"Sao thế? Nhưng mà em đã làm phần ăn rồi , nói thế nào đi là đi. . . . . ." Tuy rằng ngoài miệng vì giận mà Lâm Khả Tâm nói sẽ không làm điểm tâm cho Tư Đồ Viêm nhưng sau khi xuống bếp cô vẫn là không thể.
Nhưng Tư Đồ Viêm chạy đến cửa , liền nói: " Không cần , em cứ ăn trước ăn không hết thì bỏ."
"Tối có về ăn cơm không?" Lâm Khả Tâm không quên hỏi
Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ , lúc trước vì Lâm Khả Tâm mà anh mắng Tần Hiểu Linh , phỏng chừng bây giờ phải phí một phen công phu với Tần HIểu Linh nên chắc sẽ không về được: " Tối nay tôi ăn ở ngoài , nếu qua 12g tôi còn chưa về thì khoá cửa rồi đi ngủ đi." Nói xong , anh liền rời đi.
Tối đó , Tư Đồ Viêm thật không có về , có lẽ vì trong tiềm thức của Lâm Khả Tâm vẫn còn đợi anh nên cả buổi tối ngủ không thẳng giấc , một chút động tĩnh liền có thể đánh thức cô dậy , sáng hôm sau tiếng đập cửa vang lên , Lâm Khả Tâm liền tỉnh : " Đợi chút , tôi ra liền." Cô một bên nói , một bên chậm chạp chạy đi mở cửa , mà cửa vừa mở cô cũng không để ý liền cười nói: " Anh về rồi sao , như thế nào còn không mang theo chìa khoá . . . . . .Sao . . . . . ."
Sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa , nụ cười trên mặt Lâm Khả Tâm liền cứng lại .
"Khả Tâm , là anh."
"Cố . . . . . .cố Ca Ca" Theo bản năng Lâm Khả Tâm nhìn lại là Cố Thiếu Kiệt đang đứng trước cửa .
Ánh mặt trời dần lộ lên , bộ dáng của Cố Thiếu Kiệt vẫn như trước thật khôi ngô , tuấn tú , nhưng lại không có sự lạnh nhạt thảnh thơi mà chỉ có biểu tình phức tạp.
Thấy Lâm Khả Tâm chậm chạp không nói gì , Cố Thiếu Kiệt thanh giọng hỏi: " Khụ Khụ , cái kia , anh có thể vào nhà không? Không có gì bất tiện chứ?"
"Không có, không có , làm gì mà có gì không tiện , em chỉ là không nghĩ anh sẽ đến đây nên có chút cả kinh rồi quên. . . . . ." Lâm Khả Tâm vừa nói vừa mang Cố Thiếu Kiệt vào trong phòng khách , vì xấu hổ nên cô ấp a ấp úng giới thiệu sơ qua căn nhà cho Cố Thiếu Kiệt .
"Đây là phòng khách , đối diện là WC , phòng phía trong là bếp còn phòng ngủ là ở trên lầu. . . . . ."
Nhắc tới phòng ngủ , người bình thường đều thích nhất chính là nơi để ngủ , mà nghĩ đến Lâm Khả Tâm cùng Tư Đồ Viêm ngủ cùng nhau , trong lòng Cố Thiếu Kiệt bỗng thấy đau xót , nhưng anh không biểu hiện ra ngoài mà chỉ bộ dạng lễ phép khách khí như trước.
"Khả Tâm , anh đến sớm như vậy chắc Tư Đồ Tổng Tài còn ngủ? Anh đến không nói lời nào có thể sẽ quấy rầy anh ấy không?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt hỏi vậy , trong lòng Lâm Khả Tâm cũng không tự nhiên , thật đúng , chính mình tìm đề tài gì để nói vậy , tự nhiên làm chi nhắc đến phòng ngủ trước mặt Cố Ca Ca? Anh ấy hỏi vậy thật mất mặt . . . . . .
Lâm Khả Tâm cúi đầu , ngượng ngùng nhìn ánh mắt Cố Thiếu Kiệt: " Không , tối hôm qua anh ấy không về , bây giờ chỉ có em ở nhà thôi.”
Cô định mượn cơ hội trốn tránh đi rót nước nhưng Cố Thiếu Kiệt đã ngăn lại: “ Không cần , anh không khát , anh đến đây là có việc muốn hỏi em.”
Biết tránh không khỏi , Lâm Khả Tâm thở dài một hơi sau đó quay người , đợi câu hỏi của anh , Cố Thiếu Kiệt cũng do dự nửa ngày mới nói ra một câu: " Khả Tâm , mấy ngày này , em. . . . . .sống tốt không?"
