Không thể phủ nhận rằng đích thực Đỗ Duy có chút phiền não.
Mà Đỗ Duy trong lòng có chút bực bội, chính là bởi vì hắn chợt nhận ra rằng thứ làm cho chính mình phiền lòng hoàn toàn là do mình đã "động tâm" rồi.
Bình tâm mà nói, bất cứ người đàn ông có tâm sinh lý bình thường trên thế giới một khi đối mặt với hầu tước phu nhân Listeria đều rất khó không động tâm.
Nếu như có thể nói một lời thật lòng chính là :
- Cô ta quả thật rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho đàn ông không thể chối từ! Đừng nói đến những thứ khác, thử nghĩ đến sự thiên vị của thần linh khi tạo nên một thân hình tuyệt mĩ….có thể khiến vô số đàn ông ngày đêm mơ tưởng trong mộng có thể ôm nàng vào ngực…là như thế nào đắc ý thỏa mãn?
Một người có sắc đẹp cực hạn như vậy, sở hữu gia tài triệu vạn, càng khó có được hơn nữa chính là trí thông minh phi thường, Đỗ Duy có thể tin tưởng rằng nếu như mình cưới nàng thì nàng nhất định sẽ một lòng đối với mình.
Một người đàn bà như vậy, thử hỏi ai không động tâm chứ?
Mặc dù Đỗ Duy không phải là một tên sắc quỷ, nhưng xét từ trong ra ngòai mà nói, hắn đích thực là một người đàn ông bình thường đó.
Mà quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng của Listeria:
- Sau này trong sự nghiệp của ngài thì gia tộc Listeria sẽ không hề tiếc điều gì mà luôn trung thành tin tưởng ủng hộ ngài!
Tựa như là một câu hứa hẹn….hoặc có thể nói là "điều kiện trao đổi", đối với Đỗ Duy mà nói xem ra càng có ý nghĩa đặc thù !!
Đỗ Duy biết rõ muốn chính mình có thể đứng vững tại Tây Bắc, chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, xây dựng thế lực của mình…..đồng thời chuẩn bị hòan hảo hết thảy mọi thứ để nghênh đón đại lọan tại Tây Bắc trong những năm tới…..hắn cần Tiền !
Phải ! Tiền, rất rất nhiều tiền!
Hắn cần xây dựng sự nghiệp tại Tây Bắc, Tòa thành kì tích chỉ là sự khởi đầu, ngay sát biên giới là một khu vực hỗn lọan đáng sợ, tương lai nhất định đại lọan. Đối với tỉnh của Đỗ Duy là địa phương nguy hiểm nhất! Chỉ có một tòa thành Lâu Lan hùng mạnh thôi đích xác là không đủ ! Kế hoạch của hắn là ở Tây Bắc thành lập những tòa thành mạnh mẽ như vậy, dùng công sự vững chắc cùng với tinh binh để chống lại kỵ binh của các tộc khác!
Thử nghĩ lại mà xem, ngày đó tại phủ tổng đốc Bohan, một bộ lạc nhỏ vì khiếp sợ tướng quân Ron Barton có thể tùy tiện xuất ra mấy vạn chiến mã hạng nhất…Vậy những tộc khác ở đây bọn họ ôm bao nhiêu chiến mã? Bao nhiêu thiết kỵ?!?
Tuy nhiên xây dựng Tòa thành kỳ tích tuy Đỗ Duy dựa vào "suối thời gian trôi qua" cùng Kèn hiệu sinh mệnh của tộc Người Cây nhưng cũng đã tốn hao mấy trăm vạn đồng vàng! Mà quan trọng hơn chính là lọai nước suối này không thể cung cấp vô hạn. Đáng chết hơn, thứ này chỉ có tại phía Rừng rậm Đóng băng, vận chuyển một chuyến là cực kỳ phiền tóai, chỉ có cường giả như Hussein mới có bản lĩnh xâm nhập an tòan ……Hơn nữa, đừng quên , cái thứ chết tiệt này cũng không phải năm nào cũng có ! Căn cứ vào lời nói của tộc Người Cây, dòng suối kia khô cạn đã lâu, dù cho mười năm không ra một giọt nước cũng không có gì kỳ quái.
Cho nên, Đỗ Duy căn bản không thể dùng thứ này để kiến thiết Tây Bắc. Lọai nước thần kỳ này, đối với hắn mà nói là xa xỉ phẩm, dùng một chút liền thiếu một chút.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy trong lòng thở dài :
-Hussein đi Rừng rậm Đóng băng còn chưa trở về, hy vọng lần này có thể mang về một ít.
Tuy thế, dù cho Hussein có thể mang nước suối đến, Đỗ Duy đã quyết định đến thời điểm quan trọng mới sử dụng một phần nhỏ thứ này----có trời mới biết khi dùng hết có thể tìm được nguồn bổ sung hay không!Cái nguồn suối kia, nói khô là khô, một khi khô cạn thì lần ra nước sau chẳng biết là bao giờ!
Trước tiên là dùng nước suối triễn lãm "thần tích", thu một lượng lớn lương thực, sau đó trong thời gian ngắn thúc giục người cây đến kiến tạo thành mới…. Làm lớn như vậy Đỗ Duy tất đã có tính tóan.
