Editor : Diệp tử
-o-
Khắp nơi đều là một màu trắng… Mình chết rồi sao?
“Tiểu Thụy, con tỉnh rồi…” Mẹ ngồi bên giường cậu “Con kích động như thế, nên cha mẹ mới do dự không dám nói cho con biết, nếu cha mẹ không vào, haizz….”
Cậu lấy tay, sờ sờ bụng mình…
“A a!!” Cậu ngồi dậy, bụng vẫn tròn như trước.
“Tiểu Thụy! Tiểu Thụy!” Mẹ nhìn cậu, khẩn trương hô lên, ngoài cửa, cha đang đi vào.
” Tiểu Thụy! Con bình tĩnh đi !”
Tay chân bị cha mẹ gắt gao đè lại, khí lực rất nhanh bị tiêu hao hết.
”Tiểu Thụy, không sao đâu!” Cha lau nước mắt trên mặt cậu “Con làm vậy rất nguy hiểm..”
“Con muốn giết nó.. giết nó… làm cho nó biến mất… Con không muốn…” Cậu thất thần nói không ra tiếng.
“Con phải biết, Tiểu Thụy. Tuy rằng cha mẹ cũng rất ghét nó…” Cha đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhìn thần sắc thống khổ của cậu. Một lúc sau mới nói tiếp “Tiểu Thụy, con đừng làm bậy nữa, cha sẽ giúp con… Lần này sẽ không có ai biết, chính cha sẽ phẫu thuật cho con.”
Một tuần sau…
Trên tầng cao nhất của bệnh viện, nghiệt chủng trong cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất!
Lúc trước bởi vì bị cường bạo, lại thêm chuyện phá thai, cơ thể mệt mỏi, khiến cậu mê man trên giường suốt hai tháng.
Sau này, cậu chuyển đến trường mới, cha biết cậu không thích cùng người khác tiếp xúc, cố ý tìm cho cậu một trường gần nhà để đi học.
Nhưng cậu không thật không ngờ, trái đất đúng là nhỏ hẹp, lần nữa gặp Trình Hi !
Cậu còn chưa kịp mở miệng, gáy đã truyền đến cảm giác đau đớn, cơ thể mất đi tri giác ngã xuống.
Đến lúc mở mắt, một tập ảnh liền quăng xuống trước mặt cậu, là ảnh lúc cậu còn “ Mập”… ( há há đó là lúc tiểu thụy vác cái rổ trước bụng *(^_^)* )
“Nói xem ? Đây là cái gì…” Đã lâu không gặp, ánh mắt hắn vẫn như trước, vừa áp bức người, vừa hết sức mị hoặc.
“…”
“Tôi phái người đi tìm cậu, kết quả cậu lại xảy ra chuyện này…” Hắn chậm rãi đến gần cậu, lấy khăn trong miệng cậu ra.
“Cậu có thể có thai sao.. Ha ha ha… Thực sự là quá buồn cười đi !!!”
Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, là nhà của hắn, cậu về nước rồi.
“Mà buồn cười nhất là… Cậu lại dám giết chết nó!”
Hắn dùng tay tát cậu một cái như trời giáng, cậu ngỡ ngàng nhìn ánh mắt cuồng loạn của hắn, hắn trước giờ chưa lộ ra biểu tình khủng khiếp như thế!
“Cậu không biết sao, tuy rằng cha tôi tức giận với tôi, nhưng cha tôi cũng biết rõ, tôi là người thừa kế duy nhất… Cho nên, tôi mặc dù ở nhà, nhưng nhất cử nhất động của cậu tôi đều biết hết, cậu có trốn cũng không thoát đâu ! Cha tôi tuy cố chấp, nhưng tôi đã muốn thì cũng không thể làm gì được ! …” Hắn nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh tàn khốc. Cậu run rẩy, sợ hãi muốn nhắm mắt lại.
Hắn lạnh lùng “Kết quả, cha tôi chấp nhận rồi, cái gì cũng không thế thay đổi được nữa, cậu hiểu chưa? Cho nên, đứa con trong bụng của cậu trả lại đây cho tôi, nó là con tôi, cũng là dòng máu của Trình gia… Tôi ghét con trai thô cứng, càng ghét đàn bà phiền phức, vì cậu là sủng vật của tôi, tôi mới nguyện ý để cậu có con với tôi.”
Mình có nghe nhầm không! Cậu run rẩy buông xuống ánh mắt, không dám nhìn hắn. Cậu nghĩ ra một lý do, tuy biết rất vô lý : “Không thể, cơ thể tôi không bình thường, mang thai sẽ dị dạng… Cha tôi đã nghiên cứu, ADN của tôi rất kì dị, sợ là mang thai sẽ chỉ sinh ra quái thai…. nên… tôi… tuy rằng việc mang thai rất…rất… rất không muốn. Nhưng tôi không thể sinh nó ra.”
“Tôi nói sinh được thì là sinh được… Sinh ra quái thai tỷ lệ rất nhỏ, hơn nữa con tôi nhất định là một đứa trẻ suất sắc .”
“ Anh điên, điên mất rồi…” Cậu đẩy hắn, lao ra ngoài.
Cửa bị khóa, cậu điên cuồng đập cửa. Cho đến khi, hắn nắm lấy cổ tay cậu…
___________
Hết
-o-
Khắp nơi đều là một màu trắng… Mình chết rồi sao?
