Ác Ma Pháp Tắc

Chương 487 : Hình Bóng Đi Xa (Phần 1)

/434


Một tháng sau.
Chỉ cần một tháng ngắn ngủi, tư quân của gia tộc Rowling đã được thành lập lại. Ngoài phần lớn các cựu binh trở lại quân đội, còn có rất nhiều võ sĩ, kỵ sĩ, gia thần trung thành với gia tộc Rowling, sau khi nghe được hiệu triệu đều mặc lại áo giáp, từ khắp bình nguyên Rowling phóng nhanh tới quân đội báo danh sớm nhất. Các nơi nguyên là quân doanh bỏ hoang lại một lần nữa phát ra sức sống, binh lính tràn đầy tinh lực đang ra sức thao luyện… Mọi việc đều thuận lợi như vậy.
Quan viên địa phương cùng với quân địa phương do đế quốc phái đến canh phòng cũng đang lục tục rút khỏi bình nguyên Rowling. Và giống như trước, bình nguyên Rowling lại một lần nữa gần như biến thành một tiểu vương quốc độc lập, một "Vương quốc Rowling ".
Hiển nhiên Đỗ Duy đã đánh giá thấp lòng cuồng nhiệt và thành kính của người Rowling đối với truyền thống, cũng đánh giá thấp sức hiệu triệu của cái tên Rowling đầy vinh quang này. Rất nhanh, năm vạn tư quân đã đủ quân số, tuy nhiên ở các địa điểm đăng ký tòng quân đặt tại các thành trấn, vẫn còn đầy rẫy người xếp hàng. Do vậy, Đỗ Duy dứt khoát quyết định, mặc dù hắn đã cùng Thần hoàng tử ước định là quân đội năm vạn nhưng Đỗ Duy cũng không phải thuộc loại đàng hoàng gì. Hắn vung bút lên, hạ lệnh tuyển mộ thêm hai vạn quân dự bị... À, quân dự bị! Hẳn sẽ không tính là quân chánh quy.
Lão Raymond nằm trên giường bệnh nên không thể xử lý công việc, mà em trai Gabri lại còn nhỏ tuổi. Trong một tháng này, hầu như do Đỗ Duy cáng đáng trách nhiệm đồng tộc trưởng .
Sau khi quan viên địa phương của đế quốc rút đi, lãnh đạo chính quyền địa phương các nơi lại được đề cử lên, đa phần là do thành viên của họ Rowling đảm nhận. Những người Rowling này, sau khi được miễn tội, càng cảm ơn công đức của Đỗ Duy.
Mỗi ngày, hắn phải tốn phần lớn thời gian phê duyệt văn kiện nhưng hắn không quên người em trai nhỏ bé của mình. Trong khi hắn xử lý công việc, mặc kệ Gabri vùng vằng thế nào, Đỗ Duy vẫn ra lệnh chú bé phải ở bên cạnh hắn. Trong khi hắn ngồi ở thư phòng xem xét công văn, Gabri phải ngồi một bên quan sát. Thậm chí có một số công văn, Đỗ Duy không hề để mắt tới mà bảo Gabri đọc cho hắn nghe. Tuy biết thiên tính của trẻ nhỏ là ham chơi nhưng Đỗ Duy nhiều lần dạy bảo em trai rằng:
- Em sẽ là Bá Tước! Do tình huống đặc thù của gia tộc hiện nay, em không còn thời gian để hưởng thụ năm tháng vô tư lự theo bản tính của trẻ nhỏ nữa. Em phải trưởng thành, phải nhanh chóng thành thạo! Những sự việc như thế này, chỉ trong một thời gian ngắn em phải nắm vững nội tình!
Nhìn gương mặt non nớt của em trai, Đỗ Duy cũng có chút mềm lòng nhưng hắn vẫn cứ quyết tâm rèn luyện đứa nhỏ này.
"Gabri, em đừng trách ta… Bởi vì ta sẽ rất nhanh chóng rời khỏi bình nguyên Rowling thôi! Trọng trách ở nơi này, tương lai đều đè lên vai của em cả!
