Sau đó, Tống Hy biến đâu mất, tới khi sắc trời nhá nhem tối, mặt trời sắp xuống núi vẫn chưa thấy anh trở về.
Lâm Viễn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên nhìn anh ta đờ đẫn tựa trên giường nghĩ ngợi đâu đâu, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng dù gì lúc này tốt nhất không nên đi chọc anh ta. Chân đã được băng bó cẩn thận, Lâm Viễn đi dép nhảy lên nhảy xuống, tới cửa thì gặp Tiêu Thuỵ gục đầu ngồi bên bờ hồ cách đó không xa, vẻ mặt cứ như mai là ngày tận thế.
Lâm Viễn thở dài, chán ngán lắc đầu, người kia còn đáng sợ hơn Hạ Vũ Thiên, thôi thì cứ ở yên đây, vậy là lại nhảy nhảy trở về. Ngồi trên sô pha một lúc thấy bứt rứt anh liền đứng lên, thật buồn thối cả ruột. Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi đơ ra ngây ngốc nghiên cứu trần nhà.
Lâm Viễn đến phải xin hàng, anh lấy laptop, nhảy loi choi tìm dây mạng trong phòng, nhưng xoay ngược xoay xuôi đến cả buổi cũng không thấy đầu dây mạng.
Cuối cùng, Lâm Viễn cực chẳng đã đành đi đến bên Hạ Vũ Thiên, chọc chọc tay anh ta. “Nè, quấy rầy chút.”
Hạ Vũ Thiên hoá ra vẫn còn sống, quay sang nhìn Lâm Viễn.
“Mạng.” Lâm Viễn cẩn trọng nói. “Có dây nối mạng không?”
Hạ Vũ Thiên thở dài. “Không có.”
“Há?” Lâm Viễn nhăn mũi. “Sao đến mạng cũng chẳng có?”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt đáp, “Chỗ này là trên biển!”
Lâm Viễn lẩm bà lẩm bẩm – sớm biết đã trữ ít hàng đến đây. Rồi khoát tay với Hạ Vũ Thiên, “Quên đi, anh cứ tiếp tục ngắm trần nhà, tôi đi coi tiểu thuyết trinh thám, may mà trước đây đã thủ sẵn hai quyển.”
“Đợi đã.” nghe Hạ Vũ Thiên kêu, Lâm Viễn bèn quay lại.
“Tống Hy chắc đang ở bên bờ biển.” Hạ Vũ Thiên nói. “Từ đây đi về phía đông sẽ gặp một bãi đá, nơi đó có một đài ngắm cảnh, cảnh biển nhìn từ đấy vô cùng nên thơ, còn có thể trông thấy thành phố ở bờ bên kia.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật đầu, lục tìm sách trong túi.
“Ai cho cậu đọc sách?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Đã nói cho biết anh ta ở đâu, nghe mà còn không hiểu?”
Lâm Viễn cau có. “Chả hiểu.”
Hạ Vũ Thiên liếc xéo. “Đi tìm anh ta đi.”
“Để làm gì?” Lâm Viễn xị mặt. “Tôi sợ nhất là loại đàn ông ủ dột thừa nước mắt. Người như anh ta ngộ nhỡ nghĩ không thông quyết định nhảy ùm xuống biển, tôi cứu sao được?”
“Tôi đâu bảo cậu đi an ủi anh ta.” Hạ Vũ Thiên bình thản. “Tôi muốn cậu đi nói chuyện với anh ta.”
Lâm Viễn bối rối, “Nói gì?”
“Gì cũng được.” Hạ Vũ Thiên đáp. “Hiện giờ chỉ cần cậu có thể đi tâm sự với anh ta là quá tốt rồi.”
Lâm Viễn nhăn nhó. “Vẫn là sai tôi đi an ủi anh ta chứ gì? Tôi không đi… tôi đâu quen làm mấy việc đó.”
Hạ Vũ Thiên khẽ thở ra. “Chiếc vòng kia là vào ngày sinh nhật của Tiêu Linh, Tống Hy đã tặng cô ấy. A Linh trước khi mất vẫn thường đeo, sau cô ấy bị ám hại trên hòn đảo này, cũng chẳng rõ có phải ý trời không, nó rơi trên đảo, rồi bị cậu giẫm phải.”
