Cô nắm chặt lấy bàn tay mình, cô không hề muốn rời khỏi anh, những nếu ở lại thương tổn sẽ càng nhiều lên mà thôi. Ít nhất trong lúc này, cô không muốn biết thêm chuyện đau lòng nào nữa.
- Em nói cái gì?. Em muốn rời khỏi tôi?. Tôi vì em mới tạo lên Nguyệt Tịnh An này, nó là nhà của em, là nhà của chúng ta, vậy mà em muốn rời khỏi đây sao?
- Nó vốn chỉ là nơi giam cầm em.
Cô quay qua nhìn vào mắt anh, chỉ còn thấy sự chán nãn đầy thất vọng. Mạc Tư Hàn giận dữ gằn lên từng từ.
- Đó không phải là giam cầm, đó là bảo vệ.
- Vậy thì e không cần kiểu bảo vệ thế này. Nó khiến em không thể thở nổi, em muốn được tự do ra bên ngoài, muốn được cùng anh đối mặt với mọi chuyện.
- Tôi không cần em phải làm gì hết, chỉ mong em bình an ở đây đợi tôi.
Mạc Tư Hàn tiến đến lần nữa ôm chặt cô vào lòng, anh không biết cách diễn đạt tình cảm của mình, càng không biết phải làm cách nào để nói cho cô hiểu.
- Tư Hàn, 15 năm trước, chúng ta có từng gặp nhau?
Nghe cô hỏi, đột nhiên đồng từ màu xám mở to căng cứng, bàn tay ôm chặt lấy cô thoáng chút run lên. Anh từ từ đẩy Tịnh Kỳ ra trước mặt, nhìn cô đầy ngỡ ngàng.
- Năm đó, anh đã từng gặp em rồi phải không?
- .....
- Phải không?
Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không trả lời, cô nhấn mạnh thêm hai từ cuối một lần nữa. Anh biết, có lẽ cô đã nghe được điều gì đó từ Henry chỉ là không nghĩ, cô nhanh như vậy đã muốn vạch trần anh. Nếu như cô chịu cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tự mình nói rõ hết mọi chuyện với cô.
Mạc Tư Hàn nuốt xuống một cách khó khăn, gương mặt lạnh lùng nhìn vào cô xác nhận.
- Phải! Là tôi đã gặp em từ 15 năm trước.
Tịnh Kỳ khẽ cười nhạt, trái tim như bị ai đó nhẫn tâm bóp nghẹn.
- Mạc lão gia, đã dùng quyền cai quản lục tỉnh Vân Bắc để đổi lấy em?
- Chuyện này..., sao em có thể?
- Trả lời em đi!
Bàn tay anh siết lấy vai cô, tuy rằng anh không dùng lực nhưng cũng khiến cô cảm thấy rất rặng nề.
- Phải!
Nước mắt cô lại rơi rồi, gương mặt đẹp như thiên thần phút chốc bị nhấn xuống đáy vực bi ai, đau khổ.
- Người đưa em lên đảo để thí nghiệm, và dùng em để nuôi cấy chíp siêu vi, là mẹ anh?
- ....
- Phải!
Tịnh Kỳ nhắm chặt đôi mắt sưng đỏ, cô không còn cảm nhận được vị của nước mắt thế nào nữa rồi, cánh môi anh đào màu hồng cũng không còn một chút sức sống, mệt mỏi nhìn vào anh.
- Cuối cùng, anh chính là người đã tạo ra thứ đang nằm trong bộ não của em?
- Tịnh Kỳ, không như những gì mà tên Henry nói đâu, thật ra...
- Em chỉ muốn biết người đó có phải là anh hay không thôi!
Cô đột nhiên hét lên đầy giận dữ, bước chân lùi xuống rời xa khỏi vòng tay của anh.
Mạc Tư Hàn nhìn cô ngỡ ngàng, bàn tay hụt hẫng nắm chặt lại. Anh đột nhiên ngẩng cao đầu, lên tiếng.
- Phải! Chính là tôi. Nhưng Tịnh Kỳ...
