Tại đại lục Roland, có một nghề đặc thù gọi là "Ma tạo sư", những người làm nghề này rất ít, chủ yếu chuyên chế tạo các đạo cụ mà các ma pháp sư cần như ma trượng, như thuỷ tinh cầu, như các loại đạo cụ phụ trợ, thậm chí còn có người còn có thể làm ra được ma pháp quyển trục.
Nhưng những người làm nghề này cũng rất là cổ quái, có vài ma tạo sư cũng chính là những ma pháp sư xuất sắc, họ chế tạo các ma pháp đạo cụ chủ yếu là để tự mình dùng, thỉnh thoảng cũng làm ra vài đạo cụ bán ra ngoài thị trường. Đương nhiên những ma tạo sư như vậy số lượng cực ít và cũng chỉ có người kiêm cả hai loại ma pháp sư và ma tạo sư mới có khả năng chế tạo ra ma pháp quyển trục.
Phần lớn các ma tạo sư là xuất thân từ ma pháp học đồ, do không có đủ năng lực để trở thành ma pháp sư cuối cùng bất đắc dĩ trở thành ma tạo sư, dùng những tri thức về ma pháp để chuyên môn chế tạo các thứ cần thiết cho ma pháp sư.
Nhưng bất kể ma tạo sư nào thì trước mắt Đỗ Duy cũng đều không có cách gì tuyển dụng được. Nhân vì hầu như các ma tạo sư đều thuộc về ma pháp công hội. Còn các ma tạo sư nguyên là ma pháp sư thì càng không thể bị ai đó tuỳ tiện mời gọi được.
Do đó, Đỗ Duy có hy vọng nhiều vào mấy chị em sinh bốn này, mong là họ có thể dùng được những tri thức ma pháp của bản thân để sau này thành những cỗ máy kiếm tiền cho mình.
Hiển nhiên, Đỗ Duy có nhận thức về bốn cô gái này khác hẳn với đa số những người đàn ông khác.
Nếu như thay bằng bất cứ quý tộc nào khác, chỉ sợ đã sớm đưa ngay bốn cô gái đẹp mà trăm vạn kim tệ cũng khó tìm này nhốt vào phòng riêng rồi.
-Ngài công tước, xin lỗi cho tôi nói thẳng, tôi muốn ngài mang bốn vị "đại tiểu thư" này về đi !
Roline không chút khách khí nào, nói:
-Bọn họ căn bản không phải lại đây giúp tôi làm việc ! Mỗi ngày ta còn phải phân người ra để phục vụ họ nữa ! Hừ…
Đỗ Duy nhíu mày:
-Có chuyện như vậy sao ?
Tiếp theo Roline kể lại chuyên đã gặp phải trong mấy ngày qua.
Hóa ra là không chỉ Roline cảm thấy buồn bực mà mấy chị em sinh bốn cũng rất buồn chán. Bọn họ từ nhỏ đã là mỹ nữ lại được bá tước Billia mua về huấn luyện một cách nghiêm khắc, lại còn cho học tập một chút ma pháp. Nhưng kỳ vọng của bá tước Billia với họ lại khác, nói một cách đơn giản: "Tất cả những gì họ được huấn luyện mục đích là để làm vừa lòng đàn ông mà thôi."
Những ngày tháng huấn luyện tại phủ bá tước Billia mấy chị em sinh bốn trừ lúc huấn luyện ra lúc nào cũng đều có người hầu hạ. Sinh hoạt như vậy cũng chẳng khác mấy so với các tiểu thư của những gia đình quý tộc.
Lúc đầu, sau khi được tặng cho Đỗ Duy, bốn cô bé này rất vừa ý, dù sao thì Đỗ Duy vẫn còn trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn hơn nữa gia thế hiển hách. Gần đây lại vừa thành đại công tước rất có tương lai.
Bốn cô em đều nghĩ rằng tương lai nếu có thể lấy lòng được vị công tước này, được hắn yêu chiều thì sau này sẽ bay cao biến thành phượng hoàng.
