Nụ hôn này của hầu tước phu nhân Listeria hoàn toàn đã làm rối loạn kế hoạch của Đỗ Duy, yến hội sau đó hầu tước phu nhân Listeria lấy cớ thân thể không được khỏe đã sớm rời đi mà Đỗ Duy lại rất bối rối dưới ánh mắt ngạc nhiên hay hâm mộ của những khách mời.
Mọi người ai cũng biết trong giới quý tộc đế đô không biết đã có bao nhiêu người đàn ông xem vị hầu tước phu nhân này là tình nhân trong mộng. Mà không may là vị mỹ nữ này lại không có chút thích thú gì với đàn ông, nhưng hôm nay nàng trước mặt nhiều người lại làm một hành động kinh người như vậy… Thủ đoạn của vị thiếu niên công tước này với nữ nhân thật sự là làm người ta sợ hãi mà than à!
Đỗ Duy nhưng lại rất khổ sở. Hắn hiểu rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ít nhất là trong một khoảng thời gian dài tên mình và tên cũng gia tộc Listeria là không thể tách rời nhau… Có lẽ, đây là dự tính của hầu tước phu nhân chăng?
Vũ hội sau đó thì Đỗ Duy không tham gia nữa, trước phần đông khách mời vị chủ nhân này cũng đã âm thầm trốn đi.
Đỗ Duy không rõ lắm tâm trạng của mình bây giờ, ngoài kinh ngạc ra hắn còn có chút tức giận. Hắn nghĩ rằng mình đã bị vị hầu tước phu nhân này trêu ghẹo một chút. Chỉ có điều sau khi ra khỏi yến hội hắn dường như tất nhiên mà đi đến vườn hoa.
Vườn hoa này là thiết kế của Đỗ Duy, xung quanh là một lớp các loại hoa, ở khoảng giữa là một vài vạt hoa. Bởi vì Đỗ Duy luôn không thích mùi hoa quá đậm đặc nên hoa trong vườn hắn chọn là loài hoa biểu tượng của gia tộc mình: hoa Tulip.
Gió đêm thổi nhẹ, lẫn trong những cánh hoa Tulip vàng kia là một dáng người xinh đẹp, một mái tóc dài mềm mại và một bộ váy dạ hội màu trắng như bạc, người kia không phải là hầu tước phu nhân Listeria thì còn có thể là ai được nữa?
Hắn chậm rãi bước đến rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.
Hầu tước phu nhân quay đầu lại, trên mặt còn dường như đọng một nụ cười.
-Hầu tước phu nhân.
Đỗ Duy nhíu mày, thanh âm hắn có chút trầm xuống:
-Ta cần ở bà một lời giải thích.
-Điều gì? Hầu tước phu nhân cười khe khẽ khiến mây gió cũng phải ngượng mà trốn đi.
-Vừa rồi .
Trên mặt của Đỗ Duy không còn vẻ gì bực bội nữa, hắn lẳng lặng bình tĩnh đi đến trước mặt nàng.
Hầu tước phu nhân dường như cố ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới mỉm cười nói:
-Thưa ngài công tước, vừa rồi ta nhớ là ngài trước mặt mọi người mời ta điệu nhảy tình yêu, mà khi ta nhận lời mời của ngài thì cuối cùng theo truyền thống sẽ tặng ngài tâm ý của ta…. Có đúng không nào?
Đỗ Duy không nói ra lời, có điều nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt mà thuần khiết của nữ nhân này hắn cũng nhiên cảm thấy tức giận :
-Hầu tước phu nhân, ta nghĩ rằng tốt nhất là nên nói thật… Chúng ta đều hiểu chuyện vừa rồi là thế nào.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc, dưới ánh trăng đôi mắt của nàng sáng một cách kì lạ, bất chợt thở dài sâu kín :
-Thưa ngài công tước… thật khó nói, chẳng lẽ tôi trong mắt ngài không có chút hấp dẫn của một cô gái sao?