“Chiếc vòng kia không phải anh cố ý sắp xếp?” Lâm Viễn mù mờ hỏi.
Hạ Vũ Thiên cười cười. “Cậu cho tôi là thần thánh sao? Đảo lớn như vậy tôi nào biết hai người sẽ đi đâu? Chôn ốc biển ở đó rồi để cậu đạp trúng phóc? Tôi còn làm xã hội đen làm gì? Đi làm tiên tri cho rồi.”
“Hạ Vũ Thiên, anh thật sự có khiếu hài hước nha.” Lâm Viễn chớp chớp mắt.
“Đừng có lảm nhảm nữa, mau đi đi.” Hạ Vũ Thiên trợn mắt với Lâm Viễn.
“Tôi biết nói cái gì?” Lâm Viễn hơi khó xử – chuyện của anh em các người tôi hiểu được mấy hồi?
“Đi hay không?” Hạ Vũ Thiên bắt đầu giở giọng uy hiếp, thấy Lâm Viễn ngó mình bèn nói, “Cậu đi, tôi sẽ cho cậu biết dây mạng ở đâu.”
Lâm Viễn lườm Hạ Vũ Thiên, khoé miệng nhếch lên. “Ha, anh ta mà đâm đầu xuống biển thật, tôi chỉ có thể biết giữ mình thôi á!” dứt lời xoay người nhảy nhảy mất dạng.
Hạ Vũ Thiên chợt gọi, “Lâm Viễn.”
“Hở?” Lâm Viễn ngoảnh lại.
“Chốc nữa về tôi sẽ cho cậu một thứ.” Hạ Vũ Thiên khẽ nói.
Lâm Viễn ngẩn người, gian xảo giương khoé môi. “Gì đó?”
“Lát mới cho cậu biết.” Hạ Vũ Thiên cười yếu ớt.
Lâm Viễn nghe xong khấp khởi mừng thầm, nhảy tưng tưng đi tìm Tống Hy.
Vừa ra cửa thấy Tiêu Thuỵ chuẩn bị trở vào, hai người liếc nhau một cái, Tiêu Thuỵ hơi cong khoé miệng lên. Lâm Viễn quan sát kỹ mới phát hiện mắt Tiêu Thuỵ hoe hoe đỏ, anh chau mày bảo, “Anh đừng đau lòng quá…”
Tiêu Thuỵ ngẩng đầu trừng Lâm Viễn. “Cậu thì biết cái gì, ngốc.” nói xong xoay người vào nhà, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Viễn nghiến răng kèn kẹt – tôi đã chọc ai ghẹo ai cái gì hở?!
Nhảy về hướng đông, nhảy mãi cuối cùng Lâm Viễn mới thấy phía trước có một bãi đá, anh dừng lại thở hổn hển một lúc. Hạ Vũ Thiên anh chơi đểu tôi, sớm nói xa thế này tôi đã tìm xe để đi rồi!
Thở gấp ngước lên, nơi đài ngắm cảnh trên bãi đá xa xa quả có một người đang ngồi. Anh nhảy về phía trước, rướn cổ ngó nghiêng, nhún vai, không sai – là Tống Hy.
Vịn vào lan can di chuyển, Lâm Viên ráng sức nhảy lên đài ngắm cảnh. Tống Hy đang ngơ ngác ngồi cạnh lan can, nghiêng mình ngắm biển cả, dáng vẻ đượm buồn nhang nhác Lương Triều Vỹ. Lâm Viễn tới bên anh. Tống Hy ngồi ngược ánh chiều tà, bóng mờ vương trên người anh loang lổ tạo thành một mảng tím ảm đạm.
Lâm Viễn cười cười, thưởng thức cảnh biển chiều xa, hải âu sải cánh bay ngang mặt nước, tự do tự tại.
Tống Hy ngẩng lên nhìn Lâm Viễn ngồi xuống bên mình.
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Tống Hy hỏi.
“Ừm…” Lâm Viễn xoa xoa cằm. “Tôi định nói đã lượn quanh đảo một vòng mới tìm thấy anh nhưng sợ anh không tin.”