Đáng tiếc, cho dù muốn vậy mà Đỗ Duy chẳng thèm đụng đến họ cho dù chỉ là ngón tay. Lại còn đưa các nàng cho Roline làm tay sai. Đáng giận nhất là Roline, một phụ nữ vừa thô lỗ vừa lạnh lùng lại còn dám sai bảo mình này nọ nữa.
Nghe Roline nói xong Đỗ Duy sầm mặt xuống. Hắn liếc Roline rồi nói:
-Không lẽ cô hết cách rồi sao ? Kỵ sĩ Roline, ta rất thất vọng về côi ! Hồi trước cô có thể thu thập được cả bọn hải tặc ngỗ nghịch sao bây giờ chỉ có bốn cô gái nhỏ thôi mà cũng không giải quyết được ?
Vẻ mặt Roline có chút xấu hổ:
-Thưa ngài….dù sao bốn vị tiểu thư này cũng là người thân cận của ngài, ta…
Đỗ Duy lập tức hiểu sự e ngại của Roline, hắn cười:
-Cô cứ yên tâm, họ không phải là đàn bà của ta và ta cũng không có ý định đó ! Cô yên tâm chưa ! Ta đưa họ đến chỗ ngươi tức là cô sẽ quản lý họ ! Nếu bọn chúng không nghe lời thì côcũng có toàn quyền xử lý!
Roline thở ra nhẹ nhõm, lúc náy mới yên tâm.
Nhìn vẻ mặt của nữ kỵ sĩ Đỗ Duy cười thầm trong bụng mấy chị em sinh bốn mấy ngày tới chắc sẽ được nếm mùi đây.
Trầm ngâm một lúc, Đỗ Duy nói:
-Vấn đề về nhân sự chỉ có cách là từ từ tìm kiếm thôi. Nhất là thợ, hiện tại thợ giỏi kiếm rất khó. Ngay tại đế đô cũng chẳng có nhà nào nguyện ý nhượng lại thợ giỏi cho chúng ta. Nếu miễn cưỡng thì rất dễ đắc tội với người ta, nhất là vài tháng nữa ta sẽ rời khỏi đế đô, lúc ta còn ở đây thì dù có đắc tội người ta cũng e ngại không dám đến báo thù chứ khi ta đã đi rồi thì không dám chắc. Do vậy những việc đắc tội với người nên bớt đi là hơn!
-Khổ cái là thợ giỏi thì đều đã có chủ, chúng ta đi đâu tìm thợ bây giờ ?
Roline thở dài.
-Thực sự là không được, cách ngu ngốc duy nhất có thể là phải tự mình đào tạo thôi.
Đỗ Duy cũng lắc đầu:
-Tuy nhiên cách này chi phí quá lớn hơn nữa thời gian thì lâu mà hiệu quả lại kém. Vấn đề thợ hãy tạm gác đó, ta sẽ từ từ nghĩ cách… à, hiện giờ còn sớm chúng ta hãy tới chợ nô lệ trong thành xem thế nào, biết đâu lại mua được một số người thích hợp.
Chế độ nô lệ ở đại lục Roland từ trước đến giờ luôn bị thần điện phản đối, việc này đã cả mấy trăm năm nay như vậy rồi.
Đương nhiên, theo Đỗ Duy, thần điện cũng không phải cao thượng gì, chẳng qua thị trường nô lệ béo bở mà thần điện lại không có cách nào giành lấy một phần chén canh cho mình.
Mấy trăm năm nay, trên đại lục nói chung là hòa bình, nhưng ngoài cuộc viễn chinh Nam Dương, còn có những cụộc bạo loạn nhỏ ở Tây Bắc. Sau khi bị quân đội đế quốc chinh phạt theo đó xuất hiện rất nhiều tù binh…Nhất là hạm đội viễn chinh Nam Dương, mỗi lần viễn chinh đem về rất nhiều chiến lợi phẩm… Trong đó có rất nhiều tù binh bắt được trên các đảo ở Nam Dương.
