Dọn dẹp lại biệt thự bị cháy đến mức tan hoang . . . . . .
Mọi ngõ nghách chỗ nào không tìm, gây áp lực cho cả Trình gia, truyền thông thì không đưa tin. Chỉ nói biệt thự đã cũ, lần nữa sửa chữa lại!
“Đứng lên! Đứng lên cho ta!” Một đôi giày cao gót không chút lưu tình đá mạnh một cái.
“Umh. . . . . .” Chỉ rên rỉ một tiếng, người trên mặt đất ngay cả nhúc nhích cũng không có.
Dáng người nóng bỏng, mỹ lệ xoay người đi ra ngoài, sau đó bưng một chậu nước trở về.
“Ầm” một tiếng, toàn bộ nước được đổ lên mặt người nằm trên đất.
Nước lạnh như băng, rốt cục khiến cho hắn có chút phản ứng, ngồi dậy, “ Chị làm cái gì vậy !”
“ Chị còn muốn hỏi em đang làm cái gì đây ! Nhìn em nửa sống nửa chết như vậy khiến cho mọi người rất đau lòng!”
“ Em không phải người của chị. Chị bớt lo chuyện đi!” Hắn gãi tóc, chuẩn bị đi tắm rồi tiếp tục ngủ.
“ Nếu em không phải em trai chị , chị đã mặc kệ em từ lâu rồi! Em cũng đủ rồi, em nói em trốn học đã bao lâu? ! Cha cũng biết tình trạng của em, em nói cha còn có thể ngồi xem em như vậy được bao lâu nữa?”
“. . . ”
“Vẫn là nói, chị muốn đem đứa nhỏ mang đi, em như vậy, có thể như thế nào đem đứa nhỏ giao cho em, chị sắp phải về Mĩ !”
“Không được, đứa nhỏ ai cũng không thể mang đi!”
Ngẩng đầu lên một cách đờ đẫn, ánh mắt mang sắc đỏ, làn da trắng bệch, tóc tai lộn xộn ,rõ ràng là Trình Hi.
Trình Ảnh bất đắc dĩ thở dài, “ Cha đã thừa nhận đứa nhỏ này, như thế, cha sao có thể để em làm đứa nhỏ chết đói !”
“Ai nói em sẽ đem nó đói chết, bảo mẫu sẽ làm mọi việc!”
“ Vậy để đứa nhỏ ở bên cạnh cha có gì khác nhau. . . . . .”
“ Làm sao không khác nhau, em là cha đứa nhỏ!”
“ Cha hay ông nội gì cũng như nhau thôi!”
“. . . Em không tranh cãi cùng chị nữa, chị quay về Mĩ đi. . . . . .” Trình Hi cầm lấy ly nước lạnh uống vài ngụm, cổ họng khô khốc rốt cuộc cũng thoải mái.
“Em. . . . . .”
Thấy Trình Ảnh bỏ đi, Trình Hi suy sụp lại ngã xuống trên mặt đất, hai tháng, tuy rằng vẫn hy vọng Ngô Thụy có thể còn sống, nhưng lại hiểu được đây chỉ là mình đang an ủi bản thân, ở đống phế tích bị cháy phát hiện một bộ hài cốt, trên hài cốt còn giữ một cái miếng ngọc, đó là lúc y hạ sinh, mình đưa cho y. . . . . .
Nhìn bên ngoài, đã là ba giờ chiều, hôm nay là ngày thứ hai, vậy là đã hai tuần rồi, dù sao mình cũng không muốn biết ngày. . . . . . Trình Hi thay quần áo mới, đem quần áo ướt sũng tùy ý ném trên mặt đất, chốc lát sẽ có người đến đem đi!
Trình gia có một đống biệt thự! Chỉ là ngẫu nhiên cho rằng nơi đây an nhàn, trước khi có biệt thự mới, Trình Hi muốn tạm thời ở đây .
Đứa nhỏ đã được năm tháng, vẫn chưa có tên! Lúc bé được ba tháng, Trình Hi đã suy nghĩ được vô số tên, mạnh mẽ có, tao nhã có, cao quý có. . . . . . Chỉ còn chờ chọn một cái, nhưng một hồi tất cả đều cháy! Trình Hi cũng không có tâm tình để suy nghĩ tên nữa.
Trình Hi đi vào phòng bên cạnh, dì Lý đang ôm đứa nhỏ chơi đùa.
