Đỗ Duy suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ đến phát đau cả đầu, thế mà vẫn không nghĩ thấu hết được …
Tốt thật… Aragon tên chết bầm, té ra cũng là một đồng chí từng trải qua vụ "xuyên việt" tới thế giới này giống mình.
Nhưng mà, tại sao chuyện của mình cái gì tên khốn này cũng biết? Lại còn đặc biệt để lại lời nhắn cho mình ở dưới bàn chân của một thổ dân Nam Dương?
Hắn rốt cục là ai? Rốt cuộc mục đích là gì?
Lại còn có "bộ tộc của thần" trong truyền thuyết của Nam Dương chuyên thờ phụng chủ thần, là con cháu của chủ thần.
Quỷ tha ma bắt, Aragon sao lại có liên quan đến "bộ tộc của thần" trong truyền thuyết của người Nam Dương?
Mọi thứ đều có vấn đề…
Nhưng mà đáp án của câu hỏi này… Đỗ Duy không cách nào biết được.
Bởi vì ngài QQ luôn mồm thề thốt, bản thân nó cũng không biết gì cả!
-Xin ngài hiểu cho, ta chỉ là một thú cưng đáng thương. Chủ nhân Aragon chỉ dạy ta chữ với tiếng, còn lại hắn không cho ta biết gì cả.
Vừa nói, QQ vừa chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Đỗ Duy:
-Cho nên, ngàn vạn lần cầu xin ngài đừng có làm chim cánh cụt nướng gì đó. Ta thề là thịt của ta không có chỗ nào ăn ngon cả.
Đỗ Duy dĩ nhiên là không thật sự đem chim cánh cụt đi nướng, tuy nhiên hắn vẫn còn nghi ngờ vị thần thú này còn có điều gì giấu diếm. Còn vấn đề làm sao để chim cánh cụt khai ra… vấn đề đó Đỗ Duy sẽ từ từ nghĩ cách.
Aragon không ngờ lại giống mình, để là kẻ "xuyên việt"… Hừ, thế giới này càng ngày càng thú vị đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thật khó hình dung tâm tình của Đỗ Duy lúc này. Trải qua một phen buồn bực, Đỗ Duy bây giờ cảm giác rất phức tạp. Một phần có chút bực bội bởi vì hắn có cảm thấy bị một người "xuyên việt" giống mình đùa cợt – Từ khi biết Aragon cũng giống hắn, là một người "xuyên việt", trong mắt Đỗ Duy, ánh hào quang bao phủ Aragon ban đầu đã hoàn toàn không còn nữa… Khai quốc hoàng đế, đệ nhất cường giả dưới vòm trời gì gì… Một người "xuyên việt" có sáng tạo một chút kì tích, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhưng ở một phương diện khác, trong lòng Đỗ Duy mơ hồ có một tia cao hứng.
Đúng, đúng rồi, là cao hứng..
Có một kẻ "xuyên việt" giống mình, cũng đến từ một thế giới giống mình, cùng một dân tộc, nói cùng một loại ngôn ngữ của đồng bào! Bản thân mình cô độc ở trên thế giới này hơn mười năm, đột nhiên phát hiện ra mình vẫn còn có một đồng loại…
Chỉ có điều…
Hừ, chỉ có điều hắn tới sớm hơn ta một ngàn năm thôi, có thể cưỡi lên đầu cậu chủ ta sao?
Đừng mơ!
Đỗ Duy hạ quyết tâm.
Chẳng phải cũng chỉ là một người "xuyên việt" sao?
Nếu ngươi là thần hay là nhân vật truyền kỳ gì đó thì cậu chủ còn sợ ngươi, giờ biết bộ mặt thật của ngươi rồi, ta còn phải sợ ngươi sao?
Lúc này Đỗ Duy đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, lão Marde đem bữa điểm tâm đến. Lão người hầu trung thành biết thiếu gia tối hôm qua rất giận dữ, tình huống như vậy cũng không có người hầu nào dám đến chọc giận vị công tước, chỉ có ông già Marde từ nhỏ từng ẵm Đỗ Duy vẫn tận tâm đem bữa sáng cho hắn. Đỗ Duy cũng thu lại cơn giận dữ của mình, từ từ bình tĩnh lại.
Tuy thế, lão Marde nhìn cậu chủ thoải mái thưởng thức bữa sáng, thậm chí so với mọi ngày còn ăn nhiều hơn hai miếng bạc hà đường. Lại nhìn thấy cậu chủ như đang cười cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, lão Marde thở phào, dè dặt một chút rồi nói:
-Cậu chủ, bên ngoài hình như…
-Hả? có chuyện gì sao?
Đỗ Duy cười nói.
-Dạ... cũng không hẳn là chuyện gì lớn.
Lão Marde giải thích qua:
-Sáng sớm nay, trước cửa nhà ta có một tên bị đánh gãy cả hai chân, bị người ta đưa tới. Từ sáng đến giờ vẫn còn ở đó, bên cạnh có người canh giữ, hắn kêu la thảm thiết khiến cho không ít người vây lại xem…
-Không cần để ý.
Đỗ Duy bóc bạc hà đường, ném vào miệng nhai rốp rốp, rồi liếm liếm môi:
-Một tên bình thường thích khinh người, giờ chịu chút đau khổ thôi.
