Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“Anh trả lại cho tôi đi…Cầu xin anh đó…” Cậu nghẹn ngào, nước mắt che khuất cả tầm nhìn.
“Khóc cái gì mà khóc… Tôi không có cướp đoạt cái gì của cậu nha …” Hắn nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của cậu ra.
Hắn tuy không cướp đoạt cái gì của cậu, nhưng việc hắn làm so với cướp đoạt còn đáng sợ hơn, thà là hắn ức hiếp cậu, lấy tiền của cậu, còn hơn dùng cái cách vô sỉ kia để ức hiếp cậu …
“Anh trả cho tôi đi, cầu xin anh…Xin anh mà…. Anh muốn cái gì cũng được, tôi đều đồng ý …Cầu xin anh đó…” Thanh âm càng ngày càng vô lực, cậu cũng không biết rốt cục mình đã van cầu hắn bao lâu rồi, hắn vẫn thờ ơ nhìn cậu!
“Không cần…Thứ tôi muốn rất đơn giản.” Hắn túm tóc cậu “ Cậu sau này là người của tôi! Không chỉ thế, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể thỏa mãn cậu…” Hắn thanh âm trầm xuống “ Đương nhiên, chỉ cần cậu hết lòng thỏa mãn tôi…”
Giữ tay hắn, cố sức rút tóc bị hắn nắm ra “….Đừng, đừng đùa nữa… hôm qua, anh đã quá đáng rồi…anh…đừng hành hạ tôi nữa…”
Tay hắn buông xuống, khẽ nắm vài sợi tóc, hắn mỉm cười “…Hôm qua, chỉ mới bắt đầu! Tôi không thích ép buộc người khác, nhưng thứ tôi đã muốn mà không có được, thì phải dùng tới thủ đoạn để có được… Thực ra, thì ai cũng vậy thôi, chỉ là, có người làm được, có người không…” Cậu cắn môi, đến rớm máu.
“ Thực ra, tuy rằng tôi có biện pháp khác để cậu đáp ứng tôi, nhưng mà, đây là cách đơn giản nhất… Thân thể cậu, tôi chỉ muốn một mình tôi biết, nhưng nếu cậu không thuộc về tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp cậu bảo vệ nó…”
“Anh uy hiếp tôi…” Cậu khóc không thành tiếng.
Hắn càng cười lớn, tiếp tục nói “Tùy cậu, nói là uy hiếp cũng được…Tôi chỉ cần kết quả!”
“Suy nghĩ cho cẩn thận…”Hắn nói thêm
“…” Nếu mình đồng ý, không, không đồng ý… Không muốn bị hắn giống như đêm qua đùa giỡn … Chắc chắn sẽ điên mất…Nhưng, nếu hắn đem ảnh của mình phát tán ra ngoài… Lời nói miệt thị, cùng ánh mắt cười nhạo, biểu tình khinh bỉ… Chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến cậu không thể chịu nổi… Còn có cha mẹ… Họ hàng… Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến họ, cậu thực sự rất sợ.
“Ngoại trừ điều này…Xin anh, anh đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ sinh thích anh, anh buông tha tôi… Thân thể tôi thế này, tôi là quái vật… Anh buông tôi ra đi ” Cậu cố sức tự hạ thấp bản thân, chỉ hy vọng hắn có thể buông tha mình.
“Tôi bây giờ lại muốn cậu a… Còn nữa, là quái vật hay không, nếu tôi đã thích thì không thành vấn đề!” Hắn nâng cằm cậu lên, lãnh đạm trả lời “Đừng tiếp tục trì hoãn, nhanh đưa ra quyết định đi, cậu đừng đánh giá cao sự kiên nhẫn của tôi…”
Hắn rõ ràng rất kiên định, cậu yếu ớt đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở mắt nhìn ra xa bên ngoài, một khung cảnh tuyệt đẹp! Hay là…
Hắn dùng chân đá “ Quên nói, nếu như cậu tự sát, coi như cậu cự tuyệt, tôi sẽ đem ảnh chụp của cậu dán đầy nơi tang lễ, phân phát cho mọi người, sau đó… A, còn có, cậu nói a, nếu tôi tiết lộ bộ phận không trọn vẹn của cậu, sẽ như thế nào a?… Thật thú vị!” Ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Cậu kinh sợ, vô lực im lặng nhìn hắn…
___________
Hết
-o-
“Anh trả lại cho tôi đi…Cầu xin anh đó…” Cậu nghẹn ngào, nước mắt che khuất cả tầm nhìn.
