* Đính chính việc xưng hô hai chị em Song Hy nhá *
Minh Hy (Chị) sẽ xưng là cô, Mộc Hy (Em) sẽ xưng là nó.
=========================
- Con này chán sống rồi hả?!!! - Tên nam sinh cao lớn đứng giữa nổi giận quát lớn, đi lên túm lấy vai áo Minh Hy.
Minh Hy giật mình nhìn xuống vai áo của mình, muốn giật tay nam sinh kia ra. Đột nhiên một cánh tay khác nhanh tay hơn một phát đánh mạnh vào khuỷu tay hắn.
- Dám đụng vào chị tao xem!!!!
Mộc Hy đằng đằng sát khí đi lên phía trước, Minh Hy thản nhiên nhìn nó. Chỉ có đám nam sinh kia thì há hốc mồm kinh ngạc nhìn hai con người giống nhau như đúc trước mắt, không phân biệt được ai là ai.
- Mày ... à không, mày ... là đứa đá trái banh của tao lên mái phải không? - Tên nam sinh hết chỉ qua Minh Hy, rồi rối rắm chỉ qua Mộc Hy, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Rồi sao? Ai kêu các người đá trúng người ta, đã không xin lỗi mà còn lớn giọng, đáng đời!!! - Mộc Hy nghênh cái mặt trừng mắt nhìn hắn.
Giờ giải lao dự định ra ngoài mua ít dụng cụ, ai ngờ lại bị bọn con trai kia đá banh trúng thẳng vào đầu đau điếng cả người. Tưởng đâu biết điều mà qua xin lỗi, cuối cùng còn chửi người ta cản trở mấy người chơi bóng.
Sau đó một tên lớn tiếng chỉ vào nó kêu: Này nhỏ kia, ném trái banh lại đây. Nó cầm lấy trái bóng, suy nghĩ một lát rồi cười khẩy. Ném cái con khỉ!!! Rồi một phát sút trái banh lên tận nóc nhà. Và kết quả là bị đám người kia rượt đuổi đến tận đây.
Minh Hy nghe tên kia nói xong liền quay phắt sang trừng cô em gái.
Mày rãnh quá hơ!!!
Gì?!!! Tại tụi nó mà!!! - Mộc Hy trừng lại cô.
Giờ sao?!! Tính lấy tao làm lá chắn à?
Có đâu. Ai biểu mày đụng tao chi?!!!
Cái con....
Cứ thế hai chị em Song Hy đấu mắt mà nói chuyện với nhau khiến đám nam sinh kia nhìn bọn họ vừa khó hiểu vừa hơi mất kiên nhẫn.
- Mày dám nói lại xem!!! - Tên nam sinh bên cạnh tức giận quát.
Minh Hy thấy tình hình bây giờ không được ổn cho lắm. Một là lấy lại trái banh cho chúng nó, hai là cả hai đứa sẽ không được vào lớp. Cô trầm mặc suy nghĩ một lát, khuôn mặt cứng ngắc cố gắng kéo khóe miệng sao cho thân thiện nhất.
Mộc Hy kênh kiệu đang muốn đi lên nói vài câu, chợt Minh Hy kéo nó ra phía sau mình, cô cười cười nói giọng ngọt sớt chưa từng thấy khiến cho nó nghe mà cũng nổi da gà một phen.
- Mấy đại ca, con em tui nó không cố ý làm vậy. Chỉ là dạo này nó hơi ăn nhiều vịt lộn một tí nên hơi điên điên. Mong mấy đại ca thông cảm cho, còn nếu các người không tha thì ...
Bỗng nhiên Minh Hy ngập ngừng làm cho đám nam sinh nhăn tít mày khó hiểu nhìn cô, ngay cả Mộc Hy cũng loạn xạ không biết cái cô chị quái đản của mình đang nói bậy bạ cái gì. Cả nó và đám nam sinh kia cùng đồng thanh hỏi ngược.
- Thì sao?
......
- Chạy!!!
Minh Hy hô một tiếng, nó chưa kịp phản xạ, liền nhìn xuống cổ tay mình bị chị gái siết lấy chạy đi. Đám nam sinh đứng hình vài giây, đột nhiên mới sực ra hai nhỏ kia muốn trốn mới ba chân bốn cẳng chạy theo.
