"Em tìm trên bảng điều khiển, ở đó có một kí hiệu GPS bị đánh dấu X, cứ trực tiếp ấn nó là được"
"Đây rồi"
"Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ dùng rada tấn công vào hệ thống của Tsar - DR3"
"Mạc Tư Hàn, nhanh lên, chỉ còn 15 phút nữa là quả bom tiến vào vùng biển phía nam rồi"
Lâm Tiêu nhìn lên màn hình HUD trước buồng lái, giọng cất ra vô cùng vội vã:
"Boss, Henry đang đuổi theo sau chúng ta"
/159
|