Anh đưa tay bước lên một bước, cô cũng vội vàng lùi về sau một bước.
- Em thà nghe lời hắn ta nói, cũng không muốn tin tôi?
- Em chỉ tin những gì anh vừa xác nhận, Tư Hàn giá như anh chối bỏ tất cả, em cũng sẽ yên lòng mà tin tưởng anh. Nhưng đó lại là sự thật mất rồi..., anh bảo em phải làm thế nào đây?. 10 năm trời em yêu người đã biến em thành vật thí nghiệm, cũng 10 năm trời em ung dung sống trong nhà của chính kẻ đã bắt cóc mình. Anh nói xem, chuyện này làm sao em chấp nhận được đây?
- Tịnh Kỳ, phía sau mọi chuyện còn rất nhiều uẩn khúc, tôi cũng đang cho người điều tra cặn kẽ từng việc một, sau đó sẽ cho em câu trả lời chính xác nhất.
- Em từ đầu tới cuối, cũng đều bị Mạc gia anh tính kế, em đang tự hỏi liệu có phải vì muốn giữ em ở lại, mà anh mới thương xót, bố thí tình cảm cho em?
Cô vừa dứt lời Mạc Tư Hàn phóng ra ánh mắt đầy giận dữ, vội lao đến trước mặt cô, một tay đỡ đầu, một tay vòng ra sau ép chặt đôi môi cô vào mình.
Đau xót, cô chỉ thấy nó tràn ngập niềm đau xót, vẫn là hơi thở quen thuộc ấm áp, vẫn là đầu lưỡi đầy quyến luyến yêu thương, cái dư vị ngọt ngào này, đến lúc ở tận trời Anh cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, nụ hôn chỉ khiến cô trở nên mệt mỏi, nhức nhối trong tim.
Tịnh Kỳ trở nên khó thở, cảm thấy vùng bụng dưới cuộn lên từng cơn đau nhói, cô đưa tay gắng sức đẩy anh ra ngoài, nhưng cô càng đẩy anh lại càng hung hăng ép chặt.
Cô mạnh bạo cắn chặt lấy môi anh, tuy vậy anh vẫn không có ý định rời khỏi, càng điên cuồng tiến vào sâu hơn, đến khi mùi vị tanh nồng xộng vào khoang miệng của cả hai, anh mới chịu thoả mãn mà rời khỏi.
Tịnh Kỳ còn chưa kịp định thần, thì Mạc Tư Hàn bất ngờ cúi người bế cô trên tay, vội vã sải bước lên phòng.
- Anh định làm gì?. Mau buông em ra!
- Tôi muốn cho em thấy, lòng thương xót của tôi rộng lượng như thế nào!
- Không được, em không muốn, mau buông em ra!
- Yên tâm, chỉ lát nữa em sẽ muốn đến mức không thể dừng lại.
Rất nhanh Mạc Tư Hàn dùng chân đá mạnh cửa phòng ngủ mà bế cô vào. Tịnh Kỳ đưa tay nắm chặt chiếc áo vest phía sau lưng anh, trong bụng cô những cơn đau cứ cuộn lên mỗi lúc một nhiều, cứ mỗi lần như thế kéo theo cơ thể cô mệt mỏi rã rời, tay cô cứ run lên, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt ửng đỏ. Vừa đặt cô xuống giường, Tịnh Kỳ đã co coắp người với dáng vẻ vô cùng đau đớn.
"Không được rồi, bé con, tuyệt đối con đừng xảy ra chuyện....."
- Tịnh Kỳ! Em làm sao vậy, không muốn cũng đừng có thái độ như thế chứ?
- ưm..ư... Hàn....em đau quá...
- Này! Em thực sự đau ở đâu sao?
- Tịnh Kỳ...
Mạc Tư Hàn vội vàng xoay khuôn mặt cô ra phía ngoài, thấy mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt Tịnh Kỳ, đôi mắt cô cứ thế dần dần lịm đi trong vô thức, anh liền hoảng sợ gào lên:
- LÂM TIÊU! LÂM TIÊU.