Minh Hy tốc độ chạy cực nhanh, đi đến dãy hành lang bên trái ngó qua ngó lại, cuối cùng kéo tay Mộc Hy chạy vào phòng vệ sinh nữ. Đám nam sinh rượt một hồi không thấy bóng dáng của hai đứa đâu, tên cao nhất nghiến răng dậm chân một cái chửi thề. Tiếng chuông hết giờ giải lao vang lên, mọi học sinh tất cả đều vào lớp, hai chị em Song Hy đang rúc trong phòng vệ sinh thở phào một cái.
- Haha, năm đứa con trai mà không đuổi kịp hai đứa con gái, đần độn! Oái!!!
Minh Hy gõ vào đầu nó cái Cốc , lườm nó.
- Có mà mày điên! Đi chọc bọn lưu manh đó làm chi? Điên khùng!!!
- Hứ!!! Tại bọn nó gây sự trước!! - Mộc Hy chề môi đáng thương nhìn cô.
Minh Hy chằm chằm nhìn dáng vẻ xoa xoa đầu của nó, đột nhiên bật cười.
- Cơ mà ... cũng vui thiệt!
Đôi song bào cứ thế nhìn nhau mà cười khoái trá, bởi vì từ trước tới nay, chưa bao giờ hai người họ lại có thể bộc lộ bộ mặt thật của mình như hôm nay, không phải im lặng làm ngơ để mặc người khác làm khó dễ mình nữa. Tiếng cười vang lên đã phá đi quãng thời gian khó khăn u ám nhất của hai chị em.
Kể từ chuyện hôm đó xảy ra, Minh Hy và Mộc Hy tinh thần thoải mái hơn, tâm trạng không còn u uất đầy bức xúc những chuyện trên lớp nữa. Cô và nó muốn được giải vây, thả lỏng con người mình hơn, hai chị em cứ thế ngày nào cũng cùng nhau đi chơi, ăn uống, hát karaoke, v.v... Như thể trên thế giới này, chỉ cần hai chị em họ là đủ, mặc những thứ dối trá, giả tạo ở bên ngoài.
Dần dần trôi qua, hai thiên thần của chúng ta ... nói sao nhỉ? Không còn là thiên thần của ngày trước nữa. Cô và nó đã thay đổi, không dễ thương, xinh xắn và được nhiều người quan tâm, để ý như trước đây, cô và nó đã vứt cái vỏ bọc đó đi rồi, những vật dụng đáng yêu nữ tính trên người thay bằng những đồ đơn sơ, giản dị, đôi khi còn đem trên mình mấy thứ cũ nát. Gương mặt trắng trẻo cùng đôi mắt nâu sáng của ngày xưa bây giờ vì mãi lúc nào cũng lén lúc đọc truyện tranh vào ban đêm mà thêm hai cái cặp kính xấu xí màu đen. Dáng người nhỏ nhắn ngày tháng năm đã dần lớn thêm và trưởng thành, tuy nhiên ... cũng đã tăng cân chút đỉnh vì cái thói quen ăn vặt suốt ngày của hai đứa. Thành tích học hành xuất sắc nhất trường cũng không còn nữa mà hạ xuống chỉ còn tầm khá, trung bình. Vì hai đứa không muốn nhồi nhét quá nhiều vào đầu, học càng nhiều càng hại cho não bộ, cô và nó cho là thế. Vả lại, cô với nó đâu phải là thánh thần.
Mama trông nom hai đứa ngày qua ngày mà cũng thấy khó chịu theo. Có lần bà bức xúc quá mới nói.
- Hai đứa bây sao không lo chăm sóc da cho tốt đi. Xem coi, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào vi tính, đọc truyện, ăn vặt, sau này lên lớp bạn bè nhìn vào tưởng hai đứa là hai con cóc ghẻ ấy!!!
Minh Hy vừa nghe mẹ nói thì nhíu mày. Mẹ của hai đứa bị chứng bệnh hoàn hảo quá mức rồi. Ngày nào cũng phải nghe bà lải nhải sao không ngủ sớm, sao không bôi kem, ăn nhiều đồ vặt quá không tốt, rồi còn Sao trước đây hai đứa xinh xắn dễ thương lắm sao giờ như hai con mắm vậy? , đủ thứ vân vân mây mây, không chỉ bắt hai đứa làm hài lòng mọi người, mà còn lúc nào phải nghe lời mẹ nữa. Vì thành tích học tập tuột dốc đã khiến nhiều lần hai đứa bị mama mắng lên mắng suốt, nhốt hai đứa trong nhà mấy tháng trời không cho ra ngoài đi chơi, bắt ở trong phòng học. Rồi còn thuê gia sư về cho hai đứa học đủ thứ để có thể đạt điểm xuất sắc cho mẹ hai đứa nở mặt nở mày với mọi người. Cô chịu hết nổi rồi. Mẹ hai đứa cũng quá cổ hủ đi.
