Nhớ lại ngày đế đô chính biến, dưới sự chứng kiến của hàng ngàn vạn con người trên quảng trường hòang thành, xuất hiện một Rodrigez khí thế to lớn oai hùng quyết đấu với kiếm sĩ áo xám đứng đầu võ sĩ cung đình. Tốc độ của Rodrigez rõ ràng là không nhanh nhưng dường như nằm ngoài quy tắc thời gian mặc cho kiếm sĩ áo xám kia thế công lăng lệ sắc bén thế nào! Đó chính là phương thức nắm giữ quy tắc thời không .Đường đường là cửu cấp võ sĩ đứng đầu võ sĩ cung đình lại bị Rodrigez dễ dang giết chết, trận chiến ấy không chỉ làm rúng động thế nhân mà còn để lại ấn tượng "Nguyệt Hạ Mỹ Nhân" vô cùng sâu sắc trong tâm khảm của những người chứng kiến hôm ấy. Khi Rodrigez thể hiện sức mạnh thánh kỵ sĩ, trong lòng mọi người đều nhất cử hắn là kỵ sĩ đệ nhất đại lục Roland thay thế Hussein_tội phạm số một của Quang Minh thần điện. Khi đối trận với đối thủ, lực lượng ấy không chỉ thuần túy là tốc độ mà còn là một loại quy tắc không gian và thời gian siêu nhiên, dễ dàng hóa giải cách thức tấn công của đối thủ. Đây mới chính là cảnh giới thánh giai cường giả.
Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ:
- Vu sư áo trắng bỗng nhiên xuất hiện ở đây là ai mà đạt được thực lực đến trình độ này? Chẳng lẽ là vu vương Bạch Hà Sầu trong truyền thuyết đã rời Đại Tuyết Sơn đến nơi đây?
Nhưng rõ ràng là hắn đang mặc trang phục vu sư áo trắng ?! Một gã vu sư áo trắng không thể đạt đến thực lực khủng bố thế này được! Nếu vậy thì trận chiến ngoài thành Gileat với vu sư áo trắng kia thì người chết đã là Đỗ Duy mới đúng . Cuối cùng gã này là ai ?
Vu sư áo trắng phong thái nhàn nhã như đi dạo, khe khẽ cười nói :
- Người dạy băng sương đấu khí cho ngươi không chỉ qua cho người sao ? Nếu không thể đem lực lượng tập trung tại một điểm, để cho đấu khí nở bung như hoa thì chỉ như cái thùng rỗng là giả mà không thực.
Thân thể hắn vẫn cứ đứng tại chỗ, miệng vẫn giáo huấn đối thủ nhưng kiếm đối phương vẫn không sao đâm được tới người hắn. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phất tay, vô số những mảnh băng sương đang bay đầy trời theo cú phất tay của hắn dần dần thu lại, trong tay hắn như có cơn lốc xoáy thật lớn hút tòan bộ băng sương sắc bén đang bay tung tóe như mưa kia . Hơi lạnh đầy tràn trong phòng chốc lát chỉ còn vài tia sáng bạc chảy vào lòng bàn tay rồi ngưng tụ càng lúc càng nhỏ dần. Cả căn phòng tràn ngập băng sương lạnh lẽo như vùng đất chết giờ chỉ còn là một điểm bé xíu trong lòng bàn tay hắn.
- Ngươi xem ! Đây mới là thực lực chân chính!
Cùng với giọng điệu đạm bạc, bàn tay hắn lần đầu chủ động tiếp kiếm phong của người hầu áo xám. Trong phút chốc, động tác của người hầu áo xám như bị thời gian làm đứng lại.
- Băng sương đấu khí mà ngươi vừa xuất ra, giờ ta biến nó thành dạng mới rồi trả lại cho ngươi!
Lời vừa dứt, một tia màu sáng bạc trong lòng bàn tay nhẹ nhàng đánh vào kiếm phong người hầu áo xám vang lên tiếng u u . Người hầu áo xám nét mặt không thể tin nổi ! Từ mũi kiếm phong toát ra một tầng băng trắng tinh khiết. Thoắt cái ! Kiếm băng do đấu khí thành hình biến thành một cây băng trong suốt như thủy tinh. Luồng khí lạnh kia lập tức lan ra rất nhanh, người hầu áo xám chưa kịp buông kiếm thì các ngón tay cầm kiếm đã đông thành băng ,luồng khí lạnh tiếp tục truyền đến cổ tay, khuỷu tay ,rồi cánh tay…
Đang ngồi trên ghế dựa phía sau, Lam Hải đột nhiên di chuyển, thân ảnh lão chợt lóe kéo người hầu áo xám về ghế tựa. Cùng lúc đó, ngón tay Lam Hải đâm xuyên vào khuỷu tay người hầu . "Rốp !!" một tiếng , khuỷu tay bị soi một lỗ thủng, nhưng khí lạnh băng sương ăn lan quá nhanh làm máu thịt nơi khuỷu tay sớm ngưng kết thành băng nên cả một giọt máu cũng không chảy được ra từ lỗ thủng. Lam Hải sắc mặt âm trầm, bàn tay không do dự hướng bả vai người hầu áo xám, nghiến răng chém xuống một nhát :
"Phụp !!"
