Trên mặt bàn đọng nước đầm đìa, đại khái xem ra vị tướng quân Andre này vẽ không giỏi cho lắm. Nhưng may mắn là dù nét vẽ có thô lậu nhưng nhìn về ý còn coi như rõ ràng. Chỉ thấy trên mặt bàn đúng là Đại Viên Hồ thật to, tướng quân Andre chỉ vào viên hồ này nói:
- Mời hai vị xem, đây là biên giới rìa phía nam của rừng rậm Đóng Băng. Mặc dù quân đòan Bạo Phong có hai mươi vạn hùng binh nhưng cái rừng rậm đáng chết này thật sự quá lớn. Đường biên giới phía Nam này, dài tương đương một tỉnh. Dù chúng tôi có đội quân hai mươi vạn nhưng muốn đóng quân phân bố trên một tuyến dài như thế, thật sự là rất khó khăn. Cho nên những năm gần đây, chúng tôi đều chọn một nơi đóng quân phòng ngự trọng điểm, đồng thời với sách lược là tăng thêm kỵ binh tuần tra. Mới xem như miễn cưỡng hòan thành sứ mệnh.
Hắn thuận tay chỉ vào Đại Viên Hồ vẽ tượng trưng ở biên giới phía nam rừm rậm Đóng Băng, tiện tay vẽ thêm vài cái vòng tròn nhỏ:
- Quân đội chúng ta tính theo đơn vị sư đòan, chia ra đóng ở các địa phương gần sát phía nam rừng rậm, rồi dùng các đơn vị tiểu đội kỵ binh, mỗi ngày mỗi đêm không ngừng nghỉ dựa theo lộ tuyến đã vạch sẵn mà tới lui tuần tra. Các tướng sĩ mặc dù vất vả nhưng mấy năm gần đây không có xuất hiện đại loạn gì. Còn có một điểm, không giống như các quân đòan chủ chiến khác, quân đòan Bạo Phong chúng tôi không có đại doanh chủ lực. Bởi tòan bộ các sư đòan đều phái ra phân bố đóng quân bên ngòai. Nếu không, một phòng tuyến dài như vậy, căn bản không thể bao quát hết. Dù là sư đòan thân vệ trực thuộc tướng quân Rostock cũng chỉ có hai vạn quân, đóng ở một nơi gần sát phía nam này thôi. Việc này sớm đã không còn là bí mật, nói cho các người biết cũng không ngại gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Trận động đất lớn vào sáu ngày trước quả thật khiến cho người ta kinh hãi. Tôi lần này xuống phía nam, trên đường cũng đã hỏi thăm người ta, xem ra tình hình ở đây còn tốt, nhưng ở rừm rậm Đóng Băng phương bắc có thể không được như vậy! Trận động đất quỷ quái này, cả cổ thụ đều chấn gãy, núi non đều sụp xuống, đường xá đều nứt tóat ra! Đáng thương hơn chính là hai kỵ doanh của chúng tôi đang đóng quân trong một sơn cốc, trong cơn động đất, tuyết trên núi sụp xuống… Đáng thương cho mấy ngàn anh em chỉ thoát được chưa tới ba trăm người, phần lớn còn lại đều bị chôn sống ở bên dưới! Sau đó, tôi đã đến xem qua hiện trường, trận động đất chết tiệt này đầu tiên là đem hai cửa ra của sơn cốc chấn sụp, làm người chạy đến không có cách nào thoát ra… Sau đó dãy núi mới đổ sụp xuống…
Nói đến đây, ánh mắt Andre đỏ lên, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào. Nhưng hắn quả là một quân nhân có bản sắc, dùng sức hít một hơi thật sâu, tiếp tục vạch mấy mũi tên từ Đại Viên Hồ về phía nam.
- Trong trận động đất sáu ngày trước, các tướng sĩ trong quân chưa ai từng trải qua tình huống như vậy. Trong nhất thời, lòng người hỏang loạn, cho dù là tướng quân cũng thế. Mặc dù tất cả đều trấn tĩnh lại được đôi chút nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Quả nhiên đến chiều, chuyện xấu đã xảy ra.