- Người đâu!. Mau gọi bác sĩ tới đây nhanh lên!
- Em nói cái gì?. Em muốn rời khỏi tôi?. Tôi vì em mới tạo lên Nguyệt Tịnh An này, nó là nhà của em, là nhà của chúng ta, vậy mà em muốn rời khỏi đây sao?
- Nó vốn chỉ là nơi giam cầm em.
Cô quay qua nhìn vào mắt anh, chỉ còn thấy sự chán nãn đầy thất vọng. Mạc Tư Hàn giận dữ gằn lên từng từ.
- Đó không phải là giam cầm, đó là bảo vệ.
- Vậy thì e không cần kiểu bảo vệ thế này. Nó khiến em không thể thở nổi, em muốn được tự do ra bên ngoài, muốn được cùng anh đối mặt với mọi chuyện.
- Tôi không cần em phải làm gì hết, chỉ mong em bình an ở đây đợi tôi.
Mạc Tư Hàn tiến đến lần nữa ôm chặt cô vào lòng, anh không biết cách diễn đạt tình cảm của mình, càng không biết phải làm cách nào để nói cho cô hiểu.
- Tư Hàn, 15 năm trước, chúng ta có từng gặp nhau?
Nghe cô hỏi, đột nhiên đồng từ màu xám mở to căng cứng, bàn tay ôm chặt lấy cô thoáng chút run lên. Anh từ từ đẩy Tịnh Kỳ ra trước mặt, nhìn cô đầy ngỡ ngàng.
- Năm đó, anh đã từng gặp em rồi phải không?
- .....
- Phải không?
Thấy Mạc Tư Hàn im lặng không trả lời, cô nhấn mạnh thêm hai từ cuối một lần nữa. Anh biết, có lẽ cô đã nghe được điều gì đó từ Henry chỉ là không nghĩ, cô nhanh như vậy đã muốn vạch trần anh. Nếu như cô chịu cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tự mình nói rõ hết mọi chuyện với cô.
Mạc Tư Hàn nuốt xuống một cách khó khăn, gương mặt lạnh lùng nhìn vào cô xác nhận.
- Phải! Là tôi đã gặp em từ 15 năm trước.
Tịnh Kỳ khẽ cười nhạt, trái tim như bị ai đó nhẫn tâm bóp nghẹn.
- Mạc lão gia, đã dùng quyền cai quản lục tỉnh Vân Bắc để đổi lấy em?
- Chuyện này..., sao em có thể?
- Trả lời em đi!
Bàn tay anh siết lấy vai cô, tuy rằng anh không dùng lực nhưng cũng khiến cô cảm thấy rất rặng nề.
- Phải!
Nước mắt cô lại rơi rồi, gương mặt đẹp như thiên thần phút chốc bị nhấn xuống đáy vực bi ai, đau khổ.
- Người đưa em lên đảo để thí nghiệm, và dùng em để nuôi cấy chíp siêu vi, là mẹ anh?
- ....
- Phải!
Tịnh Kỳ nhắm chặt đôi mắt sưng đỏ, cô không còn cảm nhận được vị của nước mắt thế nào nữa rồi, cánh môi anh đào màu hồng cũng không còn một chút sức sống, mệt mỏi nhìn vào anh.
- Cuối cùng, anh chính là người đã tạo ra thứ đang nằm trong bộ não của em?
- Tịnh Kỳ, không như những gì mà tên Henry nói đâu, thật ra...
- Em chỉ muốn biết người đó có phải là anh hay không thôi!
Cô đột nhiên hét lên đầy giận dữ, bước chân lùi xuống rời xa khỏi vòng tay của anh.
Mạc Tư Hàn nhìn cô ngỡ ngàng, bàn tay hụt hẫng nắm chặt lại. Anh đột nhiên ngẩng cao đầu, lên tiếng.
- Phải! Chính là tôi. Nhưng Tịnh Kỳ...
Anh đưa tay bước lên một bước, cô cũng vội vàng lùi về sau một bước.