Máu tươi liền phun ra, người hầu áo xám đau đớn hừ lên một tiếng. Từ cánh tay bị chém cụt chỗ bả vai, máu tươi phụt ra nhuộm đỏ thân thể hắn, trên người Lam Hải cũng dính không ít máu. Cánh tay bị chặt đứt trước khi chạm đất đã hòan tòan biến thành một khối băng giữa không trung. Một tiếng "Bịch !!" trong trẻo vang lên ! Dưới sức công phá của băng sương đấu khí chẳng những làm đóng băng hòan tòan cánh tay mà còn oanh kích cánh tay băng thành vô số mảnh vụn vỡ nát . Đỗ Duy trợn mắt kinh ngạc ! Băng sương đấu khí này thực quá bá đạo !!
Người áo xám này cũng cực kỳ kiên cường, rõ ràng đau đến muốn xỉu, mồ hôi như hạt đậu đầy đầu cuồn cuộn rơi xuống nhưng hắn vẫn cố nghiến răng chịu đựng,. Lam Hải nhanh tay xé y phục trên người băng lấy vết thương đồng thời miệng cực nhanh ngâm xướng một đọan chú ngữ ma pháp quang minh trị liệu . Đỗ Duy mắt sáng lên ! "vị Lam Hải này đối với ma pháp đại lục Roland cũng biết nữa à !?" Dưới tác dụng của ma pháp trị liệu rất nhanh cầm máu đang chảy lại, nhưng người hầu áo xám cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà té ngã xuống đất. Lam Hải chậm rãi thở dài,trầm giọng nói :
- Đã nói trước với ngươi rồi ! Với tu vi băng sương đấu khí của ngươi, ngay cả một chiêu trước mặt hắn cũng không đỡ nổi ! Ôi ! Ta biết ngươi trung thành với ta, chỉ là hại ngươi phải bị chặt đứt cánh tay…
Dừng một chút, lão thấp giọng:
- Mặc dù ngươi bị mất một cánh tay nhưng hôm nay có thể gặp được băng sương đấu khí chân chính , tương lai nếu ngươi có thể lĩnh hội được thì đối với tiến bộ võ kỹ của ngươi thực là ích lợi to lớn. Dù mất một cánh tay,nhưng không có nghĩa ngươi không còn cơ hội tiến thân gia nhập hàng ngũ cường giả đứng đầu đại lục.
Người hầu áo xám sắc mặt sầu thảm, dùng sức gật gật đầu, quay mặt trợn mắt nhìn vu sư áo trắng, nghiến răng nói:
- Đa tạ… đa tạ ngài đã chỉ điểm!
Vu sư áo trắng vẻ mặt thong dong, cứ như là chưa từng hung ác làm người bị chặt cánh tay, lại gật gật đầu nói :
- Thầy ngươi nói không sai !Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được thì tương lai đích xác có thể tiến thân vào hàng võ giả đứng đầu đại lục. Nhưng bây giờ ngươi còn rất xa nữa mới thành đối thủ của ta. Mau tránh ra đi !
Người hầu áo xám này dùng sức lắc lắc đầu:
-Không! Muốn làm hại chủ nhân, trước hết phải bước qua xác ta cái đã!
Vu sư áo trắng nhíu mày, hừ lạnh mợt tiếng! Giọng nói dễ nghe chuyển sang trầm trầm lạnh lẽo :
- Ta không thích giết nhiều người! Trình độ của ngươi so với người thường có thể xem là cao thủ nhưng ở trước mặt ta chỉ giống như trẻ con. Huống chi chỉ cần hôm nay ngươi không chết, đem biện pháp ta vừa sử dụng về chậm rãi nghiên cứu, hoàn toàn có cơ hội trở thành cao thủ chân chính… Nếu hôm nay ngươi chết ở chỗ này, cơ hội kia chắc chắc chắn sẽ không còn nữa !
Người hầu áo xám vẫn lắc đầu, nét mặt dù trắng bệch nhưng thần thái lại rất kiên quyết:
- Không! Tính mạng ta là của chủ nhân, muốn giết chủ nhân phải giết ta trước đã!
Nói xong, hắn nhấc cánh tay còn lành lặn lên, vẻ mặt thản nhiên tiếp tục vận băng sương đấu khí.
Đỗ Duy đứng bên ngoài vốn chủ ý là bàng quan không can thiệp. Dẫu sao hắn với Lam Hải đến giờ là địch hay là bạn vẫn chưa thể kết luận được. Mặc dù đối phương có tặng hắn 80 môn đồ, nhưng khẳng định là có dụng tâm khác. Mắt thấy vu sư áo trắng ánh mắt dần lạnh lẽo, lại thấy người hầu áo xám tận tâm trung thành, khiến Đỗ Duy không đành lòng, hắn không khỏi khe khẽ thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên đi tới:
- Dừng tay!