- Lúc ấy không biết rốt cục là từ đâu? Tóm lại sau khi chúng tôi theo tin tức báo lên trên thì ở nơi này…Chúng tôi thấy: Một hai ba bốn… sáu. Sáu phương hướng! Cứ như là đồng loạt, có rất nhiều rất nhiều ma thú từ trong rừm rậm Đóng Băng chạy ra, phóng thẳng về phía nam! Tôi đã đóng ở phương bắc nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy nhiều ma thú như thế trong đời. Tuy trước đây chúng tôi cũng gặp phải một vài lần ma thú chạy ra khỏi rừng rậm nhưng chỉ cần có kỵ binh tuần tra đi qua, hét lên vài tiếng, liền có thể hù dọa mấy con súc sinh này chạy trở vào. Mà ở phía nam chỉ có một ít ma thú cấp thấp, những con thực sự lợi hại đều sống ở nơi sâu trong rừng, rất ít khi đi ra. Mấy con ma thú này, dù là cấp thấp thì phần lớn đều có một chút trí lực. Nên nếu có một con ma thú gặp phải đội tuần tra chúng tôi, thường thường tự biết không địch lại, biết sợ mà rút lui. Trừ khi gặp phải ma thú lợi hại một chút, tướng sĩ chúng tôi mới phải chém giết.
- Nhưng lần này không phải thế! Nhiều ma thú phóng ra không phải là một hai con, cũng không phải mười con trăm con, mà là cả ngàn vạn con!
- Khi ấy tôi đang ở trong đại doanh chủ tướng ở phía nam, không có mặt ở phía trước . Nhưng một người anh em tốt của tôi- phó sư đòan trưởng- đã kể với tôi rằng: đại doanh của hắn vừa lúc đứng mũi chịu sào, có một dòng ma thú khổng lồ xông thẳng đến đại doanh của hắn! Binh sĩ đứng trên tháp canh lúc đó đều hòan tòan ngây dại, trường diện đó đúng là một cơn ác mộng!
- Nhìn thấy dòng ma thú khổng lồ dày đặc cùng vọt tới, đám binh sĩ sửng sốt trong chốc lát mới có phản ứng, nhưng lúc phản kháng lại thì tình huống ấy thật sự khiến cho người ta bủn rủn tay chân! Thưa đức ngài công tước, Rodriguez tiên sinh, trong quân đòan Bạo Phong chúng tôi, tuyệt đối không có hạng vô năng! Nhưng mà… Tuy chúng tôi được huấn luyện gian khổ nhưng phần lớn các binh sĩ cũng chỉ là người bình thường. Bọn họ không biết ma pháp, chỉ biết dùng đao, cung tên, trường mâu thôi!
- Trong ngày thường, nếu như gặp phải một hai ma thú thì tướng sĩ chúng tôi có thể dũng cảm cố sức ngăn cản được chúng. Nhưng với số lượng ma thú quá lớn như thế thì…
- Các chủng loại ma thú này càng là thiên kỳ bách quái, loại nào cũng có! Đám ma thú ấy dường như là bị sợ hãi do cơn động đất mà chạy ra. May mà doanh trại chúng tôi có xây dựng pháo đài quân sự, nên hạ lệnh đóng cửa doanh trại, lợi dụng tường thành của pháo đài mà phòng ngự, tổ chức binh sĩ đứng phía trên bắn tên, ném đá. Nhưng cái đám này hình như bị điên, rất nhiều con như không thiết sống liều mạng tông vào tường thành. Các tướng sĩ chỉ còn biết liều mạng cố chống, nhưng chúng thật sự quá đông! Có một ít anh em cam đảm, thậm chí là quyết tử, tổ chức kỵ binh tấn công lại đám ma thú này, ngoài ra còn phóng hỏa thành một đường, ý định dọa cho bọn chúng chạy đi. Cách phóng hỏa này chúng tôi đã dùng qua, rất hiệu nghiệm. Nhưng lần này lại không linh nghiệm.
- Chỉ trong một buổi chiều hôm đó, chúng tôi đã tổn thất hơn vạn nhân mã. Hai đại doanh phía tây bị đột phá, đám ma thú xuyên qua phòng tuyến mà chạy xuống phía nam. Sau khi chuyện xảy ra, tướng quân Rostock rất tức giận, lập tức triệu tập kỵ binh từ hậu phương đuổi theo, đồng thời hạ tử lệnh: Để đại doanh còn lại tử thủ, trừ phi chết đến người cuối cùng, còn không không được lùi một bước!