Tống Hy cười khẽ, Lâm Viễn nhếch môi. “Hạ Vũ Thiên nói cho tôi biết.”
Tống Hy gật đầu. “Khỏi cần lo, tôi không sao.”
“Ờ.” Lâm Viễn nói. “Không có việc gì là tốt rồi, nghĩ thoáng một chút.”
Tống Hy cầm chiếc vòng cổ màu bạc trong tay, giơ lên trước mặt lắc qua lắc lại. “Thực ra tôi đã sớm hoài nghi, Tiêu Linh do cha nuôi giết.”
“Vì sao?” Lâm Viễn khó hiểu.
“Sự tồn tại của Tiêu Linh ngáng đường tôi và Hạ Vũ Thiên.” Tống Hy trầm giọng.
“Chỉ thế thôi? Ông lão kia đúng là hồ đồ mất rồi.” Lâm Viễn cau mày.
Tống Hy bật cười. “Khi ấy tôi và Vũ Thiên bắt đầu lục đục vì Tiêu Linh, hơn nữa không ai chấp nhận bỏ nhà đi lang bạt, thậm chí đi báo thù… nên Tiêu Linh dần trở thành cái gai trong mắt cha nuôi. Ông ta từng rất yêu thương Tiêu Linh.”
Lâm Viễn thở dài. “Lý do này là ai nói cho anh?”
“Cha nuôi.” Tống Hy hạ giọng.
“Này, anh với Hạ Vũ Thiên thật sự do cha anh một tay nuôi nấng?” Lâm Viễn hỏi. “Tôi cảm thấy tính cách hai người khác xa nhau.”
Tống Hy ngây người. “Sao?”
“Anh làm việc theo cảm tính, còn anh ta làm việc theo lý tính, anh đối với người khác một mực tin tưởng rồi sau sẽ tìm bằng chứng chứng minh đối phương không đáng tin để phán đoán người kia không đáng tin. Còn Hạ Vũ Thiên lại áp dụng nguyên tắc không thể tin bất cứ ai, rồi sau đó mới đi tìm bằng chứng có thể tin. Ai dà, tôi cũng không biết tôi đang nói gì, dù sao ý tôi là thế đó.”
“Phụt…”
Trong phòng của mình, Hạ Vũ Thiên thông qua di động chế độ rảnh tay, nghe lén Lâm Viễn từ thiết bị gắn trên vòng tay. Tiêu Thuỵ ngồi bên nghe Lâm Viễn nói liền vỗ đùi tanh tách. “Thằng nhóc này hay thật!”
Hạ Vũ Thiên thở dài lắc đầu, tiếp tục dỏng tai.
“Ê.” Tiêu Thuỵ hỏi Hạ Vũ Thiên. “Anh cài máy nghe trộm vào vòng tay của cậu ta, cậu ta có biết không?”
Hạ Vũ Thiên ngẫm nghĩ. “Lẽ ra thì không, nhưng với trí thông minh của Lâm Viễn, rốt cuộc cậu ta có biết hay không, tôi cũng không rõ.”
“Hừ, anh đánh giá cậu ta cao quá ha.” Tiêu Thuỵ cười. “Nếu cứ như thế, có thể nào cha nuôi sẽ cho rằng Lâm Viễn sẽ ngáng chân anh, rồi cũng xử cậu ta?”
Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Thuỵ một lát, đoạn trả lời, “Cha nuôi giết A Linh vốn không phải vì lý do đó. Cậu chắc rõ hơn tôi.”
Tiêu Thuỵ hừ mũi một tiếng. “Nếu không phải anh muốn có số liệu chết tiệt kia, tôi đã sớm thịt lão già đó.”
Hạ Vũ Thiên thoáng nhíu mày. “Số liệu đó đối với chúng ta rất hữu dụng, nhất định phải nắm được, nếu ông ta chết trước khi chúng ta có nó, đối với chúng ta trăm hại không chút lợi!”
“Anh khẳng định Tống Hy cũng hiểu?” Tiêu Thuỵ hỏi.
