Warning: Hôm qua huy hoàng rồi thì cả tuần sau le lói trong đêm nhé các bác để giết thời gian thì các bác nhận dịch hoặc vào bàn luận chút đỉnh cho nó vui
-Được rồi.
Đỗ Duy không đợi Roline nói xong, hắn đã gật đầu:
-Không cần phải nói.
Tiếp đó Đỗ Duy rất nhanh đưa ra quyết định:
-Người hầu kia đưa cơm cho bọn hắn …… Còn có bốn vị tiểu thư xinh đẹp của chúng ta, toàn bộ đều bắt lại cho ta! Sau đó tặng cho mỗi người mười roi! Khi phạt, phải đồng thời tiến hành, để cho mọi người chứng kiến. Đó là kết quả không nghe theo mệnh lệnh của ta! Trói các nàng lại, đồng thời chịu roi! Roline, ta muốn cô nhớ kỹ. Ta giao người cho cô quản lý, như vậy các cô ấy chính là người của cô. Nếu như cô quản lý không tốt người của côi, như vậy ta sẽ rất thất vọng về cô! Hiểu không?
Roline nghiêm mặt lại, gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Duy nhẫn tâm làm cho Roline có chút ngoài ý muốn. Bốn cô bé kia như hoa như ngọc nhưng lại chỉ hơi nhiều lời mà thôi……. Roline đi ra ngoài phòng, trong lòng cũng không khỏi âm thầm cảm thán. Vị thiếu niên công tước này, đã dần dần trưởng thành. So với lần đầu gặp mặt năm đó, uy nghiêm trên người hắn ngày càng tăng thêm.
Đỗ Duy ngồi yên lặng trên ghế một lát. Khi hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn thoáng qua lão Bencas đang run rẩy sợ hãi:
- Bây giờ, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện đi, thưa ngài đại tế tự .
Lão Bencas đã không dám nói thêm điều gì nữa.
Ánh mắt Đỗ Duy đã trùm trên người hắn:
-Ngươi nói ngươi muốn xin ta tha cho các ngươ trở về sao? Ngươi tin rằng ta sẽ phản bội đế quốc ư? Bởi chuyện của gia đình ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ phản bội đế quốc, tha cho các ngươi trở về, thành lập một vương quốc liên hợp cường đại đối nghịch với đế quốc phải không?
Cả người lão Bencas càng run mạnh hơn.
Một lúc lâu sau, Đỗ Duy đột nhiên cười. Trong giọng nói hắn mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn vòng qua bàn sách, đi tới bên cạnh lão Bencas, nhẹ nhàng nâng tay khoác lên vai lão Bencas, sau đó thấp giọng nói một câu bên tai lão Bencas:
-Ngươi đoán đúng đấy.
-……cái gì?
Lão Bencas cơ hồ không tin vào tai của mình! Thằng ác ma con này nói cái gì?
Mới vừa rồi thấy hắn nổi trận lôi đình, lão Bencas cảm giác được bản thân lần này đúng là chết chắc. Kẻ nói lăng nhăng lần lượt chịu roi. Chính mình nói không chừng sẽ bị xử tử! Xử chết một nô lệ, chính là quyền lực của ông chủ!
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Duy gần trong gang tấc. Vẻ mỉm cười Đỗ Duy của Đỗ Duy vẫn chưa mất đi, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn phẩy phẩy ra, một ngọn gió từ trong tay áo cuồn cuộn chậm rãi khép lại cửa phòng.
-Hiện tại, chúng ta trao đổi điều kiện thôi. Vấn đề tiền chuộc.
Lão Bencas cực kỳ sửng sốt một lúc mới hoàn hồn. Sau đó hắn mở miệng, lắp bắp nói ra ý tứ của mình.
Hắn hy vọng Đỗ Duy có thể thả hắn trở về, lưu lại Rufik ở chỗ này, sau đó hắn nguyện ý đưa tới một số lượng rất lớn tiền bạc để đổi lại Rufik.
0Ngươi trở về trước sao?
Đỗ Duy cau mày:
-Ngươi biết ta sẽ tin ngươi phải không?
-Đó là biện pháp duy nhất, thưa ngài công tước.
Lão Bencas vội vàng giải thích:
-Nếu ta chỉ viết thư trở về, hoặc phái người khác trở về, vương quốc liên hợp sẽ không tin tưởng, chỉ có chính ta trở về mới có thể……..