- Quân lệnh như sơn! Đêm đó, tôi suy nghĩ mà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Tối đó, tôi ở trong đại doanh chủ tướng với tướng quân Rostock, mỗi một lúc qua đi, lại có thám báo chạy vào báo cáo tình hình, báo rằng có nơi này đã bị đột phá, nơi này đã chết bao nhiêu người, tình huống nơi này nguy ngập, cần tăng viện, nơi kia lại phát hiện tình huống mới của ma thú… Tới sáng ngày thứ hai, ngay cả đội dự bị trong đại doanh chủ tướng cũng tòan bộ phái ra, tôi cũng mang theo đội thân vệ của tôi trực tiếp xung trận. Lúc trước khi đi, tướng quân Rostock có nói với tôi: "Nếu như không thể, chúng ta sẽ gặp nhau trên thiên đàng!"
- Chúng tôi hành quân tới tiền tuyến, quang cảnh đại doanh của sư đòan đó e rằng cả đời tôi cũng không cách nào mà quên được! Tường thành pháo đài phía trước đại doanh bị sập mất một nửa, phần còn lại cũng trong nguy ngập. Sau đó người anh em đó nói với tôi: Lúc tối có bầy ma thú khổng lồ xuất hiện, có những con gấu khổng lồ sức lực vô cùng lớn, mà cung tên rất khó bắn chết bọn chúng. Mấy con súc sinh này luân phiên húc, suýt chút nữa húc đổ hết cả tường thành pháo đài. Sau đó sư đòan trưởng hạ lệnh, bất cứ giá nào, phải dùng người lấp vào! Không biết bao nhiêu binh sĩ đã ôm gỗ đá chặn trước tường thành, hễ chúng húc đổ ở đâu, chúng tôi liền dùng người lấp vào! Nên mới có thể tử thủ được một đêm.
- Dưới tường thành bên ngòai, đủ loại thi thể nằm khắp nơi. Vốn sư đòan này có hai vạn người, đến chiều thứ hai, chỉ còn lại không đến tám ngàn! Dù là trời tối hay sáng, bên ngòai tòan bộ đều là tiếng gào tru của ma thú. Âm thanh rất thảm thiết, thậm chí khiến quân tâm bắt đầu xao động, không chịu nổi cơn ác mộng này. Tuy chúng tôi lúc đó bị tổn thất nặng nề nhưng còn may là đám ma thú xuất hiện phần lớn đều cấp thấp, dưới sự quyết tử của mọi người còn có thể miễn cưỡng đối phó.
- Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba, diễn biến lại khác thường. Trong dòng ma thú bên ngoài, xuất hiện vài con con cấp. Chúng tôi gặp phải một con lang vương thuộc lòai băng tuyết ma lang. Rốt cục truyền thuyết là có thực! Hơn nữa bọn chúng không ngờ có thể thực sự gọi về những ma thú cấp thấp cho chúng chỉ huy. Khi cao cấp ma thú xuất hiện, vốn đám ma thú cấp thấp đang hỗn loạn lập tức giảo hoạt hơn rất nhiều, thậm chí bọn chúng con biết luân phiên tấn công vào đại doanh. Cuối cùng, còn có một vài ma thú sống dưới đất, bắt đầu đào huyệt động dưới đất đi ra.
- Ngày thứ ba đúng là một ngày gia nan nhất, đám ma thú càng giảo hoạt và thông minh hơn. Bọn chúng không còn mạnh mẽ xông lên bất chấp cung tên của chúng tôi nữa, mà đã biết cách tránh né! Mà ma pháp công kích của đám ma thú này càng thêm lợi hại. Binh sĩ chúng tôi dưới tình trạng thiếu thốn ma pháp sư, chỉ biết dùng đao, tên liều mạng chống cự lại. Cuối cùng, cả sư đòan còn sống không đến hai phần. Có ma thú cấp cao xuất hiện, dòng ma thú vốn hỗn lọan bất kham không ngờ lại trở thành một quân đòan ma thú!
Nói đến đây, vị tướng quân Andre dũng cảm này chợt cười thảm:
- Không ngờ tôi có thể sống sót! Bây giờ nghĩ lại, đúng là do may mắn! Ngay tại lúc đó, có rất nhiều binh lính ngay cả đao cũng cầm không vững! Không phải là họ không dũng cảm, chỉ là trường hợp như thế này, ai cũng đều chưa từng thấy qua!