Đỗ Duy rốt cuộc đã không cách nào nghiêm mặt nữa, hắn cười khổ một tiếng:
-Hầu tước phu nhân nói đùa rồi, dung mạo bà tuyệt thế như vậy làm sao không có sức hấp dẫn được? Ta mặc dù còn trẻ nhưng lần đầu gặp nàng đã dường như vì ánh sáng tươi đẹp của nàng mà sững sờ. Chỉ có điều vừa rồi hành động của bà quả là vượt ra ngoài sự dự liệu của ta. Ta tự hỏi không biết ta có điều gì đặc biệt mà lọt vào mắt xanh của một vị nữ thần như bà?
-Thưa ngài công tước, ngài xem nhẹ bản thân rồi.
Phu nhân Listeria bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc, nháy mắt vài cái nhìn Đỗ Duy rồi chậm rãi nói:
-Chỉ lấy chuyện ngài còn nhỏ mà tên tuổi đã nối tiếng toàn đại lục, mới mười bốn tuổi đã được phong công tước nhìn khắp đế quốc đã là truyện trăm năm không gặp. Còn hơn nữa ngài là một vị ma pháp sư kiệt xuất thiên tài, trong ngày chính biến ngài phát ra tia sáng kì dị, bản thân ngài cũng là học trò của vị ma đạo sư đệ nhất trên đại lục. Ngài tạo ra Học viện ma pháp, thành lập một cái đối trọng với Ma pháp công hội và cung đình ma pháp sư! Nhìn lại ngài mới đến tây bắc ngắn ngủi có mấy tháng đã có nhiều phát triển như thế, làm liên tiếp nhiều việc có thể xem là kì tích! Theo tôi thấy thì trong các thế gia gia tộc quyền quý giàu có tại đế quốc thì không có người thừa kế nào có thể so sánh với ngài. Huống chi là tuổi ngài bây giờ còn rất trẻ còn nhiều ước mơ tham vọng, tôi xem ra chưa đến mười năm ngài sẽ trở thành người trên vạn người dưới một người tại đế quốc này! Trong lịch sử đế quốc chưa ai có thể được phong Tể tướng trước năm ba mươi tuổi, có điều ta xem xu hướng của ngài bây giờ thì thật ra có thể phá vỡ thông lệ này.
Đỗ Duy vẫn yên lặng cười nhẹ nói:
-Phu nhân, mấy lời ca ngợi này bà nói thật sự làm ta xấu hổ đó. Bà nói ta giỏi như vậy không phải là khen ngợi quá mức sao?
- Ta thật ra thấy vẫn còn chưa đủ.
Hầu tước phu nhân cười quyến rũ vươn tay nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa, sau đó cầm lấy nhè nhẹ đưa đến trước mặt Đỗ Duy. Khoảng cách của hai người lúc này chỉ có chưa đến nửa bước, hơi thở của vị mỹ nhân này thậm chí dường như thổi đến mặt của Đỗ Duy :
-Tôi thấy thành tựu của ngài có lẽ còn nhiều hơn những gì tôi vừa nói.
Trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia phức tạp, hắn lập tức cẩn thận lùi lại phía sau nửa bước tránh ra
-Ồ?
-Đỗ Duy.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô trực tiếp gọi tên ra khiến Đỗ Duy có chút bất ngờ. Sau đó nàng thấp giọng nói:
-Tôi từ năm trước nhận ân nghĩa cứu mạng của ngài, đến bây giờ chỉ mới nửa năm thì ngài đã từ một đứa con thất sủng trong gia tộc quật khởi lên rồi. Điều tôi nói này liệu đã làm sáng tỏ vấn đề chưa?
Dừng một chút, nàng nói bé hơn nữa :
-Hơn nữa, đêm nay hành động như vừa rồi thật ra là đã phá vỡ rất nhiều tiêu chuẩn làm việc của tôi… Chỉ có điều thời gian không đợi ai cả, tình huống đó tôi không thể không làm điều gì được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đỗ Duy cười khục khục, giương mắt nhìn phu nhân Listeria.
-Ngài là một người thông minh vô cùng nên ta nghĩ ngài hiểu ý tứ của tôi khi đem Angel đến tây bắc.
