” A…… ha ha……” Cậu cười gượng vài tiếng.
“ Biểu tình của cậu thật khó coi ! ta tính như vậy không được sao?!” Trình Ảnh bất mãn nhìn cậu.
Biết nói sao đây, tính tình của Trình Ảnh thật sự là …. Nhìn ánh mắt chọc tức của cô ta, cậu thấy thật vui!
” Được thôi……”
” Thiết……” mặt cô ta thật không cam lòng.
“ Cái kia … thực sự em không lừa chị , là em cam nguyện như thế…”
“Được rồi được rồi, không cần khẩn trương như vậy chứ, chỉ là nói qua cửa miệng mà thôi!” cô ta cắt ngang lời cậu .
“……”
Quên đi, là giả hay thật cũng chẳng sao!
“Ăn xong cùng đi thăm a Hi đi”.
“Không được, chị đi đi, em còn có việc!” cậu lắc đầu nói.
Cô nàng hất tóc nói, “Công việc đó có gì tốt chứ, tiền cũng không có bao nhiêu”.
Cậu cười không đáp, số tiền đó đối với cô ta thì cũng chỉ là một con số đơn giản mà thôi!
***
Sáng hôm sau, vẫn là một buổi sáng bình thường, cậu đi đến bệnh viện.
Y tá đang tiêm thuốc cho hắn. thấy cậu tới thì đối cậu cười cười, nói “ Tới rồi à .”
Cậu “umh” một tiếng.
Cuộc nói chuyện đơn giản mau chóng kết thúc!
Bình thường để không mất thời gian, cậu sẽ ở lại trong căn phòng, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, phòng cũng rất đầy đủ, rất thoáng, nếu so với phòng trọ cao cấp cũng không khác biệt lắm, chỉ là nếu như có thể bớt đi một ít màu trắng trong phòng.
Ngồi mãi cũng thấy mệt, lâu lâu cậu lại đứng lên đi qua đi lại, tìm việc khác làm!
Có đôi khi lại tự lẩm bẩm một mình.
“A… hôm nay a Ảnh đúng là làm mình giật cả mình mà, lại còn nói như thế nữa chứ.. aizzz… may mà cô ta chỉ nói giỡn a, ngô ngô… bất quá tiểu Tư đúng là lớn nhanh nha, bây giờ lại còn biết nói nữa… cha mà đi thì sẽ nhớ con lắm a, tiểu Tư…”
Đứng trên sân thượng, cảm thụ cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cậu miên man nghĩ. Những ngày buồn chán như vậy cũng sắp kết thúc rồi ….
Thời gian càng trôi qua cậu lại càng thêm chờ mong, ngoài ra còn có một cảm giác không xác định được!
***
Ngày qua ngày trôi đi, cậu vui vẻ nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm của mình ngày một tăng, tuy đối với Trình Ảnh thì đây vẫn chỉ là một con số lẻ, nhưng còn đối với cậu, cũng đủ để thuê một căn phòng, yên ổn sống qua ngày.
Kỳ hạn càng tới gần, tâm tình cậu ngày càng chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi ngay cả nhìn Trình Hi cậu vẫn có thể nở nụ cười.
Trình Ảnh nhìn bầu trời trong xanh của mùa xuân, đột nhiên nói muốn đưa Trình Hi ra ngoài làm cậu trở tay không kịp, nhưng sau khi được bác sĩ đồng ý, cậu vẫn cùng cô đưa Trình Hi ra ngoài. Người đẩy xe đương nhiên là cậu, nếu cậu có ý kiến phản đối gì, Trình Ảnh lại dùng vẻ mặt “phải có phong độ của một người con trai” để nhìn cậu. Cậu liền vui vẻ, từ trước đến nay cậu đều mong được làm một người đàn ông chân chính….
Hoa viên có rất nhiều loại hoa, nhiều người thân đưa người bệnh ra ngoài tản bộ, bầu không khí thật ấm áp!
Bỗng một cặp vợ chồng đi tới trước mặt, trông rất quen, chắc lúc trước đã gặp qua rồi, hai bên rất tự nhiên nở nụ cười chào nhau.
“ Lại tản bộ a”
Cậu gật đầu “Vâng, thời tiết hôm nay thật đẹp”
“Đúng thế…” người vợ nhìn qua phía Trình Hi nói, “ Đây là?”
“Em trai cháu a!” Trình Ảnh liền nói.