Dừng một chút, Đỗ Duy nói:
-Có điều, bá tước Billia cũng là một người thông minh đó, hắc hắc…"
Tiếp đó Đỗ Duy chợt hỏi:
-Hôm nay là ngày mấy rồi? Ý ta là sau khi ta viết thư đã được mấy ngày rồi?
-Ngày thứ năm.
Marde trả lời.
-Tôi nghĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.
Năm ngày trước, Đỗ Duy viết thư đến bình nguyên Rowling, bá tước lúc Raymond từ đế đô xuất phát. Thư viết cho Hussein, nếu bá tước Raymond về đến lâu đài Rowling, hiển nhiên Hussein sẽ không thể ở đó. Cho nên Đỗ Duy mời Hussein với Nicole Medusa tới đế đô hội họp.
Đến sáng, con đường trước phủ công tước lâm thời đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt. Thậm chí có lúc còn gây ra tắc nghẽn giao thông, khiến cho sở trị an phải cho người đến giải tán một phần người xem.
Guro, quản sự đáng thương của phủ bá tước Billia ngồi trên một tấm ván. Hai chân của hắn bị đánh gãy, sưng phù như chân heo, nửa nằm nửa ngồi cả buổi sáng, cuối cùng đau đến mức rên cũng không nổi. Bên cạnh là hai thị vệ của bá tước Billia, thỉnh thoảng cho hắn chút nước để hắn không ngất đi.
Cứ như thế, màn "biểu diễn" hết cả buổi sáng mới chấm dứt, Guro đáng thương được đưa đi. Sau đó người hầu của bá tước Billia đưa đến một phong thư do đích thân bá tước viết, gửi cho ngài công tước Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhìn lão Marde cầm thư đưa tới, nhìn lướt qua, sau đó cười cười:
-Ngài bá tước này thật biết ăn ở đấy chứ.
Sau đó trả thư lại cho Marde:
-Ra ngoài nói với người nhà của bá tước Billia, ta rất cảm tạ ý tốt của hắn.
Sau đó, Đỗ Duy theo ý định ban đầu đảo qua một chuyến mấy cửa hàng. Hôm qua, ngoại trừ mấy nô lệ Nam Dương, Roline còn từ quan phương mua về mấy người thuộc gia tộc hầu tước Solomon, trong đó có tên nô lệ từng ở chợ nô lệ quát to với Đỗ Duy.
Những người này, Đỗ Duy định giao hết cho Roline. Người xuất thân từ Solomon gia tộc đều là tay lão luyện trong thương trường, vừa khéo đền bù vấn đề lớn là Roline không đủ thủ hạ.
Nhưng mà, Đỗ Duy còn chưa ra ngoài đã có người đến tìm hắn rồi.
Nhà giam đế quốc, quản giam đầu mục, Lebowski chạy đến xin gặp Đỗ Duy, nói cho hắn nghe một việc.
- Tướng quân Ron Barton muốn gặp mặt ngài.
Ron Barton? Chính là vị tướng quân hai trăm năm mươi sao?
Đỗ Duy cười cười.
Tính ra, từ tay hắn cấp xuống Lebowski lượng lớn đồng vàng, mỗi ngày ăn ngon uống say mà cung phụng vị tướng quân hai trăm năm mươi, thậm chí còn không ngừng kiếm đàn bà cho hắn. Ngay cả Lebowski cũng bắt đầu than vãn, hắn đường đường quan viên của nhà giam đế quốc, thiếu chút nữa biến thành tay dắt gái rồi.
Trước sau Đỗ Duy cũng đã tiêu hết bốn vạn kim tệ ở trên người vị tướng quân hai trăm năm mươi này. Mà Đỗ Duy vẫn kiên nhẫn, không chủ động gặp qua vị kỳ nhân này.
Hắn hiểu rõ loại kỳ nhân này đa số đều là tính tình cổ quái, nhất là vị tướng quân hai trăm năm ươi. Dù cho mình bây giờ danh tiếng không nhỏ, nhưng loại kì nhân như vậy chưa chắc đã về.
Muốn lôi kéo loại nhân tài này, chỉ có thể từ từ lấy lòng. Thường thường người như vậy, cho dù để núi vàng núi bạc trước mặt, người ta chưa chắc thèm liếc mắt, nhưng khi được lòng rồi, đến lúc cần thiết hắn đem cả cái đầu đi cho ngươi cũng không nhíu mày.
Đợi cho đến hôm nay, xem bộ vị tướng quân hai trăm năm mươi đối với mình cuối cùng cũng động tâm rồi đó.
Không chút chần chừ, Đỗ Duy lập lên xe ngựa đi nhà giam.
Trong đại lao, cuối cùng Đỗ Duy cũng vào tù phòng của vị Ron Barton tướng quân nổi tiếng.
Cuối cùng cũng gặp vị tướng quân năm xưa khiến cho các lão già quân phương thống soái bộ đau đầu, Đỗ Duy cũng có chút bất ngờ.