Khuôn mặt phúng phính cùng hai khỏa mắt nhỏ xinh. . . . . . Tay bé đặt ở trước ngực sờ sờ. Trình Hi đặt tay bên cạnh, lập tức bị bé cầm lấy. Trong lòng có chút tư vị không rõ, là cao hứng nhưng lại thương tâm. Thụy. . . . . .
“Vất vả người rồi , dì Lý. . . . . .”
“Có gì đâu, thiếu gia! Có thể chiếu cố tiểu thiếu gia là phúc khí của tôi rồi!”
“Đúng rồi, dì Lý, đứa nhỏ này kêu Trình Tư”
Lại qua mấy ngày, Trình Hi bắt đầu khôi phục lại hẳn, trở lại trường học, lại thành quý công tử kiêu ngạo ương ngạnh, bất cần đời, trưởng tôn của Trình gia ── Trình Hi. . .
Trình Hi vẫn không có dũng khí báo cho cha mẹ Ngô Thụy, hắn không muốn mở miệng, nếu cha mẹ Ngô Thụy vẫn tiếp tục tìm, có thể dễ chịu hay không so với hắn hiện tại, ít nhất bọn họ cho rằng NgôThụy còn sống. . . . . . Về phần đứa con Trình Tư, Trình Hi vì không cho cha mình đem đi mà đã tranh cãi không ít, cuối cùng cũng phải đi tìm Trình Ảnh giúp đỡ, dù sao cũng là chị gái, Trình Ảnh vẫn luôn hướng về em trai.
Biết đâu một ngày, hắn sẽ nói cho cha mẹ Ngô Thụy, là hắn đã hại chết con bọn họ, nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đem Trình Tư nói cho bọn họ biết, Trình Tư là thứ duy nhất bây giờ có thể chứng minh rằng Thụy từng là bảo bối của hắn. Nếu không phải có đứa con, Trình Hi sẽ nghĩ đến mình như vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy một yêu tinh hấp dẫn, sau đó mình bẻ gẫy cánh của nó, làm cho nó vì mình mà lưu lại. . . . . .
Hắn còn trẻ, mới vừa biết đến ái tình, còn không có khả năng để khắc cốt ghi tâm sinh mệnh này. . . Đau đớn không thể quên được cũng sẽ theo thời gian trôi đi, cuối cùng sẽ gặp được một nửa khác, có thể nắm giữ trong tay, không có thương tổn!
***
Trong quán Bar ồn ào náo nhiệt, phần lớn là người trẻ tuổi mơ mơ màng màng , ngồi trên ghế đều là những đôi tình nhân. . . . . .
“Hi, khỏe không, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi chơi nha!”
Đầu mùa xuân thời tiết vẫn lạnh, cô gái mặc áo hai dây xinh đẹp ngồi trên người Trình Hi, khuôn mặt thanh tú, đẹp nhưng không tầm thường!
“. . .” Trình Hi không trả lời, bưng ly rượu lên rồi đứng dậy.
“Hi, hôm nay tôi về nhà anh được không ? Nghe nói anh mới đổi sang biệt thự mới!”
Trình Hi ngừng uống, nhìn chằm chằm vào người kia, khiến cô ta trong lòng sợ hãi, ” Ha….Ha….ta…tôi nói đùa thôi …”
“ Sau này còn đùa nữa, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi” Buông ra lời nói, Trình Hi đẩy cô nàng ra, khoác áo lên vai bước đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám bạn xấu bên cạnh, “Các người, muốn làm thì đi thuê phòng, đừng ở chỗ này chướng mắt!”
Trong lúc nhất thời, không khí có chút khẩn trương. Nhưng bởi vì kiêng dè thân phận của Trình Hi, mọi người đành ha ha tỏ vẻ không sao.
Bạn gái Trình Hi đương nhiên là muốn xoay chuyển tâm tình của Trình Hi nên bắt đầu tìm đề tài trò chuyện, chỉ là tâm tình Trình Hi vẫn không chút thay đổi.
“. . . A Hi, nghe nói anh có đứa con ! Trên báo chí đăng. . . . . . Đứa nhỏ của anh nhất định rất đáng yêu a. . . . . ” Không chú ý tới ánh mắt không bình thường của Trình Hi, chỉ biết hắn dừng động tác uống rượu, cô nàng còn tưởng chuyện này khiến cho Trình Hi hứng thú, lại nói tiếp, “A ha, tôi thật muốn làm mẹ đưa nhỏ nha. . . . . ., Hi ,nếu anh muốn có người bế đứa nhỏ, tôi cũng nguyện ý. . . . . .”
Còn chưa nói xong, Trình Hi đã bóp nát ly rượu trong tay. . . Người ở đây liền lấy đồ cho hắn cầm máu nhưng lại bị hắn gạt ra!