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Tốt, tiếp tục nói cho xong đi.
-Sau khi ta trở về, mới có thể thuyết phục mấy vị đại tế tự khác, thuyết phục quốc vương để bọn họ nguyện ý chi trả tiền chuộc. Về phần số lượng ……….
Lão Bencas cắn răng:
-Ta nghĩ, với sức ảnh hưởng của ta, giá tiền chi trả hẳn là có thể làm ngài vừa lòng.
Đỗ Duy nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn:
-Cụ thể một chút.
-Ngài có thể phái tới một chiếc thuyền, khi thuyền quay trở về, sẽ mang đầy hoàng kim cùng hương liệu, bảo thạch ….. là cả một chiếc thuyền!
Đỗ Duy không nói.
Lão Bencas mắt thấy ngài công tước này không động tâm, hắn cắn cắn môi nói:
-Nếu vậy …..hai chiếc thuyền!
-Bencas.
Đỗ Duy thở dài:
-Ngươi biết nếu như ta thả các ngươi trở về, từ một ý nghĩa nào đó, đây là phản quốc. Hiểu không? Tiền bạc hai chiếc thuyền, có thể mua được tội phản quốc của ta sao?
Thanh âm lão Bencas run rẩy:
-Như vậy, ý tứ của ngài….
-Ta có một đội thuyền.
Đỗ Duy mỉm cười mở miệng:
-Ta sẽ để cả đội thuyền theo ngươi trở về. Việc ngươi phải làm chính là lấp đầy cả đội thuyền của ta! Khi đội thuyền của ta mang hàng trở về, ta sẽ đưa Rufik tới vùng biển phía nam.
Cả ……cả một hạm đội …..
Lão Bencas do dự hồi lâu, tuy nhiên vương quốc liên hợp cần Rufik, cần dòng máu duy nhất của thần.
Cuối cùng, hắn gật đầu, thanh âm trong lời nói dường như bị ép ra:
-Được! Ta chấp nhận!
Khi lão Bencas cùng Rufik bị mang ra ngoài, Đỗ Duy trong lòng thở dài: Những kẻ vùng biển phía nam này, đúng là có tiền!
Khi trong phòng chỉ còn lại có mình Đỗ Duy, bên cạnh mới truyền đến một thanh âm.
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Kẻ nói chính là thú cưng của ngài công tước Đỗ Duy – ngài thần thú QQ.
Làm một thú cưng loài chim, sự tồn tại của ngài QQ đã không còn là một bí mật. Chỉ cần nó không đối diện với người khác nói chuyện như vậy không có ai lại cảm thấy tò mò đối với thú cưng công tước đại nhân nuôi dưỡng.
Mới vừa rồi, QQ đã một mực ở trong phòng đọc sách. Nhưng người thấy nó, chỉ cho rằng nó là một con chim có bộ dáng kỳ quái mà thôi.
-Ngươi nói cái gì?
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Thanh âm Qq mang theo lo lắng:
-Phản quốc ấy?
-Ngươi nghĩ ta thế nào?
Đỗ Duy cười cười.
QQ suy nghĩ một lát:
-Ta nghĩ ngươi đang tống tiền lão già đáng thương kia. Ngươi đoạt được tiền chuộc cũng sẽ không thả người đâu.
-Không, lần này ngươi sai rồi. Ngài thần thú của ta. Ta đoạt được tiền chuộc sẽ nhất định thả người.
Đỗ Duy cười rất quỷ dị:
-Ta sẽ cho vương quốc liên hợp một "Quốc Vương""
Sau đó hắn hỏi ngược lại Qq một câu:
-Ta nghe nói…… trong vong linh hắc ám ma pháp, có một loại pháp thuật có thể khống chế linh hồn con người. Ta vừa may gần đây đối với thứ này có một chút nghiên cứu.
QQ bị lời của Đỗ Duy dọa cho sững lại. Đôi mắt nhỏ của nó nhìn Đỗ Duy, sau một hồi lâu mới thở dài:
-Ngươi thực sự là một tiểu ác ma.
-Theo lập trường của ngươi, dường như không có tư cách đánh giá ta như vậy đâu.
Đỗ Duy nhìn QQ một cái:
-Đừng quên, lực lượng của chủ nhân trước của ngươi cũng xuất phát từ ác ma.