Kỳ thực, ngay cả tiểu thương lẫn phu xe trên khắp bình nguyên Rowling đều biết: Trên danh nghĩa hiện tại, người thừa kế Bá Tước là cậu hai Gabri, trên công văn đi về đều ghi tên của Gabri. Nhưng trong lâu đài Rowling, người chân chính đưa ra các quyết sách chính là công tước Hoa Tulip. Dù sao cậu cả Đỗ Duy, công tước Hoa Tulip cũng là người của gia tộc Rowling chúng ta. Mà người Rowling khi xưng hô với Đỗ Duy, cũng hiếm khi sử dụng danh xưng "Công tước Hoa Tulip". Đại đa số mọi người khi nhắc đến hai vị trong lâu đài, đều có thói quen đầy vẻ thân thiện gọi là "Cậu cả và cậu hai".
Đến một ngày, sau khi những công văn bổ nhiệm cuối cùng được ký xong, một tháng lịch sử chuyển giao đại quyền quân sự và chính trị của Rowling bình nguyên đã kết thúc. Một trăm sáu mươi vị thuộc dòng họ Rowling đảm nhận các nhiệm vụ quan viên địa phương trước chính biến, ngoại trừ mười mấy người bị bệnh nặng hoặc già lão nghỉ hưu, tất cả đều được phục chức. Về phía quân đội, sau khi triệu tập được phần lớn bộ hạ cũ, bất kể là sĩ quan cao cấp hoặc quan quân cấp thấp đều không khiến cho Đỗ Duy phải lo lắng nhiều. Đỗ Duy đều rất quen thuộc những quân nhân này, thậm chí với bọn họ còn thân thiết hơn nhiều so với Gabri. Đỗ Duy cũng đã từng phổ biến giải "Bóng đá leage" trong quân đội.Vì thế, trong năm đầu tiên của Đỗ Duy tại bình nguyên Rowling, hắn đã có quan hệ vô cùng thân thiết với những tên quan quân này.
Người cần phải bổ nhiệm cuối cùng là thị vệ trưởng của gia tộc. Chú Alfa đã cùng với hắn đi Tây Bắc, hiện chức vụ thị vệ trưởng gia tộc đang bị khuyết. Đỗ Duy phải cân nhắc thật lâu để chọn người được cử vào chức vụ này. Cuối cùng, do chính Gabri đưa ra một ứng viên.
Gabri nói với anh trai:
- Tuy tên này tuy có chút khó chịu nhưng là một lão tộc nhân thân tín của cha. Hơn nữa trong hai ba năm theo em, lão đều đối đãi với em rất tử tế mà võ kỹ lại càng không tồi.
Đỗ Duy chợt nhớ khi mình về lại đế đô, lần đầu gặp lại em trai, bên cạnh em là người thị vệ thân tín mặt mày lạnh lẽo. Vì vậy hắn vung bút lên, chọn tên này.
Để gầy dựng lại tư quân của gia tộc Rowling, có thể nói Đỗ Duy đã phải trút xuống cả đống tiền của. Dù sao gia tộc Rowling từng bị tịch biên tài sản, sớm không còn vẻ huy hoàng của ngày xưa, hơn nữa trong gia tộc cũng không còn nhiều tiền của dư dả. Tuy được trả lại lãnh địa là bình nguyên Rowling nhưng vừa hạ bút thu thuế, cũng phải đến đầu năm sau tiền thuế mới có. Bây giờ, quân phí xây dựng quân đội này đều là tiền bạc của Đỗ Duy. Dù sao, thứ hiện nay hắn không thiếu chính là tiền.
Thậm chí hắn còn nhín thời giờ phái người đến cảng Walker ở phương nam, yêu cầu thuyền đội của Roline mang nhóm sứ giả của vương quốc liên hiệp Nam Dương đến gặp mặt hắn một lần. Những người Nam dương này đã từng chịu cảnh giết chóc của Roline nên gặp Đỗ Duy cũng giống như gặp quỷ, mỗi người đều nơm nớp lo sợ. Không cần tốn chút sức lực nào, Đỗ Duy cũng đã đạt được hiệp định riêng với bọn họ:
Điều đầu tiên, Đỗ Duy phóng thích Rufik, y sẽ cùng với họ quay về Nam Dương làm quốc vương.