“Cút cho tôi, nếu còn để tôi thấy cô, tôi sẽ rạch nát khuôn mặt cô!”
Bị Trình Hi dọa đến chảy nước mắt, cô nàng không dám cầu xin tha thứ, lập tức chạy ra ngoài.
Mấy người bạn bên cạnh lập tức khuyên giải an ủi Trình Hi. . . . . .
“Các ngươi cũng vậy, đều cút ra ngoài cho tôi !”
Trong phòng chỉ còn lại có màn hình đang chiếu ca nhạc, những đĩa thức ăn đắt đỏ cùng những ly rượu sóng sánh đã được trả tiền!
Trình Hi nhìn thấy máu trên tay không khỏi nhớ tới ngày đứa con được sinh ra, màu đỏ của phòng giải phẫu. . . . . .
***
Ở một tiểu khu trong thành phố, những nhóm công nhân viên, phần lớn là gia đình bình thường , ngược lại là Lưu Khải Ninh xem như nhân viên có điều kiện tương đối tốt, cha hắn là uỷ viên chính trị hội nghị hiệp thương, mẹ là bí thư thị trưởng, gia đình luôn bận rộn, thoạt nhìn địa vị không tồi, trên thực tế không biết đã gặp qua bao nhiêu người, cha mẹ hắn đối với thương trường có thể xem như hiểu biết nhưng lại hứng thú với nơi này.
Lưu Khải Ninh cầm bát canh tôm, liên tục hô ‘ nóng ’, chạy đến phòng khách buông bát canh, không ngừng chà xát tay.
“ Cậu như thế nào xằng bậy, tại sao không dùng bao tay?” Âm thanh từ phòng bếp truyền đến.
Lưu Khải Ninh mặt nhăn mày nhíu, rồi lại vui vẻ cười, không có một tia khổ sở. “Đã biết, đã biết!” Sờ sờ cái mũi, tự nhiên đi vào phòng bếp.
Đặt lên khay vài món ăn, một bên xoa xoa cái tay Lưu Khải Ninh.
“ Cậu lại như vậy. . . . . .” Người ở nhà bếp sốt ruột nói.
“Đã biết, đã biết, cậu so với mẹ tớ còn nói nhiều hơn a. . . . . . Tiểu Thụy!”
Mọi ngõ nghách chỗ nào không tìm, gây áp lực cho cả Trình gia, truyền thông thì không đưa tin. Chỉ nói biệt thự đã cũ, lần nữa sửa chữa lại!
“Đứng lên! Đứng lên cho ta!” Một đôi giày cao gót không chút lưu tình đá mạnh một cái.
“Umh. . . . . .” Chỉ rên rỉ một tiếng, người trên mặt đất ngay cả nhúc nhích cũng không có.
Dáng người nóng bỏng, mỹ lệ xoay người đi ra ngoài, sau đó bưng một chậu nước trở về.
“Ầm” một tiếng, toàn bộ nước được đổ lên mặt người nằm trên đất.
Nước lạnh như băng, rốt cục khiến cho hắn có chút phản ứng, ngồi dậy, “ Chị làm cái gì vậy !”
“ Chị còn muốn hỏi em đang làm cái gì đây ! Nhìn em nửa sống nửa chết như vậy khiến cho mọi người rất đau lòng!”
“ Em không phải người của chị. Chị bớt lo chuyện đi!” Hắn gãi tóc, chuẩn bị đi tắm rồi tiếp tục ngủ.
“ Nếu em không phải em trai chị , chị đã mặc kệ em từ lâu rồi! Em cũng đủ rồi, em nói em trốn học đã bao lâu? ! Cha cũng biết tình trạng của em, em nói cha còn có thể ngồi xem em như vậy được bao lâu nữa?”
“. . . ”
“Vẫn là nói, chị muốn đem đứa nhỏ mang đi, em như vậy, có thể như thế nào đem đứa nhỏ giao cho em, chị sắp phải về Mĩ !”
“Không được, đứa nhỏ ai cũng không thể mang đi!”
Ngẩng đầu lên một cách đờ đẫn, ánh mắt mang sắc đỏ, làn da trắng bệch, tóc tai lộn xộn ,rõ ràng là Trình Hi.
Trình Ảnh bất đắc dĩ thở dài, “ Cha đã thừa nhận đứa nhỏ này, như thế, cha sao có thể để em làm đứa nhỏ chết đói !”
“Ai nói em sẽ đem nó đói chết, bảo mẫu sẽ làm mọi việc!”