“Anh ta hẳn phải hiểu.” Hạ Vũ Thiên gật gật. “Tống Hy trước sau là quân Át chủ bài của ông ta, chỉ cần không cho anh ta biết lý do thực chất vì sao A Linh bị giết, anh ta chắc chắn sẽ mãi mãi nghe lời ông ta… Nhưng nếu anh ta đã biết, hơn nữa hiểu rõ ngọn nguồn nguyên nhân năm đó ông ta hại chết Tiêu Linh, Tống Hy sẽ không giúp ông ta nữa.”
“Từ bao giờ anh có chủ ý này?” Tiêu Thuỵ bất ngờ hỏi. “Là khi ba anh qua đời?”
Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Ngày ấy khi tôi hay tin ba qua đời, cảm thấy thật đột ngột, thời điểm ông ấy qua đời đối với tôi mà nói là rất bất lợi.”
“Ba anh qua đời, anh chỉ lo đến cục diện à?” Tiêu Thuỵ cười lạnh. “Thực tế cha nuôi không phải hiểu rõ Tống Hy nhất mà là anh, vì anh lấy ông ta làm mục tiêu phấn đấu, hoàn toàn vô cảm!”
Nụ cười khinh khỉnh xuất hiện trên khuôn mặt Hạ Vũ Thiên. “Người nhà Hạ gia bọn tôi không cần huấn luyện, trong mạch máu đều sẵn băng đá, trời sinh tôi vô cảm.”
Tiêu Thuỵ gật đầu. “Sau đó?”
“Thoạt tiên tôi thấy ba có thể để lại di ngôn cho tên bác sĩ đã mổ cho mình nên mới đi tìm kẻ đó, ai ngờ Lâm Viễn thông minh hơn so với tôi tưởng tượng, tôi lại để cậu ta chuồn mất. Về sau, khi A Thường đưa ảnh Lâm Viễn cho tôi xem, tôi nghĩ kế hoạch này nên đến lúc bắt đầu, hơn nữa lại trùng hợp như vậy, cậu ta còn theo Lý Cố đến tận cửa, tất cả không phải do tôi bày ra mà là ông trời có mắt.”
Tiêu Thuỵ tỏ ra đồng tình, “Theo lời anh nói, Lâm Viễn thật sự vô tội.”
Hạ Vũ Thiên hơi cau mày. “Cậu ta là quân cờ quan trọng đủ khả năng bảo toàn mạng sống cho chúng ta, giúp chúng ta lật ngược thế cờ. Tôi sẽ không tuỳ tiện bỏ qua, cho tới bây giờ, cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất tốt.”
Tiêu Thuỵ nhún vai. “Nhưng nếu dựa theo kế hoạch của anh, cơ hội sống sót đến phút cuối của Lâm Viễn cùng lắm chỉ có một phần mười. Anh thật sự nỡ sao?”
…
“Không hề gì.” thật lâu sau, Hạ Vũ Thiên đưa mắt lên nhìn trần nhà, thản nhiên nói. “A Linh đã chết rồi, tôi vẫn còn đây đó thôi, người của Hạ gia vốn dĩ lãnh cảm, tôi chưa bao giờ thiếu người tình cả.”
Tiêu Thuỵ quan sát Hạ Vũ Thiên, lắc đầu cười. “Hạ Vũ Thiên, anh thực sự không đau lòng? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, nhưng coi dáng vẻ lại như là đau lòng muốn chết.”
Hạ Vũ Thiên chau mày, lạnh lùng lườm Tiêu Thuỵ.
“Đừng tự lừa dối bản thân nữa.” Tiêu Thuỵ vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Anh hiện tại lúc nào cũng chọc cậu ta, vì muốn trước khi chết cậu ta có thể sống vui vẻ một chút hay chỉ đơn giản vì muốn cậu ta cười?”
Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, không đáp.
…
Trên đài ngắm cảnh bên bờ biển, Lâm Viễn ngồi giữa gió biển rì rào, Tống Hy nhướn mày bảo anh, “Lâm Viễn, tôi muốn nói cho cậu biết một bí mật.”
Lâm Viễn không vội quay lại mà chăm chú ngắm mặt biển hồi lâu mới thoáng thở dài, xoay sang đối diện với Tống Hy, nhìn cái vòng tay, đoạn lên tiếng, “Anh nói đi.”