- Mẹ, lên lớp để học, không phải đi làm hoa hậu. - Mộc Hy đang ăn cơm thở dài nói.
- Mẹ biết chứ, nhưng mà ra đường cũng phải biết chăm chút bản thân tí đi chứ. Sắp 16 tuổi rồi, chuẩn bị lên cấp ba rồi, không chừng có khi hai đứa xấu xí trong mắt bạn bè bây giờ. - Mama khổ sở nói. Hai đứa con của bà thiệt tình, đúng là kỳ quái!
Mộc Hy bỏ tô cơm xuống, ôm lấy mama giả vờ nũng nịu nói.
- Miễn sao đẹp trong mắt mẹ là được. Hihi!
Minh Hy nhìn hành động của nó liền chề môi, phát ớn quá rồi. Cô lắc đầu ném vỏ chôm chôm vào sọt rác, đi vào phòng coi ti vi. Nằm trên giường, cô thở dài, ti vi đang chiếu cái gì cô cũng chả để ý.
Chỉ còn một tháng nữa, cô và nó sẽ bước vào cấp ba, không biết như thế nào, chứ suốt quãng thời cấp hai của hai đứa chả có gì là vui vẻ cả, lên lớp chỉ gặp những tiểu thư công tử nhà giàu thích ham chơi đua đòi, lúc cô và nó vừa mới vào cấp hai, những đứa trong lớp bề ngoài thì giả vờ thân thiện bắt chuyện với hai đứa, nhưng thật ra chỉ cố tình làm vậy để sai vặt, lợi dụng đủ thứ. Cho nên trong lớp hai đứa lâu lâu mới nói chuyện với vài bạn, tuy không thân nhưng họ cũng hiền lành, thật lòng, không hai mặt như những người khác.
Cấp ba, là gì chứ? Cái mà mọi người hay gọi là quãng thời gian tươi đẹp nhất của học sinh? Thật hay không cô chưa biết, nhưng trong lòng cô chỉ có một dự cảm không lành chút nào cả.
Minh Hy (Chị) sẽ xưng là cô, Mộc Hy (Em) sẽ xưng là nó.
=========================
- Con này chán sống rồi hả?!!! - Tên nam sinh cao lớn đứng giữa nổi giận quát lớn, đi lên túm lấy vai áo Minh Hy.
Minh Hy giật mình nhìn xuống vai áo của mình, muốn giật tay nam sinh kia ra. Đột nhiên một cánh tay khác nhanh tay hơn một phát đánh mạnh vào khuỷu tay hắn.
- Dám đụng vào chị tao xem!!!!
Mộc Hy đằng đằng sát khí đi lên phía trước, Minh Hy thản nhiên nhìn nó. Chỉ có đám nam sinh kia thì há hốc mồm kinh ngạc nhìn hai con người giống nhau như đúc trước mắt, không phân biệt được ai là ai.
- Mày ... à không, mày ... là đứa đá trái banh của tao lên mái phải không? - Tên nam sinh hết chỉ qua Minh Hy, rồi rối rắm chỉ qua Mộc Hy, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Rồi sao? Ai kêu các người đá trúng người ta, đã không xin lỗi mà còn lớn giọng, đáng đời!!! - Mộc Hy nghênh cái mặt trừng mắt nhìn hắn.
Giờ giải lao dự định ra ngoài mua ít dụng cụ, ai ngờ lại bị bọn con trai kia đá banh trúng thẳng vào đầu đau điếng cả người. Tưởng đâu biết điều mà qua xin lỗi, cuối cùng còn chửi người ta cản trở mấy người chơi bóng.
Sau đó một tên lớn tiếng chỉ vào nó kêu: Này nhỏ kia, ném trái banh lại đây. Nó cầm lấy trái bóng, suy nghĩ một lát rồi cười khẩy. Ném cái con khỉ!!! Rồi một phát sút trái banh lên tận nóc nhà. Và kết quả là bị đám người kia rượt đuổi đến tận đây.
Minh Hy nghe tên kia nói xong liền quay phắt sang trừng cô em gái.
Mày rãnh quá hơ!!!
Gì?!!! Tại tụi nó mà!!! - Mộc Hy trừng lại cô.
