Nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Duy, phó Giáo chủ Rames cười cười, tướng mạo hắn chẳng những đáng khinh, mà nói chuyện lại khô khan cụt lủn:
- Công tước đại nhân có lẽ đối với giáo chức thần điện chúng tôi có chút thành kiến. Ta không phủ nhận tại các nơi khác, có một ít giáo chức không xứng đáng với áo dòng trên người họ. Nhưng mà trong giáo phận của Đại Giáo chủ Maximus, tất cả chúng tôi, từng giáo chức đều nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn tiền lương của mình mà sống, tuyệt đối không có hành vi ăn bớt vào thuế tôn giáo của thần điện, lại càng không có tật tham lam hủ hóa.
Nói rồi, phó Giáo chủ Rames chỉ vào các món ngon trong chén đĩa trước mặt, cười nói:
- Hôm nay cũng là nhờ phúc của Công tước đại nhân mới có thể ăn ngon như vầy, ngày thường trong giáo viện, ta cùng Maximus đại nhân ăn cơm trưa cũng chỉ là một nồi đậu nấu thịt mà thôi.
Vẻ mặt Đỗ Duy có kỳ quái. Rames tiếp tục nói:
- Cho nên rượu… Maximus đại nhân hướng đến chủ trương tiết kiệm, rượu là thứ xa xỉ, lại lãng phí một lượng lớn lương thực mới cất thành. Cho nên trong giáo phận phía Bắc, Giáo chủ đại nhân thường hay khuyên tín đồ không nên đề cập tới việc uống rượu.
Nghe xong lời này, Đỗ Duy cẩn thận đánh giá lại mấy người này, bắt đầu có chút hoài nghi, có điều áo dòng trên người Maximus và Rames đều đã cũ, có nhiều chỗ bị sờn, mà tên Rhine này, áo giáp của hắn cũng rất cũ, đôi dày da hắn mang rõ ràng cũng đã dùng lâu lắm rồi.
Mấy tên này vừa mới lên thuyền của mình, trước giờ chưa từng qua lại với mình, nếu phải nói dối thật sự cũng không phải ngụy trang như vậy trước mặt mình.
Hơn nữa, tên Rhine này là một người không có tâm cơ, tuyệt đối không giống một người nói dối.
Chẳng lẽ… mấy giáo chức này thật sự là loại người một trong một vạn, là những tín đồ thật sự trung thành?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Duy không khỏi có vài phần kính trọng, lại cho người mang đến một thùng rượu cười nói:
- Đã như vậy, hôm nay ta đãi khách, xin để cho vị kỵ sỹ này uống một hồi cho thống khoái.
Nhưng Rhine sau khi uống xong một thùng liền thành thật buông thùng rượu xuống, nghiêm nghị nói:
- Cảm ơn Công tước đại nhân, có điều, một thùng là đủ rồi. Ta phụ trách bảo vệ sự an toàn của cha nuôi nên không dám uống nhiều.
Đỗ Duy liếc nhìn Maximus, Maximus cười nói:
- À, đúng vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ do ta nuôi lớn, ta đã làm lễ chánh thức cho nó, nó đã nhận ta làm cha nuôi.
Đỗ Duy gật gật đầu, lại nhìn Rhine, hắn bỗng nhiên giật mình, ánh mắt dừng lại trên huy chương kỵ sỹ trên ngực Rhine không khỏi có chút ngạc nhiên.
Hussein là thân tín bên cạnh Đỗ Duy, vốn là kỵ sỹ lâu năm trong thần thánh kỵ sỹ đoàn, ngày thường Hussein cũng đã đem các dấu hiệu phân biệt cấp bậc thân phận kỵ sỹ trên huy chương thần thánh kỵ sỹ nói cho Đỗ Duy biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Theo lẽ thường mà nói, trên ngực thần thánh kỵ sỹ đều đeo hai cái huy chương, một cái do hiệp hội kỵ sỹ phát cho tượng trưng cho cấp bậc kỵ sỹ chính thức, cái còn lại là huy chương đại biểu cho thân phận trong thần thánh kỵ sỹ đoàn.
Nhưng mà trên ngực của Rhine lại không có huy chương của hiệp hội kỵ sỹ… đó chính là hắn không có cấp bậc kỵ sỹ chính thức?!