“ Vậy để đứa nhỏ ở bên cạnh cha có gì khác nhau. . . . . .”
“ Làm sao không khác nhau, em là cha đứa nhỏ!”
“ Cha hay ông nội gì cũng như nhau thôi!”
“. . . Em không tranh cãi cùng chị nữa, chị quay về Mĩ đi. . . . . .” Trình Hi cầm lấy ly nước lạnh uống vài ngụm, cổ họng khô khốc rốt cuộc cũng thoải mái.
“Em. . . . . .”
Thấy Trình Ảnh bỏ đi, Trình Hi suy sụp lại ngã xuống trên mặt đất, hai tháng, tuy rằng vẫn hy vọng Ngô Thụy có thể còn sống, nhưng lại hiểu được đây chỉ là mình đang an ủi bản thân, ở đống phế tích bị cháy phát hiện một bộ hài cốt, trên hài cốt còn giữ một cái miếng ngọc, đó là lúc y hạ sinh, mình đưa cho y. . . . . .
Nhìn bên ngoài, đã là ba giờ chiều, hôm nay là ngày thứ hai, vậy là đã hai tuần rồi, dù sao mình cũng không muốn biết ngày. . . . . . Trình Hi thay quần áo mới, đem quần áo ướt sũng tùy ý ném trên mặt đất, chốc lát sẽ có người đến đem đi!
Trình gia có một đống biệt thự! Chỉ là ngẫu nhiên cho rằng nơi đây an nhàn, trước khi có biệt thự mới, Trình Hi muốn tạm thời ở đây .
Đứa nhỏ đã được năm tháng, vẫn chưa có tên! Lúc bé được ba tháng, Trình Hi đã suy nghĩ được vô số tên, mạnh mẽ có, tao nhã có, cao quý có. . . . . . Chỉ còn chờ chọn một cái, nhưng một hồi tất cả đều cháy! Trình Hi cũng không có tâm tình để suy nghĩ tên nữa.
Trình Hi đi vào phòng bên cạnh, dì Lý đang ôm đứa nhỏ chơi đùa.
Khuôn mặt phúng phính cùng hai khỏa mắt nhỏ xinh. . . . . . Tay bé đặt ở trước ngực sờ sờ. Trình Hi đặt tay bên cạnh, lập tức bị bé cầm lấy. Trong lòng có chút tư vị không rõ, là cao hứng nhưng lại thương tâm. Thụy. . . . . .
“Vất vả người rồi , dì Lý. . . . . .”
“Có gì đâu, thiếu gia! Có thể chiếu cố tiểu thiếu gia là phúc khí của tôi rồi!”
“Đúng rồi, dì Lý, đứa nhỏ này kêu Trình Tư”
Lại qua mấy ngày, Trình Hi bắt đầu khôi phục lại hẳn, trở lại trường học, lại thành quý công tử kiêu ngạo ương ngạnh, bất cần đời, trưởng tôn của Trình gia ── Trình Hi. . .
Trình Hi vẫn không có dũng khí báo cho cha mẹ Ngô Thụy, hắn không muốn mở miệng, nếu cha mẹ Ngô Thụy vẫn tiếp tục tìm, có thể dễ chịu hay không so với hắn hiện tại, ít nhất bọn họ cho rằng NgôThụy còn sống. . . . . . Về phần đứa con Trình Tư, Trình Hi vì không cho cha mình đem đi mà đã tranh cãi không ít, cuối cùng cũng phải đi tìm Trình Ảnh giúp đỡ, dù sao cũng là chị gái, Trình Ảnh vẫn luôn hướng về em trai.
Biết đâu một ngày, hắn sẽ nói cho cha mẹ Ngô Thụy, là hắn đã hại chết con bọn họ, nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đem Trình Tư nói cho bọn họ biết, Trình Tư là thứ duy nhất bây giờ có thể chứng minh rằng Thụy từng là bảo bối của hắn. Nếu không phải có đứa con, Trình Hi sẽ nghĩ đến mình như vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy một yêu tinh hấp dẫn, sau đó mình bẻ gẫy cánh của nó, làm cho nó vì mình mà lưu lại. . . . . .
Hắn còn trẻ, mới vừa biết đến ái tình, còn không có khả năng để khắc cốt ghi tâm sinh mệnh này. . . Đau đớn không thể quên được cũng sẽ theo thời gian trôi đi, cuối cùng sẽ gặp được một nửa khác, có thể nắm giữ trong tay, không có thương tổn!
***
Trong quán Bar ồn ào náo nhiệt, phần lớn là người trẻ tuổi mơ mơ màng màng , ngồi trên ghế đều là những đôi tình nhân. . . . . .