Đỗ Duy không nhịn được hỏi:
-Vậy… Bây giờ đám ma thú đó thế nào…? Ông đã có thể đến đây vậy chẳng lẽ là bọn chúng đã rút lui rồi sao?
- Mời hai vị xem, đây là biên giới rìa phía nam của rừng rậm Đóng Băng. Mặc dù quân đòan Bạo Phong có hai mươi vạn hùng binh nhưng cái rừng rậm đáng chết này thật sự quá lớn. Đường biên giới phía Nam này, dài tương đương một tỉnh. Dù chúng tôi có đội quân hai mươi vạn nhưng muốn đóng quân phân bố trên một tuyến dài như thế, thật sự là rất khó khăn. Cho nên những năm gần đây, chúng tôi đều chọn một nơi đóng quân phòng ngự trọng điểm, đồng thời với sách lược là tăng thêm kỵ binh tuần tra. Mới xem như miễn cưỡng hòan thành sứ mệnh.
Hắn thuận tay chỉ vào Đại Viên Hồ vẽ tượng trưng ở biên giới phía nam rừm rậm Đóng Băng, tiện tay vẽ thêm vài cái vòng tròn nhỏ:
- Quân đội chúng ta tính theo đơn vị sư đòan, chia ra đóng ở các địa phương gần sát phía nam rừng rậm, rồi dùng các đơn vị tiểu đội kỵ binh, mỗi ngày mỗi đêm không ngừng nghỉ dựa theo lộ tuyến đã vạch sẵn mà tới lui tuần tra. Các tướng sĩ mặc dù vất vả nhưng mấy năm gần đây không có xuất hiện đại loạn gì. Còn có một điểm, không giống như các quân đòan chủ chiến khác, quân đòan Bạo Phong chúng tôi không có đại doanh chủ lực. Bởi tòan bộ các sư đòan đều phái ra phân bố đóng quân bên ngòai. Nếu không, một phòng tuyến dài như vậy, căn bản không thể bao quát hết. Dù là sư đòan thân vệ trực thuộc tướng quân Rostock cũng chỉ có hai vạn quân, đóng ở một nơi gần sát phía nam này thôi. Việc này sớm đã không còn là bí mật, nói cho các người biết cũng không ngại gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Trận động đất lớn vào sáu ngày trước quả thật khiến cho người ta kinh hãi. Tôi lần này xuống phía nam, trên đường cũng đã hỏi thăm người ta, xem ra tình hình ở đây còn tốt, nhưng ở rừm rậm Đóng Băng phương bắc có thể không được như vậy! Trận động đất quỷ quái này, cả cổ thụ đều chấn gãy, núi non đều sụp xuống, đường xá đều nứt tóat ra! Đáng thương hơn chính là hai kỵ doanh của chúng tôi đang đóng quân trong một sơn cốc, trong cơn động đất, tuyết trên núi sụp xuống… Đáng thương cho mấy ngàn anh em chỉ thoát được chưa tới ba trăm người, phần lớn còn lại đều bị chôn sống ở bên dưới! Sau đó, tôi đã đến xem qua hiện trường, trận động đất chết tiệt này đầu tiên là đem hai cửa ra của sơn cốc chấn sụp, làm người chạy đến không có cách nào thoát ra… Sau đó dãy núi mới đổ sụp xuống…
Nói đến đây, ánh mắt Andre đỏ lên, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào. Nhưng hắn quả là một quân nhân có bản sắc, dùng sức hít một hơi thật sâu, tiếp tục vạch mấy mũi tên từ Đại Viên Hồ về phía nam.
- Trong trận động đất sáu ngày trước, các tướng sĩ trong quân chưa ai từng trải qua tình huống như vậy. Trong nhất thời, lòng người hỏang loạn, cho dù là tướng quân cũng thế. Mặc dù tất cả đều trấn tĩnh lại được đôi chút nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Quả nhiên đến chiều, chuyện xấu đã xảy ra.
