Ác Mộng Tình Yêu

Chương 36

/60


Buổi sáng hôm sau, khi tôi vẫn còn say ngủ, tên kia đã rời giường và ra về.

Tôi hiểu cảm giác của tên kia lúc này. Dù tên kia thực lòng muốn ngủ thêm một lúc nữa ở bên cạnh tôi và muốn ở lại đây chăm sóc tôi, nhưng còn bố mẹ tôi. Họ chắc chắn sẽ bị sốc, nếu như bắt gặp tôi và tên kia ôm nhau ngủ ở trên giường bệnh.

Hôm qua là chủ nhật nên tên kia và tôi được nghỉ nhọc, nhưng hôm nay là thứ hai, tên kia bắt buộc phải đến trường, tôi vì bị ốm nên không thể đi đâu.

Trước khi thực sự rời đi, tên kia hôn nhẹ lên má và môi tôi. Tôi dù vẫn còn đang ngủ say, nhưng vẫn cảm nhận được nụ hôn của tên kia. Trên môi tôi nở một nụ cười khi nhìn thấy hình bóng của tên kia từ phía sau.

Người con trai kia, tôi vừa yêu vừa hận. Đêm hôm qua, tôi đã được tên kia nâng niu và chăm sóc giống như một người tình dành cho một người tình. Tôi thích được tên kia đối xử dịu dàng và âu yếm, hơn là dùng bạo lực và dùng những cách thô bạo để hành hạ và dày vò tôi. Tôi mong giây phút này kéo dài mãi, và cầu xin tên kia hãy giữ nguyên con người hiện tại, xin tên kia đừng quay trở về con người trước kia nữa.

Khi bố mẹ tôi đến, tôi vẫn còn ngủ say.

Trong giấc mơ, tôi loáng thoáng nghe bố mẹ tôi nói chuyện với nhau.

Mẹ tôi cười tươi bảo bố tôi.

_Anh có nhìn thấy Hoàng Anh khi thằng bé ở đây vào sáng nay không ?

Bố tôi cười đáp.

_Có. Anh gặp thằng bé trước cửa phòng bệnh của Hồng Anh.

_Thằng bé có nói gì với anh không ?

_Thằng bé chỉ cười chào anh, và lễ phép hỏi thăm anh và em thôi.

Mẹ tôi cười tươi hơn cả lúc nãy.

_Anh thấy thằng bé thế nào ? Anh nghĩ nó có xứng với con bé Hồng Anh nhà mình không ?

Bố tôi vốn cục mịch, ăn nói không được bóng bẩy như những quý ông khác, nên thẳng thắn nói.

_Anh không thể đoán trước được. Chuyện tình yêu của bọn trẻ thì để cho bọn trẻ tự quyết định đi. Nếu con bé Hồng Anh thích và yêu Hoàng Anh thật lòng, và muốn tiến xa hơn, anh không có ý kiến gì. Dù anh không muốn gả con gái đi xa, và không muốn nó rời xa chúng ta, nhưng anh thấy Hoàng Anh là một chàng tốt bụng và yêu con bé nhà mình. Việc nó bỏ cả ngày, và cầu xin chúng ta cho phép nó ở lại qua đêm để chăm sóc và trông nom con bé Hồng Anh chứng tỏ nó rất yêu và thương con bé Hồng Anh.

Mẹ tôi hài lòng gật đầu.

_Ý của anh cũng giống như đánh giá và nhận xét của em dành cho Hoàng Anh. Nếu có thể, em thích thằng bé là con giể của chúng ta.

Nằm nghe bố mẹ tôi nói chuyện với nhau và nghe họ bàn chuyện tương lai mai sau của mình, tôi muốn cười to. Ngay cả chính bản thân tôi còn chưa dám chắc chuyện tình của tôi và tên kia có thể tồn tại được bao lâu, bố mẹ tôi đã vội chọn tên kia làm con giể rồi.

Không hiểu khi nghe được những điều này, tên kia sẽ có phản ứng như thế nào ? Tên kia có bỏ chạy và buông tha cho tôi không, hay là tên kia lại vui mừng vì bố mẹ tôi có thể dễ dàng giao tôi cho mình như thế ?

Tôi không muốn họ nói càng lúc càng xa xôi, và không xác thực với hoàn cảnh của tôi, tôi dành phải mở mắt ra nhìn họ, và lên tiếng chào hỏi.

_Chào bố mẹ !