Lam Hải thấy Đỗ Duy mở miệng, thấp giọng nói:
- Công tước, Ngài đừng nhúng tay vào chuyện này !. Ta mời ngài đến quan sát tất nhiên có dụng ý. Chuyện ta cùng hắn tranh đấu… ngài …Ôi! với cảnh giới hiện tại của ngài bây giờ, thực là không quản được đâu!
Nói xong, Lam hải từ ghế dựa run rẩy đứng lên, hắn hít một hơi thật sâu, ngay sau đó toàn thân héo rũ của hắn liền giống như thổi khí cầu đột nhiên bành trướng căng lên, các lớp da thịt khô khốc thay mới sáng bóng, phát ra ánh sáng sinh mệnh lực sung mãn! Các cơ bắp trên cánh tay bắt đầu chậm rãi lớn lên, ẩn ẩn lực lượng khiêu động! Ngay cả các nếp nhăn trên mặt hắn nhất thời đã biến mất đi rất nhiều
Đỗ Duy nhìn đến rách mắt, trong lòng kinh hoàng "Cải lão hoàn đồng? Thực sự là có cải lão hoàn đồng? Đại Tuyết Sơn còn có loại pháp thuật này sao? Vậy sao trong sách Cổ Lan Tu lưu lại không thấy nhắc gì đến loại pháp thuật này chứ"
Không phải chỉ Đỗ Duy thấy kỳ quái mà vu sư áo trắng kia cũng vậy! Mắt thấy Lam hải trong hình dáng mới hắn đã không khỏi "Á !" một tiếng, thấy Lam Hải đột nhiên trẻ lại, một cỗ sinh khí mới dần dần sinh ra trên người Lam Hải, hắn ngược lại phá lên cười ha ha vài tiếng:
- Rất tốt! Mấy năm nay ngươi quả nhiên đã tu luyện tìm ra được một pháp môn mới! Cũng được đấy… pháp thuật này thật cổ quái! Chỉ là ngươi thuộc hệ luôn chủ trương thuận theo tự nhiên, mà pháp thuật này đích thật là nghịch với quy tắc thời không, so với phương hướng tu luyện của ngươi thật là ngược lại quá lớn!
Chỉ thoáng qua một lúc, Lam Hải vẻ mặt như tuổi 30, nhìn sơ qua dáng vẻ lại như trung niên 40, lưng lão vốn hơi còng nay đã nắn lại thành thẳng tắp, hắn ảm đạm cười:
- Chẳng quản là phương hướng đúng hay sai! Quan trọng là phải thanh toán với ngươi trước đã. Nếu không làm thì ta hôm nay chết trong tay ngươi, sau này còn nói gì đến chuyện phương hướng tu luyện nữa?
- Nói vậy cũng phải, vậy để ta thử cái xem sao! Ừm, pháp thuật cải lão hoàn đồng này của ngươi rốt cuộc là tu luyện kiểu gì chứ?
Vu sư áo trắng vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng dưới đám tóc rối bời trên trán, y như một đứa trẻ nhỏ thấy được món đồ chơi mới lạ.
Đỗ Duy vừa muốn nói, liền cảm giác được một cỗ lực lượng nhu hòa nhằm mình đánh tới. Với thực lực Đỗ Duy bây giờ, muốn tránh đi cũng không thể, hắn đã bị cỗ lực lượng này đẩy tới góc tường, sau đó lại thấy từ không trung bay tới một bóng người, chính là gã người hầu áo xám của Lam Hải. Đỗ Duy nhanh tay chống trụ, liền nghe thấy thanh âm Lam Hải truyền đến:
- Giúp ta chiếu cố cho hắn !
Lời còn chưa dứt, hai tuyệt đỉnh cường giả đã chính thức đối chiến !
Hai người đang đứng tại chỗ, bỗng nhiên Đỗ Duy lại cảm thấy hoa mắt, hai bóng người trong nháy mắt đều biến mất! Trong phòng lập tức như có ảo ảnh của hai người chớp động xung quanh, tốc độ cực mau khiến cho người ta hoa cả mắt. Cuối cùng, dường như đến cái bóng cũng hoàn toàn biến mất! Không thấy động tĩnh gì!