“A, số cô thật tốt, chồng cô đúng là người tốt nha, lúc nào cũng thấy cậu ấy đến bệnh viện !”
“Ha ha… đúng vậy.” Trình Ảnh cư nhiên lại cười trừ thừa nhận.
Cậu nhìn Trình Ảnh có chút bất đắc dĩ,nhìn cặp vợ chồng quay đầu lại mỉm cười đối bọn họ rồi quay đầu đi tiếp.
Trình Ảnh không kiêng nể, ngay lập tức liền cười ha ha, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người nhìn qua. Cậu liền vội vàng kéo cô ta tới ghế đá ngồi xuống.
“ Cậu xem, đã nói đề nghị của ta thật không tồi mà. Nhiều người còn nhầm như vậy nữa!”
“Nhiều…” Cậu đang nói bỗng dừng lại, Trình Ảnh ngay lập tức liền nhìn cậu một cách kỳ quái.
“Làm sao thế?”
“ Em hình như thấy Trình Hi vừa cử động…”
Trình Ảnh liền sửng sốt “…Làm sao có thể, cậu thấy rõ không?”
Cậu nhìn lại lần nữa, lại thấy không có gì.
“ Cậu sẽ không bị nắng làm hoa mắt chứ!”
Mặc dù Trình Ảnh nói như vậy, nhưng mọi người đều hiểu hơn ai hết cô là người mong Trình Hi tỉnh lại nhiều nhất, xem ra, đúng là cậu hoa mắt rồi… cũng đúng a… hắn như thế nào lại có thể tỉnh lại lúc này!
Cậu an tâm rồi lại bắt đầu cùng Trình Ảnh nói về sự nghiệp của cô.
“ Hôm nay thời tiết thật đẹp …” Trình Ảnh có chút không được tự nhiên nói.
” Umh!”
“Còn một tháng nữa, cậu đã tính sẽ đi đâu chưa?”
“ Vẫn chưa…” dù chỉ có một mình, cậu vẫn kiên cường muốn được độc lập … nhưng cậu thực sự vẫn chưa nghĩ kĩ….
“ Nhất định phải đi sao ? Cậu mặc kệ tiểu Tư sao ?”
….Nếu không thì như thế nào đây? Chẳng lẽ đưa tiểu Tư đi cùng sao? ” Ngoài buông tay còn có cách nào không… sớm muộn gì cũng phải xa nhau thôi!”
“Cậu từng nghĩ tới cách khác chưa?” Trình Ảnh thanh âm cẩn cẩn dực dực nói.
“ Cách gì?” còn có cách khác sao, cậu hiếu kì hỏi.
“Ở lại Trình gia!” Trình Ảnh nói xong liền chăm chú nhìn cậu.
Cậu nghe xong mới đầu chỉ cười một tiếng, lúc sau không nhịn được liền cười thật to, nói, “ Chị biết rõ cách đó không có khả năng mà!”
“Cái gì mà không thể chứ?! Trên đời này không có cái gì là không thể !”
Đúng vậy, trên đời này mọi chuyện đều có thể phát sinh, duy chỉ có việc này là không thể, cậu làm sao có thể ở lại Trình gia, chỗ cậu ghét nhất. Tuy rằng mấy ngày nay cùng Trình Ảnh ở chung cũng có chút cảm tình, nhưng nhiêu đó không đủ để bù đắp cay đắng của cậu.
“ Vậy mà đã một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh a…” Thấy cậu không tiếp lời, Trình Ảnh liền nói tiếp, “Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Đương nhiên là được a!”
“Không cần phải đáp ứng nhanh như thế, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải nghiêm túc trả lời ta!”
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của cô làm cậu có chút khẩn trương, nhưng cậu vẫn trả lời, “Đương nhiên!”
“ Cậu, còn hận a Hi sao?”
Cậu cả kinh, cô ta quả nhiên vẫn rất xảo quyệt, kiềm chế hoảng loạn trong lòng, cậu cố trấn tĩnh nói, “ Đúng vậy, tuy hắn là em trai của chị, nhưng em không thể nói dối…”
“Cho dù hiện tại nó biến thành như vậy, cậu vẫn hận nó sao?”
“ Vâng!” Cậu theo phản xạ nói.
Trình Ảnh nghe xong liền hướng tầm mắt về phía Trình Hi, vẻ mặt mang theo nét đau thương…. Cậu thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, trên giường, da của Trình Hi trắng nõn gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh xao.