Phu nhân Listeria khi nói đến em gái mình trong mắt hiện lên một chút ảm đạm :
-Đứa em gái này của ta mặc dù bề ngoài nhìn nhu hòa nhưng là trong lòng lại rất ngoan cố. Nó từ nhỏ đã khá kiêu ngạo, những gã đẹp trai tuổi trẻ nhà giàu có trong mắt hắn không có ý nghĩa gì. Nhưng là sinh tại gia tộc Listeria chúng ta thì vận mệnh của người con gái không phải do chính mình nắm giữ. Lúc tôi còn trẻ thì khi đó cha ta gả tôi cho một người mà tôi không thể kháng cự, mà bây giờ…
Giọng nói của nàng mang theo một tia sầu bi, thanh âm đã thấp hẳn xuống:
-Tôi không đành lòng để nó dẫm vào vết xe đổ của tôi, mặc dù là vì gia tộc nhưng tôia luôn muốn gả nó cho người phù hợp nhất, có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho gia tộc. Có điều tôi đến bây giờ cũng không hề bức bách nó điều gì, may mắn là ngài xuất hiện; tôi vốn nghĩ đã giải quyết vấn đề lớn nhất rồi. Thân phận cùng địa vị của ngài đều có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất cho gia tộc Listeria. Mà Angel cũng rất thích ngài, khi còn ở nhà thì những chuyện truyền kì của ngài được nó nhắc đến thường xuyên… Ta nghĩ rằng đây có thể là biện pháp tốt nhất cho nên tôi mang nó theo đến tây bắc… Tôi vốn cho rằng với sự mỹ lệ của Angel thì trên thế giới này khó có nam nhân nào có thể kháng cự lại được… Nhưng là tôi không nghĩ rằng dù nó vốn ái mộ ngài nhưng ngài lại…
Nói đến đây, hầu tước phu nhân Listeria lắc đầu cười khổ.
Đỗ Duy tuy vậy vẻ mặt vẫn rất tự nhiên:
-Loại sự tình này có cưỡng cầu cũng không được…
Nhưng trong lòng hắn lại có chút dở khóc dở cười:
-Em gái nàng thích ta mà không được, nàng lại chạy đến hôn ta một cái… Chuyện này thì đạo lí ở đâu?
Hai người nhìn nhau trầm mặc một lát, hầu tước phu nhân Listeria bỗng nhiên mở miệng nói:
-Đỗ Duy, ngài thấy con người ta thế nào ?
Đỗ Duy sửng sờ.
Nhưng là hầu tước phu nhân Listeria vẫn tiếp tục nói :
-Tôi từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của cha, không dám nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Mặc dù không dám nói là có nhiều tài năng nhưng là những học giả nổi danh bên ngoài không có mấy người tôi xem có thể xem trọng. Tôi mặc dù là một người đã lấy chồng một lần nhưng là ta cũng không yêu chồng của tôi, mặc dù ông ấy rất yêu thương tôi. Sau khi ông ấy mất sớm đã để lại cho ta rất nhiều tài sản và một danh hiệu quý tộc hiển hách. Những năm gần đây ta thừa kế sản nghiệp của cha mình, khổ tâm kinh doanh tài sản của gia tộc xem như có chút thành công. Sản nghiệp do cha tôi để lại cho tôi năm đó đến nay trong tay tôi đã trở thành gấp đôi..
Đỗ Duy có chút không rõ ý tứ trong lời nói của vị mỹ nhân này nên vẫn im lặng không nói gì.
-Tôi năm nay đã ba mươi mốt tuổi.