“Khóc cái gì mà khóc… Tôi không có cướp đoạt cái gì của cậu nha …” Hắn nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của cậu ra.
Hắn tuy không cướp đoạt cái gì của cậu, nhưng việc hắn làm so với cướp đoạt còn đáng sợ hơn, thà là hắn ức hiếp cậu, lấy tiền của cậu, còn hơn dùng cái cách vô sỉ kia để ức hiếp cậu …
“Anh trả cho tôi đi, cầu xin anh…Xin anh mà…. Anh muốn cái gì cũng được, tôi đều đồng ý …Cầu xin anh đó…” Thanh âm càng ngày càng vô lực, cậu cũng không biết rốt cục mình đã van cầu hắn bao lâu rồi, hắn vẫn thờ ơ nhìn cậu!
“Không cần…Thứ tôi muốn rất đơn giản.” Hắn túm tóc cậu “ Cậu sau này là người của tôi! Không chỉ thế, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể thỏa mãn cậu…” Hắn thanh âm trầm xuống “ Đương nhiên, chỉ cần cậu hết lòng thỏa mãn tôi…”
Giữ tay hắn, cố sức rút tóc bị hắn nắm ra “….Đừng, đừng đùa nữa… hôm qua, anh đã quá đáng rồi…anh…đừng hành hạ tôi nữa…”
Tay hắn buông xuống, khẽ nắm vài sợi tóc, hắn mỉm cười “…Hôm qua, chỉ mới bắt đầu! Tôi không thích ép buộc người khác, nhưng thứ tôi đã muốn mà không có được, thì phải dùng tới thủ đoạn để có được… Thực ra, thì ai cũng vậy thôi, chỉ là, có người làm được, có người không…” Cậu cắn môi, đến rớm máu.
“ Thực ra, tuy rằng tôi có biện pháp khác để cậu đáp ứng tôi, nhưng mà, đây là cách đơn giản nhất… Thân thể cậu, tôi chỉ muốn một mình tôi biết, nhưng nếu cậu không thuộc về tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp cậu bảo vệ nó…”
“Anh uy hiếp tôi…” Cậu khóc không thành tiếng.
Hắn càng cười lớn, tiếp tục nói “Tùy cậu, nói là uy hiếp cũng được…Tôi chỉ cần kết quả!”
“Suy nghĩ cho cẩn thận…”Hắn nói thêm
“…” Nếu mình đồng ý, không, không đồng ý… Không muốn bị hắn giống như đêm qua đùa giỡn … Chắc chắn sẽ điên mất…Nhưng, nếu hắn đem ảnh của mình phát tán ra ngoài… Lời nói miệt thị, cùng ánh mắt cười nhạo, biểu tình khinh bỉ… Chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến cậu không thể chịu nổi… Còn có cha mẹ… Họ hàng… Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến họ, cậu thực sự rất sợ.
“Ngoại trừ điều này…Xin anh, anh đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ sinh thích anh, anh buông tha tôi… Thân thể tôi thế này, tôi là quái vật… Anh buông tôi ra đi ” Cậu cố sức tự hạ thấp bản thân, chỉ hy vọng hắn có thể buông tha mình.
“Tôi bây giờ lại muốn cậu a… Còn nữa, là quái vật hay không, nếu tôi đã thích thì không thành vấn đề!” Hắn nâng cằm cậu lên, lãnh đạm trả lời “Đừng tiếp tục trì hoãn, nhanh đưa ra quyết định đi, cậu đừng đánh giá cao sự kiên nhẫn của tôi…”
Hắn rõ ràng rất kiên định, cậu yếu ớt đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở mắt nhìn ra xa bên ngoài, một khung cảnh tuyệt đẹp! Hay là…
Hắn dùng chân đá “ Quên nói, nếu như cậu tự sát, coi như cậu cự tuyệt, tôi sẽ đem ảnh chụp của cậu dán đầy nơi tang lễ, phân phát cho mọi người, sau đó… A, còn có, cậu nói a, nếu tôi tiết lộ bộ phận không trọn vẹn của cậu, sẽ như thế nào a?… Thật thú vị!” Ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Cậu kinh sợ, vô lực im lặng nhìn hắn…
___________
Hết
/74
|