Điều thứ nhì, vương quốc liên hiệp Nam Dương tình nguyện mỗi năm cung cấp một số của cải, tài nguyên nhất định để đổi lấy sự hỗ trợ của công tước Hoa Tulip. Vì vương quốc liên hiệp Nam Dương không có tiền tệ riêng mà Đỗ Duy cũng không cần vàng bạc, nên hắn quyết định nhận những loại đặc sản của Nam Dương như trân châu, hương liệu, ngà voi. Thậm chí Đỗ Duy còn tỏ vẻ tình nguyện nhận nô lệ! Mỗi năm nộp số lượng hàng hóa có giá trị tương đương với một trăm vạn kim tệ của đế quốc.
Điều thứ ba, Đỗ Duy hứa hẹn, hắn sẽ dùng uy tín, thân phận của hắn ở đế quốc cố gắng ảnh hưởng đến Nhiếp chính vương của đế quốc để y không triển khai những hành vi xâm lược Nam Dương nữa.
Thực ra, dựa theo pháp luật của đế quốc, tuy Đỗ Duy là công tước nhưng hắn không phải là hoàng đế. Do đó, hắn không có quyền ký bấy kỳ hiệp định gì với ngoại bang. Nói cho cùng, điều đó là hành vi vượt quyền, thậm chí bị buộc tội cấu kết với địch quốc! Tuy nhiên hiện tại Đỗ Duy phớt lờ những điều này.
Một mặt, Đỗ Duy tin tưởng, hiện tại đế quốc tuyệt đối không thể thiếu hắn, bất kể là ai muốn hãm hại hắn thì kết quả là đưa chính mình vào tử địa mà thôi. Hiện tại đế quốc đang bưu đầu sứt trán, không thể lại có kế hoạch viễn chinh Nam dương gì gì nữa, thậm chí phần lớn Hải quân bị phê "Hoàn Lục" (về lại đất liền), cho nên bán một cái nhân tình trống rỗng cho người Nam Dương cũng không có gì đáng kể. Mà sâu xa hơn nữa, không thể không nói, tâm lý của Đỗ Duy đã từ từ phát sinh một chút biến hóa vi diệu. Từ khi hắn biết được chính mình là Aragorn, Aragon chính là mình, cho dù hắn không thật tâm suy nghĩ như thế nhưng trong tiềm thức cũng mơ hồ nảy sinh một ý nghĩ vi diệu: "Đế quốc này chính là do "Ta" thành lập. Ta muốn thành cái gì là thành cái đó!"
Về phần những sứ giả từ vương quốc liên hiệp Nam Dương đến, một mặt họ không hề biết chút gì về tình hình của đế quốc, chỉ cần Đế Quốc có thể ngừng xâm lược là bọn họ cám ơn trời đất lắm rồi, nào còn dám đề đạt yêu cầu gì khác. Mặt khác, trong nhóm sứ giả cũng có vài người có đầu óc nên họ cũng hiểu, nếu cần ký kết hiệp định thì phải ký kết với đích thân Hoàng đế Roland. Còn vị công tước Hoa Tulip này, chà… Hình như không có quyền hạn đến thế…
Tuy nhiên, Đỗ Duy chỉ cần làm một động thái đơn giản đã khiến cho những sứ giả đó sợ chết khiếp mà răm rắp tuân lời. Có gì đâu, thật là đơn giản: Đỗ Duy giả vờ tổ chức một buổi dạ tiệc chiêu đãi các vị sứ giả này. Sau đó, trong buổi dạ tiệc, Bá tước Raymond đau ốm rời khỏi phòng bệnh đến dự yến hội. Có vị này ra mặt, tuy chỉ ngồi trong chốc lát nhưng cũng đủ khiến những vị sứ giả này khiếp sợ đến hồn vía lên mây! Lão Bá tước Raymond là ai? Lão là danh tướng trứ danh của đế quốc! Nguyên là Thống Soái Hải Quân, lão đại thứ nhì trong quân đội… Quan trọng hơn nữa là lão đã lưu lại trong lòng người dân Nam Dương một hình tượng khiếp sợ không thể phai mờ! Trong lòng người dân Nam Dương, lão là tên đồ tề, đồ đao phủ, kẻ xâm lược đáng sợ nhất! Trong lịch sử viễn chinh, thời lỳ lão Raymond xuất lĩnh hải quân viễn chinh là thời kỳ gây cho nhân dân Nam Dương nhiều tổn thất và kinh sợ nhất! Trong lòng người dân Nam Dương, họ sợ lão hơn Roline không biết bao nhiêu lần!