Nói đến đây trên mặt của hầu tước phu nhân thoáng hiện lên một chút sầu lo, có điều sau đó nàng lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười này cho dù là ở giữa muôn ngàn hoa xung quanh thì phong tình trong nụ cười kia cũng đã đẹp hơn tất cả các đóa hoa kiều diễm kia. Chỉ thấy ánh mắt của mỹ nhân lưu chuyển quả thật là một vẻ đẹp không nói nên lời. Thanh âm nàng có một chút hối tiếc xen lẫn ôn nhu:
- May mắn thần linh yêu mến ban cho gia tộc Listeria chúng tôi một dung nhan mỹ lệ. Huyết thống của gia tộc Listeria chúng tôi đều khiến người ta có vẻ ngoài đẹp đẽ. Thần thời gian cũng đã phá lệ ban ơn với tôi, mấy năm nay mặc dù tôi tuổi đã lớn dần nhưng là vẫn không mất đi vẻ thanh xuân. Tôi tự hỏi mặc dù ta bây giờ đã ngoài ba mươi nhưng là nếu nói về tướng mạo ta bây giờ không thua kém bất kì cô gái nào trên thế giới.
Đỗ Duy không nhịn được thở dài nói những điều từ đáy lòng:
-Đúng thế, vẻ tuyệt sắc của nàng là điều ta hiếm gặp trong cuộc đời này.
Những gì Đỗ Duy nói là sự thật, vô luận là theo góc độ nào đi nữa thì vị mỹ nhân này sắc đẹp quả là chấn động tâm hồn, vẻ đẹp không cách gì miêu tả được! Xem ra nàng chỉ cần tùy ý nhấc tay hay cười một cái đều mang theo mị lực vô hạn. Mặc dù tiểu thư Angel không hề thua phu nhân Listeria về vẻ đẹp nhưng là dù sao nàng vẫn còn khá ngây thơ, còn vẫn chưa có vẻ tao nhã thành nhục đầy phong tình như vị mỹ nữ này. Huống chi mặc dù nói là nàng đã qua ba mươi nhưng trên mặt của phu nhân Listeria nào có thể tìm ra chút gì dấu vết của năm tháng? Lúc đầu khi Đỗ Duy nhìn thấy nàng thì hắn cho rằng nàng chỉ mới mười tám mười chín tuổi mà thôi.
Việc nàng là tình nhân trong mộng của vô số quý tộc quả là hoàn toàn đúng.
Nghe thấy sự thừa nhận của Đỗ Duy, hầu tước phu nhân Listeria sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Đỗ Duy:
-Vậy, Đỗ Duy, một chàng trai như ngài sẽ động tâm với ta chứ?
-…
Đỗ Duy sửng sốt phát ra một tiếng không suy nghĩ :
-Cái gì?
Mọi người ai cũng biết trong giới quý tộc đế đô không biết đã có bao nhiêu người đàn ông xem vị hầu tước phu nhân này là tình nhân trong mộng. Mà không may là vị mỹ nữ này lại không có chút thích thú gì với đàn ông, nhưng hôm nay nàng trước mặt nhiều người lại làm một hành động kinh người như vậy… Thủ đoạn của vị thiếu niên công tước này với nữ nhân thật sự là làm người ta sợ hãi mà than à!
Đỗ Duy nhưng lại rất khổ sở. Hắn hiểu rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ít nhất là trong một khoảng thời gian dài tên mình và tên cũng gia tộc Listeria là không thể tách rời nhau… Có lẽ, đây là dự tính của hầu tước phu nhân chăng?
Vũ hội sau đó thì Đỗ Duy không tham gia nữa, trước phần đông khách mời vị chủ nhân này cũng đã âm thầm trốn đi.
Đỗ Duy không rõ lắm tâm trạng của mình bây giờ, ngoài kinh ngạc ra hắn còn có chút tức giận. Hắn nghĩ rằng mình đã bị vị hầu tước phu nhân này trêu ghẹo một chút. Chỉ có điều sau khi ra khỏi yến hội hắn dường như tất nhiên mà đi đến vườn hoa.
Vườn hoa này là thiết kế của Đỗ Duy, xung quanh là một lớp các loại hoa, ở khoảng giữa là một vài vạt hoa. Bởi vì Đỗ Duy luôn không thích mùi hoa quá đậm đặc nên hoa trong vườn hắn chọn là loài hoa biểu tượng của gia tộc mình: hoa Tulip.
Gió đêm thổi nhẹ, lẫn trong những cánh hoa Tulip vàng kia là một dáng người xinh đẹp, một mái tóc dài mềm mại và một bộ váy dạ hội màu trắng như bạc, người kia không phải là hầu tước phu nhân Listeria thì còn có thể là ai được nữa?