“Hi, khỏe không, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi chơi nha!”
Đầu mùa xuân thời tiết vẫn lạnh, cô gái mặc áo hai dây xinh đẹp ngồi trên người Trình Hi, khuôn mặt thanh tú, đẹp nhưng không tầm thường!
“. . .” Trình Hi không trả lời, bưng ly rượu lên rồi đứng dậy.
“Hi, hôm nay tôi về nhà anh được không ? Nghe nói anh mới đổi sang biệt thự mới!”
Trình Hi ngừng uống, nhìn chằm chằm vào người kia, khiến cô ta trong lòng sợ hãi, ” Ha….Ha….ta…tôi nói đùa thôi …”
“ Sau này còn đùa nữa, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi” Buông ra lời nói, Trình Hi đẩy cô nàng ra, khoác áo lên vai bước đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám bạn xấu bên cạnh, “Các người, muốn làm thì đi thuê phòng, đừng ở chỗ này chướng mắt!”
Trong lúc nhất thời, không khí có chút khẩn trương. Nhưng bởi vì kiêng dè thân phận của Trình Hi, mọi người đành ha ha tỏ vẻ không sao.
Bạn gái Trình Hi đương nhiên là muốn xoay chuyển tâm tình của Trình Hi nên bắt đầu tìm đề tài trò chuyện, chỉ là tâm tình Trình Hi vẫn không chút thay đổi.
“. . . A Hi, nghe nói anh có đứa con ! Trên báo chí đăng. . . . . . Đứa nhỏ của anh nhất định rất đáng yêu a. . . . . ” Không chú ý tới ánh mắt không bình thường của Trình Hi, chỉ biết hắn dừng động tác uống rượu, cô nàng còn tưởng chuyện này khiến cho Trình Hi hứng thú, lại nói tiếp, “A ha, tôi thật muốn làm mẹ đưa nhỏ nha. . . . . ., Hi ,nếu anh muốn có người bế đứa nhỏ, tôi cũng nguyện ý. . . . . .”
Còn chưa nói xong, Trình Hi đã bóp nát ly rượu trong tay. . . Người ở đây liền lấy đồ cho hắn cầm máu nhưng lại bị hắn gạt ra!
“Cút cho tôi, nếu còn để tôi thấy cô, tôi sẽ rạch nát khuôn mặt cô!”
Bị Trình Hi dọa đến chảy nước mắt, cô nàng không dám cầu xin tha thứ, lập tức chạy ra ngoài.
Mấy người bạn bên cạnh lập tức khuyên giải an ủi Trình Hi. . . . . .
“Các ngươi cũng vậy, đều cút ra ngoài cho tôi !”
Trong phòng chỉ còn lại có màn hình đang chiếu ca nhạc, những đĩa thức ăn đắt đỏ cùng những ly rượu sóng sánh đã được trả tiền!
Trình Hi nhìn thấy máu trên tay không khỏi nhớ tới ngày đứa con được sinh ra, màu đỏ của phòng giải phẫu. . . . . .
***
Ở một tiểu khu trong thành phố, những nhóm công nhân viên, phần lớn là gia đình bình thường , ngược lại là Lưu Khải Ninh xem như nhân viên có điều kiện tương đối tốt, cha hắn là uỷ viên chính trị hội nghị hiệp thương, mẹ là bí thư thị trưởng, gia đình luôn bận rộn, thoạt nhìn địa vị không tồi, trên thực tế không biết đã gặp qua bao nhiêu người, cha mẹ hắn đối với thương trường có thể xem như hiểu biết nhưng lại hứng thú với nơi này.
Lưu Khải Ninh cầm bát canh tôm, liên tục hô ‘ nóng ’, chạy đến phòng khách buông bát canh, không ngừng chà xát tay.
“ Cậu như thế nào xằng bậy, tại sao không dùng bao tay?” Âm thanh từ phòng bếp truyền đến.
Lưu Khải Ninh mặt nhăn mày nhíu, rồi lại vui vẻ cười, không có một tia khổ sở. “Đã biết, đã biết!” Sờ sờ cái mũi, tự nhiên đi vào phòng bếp.
Đặt lên khay vài món ăn, một bên xoa xoa cái tay Lưu Khải Ninh.
“ Cậu lại như vậy. . . . . .” Người ở nhà bếp sốt ruột nói.
“Đã biết, đã biết, cậu so với mẹ tớ còn nói nhiều hơn a. . . . . . Tiểu Thụy!”
/74
|