Vốn như Đỗ Duy tưởng tượng, một người có thể làm cho hai vạn bộ hạ vì hắn bán mạng, có thể tung hoành Tây Bắc xưng danh "lưu manh tướng quân" hòanh hành ở Tây Bắc chắc là thuộc loại người diện mạo hào sảng, tính cách cuồng gạo. Hay chí ít hắn cũng là thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, giọng cười rổn rảng như chuông đồng, uống rượu bằng bát to, ăn thịt cả miếng lớn, là kẻ miêng đầy lời nói tục...
Nhưng mà, Đỗ Duy lại thấy trong phòng một vị kẻ mập mạp, mặt mày thanh tú.
Người này đang ngồi trong phòng làm một cái sa bàn. Đỗ Duy đến, hắn mới đứng lên cười với Đỗ Duy một chút.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi thân hình rất cao, hắn đứng lên thiếu chút nữa đầu cũng đụng trần nhà. Dù trải qua nhiều năm sống trong lao ngục, người kia có chút phát tướng nhưng vóc dáng vẫn còn rắn chắc, vẻ mặt thanh tú không hợp với sự từng trải hoang đường của hắn.
Có thể nói, người này chỉ cần gầy đi ba phần liền hoàn toàn có thể đại biểu cho một chàng đẹp trai điển hình.
-Thế nào? Ngạc nhiên phải không?
Ron Barton nói giọng khàn khàn, trong mắt mang vẻ cười cợt:
-Ngươi bây giờ nhất định đang nghĩ "hóa ra tướng quân hai trăm năm mươi trong truyền thuyết lại là một lão mập mặt trắng", đúng không?
Đỗ Duy có chút xấu hổ, bởi vì trong đầu hắn đích xác có hiện lên ý nghĩ như thế.
Ron Barton thở dài, chỉ một chỗ duy nhất trong phòng có thể ngồi – giường:
-Ngồi đi.
Sau đó giọng của hắn mang theo luyến tiếc:
-Đáng tiếc, nếu như ngươi năm đó có thể thấy ta, nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng mà, bất luận là ai, chỉ ở trong một căn phòng nhỏ xíu nhiều năm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cho dù là gầy cỡ nào cũng thành béo.
Hắn tùy tiện vỗ lên bắp đùi, chán nản:
-Thể hình của ta bây giờ, chỉ sợ ngựa cũng không cưỡi được nữa rồi.
Đỗ Duy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vị kì nhân này.
-Được rồi.
Ron Barton liếc Đỗ Duy:
-Ngươi vào đây rồi cũng chưa nói một lời. Ta đã biết tên của ngươi, cũng biết lai lịch… À, đế quốc công tước trẻ tuổi nhất trong lịch sử là cậu chủ của gia tộc Rowling, bây giờ lại là Rudolf công tước, còn là một ma pháp sư xuất sắc… Ngài thực sự khiến cho ta ngạc nhiên đó.
Sau đó hắn xòe tay ra:
-Ngươi có mang đến không?
-Mang gì?
Đỗ Duy cảm thấy khó hiểu.
Tên béo này giảo hoạt cười:
- Ngài công tước, gần đây ngày nào ngài cũng cơm no rượu say mà khoản đãi ta, ba đến năm ngày lại đưa đàn bà lại cho ta, đừng nói là ngươi không có ý chiêu lãm phế nhân ta chứ? Nếu thực muốn chiêu lãm ta, khẳng định là ngài không để ta tiếp tục lưu lại ở cái nơi quỷ quái này chứ?Ta nói chính là ..… lệnh thả ta….ngài có mang theo không?
Đỗ Duy cười cười.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi này thiệt là thẳng thắn đó.
Hắn không chút do dự lấy một văn kiện trắng. Đây là một cái lệnh phóng thích, Đỗ Duy không cần tốn bao nhiêu khí lực cũng kiếm được. Phía dưới có đại thần chưởng quản nhà giam ký tên và đóng dấu, mà chỗ ghi tên tù phạm để trống, chỉ cần ghi vào "Ron Barton" là văn kiện này lập tức có hiệu lực.
Đỗ Duy cứu vị tướng quân hai trăm năm mươi này ra cũng không tốn quá nhiều khí lực. Dù sao chuyện người này phạm phải cũng đã qua nhiều năm. Mà quý tộc hắn đắc tội, thật trùng hợp, trong đợt chánh biến đã diệt vong, do đó quân phương cũng không thèm chú ý đến đại phiền phức tướng quân hai trăm năm mươi.
Có thể nói, tướng quân hai trăm năm mươi này là một người bị quên lãng. Với thân phận Đỗ Duy, hắn muốn một tên tù nhiều năm, lại là tù không tquan trọng, kẻ đứng đầu của nhà giam dĩ nhiên vui vẻ nể mặt, bán cho vị công tước một chút mặt mũi.
Dù sao, lão già này ở trong tù cũng chỉ lãng phí thức ăn.
Sau khi ghi tên Ron Barton vào văn kiện, Đỗ Duy đem lệnh phóng thích đưa cho hắn. Ron Barton cẩn thận nhìn hailần, mặc dù hắn che giấu nét mặt rất tốt, nhưng Đỗ Duy vẫn có thể nhìn được vẻ kích động. Lão béo đem lệnh phóng thích cất vào túi áo ngực, còn vỗ vỗ mấy cái sau đó quay sang Đỗ Duy:
-Vậy, khi nào ta đi với ngài?