Cậu biết khi nói những lời này sẽ khiến một người chị như Trình Ảnh thương tâm, nhưng không biết tại sao lại còn nói như vậy!….Cho dù đó là lời nói thật , cậu cũng không cần phải …thực sự nói ra a ! Trình Hi đã như vậy, cậu thoải mái một chút cũng không sao… nghĩ xong cậu liền vô cùng ảo nảo , cậu vẫn là thiếu những đạo lý đối nhân xử thế a…
Lặng lẽ quan sát một hồi, Trình Ảnh hạ mắt, lông mi dài phủ bóng xuống khuôn mặt của cô, im lặng vuốt ve khuôn mặt của Trình Hi, rồi nói, “ a Hi… em nghe thấy không? ….nghe thấy không? … cậu ta là hận em… chị không trách cậu ta… a Hi a….là do em phát hiện quá muộn , nếu như em sớm hiểu rõ tâm ý của mình thì… em tỉnh lại đi… a Hi a… em tỉnh lại đi mà…”
Khuôn mặt Trình Hi vẫn một mảng trắng bệch.
Nói một hồi, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt của Trình Ảnh, cô dường như không phát hiện cứ thấp giọng nói… giống như Trình Hi đã tỉnh lại … Còn cô ta đang nói cái gì, cậu cũng không muốn để ý, tâm ý cái gì….nếu như cậu cứ cố tìm hiểu thì sẽ không thể nào khống chế mọi việc được nữa….
Cậu lấy khăn tay ra để lau mặt cho cô, nhưng tay lại bị cô ta giữ lại.
Cô ta chậm rãi mở miệng nói, “ta không sao, chỉ là phát tiết một chút thôi… cậu không phải buổi chiều có việc sao? Về trước đi… ta ở lại bồi a Hi một chút nữa…..”
Cậu hốt hoảng trở ra, từ xa nhìn lại, vẻ mặt bi thương của Trình Ảnh thoáng nhìn thật động lòng người, vẻ đẹp của Trình Hi lại mang theo nét âm nhu hiếm có, bọn họ ở cùng nhau, tựa như một bức tranh thật hoàn mỹ. Cậu không nhìn nữa… xoay người bước ra khỏi bệnh viện!
“ Biểu tình của cậu thật khó coi ! ta tính như vậy không được sao?!” Trình Ảnh bất mãn nhìn cậu.
Biết nói sao đây, tính tình của Trình Ảnh thật sự là …. Nhìn ánh mắt chọc tức của cô ta, cậu thấy thật vui!
” Được thôi……”
” Thiết……” mặt cô ta thật không cam lòng.
“ Cái kia … thực sự em không lừa chị , là em cam nguyện như thế…”
“Được rồi được rồi, không cần khẩn trương như vậy chứ, chỉ là nói qua cửa miệng mà thôi!” cô ta cắt ngang lời cậu .
“……”
Quên đi, là giả hay thật cũng chẳng sao!
“Ăn xong cùng đi thăm a Hi đi”.
“Không được, chị đi đi, em còn có việc!” cậu lắc đầu nói.
Cô nàng hất tóc nói, “Công việc đó có gì tốt chứ, tiền cũng không có bao nhiêu”.
Cậu cười không đáp, số tiền đó đối với cô ta thì cũng chỉ là một con số đơn giản mà thôi!
***
Sáng hôm sau, vẫn là một buổi sáng bình thường, cậu đi đến bệnh viện.
Y tá đang tiêm thuốc cho hắn. thấy cậu tới thì đối cậu cười cười, nói “ Tới rồi à .”
Cậu “umh” một tiếng.
Cuộc nói chuyện đơn giản mau chóng kết thúc!
Bình thường để không mất thời gian, cậu sẽ ở lại trong căn phòng, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, phòng cũng rất đầy đủ, rất thoáng, nếu so với phòng trọ cao cấp cũng không khác biệt lắm, chỉ là nếu như có thể bớt đi một ít màu trắng trong phòng.
Ngồi mãi cũng thấy mệt, lâu lâu cậu lại đứng lên đi qua đi lại, tìm việc khác làm!
Có đôi khi lại tự lẩm bẩm một mình.