Cũng không phải là quân đội đế quốc thích bắt người… Nói thật lòng, mấy vị tướng quân thống lĩnh viễn chinh ai mà không thích cướp đoạt đồng bạc mang về ? Tiếc là do các cuộc viễn chinh Nam Dương diễn ra quá liên tục nên càng lúc thu hoạch càng ít, đến lúc chẳng còn gì để cướp đoạt nữa thì lấy đâu bù cho quân phí, do đó người bỗng trở thành hàng hóa, mấy lần viễn chinh gần đây tỷ lệ người trong chiến lợi phẩm là lớn nhất !
Do vậy "hàng hóa" từ Nam Dương đã trở thành mặt hàng chủ yếu trong chợ nô lệ. Đỗ Duy đã xem qua một báo cáo thống kê từ quân đội, hiện tại ở đế đô có khoảng hơn tám nghìn thổ dân đến từ Nam Dương, phần lớn trong số đó đã bị bắt đến đế đô từ rất lâu rồi, thậm chí có thế hệ sinh hoạt tại đế quốc lâu năm sinh ra rất nhiều người thế hệ thứ hai.
Trừ tù binh ra cũng có rất nhiều nô lệ vốn là dân tự do vì cuộc sống quá nghèo khổ chỉ còn biết bán thân làm nô lệ. Như do mấy lần bạo loạn ở Tây Bắc cũng sản sinh ra một số nô lệ.
Ngoài ra còn có một loại gọi là "quan nô", chủ yếu sinh ra từ các gia tộc suy sụp. Ví dụ như sau cuộc chính biến vừa rồi có vài gia tộc bị tiêu diệt, trong gia tộc có không ít người phạm tội, sau khi xét xử bị mất quyền tự do biến thành nô lệ, phần lớn bị đem vào chợ nô lệ để bán. Có điều lý thú là nơi buôn bán nô lệ lớn nhất ở đế đô không phải ai xa lạ mà chính là sản nghiệp một bộ phận trực thuộc bộ tài chính trung ương của đế quốc ! Chợ nô lệ đó được thiết lập tại phía tây nam của kinh thành, tập trung rất nhiều "quan nô".
Có thể nói dựa vào việc buôn bán nô lệ mỗi năm tài chính của đế quốc cũng đã kiếm được một số lớn thu nhập.
Sở dĩ thần điện phản đối là vì trong miếng bánh thơm tho mỗi năm đó thần điện chẳng sơ múi được gì.
Đại bộ phận giao dịch nô lệ đều tập trung ở phía nam thành tây, có hơn chín mươi vạn người cư trú, cơ hồ chiếm hơn phân nửa nhân khẩu của đế đô.
Trên con đường dài hơn một nghìn mét này, ngoài việc buôn bán nô lệ còn là nơi có rất nhiều dân nghèo và đủ những dạng người khác đi tìm việc làm.
Nói một cách khác nơi này giống như một dạng "chợ lao động" mà Đỗ Duy đã gặp ở kiếp trước.
Cuối dãy phố dài có một quảng trường. Vốn giữa quảng trường có tượng đài và hồ nước nhưng mấy chục năm trước đã bị dẹp bỏ, thay vào là mấy cái đài cao. Trên đài các giao dịch nô lệ của những tổ chức buôn nô lệ có tiếng của đế đô đang diễn ra rất náo nhiệt.
Trên quảng trường, rất đông người đến vây quanh những cái đài cao. Trong đó có không ít người của các thương đoàn các tỉnh khác, còn có người nhà của các gia tộc giàu có ở đế đô. Đám lái buôn đứng trên đài cao, tay cầm roi da, sau lưng là mấy tên hộ vệ vai u thịt bắp, bên cạnh là một cái cũi sắt to, trong cũi nhốt người như nhốt thú vậy. Bị nhốt trong cũi đa số là những nô lệ mới. Chỉ có số tù binh vừa bị đưa từ Tây Bắc và Nam Dương về do không chấp nhận vận mệnh nô lệ đã phản kháng lại nên mới bị nhốt.