Tốc độ như đã đạt tới cực hạn, ngay cả Đỗ Duy là người có tai mắt nhanh nhạy mà cũng không thể bắt kịp được một chút bóng. Không khí chợt nóng chợt lạnh, Lam Hải dùng băng sương đấu khí, còn gã kia dùng hỏa diễm pháp thuật, hai luồng sáng một hồng một trắng trong phòng giao chiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong phạm vi hai người quyết chiến, rất nhanh liền xuất hiện không gian bị bóp méo đến quái dị, một là băng hàn tới cực điểm cùng hỏa diễm tới cực độ giao chiến vô số lần. Đỗ Duy cũng đã bắt đầu cảm thấy mắt mình đau nhức. Bởi đây là cuộc quyết chiến của hai đại cường giả nên cũng hoàn toàn khác biệt. Hai đại cường giả quyết đấu nhưng lại vô thanh vô tức, không giống như các cuộc chiến giữa các cao thủ đánh nhau đến kinh thiên động địa mà Đỗ Duy gặp trước đó. So với các cuộc chiến rung trời chuyển núi thì cuộc chiến của hai cao thủ này có thể nói là cực nhỏ. Trong cuộc chiến của cấp cường giả, không có cái gì là phá hủy hay cháy nổ, bởi vì bọn họ đã lĩnh ngộ tới bản chất của lực. Tất cả lực đều ngưng tụ tới một điểm, dù chỉ là một lực lượng nhỏ cũng đều quy về một điểm, tuyệt không có chút lực mảy may nào bị hao phí ra ngoài. Ở bậc thánh giai, cường giả quyết đấu tạo ra một quy tắc không gian xung quanh, bất kể bên trong chiến đấu kịch liệt đến thế nào thì cũng không có một tia lực nhỏ nào truyền đến Đỗ Duy ở góc tường cả!
Do Đỗ Duy cố căng mắt để theo dõi theo thân ảnh hai người đang chiến đấu nên mắt hắn rất nhanh bị nhức mỏi, nước mắt giàn dụa , hắn cũng tính là vượt qua khoảng không gian trống để đến xem hai người chiến đấu như thế nào? Nhưng không biết làm sao mà đi được?
Cuối cùng, hai người bắt đầu chuyển sang giao thủ như đánh bóng bàn, tốc độ lúc đó đồng thời chậm lại. Hai người cùng đứng ở trong vòng quy tắc không gian của riêng mình, động tác của hai người dưới con mắt của Đỗ Duy mà kể thì như phim quay chậm. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Đỗ Duy cảm thấy dù động tác của hai người thong thả tới cực điểm nhưng hắn ngẫm lại: nếu là chính mình đang trong vòng chiến, thay thế vị trí của 1 trong hai người để ngăn cản công kích của đối phương thì thực sự cảm thấy không thể chống cự được. Động tác của hai người chậm là bởi vì lúc này hai người đều bắt đầu vận dụng lực lượng của thánh giai cường giả để làm cải biến quy tắc không gian khiến cho đối phương không thể dùng tốc độ mà thủ thắng được, đem đấu khí phân tán vào không gian, tìm cách phong tỏa đường sống của đối phương! Động tác nhìn thấy thong thả vô hại, kỳ thực là do đã bị đối phương tạo ra một quy tắc hạn chế không gian, mỗi chút di chuyển đều cũng phải tốn đi rất nhiều khí lực để giải phá không gian quy tắc của đối phương. Lần này, Đỗ Duy cơ hồ cảm thấy mình quả thực đã được đại khai nhãn giới! Lúc trước hắn đã từng gặp được cấp bậc cao nhất đối quyết, đó chính là Gandaff cùng Hussein liên thủ đối phó long tộc tộc trưởng. Nhưng ngày hôm nay, hai cường giả này thực lực mặc dù không chắc hơn được mấy cường giả đại chiến lần trước, nhưng phương thức bọn họ chiến đấu lại làm cho trong lòng Đỗ Duy cuồng chấn!
Ma vũ song tu! Đây chính là chân chính ma vũ song tu!!!
Không gian giữa hai người không ngừng chuyển động, Lam Hải cùng vu sư áo trắng kia đều là một tay dùng đấu khí ngưng kết xuất ra vũ khí, dùng võ kỹ đánh nhau chết sống, trong khi tay kia lại không ngừng chỉ chỉ điểm điểm, xuất ra các dạng thủ thức, miệng hai người đều không ngừng nghỉ, không ngừng niệm các chú ngữ pháp thuật nhắm đối phương công kích. Mặc dù trong tay Đỗ Duy có sách vu thuật do Vu vương Cổ lan Tư lưu lại, bản thân hắn còn chưa tu luyện nhưng đối với vu thuật của Đại Tuyết Sơn cũng đã có hiểu đôi chút. Trong phút chốc, Đỗ Duy có thể nhận ra hai người đều đã thi triển ít nhất mười loại vu thuật!! Lúc này trông như thong thả chiến đấu, kỳ thực so với lúc tốc chiến không thấy cả bóng người còn thảm liệt gấp trăm lần. Lam Hải ban đầu thi triển là một loại "Toàn phong luân bàn", loại pháp thuật này để làm cho không khí xung quanh thân mình bay thật nhanh để tạo ra một cơn lốc xoáy khí bạo ngược, mỗi cỗ khí lưu đều trở nên sắc bén như đao phong, liên lục xoay chuyển cực nhanh, nếu địch nhân sa vào trong đó trong nháy mắt sẽ bị chém thành thịt vụn. Mà vu sư áo trắng kia lập tức xuất ra "Tuyết Sơn đại chân phù", pháp thuật này cũng là làm cho hết thảy mọi thứ xung quanh mình, bất kể là nhẹ như lông mao hay như không khí không sờ thấy, dưới pháp thuật tất cả đều trong nháy mắt ngưng kết trầm xuống, không chút động đậy. Trong truyền thuyết, loại pháp thuật này khi luyện tới cảnh giới cao thâm có thể đem không khí cũng ngưng kết lại, bằng mắt thường có thể thấy không khí xung quanh bị ngưng kết thành từng khối trong nháy mắt.
Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ:
- Vu sư áo trắng bỗng nhiên xuất hiện ở đây là ai mà đạt được thực lực đến trình độ này? Chẳng lẽ là vu vương Bạch Hà Sầu trong truyền thuyết đã rời Đại Tuyết Sơn đến nơi đây?
Nhưng rõ ràng là hắn đang mặc trang phục vu sư áo trắng ?! Một gã vu sư áo trắng không thể đạt đến thực lực khủng bố thế này được! Nếu vậy thì trận chiến ngoài thành Gileat với vu sư áo trắng kia thì người chết đã là Đỗ Duy mới đúng . Cuối cùng gã này là ai ?
Vu sư áo trắng phong thái nhàn nhã như đi dạo, khe khẽ cười nói :
- Người dạy băng sương đấu khí cho ngươi không chỉ qua cho người sao ? Nếu không thể đem lực lượng tập trung tại một điểm, để cho đấu khí nở bung như hoa thì chỉ như cái thùng rỗng là giả mà không thực.
Thân thể hắn vẫn cứ đứng tại chỗ, miệng vẫn giáo huấn đối thủ nhưng kiếm đối phương vẫn không sao đâm được tới người hắn. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phất tay, vô số những mảnh băng sương đang bay đầy trời theo cú phất tay của hắn dần dần thu lại, trong tay hắn như có cơn lốc xoáy thật lớn hút tòan bộ băng sương sắc bén đang bay tung tóe như mưa kia . Hơi lạnh đầy tràn trong phòng chốc lát chỉ còn vài tia sáng bạc chảy vào lòng bàn tay rồi ngưng tụ càng lúc càng nhỏ dần. Cả căn phòng tràn ngập băng sương lạnh lẽo như vùng đất chết giờ chỉ còn là một điểm bé xíu trong lòng bàn tay hắn.
- Ngươi xem ! Đây mới là thực lực chân chính!
Cùng với giọng điệu đạm bạc, bàn tay hắn lần đầu chủ động tiếp kiếm phong của người hầu áo xám. Trong phút chốc, động tác của người hầu áo xám như bị thời gian làm đứng lại.
- Băng sương đấu khí mà ngươi vừa xuất ra, giờ ta biến nó thành dạng mới rồi trả lại cho ngươi!
Lời vừa dứt, một tia màu sáng bạc trong lòng bàn tay nhẹ nhàng đánh vào kiếm phong người hầu áo xám vang lên tiếng u u . Người hầu áo xám nét mặt không thể tin nổi ! Từ mũi kiếm phong toát ra một tầng băng trắng tinh khiết. Thoắt cái ! Kiếm băng do đấu khí thành hình biến thành một cây băng trong suốt như thủy tinh. Luồng khí lạnh kia lập tức lan ra rất nhanh, người hầu áo xám chưa kịp buông kiếm thì các ngón tay cầm kiếm đã đông thành băng ,luồng khí lạnh tiếp tục truyền đến cổ tay, khuỷu tay ,rồi cánh tay…
Đang ngồi trên ghế dựa phía sau, Lam Hải đột nhiên di chuyển, thân ảnh lão chợt lóe kéo người hầu áo xám về ghế tựa. Cùng lúc đó, ngón tay Lam Hải đâm xuyên vào khuỷu tay người hầu . "Rốp !!" một tiếng , khuỷu tay bị soi một lỗ thủng, nhưng khí lạnh băng sương ăn lan quá nhanh làm máu thịt nơi khuỷu tay sớm ngưng kết thành băng nên cả một giọt máu cũng không chảy được ra từ lỗ thủng. Lam Hải sắc mặt âm trầm, bàn tay không do dự hướng bả vai người hầu áo xám, nghiến răng chém xuống một nhát :
"Phụp !!"
Máu tươi liền phun ra, người hầu áo xám đau đớn hừ lên một tiếng. Từ cánh tay bị chém cụt chỗ bả vai, máu tươi phụt ra nhuộm đỏ thân thể hắn, trên người Lam Hải cũng dính không ít máu. Cánh tay bị chặt đứt trước khi chạm đất đã hòan tòan biến thành một khối băng giữa không trung. Một tiếng "Bịch !!" trong trẻo vang lên ! Dưới sức công phá của băng sương đấu khí chẳng những làm đóng băng hòan tòan cánh tay mà còn oanh kích cánh tay băng thành vô số mảnh vụn vỡ nát . Đỗ Duy trợn mắt kinh ngạc ! Băng sương đấu khí này thực quá bá đạo !!