Mà ngay cả cái huy chương duy nhất tượng trưng cho thân phận thần thánh kỵ sỹ của hắn, theo cấp bậc mà Hussein đã nói cho Đỗ Duy, cái huy chương trên ngực Rhine là cấp thấp nhất trong thần thánh kỵ sỹ đoàn!
Một cái huy chương "Thần thánh kỵ sỹ dự bị!"
Là dự bị! Có nghĩa là một người to lớn như vậy nhưng cũng không được xem là thần thánh kỵ sỹ chính thức mà chỉ là một người dự bị mà thôi.
Đỗ Duy cũng không phải ngu tới mức thấy tên kia to xác liền cho rằng hắn có bản sự lợi hại, nhưng mà Maximus dám dẫn theo một hộ vệ như vậy bên người, một điểm ấy thôi cũng có thể khẳng định Rhine tất nhiên có bản lĩnh xuất sắc.
Chỉ là một… kỵ sỹ dự bị?
Đỗ Duy giật mình, liền cố ý hỏi:
- Rhine có thân phận thần thánh kỵ sỹ, vậy ngày thường hắn cũng có tiền lương. Ta nghe nói Giáo Hội đối với thần thánh kỵ sỹ cực kỳ ưu đãi. Như vậy chẳng lẽ ngày thường Rhine kỵ sỹ không có uống rượu?
Rames xem ra là một người rất am hiểu cách quan sát người khác, sau khi nghe vậy liền cười nói:
- Việc này…Rhine cũng không phải là thần thánh kỵ sỹ chính thức, vì để tiện đi theo giáo chủ đại nhân nên mới đeo lên một cái danh hiệu mà thôi.
Maximus lại cười nhẹ nhàng nói:
- Rhine đi theo ta cũng lâu rồi, ta cũng không muốn rời xa hắn. Công tước đại nhân ngài cũng biết, nếu muốn trở thành thần thánh kỵ sỹ chính thức thì phải rời đi đến tổng bộ thần thánh kỵ sỹ đoàn để nhận huấn luyện nghiêm khắc. Đứa nhỏ này ở với ta hơn mười năm qua chưa có rời ta, ta cũng không nỡ để nó rời đi, cho nên, cũng chỉ để hắn mang trên người một cái tên mà thôi.
Dừng một chút, ông lại cười nói tiếp:
- Hơn nữa, Rhine thật sự không có luyện qua võ thuật hay kiếm thuật, nó chỉ cậy vào sức mạnh bản thân mà thôi. Không dám nói dối ngài, tới giờ này, ngay cả kiếm thuật cơ bản nó cũng chưa học qua. Cho nên, dù nó có tham gia huấn luyện thần thánh kỵ sỹ, quá nữa là sẽ không thể thông qua. Rames nói đúng, cho hắn mang một cái thân phận kỵ sỹ dự bị cũng chỉ để thuận tiện đi theo bên ta trên danh nghĩa mà thôi.
Tới đây, Đỗ Duy cũng không muốn hỏi thêm nữa. Mấy người họ tùy ý nói chuyện một chút về phong cảnh các địa phương vùng Tây Bắc, nói một ít sự tình trong giáo phận.
Sau khi dùng cơm xong, Đỗ Duy đang muốn tiễn bọn họ về khoang thuyền nghỉ ngơi, bỗng nhiên Raoen từ bên ngoài đi đến, thần sắc có chút khẩn trương, sau khi vào cửa liền nói:
- Công tước đại nhân, khúc sông phía trước có chút cổ quái.
- Làm sao?
Raoen hơi do dự. Đỗ Duy nói tiếp:
- Cứ nói thẳng đi.
- Vâng!
Vẻ mặt Raoen trịnh trọng:
- Phía trước là khúc sông hẹp nhất ở đây, có một cái thuyền lớn chắn ngang tại giữa dòng ngăn đường của chúng ta. Chúng ta đã đánh cờ hiệu bảo bọn họ nhường đường, bọn họ trả lời là thuyền họ bị phá hủy.
- Không thể đi vòng qua sao? - Đỗ Duy nhíu mày.