Trên những đài cao khác, một đám nô lệ sắc mặt ngây dại, mắt đờ đẫn, xung quanh cũng không có những tên hộ vệ hung dữ, cả mấy chục người bị xâu lại với nhau bằng một sợi dây nhỏ. Vẻ mặt sầu não ngoan ngoãn đứng bất động cho dù xung quanh có ai nhìn gì đi nữa. Đó là những nô lệ đã già yếu rồi.
Thậm chí ngay cả khi mấy gã buôn người, không ngừng đến bên cạnh, sờ nắn mặt mũi, gõ lên ngực, vạch miệng ra cho khách xem răng… như súc sinh vậy. Những người này cũng không có phản ứng gì cứ như đã chết vậy.
Hai người Đỗ Duy và Roline đi trong đám đông, ăn mặc bình thường. Roline không mặc những bộ áo giáp diêm dúa, Đỗ Duy tất nhiên cũng không mặc áo ma pháp sư khiến người chú ý.
Trong những bộ quần áo phổ thông, Đỗ Duy theo Roline len lỏi trong đám đông.
Hai bên con đường ngoài những bục cao bán nô lệ còn có vài chỗ có một số người đứng lẻ tẻ, có nam nữ già trẻ đủ cả. Cũng lẳng lặng đứng bên đường, ánh mắt nhìn những người đi qua. Những người này người nào cũng như người nào, trên người hoặc trên tay đều có khoác một tấm vải.
Những người này không phải nô lệ chỉ là có rất nhiều người vì sinh hoạt quá khó khăn, để tồn tại họ bất đắc dĩ phải bán thân làm nô lệ. Chỉ cần đến đứng tại chợ nô lệ, trên tay khoác tấm vải đen mang ý nghĩa tự nguyện bán thân.
Đương nhiên cũng có những người không muốn bán thân, cũng đứng tại đó, trên tay mang tấm vải màu trắng, đại biểu cho việc mình đang tìm một ông chủ nhưng không phải bán thân.
Những người như vậy cũng có rất nhiều, đa số đều có chút nghề. Có nhóm thợ, chăn ngựa hay cũng có những võ sĩ lang bạt.
Đỗ Duy nhìn qua một lượt, phát hiện có mấy người mặc những bộ đồ của võ sĩ, những y phục cũ kỹ hèn mọn, tay ôm những thanh kiếm gần như đã rỉ sét, mặt mày nghiêm nghị đứng trong góc, trên vai mang tấm vải trắng, trông khá dị hợm.
Tại đế đô, võ sĩ cũng rất là khó kiếm ăn. Đế đô là trung tâm của đế quốc, nơi tập trung rất nhiều những cao thủ, về căn bản, một võ sĩ trung cấp cũng chỉ có thể làm vệ sĩ cho quý tộc. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nên những võ sĩ cấp thấp muốn kiếm cơm ăn cũng thật là khó khăn, có không ít những võ sĩ cấp thấp, không được giới quý tộc đoái hoài, chỉ có thể bán sức cho một số hãng vận chuyển, khá hơn một chút thì có thể đi làm hộ vệ cho một hãng xe nào đó.
Những người có vũ kĩ thấp kém, chỉ là võ sĩ cấp một cấp hai , thì càng khó sống hơn.
Ma pháp cường thịnh nên vũ giả suy sụp, đó là hình ảnh chung trên toàn đại lục.
-Cậu chủ, người xem !
Đỗ Duy đang lúc đánh giá mấy võ sĩ trong góc thì đột nhiên Roline cất tiếng gọi. Nhìn ra phía trước thì thấy rất đông người ở phía cuối con phố, là chỗ bán nô lệ lớn nhất trong chợ, là địa điểm bán quan nô của đế quốc.
Chất lượng và giá cả của quan nô bình thường đều cao hơn nhiều so với nô lệ phổ thông. Những nô lệ xuất thân từ những nhà giàu có bị tịch thu, đa số đều đã qua huấn luyện, mua về là có thể lập tức sử dụng ngay, cho nên cho dù giá cả có cao một chút nhưng cũng có rất nhiều người muốn mua.