“A… hôm nay a Ảnh đúng là làm mình giật cả mình mà, lại còn nói như thế nữa chứ.. aizzz… may mà cô ta chỉ nói giỡn a, ngô ngô… bất quá tiểu Tư đúng là lớn nhanh nha, bây giờ lại còn biết nói nữa… cha mà đi thì sẽ nhớ con lắm a, tiểu Tư…”
Đứng trên sân thượng, cảm thụ cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cậu miên man nghĩ. Những ngày buồn chán như vậy cũng sắp kết thúc rồi ….
Thời gian càng trôi qua cậu lại càng thêm chờ mong, ngoài ra còn có một cảm giác không xác định được!
***
Ngày qua ngày trôi đi, cậu vui vẻ nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm của mình ngày một tăng, tuy đối với Trình Ảnh thì đây vẫn chỉ là một con số lẻ, nhưng còn đối với cậu, cũng đủ để thuê một căn phòng, yên ổn sống qua ngày.
Kỳ hạn càng tới gần, tâm tình cậu ngày càng chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi ngay cả nhìn Trình Hi cậu vẫn có thể nở nụ cười.
Trình Ảnh nhìn bầu trời trong xanh của mùa xuân, đột nhiên nói muốn đưa Trình Hi ra ngoài làm cậu trở tay không kịp, nhưng sau khi được bác sĩ đồng ý, cậu vẫn cùng cô đưa Trình Hi ra ngoài. Người đẩy xe đương nhiên là cậu, nếu cậu có ý kiến phản đối gì, Trình Ảnh lại dùng vẻ mặt “phải có phong độ của một người con trai” để nhìn cậu. Cậu liền vui vẻ, từ trước đến nay cậu đều mong được làm một người đàn ông chân chính….
Hoa viên có rất nhiều loại hoa, nhiều người thân đưa người bệnh ra ngoài tản bộ, bầu không khí thật ấm áp!
Bỗng một cặp vợ chồng đi tới trước mặt, trông rất quen, chắc lúc trước đã gặp qua rồi, hai bên rất tự nhiên nở nụ cười chào nhau.
“ Lại tản bộ a”
Cậu gật đầu “Vâng, thời tiết hôm nay thật đẹp”
“Đúng thế…” người vợ nhìn qua phía Trình Hi nói, “ Đây là?”
“Em trai cháu a!” Trình Ảnh liền nói.
“A, số cô thật tốt, chồng cô đúng là người tốt nha, lúc nào cũng thấy cậu ấy đến bệnh viện !”
“Ha ha… đúng vậy.” Trình Ảnh cư nhiên lại cười trừ thừa nhận.
Cậu nhìn Trình Ảnh có chút bất đắc dĩ,nhìn cặp vợ chồng quay đầu lại mỉm cười đối bọn họ rồi quay đầu đi tiếp.
Trình Ảnh không kiêng nể, ngay lập tức liền cười ha ha, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người nhìn qua. Cậu liền vội vàng kéo cô ta tới ghế đá ngồi xuống.
“ Cậu xem, đã nói đề nghị của ta thật không tồi mà. Nhiều người còn nhầm như vậy nữa!”
“Nhiều…” Cậu đang nói bỗng dừng lại, Trình Ảnh ngay lập tức liền nhìn cậu một cách kỳ quái.
“Làm sao thế?”
“ Em hình như thấy Trình Hi vừa cử động…”
Trình Ảnh liền sửng sốt “…Làm sao có thể, cậu thấy rõ không?”
Cậu nhìn lại lần nữa, lại thấy không có gì.
“ Cậu sẽ không bị nắng làm hoa mắt chứ!”
Mặc dù Trình Ảnh nói như vậy, nhưng mọi người đều hiểu hơn ai hết cô là người mong Trình Hi tỉnh lại nhiều nhất, xem ra, đúng là cậu hoa mắt rồi… cũng đúng a… hắn như thế nào lại có thể tỉnh lại lúc này!
Cậu an tâm rồi lại bắt đầu cùng Trình Ảnh nói về sự nghiệp của cô.
“ Hôm nay thời tiết thật đẹp …” Trình Ảnh có chút không được tự nhiên nói.
” Umh!”
“Còn một tháng nữa, cậu đã tính sẽ đi đâu chưa?”
“ Vẫn chưa…” dù chỉ có một mình, cậu vẫn kiên cường muốn được độc lập … nhưng cậu thực sự vẫn chưa nghĩ kĩ….
“ Nhất định phải đi sao ? Cậu mặc kệ tiểu Tư sao ?”