Hắn chậm rãi bước đến rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.
Hầu tước phu nhân quay đầu lại, trên mặt còn dường như đọng một nụ cười.
-Hầu tước phu nhân.
Đỗ Duy nhíu mày, thanh âm hắn có chút trầm xuống:
-Ta cần ở bà một lời giải thích.
-Điều gì? Hầu tước phu nhân cười khe khẽ khiến mây gió cũng phải ngượng mà trốn đi.
-Vừa rồi .
Trên mặt của Đỗ Duy không còn vẻ gì bực bội nữa, hắn lẳng lặng bình tĩnh đi đến trước mặt nàng.
Hầu tước phu nhân dường như cố ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới mỉm cười nói:
-Thưa ngài công tước, vừa rồi ta nhớ là ngài trước mặt mọi người mời ta điệu nhảy tình yêu, mà khi ta nhận lời mời của ngài thì cuối cùng theo truyền thống sẽ tặng ngài tâm ý của ta…. Có đúng không nào?
Đỗ Duy không nói ra lời, có điều nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt mà thuần khiết của nữ nhân này hắn cũng nhiên cảm thấy tức giận :
-Hầu tước phu nhân, ta nghĩ rằng tốt nhất là nên nói thật… Chúng ta đều hiểu chuyện vừa rồi là thế nào.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc, dưới ánh trăng đôi mắt của nàng sáng một cách kì lạ, bất chợt thở dài sâu kín :
-Thưa ngài công tước… thật khó nói, chẳng lẽ tôi trong mắt ngài không có chút hấp dẫn của một cô gái sao?
Đỗ Duy rốt cuộc đã không cách nào nghiêm mặt nữa, hắn cười khổ một tiếng:
-Hầu tước phu nhân nói đùa rồi, dung mạo bà tuyệt thế như vậy làm sao không có sức hấp dẫn được? Ta mặc dù còn trẻ nhưng lần đầu gặp nàng đã dường như vì ánh sáng tươi đẹp của nàng mà sững sờ. Chỉ có điều vừa rồi hành động của bà quả là vượt ra ngoài sự dự liệu của ta. Ta tự hỏi không biết ta có điều gì đặc biệt mà lọt vào mắt xanh của một vị nữ thần như bà?
-Thưa ngài công tước, ngài xem nhẹ bản thân rồi.
Phu nhân Listeria bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc, nháy mắt vài cái nhìn Đỗ Duy rồi chậm rãi nói:
-Chỉ lấy chuyện ngài còn nhỏ mà tên tuổi đã nối tiếng toàn đại lục, mới mười bốn tuổi đã được phong công tước nhìn khắp đế quốc đã là truyện trăm năm không gặp. Còn hơn nữa ngài là một vị ma pháp sư kiệt xuất thiên tài, trong ngày chính biến ngài phát ra tia sáng kì dị, bản thân ngài cũng là học trò của vị ma đạo sư đệ nhất trên đại lục. Ngài tạo ra Học viện ma pháp, thành lập một cái đối trọng với Ma pháp công hội và cung đình ma pháp sư! Nhìn lại ngài mới đến tây bắc ngắn ngủi có mấy tháng đã có nhiều phát triển như thế, làm liên tiếp nhiều việc có thể xem là kì tích! Theo tôi thấy thì trong các thế gia gia tộc quyền quý giàu có tại đế quốc thì không có người thừa kế nào có thể so sánh với ngài. Huống chi là tuổi ngài bây giờ còn rất trẻ còn nhiều ước mơ tham vọng, tôi xem ra chưa đến mười năm ngài sẽ trở thành người trên vạn người dưới một người tại đế quốc này! Trong lịch sử đế quốc chưa ai có thể được phong Tể tướng trước năm ba mươi tuổi, có điều ta xem xu hướng của ngài bây giờ thì thật ra có thể phá vỡ thông lệ này.