Không nghĩ tới sáng sớm Cố Thiếu Kiệt đến đây vì quan tâm cô sống thế nào , bỗng cảm thấy thật ấm áp , xúc động muốn khóc ra , cái mũi cũng ê ẩm: "Vâng , em sống tốt lắm ... nhưng Cố Ca Ca sao anh lại tìm tới nơi này. . . . . .?"
Với sự xuất hiện đột ngột của Cố Thiếu Kiệt , Lâm Khả Tâm thậm chí hoài nghi có phải cô đang nằm mơ không? Vì vậy , cô khẽ trộm nhéo mình một cái thật đau .
Cố Thiếu Kiệt giải thích: " Ngày hôm qua em cúp điện thoại xong anh liền phái người tìm địa chỉ nhà Tư Đồ Viêm , nên hôm nay anh đến đây tìm em."
Thật ra khi Lâm Khả Tâm nói chuyện xong cô cũng không phải không nghĩ Cố Thiếu Kiệt sẽ tìm đến mình , nhưng xét theo tính cách của Cố Thiếu Kiệt mà nói anh không thích cô cũng không phải là hạng người thích để ý vào chuyện người khác nên cô không nghĩ nhiều nữa , nào ngờ anh không những đến đây mà còn rất gấp.
" Cố Ca Ca cho dù tìm em cũng không cần gấp đến thế, bây giờ trời chỉ vừa sáng , nói vậy chắc anh dậy rất sớm?" Lâm Khả Tâm nhịn không được quan tâm hỏi
Cố Thiếu Kiệt hươ tay: " Không phải thức dậy sớm mà căn bản hôm qua anh không ngủ , sau khi nói chuyện điện thoại với em xong , anh sao có thể yên tâm mà ngủ? Nếu không sợ tối qua em ngủ sớm thì anh đã chạy đến đây rồi."
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Lâm Khả Tâm nhất thời cả kinh , ở trong ấn tượng của cô anh tuy rằng người không phải chậm chạp nhưng cũng không phải người hay nôn nóng , mà cô đã quen nhìn bộ dáng thư thái thong dong của anh , còn đây là lần đầu cô thấy anh khẩn trương vì cô như vậy .
Lâm Khả Tâm nhìn Cố Thiếu Kiệt , đôi mày hơi nhíu lại nhưng chưa bao giờ nhìn qua , lúc này cô thật cảm động nhưng cũng mang theo chút nghi hoặc , tại sao Cố Ca Ca quan tâm cô như vậy? Thậm chí vì cô mà trở thành lạ thường?
Nhưng Tư Đồ Viêm chạy đến cửa , liền nói: " Không cần , em cứ ăn trước ăn không hết thì bỏ."
"Tối có về ăn cơm không?" Lâm Khả Tâm không quên hỏi
Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ , lúc trước vì Lâm Khả Tâm mà anh mắng Tần Hiểu Linh , phỏng chừng bây giờ phải phí một phen công phu với Tần HIểu Linh nên chắc sẽ không về được: " Tối nay tôi ăn ở ngoài , nếu qua 12g tôi còn chưa về thì khoá cửa rồi đi ngủ đi." Nói xong , anh liền rời đi.
Tối đó , Tư Đồ Viêm thật không có về , có lẽ vì trong tiềm thức của Lâm Khả Tâm vẫn còn đợi anh nên cả buổi tối ngủ không thẳng giấc , một chút động tĩnh liền có thể đánh thức cô dậy , sáng hôm sau tiếng đập cửa vang lên , Lâm Khả Tâm liền tỉnh : " Đợi chút , tôi ra liền." Cô một bên nói , một bên chậm chạp chạy đi mở cửa , mà cửa vừa mở cô cũng không để ý liền cười nói: " Anh về rồi sao , như thế nào còn không mang theo chìa khoá . . . . . .Sao . . . . . ."
Sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa , nụ cười trên mặt Lâm Khả Tâm liền cứng lại .
"Khả Tâm , là anh."
"Cố . . . . . .cố Ca Ca" Theo bản năng Lâm Khả Tâm nhìn lại là Cố Thiếu Kiệt đang đứng trước cửa .
Ánh mặt trời dần lộ lên , bộ dáng của Cố Thiếu Kiệt vẫn như trước thật khôi ngô , tuấn tú , nhưng lại không có sự lạnh nhạt thảnh thơi mà chỉ có biểu tình phức tạp.
Thấy Lâm Khả Tâm chậm chạp không nói gì , Cố Thiếu Kiệt thanh giọng hỏi: " Khụ Khụ , cái kia , anh có thể vào nhà không? Không có gì bất tiện chứ?"