….Nếu không thì như thế nào đây? Chẳng lẽ đưa tiểu Tư đi cùng sao? ” Ngoài buông tay còn có cách nào không… sớm muộn gì cũng phải xa nhau thôi!”
“Cậu từng nghĩ tới cách khác chưa?” Trình Ảnh thanh âm cẩn cẩn dực dực nói.
“ Cách gì?” còn có cách khác sao, cậu hiếu kì hỏi.
“Ở lại Trình gia!” Trình Ảnh nói xong liền chăm chú nhìn cậu.
Cậu nghe xong mới đầu chỉ cười một tiếng, lúc sau không nhịn được liền cười thật to, nói, “ Chị biết rõ cách đó không có khả năng mà!”
“Cái gì mà không thể chứ?! Trên đời này không có cái gì là không thể !”
Đúng vậy, trên đời này mọi chuyện đều có thể phát sinh, duy chỉ có việc này là không thể, cậu làm sao có thể ở lại Trình gia, chỗ cậu ghét nhất. Tuy rằng mấy ngày nay cùng Trình Ảnh ở chung cũng có chút cảm tình, nhưng nhiêu đó không đủ để bù đắp cay đắng của cậu.
“ Vậy mà đã một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh a…” Thấy cậu không tiếp lời, Trình Ảnh liền nói tiếp, “Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Đương nhiên là được a!”
“Không cần phải đáp ứng nhanh như thế, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải nghiêm túc trả lời ta!”
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của cô làm cậu có chút khẩn trương, nhưng cậu vẫn trả lời, “Đương nhiên!”
“ Cậu, còn hận a Hi sao?”
Cậu cả kinh, cô ta quả nhiên vẫn rất xảo quyệt, kiềm chế hoảng loạn trong lòng, cậu cố trấn tĩnh nói, “ Đúng vậy, tuy hắn là em trai của chị, nhưng em không thể nói dối…”
“Cho dù hiện tại nó biến thành như vậy, cậu vẫn hận nó sao?”
“ Vâng!” Cậu theo phản xạ nói.
Trình Ảnh nghe xong liền hướng tầm mắt về phía Trình Hi, vẻ mặt mang theo nét đau thương…. Cậu thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, trên giường, da của Trình Hi trắng nõn gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh xao.
Cậu biết khi nói những lời này sẽ khiến một người chị như Trình Ảnh thương tâm, nhưng không biết tại sao lại còn nói như vậy!….Cho dù đó là lời nói thật , cậu cũng không cần phải …thực sự nói ra a ! Trình Hi đã như vậy, cậu thoải mái một chút cũng không sao… nghĩ xong cậu liền vô cùng ảo nảo , cậu vẫn là thiếu những đạo lý đối nhân xử thế a…
Lặng lẽ quan sát một hồi, Trình Ảnh hạ mắt, lông mi dài phủ bóng xuống khuôn mặt của cô, im lặng vuốt ve khuôn mặt của Trình Hi, rồi nói, “ a Hi… em nghe thấy không? ….nghe thấy không? … cậu ta là hận em… chị không trách cậu ta… a Hi a….là do em phát hiện quá muộn , nếu như em sớm hiểu rõ tâm ý của mình thì… em tỉnh lại đi… a Hi a… em tỉnh lại đi mà…”
Khuôn mặt Trình Hi vẫn một mảng trắng bệch.
Nói một hồi, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt của Trình Ảnh, cô dường như không phát hiện cứ thấp giọng nói… giống như Trình Hi đã tỉnh lại … Còn cô ta đang nói cái gì, cậu cũng không muốn để ý, tâm ý cái gì….nếu như cậu cứ cố tìm hiểu thì sẽ không thể nào khống chế mọi việc được nữa….
Cậu lấy khăn tay ra để lau mặt cho cô, nhưng tay lại bị cô ta giữ lại.
Cô ta chậm rãi mở miệng nói, “ta không sao, chỉ là phát tiết một chút thôi… cậu không phải buổi chiều có việc sao? Về trước đi… ta ở lại bồi a Hi một chút nữa…..”
Cậu hốt hoảng trở ra, từ xa nhìn lại, vẻ mặt bi thương của Trình Ảnh thoáng nhìn thật động lòng người, vẻ đẹp của Trình Hi lại mang theo nét âm nhu hiếm có, bọn họ ở cùng nhau, tựa như một bức tranh thật hoàn mỹ. Cậu không nhìn nữa… xoay người bước ra khỏi bệnh viện!
/74
|