Giờ sao?!! Tính lấy tao làm lá chắn à?
Có đâu. Ai biểu mày đụng tao chi?!!!
Cái con....
Cứ thế hai chị em Song Hy đấu mắt mà nói chuyện với nhau khiến đám nam sinh kia nhìn bọn họ vừa khó hiểu vừa hơi mất kiên nhẫn.
- Mày dám nói lại xem!!! - Tên nam sinh bên cạnh tức giận quát.
Minh Hy thấy tình hình bây giờ không được ổn cho lắm. Một là lấy lại trái banh cho chúng nó, hai là cả hai đứa sẽ không được vào lớp. Cô trầm mặc suy nghĩ một lát, khuôn mặt cứng ngắc cố gắng kéo khóe miệng sao cho thân thiện nhất.
Mộc Hy kênh kiệu đang muốn đi lên nói vài câu, chợt Minh Hy kéo nó ra phía sau mình, cô cười cười nói giọng ngọt sớt chưa từng thấy khiến cho nó nghe mà cũng nổi da gà một phen.
- Mấy đại ca, con em tui nó không cố ý làm vậy. Chỉ là dạo này nó hơi ăn nhiều vịt lộn một tí nên hơi điên điên. Mong mấy đại ca thông cảm cho, còn nếu các người không tha thì ...
Bỗng nhiên Minh Hy ngập ngừng làm cho đám nam sinh nhăn tít mày khó hiểu nhìn cô, ngay cả Mộc Hy cũng loạn xạ không biết cái cô chị quái đản của mình đang nói bậy bạ cái gì. Cả nó và đám nam sinh kia cùng đồng thanh hỏi ngược.
- Thì sao?
......
- Chạy!!!
Minh Hy hô một tiếng, nó chưa kịp phản xạ, liền nhìn xuống cổ tay mình bị chị gái siết lấy chạy đi. Đám nam sinh đứng hình vài giây, đột nhiên mới sực ra hai nhỏ kia muốn trốn mới ba chân bốn cẳng chạy theo.
Minh Hy tốc độ chạy cực nhanh, đi đến dãy hành lang bên trái ngó qua ngó lại, cuối cùng kéo tay Mộc Hy chạy vào phòng vệ sinh nữ. Đám nam sinh rượt một hồi không thấy bóng dáng của hai đứa đâu, tên cao nhất nghiến răng dậm chân một cái chửi thề. Tiếng chuông hết giờ giải lao vang lên, mọi học sinh tất cả đều vào lớp, hai chị em Song Hy đang rúc trong phòng vệ sinh thở phào một cái.
- Haha, năm đứa con trai mà không đuổi kịp hai đứa con gái, đần độn! Oái!!!
Minh Hy gõ vào đầu nó cái Cốc , lườm nó.
- Có mà mày điên! Đi chọc bọn lưu manh đó làm chi? Điên khùng!!!
- Hứ!!! Tại bọn nó gây sự trước!! - Mộc Hy chề môi đáng thương nhìn cô.
Minh Hy chằm chằm nhìn dáng vẻ xoa xoa đầu của nó, đột nhiên bật cười.
- Cơ mà ... cũng vui thiệt!
Đôi song bào cứ thế nhìn nhau mà cười khoái trá, bởi vì từ trước tới nay, chưa bao giờ hai người họ lại có thể bộc lộ bộ mặt thật của mình như hôm nay, không phải im lặng làm ngơ để mặc người khác làm khó dễ mình nữa. Tiếng cười vang lên đã phá đi quãng thời gian khó khăn u ám nhất của hai chị em.
Kể từ chuyện hôm đó xảy ra, Minh Hy và Mộc Hy tinh thần thoải mái hơn, tâm trạng không còn u uất đầy bức xúc những chuyện trên lớp nữa. Cô và nó muốn được giải vây, thả lỏng con người mình hơn, hai chị em cứ thế ngày nào cũng cùng nhau đi chơi, ăn uống, hát karaoke, v.v... Như thể trên thế giới này, chỉ cần hai chị em họ là đủ, mặc những thứ dối trá, giả tạo ở bên ngoài.