- Đại nhân.
Raoen hít một hơi thật sâu:
- Thuyền bọn họ không nhỏ, hơn nữa lại chắn ngang tại khúc sông, bọn họ còn thả xuống mấy thuyền nhỏ xung quanh, người đọc hiệu cờ của chúng ta cho biết, đối phương nói bọn họ chuẩn bị cho thuyền nhỏ vận chuyển hàng hóa của thuyền lớn đến bờ sông. Nhưng mà cứ như vậy sẽ chặn mặt sông, chúng ta không thể đi qua, hơn nữa tôi thấy thuyền nhỏ này hơi lạ… tôi đã cho thuyền chậm lại, bảo mọi người đề phòng gặp chuyện bất ngờ.
Đỗ Duy ậm ừ, sắc mặt cũng không biết là vui hay giận, chỉ lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn Maximus.
Quả nhiên sắc mặt của Rames lập tức biến đổi, nhưng sắc mặt Maximus vẫn thong dong, chỉ hướng Đỗ Duy nhìn thoáng qua, lập tức thở dài nói:
- Công tước đại nhân, xem ra chúng ta gây phiền toái cho ngài rồi.
- Phiền toái? - Đỗ Duy cười cười.
Maximus xem ra có chút khó xử, trầm ngâm một chút:
- Công tước đại nhân, như vầy đi, phiền ngài dừng thuyền, sau đó cho chúng tôi một cái thuyền nhỏ, chúng tôi đi lên bờ. Sự việc này là nhắm vào chúng tôi, ngài thân phận tôn quý, không nên dính vào phiền phức không đáng.
Lời này nói ra đã khẳng định suy nghĩ trong lòng Đỗ Duy:
- Giáo chủ đại nhân nói gì… giữa ban ngày ban mặt, ngài thân là Giáo chủ một giáo phận, lẽ nào còn có người dám ở giữa đường công nhiên chặn ngài lại sao? Lẽ nào là mệnh lệnh của Giáo Hoàng?"
Phó Giáo chủ Rames hừ một tiếng:
- Đức Giáo Hoàng như thế nào lại làm ra loại sự tình này! Hừ, Giáo Hoàng muốn gặp mặt Giáo chủ đại nhân của chúng tôi, chỉ có điều…
Nói đến đây, Maximus ho khan một tiếng, Rames liền nhanh chóng im lặng.
- Công tước đại nhân, hay là cho chúng ta một con thuyền nhỏ để chúng ta lên bờ đi.
Vẻ mặt Maximus thành khẩn:
- Đây là việc nội bộ của thần điện chúng tôi, nếu làm dính líu đến ngài, sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho ngài. Ta cảm ơn ngài đã cho chúng ta lên thuyền, nhưng mà ta không thể để cho ngài phải gánh lấy sự việc này.
Nói xong, ông quay nhìn Rhine nói gọn:
- Rhine, mấy tên hôm trước tìm đến đây, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi.
- Vâng, thưa cha, ngài chờ ở đây, con ra ngoài xử lý bọn họ!
Anh chàng to xác đó nghe xong, lập tức vứt bỏ cái đùi trâu trong tay, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Raoen nhìn Đỗ Duy chờ lệnh.
Đỗ Duy nhìn Maximus rồi lại nhìn nhìn Raoen.
Đúng thật là Đỗ Duy không muốn dính vào mấy việc như vầy… nhưng mà, người ta ở trên thuyền của mình, có việc tới cửa liền đem người ta đuổi đi... Việc này truyền ra ngoài, từ nay về sau, đường đường công tước Hoa Tulip còn mặt mũi nào ra ngoài? Mất hết mặt mũi!
Hơn nữa, xem tình hình, đại khái là thần điện đấu tranh nội bộ.
Nội bộ lủng củng… rất tốt! Quả thật rất tốt!
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy vẫn không đổi sắc mặt nói:
- Xin Giáo chủ đại nhân cứ an tâm ngồi đây. Đã ở trên thuyền của ta thì là khách quý của ta. Tulip mặc dù không phải giỏi giang gì, nhưng cũng không dễ dàng bị người khác dọa nạt.