Thấy lão đồ tể giống như cơn ác mộng lộ diện, ngay cả những mảnh vụn can đảm của các vị sứ giả này lập tức thất lạc đâu mất hết. "Lão đồ tể là cha của công tước Hoa Tulip, nữ đồ tể Roline là thuộc hạ của công tước Hoa Tulip … Trời ạ, rốt cuộc công tước Hoa Tulip là một kẻ đáng sợ đến cỡ nào đây!!"
Hiệp định lập tức được ký kết rất nhanh, không còn có bất kỳ trở ngại nào.
Vội vàng thực hiện xong những việc đó, rốt cuộc Đỗ Duy cũng có thể nhẹ người một chút. Mấy ngày nay hắn vội vàng đến nổi chân tay không ngừng, mệt đến gần chết… Mặc dù hắn cũng là Thống Lĩnh quân chính tại một tỉnh Tây Bắc, nhưng tại Tây Bắc, xử lý những sự việc chính trị đã có tay trợ thủ đắc lực Philip, người trẻ tuổi có tài Tể Tướng. Còn về phương diện quân sự, cũng đã có nhóm tướng quân Ron-Barton hết lòng phục vụ nên cũng không cần Đỗ Duy phải quá mức bận tâm. Hắn đã có bao giờ bận rộn nhiều đến thế đâu? Bây giờ, hắn nhớ nhung bọn Philip quá đổi. Nếu không biết rằng không thể rút người ở miền Tây Bắc, hắn đã nghĩ đến việc viết một mệnh lệnh triệu hồi Philip. Cùng với việc mệt nhọc xử lý công việc hành chính, lòng của Đỗ Duy cũng không yên. Tâm tình của hắn càng ngày càng trĩu nặng, bởi vì… lão Raymond- cha của hắn, bệnh của lão ngày càng trầm trọng hơn.
Bệnh của lão Lôi Mông bắt đầu phát từ khi lão bị cách chức cho về quê. Nguyên những võ tướng cả đời rèn luyện võ kỹ, thân thể tráng kiện giống như lão thì bình thường không hề ngã bệnh, nhưng đến khi thân thể suy sụp thì bệnh ầm ầm kéo đến rất là trầm trọng! Bệnh của lão, gần một nửa là do tuổi già sức yếu, vết thương cũ thời tuổi trẻ chinh chiến trên lưng ngựa tái phát… Nhưng điều này không tính làm gì. Nguyên nhân chủ yếu, chiếm hơn một nửa, chính là tâm bệnh.
Mẹ của Đỗ Duy cho kể lại, từ hồi lão Raymond trở về bình nguyên Rowling, mắt nhìn lãnh địa từ xưa của gia tộc giờ phải giao nộp cho đế quốc, những chốn vốn treo cờ xí của Rowling nay biến thành vương kỳ Hoa Bụi Gai. Mà những người dân vốn trước nay vô cùng ủng hộ gia tộc Rowling lại tỏ ra trầm mặc một cách khó hiểu đối với việc lão Raymond trở về!
Cái cách trầm mặc như thế lại càng khiến lão Raymond thương tổn. Tự thâm tâm, lão xem mình là tội nhân ngàn đời của gia tộc Rowling, lão đã đánh mất sự huy hoàng của gia tộc. Vốn là khi lão trở về quê, lão đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị người dân Rowling căm giận. Thậm chí, nếu như có người ném trứng thối, cà hư vào lão, có khi lại khiến lão an ổn tâm trí hơn một tí. Nhưng hoàn toàn không có một câu trách mắng. Trên cả bình nguyên Rowling, khi nghe tin tộc trưởng trở về, tất cả mọi người đều giữ một vẻ lặng yên kỳ lạ… Đây là một sự lặng yên đầy ý nghĩa phức tạp. Bao gồm đau đớn, oán giận, tuyệt vọng… nhiều tình cảm được ẩn chứa bên trong.