-Qua đó xem thử.
Đỗ Duy gật đầu.
Xem ra hắn tới cũng đúng lúc, tựa hồ quan nô vừa có một đợt "hàng mới".
Nhưng những người làm nghề này cũng rất là cổ quái, có vài ma tạo sư cũng chính là những ma pháp sư xuất sắc, họ chế tạo các ma pháp đạo cụ chủ yếu là để tự mình dùng, thỉnh thoảng cũng làm ra vài đạo cụ bán ra ngoài thị trường. Đương nhiên những ma tạo sư như vậy số lượng cực ít và cũng chỉ có người kiêm cả hai loại ma pháp sư và ma tạo sư mới có khả năng chế tạo ra ma pháp quyển trục.
Phần lớn các ma tạo sư là xuất thân từ ma pháp học đồ, do không có đủ năng lực để trở thành ma pháp sư cuối cùng bất đắc dĩ trở thành ma tạo sư, dùng những tri thức về ma pháp để chuyên môn chế tạo các thứ cần thiết cho ma pháp sư.
Nhưng bất kể ma tạo sư nào thì trước mắt Đỗ Duy cũng đều không có cách gì tuyển dụng được. Nhân vì hầu như các ma tạo sư đều thuộc về ma pháp công hội. Còn các ma tạo sư nguyên là ma pháp sư thì càng không thể bị ai đó tuỳ tiện mời gọi được.
Do đó, Đỗ Duy có hy vọng nhiều vào mấy chị em sinh bốn này, mong là họ có thể dùng được những tri thức ma pháp của bản thân để sau này thành những cỗ máy kiếm tiền cho mình.
Hiển nhiên, Đỗ Duy có nhận thức về bốn cô gái này khác hẳn với đa số những người đàn ông khác.
Nếu như thay bằng bất cứ quý tộc nào khác, chỉ sợ đã sớm đưa ngay bốn cô gái đẹp mà trăm vạn kim tệ cũng khó tìm này nhốt vào phòng riêng rồi.
-Ngài công tước, xin lỗi cho tôi nói thẳng, tôi muốn ngài mang bốn vị "đại tiểu thư" này về đi !
Roline không chút khách khí nào, nói:
-Bọn họ căn bản không phải lại đây giúp tôi làm việc ! Mỗi ngày ta còn phải phân người ra để phục vụ họ nữa ! Hừ…
Đỗ Duy nhíu mày:
-Có chuyện như vậy sao ?
Tiếp theo Roline kể lại chuyên đã gặp phải trong mấy ngày qua.
Hóa ra là không chỉ Roline cảm thấy buồn bực mà mấy chị em sinh bốn cũng rất buồn chán. Bọn họ từ nhỏ đã là mỹ nữ lại được bá tước Billia mua về huấn luyện một cách nghiêm khắc, lại còn cho học tập một chút ma pháp. Nhưng kỳ vọng của bá tước Billia với họ lại khác, nói một cách đơn giản: "Tất cả những gì họ được huấn luyện mục đích là để làm vừa lòng đàn ông mà thôi."
Những ngày tháng huấn luyện tại phủ bá tước Billia mấy chị em sinh bốn trừ lúc huấn luyện ra lúc nào cũng đều có người hầu hạ. Sinh hoạt như vậy cũng chẳng khác mấy so với các tiểu thư của những gia đình quý tộc.
Lúc đầu, sau khi được tặng cho Đỗ Duy, bốn cô bé này rất vừa ý, dù sao thì Đỗ Duy vẫn còn trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn hơn nữa gia thế hiển hách. Gần đây lại vừa thành đại công tước rất có tương lai.
Bốn cô em đều nghĩ rằng tương lai nếu có thể lấy lòng được vị công tước này, được hắn yêu chiều thì sau này sẽ bay cao biến thành phượng hoàng.
Đáng tiếc, cho dù muốn vậy mà Đỗ Duy chẳng thèm đụng đến họ cho dù chỉ là ngón tay. Lại còn đưa các nàng cho Roline làm tay sai. Đáng giận nhất là Roline, một phụ nữ vừa thô lỗ vừa lạnh lùng lại còn dám sai bảo mình này nọ nữa.