-Lúc nào cũng được, bây giờ ta cũng có thể mang ngươi ra ngoài.
Đỗ Duy cười nói.
Ron Barton gãi đầu, đột nhiên hỏi:
-Thưa ngài công tước, xin hỏi ngài mang ta ra ngoài sẽ chuẩn bị cho ta loại công tác gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
-Ngài có nghe nói con người của ta vừa tham lam, vừa háo sắc, lại thích làm chuyện hoang đường không?
-Chuyện ngươi nói ta đều biết.
Đỗ Duy đứng lên, vái Ron Barton một vái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí trang trọng, vẻ mặt cười cười cũng thu liễm lại, mà ánh mắt lại càng tỏ vẻ chân thành.
-Ron Barton tướng quân! Một vái này là biểu hiện lòng tôn kính của ta đối với ngài.
Đỗ Duy trầm giọng:
-Ta đã xem qua tư liệu về ngài, còn có chuyện ngài làm ở Tây Bắc năm xưa. Ta cho rằng ngài là một tướng quân cực kỳ trung thành với đế quốc! Chuyện ngài làm tại Tây Bắc, mỗi một việc đều là cực kỳ khổ tâm, mỗi một việc đều là vì thế cục Tây Bắc! Chỉ đáng tiếc, quân phương là lũ ngốc, không hiểu được việc ngài làm… <à mấy tên lặng lẽ bán cấm phẩm cho người Tây Bắc mới chính là sâu mọt của đế quốc! Ta cảm thấy đế quốc may mắn có được một vị tướng quân như ngài.
Ron Barton nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy, trong mắt ánh lên một tia cảm động, rồi hắn cười dứt khoát nói:
-Được rồi! Không cần nói nữa, ta tin tưởng lời nói của ngài là thật tâm. Tuy nhiêncó một số chuyện trong lòng hiểu là được, nói ra ngược lại có vẻ giả dối… Vấn đề của ta vẫn là, thưa ngài công tước Đỗ Duy, xin mời ngài nói công việc của ta?
-Đất phong của ta là ở Tây Bắc tỉnh Desa.
Đỗ Duy cười khổ:
-Cái này ngài đã nghe rồi phải không?
-Ta nghe nói rồi.
Ron Barton gật đầu.
-Hoàn cảnh và thế cục chỗ đó, ta nghĩ không ai hiểu hơn ngài.
Đỗ Duy nói:
-Trong vòng ba tháng ta sẽ đến lãnh địa của ta, ta quyết tâm đứng vững ở đó, hơn nữa… Ta tuyệt đối không để bất cứ ai đuổi ra ngoài! Trong tình huống đó, ta thực sự rất cần ngài giúp. Cho nên… ta nghĩ, sau này trong phủ công tước, thống lĩnh kỵ binh của gia tộc tư quân đối với ngài mà nói, hy vọng không coi là không phát huy được tài năng phải không?"
Ron Barton rất hài lòng, hắn rốt cục cũng thấy vị thiếu niên công tước này rất có thành ý với mình.
-Nếu như vậy, ta nghĩ ta cũng có thể tặng ngài một lễ vật nho nhỏ, coi như là một chút tâm ý của ta đối với ông chủ mới.
Ron Barton cười:
-Năm đó thủ hạ ta ở Tây Bắc chỉ sợ đa số đã phục viên, tuy nhiên bọn họ cũng là một tay ta tài bồi, mỗi một người đều là chiến sĩ xuất sắc. Ta có thể viết thư cho thủ hạ cũ, mặc dù không nhiều, nhưng dựa vào tình cảm năm xưa, gọi lại một hai ngàn người chắc không có vấn đề.
Một hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, lại còn là cựu binh đã từng trải qua trăm ngàn chiến trận?
Cái "đại lễ" này Đỗ Duy dĩ nhiên không từ chối.
Thủ tục làm xong hết rồi, vị tướng quân hăn trăm năm mươi rốt cục cũng là một người tự do. Tuy nhiên, sau khi làm thủ tục ra tù, hắn nhận lại huy chương và quân hàm của quân đội. Năm đó hắn bị bỏ tù cũng chưa từng trải qua xử án, cho nên cấp bậc cũng chưa bị tước bỏ. Chức vụ tướng quân dù không còn, nhưng theo theo thân phận mà nói thì hắn vẫn còn là một quân nhân đế quốc.
Sau khi nhận lại huy chương, tướng quânhăi trăm năm mươi ngay trước mặt giám sát quan viên quăng huy chương xuống đất, còn hung hăng đạp mấy cái, phun một miếng nước bọt, mắng to:
-Con mẹ nó quân phương! Mẹ kiếp thống soái bộ! Sau này sẽ có ngày các ngươi hối hận! Lúc đó cho dù quân phương đại thần quỳ xuống cầu xin ta, cũng đừng mong ông mày quay về!
Cái loại hành động không kiêng kỵ như thế khiến cho quan chức nhà giam sợ đến ngây người.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, lôi cái tên tướng quân không biết sợ là gì đi mất.
Có bảo bối này, thêm vào thủ hạ nòng cốt cũ của hắn, tương lai tư quân của công tước phủ căn bản có thể bắt đầu đi lên.