-Nếu vậy, ngươi thực sự sẽ ….. trừng phạt mấy cô bé đáng thương kia chứ?
QQ lắc đầu:
-Đối với mấy cô bé nhẫn tâm như vậy thực sự rất không có phong độ ….. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy như vậy là rất tàn bạo sao?
-Nếu vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào bây giờ? Dân chủ ư? Ồ, cái tên Aragon láo lếu kia nhất định đã cùng ngươi đề cập qua từ ngữ này rồi chứ? Đừng nói đùa, ngài QQ của ta!
Đỗ Duy sắc mặt lạnh lùng:
-Ngươi đẩy cửa sổ nhìn một chút, nhìn những nô lệ bề bộn bên ngoài này , những người hầu này ……. Nơi này là một đế quốc! Thân là kẻ đứng trên, nếu như không thể quản lý tốt những người phía dưới, mà muốn ở chỗ này đùa giỡn phong độ, ngang hàng, dân chủ ……. Nếu như vậy trong tương lai ngay cả chết thế nào cũng không biết! Ngươi có thể nói ta tàn bạo, cũng có thể nói ta chuyên chế ….. nhưng muốn ở cái thế giới này sinh tồn được , thì phải như vậy.
Đỗ Duy nói xong, kết luận một câu:
-Ngươi căn bản không có nhìn qua lúc sau chính biến. Người nhà của những quý tộc rơi đài kia tại sao bị bán như nô lệ? Mấy ngày trước còn là tiểu thư quý tộc, phu nhân quý tộc cao cao tại thượng. Trong một đêm đã biến thành nô lệ, thậm chí còn bị bán tới kỹ viện. Bất cứ một gã đàn ông nào chỉ cần tốn vài đồng bạc là đã có thể phát tiết dụng vọng trên người các nàng! Cái thế giới này vốn đã như vậy ……. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nói xong Đỗ Duy xoay người đi ra ngoài.
QQ trong phòng đọc sách yên lặng thật lâu, sau đó nó thở dài, tự nhủ:
-Khó trách ….. chủ nhân Aragon nói hắn có thể kết thúc hết thảy…..
-Được rồi.
Đỗ Duy không đợi Roline nói xong, hắn đã gật đầu:
-Không cần phải nói.
Tiếp đó Đỗ Duy rất nhanh đưa ra quyết định:
-Người hầu kia đưa cơm cho bọn hắn …… Còn có bốn vị tiểu thư xinh đẹp của chúng ta, toàn bộ đều bắt lại cho ta! Sau đó tặng cho mỗi người mười roi! Khi phạt, phải đồng thời tiến hành, để cho mọi người chứng kiến. Đó là kết quả không nghe theo mệnh lệnh của ta! Trói các nàng lại, đồng thời chịu roi! Roline, ta muốn cô nhớ kỹ. Ta giao người cho cô quản lý, như vậy các cô ấy chính là người của cô. Nếu như cô quản lý không tốt người của côi, như vậy ta sẽ rất thất vọng về cô! Hiểu không?
Roline nghiêm mặt lại, gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Duy nhẫn tâm làm cho Roline có chút ngoài ý muốn. Bốn cô bé kia như hoa như ngọc nhưng lại chỉ hơi nhiều lời mà thôi……. Roline đi ra ngoài phòng, trong lòng cũng không khỏi âm thầm cảm thán. Vị thiếu niên công tước này, đã dần dần trưởng thành. So với lần đầu gặp mặt năm đó, uy nghiêm trên người hắn ngày càng tăng thêm.
Đỗ Duy ngồi yên lặng trên ghế một lát. Khi hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn thoáng qua lão Bencas đang run rẩy sợ hãi:
- Bây giờ, chúng ta hãy tiếp tục nói chuyện đi, thưa ngài đại tế tự .
Lão Bencas đã không dám nói thêm điều gì nữa.
Ánh mắt Đỗ Duy đã trùm trên người hắn:
-Ngươi nói ngươi muốn xin ta tha cho các ngươ trở về sao? Ngươi tin rằng ta sẽ phản bội đế quốc ư? Bởi chuyện của gia đình ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ phản bội đế quốc, tha cho các ngươi trở về, thành lập một vương quốc liên hợp cường đại đối nghịch với đế quốc phải không?