Lâm Viễn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên nhìn anh ta đờ đẫn tựa trên giường nghĩ ngợi đâu đâu, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng dù gì lúc này tốt nhất không nên đi chọc anh ta. Chân đã được băng bó cẩn thận, Lâm Viễn đi dép nhảy lên nhảy xuống, tới cửa thì gặp Tiêu Thuỵ gục đầu ngồi bên bờ hồ cách đó không xa, vẻ mặt cứ như mai là ngày tận thế.
Lâm Viễn thở dài, chán ngán lắc đầu, người kia còn đáng sợ hơn Hạ Vũ Thiên, thôi thì cứ ở yên đây, vậy là lại nhảy nhảy trở về. Ngồi trên sô pha một lúc thấy bứt rứt anh liền đứng lên, thật buồn thối cả ruột. Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi đơ ra ngây ngốc nghiên cứu trần nhà.
Lâm Viễn đến phải xin hàng, anh lấy laptop, nhảy loi choi tìm dây mạng trong phòng, nhưng xoay ngược xoay xuôi đến cả buổi cũng không thấy đầu dây mạng.
Cuối cùng, Lâm Viễn cực chẳng đã đành đi đến bên Hạ Vũ Thiên, chọc chọc tay anh ta. “Nè, quấy rầy chút.”
Hạ Vũ Thiên hoá ra vẫn còn sống, quay sang nhìn Lâm Viễn.
“Mạng.” Lâm Viễn cẩn trọng nói. “Có dây nối mạng không?”
Hạ Vũ Thiên thở dài. “Không có.”
“Há?” Lâm Viễn nhăn mũi. “Sao đến mạng cũng chẳng có?”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt đáp, “Chỗ này là trên biển!”
Lâm Viễn lẩm bà lẩm bẩm – sớm biết đã trữ ít hàng đến đây. Rồi khoát tay với Hạ Vũ Thiên, “Quên đi, anh cứ tiếp tục ngắm trần nhà, tôi đi coi tiểu thuyết trinh thám, may mà trước đây đã thủ sẵn hai quyển.”
“Đợi đã.” nghe Hạ Vũ Thiên kêu, Lâm Viễn bèn quay lại.
“Tống Hy chắc đang ở bên bờ biển.” Hạ Vũ Thiên nói. “Từ đây đi về phía đông sẽ gặp một bãi đá, nơi đó có một đài ngắm cảnh, cảnh biển nhìn từ đấy vô cùng nên thơ, còn có thể trông thấy thành phố ở bờ bên kia.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật đầu, lục tìm sách trong túi.
“Ai cho cậu đọc sách?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Đã nói cho biết anh ta ở đâu, nghe mà còn không hiểu?”
Lâm Viễn cau có. “Chả hiểu.”
Hạ Vũ Thiên liếc xéo. “Đi tìm anh ta đi.”
“Để làm gì?” Lâm Viễn xị mặt. “Tôi sợ nhất là loại đàn ông ủ dột thừa nước mắt. Người như anh ta ngộ nhỡ nghĩ không thông quyết định nhảy ùm xuống biển, tôi cứu sao được?”
“Tôi đâu bảo cậu đi an ủi anh ta.” Hạ Vũ Thiên bình thản. “Tôi muốn cậu đi nói chuyện với anh ta.”
Lâm Viễn bối rối, “Nói gì?”
“Gì cũng được.” Hạ Vũ Thiên đáp. “Hiện giờ chỉ cần cậu có thể đi tâm sự với anh ta là quá tốt rồi.”
Lâm Viễn nhăn nhó. “Vẫn là sai tôi đi an ủi anh ta chứ gì? Tôi không đi… tôi đâu quen làm mấy việc đó.”
Hạ Vũ Thiên khẽ thở ra. “Chiếc vòng kia là vào ngày sinh nhật của Tiêu Linh, Tống Hy đã tặng cô ấy. A Linh trước khi mất vẫn thường đeo, sau cô ấy bị ám hại trên hòn đảo này, cũng chẳng rõ có phải ý trời không, nó rơi trên đảo, rồi bị cậu giẫm phải.”