Thấy tôi đã tỉnh, bố mẹ tôi vui mừng.

_Con thấy trong người thế nào rồi ? Có còn đau nhức, bị sốt hay bị ho nữa không ?

Tôi lắc đầu, rồi mỉm cười trấn an họ.

_Con đã đỡ hơn nhiều rồi. Ngày hôm nay, bố mẹ xin cho con xuất viện đi, con muốn về nhà, con không muốn nằm ở đây thêm một ngày nào nữa.

Mẹ tôi mắng yêu tôi.

_Mẹ cũng muốn xin cho con xuất viện về nhà lắm, nhưng con nhìn lại bản thân con đi, con ốm yếu và xanh xao như thế kia, bố mẹ làm sao yên tâm xin cho con xuất viện để về nhà.

Tôi cố nài nỉ.

_Con hứa là con sẽ mau chóng khỏe lại. Chỉ cần cho con ra khỏi đây, mọi việc con đều nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.

Nghe giọng thống thiết và nũng nịu của tôi, bố tôi cốc nhẹ vào đầu tôi.

_Hiếm khi, bố mẹ mới thấy con ngoan ngoãn và chịu nghe lời như thế này. Thôi được rồi, nếu hết ngày hôm nay, con không còn bị nóng sốt hay bị biến chứng gì nữa, bố mẹ sẽ xin xuất việt cho con về nhà.

Tôi sung sướng, ôm chặt lấy bố tôi, rồi hôn lên má ông.

Mẹ tôi bật cười, bà nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nụ cười trên môi bà ngày càng thâm sâu, hình như bà đang cố đoán vì sao tinh thần của tôi lại đột ngột tốt lên như thế.

_Con nói thật cho bố mẹ biết đi, có phải con và anh chàng Hoàng Anh kia cãi nhau và mới làm lành đúng không ?

Tôi giật mình, đầu cúi thấp xuống, mắt tôi bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt của bố mẹ tôi.

Tay tôi vò chặt chéo áo, mặt tôi hơi ửng đỏ. Nếu bố mẹ tôi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đảm bảo họ sẽ vừa trêu, vừa mắng tôi hư hỏng và đã trưởng thành lên rồi.

Bố mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm, nụ cười trên môi họ ngày càng tươi, càng vui vẻ, mắt họ giễu cợt và trêu đùa nhìn tôi.

Tôi vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, vừa có cảm giác nhồn nhột ở trên mặt.

_Sao con không nói gì ? Mẹ đã đoán đúng rồi có phải không ?

Mẹ tôi cười thành tiếng, còn bố tôi cười sang sảng.

Tôi ngượng chín mặt, miệng ấp úng giải thích.

_Bọn con không có cãi nhau. Tối hôm qua con và anh ấy chỉ nói chuyện phiếm thôi.

_Thế sao ?

Mẹ tôi che miệng cười, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

_Con và cậu ta đang yêu nhau đắm say có đúng không ? Nhìn cử chỉ ngượng ngùng và lúng túng của con là mẹ đã biết rồi. Con gái mẹ càng ngày càng giỏi, con không chỉ có người yêu mà con còn thế kiếm được một chàng trai tuấn tú và xuất sắc như Hoàng Anh. Mẹ rất hài lòng, mẹ không phản đối các con yêu nhau. Chỉ cần hai đứa yêu nhau trong sáng, mai sau khi hai đứa đã tạo dựng được một sự nghiệp riêng rồi hãy tính đến chuyện kết hôn và sinh con.

Tôi há hốc mồm nhìn mẹ tôi, mắt tôi tròn xoe, còn mặt tôi cứng đơ.

Mẹ…mẹ tôi vừa mới nói gì ? Kết hôn và sinh con ? Chúa ơi ! Mẹ tôi có đùa tôi không ?

Tình yêu giữa tôi và tên kia giờ giống như một con thuyền đang lênh trên biển bao la và rộng lớn. Hôm nào trời im biển lặng, có gió và ánh nắng của mặt trời, tôi và tên kia sẽ là một đôi tình nhân hạnh phúc và lãng mạng nhất. Nhưng hôm nào trời nổi sóng và gió to, sấm sét, mây mù che mất đi ánh sáng của mặt trời, tôi và tên kia giống như hai kẻ sắp bị sóng cuốn phăng ra xa và bị nhấn chìm xuống đáy biển.

Tôi không muốn bố mẹ tôi quá hy vọng vào tình cảm của tôi và tên kia, nên vội lên tiếng cảnh tỉnh bố mẹ tôi.