Sau đó Đỗ Duy đứng lên, quay sang Raoen hạ lệnh:
- Đi, đem cờ Tupip của ta treo lên! Ta muốn xem ai dám ở trên đường chặn thuyền của ta!
Sau khi Raoen đi ra, Đỗ Duy liếc Maximus một cái thật sâu, trầm giọng nói:
- Giáo chủ đại nhân, người không cần đề cập đến chuyện xuống thuyền, ngài đã ở trên thuyền của ta, mặc kệ ngài có bỏ thuyền hay không ta đều không thể tránh được cái phiền phức này. Mặc kệ như thế nào, ngài ở trên thuyền của ta thì là khách của ta, nếu để khách ở trên địa bàn của ta chịu tổn hại, từ nay về sau công tước Hoa Tulip ta còn dùng người được sao?
Sau đó, hắn bước tới hai bước, thấp giọng nói:
- Rốt cuộc là phiền toái như thế nào, ta cho rằng ngài nên nói cho ta biết một ít.
Trong mắt Maximus hiện lên một tia cảm kích, sau đó thở dài một hơi, không trực tiếp trả lời Đỗ Duy mà lại hời hợt nói một câu:
- Đức Giáo Hoàng trong vòng hai năm nay thân thể càng ngày càng kém…
Lời này dường như cùng câu hỏi của Đỗ Duy không hề có liên quan gì, nhưng Đỗ Duy vừa nghe thấy, lập tức trong lòng hiểu được ngay, trên mặt hơi cười cười, sau đó quay nhìn Rames, hỏi một cách thần bí:
- Có phải là người phương Nam?
Rames do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Có lẽ là giáo phận Đông Nam.
Đỗ Duy nghe đến đó, trong lòng cũng an tâm hơn một chút, lập tức liền nghĩ ra một kế.
Tranh đấu trong giáo hội sao? Nếu sự tình là như thế, ông muốn ta tránh ta cũng sẽ không tránh!
Hắn cố ý lộ vẻ giận, to giọng nói:
- Người của giáo phận Đông Nam cả gan nhúng tay vào việc của khu Bắc! Có thật các người nghĩ ở đây không có ai sao?
Nói xong, Đỗ Duy bước ra ngoài khoang thuyền.
- Công tước đại nhân có lẽ đối với giáo chức thần điện chúng tôi có chút thành kiến. Ta không phủ nhận tại các nơi khác, có một ít giáo chức không xứng đáng với áo dòng trên người họ. Nhưng mà trong giáo phận của Đại Giáo chủ Maximus, tất cả chúng tôi, từng giáo chức đều nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn tiền lương của mình mà sống, tuyệt đối không có hành vi ăn bớt vào thuế tôn giáo của thần điện, lại càng không có tật tham lam hủ hóa.
Nói rồi, phó Giáo chủ Rames chỉ vào các món ngon trong chén đĩa trước mặt, cười nói:
- Hôm nay cũng là nhờ phúc của Công tước đại nhân mới có thể ăn ngon như vầy, ngày thường trong giáo viện, ta cùng Maximus đại nhân ăn cơm trưa cũng chỉ là một nồi đậu nấu thịt mà thôi.
Vẻ mặt Đỗ Duy có kỳ quái. Rames tiếp tục nói:
- Cho nên rượu… Maximus đại nhân hướng đến chủ trương tiết kiệm, rượu là thứ xa xỉ, lại lãng phí một lượng lớn lương thực mới cất thành. Cho nên trong giáo phận phía Bắc, Giáo chủ đại nhân thường hay khuyên tín đồ không nên đề cập tới việc uống rượu.
Nghe xong lời này, Đỗ Duy cẩn thận đánh giá lại mấy người này, bắt đầu có chút hoài nghi, có điều áo dòng trên người Maximus và Rames đều đã cũ, có nhiều chỗ bị sờn, mà tên Rhine này, áo giáp của hắn cũng rất cũ, đôi dày da hắn mang rõ ràng cũng đã dùng lâu lắm rồi.
Mấy tên này vừa mới lên thuyền của mình, trước giờ chưa từng qua lại với mình, nếu phải nói dối thật sự cũng không phải ngụy trang như vậy trước mặt mình.