Thu một lượng lớn lương thực cùng với việc trong ba tháng thành lập thành mới đích thực là Đỗ Duy cố ý…Hắn vừa mới đến đây, ở giữa bầy hổ sói, hắn cần phải nhanh chóng đứng vững, đổi lại mà nói là "triển lãm thực lực", đồng thời lấy thủ đọan nhanh nhất, trực tiếp nhất , làm cho mọi người đối với mình thực lòng tín phục!
Theo như kết quả thu được như trên, hắn đã làm được. Câu chuyện về tòa thành "kỳ tích" ở tây bắc được truyền ra ngòai, ở vùng Tây Bắc này không người nào là không biết; đến cả các vùng khác trên đại lục cũng có nhiều lời đồn đãi.
Dù thế nào đi nữa, cái thần tích này một, hai lần còn có thể. Còn nhiều hơn nữa, Đỗ Duy cũng không có lọai bản sự này.
Cho nên, đối với một, hai cái kỳ tích chấn nhiếp này, chính mình cũng thấy hoài nghi cùng hy vọng về tương lai của nó. Sau này muốn phát triển và đứng vững tại Tây Bắc…. phải dựa vào chân chính thực lực của Đỗ Duy!
Tiền ! Cần phải là số tiền thật lớn!
Mấy trăm vạn! Thậm chí là mấy ngàn vạn đồng vàng!
Cái gì mà tù nhân nổi lọan của thành Tai To, hoặc là lặng lẽ mua nô lệ, hoặc Ron Barton tướng quân triệu tập bộ hạ cũ…. mấy cái này đều là chuyện nhỏ mà thôi. Mà muốn tại nơi này đứng vững, xây dựng căn cứ đồng thời tranh phong với các thế lực quân phiệt , Đỗ Duy phải thành lập một quân đòan tinh nhuệ của chính mình.
Mà muốn phát triển quân đội, vấn đề còn lại chính là phải tốn nhiều tiền.
Quân đoàn Tây Bắc có hai mươi vạn quân chiến đấu, ba vạn quân hậu cần…. đây chính là một trong những quân đòan tinh nhuệ nhất đế quốc! Muốn đối kháng với tập đòan quân sự khổng lồ như vậy, Đỗ Duy ít nhất phải có mười vạn hùng binh , nói chuyện với có chút cân lượng!
Ngoài hành lang Tây Bắc ra, ở sau sa mạc còn có dị tộc thảo nguỵên có mối hận thù sâu đậm với đế quốc ! Dân tộc đó mặt dù chỉ có trăm vạn dân cư nhưng hầu như mỗi người dân đều có thể trở thành kỵ binh, quả là một dân tộc cường hãn…. Kỵ binh thảo nguyên rất khủng bố, Đỗ Duy từng đọc qua không ít văn kiện đựơc trình lên, dân tộc kia thiện về cưỡi ngựa, mỗi một thanh niên trưởng thành qua một chút huấn luyện liền trở thành một kỵ binh dũng mãnh. Đáng sợ chính là tòan dân bọn họ đều có thể trở thành kỵ binh!
Ôi, muốn đối kháng với kẻ địch đáng sợ như vậy, tương lai nếu như giao chiến Đỗ Duy cần bao nhiêu quân mới đủ?
Hơn nữa còn phải kiến tạo bao nhiêu tường thành phòng ngự? Phải trữ bao nhiêu lương thảo, vũ khí, áo giáp?
Dựa vào việc buôn bán ở đế đô, dựa vào buôn bán hàng hóa đến từ phía bắc Rừng rậm Đóng băng…thực quả là không đủ.
Ngay cả kế họach hung hăng lừa bịp Liên hợp vương quốc Nam dương kia một khi đạt thành cũng không đủ so với tính tóan của Đỗ Duy.
Không có mấy ngàn vạn đồng vàng thì đừng mơ đến việc thành lập thế lực tại Tây Bắc.
Vấn đề lớn nhất của Đỗ Duy là…. Nếu như ở một địa phương khác, một gia tộc có thể trong thời gian mười năm, một trăm năm chậm rãi phát triển…nhưng Đỗ Duy thì không thể, hắn chỉ có vài năm thời gian, thậm chí có thể ngắn hơn nữa!
Biện pháp duy nhất chính là dùng tiền vàng để đổi lại tốc độ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Phú hào đại lục, gia tộc Listeria hả…. . Đỗ Duy dường như như nghe thấy được lại câu nói hầu tước phu nhân nói với mình trước khi đi.
Sau bữa tiệc, khách mời phần lớn đều rời đi. Đặc biệt là Tây Bắc quân đội-tướng quân Tatara, vì có sự tình khẩn cấp phải trở về trong đêm. Chỉ là trước khi đi đối với Đỗ Duy đích thực rất khách khí làm cho hắn trong lòng rất nghi hoặc. Sau khi Tatara đi rồi, nghe các khách mời đứng đàm luận mới biết vị tướng quân quân đòan trưởng kia - Tây Bắc quân phiệt tướng quân Ruga, cũng là một trong những người ái mộ phu nhân Listeria.