Người áo xám này cũng cực kỳ kiên cường, rõ ràng đau đến muốn xỉu, mồ hôi như hạt đậu đầy đầu cuồn cuộn rơi xuống nhưng hắn vẫn cố nghiến răng chịu đựng,. Lam Hải nhanh tay xé y phục trên người băng lấy vết thương đồng thời miệng cực nhanh ngâm xướng một đọan chú ngữ ma pháp quang minh trị liệu . Đỗ Duy mắt sáng lên ! "vị Lam Hải này đối với ma pháp đại lục Roland cũng biết nữa à !?" Dưới tác dụng của ma pháp trị liệu rất nhanh cầm máu đang chảy lại, nhưng người hầu áo xám cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà té ngã xuống đất. Lam Hải chậm rãi thở dài,trầm giọng nói :
- Đã nói trước với ngươi rồi ! Với tu vi băng sương đấu khí của ngươi, ngay cả một chiêu trước mặt hắn cũng không đỡ nổi ! Ôi ! Ta biết ngươi trung thành với ta, chỉ là hại ngươi phải bị chặt đứt cánh tay…
Dừng một chút, lão thấp giọng:
- Mặc dù ngươi bị mất một cánh tay nhưng hôm nay có thể gặp được băng sương đấu khí chân chính , tương lai nếu ngươi có thể lĩnh hội được thì đối với tiến bộ võ kỹ của ngươi thực là ích lợi to lớn. Dù mất một cánh tay,nhưng không có nghĩa ngươi không còn cơ hội tiến thân gia nhập hàng ngũ cường giả đứng đầu đại lục.
Người hầu áo xám sắc mặt sầu thảm, dùng sức gật gật đầu, quay mặt trợn mắt nhìn vu sư áo trắng, nghiến răng nói:
- Đa tạ… đa tạ ngài đã chỉ điểm!
Vu sư áo trắng vẻ mặt thong dong, cứ như là chưa từng hung ác làm người bị chặt cánh tay, lại gật gật đầu nói :
- Thầy ngươi nói không sai !Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được thì tương lai đích xác có thể tiến thân vào hàng võ giả đứng đầu đại lục. Nhưng bây giờ ngươi còn rất xa nữa mới thành đối thủ của ta. Mau tránh ra đi !
Người hầu áo xám này dùng sức lắc lắc đầu:
-Không! Muốn làm hại chủ nhân, trước hết phải bước qua xác ta cái đã!
Vu sư áo trắng nhíu mày, hừ lạnh mợt tiếng! Giọng nói dễ nghe chuyển sang trầm trầm lạnh lẽo :
- Ta không thích giết nhiều người! Trình độ của ngươi so với người thường có thể xem là cao thủ nhưng ở trước mặt ta chỉ giống như trẻ con. Huống chi chỉ cần hôm nay ngươi không chết, đem biện pháp ta vừa sử dụng về chậm rãi nghiên cứu, hoàn toàn có cơ hội trở thành cao thủ chân chính… Nếu hôm nay ngươi chết ở chỗ này, cơ hội kia chắc chắc chắn sẽ không còn nữa !
Người hầu áo xám vẫn lắc đầu, nét mặt dù trắng bệch nhưng thần thái lại rất kiên quyết:
- Không! Tính mạng ta là của chủ nhân, muốn giết chủ nhân phải giết ta trước đã!
Nói xong, hắn nhấc cánh tay còn lành lặn lên, vẻ mặt thản nhiên tiếp tục vận băng sương đấu khí.
Đỗ Duy đứng bên ngoài vốn chủ ý là bàng quan không can thiệp. Dẫu sao hắn với Lam Hải đến giờ là địch hay là bạn vẫn chưa thể kết luận được. Mặc dù đối phương có tặng hắn 80 môn đồ, nhưng khẳng định là có dụng tâm khác. Mắt thấy vu sư áo trắng ánh mắt dần lạnh lẽo, lại thấy người hầu áo xám tận tâm trung thành, khiến Đỗ Duy không đành lòng, hắn không khỏi khe khẽ thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên đi tới:
- Dừng tay!
Lam Hải thấy Đỗ Duy mở miệng, thấp giọng nói:
- Công tước, Ngài đừng nhúng tay vào chuyện này !. Ta mời ngài đến quan sát tất nhiên có dụng ý. Chuyện ta cùng hắn tranh đấu… ngài …Ôi! với cảnh giới hiện tại của ngài bây giờ, thực là không quản được đâu!