“Chiếc vòng kia không phải anh cố ý sắp xếp?” Lâm Viễn mù mờ hỏi.
Hạ Vũ Thiên cười cười. “Cậu cho tôi là thần thánh sao? Đảo lớn như vậy tôi nào biết hai người sẽ đi đâu? Chôn ốc biển ở đó rồi để cậu đạp trúng phóc? Tôi còn làm xã hội đen làm gì? Đi làm tiên tri cho rồi.”
“Hạ Vũ Thiên, anh thật sự có khiếu hài hước nha.” Lâm Viễn chớp chớp mắt.
“Đừng có lảm nhảm nữa, mau đi đi.” Hạ Vũ Thiên trợn mắt với Lâm Viễn.
“Tôi biết nói cái gì?” Lâm Viễn hơi khó xử – chuyện của anh em các người tôi hiểu được mấy hồi?
“Đi hay không?” Hạ Vũ Thiên bắt đầu giở giọng uy hiếp, thấy Lâm Viễn ngó mình bèn nói, “Cậu đi, tôi sẽ cho cậu biết dây mạng ở đâu.”
Lâm Viễn lườm Hạ Vũ Thiên, khoé miệng nhếch lên. “Ha, anh ta mà đâm đầu xuống biển thật, tôi chỉ có thể biết giữ mình thôi á!” dứt lời xoay người nhảy nhảy mất dạng.
Hạ Vũ Thiên chợt gọi, “Lâm Viễn.”
“Hở?” Lâm Viễn ngoảnh lại.
“Chốc nữa về tôi sẽ cho cậu một thứ.” Hạ Vũ Thiên khẽ nói.
Lâm Viễn ngẩn người, gian xảo giương khoé môi. “Gì đó?”
“Lát mới cho cậu biết.” Hạ Vũ Thiên cười yếu ớt.
Lâm Viễn nghe xong khấp khởi mừng thầm, nhảy tưng tưng đi tìm Tống Hy.
Vừa ra cửa thấy Tiêu Thuỵ chuẩn bị trở vào, hai người liếc nhau một cái, Tiêu Thuỵ hơi cong khoé miệng lên. Lâm Viễn quan sát kỹ mới phát hiện mắt Tiêu Thuỵ hoe hoe đỏ, anh chau mày bảo, “Anh đừng đau lòng quá…”
Tiêu Thuỵ ngẩng đầu trừng Lâm Viễn. “Cậu thì biết cái gì, ngốc.” nói xong xoay người vào nhà, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Viễn nghiến răng kèn kẹt – tôi đã chọc ai ghẹo ai cái gì hở?!
Nhảy về hướng đông, nhảy mãi cuối cùng Lâm Viễn mới thấy phía trước có một bãi đá, anh dừng lại thở hổn hển một lúc. Hạ Vũ Thiên anh chơi đểu tôi, sớm nói xa thế này tôi đã tìm xe để đi rồi!
Thở gấp ngước lên, nơi đài ngắm cảnh trên bãi đá xa xa quả có một người đang ngồi. Anh nhảy về phía trước, rướn cổ ngó nghiêng, nhún vai, không sai – là Tống Hy.
Vịn vào lan can di chuyển, Lâm Viên ráng sức nhảy lên đài ngắm cảnh. Tống Hy đang ngơ ngác ngồi cạnh lan can, nghiêng mình ngắm biển cả, dáng vẻ đượm buồn nhang nhác Lương Triều Vỹ. Lâm Viễn tới bên anh. Tống Hy ngồi ngược ánh chiều tà, bóng mờ vương trên người anh loang lổ tạo thành một mảng tím ảm đạm.
Lâm Viễn cười cười, thưởng thức cảnh biển chiều xa, hải âu sải cánh bay ngang mặt nước, tự do tự tại.
Tống Hy ngẩng lên nhìn Lâm Viễn ngồi xuống bên mình.
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Tống Hy hỏi.
“Ừm…” Lâm Viễn xoa xoa cằm. “Tôi định nói đã lượn quanh đảo một vòng mới tìm thấy anh nhưng sợ anh không tin.”