Phong tục của đế quốc Roland, vô luận là pháp luật hay tôn giáo, đều không cấm phụ nữ tái giá, hơn nữa trong quý tộc điều này lại càng bình thường . Chỉ có điều vị hầu tước phu nhân Listeria này, trong giới quý tộc nổi tiếng được công chúng yêu mến nhất. Hôm nay lại chủ động đối với vị thiếu niên công tước này có cử chỉ thân mật, thật sự khiến cho không ít người bất ngờ. Thêm nữa còn có ý muốn cùng vị này tiến tới làm cho mọi người trong lòng thở dài không thôi.
Đỗ Duy tâm lý phiền lọan, bồi tiếp mọi người không khỏi lộ ra vài phần lấy lệ cho qua, mọi người cũng chỉ cho là ngài công tước này nóng lòng thoát thân để đi gặp người đẹp mà thôi.
Yến hội kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, một ít khách nhân không rời đi, tất nhiên có người đến hầu hạ rồi dẫn về phòng khách nghỉ ngơi.
Đỗ Duy đuổi những người hầu đi rồi lặng lẽ một mình lên lầu trở về phòng. Chỉ là trong lòng không ngừng suy nghĩ :
Đáp ứng ? Không đáp ứng?
Theo như lý trí nói, cùng Gia tộc Listeria đám hỏi là một lựa chọn tốt. Gia tộc Listeria đích thực phi thường, hơn nữa Listeria ở trong đám quý tộc có mối liên hệ giao thiệp rất tốt. Mà những thứ này Đỗ Duy đều không có-hắn mặc dù là công tước, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, quan hệ chưa nhiều, mặc dù danh vọng đang cao nhưng có rất nhiều người ngòai mặt thì tôn kính hắn, sau lưng vị tất coi hắn vào đâu.
Đế quốc ngày càng suy tàn, nội bộ trung ương lại càng rối lọan làm cho uy nghiêm của hòang thất không còn được như xưa. Huống chi Đỗ Duy ra đời được bao lâu? Đám quý tộc trước mặt có lẽ sẽ gọi một tiếng đức ngài công tước, nhưng sau lưng nói không chừng sẽ chụp cho ngươi một cái mũ . Ví dụ đơn giản nhất là tại Tây Bắc, mặc dù Đỗ Duy là công tước, là lãnh chúa của tỉnh Desa, nhưng mà tổng đốc Bohan không phải chả coi hắn vào đâu sao?
Mà hầu tước phu nhân Listeria lại khác, cô ta đã ở cái chỗ này nhiều năm, thủ đọan phải rất cao minh, bằng không cũng sẽ không đem việc làm ăn của cả gia tộc phát triển đến vậy. Cùng Gia tộc Listeria liên hôn, mượn nhờ tài lực đối phương, còn có mạng lưới tình báo, liên lạc.
Nhưng là, nếu làm vậy chính là phải làm việc mà mình cảm thấy phản cảm nhất sao ? Chính trị hôn nhân?
…. Tức cười…đây không phải là tính cách của Đỗ Duy ta!
Đỗ Duy đi thẳng một đường lên lầu, mới vừa đi qua hành lang liền nghe thấy ở phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng hô thấp, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Nhìn lại thì đúng là cửa phòng của Vivian, cô bé này tối qua sau khi uống rượu được Đỗ Duy ôm về phòng ngủ kế bên phòng hắn, ngủ như vậy một ngày một đêm. Đêm nay chính là sinh nhật của mình mà cô nàng cũng không có tham gia, đã thế lại còn say rượu chưa tỉnh nữa chứ - nghĩ lại mới nói, nếu như có nàng ta, có lẽ đêm nay mình sẽ không gặp vấn đề khó khăn này.
Vivian hiển nhiên là đã tỉnh lại, nghe thấy thang lầu có tiếng bước chân liền ló đầu ra xem, vừa liếc thấy Đỗ Duy liền sợ hãi lui về, cô bé này khuôn mặt chợt đỏ ửng…. .
Giờ phút này, hơi rượu đã hòan tòan bay hết. Mặc dù sau khi say rượu rất đau đầu, nhưng sau khi uống chút nước đã tốt hơn một chút. . Chỉ có điều trong đầu chợt hiện lên khung cảnh say sưa quậy phá tối qua, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng…. .
Ừm…Giống như, tối qua đã phạm một sai lầm hình như rất lớn thì phải ?
Một bức hình ảnh dần hiện ra trong đầu, chợt nhớ lại hành động táo bạo của mình tối hôm qua cô bé nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, miệng lưỡi khô khốc, trống ngực đập liên hồi, phía sau nỗi sợ là hối hận và thẹn thùng , chỉ hận không thể thi triển ma pháp tối cao, dùng :"Bánh xe thời gian" mạnh mẽ đem thời gian nghịch chuyển đến trước buổi tối say rượu hôm qua - Chỉ có điều, bản lãnh đem thời gian nghịch chuyển một ngày một đêm như vậy ngay cả bản thân Gandalf cũng vô phương .
Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó, chính lúc đang chẳng biết làm sao thì nghe thấy tiếng bước chân, ló đầu ra thì đụng Đỗ Duy đang trở về, Vivian sợ tới mức hét lên một tiếng, vừa mới lùi đầu lại liều mạng đóng cửa-nàng ta bây giờ không dám đối mặt với Đỗ Duy. Nhưng cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một bàn chân đã chận lại, Đỗ Duy không chút khách khí mở tung cửa ra, đứng ở cửa mà khuôn mặt thì như vừa cười vừa không, nhìn Vivia sắc mặt khẩn trương trước mặt hỏi :
-Cô đã tỉnh rồi à?