Hơn nữa, tên Rhine này là một người không có tâm cơ, tuyệt đối không giống một người nói dối.
Chẳng lẽ… mấy giáo chức này thật sự là loại người một trong một vạn, là những tín đồ thật sự trung thành?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Duy không khỏi có vài phần kính trọng, lại cho người mang đến một thùng rượu cười nói:
- Đã như vậy, hôm nay ta đãi khách, xin để cho vị kỵ sỹ này uống một hồi cho thống khoái.
Nhưng Rhine sau khi uống xong một thùng liền thành thật buông thùng rượu xuống, nghiêm nghị nói:
- Cảm ơn Công tước đại nhân, có điều, một thùng là đủ rồi. Ta phụ trách bảo vệ sự an toàn của cha nuôi nên không dám uống nhiều.
Đỗ Duy liếc nhìn Maximus, Maximus cười nói:
- À, đúng vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ do ta nuôi lớn, ta đã làm lễ chánh thức cho nó, nó đã nhận ta làm cha nuôi.
Đỗ Duy gật gật đầu, lại nhìn Rhine, hắn bỗng nhiên giật mình, ánh mắt dừng lại trên huy chương kỵ sỹ trên ngực Rhine không khỏi có chút ngạc nhiên.
Hussein là thân tín bên cạnh Đỗ Duy, vốn là kỵ sỹ lâu năm trong thần thánh kỵ sỹ đoàn, ngày thường Hussein cũng đã đem các dấu hiệu phân biệt cấp bậc thân phận kỵ sỹ trên huy chương thần thánh kỵ sỹ nói cho Đỗ Duy biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Theo lẽ thường mà nói, trên ngực thần thánh kỵ sỹ đều đeo hai cái huy chương, một cái do hiệp hội kỵ sỹ phát cho tượng trưng cho cấp bậc kỵ sỹ chính thức, cái còn lại là huy chương đại biểu cho thân phận trong thần thánh kỵ sỹ đoàn.
Nhưng mà trên ngực của Rhine lại không có huy chương của hiệp hội kỵ sỹ… đó chính là hắn không có cấp bậc kỵ sỹ chính thức?!
Mà ngay cả cái huy chương duy nhất tượng trưng cho thân phận thần thánh kỵ sỹ của hắn, theo cấp bậc mà Hussein đã nói cho Đỗ Duy, cái huy chương trên ngực Rhine là cấp thấp nhất trong thần thánh kỵ sỹ đoàn!
Một cái huy chương "Thần thánh kỵ sỹ dự bị!"
Là dự bị! Có nghĩa là một người to lớn như vậy nhưng cũng không được xem là thần thánh kỵ sỹ chính thức mà chỉ là một người dự bị mà thôi.
Đỗ Duy cũng không phải ngu tới mức thấy tên kia to xác liền cho rằng hắn có bản sự lợi hại, nhưng mà Maximus dám dẫn theo một hộ vệ như vậy bên người, một điểm ấy thôi cũng có thể khẳng định Rhine tất nhiên có bản lĩnh xuất sắc.
Chỉ là một… kỵ sỹ dự bị?
Đỗ Duy giật mình, liền cố ý hỏi:
- Rhine có thân phận thần thánh kỵ sỹ, vậy ngày thường hắn cũng có tiền lương. Ta nghe nói Giáo Hội đối với thần thánh kỵ sỹ cực kỳ ưu đãi. Như vậy chẳng lẽ ngày thường Rhine kỵ sỹ không có uống rượu?
Rames xem ra là một người rất am hiểu cách quan sát người khác, sau khi nghe vậy liền cười nói:
- Việc này…Rhine cũng không phải là thần thánh kỵ sỹ chính thức, vì để tiện đi theo giáo chủ đại nhân nên mới đeo lên một cái danh hiệu mà thôi.
Maximus lại cười nhẹ nhàng nói:
- Rhine đi theo ta cũng lâu rồi, ta cũng không muốn rời xa hắn. Công tước đại nhân ngài cũng biết, nếu muốn trở thành thần thánh kỵ sỹ chính thức thì phải rời đi đến tổng bộ thần thánh kỵ sỹ đoàn để nhận huấn luyện nghiêm khắc. Đứa nhỏ này ở với ta hơn mười năm qua chưa có rời ta, ta cũng không nỡ để nó rời đi, cho nên, cũng chỉ để hắn mang trên người một cái tên mà thôi.