_Mẹ đừng nói đùa nữa có được không ? Con và Hoàng Anh chỉ yêu nhau đơn thuần và rung động nhất thời của tuổi học trò đầy mơ mộng thôi. Chuyện tương lai, con không thể nói trước được điều gì. Con chưa chắc chúng con đã vượt qua được hết lớp 12. Con không muốn bố mẹ hy vọng vào tình cảm của con và Hoàng Anh để rồi lại thất vọng.

Mẹ tôi phản bác lại kết luận của tôi.

_Con nói thế là không đúng. Tuy rằng tình yêu tuổi học trò dễ tan vỡ và không bền lâu, nhưng không phải đôi nào cũng giống như thế.

Tặng cho bố tôi một ánh mắt si mê và ngưỡng mộ, mẹ tôi mỉm cười nói tiếp.

_Giống như bố mẹ đây. Bố mẹ thích và có tình cảm với nhau từ khi còn học cấp hai. Tuy bố mẹ hay cãi nhau, giận nhau, và không biết đã chia tay nhau bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn lấy nhau và sinh ra con.

Mẹ tôi dịu dàng khuyên bảo tôi.

_Con gái à, con tin mẹ đi ! Mẹ là người đi trước, là người từng trải nên mẹ có thể hiểu được tình cảm của cậu ta dành cho con nhiều và chân thành như thế nào. Con đừng cho rằng, mẹ bị vẻ bề ngoài đẹp trai và giọng nói lễ độ của cậu ta thu hút, mà không hiểu được con người thật bên trong của cậu ta.

Mẹ tôi xoa đầu tôi, giọng bà tràn đầy tình cảm.

_Mẹ biết khi còn yêu và ở bên cậu ta, con sẽ phải trải qua nhiều khó khăn và mệt mỏi, vì cậu ta là một người có tính sở hữu cao, tính cách của cậu ta lại quá thâm sâu khó dò. Nhưng chỉ có những chàng trai như thế mới bảo vệ và che chở cho con cả đời. Con là một cô gái có tính cách tự do và phóng khoáng, nghịch ngợm như một thằng con trai, nên khó chấp nhận việc bị người khác kiểm soát và giam lỏng, nhưng khi yêu ai đó, con phải chấp nhận tính cách của người mình yêu, phải tìm cách để có thể hòa hợp giữa hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau ấy. Đừng để cái tôi và suy nghĩ nhất thời của bản thân mà hành hạ và làm khổ nhau, để rồi khi đã mất nhau rồi, cả hai lại hối hận và đau khổ.

Tôi mở to mắt nhìn mẹ tôi, tôi thật không thể tin được. Đây là người mẹ hay cười, và hay nói những câu khiến tôi luôn phải cười trừ và bị sốc do không hiểu gì sao ?

Tôi không dám nghĩ rằng, mẹ tôi lại hiểu tôi và tên kia như thế. Tôi tưởng mẹ tôi chỉ biết được vẻ bề ngoài của tên kia, không ngờ mẹ tôi lại hiểu tên kia hơn cả tôi.

Nếu nói theo cách của mẹ tôi, hóa ra chính tôi mới là người gây ra tất cả mọi chuyện, còn tên kia chỉ là nạn nhân của tôi thôi sao ?

Không ! Không đúng ! Nạn nhân của tên kia là tôi, tôi là người vô tội. Việc tôi yêu tự do, muốn tên kia hiểu và tôn trọng tôi thì có gì là sai ? Dù tên kia yêu tôi, và muốn tôi thuộc về tên kia, tên kia cũng không được phép giam giữ tôi, và hành hạ tôi chỉ vì tôi muốn kết bạn và gặp gỡ một chàng thanh niên khác vì công việc.

Xem ra tôi sẽ phải mất rất nhiều thời gian, công sức và nước mắt mới khiến tên kia thay đổi quan điểm sống của riêng mình. Nếu không, tôi sẽ bị tên kia hành đến chết.

Nói chuyện phiếm với tôi một lúc, mẹ tôi lấy cháo cho tôi ăn.

Tinh thần tôi lúc này đã tốt và khá hơn rất nhiều, nên tôi không còn cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy bát cháo bốc khói trên tay mẹ tôi nữa.

Việc tôi ngoan ngoãn ăn cháo do mẹ tôi nấu, khiến bà rất vui và cười suốt.