Vivian trên mặt chợt hồng lên một trận, khẽ mở miệng nhưng một chữ cũng nói không nên lời, chỉ miễn cưỡng gật gật đầu, nhẹ "Ừ " một tiếng.
-Ngủ ngon không? Xem bộ, tinh thần của cô đã khá lên một chút rồi.
Đỗ Duy cười tủm tỉm đi đến, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vivia lại càng hoảng sợ, liều mạng tránh đi…nhưng vì phòng không lớn nên lùi lại mấy bước là đã đụng vào tường:
-Anh…Anh…Anh muốn làm gì ?
-Làm gì à?
Đỗ Duy cười cười:
-Tối qua là ai nói muốn làm vợ của ta? Là ai nói muốn theo ta lên giường?
Mặt Vivian lập tức hồng lên như là muốn chảy hết máu ra ngòai vậy, cằm cúi xuống muốn đụng tới ngực. Đỗ Duy tiến tới hai bước, mặc kệ cô gái phản ứng như thế nào liền ôm lấy rồi ngồi xuống giường, sau đó đem Vivian đặt lên đùi mình, vừa ấn nàng ta xuống, không cho giãy giụa.
-Vivian. Đừng cử động.
Đỗ Duy bỗng nhiên thở dài, giọng nói pha chút mỏi mệt:
-Cho ta ôm một lát đi, ôi…. ta bây giờ cảm thấy đau đầu quá.
Vivian đang muốn giãy giụa, nghe thấy giọng nói bất thường của Đỗ Duy, lập tức không động nữa, nàng chớp chớp hai mắt chăm chú nhìn Đỗ Duy, sau đó nhẹ nhàng vươn tay sờ trán hắn, rụt rè nói:
-Anh, anh phát sốt sao?
Đỗ Duy bắt tay Vivian đặt lên miệng hôn một cái, ôn nhu nói :
-Nói bậy, ta không có bệnh. Vivian bị Đỗ Duy chiếm lấy tiện nghi, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Tựa hồ đối mặt với thời điểm này, những suy nghĩ trong lòng lúc nãy hòan tòan biến mất, Đỗ Duy tình tứ ôm Vivan, nhìn cô nàng lúc này như một chú thỏ luống cuống, nhẹ giọng thì thầm :
-Ta hỏi cô, những lời cô nói lúc uống rượu tối qua, là thật lòng phải không?
Vivian thân thể run lên, vội vàng lắc đầu, sau đó không biết nghĩ gì, do dự một lát rồi lại gật đầu.
-Rốt cuộc có phải hay là không?
Lần này thì gật đầu một cái.
Đỗ Duy cuời ha ha, dùng sức ôm Vivian lên, ôn nhu nói:
-Bảo bối của ta, rồt cục đã lớn rồi .
Vivian ủy khuất nói:
-Anh…Ta so với anh lớn…. .
Đỗ Duy sửng sốt, lập tức cười ha ha, sau đó thở dài, lắc đầu nói:
Vivian. cô sai rồi, ta lớn hơn cô.
Sau đó hắn nằm ngửa trên giường, thở dài nói :
- Hôm nay Ta có chút buồn bực, tối nay cô nằm đây nói chuyện với ta, có được không?
Vivian dưới ý thức liền phản ứng lại-tựa như nàng có thói quen nghe theo những lời Đỗ Duy nói. Chỉ có điều, bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, hai người lại ở chung phòng, lại nằm chung một chiếc giường, nàng lại chẳng phải là một đứangốc liền cảm thấy có chút gì không ổn lắm. Đỗ Duy dường như cũng biết cô bé này đang băng khoăn điều gì nhịn không được đùa giỡn nói:
-Tối hôm qua không phải muốn theo ta đi ngủ sao?
-Không. . không phải…
Vivian gấp gáp nói, cả nửa ngày không nói nên lời, cố gắng nói ra mấy chữ:
-Không…Không phải bây giờ…
-Yên tâm, ta cũng sẽ không ăn thịt cô bây giờ đâu.
Đỗ Duy kéo Vivian lại, hai nguời liền như vậy nằm ở trên giường, để đầu Vivian gác lên cánh tay mình, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng này mặc dù không kinh tâm động phách như phu nhân Listeria nhưng lại phát ra một cảm giác khác thường.
Tựa như…
Trong lòng có cô bé này liền cảm thấy an tĩnh vui vẻ, không muốn thêm gì nữa
Nói đến kỳ quái, tư tưởng con người là phức tạp nhất, vừa rồi còn suy nghĩ vấn đề khó khăn kia, giờ phút này bỗng nhiên không biết từ đâu nội tâm xuất hiện một chút mạnh mẽ, Đỗ Duy bỗng thấy những lo lắng lúc nãy của mình đều là dư thừa!
Khi hắn đến với Vivian , bỗng nhiên nội tâm của mình như tự nói một câu: Đây mới chính là người phụ nữ mà ta muốn!
Có lúc sự tình lại đơn giản đến như vậy.