Nghe Roline nói xong Đỗ Duy sầm mặt xuống. Hắn liếc Roline rồi nói:
-Không lẽ cô hết cách rồi sao ? Kỵ sĩ Roline, ta rất thất vọng về côi ! Hồi trước cô có thể thu thập được cả bọn hải tặc ngỗ nghịch sao bây giờ chỉ có bốn cô gái nhỏ thôi mà cũng không giải quyết được ?
Vẻ mặt Roline có chút xấu hổ:
-Thưa ngài….dù sao bốn vị tiểu thư này cũng là người thân cận của ngài, ta…
Đỗ Duy lập tức hiểu sự e ngại của Roline, hắn cười:
-Cô cứ yên tâm, họ không phải là đàn bà của ta và ta cũng không có ý định đó ! Cô yên tâm chưa ! Ta đưa họ đến chỗ ngươi tức là cô sẽ quản lý họ ! Nếu bọn chúng không nghe lời thì côcũng có toàn quyền xử lý!
Roline thở ra nhẹ nhõm, lúc náy mới yên tâm.
Nhìn vẻ mặt của nữ kỵ sĩ Đỗ Duy cười thầm trong bụng mấy chị em sinh bốn mấy ngày tới chắc sẽ được nếm mùi đây.
Trầm ngâm một lúc, Đỗ Duy nói:
-Vấn đề về nhân sự chỉ có cách là từ từ tìm kiếm thôi. Nhất là thợ, hiện tại thợ giỏi kiếm rất khó. Ngay tại đế đô cũng chẳng có nhà nào nguyện ý nhượng lại thợ giỏi cho chúng ta. Nếu miễn cưỡng thì rất dễ đắc tội với người ta, nhất là vài tháng nữa ta sẽ rời khỏi đế đô, lúc ta còn ở đây thì dù có đắc tội người ta cũng e ngại không dám đến báo thù chứ khi ta đã đi rồi thì không dám chắc. Do vậy những việc đắc tội với người nên bớt đi là hơn!
-Khổ cái là thợ giỏi thì đều đã có chủ, chúng ta đi đâu tìm thợ bây giờ ?
Roline thở dài.
-Thực sự là không được, cách ngu ngốc duy nhất có thể là phải tự mình đào tạo thôi.
Đỗ Duy cũng lắc đầu:
-Tuy nhiên cách này chi phí quá lớn hơn nữa thời gian thì lâu mà hiệu quả lại kém. Vấn đề thợ hãy tạm gác đó, ta sẽ từ từ nghĩ cách… à, hiện giờ còn sớm chúng ta hãy tới chợ nô lệ trong thành xem thế nào, biết đâu lại mua được một số người thích hợp.
Chế độ nô lệ ở đại lục Roland từ trước đến giờ luôn bị thần điện phản đối, việc này đã cả mấy trăm năm nay như vậy rồi.
Đương nhiên, theo Đỗ Duy, thần điện cũng không phải cao thượng gì, chẳng qua thị trường nô lệ béo bở mà thần điện lại không có cách nào giành lấy một phần chén canh cho mình.
Mấy trăm năm nay, trên đại lục nói chung là hòa bình, nhưng ngoài cuộc viễn chinh Nam Dương, còn có những cụộc bạo loạn nhỏ ở Tây Bắc. Sau khi bị quân đội đế quốc chinh phạt theo đó xuất hiện rất nhiều tù binh…Nhất là hạm đội viễn chinh Nam Dương, mỗi lần viễn chinh đem về rất nhiều chiến lợi phẩm… Trong đó có rất nhiều tù binh bắt được trên các đảo ở Nam Dương.