Nói xong, Lam hải từ ghế dựa run rẩy đứng lên, hắn hít một hơi thật sâu, ngay sau đó toàn thân héo rũ của hắn liền giống như thổi khí cầu đột nhiên bành trướng căng lên, các lớp da thịt khô khốc thay mới sáng bóng, phát ra ánh sáng sinh mệnh lực sung mãn! Các cơ bắp trên cánh tay bắt đầu chậm rãi lớn lên, ẩn ẩn lực lượng khiêu động! Ngay cả các nếp nhăn trên mặt hắn nhất thời đã biến mất đi rất nhiều
Đỗ Duy nhìn đến rách mắt, trong lòng kinh hoàng "Cải lão hoàn đồng? Thực sự là có cải lão hoàn đồng? Đại Tuyết Sơn còn có loại pháp thuật này sao? Vậy sao trong sách Cổ Lan Tu lưu lại không thấy nhắc gì đến loại pháp thuật này chứ"
Không phải chỉ Đỗ Duy thấy kỳ quái mà vu sư áo trắng kia cũng vậy! Mắt thấy Lam hải trong hình dáng mới hắn đã không khỏi "Á !" một tiếng, thấy Lam Hải đột nhiên trẻ lại, một cỗ sinh khí mới dần dần sinh ra trên người Lam Hải, hắn ngược lại phá lên cười ha ha vài tiếng:
- Rất tốt! Mấy năm nay ngươi quả nhiên đã tu luyện tìm ra được một pháp môn mới! Cũng được đấy… pháp thuật này thật cổ quái! Chỉ là ngươi thuộc hệ luôn chủ trương thuận theo tự nhiên, mà pháp thuật này đích thật là nghịch với quy tắc thời không, so với phương hướng tu luyện của ngươi thật là ngược lại quá lớn!
Chỉ thoáng qua một lúc, Lam Hải vẻ mặt như tuổi 30, nhìn sơ qua dáng vẻ lại như trung niên 40, lưng lão vốn hơi còng nay đã nắn lại thành thẳng tắp, hắn ảm đạm cười:
- Chẳng quản là phương hướng đúng hay sai! Quan trọng là phải thanh toán với ngươi trước đã. Nếu không làm thì ta hôm nay chết trong tay ngươi, sau này còn nói gì đến chuyện phương hướng tu luyện nữa?
- Nói vậy cũng phải, vậy để ta thử cái xem sao! Ừm, pháp thuật cải lão hoàn đồng này của ngươi rốt cuộc là tu luyện kiểu gì chứ?
Vu sư áo trắng vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng dưới đám tóc rối bời trên trán, y như một đứa trẻ nhỏ thấy được món đồ chơi mới lạ.
Đỗ Duy vừa muốn nói, liền cảm giác được một cỗ lực lượng nhu hòa nhằm mình đánh tới. Với thực lực Đỗ Duy bây giờ, muốn tránh đi cũng không thể, hắn đã bị cỗ lực lượng này đẩy tới góc tường, sau đó lại thấy từ không trung bay tới một bóng người, chính là gã người hầu áo xám của Lam Hải. Đỗ Duy nhanh tay chống trụ, liền nghe thấy thanh âm Lam Hải truyền đến:
- Giúp ta chiếu cố cho hắn !
Lời còn chưa dứt, hai tuyệt đỉnh cường giả đã chính thức đối chiến !
Hai người đang đứng tại chỗ, bỗng nhiên Đỗ Duy lại cảm thấy hoa mắt, hai bóng người trong nháy mắt đều biến mất! Trong phòng lập tức như có ảo ảnh của hai người chớp động xung quanh, tốc độ cực mau khiến cho người ta hoa cả mắt. Cuối cùng, dường như đến cái bóng cũng hoàn toàn biến mất! Không thấy động tĩnh gì!
Tốc độ như đã đạt tới cực hạn, ngay cả Đỗ Duy là người có tai mắt nhanh nhạy mà cũng không thể bắt kịp được một chút bóng. Không khí chợt nóng chợt lạnh, Lam Hải dùng băng sương đấu khí, còn gã kia dùng hỏa diễm pháp thuật, hai luồng sáng một hồng một trắng trong phòng giao chiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong phạm vi hai người quyết chiến, rất nhanh liền xuất hiện không gian bị bóp méo đến quái dị, một là băng hàn tới cực điểm cùng hỏa diễm tới cực độ giao chiến vô số lần. Đỗ Duy cũng đã bắt đầu cảm thấy mắt mình đau nhức. Bởi đây là cuộc quyết chiến của hai đại cường giả nên cũng hoàn toàn khác biệt. Hai đại cường giả quyết đấu nhưng lại vô thanh vô tức, không giống như các cuộc chiến giữa các cao thủ đánh nhau đến kinh thiên động địa mà Đỗ Duy gặp trước đó. So với các cuộc chiến rung trời chuyển núi thì cuộc chiến của hai cao thủ này có thể nói là cực nhỏ. Trong cuộc chiến của cấp cường giả, không có cái gì là phá hủy hay cháy nổ, bởi vì bọn họ đã lĩnh ngộ tới bản chất của lực. Tất cả lực đều ngưng tụ tới một điểm, dù chỉ là một lực lượng nhỏ cũng đều quy về một điểm, tuyệt không có chút lực mảy may nào bị hao phí ra ngoài. Ở bậc thánh giai, cường giả quyết đấu tạo ra một quy tắc không gian xung quanh, bất kể bên trong chiến đấu kịch liệt đến thế nào thì cũng không có một tia lực nhỏ nào truyền đến Đỗ Duy ở góc tường cả!