Mà Đỗ Duy trong lòng có chút bực bội, chính là bởi vì hắn chợt nhận ra rằng thứ làm cho chính mình phiền lòng hoàn toàn là do mình đã "động tâm" rồi.
Bình tâm mà nói, bất cứ người đàn ông có tâm sinh lý bình thường trên thế giới một khi đối mặt với hầu tước phu nhân Listeria đều rất khó không động tâm.
Nếu như có thể nói một lời thật lòng chính là :
- Cô ta quả thật rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho đàn ông không thể chối từ! Đừng nói đến những thứ khác, thử nghĩ đến sự thiên vị của thần linh khi tạo nên một thân hình tuyệt mĩ….có thể khiến vô số đàn ông ngày đêm mơ tưởng trong mộng có thể ôm nàng vào ngực…là như thế nào đắc ý thỏa mãn?
Một người có sắc đẹp cực hạn như vậy, sở hữu gia tài triệu vạn, càng khó có được hơn nữa chính là trí thông minh phi thường, Đỗ Duy có thể tin tưởng rằng nếu như mình cưới nàng thì nàng nhất định sẽ một lòng đối với mình.
Một người đàn bà như vậy, thử hỏi ai không động tâm chứ?
Mặc dù Đỗ Duy không phải là một tên sắc quỷ, nhưng xét từ trong ra ngòai mà nói, hắn đích thực là một người đàn ông bình thường đó.
Mà quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng của Listeria:
- Sau này trong sự nghiệp của ngài thì gia tộc Listeria sẽ không hề tiếc điều gì mà luôn trung thành tin tưởng ủng hộ ngài!
Tựa như là một câu hứa hẹn….hoặc có thể nói là "điều kiện trao đổi", đối với Đỗ Duy mà nói xem ra càng có ý nghĩa đặc thù !!
Đỗ Duy biết rõ muốn chính mình có thể đứng vững tại Tây Bắc, chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, xây dựng thế lực của mình…..đồng thời chuẩn bị hòan hảo hết thảy mọi thứ để nghênh đón đại lọan tại Tây Bắc trong những năm tới…..hắn cần Tiền !
Phải ! Tiền, rất rất nhiều tiền!
Hắn cần xây dựng sự nghiệp tại Tây Bắc, Tòa thành kì tích chỉ là sự khởi đầu, ngay sát biên giới là một khu vực hỗn lọan đáng sợ, tương lai nhất định đại lọan. Đối với tỉnh của Đỗ Duy là địa phương nguy hiểm nhất! Chỉ có một tòa thành Lâu Lan hùng mạnh thôi đích xác là không đủ ! Kế hoạch của hắn là ở Tây Bắc thành lập những tòa thành mạnh mẽ như vậy, dùng công sự vững chắc cùng với tinh binh để chống lại kỵ binh của các tộc khác!
Thử nghĩ lại mà xem, ngày đó tại phủ tổng đốc Bohan, một bộ lạc nhỏ vì khiếp sợ tướng quân Ron Barton có thể tùy tiện xuất ra mấy vạn chiến mã hạng nhất…Vậy những tộc khác ở đây bọn họ ôm bao nhiêu chiến mã? Bao nhiêu thiết kỵ?!?
Tuy nhiên xây dựng Tòa thành kỳ tích tuy Đỗ Duy dựa vào "suối thời gian trôi qua" cùng Kèn hiệu sinh mệnh của tộc Người Cây nhưng cũng đã tốn hao mấy trăm vạn đồng vàng! Mà quan trọng hơn chính là lọai nước suối này không thể cung cấp vô hạn. Đáng chết hơn, thứ này chỉ có tại phía Rừng rậm Đóng băng, vận chuyển một chuyến là cực kỳ phiền tóai, chỉ có cường giả như Hussein mới có bản lĩnh xâm nhập an tòan ……Hơn nữa, đừng quên , cái thứ chết tiệt này cũng không phải năm nào cũng có ! Căn cứ vào lời nói của tộc Người Cây, dòng suối kia khô cạn đã lâu, dù cho mười năm không ra một giọt nước cũng không có gì kỳ quái.
Cho nên, Đỗ Duy căn bản không thể dùng thứ này để kiến thiết Tây Bắc. Lọai nước thần kỳ này, đối với hắn mà nói là xa xỉ phẩm, dùng một chút liền thiếu một chút.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy trong lòng thở dài :
-Hussein đi Rừng rậm Đóng băng còn chưa trở về, hy vọng lần này có thể mang về một ít.
Tuy thế, dù cho Hussein có thể mang nước suối đến, Đỗ Duy đã quyết định đến thời điểm quan trọng mới sử dụng một phần nhỏ thứ này----có trời mới biết khi dùng hết có thể tìm được nguồn bổ sung hay không!Cái nguồn suối kia, nói khô là khô, một khi khô cạn thì lần ra nước sau chẳng biết là bao giờ!
Trước tiên là dùng nước suối triễn lãm "thần tích", thu một lượng lớn lương thực, sau đó trong thời gian ngắn thúc giục người cây đến kiến tạo thành mới…. Làm lớn như vậy Đỗ Duy tất đã có tính tóan.