Cũng không phải là quân đội đế quốc thích bắt người… Nói thật lòng, mấy vị tướng quân thống lĩnh viễn chinh ai mà không thích cướp đoạt đồng bạc mang về ? Tiếc là do các cuộc viễn chinh Nam Dương diễn ra quá liên tục nên càng lúc thu hoạch càng ít, đến lúc chẳng còn gì để cướp đoạt nữa thì lấy đâu bù cho quân phí, do đó người bỗng trở thành hàng hóa, mấy lần viễn chinh gần đây tỷ lệ người trong chiến lợi phẩm là lớn nhất !
Do vậy "hàng hóa" từ Nam Dương đã trở thành mặt hàng chủ yếu trong chợ nô lệ. Đỗ Duy đã xem qua một báo cáo thống kê từ quân đội, hiện tại ở đế đô có khoảng hơn tám nghìn thổ dân đến từ Nam Dương, phần lớn trong số đó đã bị bắt đến đế đô từ rất lâu rồi, thậm chí có thế hệ sinh hoạt tại đế quốc lâu năm sinh ra rất nhiều người thế hệ thứ hai.
Trừ tù binh ra cũng có rất nhiều nô lệ vốn là dân tự do vì cuộc sống quá nghèo khổ chỉ còn biết bán thân làm nô lệ. Như do mấy lần bạo loạn ở Tây Bắc cũng sản sinh ra một số nô lệ.
Ngoài ra còn có một loại gọi là "quan nô", chủ yếu sinh ra từ các gia tộc suy sụp. Ví dụ như sau cuộc chính biến vừa rồi có vài gia tộc bị tiêu diệt, trong gia tộc có không ít người phạm tội, sau khi xét xử bị mất quyền tự do biến thành nô lệ, phần lớn bị đem vào chợ nô lệ để bán. Có điều lý thú là nơi buôn bán nô lệ lớn nhất ở đế đô không phải ai xa lạ mà chính là sản nghiệp một bộ phận trực thuộc bộ tài chính trung ương của đế quốc ! Chợ nô lệ đó được thiết lập tại phía tây nam của kinh thành, tập trung rất nhiều "quan nô".
Có thể nói dựa vào việc buôn bán nô lệ mỗi năm tài chính của đế quốc cũng đã kiếm được một số lớn thu nhập.
Sở dĩ thần điện phản đối là vì trong miếng bánh thơm tho mỗi năm đó thần điện chẳng sơ múi được gì.
Đại bộ phận giao dịch nô lệ đều tập trung ở phía nam thành tây, có hơn chín mươi vạn người cư trú, cơ hồ chiếm hơn phân nửa nhân khẩu của đế đô.
Trên con đường dài hơn một nghìn mét này, ngoài việc buôn bán nô lệ còn là nơi có rất nhiều dân nghèo và đủ những dạng người khác đi tìm việc làm.
Nói một cách khác nơi này giống như một dạng "chợ lao động" mà Đỗ Duy đã gặp ở kiếp trước.
Cuối dãy phố dài có một quảng trường. Vốn giữa quảng trường có tượng đài và hồ nước nhưng mấy chục năm trước đã bị dẹp bỏ, thay vào là mấy cái đài cao. Trên đài các giao dịch nô lệ của những tổ chức buôn nô lệ có tiếng của đế đô đang diễn ra rất náo nhiệt.
Trên quảng trường, rất đông người đến vây quanh những cái đài cao. Trong đó có không ít người của các thương đoàn các tỉnh khác, còn có người nhà của các gia tộc giàu có ở đế đô. Đám lái buôn đứng trên đài cao, tay cầm roi da, sau lưng là mấy tên hộ vệ vai u thịt bắp, bên cạnh là một cái cũi sắt to, trong cũi nhốt người như nhốt thú vậy. Bị nhốt trong cũi đa số là những nô lệ mới. Chỉ có số tù binh vừa bị đưa từ Tây Bắc và Nam Dương về do không chấp nhận vận mệnh nô lệ đã phản kháng lại nên mới bị nhốt.
Trên những đài cao khác, một đám nô lệ sắc mặt ngây dại, mắt đờ đẫn, xung quanh cũng không có những tên hộ vệ hung dữ, cả mấy chục người bị xâu lại với nhau bằng một sợi dây nhỏ. Vẻ mặt sầu não ngoan ngoãn đứng bất động cho dù xung quanh có ai nhìn gì đi nữa. Đó là những nô lệ đã già yếu rồi.
