Ác Ma Pháp Tắc

Chương 248: Nuốt thế nào thì nôn ra thế ấy ! ( Thượng )

/434


Bộp bộp bộp bôpk….
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, tổng đốc Bohan ngồi tại phía sau chiếc bàn vẻ mặt không chút cảm xúc gì, có điều ánh mắt hắn nhìn Ron Barton đầy thâm ý. Hắn vỗ tay vài cái rồi mới đứng dậy nhìn chằm chằm Ron Barton:
-Vị này nhất định là tướng quân Barton danh chấn tây bắc đây?Ta nghe tên ngài đã lâu, không nghĩ hôm nay có thể gặp được ở Tây Bắc, mà uy phong vẫn còn nguyên như năm xưa"
Ron Barton không thèm để ý đến ánh mắt của vị tổng đốc, hắn cũng không trả lời, mà lùi lại phía sau vài bước bên cạnh Đỗ Duy, nói:
-Quý ngài đây là ngài công tước của chúng tôi
Tổng đốc Bohan lúc này mới như nhìn thấy Đỗ Duy, trên mặt nở một nụ cười khách sáo, đặc trưng của chốn quan trường, hắn đi vòng qua bàn đến:
-Hóa ra là ngài công tước Hoa Tulip, ngài mất công đến đây nhưng ta do công vụ bên mình nên không tự mình nghênh tiếp được, thật là thất lễ"
Nói xong, hắn sắc mặt đột nhiên sầm xuống, quay ra bên ngoài quát:
-Không phải ta đã bảo các ngươi tiếp đón cho tốt ngài công tước sao? Các người làm trò gì thế này?
-Tổng đốc Bohan.
Đỗ Duy ung dung nói:
-Không trách được bọn họ, là tôi kiên trì muốn đến phủ tổng đốc.
Hắn mỉm cười, nhìn thẳng vào tổng đốc Bohan:
-Tôi sắp đi Tỉnh Desa là lãnh địa của ta, mà Desa này mấy năm qua được sự chiếu cố của tổng đốc, thân là người chịu trách nhiệm hành tỉnh, tất nhiên phải tự mình đến cảm tạ ngài.
Đối với Bohan rất là khách khí đáp lại; Đỗ Duy chuyển đề tài:
- Còn có, ta nếu chuẩn bị đi Tỉnh Desa, thì còn rất nhiều phương diện, sự tình muốn cùng ngài trao đổi thêm, như thế nào không đến phủ tổng đốc cho được?
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều mang âm mưu khác nhau, nhưng cùng cười to ha ha.
Bohan sai người mang trà lên, đưa cái bàn vừa bị dị tộc chém đứt, mời Đỗ Duy và Ron Barton ngồi, lúc này hắn mới cười nói:
-Hai tháng trước biết được quý ngài sắp tới Tây Bắc, cho nên về chuyện Tỉnh Desa, tôi đã sớm thu xếp rồi. Tỉnh Desa đã là lãnh địa của gia tộc ngài nên trong hai tháng này ta đã rút toàn bộ thủ bị quân địa phương đồn trú tại Desa đi, tư quân của gia tộc ngài có thể tiến vào Tỉnh Desa bất cứ lúc nào. Còn mặt quản lý hành tỉnh, thì hiện có một nhóm quan viên đang tạm thời chờ tại văn phòng, các công văn và thủ tục cần thiết đều đã được giải quyết xong chỉ cần người của ngài đến tiếp nhận, là họ toàn bộ sẽ quay trở về đây.
Đỗ Duy cười cười, đột nhiên nói:
-Vậy về mặt tài chính thì sao?
Ánh mắt Bohan có chút thay đổi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến sắc chút nào:
- Về phương diện tài chính, toàn bộ các trương mục đã thanh toán xong, còn dư trong ngân khố, ngài có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.
-Ồ.
Đỗ Duy không chút biểu hiện cảm xúc gì nhấc cốc trà trước mặt lên uống một ngụm, nước trà màu chanh vàng, uống vào miệng mang theo một mùi mật hoa thơm ngát. Đỗ Duy nói:
-Đây chắc là đặc sản Tây Bắc, mật ong cát đúng không? Hương vị rất tuyệt.