Thu một lượng lớn lương thực cùng với việc trong ba tháng thành lập thành mới đích thực là Đỗ Duy cố ý…Hắn vừa mới đến đây, ở giữa bầy hổ sói, hắn cần phải nhanh chóng đứng vững, đổi lại mà nói là "triển lãm thực lực", đồng thời lấy thủ đọan nhanh nhất, trực tiếp nhất , làm cho mọi người đối với mình thực lòng tín phục!
Theo như kết quả thu được như trên, hắn đã làm được. Câu chuyện về tòa thành "kỳ tích" ở tây bắc được truyền ra ngòai, ở vùng Tây Bắc này không người nào là không biết; đến cả các vùng khác trên đại lục cũng có nhiều lời đồn đãi.
Dù thế nào đi nữa, cái thần tích này một, hai lần còn có thể. Còn nhiều hơn nữa, Đỗ Duy cũng không có lọai bản sự này.
Cho nên, đối với một, hai cái kỳ tích chấn nhiếp này, chính mình cũng thấy hoài nghi cùng hy vọng về tương lai của nó. Sau này muốn phát triển và đứng vững tại Tây Bắc…. phải dựa vào chân chính thực lực của Đỗ Duy!
Tiền ! Cần phải là số tiền thật lớn!
Mấy trăm vạn! Thậm chí là mấy ngàn vạn đồng vàng!
Cái gì mà tù nhân nổi lọan của thành Tai To, hoặc là lặng lẽ mua nô lệ, hoặc Ron Barton tướng quân triệu tập bộ hạ cũ…. mấy cái này đều là chuyện nhỏ mà thôi. Mà muốn tại nơi này đứng vững, xây dựng căn cứ đồng thời tranh phong với các thế lực quân phiệt , Đỗ Duy phải thành lập một quân đòan tinh nhuệ của chính mình.
Mà muốn phát triển quân đội, vấn đề còn lại chính là phải tốn nhiều tiền.
Quân đoàn Tây Bắc có hai mươi vạn quân chiến đấu, ba vạn quân hậu cần…. đây chính là một trong những quân đòan tinh nhuệ nhất đế quốc! Muốn đối kháng với tập đòan quân sự khổng lồ như vậy, Đỗ Duy ít nhất phải có mười vạn hùng binh , nói chuyện với có chút cân lượng!
Ngoài hành lang Tây Bắc ra, ở sau sa mạc còn có dị tộc thảo nguỵên có mối hận thù sâu đậm với đế quốc ! Dân tộc đó mặt dù chỉ có trăm vạn dân cư nhưng hầu như mỗi người dân đều có thể trở thành kỵ binh, quả là một dân tộc cường hãn…. Kỵ binh thảo nguyên rất khủng bố, Đỗ Duy từng đọc qua không ít văn kiện đựơc trình lên, dân tộc kia thiện về cưỡi ngựa, mỗi một thanh niên trưởng thành qua một chút huấn luyện liền trở thành một kỵ binh dũng mãnh. Đáng sợ chính là tòan dân bọn họ đều có thể trở thành kỵ binh!
Ôi, muốn đối kháng với kẻ địch đáng sợ như vậy, tương lai nếu như giao chiến Đỗ Duy cần bao nhiêu quân mới đủ?
Hơn nữa còn phải kiến tạo bao nhiêu tường thành phòng ngự? Phải trữ bao nhiêu lương thảo, vũ khí, áo giáp?
Dựa vào việc buôn bán ở đế đô, dựa vào buôn bán hàng hóa đến từ phía bắc Rừng rậm Đóng băng…thực quả là không đủ.
Ngay cả kế họach hung hăng lừa bịp Liên hợp vương quốc Nam dương kia một khi đạt thành cũng không đủ so với tính tóan của Đỗ Duy.
Không có mấy ngàn vạn đồng vàng thì đừng mơ đến việc thành lập thế lực tại Tây Bắc.
Vấn đề lớn nhất của Đỗ Duy là…. Nếu như ở một địa phương khác, một gia tộc có thể trong thời gian mười năm, một trăm năm chậm rãi phát triển…nhưng Đỗ Duy thì không thể, hắn chỉ có vài năm thời gian, thậm chí có thể ngắn hơn nữa!
Biện pháp duy nhất chính là dùng tiền vàng để đổi lại tốc độ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Phú hào đại lục, gia tộc Listeria hả…. . Đỗ Duy dường như như nghe thấy được lại câu nói hầu tước phu nhân nói với mình trước khi đi.
Sau bữa tiệc, khách mời phần lớn đều rời đi. Đặc biệt là Tây Bắc quân đội-tướng quân Tatara, vì có sự tình khẩn cấp phải trở về trong đêm. Chỉ là trước khi đi đối với Đỗ Duy đích thực rất khách khí làm cho hắn trong lòng rất nghi hoặc. Sau khi Tatara đi rồi, nghe các khách mời đứng đàm luận mới biết vị tướng quân quân đòan trưởng kia - Tây Bắc quân phiệt tướng quân Ruga, cũng là một trong những người ái mộ phu nhân Listeria.