- Lúc ấy không biết rốt cục là từ đâu? Tóm lại sau khi chúng tôi theo tin tức báo lên trên thì ở nơi này…Chúng tôi thấy: Một hai ba bốn… sáu. Sáu phương hướng! Cứ như là đồng loạt, có rất nhiều rất nhiều ma thú từ trong rừm rậm Đóng Băng chạy ra, phóng thẳng về phía nam! Tôi đã đóng ở phương bắc nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy nhiều ma thú như thế trong đời. Tuy trước đây chúng tôi cũng gặp phải một vài lần ma thú chạy ra khỏi rừng rậm nhưng chỉ cần có kỵ binh tuần tra đi qua, hét lên vài tiếng, liền có thể hù dọa mấy con súc sinh này chạy trở vào. Mà ở phía nam chỉ có một ít ma thú cấp thấp, những con thực sự lợi hại đều sống ở nơi sâu trong rừng, rất ít khi đi ra. Mấy con ma thú này, dù là cấp thấp thì phần lớn đều có một chút trí lực. Nên nếu có một con ma thú gặp phải đội tuần tra chúng tôi, thường thường tự biết không địch lại, biết sợ mà rút lui. Trừ khi gặp phải ma thú lợi hại một chút, tướng sĩ chúng tôi mới phải chém giết.
- Nhưng lần này không phải thế! Nhiều ma thú phóng ra không phải là một hai con, cũng không phải mười con trăm con, mà là cả ngàn vạn con!
- Khi ấy tôi đang ở trong đại doanh chủ tướng ở phía nam, không có mặt ở phía trước . Nhưng một người anh em tốt của tôi- phó sư đòan trưởng- đã kể với tôi rằng: đại doanh của hắn vừa lúc đứng mũi chịu sào, có một dòng ma thú khổng lồ xông thẳng đến đại doanh của hắn! Binh sĩ đứng trên tháp canh lúc đó đều hòan tòan ngây dại, trường diện đó đúng là một cơn ác mộng!
- Nhìn thấy dòng ma thú khổng lồ dày đặc cùng vọt tới, đám binh sĩ sửng sốt trong chốc lát mới có phản ứng, nhưng lúc phản kháng lại thì tình huống ấy thật sự khiến cho người ta bủn rủn tay chân! Thưa đức ngài công tước, Rodriguez tiên sinh, trong quân đòan Bạo Phong chúng tôi, tuyệt đối không có hạng vô năng! Nhưng mà… Tuy chúng tôi được huấn luyện gian khổ nhưng phần lớn các binh sĩ cũng chỉ là người bình thường. Bọn họ không biết ma pháp, chỉ biết dùng đao, cung tên, trường mâu thôi!
- Trong ngày thường, nếu như gặp phải một hai ma thú thì tướng sĩ chúng tôi có thể dũng cảm cố sức ngăn cản được chúng. Nhưng với số lượng ma thú quá lớn như thế thì…
- Các chủng loại ma thú này càng là thiên kỳ bách quái, loại nào cũng có! Đám ma thú ấy dường như là bị sợ hãi do cơn động đất mà chạy ra. May mà doanh trại chúng tôi có xây dựng pháo đài quân sự, nên hạ lệnh đóng cửa doanh trại, lợi dụng tường thành của pháo đài mà phòng ngự, tổ chức binh sĩ đứng phía trên bắn tên, ném đá. Nhưng cái đám này hình như bị điên, rất nhiều con như không thiết sống liều mạng tông vào tường thành. Các tướng sĩ chỉ còn biết liều mạng cố chống, nhưng chúng thật sự quá đông! Có một ít anh em cam đảm, thậm chí là quyết tử, tổ chức kỵ binh tấn công lại đám ma thú này, ngoài ra còn phóng hỏa thành một đường, ý định dọa cho bọn chúng chạy đi. Cách phóng hỏa này chúng tôi đã dùng qua, rất hiệu nghiệm. Nhưng lần này lại không linh nghiệm.
- Chỉ trong một buổi chiều hôm đó, chúng tôi đã tổn thất hơn vạn nhân mã. Hai đại doanh phía tây bị đột phá, đám ma thú xuyên qua phòng tuyến mà chạy xuống phía nam. Sau khi chuyện xảy ra, tướng quân Rostock rất tức giận, lập tức triệu tập kỵ binh từ hậu phương đuổi theo, đồng thời hạ tử lệnh: Để đại doanh còn lại tử thủ, trừ phi chết đến người cuối cùng, còn không không được lùi một bước!