Tốt thật… Aragon tên chết bầm, té ra cũng là một đồng chí từng trải qua vụ "xuyên việt" tới thế giới này giống mình.
Nhưng mà, tại sao chuyện của mình cái gì tên khốn này cũng biết? Lại còn đặc biệt để lại lời nhắn cho mình ở dưới bàn chân của một thổ dân Nam Dương?
Hắn rốt cục là ai? Rốt cuộc mục đích là gì?
Lại còn có "bộ tộc của thần" trong truyền thuyết của Nam Dương chuyên thờ phụng chủ thần, là con cháu của chủ thần.
Quỷ tha ma bắt, Aragon sao lại có liên quan đến "bộ tộc của thần" trong truyền thuyết của người Nam Dương?
Mọi thứ đều có vấn đề…
Nhưng mà đáp án của câu hỏi này… Đỗ Duy không cách nào biết được.
Bởi vì ngài QQ luôn mồm thề thốt, bản thân nó cũng không biết gì cả!
-Xin ngài hiểu cho, ta chỉ là một thú cưng đáng thương. Chủ nhân Aragon chỉ dạy ta chữ với tiếng, còn lại hắn không cho ta biết gì cả.
Vừa nói, QQ vừa chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Đỗ Duy:
-Cho nên, ngàn vạn lần cầu xin ngài đừng có làm chim cánh cụt nướng gì đó. Ta thề là thịt của ta không có chỗ nào ăn ngon cả.
Đỗ Duy dĩ nhiên là không thật sự đem chim cánh cụt đi nướng, tuy nhiên hắn vẫn còn nghi ngờ vị thần thú này còn có điều gì giấu diếm. Còn vấn đề làm sao để chim cánh cụt khai ra… vấn đề đó Đỗ Duy sẽ từ từ nghĩ cách.
Aragon không ngờ lại giống mình, để là kẻ "xuyên việt"… Hừ, thế giới này càng ngày càng thú vị đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thật khó hình dung tâm tình của Đỗ Duy lúc này. Trải qua một phen buồn bực, Đỗ Duy bây giờ cảm giác rất phức tạp. Một phần có chút bực bội bởi vì hắn có cảm thấy bị một người "xuyên việt" giống mình đùa cợt – Từ khi biết Aragon cũng giống hắn, là một người "xuyên việt", trong mắt Đỗ Duy, ánh hào quang bao phủ Aragon ban đầu đã hoàn toàn không còn nữa… Khai quốc hoàng đế, đệ nhất cường giả dưới vòm trời gì gì… Một người "xuyên việt" có sáng tạo một chút kì tích, chẳng phải rất bình thường sao?
Nhưng ở một phương diện khác, trong lòng Đỗ Duy mơ hồ có một tia cao hứng.
Đúng, đúng rồi, là cao hứng..
Có một kẻ "xuyên việt" giống mình, cũng đến từ một thế giới giống mình, cùng một dân tộc, nói cùng một loại ngôn ngữ của đồng bào! Bản thân mình cô độc ở trên thế giới này hơn mười năm, đột nhiên phát hiện ra mình vẫn còn có một đồng loại…
Chỉ có điều…
Hừ, chỉ có điều hắn tới sớm hơn ta một ngàn năm thôi, có thể cưỡi lên đầu cậu chủ ta sao?
Đừng mơ!
Đỗ Duy hạ quyết tâm.
Chẳng phải cũng chỉ là một người "xuyên việt" sao?
Nếu ngươi là thần hay là nhân vật truyền kỳ gì đó thì cậu chủ còn sợ ngươi, giờ biết bộ mặt thật của ngươi rồi, ta còn phải sợ ngươi sao?
Lúc này Đỗ Duy đột nhiên thấy trong lòng thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, lão Marde đem bữa điểm tâm đến. Lão người hầu trung thành biết thiếu gia tối hôm qua rất giận dữ, tình huống như vậy cũng không có người hầu nào dám đến chọc giận vị công tước, chỉ có ông già Marde từ nhỏ từng ẵm Đỗ Duy vẫn tận tâm đem bữa sáng cho hắn. Đỗ Duy cũng thu lại cơn giận dữ của mình, từ từ bình tĩnh lại.
Tuy thế, lão Marde nhìn cậu chủ thoải mái thưởng thức bữa sáng, thậm chí so với mọi ngày còn ăn nhiều hơn hai miếng bạc hà đường. Lại nhìn thấy cậu chủ như đang cười cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, lão Marde thở phào, dè dặt một chút rồi nói:
-Cậu chủ, bên ngoài hình như…
-Hả? có chuyện gì sao?
Đỗ Duy cười nói.
-Dạ... cũng không hẳn là chuyện gì lớn.
Lão Marde giải thích qua:
-Sáng sớm nay, trước cửa nhà ta có một tên bị đánh gãy cả hai chân, bị người ta đưa tới. Từ sáng đến giờ vẫn còn ở đó, bên cạnh có người canh giữ, hắn kêu la thảm thiết khiến cho không ít người vây lại xem…
-Không cần để ý.
Đỗ Duy bóc bạc hà đường, ném vào miệng nhai rốp rốp, rồi liếm liếm môi:
-Một tên bình thường thích khinh người, giờ chịu chút đau khổ thôi.