Phong tục của đế quốc Roland, vô luận là pháp luật hay tôn giáo, đều không cấm phụ nữ tái giá, hơn nữa trong quý tộc điều này lại càng bình thường . Chỉ có điều vị hầu tước phu nhân Listeria này, trong giới quý tộc nổi tiếng được công chúng yêu mến nhất. Hôm nay lại chủ động đối với vị thiếu niên công tước này có cử chỉ thân mật, thật sự khiến cho không ít người bất ngờ. Thêm nữa còn có ý muốn cùng vị này tiến tới làm cho mọi người trong lòng thở dài không thôi.
Đỗ Duy tâm lý phiền lọan, bồi tiếp mọi người không khỏi lộ ra vài phần lấy lệ cho qua, mọi người cũng chỉ cho là ngài công tước này nóng lòng thoát thân để đi gặp người đẹp mà thôi.
Yến hội kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, một ít khách nhân không rời đi, tất nhiên có người đến hầu hạ rồi dẫn về phòng khách nghỉ ngơi.
Đỗ Duy đuổi những người hầu đi rồi lặng lẽ một mình lên lầu trở về phòng. Chỉ là trong lòng không ngừng suy nghĩ :
Đáp ứng ? Không đáp ứng?
Theo như lý trí nói, cùng Gia tộc Listeria đám hỏi là một lựa chọn tốt. Gia tộc Listeria đích thực phi thường, hơn nữa Listeria ở trong đám quý tộc có mối liên hệ giao thiệp rất tốt. Mà những thứ này Đỗ Duy đều không có-hắn mặc dù là công tước, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, quan hệ chưa nhiều, mặc dù danh vọng đang cao nhưng có rất nhiều người ngòai mặt thì tôn kính hắn, sau lưng vị tất coi hắn vào đâu.
Đế quốc ngày càng suy tàn, nội bộ trung ương lại càng rối lọan làm cho uy nghiêm của hòang thất không còn được như xưa. Huống chi Đỗ Duy ra đời được bao lâu? Đám quý tộc trước mặt có lẽ sẽ gọi một tiếng đức ngài công tước, nhưng sau lưng nói không chừng sẽ chụp cho ngươi một cái mũ . Ví dụ đơn giản nhất là tại Tây Bắc, mặc dù Đỗ Duy là công tước, là lãnh chúa của tỉnh Desa, nhưng mà tổng đốc Bohan không phải chả coi hắn vào đâu sao?
Mà hầu tước phu nhân Listeria lại khác, cô ta đã ở cái chỗ này nhiều năm, thủ đọan phải rất cao minh, bằng không cũng sẽ không đem việc làm ăn của cả gia tộc phát triển đến vậy. Cùng Gia tộc Listeria liên hôn, mượn nhờ tài lực đối phương, còn có mạng lưới tình báo, liên lạc.
Nhưng là, nếu làm vậy chính là phải làm việc mà mình cảm thấy phản cảm nhất sao ? Chính trị hôn nhân?
…. Tức cười…đây không phải là tính cách của Đỗ Duy ta!
Đỗ Duy đi thẳng một đường lên lầu, mới vừa đi qua hành lang liền nghe thấy ở phía sau cánh cửa truyền đến một tiếng hô thấp, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Nhìn lại thì đúng là cửa phòng của Vivian, cô bé này tối qua sau khi uống rượu được Đỗ Duy ôm về phòng ngủ kế bên phòng hắn, ngủ như vậy một ngày một đêm. Đêm nay chính là sinh nhật của mình mà cô nàng cũng không có tham gia, đã thế lại còn say rượu chưa tỉnh nữa chứ - nghĩ lại mới nói, nếu như có nàng ta, có lẽ đêm nay mình sẽ không gặp vấn đề khó khăn này.
Vivian hiển nhiên là đã tỉnh lại, nghe thấy thang lầu có tiếng bước chân liền ló đầu ra xem, vừa liếc thấy Đỗ Duy liền sợ hãi lui về, cô bé này khuôn mặt chợt đỏ ửng…. .
Giờ phút này, hơi rượu đã hòan tòan bay hết. Mặc dù sau khi say rượu rất đau đầu, nhưng sau khi uống chút nước đã tốt hơn một chút. . Chỉ có điều trong đầu chợt hiện lên khung cảnh say sưa quậy phá tối qua, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng…. .
Ừm…Giống như, tối qua đã phạm một sai lầm hình như rất lớn thì phải ?
Một bức hình ảnh dần hiện ra trong đầu, chợt nhớ lại hành động táo bạo của mình tối hôm qua cô bé nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, miệng lưỡi khô khốc, trống ngực đập liên hồi, phía sau nỗi sợ là hối hận và thẹn thùng , chỉ hận không thể thi triển ma pháp tối cao, dùng :"Bánh xe thời gian" mạnh mẽ đem thời gian nghịch chuyển đến trước buổi tối say rượu hôm qua - Chỉ có điều, bản lãnh đem thời gian nghịch chuyển một ngày một đêm như vậy ngay cả bản thân Gandalf cũng vô phương .
Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó, chính lúc đang chẳng biết làm sao thì nghe thấy tiếng bước chân, ló đầu ra thì đụng Đỗ Duy đang trở về, Vivian sợ tới mức hét lên một tiếng, vừa mới lùi đầu lại liều mạng đóng cửa-nàng ta bây giờ không dám đối mặt với Đỗ Duy. Nhưng cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một bàn chân đã chận lại, Đỗ Duy không chút khách khí mở tung cửa ra, đứng ở cửa mà khuôn mặt thì như vừa cười vừa không, nhìn Vivia sắc mặt khẩn trương trước mặt hỏi :
-Cô đã tỉnh rồi à?