Đỗ Duy vẫn yên lặng cười nhẹ nói:
-Phu nhân, mấy lời ca ngợi này bà nói thật sự làm ta xấu hổ đó. Bà nói ta giỏi như vậy không phải là khen ngợi quá mức sao?
- Ta thật ra thấy vẫn còn chưa đủ.
Hầu tước phu nhân cười quyến rũ vươn tay nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa, sau đó cầm lấy nhè nhẹ đưa đến trước mặt Đỗ Duy. Khoảng cách của hai người lúc này chỉ có chưa đến nửa bước, hơi thở của vị mỹ nhân này thậm chí dường như thổi đến mặt của Đỗ Duy :
-Tôi thấy thành tựu của ngài có lẽ còn nhiều hơn những gì tôi vừa nói.
Trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia phức tạp, hắn lập tức cẩn thận lùi lại phía sau nửa bước tránh ra
-Ồ?
-Đỗ Duy.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô trực tiếp gọi tên ra khiến Đỗ Duy có chút bất ngờ. Sau đó nàng thấp giọng nói:
-Tôi từ năm trước nhận ân nghĩa cứu mạng của ngài, đến bây giờ chỉ mới nửa năm thì ngài đã từ một đứa con thất sủng trong gia tộc quật khởi lên rồi. Điều tôi nói này liệu đã làm sáng tỏ vấn đề chưa?
Dừng một chút, nàng nói bé hơn nữa :
-Hơn nữa, đêm nay hành động như vừa rồi thật ra là đã phá vỡ rất nhiều tiêu chuẩn làm việc của tôi… Chỉ có điều thời gian không đợi ai cả, tình huống đó tôi không thể không làm điều gì được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đỗ Duy cười khục khục, giương mắt nhìn phu nhân Listeria.
-Ngài là một người thông minh vô cùng nên ta nghĩ ngài hiểu ý tứ của tôi khi đem Angel đến tây bắc.
Phu nhân Listeria khi nói đến em gái mình trong mắt hiện lên một chút ảm đạm :
-Đứa em gái này của ta mặc dù bề ngoài nhìn nhu hòa nhưng là trong lòng lại rất ngoan cố. Nó từ nhỏ đã khá kiêu ngạo, những gã đẹp trai tuổi trẻ nhà giàu có trong mắt hắn không có ý nghĩa gì. Nhưng là sinh tại gia tộc Listeria chúng ta thì vận mệnh của người con gái không phải do chính mình nắm giữ. Lúc tôi còn trẻ thì khi đó cha ta gả tôi cho một người mà tôi không thể kháng cự, mà bây giờ…
Giọng nói của nàng mang theo một tia sầu bi, thanh âm đã thấp hẳn xuống:
-Tôi không đành lòng để nó dẫm vào vết xe đổ của tôi, mặc dù là vì gia tộc nhưng tôia luôn muốn gả nó cho người phù hợp nhất, có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho gia tộc. Có điều tôi đến bây giờ cũng không hề bức bách nó điều gì, may mắn là ngài xuất hiện; tôi vốn nghĩ đã giải quyết vấn đề lớn nhất rồi. Thân phận cùng địa vị của ngài đều có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất cho gia tộc Listeria. Mà Angel cũng rất thích ngài, khi còn ở nhà thì những chuyện truyền kì của ngài được nó nhắc đến thường xuyên… Ta nghĩ rằng đây có thể là biện pháp tốt nhất cho nên tôi mang nó theo đến tây bắc… Tôi vốn cho rằng với sự mỹ lệ của Angel thì trên thế giới này khó có nam nhân nào có thể kháng cự lại được… Nhưng là tôi không nghĩ rằng dù nó vốn ái mộ ngài nhưng ngài lại…
Nói đến đây, hầu tước phu nhân Listeria lắc đầu cười khổ.
Đỗ Duy tuy vậy vẻ mặt vẫn rất tự nhiên:
-Loại sự tình này có cưỡng cầu cũng không được…
Nhưng trong lòng hắn lại có chút dở khóc dở cười:
-Em gái nàng thích ta mà không được, nàng lại chạy đến hôn ta một cái… Chuyện này thì đạo lí ở đâu?