“Tiểu Thụy, con tỉnh rồi…” Mẹ ngồi bên giường cậu “Con kích động như thế, nên cha mẹ mới do dự không dám nói cho con biết, nếu cha mẹ không vào, haizz….”
Cậu lấy tay, sờ sờ bụng mình…
“A a!!” Cậu ngồi dậy, bụng vẫn tròn như trước.
“Tiểu Thụy! Tiểu Thụy!” Mẹ nhìn cậu, khẩn trương hô lên, ngoài cửa, cha đang đi vào.
” Tiểu Thụy! Con bình tĩnh đi !”
Tay chân bị cha mẹ gắt gao đè lại, khí lực rất nhanh bị tiêu hao hết.
”Tiểu Thụy, không sao đâu!” Cha lau nước mắt trên mặt cậu “Con làm vậy rất nguy hiểm..”
“Con muốn giết nó.. giết nó… làm cho nó biến mất… Con không muốn…” Cậu thất thần nói không ra tiếng.
“Con phải biết, Tiểu Thụy. Tuy rằng cha mẹ cũng rất ghét nó…” Cha đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhìn thần sắc thống khổ của cậu. Một lúc sau mới nói tiếp “Tiểu Thụy, con đừng làm bậy nữa, cha sẽ giúp con… Lần này sẽ không có ai biết, chính cha sẽ phẫu thuật cho con.”
Một tuần sau…
Trên tầng cao nhất của bệnh viện, nghiệt chủng trong cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất!
Lúc trước bởi vì bị cường bạo, lại thêm chuyện phá thai, cơ thể mệt mỏi, khiến cậu mê man trên giường suốt hai tháng.
Sau này, cậu chuyển đến trường mới, cha biết cậu không thích cùng người khác tiếp xúc, cố ý tìm cho cậu một trường gần nhà để đi học.
Nhưng cậu không thật không ngờ, trái đất đúng là nhỏ hẹp, lần nữa gặp Trình Hi !
Cậu còn chưa kịp mở miệng, gáy đã truyền đến cảm giác đau đớn, cơ thể mất đi tri giác ngã xuống.
Đến lúc mở mắt, một tập ảnh liền quăng xuống trước mặt cậu, là ảnh lúc cậu còn “ Mập”… ( há há đó là lúc tiểu thụy vác cái rổ trước bụng *(^_^)* )
“Nói xem ? Đây là cái gì…” Đã lâu không gặp, ánh mắt hắn vẫn như trước, vừa áp bức người, vừa hết sức mị hoặc.
“…”
“Tôi phái người đi tìm cậu, kết quả cậu lại xảy ra chuyện này…” Hắn chậm rãi đến gần cậu, lấy khăn trong miệng cậu ra.
“Cậu có thể có thai sao.. Ha ha ha… Thực sự là quá buồn cười đi !!!”
Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, là nhà của hắn, cậu về nước rồi.
“Mà buồn cười nhất là… Cậu lại dám giết chết nó!”
Hắn dùng tay tát cậu một cái như trời giáng, cậu ngỡ ngàng nhìn ánh mắt cuồng loạn của hắn, hắn trước giờ chưa lộ ra biểu tình khủng khiếp như thế!
“Cậu không biết sao, tuy rằng cha tôi tức giận với tôi, nhưng cha tôi cũng biết rõ, tôi là người thừa kế duy nhất… Cho nên, tôi mặc dù ở nhà, nhưng nhất cử nhất động của cậu tôi đều biết hết, cậu có trốn cũng không thoát đâu ! Cha tôi tuy cố chấp, nhưng tôi đã muốn thì cũng không thể làm gì được ! …” Hắn nhếch mép cười, nụ cười băng lãnh tàn khốc. Cậu run rẩy, sợ hãi muốn nhắm mắt lại.
Hắn lạnh lùng “Kết quả, cha tôi chấp nhận rồi, cái gì cũng không thế thay đổi được nữa, cậu hiểu chưa? Cho nên, đứa con trong bụng của cậu trả lại đây cho tôi, nó là con tôi, cũng là dòng máu của Trình gia… Tôi ghét con trai thô cứng, càng ghét đàn bà phiền phức, vì cậu là sủng vật của tôi, tôi mới nguyện ý để cậu có con với tôi.”
Mình có nghe nhầm không! Cậu run rẩy buông xuống ánh mắt, không dám nhìn hắn. Cậu nghĩ ra một lý do, tuy biết rất vô lý : “Không thể, cơ thể tôi không bình thường, mang thai sẽ dị dạng… Cha tôi đã nghiên cứu, ADN của tôi rất kì dị, sợ là mang thai sẽ chỉ sinh ra quái thai…. nên… tôi… tuy rằng việc mang thai rất…rất… rất không muốn. Nhưng tôi không thể sinh nó ra.”
“Tôi nói sinh được thì là sinh được… Sinh ra quái thai tỷ lệ rất nhỏ, hơn nữa con tôi nhất định là một đứa trẻ suất sắc .”
“ Anh điên, điên mất rồi…” Cậu đẩy hắn, lao ra ngoài.
Cửa bị khóa, cậu điên cuồng đập cửa. Cho đến khi, hắn nắm lấy cổ tay cậu…
___________
Hết
/74
|