Dừng một chút, Đỗ Duy nói:
-Có điều, bá tước Billia cũng là một người thông minh đó, hắc hắc…"
Tiếp đó Đỗ Duy chợt hỏi:
-Hôm nay là ngày mấy rồi? Ý ta là sau khi ta viết thư đã được mấy ngày rồi?
-Ngày thứ năm.
Marde trả lời.
-Tôi nghĩ sẽ nhanh chóng đến thôi.
Năm ngày trước, Đỗ Duy viết thư đến bình nguyên Rowling, bá tước lúc Raymond từ đế đô xuất phát. Thư viết cho Hussein, nếu bá tước Raymond về đến lâu đài Rowling, hiển nhiên Hussein sẽ không thể ở đó. Cho nên Đỗ Duy mời Hussein với Nicole Medusa tới đế đô hội họp.
Đến sáng, con đường trước phủ công tước lâm thời đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt. Thậm chí có lúc còn gây ra tắc nghẽn giao thông, khiến cho sở trị an phải cho người đến giải tán một phần người xem.
Guro, quản sự đáng thương của phủ bá tước Billia ngồi trên một tấm ván. Hai chân của hắn bị đánh gãy, sưng phù như chân heo, nửa nằm nửa ngồi cả buổi sáng, cuối cùng đau đến mức rên cũng không nổi. Bên cạnh là hai thị vệ của bá tước Billia, thỉnh thoảng cho hắn chút nước để hắn không ngất đi.
Cứ như thế, màn "biểu diễn" hết cả buổi sáng mới chấm dứt, Guro đáng thương được đưa đi. Sau đó người hầu của bá tước Billia đưa đến một phong thư do đích thân bá tước viết, gửi cho ngài công tước Đỗ Duy.
Đỗ Duy nhìn lão Marde cầm thư đưa tới, nhìn lướt qua, sau đó cười cười:
-Ngài bá tước này thật biết ăn ở đấy chứ.
Sau đó trả thư lại cho Marde:
-Ra ngoài nói với người nhà của bá tước Billia, ta rất cảm tạ ý tốt của hắn.
Sau đó, Đỗ Duy theo ý định ban đầu đảo qua một chuyến mấy cửa hàng. Hôm qua, ngoại trừ mấy nô lệ Nam Dương, Roline còn từ quan phương mua về mấy người thuộc gia tộc hầu tước Solomon, trong đó có tên nô lệ từng ở chợ nô lệ quát to với Đỗ Duy.
Những người này, Đỗ Duy định giao hết cho Roline. Người xuất thân từ Solomon gia tộc đều là tay lão luyện trong thương trường, vừa khéo đền bù vấn đề lớn là Roline không đủ thủ hạ.
Nhưng mà, Đỗ Duy còn chưa ra ngoài đã có người đến tìm hắn rồi.
Nhà giam đế quốc, quản giam đầu mục, Lebowski chạy đến xin gặp Đỗ Duy, nói cho hắn nghe một việc.
- Tướng quân Ron Barton muốn gặp mặt ngài.
Ron Barton? Chính là vị tướng quân hai trăm năm mươi sao?
Đỗ Duy cười cười.
Tính ra, từ tay hắn cấp xuống Lebowski lượng lớn đồng vàng, mỗi ngày ăn ngon uống say mà cung phụng vị tướng quân hai trăm năm mươi, thậm chí còn không ngừng kiếm đàn bà cho hắn. Ngay cả Lebowski cũng bắt đầu than vãn, hắn đường đường quan viên của nhà giam đế quốc, thiếu chút nữa biến thành tay dắt gái rồi.
Trước sau Đỗ Duy cũng đã tiêu hết bốn vạn kim tệ ở trên người vị tướng quân hai trăm năm mươi này. Mà Đỗ Duy vẫn kiên nhẫn, không chủ động gặp qua vị kỳ nhân này.
Hắn hiểu rõ loại kỳ nhân này đa số đều là tính tình cổ quái, nhất là vị tướng quân hai trăm năm ươi. Dù cho mình bây giờ danh tiếng không nhỏ, nhưng loại kì nhân như vậy chưa chắc đã về.
Muốn lôi kéo loại nhân tài này, chỉ có thể từ từ lấy lòng. Thường thường người như vậy, cho dù để núi vàng núi bạc trước mặt, người ta chưa chắc thèm liếc mắt, nhưng khi được lòng rồi, đến lúc cần thiết hắn đem cả cái đầu đi cho ngươi cũng không nhíu mày.
Đợi cho đến hôm nay, xem bộ vị tướng quân hai trăm năm mươi đối với mình cuối cùng cũng động tâm rồi đó.
Không chút chần chừ, Đỗ Duy lập lên xe ngựa đi nhà giam.
Trong đại lao, cuối cùng Đỗ Duy cũng vào tù phòng của vị Ron Barton tướng quân nổi tiếng.
Cuối cùng cũng gặp vị tướng quân năm xưa khiến cho các lão già quân phương thống soái bộ đau đầu, Đỗ Duy cũng có chút bất ngờ.