Dần dần trôi qua, hai thiên thần của chúng ta ... nói sao nhỉ? Không còn là thiên thần của ngày trước nữa. Cô và nó đã thay đổi, không dễ thương, xinh xắn và được nhiều người quan tâm, để ý như trước đây, cô và nó đã vứt cái vỏ bọc đó đi rồi, những vật dụng đáng yêu nữ tính trên người thay bằng những đồ đơn sơ, giản dị, đôi khi còn đem trên mình mấy thứ cũ nát. Gương mặt trắng trẻo cùng đôi mắt nâu sáng của ngày xưa bây giờ vì mãi lúc nào cũng lén lúc đọc truyện tranh vào ban đêm mà thêm hai cái cặp kính xấu xí màu đen. Dáng người nhỏ nhắn ngày tháng năm đã dần lớn thêm và trưởng thành, tuy nhiên ... cũng đã tăng cân chút đỉnh vì cái thói quen ăn vặt suốt ngày của hai đứa. Thành tích học hành xuất sắc nhất trường cũng không còn nữa mà hạ xuống chỉ còn tầm khá, trung bình. Vì hai đứa không muốn nhồi nhét quá nhiều vào đầu, học càng nhiều càng hại cho não bộ, cô và nó cho là thế. Vả lại, cô với nó đâu phải là thánh thần.
Mama trông nom hai đứa ngày qua ngày mà cũng thấy khó chịu theo. Có lần bà bức xúc quá mới nói.
- Hai đứa bây sao không lo chăm sóc da cho tốt đi. Xem coi, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào vi tính, đọc truyện, ăn vặt, sau này lên lớp bạn bè nhìn vào tưởng hai đứa là hai con cóc ghẻ ấy!!!
Minh Hy vừa nghe mẹ nói thì nhíu mày. Mẹ của hai đứa bị chứng bệnh hoàn hảo quá mức rồi. Ngày nào cũng phải nghe bà lải nhải sao không ngủ sớm, sao không bôi kem, ăn nhiều đồ vặt quá không tốt, rồi còn Sao trước đây hai đứa xinh xắn dễ thương lắm sao giờ như hai con mắm vậy? , đủ thứ vân vân mây mây, không chỉ bắt hai đứa làm hài lòng mọi người, mà còn lúc nào phải nghe lời mẹ nữa. Vì thành tích học tập tuột dốc đã khiến nhiều lần hai đứa bị mama mắng lên mắng suốt, nhốt hai đứa trong nhà mấy tháng trời không cho ra ngoài đi chơi, bắt ở trong phòng học. Rồi còn thuê gia sư về cho hai đứa học đủ thứ để có thể đạt điểm xuất sắc cho mẹ hai đứa nở mặt nở mày với mọi người. Cô chịu hết nổi rồi. Mẹ hai đứa cũng quá cổ hủ đi.
- Mẹ, lên lớp để học, không phải đi làm hoa hậu. - Mộc Hy đang ăn cơm thở dài nói.
- Mẹ biết chứ, nhưng mà ra đường cũng phải biết chăm chút bản thân tí đi chứ. Sắp 16 tuổi rồi, chuẩn bị lên cấp ba rồi, không chừng có khi hai đứa xấu xí trong mắt bạn bè bây giờ. - Mama khổ sở nói. Hai đứa con của bà thiệt tình, đúng là kỳ quái!
Mộc Hy bỏ tô cơm xuống, ôm lấy mama giả vờ nũng nịu nói.
- Miễn sao đẹp trong mắt mẹ là được. Hihi!
Minh Hy nhìn hành động của nó liền chề môi, phát ớn quá rồi. Cô lắc đầu ném vỏ chôm chôm vào sọt rác, đi vào phòng coi ti vi. Nằm trên giường, cô thở dài, ti vi đang chiếu cái gì cô cũng chả để ý.
Chỉ còn một tháng nữa, cô và nó sẽ bước vào cấp ba, không biết như thế nào, chứ suốt quãng thời cấp hai của hai đứa chả có gì là vui vẻ cả, lên lớp chỉ gặp những tiểu thư công tử nhà giàu thích ham chơi đua đòi, lúc cô và nó vừa mới vào cấp hai, những đứa trong lớp bề ngoài thì giả vờ thân thiện bắt chuyện với hai đứa, nhưng thật ra chỉ cố tình làm vậy để sai vặt, lợi dụng đủ thứ. Cho nên trong lớp hai đứa lâu lâu mới nói chuyện với vài bạn, tuy không thân nhưng họ cũng hiền lành, thật lòng, không hai mặt như những người khác.
Cấp ba, là gì chứ? Cái mà mọi người hay gọi là quãng thời gian tươi đẹp nhất của học sinh? Thật hay không cô chưa biết, nhưng trong lòng cô chỉ có một dự cảm không lành chút nào cả.
/5
|