Thế nhưng những người Rowling thiện lương hoàn toàn không chĩa mũi dùi vào lão tộc trưởng của mình. Thậm chí, càng khiến cho lão càng thêm áy náy chính là một số con dân Rowling trung thành ở chung quanh lâu đài. Họ còn theo lệ cũ, tự nguyện mang thuế má đến nộp cho gia tộc! Mặc dù quan viên chính quyền địa phương đã trở thành người của đế quốc, nhưng vẫn có hàng nghìn người con dân Rowling quật cường này thúc xe ngựa đến lâu đài. Họ yêu cầu thuế má của mình được nộp trực tiếp cho lâu đài, cùng biểu thị lòng trung thành của mình với gia tộc Rowling. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chính những việc như thế đã đánh gục lão Raymond. Lòng lão áy náy đến nỗi, nghe nói, có một đêm, đột nhiên lão thổ huyết liên tục, sau đó bị bệnh không dậy nổi.
Nguyên lúc đầu khi Đỗ Duy vừa về tới, hắn còn có thái độ lạc quan đối với bệnh của cha hắn. Hăn tin tưởng căn cơ thân thể của cha còn tốt, hơn nữa, chỉ là bị tâm bệnh. Chính mình mang theo lệnh đặc xá, có hy vọng trùng hưng gia tộc, hẳn có thể làm cho phụ thân thích ý, thoải mái, như vậy sẽ khiến cho bệnh tật từ từ hồi phục. Nhưng sau một tháng, trong lòng Đỗ Duy dần dần mất từng tia hy vọng.
Bệnh tình của lão Raymond không những không hề thuyên giảm dù chỉ một ít, bổng chốc liền trầm trọng hẳn lên! Lúc trước dù lão vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng mỗi ngày đều có thể rời giường đến tản bộ ở vườn hoa của lâu đài. Thế nhưng, sau khi tin vui của gia tộc mang đến, bệnh tình của lão càng ngày càng trầm trọng, đến nỗi sau này lão không thể nào bước xuống giường. Ngoại trừ lần tiếp kiến các vị sứ giả của vương quốc liên hiệp Nam Dương, vì muốn hỗ trợ con trai nên lão Raymond gắng gượng vượt qua bệnh tật ra ngoài một lần. Từ đó về sau, lão đều nằm trên giường cả ngày, thậm chí thời gian hôn mê càng ngày càng dài, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Gia tộc đã mời đến mấy vị thầy thuốc cực giỏi, dùng rất nhiều thuốc men, nhưng không hề hiệu quả chút nào.
Chính Đỗ Duy là ma pháp sư, đồng thời cũng là một tay ma pháp dược tề sư ưu tú, cũng hiểu biết sâu rộng các loại tễ thuốc. Hắn tự thân khám bệnh cho cha, cũng suy nghĩ, thử nghiệm rất nhiều biện pháp, nhưng những ma pháp dược vật vốn rất thần kỳ trước đây, khi phụ thân hắn sử dụng thì hiệu quả lại rất thấp. Mặc dù hắn không nói ra miệng nhưng lòng hắn hiểu rõ… Dù nhìn theo góc độ nào, sức sống của phụ thân đều đã bay xa, không thể vãn hồi.
Bệnh thổ huyết của lão Raymond cũng ngày càng trầm trọng, hơn nữa bụng và ngực của lão ngày càng đau nhức, đau đến nổi lão không thể ngủ yên. Vốn là một con người gân guốc, rắn rỏi mà lão bị hành hạ thành thân thể hao gầy tiều tụy.
Đỗ Duy không đành lòng, cuối cùng đành hạ quyết tâm đưa cho cha sử dụng một ít "băng tương quả".
Dùng một tí mê huyễn dược này có thể giảm đau rất hiệu quả như một loại ma túy.

/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status