Vốn như Đỗ Duy tưởng tượng, một người có thể làm cho hai vạn bộ hạ vì hắn bán mạng, có thể tung hoành Tây Bắc xưng danh "lưu manh tướng quân" hòanh hành ở Tây Bắc chắc là thuộc loại người diện mạo hào sảng, tính cách cuồng gạo. Hay chí ít hắn cũng là thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, giọng cười rổn rảng như chuông đồng, uống rượu bằng bát to, ăn thịt cả miếng lớn, là kẻ miêng đầy lời nói tục...
Nhưng mà, Đỗ Duy lại thấy trong phòng một vị kẻ mập mạp, mặt mày thanh tú.
Người này đang ngồi trong phòng làm một cái sa bàn. Đỗ Duy đến, hắn mới đứng lên cười với Đỗ Duy một chút.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi thân hình rất cao, hắn đứng lên thiếu chút nữa đầu cũng đụng trần nhà. Dù trải qua nhiều năm sống trong lao ngục, người kia có chút phát tướng nhưng vóc dáng vẫn còn rắn chắc, vẻ mặt thanh tú không hợp với sự từng trải hoang đường của hắn.
Có thể nói, người này chỉ cần gầy đi ba phần liền hoàn toàn có thể đại biểu cho một chàng đẹp trai điển hình.
-Thế nào? Ngạc nhiên phải không?
Ron Barton nói giọng khàn khàn, trong mắt mang vẻ cười cợt:
-Ngươi bây giờ nhất định đang nghĩ "hóa ra tướng quân hai trăm năm mươi trong truyền thuyết lại là một lão mập mặt trắng", đúng không?
Đỗ Duy có chút xấu hổ, bởi vì trong đầu hắn đích xác có hiện lên ý nghĩ như thế.
Ron Barton thở dài, chỉ một chỗ duy nhất trong phòng có thể ngồi – giường:
-Ngồi đi.
Sau đó giọng của hắn mang theo luyến tiếc:
-Đáng tiếc, nếu như ngươi năm đó có thể thấy ta, nhất định sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng mà, bất luận là ai, chỉ ở trong một căn phòng nhỏ xíu nhiều năm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cho dù là gầy cỡ nào cũng thành béo.
Hắn tùy tiện vỗ lên bắp đùi, chán nản:
-Thể hình của ta bây giờ, chỉ sợ ngựa cũng không cưỡi được nữa rồi.
Đỗ Duy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vị kì nhân này.
-Được rồi.
Ron Barton liếc Đỗ Duy:
-Ngươi vào đây rồi cũng chưa nói một lời. Ta đã biết tên của ngươi, cũng biết lai lịch… À, đế quốc công tước trẻ tuổi nhất trong lịch sử là cậu chủ của gia tộc Rowling, bây giờ lại là Rudolf công tước, còn là một ma pháp sư xuất sắc… Ngài thực sự khiến cho ta ngạc nhiên đó.
Sau đó hắn xòe tay ra:
-Ngươi có mang đến không?
-Mang gì?
Đỗ Duy cảm thấy khó hiểu.
Tên béo này giảo hoạt cười:
- Ngài công tước, gần đây ngày nào ngài cũng cơm no rượu say mà khoản đãi ta, ba đến năm ngày lại đưa đàn bà lại cho ta, đừng nói là ngươi không có ý chiêu lãm phế nhân ta chứ? Nếu thực muốn chiêu lãm ta, khẳng định là ngài không để ta tiếp tục lưu lại ở cái nơi quỷ quái này chứ?Ta nói chính là ..… lệnh thả ta….ngài có mang theo không?
Đỗ Duy cười cười.
Vị tướng quân hai trăm năm mươi này thiệt là thẳng thắn đó.
Hắn không chút do dự lấy một văn kiện trắng. Đây là một cái lệnh phóng thích, Đỗ Duy không cần tốn bao nhiêu khí lực cũng kiếm được. Phía dưới có đại thần chưởng quản nhà giam ký tên và đóng dấu, mà chỗ ghi tên tù phạm để trống, chỉ cần ghi vào "Ron Barton" là văn kiện này lập tức có hiệu lực.
Đỗ Duy cứu vị tướng quân hai trăm năm mươi này ra cũng không tốn quá nhiều khí lực. Dù sao chuyện người này phạm phải cũng đã qua nhiều năm. Mà quý tộc hắn đắc tội, thật trùng hợp, trong đợt chánh biến đã diệt vong, do đó quân phương cũng không thèm chú ý đến đại phiền phức tướng quân hai trăm năm mươi.
Có thể nói, tướng quân hai trăm năm mươi này là một người bị quên lãng. Với thân phận Đỗ Duy, hắn muốn một tên tù nhiều năm, lại là tù không tquan trọng, kẻ đứng đầu của nhà giam dĩ nhiên vui vẻ nể mặt, bán cho vị công tước một chút mặt mũi.
Dù sao, lão già này ở trong tù cũng chỉ lãng phí thức ăn.
Sau khi ghi tên Ron Barton vào văn kiện, Đỗ Duy đem lệnh phóng thích đưa cho hắn. Ron Barton cẩn thận nhìn hailần, mặc dù hắn che giấu nét mặt rất tốt, nhưng Đỗ Duy vẫn có thể nhìn được vẻ kích động. Lão béo đem lệnh phóng thích cất vào túi áo ngực, còn vỗ vỗ mấy cái sau đó quay sang Đỗ Duy:
-Vậy, khi nào ta đi với ngài?