Vivian trên mặt chợt hồng lên một trận, khẽ mở miệng nhưng một chữ cũng nói không nên lời, chỉ miễn cưỡng gật gật đầu, nhẹ "Ừ " một tiếng.
-Ngủ ngon không? Xem bộ, tinh thần của cô đã khá lên một chút rồi.
Đỗ Duy cười tủm tỉm đi đến, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vivia lại càng hoảng sợ, liều mạng tránh đi…nhưng vì phòng không lớn nên lùi lại mấy bước là đã đụng vào tường:
-Anh…Anh…Anh muốn làm gì ?
-Làm gì à?
Đỗ Duy cười cười:
-Tối qua là ai nói muốn làm vợ của ta? Là ai nói muốn theo ta lên giường?
Mặt Vivian lập tức hồng lên như là muốn chảy hết máu ra ngòai vậy, cằm cúi xuống muốn đụng tới ngực. Đỗ Duy tiến tới hai bước, mặc kệ cô gái phản ứng như thế nào liền ôm lấy rồi ngồi xuống giường, sau đó đem Vivian đặt lên đùi mình, vừa ấn nàng ta xuống, không cho giãy giụa.
-Vivian. Đừng cử động.
Đỗ Duy bỗng nhiên thở dài, giọng nói pha chút mỏi mệt:
-Cho ta ôm một lát đi, ôi…. ta bây giờ cảm thấy đau đầu quá.
Vivian đang muốn giãy giụa, nghe thấy giọng nói bất thường của Đỗ Duy, lập tức không động nữa, nàng chớp chớp hai mắt chăm chú nhìn Đỗ Duy, sau đó nhẹ nhàng vươn tay sờ trán hắn, rụt rè nói:
-Anh, anh phát sốt sao?
Đỗ Duy bắt tay Vivian đặt lên miệng hôn một cái, ôn nhu nói :
-Nói bậy, ta không có bệnh. Vivian bị Đỗ Duy chiếm lấy tiện nghi, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Tựa hồ đối mặt với thời điểm này, những suy nghĩ trong lòng lúc nãy hòan tòan biến mất, Đỗ Duy tình tứ ôm Vivan, nhìn cô nàng lúc này như một chú thỏ luống cuống, nhẹ giọng thì thầm :
-Ta hỏi cô, những lời cô nói lúc uống rượu tối qua, là thật lòng phải không?
Vivian thân thể run lên, vội vàng lắc đầu, sau đó không biết nghĩ gì, do dự một lát rồi lại gật đầu.
-Rốt cuộc có phải hay là không?
Lần này thì gật đầu một cái.
Đỗ Duy cuời ha ha, dùng sức ôm Vivian lên, ôn nhu nói:
-Bảo bối của ta, rồt cục đã lớn rồi .
Vivian ủy khuất nói:
-Anh…Ta so với anh lớn…. .
Đỗ Duy sửng sốt, lập tức cười ha ha, sau đó thở dài, lắc đầu nói:
Vivian. cô sai rồi, ta lớn hơn cô.
Sau đó hắn nằm ngửa trên giường, thở dài nói :
- Hôm nay Ta có chút buồn bực, tối nay cô nằm đây nói chuyện với ta, có được không?
Vivian dưới ý thức liền phản ứng lại-tựa như nàng có thói quen nghe theo những lời Đỗ Duy nói. Chỉ có điều, bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, hai người lại ở chung phòng, lại nằm chung một chiếc giường, nàng lại chẳng phải là một đứangốc liền cảm thấy có chút gì không ổn lắm. Đỗ Duy dường như cũng biết cô bé này đang băng khoăn điều gì nhịn không được đùa giỡn nói:
-Tối hôm qua không phải muốn theo ta đi ngủ sao?
-Không. . không phải…
Vivian gấp gáp nói, cả nửa ngày không nói nên lời, cố gắng nói ra mấy chữ:
-Không…Không phải bây giờ…
-Yên tâm, ta cũng sẽ không ăn thịt cô bây giờ đâu.
Đỗ Duy kéo Vivian lại, hai nguời liền như vậy nằm ở trên giường, để đầu Vivian gác lên cánh tay mình, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng này mặc dù không kinh tâm động phách như phu nhân Listeria nhưng lại phát ra một cảm giác khác thường.
Tựa như…
Trong lòng có cô bé này liền cảm thấy an tĩnh vui vẻ, không muốn thêm gì nữa
Nói đến kỳ quái, tư tưởng con người là phức tạp nhất, vừa rồi còn suy nghĩ vấn đề khó khăn kia, giờ phút này bỗng nhiên không biết từ đâu nội tâm xuất hiện một chút mạnh mẽ, Đỗ Duy bỗng thấy những lo lắng lúc nãy của mình đều là dư thừa!
Khi hắn đến với Vivian , bỗng nhiên nội tâm của mình như tự nói một câu: Đây mới chính là người phụ nữ mà ta muốn!
Có lúc sự tình lại đơn giản đến như vậy.
/434
|