Cả người lão Bencas càng run mạnh hơn.
Một lúc lâu sau, Đỗ Duy đột nhiên cười. Trong giọng nói hắn mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn vòng qua bàn sách, đi tới bên cạnh lão Bencas, nhẹ nhàng nâng tay khoác lên vai lão Bencas, sau đó thấp giọng nói một câu bên tai lão Bencas:
-Ngươi đoán đúng đấy.
-……cái gì?
Lão Bencas cơ hồ không tin vào tai của mình! Thằng ác ma con này nói cái gì?
Mới vừa rồi thấy hắn nổi trận lôi đình, lão Bencas cảm giác được bản thân lần này đúng là chết chắc. Kẻ nói lăng nhăng lần lượt chịu roi. Chính mình nói không chừng sẽ bị xử tử! Xử chết một nô lệ, chính là quyền lực của ông chủ!
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Duy gần trong gang tấc. Vẻ mỉm cười Đỗ Duy của Đỗ Duy vẫn chưa mất đi, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo một tia quỷ dị. Sau đó hắn phẩy phẩy ra, một ngọn gió từ trong tay áo cuồn cuộn chậm rãi khép lại cửa phòng.
-Hiện tại, chúng ta trao đổi điều kiện thôi. Vấn đề tiền chuộc.
Lão Bencas cực kỳ sửng sốt một lúc mới hoàn hồn. Sau đó hắn mở miệng, lắp bắp nói ra ý tứ của mình.
Hắn hy vọng Đỗ Duy có thể thả hắn trở về, lưu lại Rufik ở chỗ này, sau đó hắn nguyện ý đưa tới một số lượng rất lớn tiền bạc để đổi lại Rufik.
0Ngươi trở về trước sao?
Đỗ Duy cau mày:
-Ngươi biết ta sẽ tin ngươi phải không?
-Đó là biện pháp duy nhất, thưa ngài công tước.
Lão Bencas vội vàng giải thích:
-Nếu ta chỉ viết thư trở về, hoặc phái người khác trở về, vương quốc liên hợp sẽ không tin tưởng, chỉ có chính ta trở về mới có thể……..
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Tốt, tiếp tục nói cho xong đi.
-Sau khi ta trở về, mới có thể thuyết phục mấy vị đại tế tự khác, thuyết phục quốc vương để bọn họ nguyện ý chi trả tiền chuộc. Về phần số lượng ……….
Lão Bencas cắn răng:
-Ta nghĩ, với sức ảnh hưởng của ta, giá tiền chi trả hẳn là có thể làm ngài vừa lòng.
Đỗ Duy nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bàn:
-Cụ thể một chút.
-Ngài có thể phái tới một chiếc thuyền, khi thuyền quay trở về, sẽ mang đầy hoàng kim cùng hương liệu, bảo thạch ….. là cả một chiếc thuyền!
Đỗ Duy không nói.
Lão Bencas mắt thấy ngài công tước này không động tâm, hắn cắn cắn môi nói:
-Nếu vậy …..hai chiếc thuyền!
-Bencas.
Đỗ Duy thở dài:
-Ngươi biết nếu như ta thả các ngươi trở về, từ một ý nghĩa nào đó, đây là phản quốc. Hiểu không? Tiền bạc hai chiếc thuyền, có thể mua được tội phản quốc của ta sao?
Thanh âm lão Bencas run rẩy:
-Như vậy, ý tứ của ngài….
-Ta có một đội thuyền.
Đỗ Duy mỉm cười mở miệng:
-Ta sẽ để cả đội thuyền theo ngươi trở về. Việc ngươi phải làm chính là lấp đầy cả đội thuyền của ta! Khi đội thuyền của ta mang hàng trở về, ta sẽ đưa Rufik tới vùng biển phía nam.
Cả ……cả một hạm đội …..
Lão Bencas do dự hồi lâu, tuy nhiên vương quốc liên hợp cần Rufik, cần dòng máu duy nhất của thần.
Cuối cùng, hắn gật đầu, thanh âm trong lời nói dường như bị ép ra:
-Được! Ta chấp nhận!
Khi lão Bencas cùng Rufik bị mang ra ngoài, Đỗ Duy trong lòng thở dài: Những kẻ vùng biển phía nam này, đúng là có tiền!