Sau đó hắn bỏ cái chén xuống, rất tùy ý nói:
-Thưa ngài, trước mắt thì các khoản mục tài chính trong ngân khố của Tỉnh Desa hiện có những gì?
Tổng đốc Bohan nhất thời nhíu mày, Đỗ Duy không để cho hắn nói đã tiếp tục:
-Tôi nghe nói ngài Tổng đốc Bohan là chuyên gia về hàng đầu lĩnh vực tài chính của đế quốc. Việc tài chính của Tỉnh Desa đã làm ngài lo lắng nhiều. Tôi nghĩ rằng nếu trực tiếp xem những báo cáo chán ngắt đó không bằng nhờ chuyên gia như ngài giảng qua đại khái một chút. Hơn nữa, xin ngài đừng cười, chứ tôi sợ nhất là đọc sách. Nguồn: http://truyenyy.com
Lời này vừa nói ra, Ron Barton suýt nữa thì phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Ánh mắt hắn cổ quái nhìn Đỗ Duy, nghĩ:
-Ngươi sợ đọc sách sao?
"Thần linh trên cao", Ron Barton này trước giờ chưa thấy qua ai thích đọc sách hơn vị ngài thiếu niên công tước trước mặt này. Hắn trước kia có một thời gian ở tại phủ công tước đều thấy đức ngài công tước này phần lớn thời gian đều dành cho việc đọc sách. Nhìn những quyển sách toàn chữ là chữ khiến đầu óc đơn giản của hắn nhìn mà nhức đầu. Tổng quản Marde có nói qua, cậu chủ Đỗ Duy khi còn nhỏ lại đọc càng nhiều, từng ở trong thư phòng suốt một tháng chỉ để đọc một cuốn sách mà không có rời phòng một bước.Trong nhà Rowling thì chỗ cư ngụ của cậu chủ, riêng sách mà cậu ấy xem qua cũng xếp đầy ba căn phòng lớn.
Tổng đốc Bohan rất muốn từ chối đuổi tên công tước này đi nhanh đến Tỉnh Desa. Nhưng xem ra Đỗ Duy cũng không chịu đi, hơn nữa Đỗ Duy còn gọi hắn "chuyên gia tài chính", hắn cũng không có cách nào khác:
-Ngài Công tước thật thích nói đùa, thân là đế quốc tổng đốc tôi tự nhiên cố gắng tận chức, nhưng cái gì đó "chuyên gia tài chính hàng đầu" thì xin ngài ngàn vạn lần đừng nói vậy không người khác cười cho.
Bohan trầm ngâm chốc lát, rồi thở dài:
-Tình hình tài chính của Tỉnh Desa theo thống kê quý mùa hè bao gồm tiền lương, còn các loại vật tư, tổng cộng khoảng hai mươi mốt vạn đồng vàng. Tôi nhớ đúng là thế này, không thể sai được.
Đỗ Duy trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt nụ cười đầy hòa khí.
Một quý mùa hè mà chỉ có hai mươi mốt vạn đồng vàng? Nhưng đây là một tỉnh! Một quý hai mươi mốt vạn, vậy một năm sợ rằng không được một trăm vạn. Đúng là lừa đảo!
Tên Bohan này, khẳng định là trong lúc lúc chuyển giao địa bàn trước kia, đã lấy không ít tiền trong ngân khố.
Tuy nhiên, loại chuyện này, Đỗ Duy cũng không thấy lạ…nếu đổi lại là chính hắn, khẳng định cũng sẽ làm như thế.
-Tổng đốc Bohan, vậy trong ngân khố tổng cộng có bao nhiểu? Tôi muốn trước tiên hiểu rõ lãnh địa của tôi có bao nhiêu kinh phí có thể điều dụng. Mặc dù trước sau gì tôi cũng biết, nhưng sẽ tốt hơn nếu biết trước.
-Cái này…
Tổng đốc Bohan do dự chốc lát, giờ phút này phải đối mặt với vị thiếu niên công tước này, hắn cũng thấy chính mình có đúng hay không đi quá xa.