Dừng một chút, ông lại cười nói tiếp:
- Hơn nữa, Rhine thật sự không có luyện qua võ thuật hay kiếm thuật, nó chỉ cậy vào sức mạnh bản thân mà thôi. Không dám nói dối ngài, tới giờ này, ngay cả kiếm thuật cơ bản nó cũng chưa học qua. Cho nên, dù nó có tham gia huấn luyện thần thánh kỵ sỹ, quá nữa là sẽ không thể thông qua. Rames nói đúng, cho hắn mang một cái thân phận kỵ sỹ dự bị cũng chỉ để thuận tiện đi theo bên ta trên danh nghĩa mà thôi.
Tới đây, Đỗ Duy cũng không muốn hỏi thêm nữa. Mấy người họ tùy ý nói chuyện một chút về phong cảnh các địa phương vùng Tây Bắc, nói một ít sự tình trong giáo phận.
Sau khi dùng cơm xong, Đỗ Duy đang muốn tiễn bọn họ về khoang thuyền nghỉ ngơi, bỗng nhiên Raoen từ bên ngoài đi đến, thần sắc có chút khẩn trương, sau khi vào cửa liền nói:
- Công tước đại nhân, khúc sông phía trước có chút cổ quái.
- Làm sao?
Raoen hơi do dự. Đỗ Duy nói tiếp:
- Cứ nói thẳng đi.
- Vâng!
Vẻ mặt Raoen trịnh trọng:
- Phía trước là khúc sông hẹp nhất ở đây, có một cái thuyền lớn chắn ngang tại giữa dòng ngăn đường của chúng ta. Chúng ta đã đánh cờ hiệu bảo bọn họ nhường đường, bọn họ trả lời là thuyền họ bị phá hủy.
- Không thể đi vòng qua sao? - Đỗ Duy nhíu mày.
- Đại nhân.
Raoen hít một hơi thật sâu:
- Thuyền bọn họ không nhỏ, hơn nữa lại chắn ngang tại khúc sông, bọn họ còn thả xuống mấy thuyền nhỏ xung quanh, người đọc hiệu cờ của chúng ta cho biết, đối phương nói bọn họ chuẩn bị cho thuyền nhỏ vận chuyển hàng hóa của thuyền lớn đến bờ sông. Nhưng mà cứ như vậy sẽ chặn mặt sông, chúng ta không thể đi qua, hơn nữa tôi thấy thuyền nhỏ này hơi lạ… tôi đã cho thuyền chậm lại, bảo mọi người đề phòng gặp chuyện bất ngờ.
Đỗ Duy ậm ừ, sắc mặt cũng không biết là vui hay giận, chỉ lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn Maximus.
Quả nhiên sắc mặt của Rames lập tức biến đổi, nhưng sắc mặt Maximus vẫn thong dong, chỉ hướng Đỗ Duy nhìn thoáng qua, lập tức thở dài nói:
- Công tước đại nhân, xem ra chúng ta gây phiền toái cho ngài rồi.
- Phiền toái? - Đỗ Duy cười cười.
Maximus xem ra có chút khó xử, trầm ngâm một chút:
- Công tước đại nhân, như vầy đi, phiền ngài dừng thuyền, sau đó cho chúng tôi một cái thuyền nhỏ, chúng tôi đi lên bờ. Sự việc này là nhắm vào chúng tôi, ngài thân phận tôn quý, không nên dính vào phiền phức không đáng.
Lời này nói ra đã khẳng định suy nghĩ trong lòng Đỗ Duy:
- Giáo chủ đại nhân nói gì… giữa ban ngày ban mặt, ngài thân là Giáo chủ một giáo phận, lẽ nào còn có người dám ở giữa đường công nhiên chặn ngài lại sao? Lẽ nào là mệnh lệnh của Giáo Hoàng?"
Phó Giáo chủ Rames hừ một tiếng:
- Đức Giáo Hoàng như thế nào lại làm ra loại sự tình này! Hừ, Giáo Hoàng muốn gặp mặt Giáo chủ đại nhân của chúng tôi, chỉ có điều…
Nói đến đây, Maximus ho khan một tiếng, Rames liền nhanh chóng im lặng.