-Lúc nào cũng được, bây giờ ta cũng có thể mang ngươi ra ngoài.
Đỗ Duy cười nói.
Ron Barton gãi đầu, đột nhiên hỏi:
-Thưa ngài công tước, xin hỏi ngài mang ta ra ngoài sẽ chuẩn bị cho ta loại công tác gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
-Ngài có nghe nói con người của ta vừa tham lam, vừa háo sắc, lại thích làm chuyện hoang đường không?
-Chuyện ngươi nói ta đều biết.
Đỗ Duy đứng lên, vái Ron Barton một vái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí trang trọng, vẻ mặt cười cười cũng thu liễm lại, mà ánh mắt lại càng tỏ vẻ chân thành.
-Ron Barton tướng quân! Một vái này là biểu hiện lòng tôn kính của ta đối với ngài.
Đỗ Duy trầm giọng:
-Ta đã xem qua tư liệu về ngài, còn có chuyện ngài làm ở Tây Bắc năm xưa. Ta cho rằng ngài là một tướng quân cực kỳ trung thành với đế quốc! Chuyện ngài làm tại Tây Bắc, mỗi một việc đều là cực kỳ khổ tâm, mỗi một việc đều là vì thế cục Tây Bắc! Chỉ đáng tiếc, quân phương là lũ ngốc, không hiểu được việc ngài làm… <à mấy tên lặng lẽ bán cấm phẩm cho người Tây Bắc mới chính là sâu mọt của đế quốc! Ta cảm thấy đế quốc may mắn có được một vị tướng quân như ngài.
Ron Barton nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy, trong mắt ánh lên một tia cảm động, rồi hắn cười dứt khoát nói:
-Được rồi! Không cần nói nữa, ta tin tưởng lời nói của ngài là thật tâm. Tuy nhiêncó một số chuyện trong lòng hiểu là được, nói ra ngược lại có vẻ giả dối… Vấn đề của ta vẫn là, thưa ngài công tước Đỗ Duy, xin mời ngài nói công việc của ta?
-Đất phong của ta là ở Tây Bắc tỉnh Desa.
Đỗ Duy cười khổ:
-Cái này ngài đã nghe rồi phải không?
-Ta nghe nói rồi.
Ron Barton gật đầu.
-Hoàn cảnh và thế cục chỗ đó, ta nghĩ không ai hiểu hơn ngài.
Đỗ Duy nói:
-Trong vòng ba tháng ta sẽ đến lãnh địa của ta, ta quyết tâm đứng vững ở đó, hơn nữa… Ta tuyệt đối không để bất cứ ai đuổi ra ngoài! Trong tình huống đó, ta thực sự rất cần ngài giúp. Cho nên… ta nghĩ, sau này trong phủ công tước, thống lĩnh kỵ binh của gia tộc tư quân đối với ngài mà nói, hy vọng không coi là không phát huy được tài năng phải không?"
Ron Barton rất hài lòng, hắn rốt cục cũng thấy vị thiếu niên công tước này rất có thành ý với mình.
-Nếu như vậy, ta nghĩ ta cũng có thể tặng ngài một lễ vật nho nhỏ, coi như là một chút tâm ý của ta đối với ông chủ mới.
Ron Barton cười:
-Năm đó thủ hạ ta ở Tây Bắc chỉ sợ đa số đã phục viên, tuy nhiên bọn họ cũng là một tay ta tài bồi, mỗi một người đều là chiến sĩ xuất sắc. Ta có thể viết thư cho thủ hạ cũ, mặc dù không nhiều, nhưng dựa vào tình cảm năm xưa, gọi lại một hai ngàn người chắc không có vấn đề.
Một hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, lại còn là cựu binh đã từng trải qua trăm ngàn chiến trận?
Cái "đại lễ" này Đỗ Duy dĩ nhiên không từ chối.
Thủ tục làm xong hết rồi, vị tướng quân hăn trăm năm mươi rốt cục cũng là một người tự do. Tuy nhiên, sau khi làm thủ tục ra tù, hắn nhận lại huy chương và quân hàm của quân đội. Năm đó hắn bị bỏ tù cũng chưa từng trải qua xử án, cho nên cấp bậc cũng chưa bị tước bỏ. Chức vụ tướng quân dù không còn, nhưng theo theo thân phận mà nói thì hắn vẫn còn là một quân nhân đế quốc.
Sau khi nhận lại huy chương, tướng quânhăi trăm năm mươi ngay trước mặt giám sát quan viên quăng huy chương xuống đất, còn hung hăng đạp mấy cái, phun một miếng nước bọt, mắng to:
-Con mẹ nó quân phương! Mẹ kiếp thống soái bộ! Sau này sẽ có ngày các ngươi hối hận! Lúc đó cho dù quân phương đại thần quỳ xuống cầu xin ta, cũng đừng mong ông mày quay về!
Cái loại hành động không kiêng kỵ như thế khiến cho quan chức nhà giam sợ đến ngây người.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, lôi cái tên tướng quân không biết sợ là gì đi mất.
Có bảo bối này, thêm vào thủ hạ nòng cốt cũ của hắn, tương lai tư quân của công tước phủ căn bản có thể bắt đầu đi lên.
/434
|