Khi trong phòng chỉ còn lại có mình Đỗ Duy, bên cạnh mới truyền đến một thanh âm.
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Kẻ nói chính là thú cưng của ngài công tước Đỗ Duy – ngài thần thú QQ.
Làm một thú cưng loài chim, sự tồn tại của ngài QQ đã không còn là một bí mật. Chỉ cần nó không đối diện với người khác nói chuyện như vậy không có ai lại cảm thấy tò mò đối với thú cưng công tước đại nhân nuôi dưỡng.
Mới vừa rồi, QQ đã một mực ở trong phòng đọc sách. Nhưng người thấy nó, chỉ cho rằng nó là một con chim có bộ dáng kỳ quái mà thôi.
-Ngươi nói cái gì?
-Ngươi thật sự phải làm như vậy sao?
Thanh âm Qq mang theo lo lắng:
-Phản quốc ấy?
-Ngươi nghĩ ta thế nào?
Đỗ Duy cười cười.
QQ suy nghĩ một lát:
-Ta nghĩ ngươi đang tống tiền lão già đáng thương kia. Ngươi đoạt được tiền chuộc cũng sẽ không thả người đâu.
-Không, lần này ngươi sai rồi. Ngài thần thú của ta. Ta đoạt được tiền chuộc sẽ nhất định thả người.
Đỗ Duy cười rất quỷ dị:
-Ta sẽ cho vương quốc liên hợp một "Quốc Vương""
Sau đó hắn hỏi ngược lại Qq một câu:
-Ta nghe nói…… trong vong linh hắc ám ma pháp, có một loại pháp thuật có thể khống chế linh hồn con người. Ta vừa may gần đây đối với thứ này có một chút nghiên cứu.
QQ bị lời của Đỗ Duy dọa cho sững lại. Đôi mắt nhỏ của nó nhìn Đỗ Duy, sau một hồi lâu mới thở dài:
-Ngươi thực sự là một tiểu ác ma.
-Theo lập trường của ngươi, dường như không có tư cách đánh giá ta như vậy đâu.
Đỗ Duy nhìn QQ một cái:
-Đừng quên, lực lượng của chủ nhân trước của ngươi cũng xuất phát từ ác ma.
-Nếu vậy, ngươi thực sự sẽ ….. trừng phạt mấy cô bé đáng thương kia chứ?
QQ lắc đầu:
-Đối với mấy cô bé nhẫn tâm như vậy thực sự rất không có phong độ ….. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy như vậy là rất tàn bạo sao?
-Nếu vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào bây giờ? Dân chủ ư? Ồ, cái tên Aragon láo lếu kia nhất định đã cùng ngươi đề cập qua từ ngữ này rồi chứ? Đừng nói đùa, ngài QQ của ta!
Đỗ Duy sắc mặt lạnh lùng:
-Ngươi đẩy cửa sổ nhìn một chút, nhìn những nô lệ bề bộn bên ngoài này , những người hầu này ……. Nơi này là một đế quốc! Thân là kẻ đứng trên, nếu như không thể quản lý tốt những người phía dưới, mà muốn ở chỗ này đùa giỡn phong độ, ngang hàng, dân chủ ……. Nếu như vậy trong tương lai ngay cả chết thế nào cũng không biết! Ngươi có thể nói ta tàn bạo, cũng có thể nói ta chuyên chế ….. nhưng muốn ở cái thế giới này sinh tồn được , thì phải như vậy.
Đỗ Duy nói xong, kết luận một câu:
-Ngươi căn bản không có nhìn qua lúc sau chính biến. Người nhà của những quý tộc rơi đài kia tại sao bị bán như nô lệ? Mấy ngày trước còn là tiểu thư quý tộc, phu nhân quý tộc cao cao tại thượng. Trong một đêm đã biến thành nô lệ, thậm chí còn bị bán tới kỹ viện. Bất cứ một gã đàn ông nào chỉ cần tốn vài đồng bạc là đã có thể phát tiết dụng vọng trên người các nàng! Cái thế giới này vốn đã như vậy ……. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nói xong Đỗ Duy xoay người đi ra ngoài.
QQ trong phòng đọc sách yên lặng thật lâu, sau đó nó thở dài, tự nhủ:
-Khó trách ….. chủ nhân Aragon nói hắn có thể kết thúc hết thảy…..
/434
|