Hai người nhìn nhau trầm mặc một lát, hầu tước phu nhân Listeria bỗng nhiên mở miệng nói:
-Đỗ Duy, ngài thấy con người ta thế nào ?
Đỗ Duy sửng sờ.
Nhưng là hầu tước phu nhân Listeria vẫn tiếp tục nói :
-Tôi từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của cha, không dám nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Mặc dù không dám nói là có nhiều tài năng nhưng là những học giả nổi danh bên ngoài không có mấy người tôi xem có thể xem trọng. Tôi mặc dù là một người đã lấy chồng một lần nhưng là ta cũng không yêu chồng của tôi, mặc dù ông ấy rất yêu thương tôi. Sau khi ông ấy mất sớm đã để lại cho ta rất nhiều tài sản và một danh hiệu quý tộc hiển hách. Những năm gần đây ta thừa kế sản nghiệp của cha mình, khổ tâm kinh doanh tài sản của gia tộc xem như có chút thành công. Sản nghiệp do cha tôi để lại cho tôi năm đó đến nay trong tay tôi đã trở thành gấp đôi..
Đỗ Duy có chút không rõ ý tứ trong lời nói của vị mỹ nhân này nên vẫn im lặng không nói gì.
-Tôi năm nay đã ba mươi mốt tuổi.
Nói đến đây trên mặt của hầu tước phu nhân thoáng hiện lên một chút sầu lo, có điều sau đó nàng lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười này cho dù là ở giữa muôn ngàn hoa xung quanh thì phong tình trong nụ cười kia cũng đã đẹp hơn tất cả các đóa hoa kiều diễm kia. Chỉ thấy ánh mắt của mỹ nhân lưu chuyển quả thật là một vẻ đẹp không nói nên lời. Thanh âm nàng có một chút hối tiếc xen lẫn ôn nhu:
- May mắn thần linh yêu mến ban cho gia tộc Listeria chúng tôi một dung nhan mỹ lệ. Huyết thống của gia tộc Listeria chúng tôi đều khiến người ta có vẻ ngoài đẹp đẽ. Thần thời gian cũng đã phá lệ ban ơn với tôi, mấy năm nay mặc dù tôi tuổi đã lớn dần nhưng là vẫn không mất đi vẻ thanh xuân. Tôi tự hỏi mặc dù ta bây giờ đã ngoài ba mươi nhưng là nếu nói về tướng mạo ta bây giờ không thua kém bất kì cô gái nào trên thế giới.
Đỗ Duy không nhịn được thở dài nói những điều từ đáy lòng:
-Đúng thế, vẻ tuyệt sắc của nàng là điều ta hiếm gặp trong cuộc đời này.
Những gì Đỗ Duy nói là sự thật, vô luận là theo góc độ nào đi nữa thì vị mỹ nhân này sắc đẹp quả là chấn động tâm hồn, vẻ đẹp không cách gì miêu tả được! Xem ra nàng chỉ cần tùy ý nhấc tay hay cười một cái đều mang theo mị lực vô hạn. Mặc dù tiểu thư Angel không hề thua phu nhân Listeria về vẻ đẹp nhưng là dù sao nàng vẫn còn khá ngây thơ, còn vẫn chưa có vẻ tao nhã thành nhục đầy phong tình như vị mỹ nữ này. Huống chi mặc dù nói là nàng đã qua ba mươi nhưng trên mặt của phu nhân Listeria nào có thể tìm ra chút gì dấu vết của năm tháng? Lúc đầu khi Đỗ Duy nhìn thấy nàng thì hắn cho rằng nàng chỉ mới mười tám mười chín tuổi mà thôi.
Việc nàng là tình nhân trong mộng của vô số quý tộc quả là hoàn toàn đúng.
Nghe thấy sự thừa nhận của Đỗ Duy, hầu tước phu nhân Listeria sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Đỗ Duy:
-Vậy, Đỗ Duy, một chàng trai như ngài sẽ động tâm với ta chứ?
-…
Đỗ Duy sửng sốt phát ra một tiếng không suy nghĩ :
-Cái gì?
/434
|