Do Đỗ Duy cố căng mắt để theo dõi theo thân ảnh hai người đang chiến đấu nên mắt hắn rất nhanh bị nhức mỏi, nước mắt giàn dụa , hắn cũng tính là vượt qua khoảng không gian trống để đến xem hai người chiến đấu như thế nào? Nhưng không biết làm sao mà đi được?
Cuối cùng, hai người bắt đầu chuyển sang giao thủ như đánh bóng bàn, tốc độ lúc đó đồng thời chậm lại. Hai người cùng đứng ở trong vòng quy tắc không gian của riêng mình, động tác của hai người dưới con mắt của Đỗ Duy mà kể thì như phim quay chậm. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Đỗ Duy cảm thấy dù động tác của hai người thong thả tới cực điểm nhưng hắn ngẫm lại: nếu là chính mình đang trong vòng chiến, thay thế vị trí của 1 trong hai người để ngăn cản công kích của đối phương thì thực sự cảm thấy không thể chống cự được. Động tác của hai người chậm là bởi vì lúc này hai người đều bắt đầu vận dụng lực lượng của thánh giai cường giả để làm cải biến quy tắc không gian khiến cho đối phương không thể dùng tốc độ mà thủ thắng được, đem đấu khí phân tán vào không gian, tìm cách phong tỏa đường sống của đối phương! Động tác nhìn thấy thong thả vô hại, kỳ thực là do đã bị đối phương tạo ra một quy tắc hạn chế không gian, mỗi chút di chuyển đều cũng phải tốn đi rất nhiều khí lực để giải phá không gian quy tắc của đối phương. Lần này, Đỗ Duy cơ hồ cảm thấy mình quả thực đã được đại khai nhãn giới! Lúc trước hắn đã từng gặp được cấp bậc cao nhất đối quyết, đó chính là Gandaff cùng Hussein liên thủ đối phó long tộc tộc trưởng. Nhưng ngày hôm nay, hai cường giả này thực lực mặc dù không chắc hơn được mấy cường giả đại chiến lần trước, nhưng phương thức bọn họ chiến đấu lại làm cho trong lòng Đỗ Duy cuồng chấn!
Ma vũ song tu! Đây chính là chân chính ma vũ song tu!!!
Không gian giữa hai người không ngừng chuyển động, Lam Hải cùng vu sư áo trắng kia đều là một tay dùng đấu khí ngưng kết xuất ra vũ khí, dùng võ kỹ đánh nhau chết sống, trong khi tay kia lại không ngừng chỉ chỉ điểm điểm, xuất ra các dạng thủ thức, miệng hai người đều không ngừng nghỉ, không ngừng niệm các chú ngữ pháp thuật nhắm đối phương công kích. Mặc dù trong tay Đỗ Duy có sách vu thuật do Vu vương Cổ lan Tư lưu lại, bản thân hắn còn chưa tu luyện nhưng đối với vu thuật của Đại Tuyết Sơn cũng đã có hiểu đôi chút. Trong phút chốc, Đỗ Duy có thể nhận ra hai người đều đã thi triển ít nhất mười loại vu thuật!! Lúc này trông như thong thả chiến đấu, kỳ thực so với lúc tốc chiến không thấy cả bóng người còn thảm liệt gấp trăm lần. Lam Hải ban đầu thi triển là một loại "Toàn phong luân bàn", loại pháp thuật này để làm cho không khí xung quanh thân mình bay thật nhanh để tạo ra một cơn lốc xoáy khí bạo ngược, mỗi cỗ khí lưu đều trở nên sắc bén như đao phong, liên lục xoay chuyển cực nhanh, nếu địch nhân sa vào trong đó trong nháy mắt sẽ bị chém thành thịt vụn. Mà vu sư áo trắng kia lập tức xuất ra "Tuyết Sơn đại chân phù", pháp thuật này cũng là làm cho hết thảy mọi thứ xung quanh mình, bất kể là nhẹ như lông mao hay như không khí không sờ thấy, dưới pháp thuật tất cả đều trong nháy mắt ngưng kết trầm xuống, không chút động đậy. Trong truyền thuyết, loại pháp thuật này khi luyện tới cảnh giới cao thâm có thể đem không khí cũng ngưng kết lại, bằng mắt thường có thể thấy không khí xung quanh bị ngưng kết thành từng khối trong nháy mắt.
/434
|