"Không có, không có , làm gì mà có gì không tiện , em chỉ là không nghĩ anh sẽ đến đây nên có chút cả kinh rồi quên. . . . . ." Lâm Khả Tâm vừa nói vừa mang Cố Thiếu Kiệt vào trong phòng khách , vì xấu hổ nên cô ấp a ấp úng giới thiệu sơ qua căn nhà cho Cố Thiếu Kiệt .
"Đây là phòng khách , đối diện là WC , phòng phía trong là bếp còn phòng ngủ là ở trên lầu. . . . . ."
Nhắc tới phòng ngủ , người bình thường đều thích nhất chính là nơi để ngủ , mà nghĩ đến Lâm Khả Tâm cùng Tư Đồ Viêm ngủ cùng nhau , trong lòng Cố Thiếu Kiệt bỗng thấy đau xót , nhưng anh không biểu hiện ra ngoài mà chỉ bộ dạng lễ phép khách khí như trước.
"Khả Tâm , anh đến sớm như vậy chắc Tư Đồ Tổng Tài còn ngủ? Anh đến không nói lời nào có thể sẽ quấy rầy anh ấy không?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt hỏi vậy , trong lòng Lâm Khả Tâm cũng không tự nhiên , thật đúng , chính mình tìm đề tài gì để nói vậy , tự nhiên làm chi nhắc đến phòng ngủ trước mặt Cố Ca Ca? Anh ấy hỏi vậy thật mất mặt . . . . . .
Lâm Khả Tâm cúi đầu , ngượng ngùng nhìn ánh mắt Cố Thiếu Kiệt: " Không , tối hôm qua anh ấy không về , bây giờ chỉ có em ở nhà thôi.”
Cô định mượn cơ hội trốn tránh đi rót nước nhưng Cố Thiếu Kiệt đã ngăn lại: “ Không cần , anh không khát , anh đến đây là có việc muốn hỏi em.”
Biết tránh không khỏi , Lâm Khả Tâm thở dài một hơi sau đó quay người , đợi câu hỏi của anh , Cố Thiếu Kiệt cũng do dự nửa ngày mới nói ra một câu: " Khả Tâm , mấy ngày này , em. . . . . .sống tốt không?"
Không nghĩ tới sáng sớm Cố Thiếu Kiệt đến đây vì quan tâm cô sống thế nào , bỗng cảm thấy thật ấm áp , xúc động muốn khóc ra , cái mũi cũng ê ẩm: "Vâng , em sống tốt lắm ... nhưng Cố Ca Ca sao anh lại tìm tới nơi này. . . . . .?"
Với sự xuất hiện đột ngột của Cố Thiếu Kiệt , Lâm Khả Tâm thậm chí hoài nghi có phải cô đang nằm mơ không? Vì vậy , cô khẽ trộm nhéo mình một cái thật đau .
Cố Thiếu Kiệt giải thích: " Ngày hôm qua em cúp điện thoại xong anh liền phái người tìm địa chỉ nhà Tư Đồ Viêm , nên hôm nay anh đến đây tìm em."
Thật ra khi Lâm Khả Tâm nói chuyện xong cô cũng không phải không nghĩ Cố Thiếu Kiệt sẽ tìm đến mình , nhưng xét theo tính cách của Cố Thiếu Kiệt mà nói anh không thích cô cũng không phải là hạng người thích để ý vào chuyện người khác nên cô không nghĩ nhiều nữa , nào ngờ anh không những đến đây mà còn rất gấp.
" Cố Ca Ca cho dù tìm em cũng không cần gấp đến thế, bây giờ trời chỉ vừa sáng , nói vậy chắc anh dậy rất sớm?" Lâm Khả Tâm nhịn không được quan tâm hỏi
Cố Thiếu Kiệt hươ tay: " Không phải thức dậy sớm mà căn bản hôm qua anh không ngủ , sau khi nói chuyện điện thoại với em xong , anh sao có thể yên tâm mà ngủ? Nếu không sợ tối qua em ngủ sớm thì anh đã chạy đến đây rồi."
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Lâm Khả Tâm nhất thời cả kinh , ở trong ấn tượng của cô anh tuy rằng người không phải chậm chạp nhưng cũng không phải người hay nôn nóng , mà cô đã quen nhìn bộ dáng thư thái thong dong của anh , còn đây là lần đầu cô thấy anh khẩn trương vì cô như vậy .
Lâm Khả Tâm nhìn Cố Thiếu Kiệt , đôi mày hơi nhíu lại nhưng chưa bao giờ nhìn qua , lúc này cô thật cảm động nhưng cũng mang theo chút nghi hoặc , tại sao Cố Ca Ca quan tâm cô như vậy? Thậm chí vì cô mà trở thành lạ thường?
/161
|