Nhìn nụ cười trên môi họ, tôi thở ra một hơi thật dài, lòng tôi nhẹ nhõm và thanh thản. Trên đời này hai người mà tôi yêu và kính trọng nhất là bố mẹ tôi. Tôi không muốn họ xảy ra chuyện gì cả, tôi không muốn họ buồn lòng và lo lắng cho tôi.

Ăn xong cháo, tôi uống thuốc. Trong một vài viên thuốc mà tôi đã uống có chứa thành phần của thuốc ngủ, nên chẳng mấy chốc mí mắt tôi nặng dần, miệng tôi ngáp dài. Nnằm xuống giường, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Hơn 10 giờ sáng, tôi giật mình thức giấc khi nghe có tiếng nói loáng thoáng ở bên tai.

Tôi mở mắt ra nhìn, mắt tôi mờ mịt nhìn xung quanh, đầu tôi rất nặng. Sốt cộng với đau đầu, đang hành hạ cơ thể mệt mỏi và suy yếu của tôi.

Mẹ tôi là người đầu tiên, phát hiện ra tôi đã tỉnh.

_Con đã tỉnh rồi sao ? Bạn của con đến thăm con đây này.

Nghe mẹ tôi nhắc, tôi mới chú ý đến một chàng thanh niên đang đứng ở giữa phòng.

Vừa nhìn thấy Khánh Phương, tôi gượng cười chào.

_Chào anh !

_Chào em !

Anh mỉm cười chào lại tôi, giọng anh nhẹ nhàng và ấm áp.

Bố mẹ tôi thấy có bạn đến thăm tôi, nên biết ý nhường lại không gian riêng tư cho tôi và Khánh Phương.

Chắc bố mẹ tôi tò mò lắm, khi thấy có một chàng trai có vẻ bề ngoài giống như một quý tộc đến thăm tôi. Tôi hy vọng họ không nghĩ là con gái của họ năm nay có số đào hoa, và đa tình.

Kéo ghế, anh ngồi xuống cạnh tôi.

_Anh xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm em được. Nếu không phải do anh lái xe đến nhà em, rồi gặp bố em, chắc anh cũng không biết em đang phải nằm viện.

Được anh đến thăm, tôi rất vui và cảm động. Nhưng nếu để tên kia biết được, tên kia lại hiểu lầm mối quan hệ trong sáng giữa tôi và anh, thì thế nào tên kia lại nổi điên lên và tìm cách hành hạ tôi giống như mấy ngày trước.

Tôi và tên kia vừa mới tìm lại được những cảm giác ngọt ngào và ấm áp ngày xưa, tôi không muốn vì chuyện này, mối quan hệ của cả hai lại quay lại vạch xuất phát.

_Cảm…cảm ơn anh đã đến thăm em. Công việc ở câu lạc bộ “Vẽ tranh” vẫn tốt chứ hả anh ?

Anh bối rối gãi đầu, đôi mắt màu cam của anh nhìn sâu vào mắt tôi.

_Công việc ở câu lạc bộ hiện giờ rất bề bộn. Anh và mấy thành viên trong câu lạc bộ vẫn chưa tìm được ý tưởng chung cho bức tranh sắp tới.

Tôi cười nhẹ, giọng tôi suy yếu và uể oải.

_Anh đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. Khi nào em khỏe lại, em nhất định sẽ nộp bức tranh của em đúng hạn cho anh.

_Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nếu em muốn giúp câu lạc bộ, em phải có sức khỏe đúng không ? Em nhìn em xem, trông em giờ xanh xao và quá gầy. Anh không dám tin là em chỉ ốm có hai ngày, em đã sụt cân và gầy đi trông thấy. Em không chịu ăn uống gì sao ?

Anh quan tâm và hỏi han đến tình trạng sức khỏe của tôi, khiến tôi sụt sịt muốn khóc, hốc mắt tôi đỏ hoe. Nói chuyện và ở bên anh, tôi thấy bình yên và nhẹ nhõm. Anh giống hệt như một khung cảnh yên tĩnh, và phẳng lặng không có gió, không có giông bão. Anh là một cánh đồng chỉ tràn ngập nắng, cây cỏ và mây trời trong xanh.

Mấy ngày qua lòng tôi luôn nổi sóng và giông tố, nhưng được gặp và nói chuyện với anh, tôi đã gần quên đi nỗi đau và sự lo lắng của bản thân. Tôi đã hoàn toàn bị nụ cười chân thành và thân thiện của anh vỗ về và trấn an.

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status