Thậm chí ngay cả khi mấy gã buôn người, không ngừng đến bên cạnh, sờ nắn mặt mũi, gõ lên ngực, vạch miệng ra cho khách xem răng… như súc sinh vậy. Những người này cũng không có phản ứng gì cứ như đã chết vậy.
Hai người Đỗ Duy và Roline đi trong đám đông, ăn mặc bình thường. Roline không mặc những bộ áo giáp diêm dúa, Đỗ Duy tất nhiên cũng không mặc áo ma pháp sư khiến người chú ý.
Trong những bộ quần áo phổ thông, Đỗ Duy theo Roline len lỏi trong đám đông.
Hai bên con đường ngoài những bục cao bán nô lệ còn có vài chỗ có một số người đứng lẻ tẻ, có nam nữ già trẻ đủ cả. Cũng lẳng lặng đứng bên đường, ánh mắt nhìn những người đi qua. Những người này người nào cũng như người nào, trên người hoặc trên tay đều có khoác một tấm vải.
Những người này không phải nô lệ chỉ là có rất nhiều người vì sinh hoạt quá khó khăn, để tồn tại họ bất đắc dĩ phải bán thân làm nô lệ. Chỉ cần đến đứng tại chợ nô lệ, trên tay khoác tấm vải đen mang ý nghĩa tự nguyện bán thân.
Đương nhiên cũng có những người không muốn bán thân, cũng đứng tại đó, trên tay mang tấm vải màu trắng, đại biểu cho việc mình đang tìm một ông chủ nhưng không phải bán thân.
Những người như vậy cũng có rất nhiều, đa số đều có chút nghề. Có nhóm thợ, chăn ngựa hay cũng có những võ sĩ lang bạt.
Đỗ Duy nhìn qua một lượt, phát hiện có mấy người mặc những bộ đồ của võ sĩ, những y phục cũ kỹ hèn mọn, tay ôm những thanh kiếm gần như đã rỉ sét, mặt mày nghiêm nghị đứng trong góc, trên vai mang tấm vải trắng, trông khá dị hợm.
Tại đế đô, võ sĩ cũng rất là khó kiếm ăn. Đế đô là trung tâm của đế quốc, nơi tập trung rất nhiều những cao thủ, về căn bản, một võ sĩ trung cấp cũng chỉ có thể làm vệ sĩ cho quý tộc. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nên những võ sĩ cấp thấp muốn kiếm cơm ăn cũng thật là khó khăn, có không ít những võ sĩ cấp thấp, không được giới quý tộc đoái hoài, chỉ có thể bán sức cho một số hãng vận chuyển, khá hơn một chút thì có thể đi làm hộ vệ cho một hãng xe nào đó.
Những người có vũ kĩ thấp kém, chỉ là võ sĩ cấp một cấp hai , thì càng khó sống hơn.
Ma pháp cường thịnh nên vũ giả suy sụp, đó là hình ảnh chung trên toàn đại lục.
-Cậu chủ, người xem !
Đỗ Duy đang lúc đánh giá mấy võ sĩ trong góc thì đột nhiên Roline cất tiếng gọi. Nhìn ra phía trước thì thấy rất đông người ở phía cuối con phố, là chỗ bán nô lệ lớn nhất trong chợ, là địa điểm bán quan nô của đế quốc.
Chất lượng và giá cả của quan nô bình thường đều cao hơn nhiều so với nô lệ phổ thông. Những nô lệ xuất thân từ những nhà giàu có bị tịch thu, đa số đều đã qua huấn luyện, mua về là có thể lập tức sử dụng ngay, cho nên cho dù giá cả có cao một chút nhưng cũng có rất nhiều người muốn mua.
-Qua đó xem thử.
Đỗ Duy gật đầu.
Xem ra hắn tới cũng đúng lúc, tựa hồ quan nô vừa có một đợt "hàng mới".
/434
|