- Quân lệnh như sơn! Đêm đó, tôi suy nghĩ mà cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Tối đó, tôi ở trong đại doanh chủ tướng với tướng quân Rostock, mỗi một lúc qua đi, lại có thám báo chạy vào báo cáo tình hình, báo rằng có nơi này đã bị đột phá, nơi này đã chết bao nhiêu người, tình huống nơi này nguy ngập, cần tăng viện, nơi kia lại phát hiện tình huống mới của ma thú… Tới sáng ngày thứ hai, ngay cả đội dự bị trong đại doanh chủ tướng cũng tòan bộ phái ra, tôi cũng mang theo đội thân vệ của tôi trực tiếp xung trận. Lúc trước khi đi, tướng quân Rostock có nói với tôi: "Nếu như không thể, chúng ta sẽ gặp nhau trên thiên đàng!"
- Chúng tôi hành quân tới tiền tuyến, quang cảnh đại doanh của sư đòan đó e rằng cả đời tôi cũng không cách nào mà quên được! Tường thành pháo đài phía trước đại doanh bị sập mất một nửa, phần còn lại cũng trong nguy ngập. Sau đó người anh em đó nói với tôi: Lúc tối có bầy ma thú khổng lồ xuất hiện, có những con gấu khổng lồ sức lực vô cùng lớn, mà cung tên rất khó bắn chết bọn chúng. Mấy con súc sinh này luân phiên húc, suýt chút nữa húc đổ hết cả tường thành pháo đài. Sau đó sư đòan trưởng hạ lệnh, bất cứ giá nào, phải dùng người lấp vào! Không biết bao nhiêu binh sĩ đã ôm gỗ đá chặn trước tường thành, hễ chúng húc đổ ở đâu, chúng tôi liền dùng người lấp vào! Nên mới có thể tử thủ được một đêm.
- Dưới tường thành bên ngòai, đủ loại thi thể nằm khắp nơi. Vốn sư đòan này có hai vạn người, đến chiều thứ hai, chỉ còn lại không đến tám ngàn! Dù là trời tối hay sáng, bên ngòai tòan bộ đều là tiếng gào tru của ma thú. Âm thanh rất thảm thiết, thậm chí khiến quân tâm bắt đầu xao động, không chịu nổi cơn ác mộng này. Tuy chúng tôi lúc đó bị tổn thất nặng nề nhưng còn may là đám ma thú xuất hiện phần lớn đều cấp thấp, dưới sự quyết tử của mọi người còn có thể miễn cưỡng đối phó.
- Nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba, diễn biến lại khác thường. Trong dòng ma thú bên ngoài, xuất hiện vài con con cấp. Chúng tôi gặp phải một con lang vương thuộc lòai băng tuyết ma lang. Rốt cục truyền thuyết là có thực! Hơn nữa bọn chúng không ngờ có thể thực sự gọi về những ma thú cấp thấp cho chúng chỉ huy. Khi cao cấp ma thú xuất hiện, vốn đám ma thú cấp thấp đang hỗn loạn lập tức giảo hoạt hơn rất nhiều, thậm chí bọn chúng con biết luân phiên tấn công vào đại doanh. Cuối cùng, còn có một vài ma thú sống dưới đất, bắt đầu đào huyệt động dưới đất đi ra.
- Ngày thứ ba đúng là một ngày gia nan nhất, đám ma thú càng giảo hoạt và thông minh hơn. Bọn chúng không còn mạnh mẽ xông lên bất chấp cung tên của chúng tôi nữa, mà đã biết cách tránh né! Mà ma pháp công kích của đám ma thú này càng thêm lợi hại. Binh sĩ chúng tôi dưới tình trạng thiếu thốn ma pháp sư, chỉ biết dùng đao, tên liều mạng chống cự lại. Cuối cùng, cả sư đòan còn sống không đến hai phần. Có ma thú cấp cao xuất hiện, dòng ma thú vốn hỗn lọan bất kham không ngờ lại trở thành một quân đòan ma thú!
Nói đến đây, vị tướng quân Andre dũng cảm này chợt cười thảm:
- Không ngờ tôi có thể sống sót! Bây giờ nghĩ lại, đúng là do may mắn! Ngay tại lúc đó, có rất nhiều binh lính ngay cả đao cũng cầm không vững! Không phải là họ không dũng cảm, chỉ là trường hợp như thế này, ai cũng đều chưa từng thấy qua!
Đỗ Duy không nhịn được hỏi:
-Vậy… Bây giờ đám ma thú đó thế nào…? Ông đã có thể đến đây vậy chẳng lẽ là bọn chúng đã rút lui rồi sao?
/434
|