- Em thà nghe lời hắn ta nói, cũng không muốn tin tôi?
- Em chỉ tin những gì anh vừa xác nhận, Tư Hàn giá như anh chối bỏ tất cả, em cũng sẽ yên lòng mà tin tưởng anh. Nhưng đó lại là sự thật mất rồi..., anh bảo em phải làm thế nào đây?. 10 năm trời em yêu người đã biến em thành vật thí nghiệm, cũng 10 năm trời em ung dung sống trong nhà của chính kẻ đã bắt cóc mình. Anh nói xem, chuyện này làm sao em chấp nhận được đây?
- Tịnh Kỳ, phía sau mọi chuyện còn rất nhiều uẩn khúc, tôi cũng đang cho người điều tra cặn kẽ từng việc một, sau đó sẽ cho em câu trả lời chính xác nhất.
- Em từ đầu tới cuối, cũng đều bị Mạc gia anh tính kế, em đang tự hỏi liệu có phải vì muốn giữ em ở lại, mà anh mới thương xót, bố thí tình cảm cho em?
Cô vừa dứt lời Mạc Tư Hàn phóng ra ánh mắt đầy giận dữ, vội lao đến trước mặt cô, một tay đỡ đầu, một tay vòng ra sau ép chặt đôi môi cô vào mình.
Đau xót, cô chỉ thấy nó tràn ngập niềm đau xót, vẫn là hơi thở quen thuộc ấm áp, vẫn là đầu lưỡi đầy quyến luyến yêu thương, cái dư vị ngọt ngào này, đến lúc ở tận trời Anh cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, nụ hôn chỉ khiến cô trở nên mệt mỏi, nhức nhối trong tim.
Tịnh Kỳ trở nên khó thở, cảm thấy vùng bụng dưới cuộn lên từng cơn đau nhói, cô đưa tay gắng sức đẩy anh ra ngoài, nhưng cô càng đẩy anh lại càng hung hăng ép chặt.
Cô mạnh bạo cắn chặt lấy môi anh, tuy vậy anh vẫn không có ý định rời khỏi, càng điên cuồng tiến vào sâu hơn, đến khi mùi vị tanh nồng xộng vào khoang miệng của cả hai, anh mới chịu thoả mãn mà rời khỏi.
Tịnh Kỳ còn chưa kịp định thần, thì Mạc Tư Hàn bất ngờ cúi người bế cô trên tay, vội vã sải bước lên phòng.
- Anh định làm gì?. Mau buông em ra!
- Tôi muốn cho em thấy, lòng thương xót của tôi rộng lượng như thế nào!
- Không được, em không muốn, mau buông em ra!
- Yên tâm, chỉ lát nữa em sẽ muốn đến mức không thể dừng lại.
Rất nhanh Mạc Tư Hàn dùng chân đá mạnh cửa phòng ngủ mà bế cô vào. Tịnh Kỳ đưa tay nắm chặt chiếc áo vest phía sau lưng anh, trong bụng cô những cơn đau cứ cuộn lên mỗi lúc một nhiều, cứ mỗi lần như thế kéo theo cơ thể cô mệt mỏi rã rời, tay cô cứ run lên, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt ửng đỏ. Vừa đặt cô xuống giường, Tịnh Kỳ đã co coắp người với dáng vẻ vô cùng đau đớn.
"Không được rồi, bé con, tuyệt đối con đừng xảy ra chuyện....."
- Tịnh Kỳ! Em làm sao vậy, không muốn cũng đừng có thái độ như thế chứ?
- ưm..ư... Hàn....em đau quá...
- Này! Em thực sự đau ở đâu sao?
- Tịnh Kỳ...
Mạc Tư Hàn vội vàng xoay khuôn mặt cô ra phía ngoài, thấy mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt Tịnh Kỳ, đôi mắt cô cứ thế dần dần lịm đi trong vô thức, anh liền hoảng sợ gào lên:
- LÂM TIÊU! LÂM TIÊU.
- Người đâu!. Mau gọi bác sĩ tới đây nhanh lên!
/159
|