Đỗ Duy nghĩ không sai, đúng vậy, trước khi Đỗ Duy về nắm quyền, Bohan đích xác đã âm thầm động tay động chân, làm cho Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Hắn nghĩ " Tỉnh Desa lúc trước do hắn quản lý thì tiền lương là thu nhập của hắn, tại sao lại đưa cho tên nhóc con này. Cũng vì lý do này, Tổng đốc Bohan mới có ý né tránh không muốn gặp Đỗ Duy, ai mà biết Đỗ Duy trực tiếp tới gặp hắn.
-Nếu tôi nhớ không nhầm, Tỉnh Desa khi tôi tổng kết ước chừng có…
Nói đến đây, hắn đột nhiên xoay người đi ra sau chiếc bàn, lấy ra một quyển sổ sau đó nói:
-Là ở đây. Vũ khí khải giáp và kỵ binh khinh giáp có một trăm bốn mươi bộ, bộ binh trang bị có một nghìn bộ, cung nỏ ba trăm cái, và tám nghìn mũi tên. Lương thực ước chừng đủ dùng trong ba tháng; về lĩnh vực tài chính, có thể sử dụng có khoảng mười chín vạn đồng vàng…
Mặc dù Đỗ Duy đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi nghe những số liệu trên, cũng cảm thấy tức giận điên lên.
Cái tên Tổng đốc Bohan này, con mẹ nó đúng là cướp bóc mà.
Những số liệu này, mặc dù không ít… nhưng đừng quên đây là một tỉnh. Một tỉnh, mà chỉ lưu lại cho hắn có như thế.
Đỗ Duy sắc mặt có chút khó coi, nhíu mày nhìn Tổng đốc Bohan:
-Thưa ngài, ngài không có nhìn lầm chứ?
-Cái này…sẽ không sai đâu.
Tổng đốc Bohan khép lại cuốn sổ, trên mặt lộ ra nét bất đắc dĩ, thở dài, đi tới bên cạnh Đỗ Duy, giọng nói trầm trọng:
-Tỉnh Desa đất đai khô cằn, tài chính thiếu thốn, chỉ nhập không xuất, ngân khố không có bao nhiều cũng là chuyện bình thường.
Đỗ Duy lại nói:
-Tôi xem ra không đúng? Tỉnh Desa, quý mùa hè còn có hai mươi vạn đồng vàng, một năm thu vào tương đương tại một trăm vạn. Một hành tỉnh hàng năm thu vào một trăm vạn, nhiều năm như vậy, tại sao trong ngân khố chỉ còn có mười mấy vạn đồng vàng?"
Bohan trên mặt có chút khó coi:
-Thưa ngài Công tước, không phải ngài nghĩ rằng Bohan tôi tham ô đó chứ?
Đỗ Duy cười cười:
- Đương nhiên là không phải, tôi nhiều năm qua đã nghe qua danh tiếng của ngài. Ngài tại Tây Bắc tăng thu giảm chi, chỉ cần nhìn bề ngoài của phủ Tổng đốc sẽ biết ngài là một vị tổng đốc công chánh, liêm khiết. Tôi sao có thể hoài nghi ngài được chứ?
Dừng một chút, Đỗ Duy nói tiếp:
-Nhưng tôi nghe nói, trước khi tôi đến, tài chính thu được của Tỉnh Desa không phải giao đến thủ phủ Tỉnh Desa, mà là theo mệnh lệnh của ngài đưa đến thành Mộc Lan. Tôi nói vậy có đúng không?
Bohan biết bây giờ có nói lời khách sáo cũng vô dụng, hắn ngang nhiên cùng Đỗ Duy ngạnh kháng, hừ lạnh:
-Ồ, hóa ra hôm nay ngài công tước tới là vì muốn lấy tiền từ tôi.
Đỗ Duy lắc đầu:
- "Muốn", cái này không đúng mà phải nói là "trả lại" thu nhập tài chính mà ngài giữ hộ ta.
-Tôi thân là quan chức của đế quốc, theo mệnh lệnh của đế quốc, quản lý điều hành Tỉnh Desa.
Tổng đốc Bohan lạnh lùng nói.
-Quản lý khác với thôn tính.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ngài lấy tài chính của hai tỉnh để nuôi một tỉnh, Tỉnh Desa ngân khố gần như không còn. Tôi sau này sẽ quản lý thế nào đây? Ngài Tổng đốc, một chút mặt mũi cũng không để cho ta sao?

/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status