- Công tước đại nhân, hay là cho chúng ta một con thuyền nhỏ để chúng ta lên bờ đi.
Vẻ mặt Maximus thành khẩn:
- Đây là việc nội bộ của thần điện chúng tôi, nếu làm dính líu đến ngài, sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho ngài. Ta cảm ơn ngài đã cho chúng ta lên thuyền, nhưng mà ta không thể để cho ngài phải gánh lấy sự việc này.
Nói xong, ông quay nhìn Rhine nói gọn:
- Rhine, mấy tên hôm trước tìm đến đây, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi.
- Vâng, thưa cha, ngài chờ ở đây, con ra ngoài xử lý bọn họ!
Anh chàng to xác đó nghe xong, lập tức vứt bỏ cái đùi trâu trong tay, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Raoen nhìn Đỗ Duy chờ lệnh.
Đỗ Duy nhìn Maximus rồi lại nhìn nhìn Raoen.
Đúng thật là Đỗ Duy không muốn dính vào mấy việc như vầy… nhưng mà, người ta ở trên thuyền của mình, có việc tới cửa liền đem người ta đuổi đi... Việc này truyền ra ngoài, từ nay về sau, đường đường công tước Hoa Tulip còn mặt mũi nào ra ngoài? Mất hết mặt mũi!
Hơn nữa, xem tình hình, đại khái là thần điện đấu tranh nội bộ.
Nội bộ lủng củng… rất tốt! Quả thật rất tốt!
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy vẫn không đổi sắc mặt nói:
- Xin Giáo chủ đại nhân cứ an tâm ngồi đây. Đã ở trên thuyền của ta thì là khách quý của ta. Tulip mặc dù không phải giỏi giang gì, nhưng cũng không dễ dàng bị người khác dọa nạt.
Sau đó Đỗ Duy đứng lên, quay sang Raoen hạ lệnh:
- Đi, đem cờ Tupip của ta treo lên! Ta muốn xem ai dám ở trên đường chặn thuyền của ta!
Sau khi Raoen đi ra, Đỗ Duy liếc Maximus một cái thật sâu, trầm giọng nói:
- Giáo chủ đại nhân, người không cần đề cập đến chuyện xuống thuyền, ngài đã ở trên thuyền của ta, mặc kệ ngài có bỏ thuyền hay không ta đều không thể tránh được cái phiền phức này. Mặc kệ như thế nào, ngài ở trên thuyền của ta thì là khách của ta, nếu để khách ở trên địa bàn của ta chịu tổn hại, từ nay về sau công tước Hoa Tulip ta còn dùng người được sao?
Sau đó, hắn bước tới hai bước, thấp giọng nói:
- Rốt cuộc là phiền toái như thế nào, ta cho rằng ngài nên nói cho ta biết một ít.
Trong mắt Maximus hiện lên một tia cảm kích, sau đó thở dài một hơi, không trực tiếp trả lời Đỗ Duy mà lại hời hợt nói một câu:
- Đức Giáo Hoàng trong vòng hai năm nay thân thể càng ngày càng kém…
Lời này dường như cùng câu hỏi của Đỗ Duy không hề có liên quan gì, nhưng Đỗ Duy vừa nghe thấy, lập tức trong lòng hiểu được ngay, trên mặt hơi cười cười, sau đó quay nhìn Rames, hỏi một cách thần bí:
- Có phải là người phương Nam?
Rames do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Có lẽ là giáo phận Đông Nam.
Đỗ Duy nghe đến đó, trong lòng cũng an tâm hơn một chút, lập tức liền nghĩ ra một kế.
Tranh đấu trong giáo hội sao? Nếu sự tình là như thế, ông muốn ta tránh ta cũng sẽ không tránh!
Hắn cố ý lộ vẻ giận, to giọng nói:
- Người của giáo phận Đông Nam cả gan nhúng tay vào việc của khu Bắc! Có thật các người nghĩ ở đây không có ai sao?
Nói xong, Đỗ Duy bước ra ngoài khoang thuyền.
/434
|