Tống Hy cười khẽ, Lâm Viễn nhếch môi. “Hạ Vũ Thiên nói cho tôi biết.”
Tống Hy gật đầu. “Khỏi cần lo, tôi không sao.”
“Ờ.” Lâm Viễn nói. “Không có việc gì là tốt rồi, nghĩ thoáng một chút.”
Tống Hy cầm chiếc vòng cổ màu bạc trong tay, giơ lên trước mặt lắc qua lắc lại. “Thực ra tôi đã sớm hoài nghi, Tiêu Linh do cha nuôi giết.”
“Vì sao?” Lâm Viễn khó hiểu.
“Sự tồn tại của Tiêu Linh ngáng đường tôi và Hạ Vũ Thiên.” Tống Hy trầm giọng.
“Chỉ thế thôi? Ông lão kia đúng là hồ đồ mất rồi.” Lâm Viễn cau mày.
Tống Hy bật cười. “Khi ấy tôi và Vũ Thiên bắt đầu lục đục vì Tiêu Linh, hơn nữa không ai chấp nhận bỏ nhà đi lang bạt, thậm chí đi báo thù… nên Tiêu Linh dần trở thành cái gai trong mắt cha nuôi. Ông ta từng rất yêu thương Tiêu Linh.”
Lâm Viễn thở dài. “Lý do này là ai nói cho anh?”
“Cha nuôi.” Tống Hy hạ giọng.
“Này, anh với Hạ Vũ Thiên thật sự do cha anh một tay nuôi nấng?” Lâm Viễn hỏi. “Tôi cảm thấy tính cách hai người khác xa nhau.”
Tống Hy ngây người. “Sao?”
“Anh làm việc theo cảm tính, còn anh ta làm việc theo lý tính, anh đối với người khác một mực tin tưởng rồi sau sẽ tìm bằng chứng chứng minh đối phương không đáng tin để phán đoán người kia không đáng tin. Còn Hạ Vũ Thiên lại áp dụng nguyên tắc không thể tin bất cứ ai, rồi sau đó mới đi tìm bằng chứng có thể tin. Ai dà, tôi cũng không biết tôi đang nói gì, dù sao ý tôi là thế đó.”
“Phụt…”
Trong phòng của mình, Hạ Vũ Thiên thông qua di động chế độ rảnh tay, nghe lén Lâm Viễn từ thiết bị gắn trên vòng tay. Tiêu Thuỵ ngồi bên nghe Lâm Viễn nói liền vỗ đùi tanh tách. “Thằng nhóc này hay thật!”
Hạ Vũ Thiên thở dài lắc đầu, tiếp tục dỏng tai.
“Ê.” Tiêu Thuỵ hỏi Hạ Vũ Thiên. “Anh cài máy nghe trộm vào vòng tay của cậu ta, cậu ta có biết không?”
Hạ Vũ Thiên ngẫm nghĩ. “Lẽ ra thì không, nhưng với trí thông minh của Lâm Viễn, rốt cuộc cậu ta có biết hay không, tôi cũng không rõ.”
“Hừ, anh đánh giá cậu ta cao quá ha.” Tiêu Thuỵ cười. “Nếu cứ như thế, có thể nào cha nuôi sẽ cho rằng Lâm Viễn sẽ ngáng chân anh, rồi cũng xử cậu ta?”
Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Thuỵ một lát, đoạn trả lời, “Cha nuôi giết A Linh vốn không phải vì lý do đó. Cậu chắc rõ hơn tôi.”
Tiêu Thuỵ hừ mũi một tiếng. “Nếu không phải anh muốn có số liệu chết tiệt kia, tôi đã sớm thịt lão già đó.”
Hạ Vũ Thiên thoáng nhíu mày. “Số liệu đó đối với chúng ta rất hữu dụng, nhất định phải nắm được, nếu ông ta chết trước khi chúng ta có nó, đối với chúng ta trăm hại không chút lợi!”
“Anh khẳng định Tống Hy cũng hiểu?” Tiêu Thuỵ hỏi.
“Anh ta hẳn phải hiểu.” Hạ Vũ Thiên gật gật. “Tống Hy trước sau là quân Át chủ bài của ông ta, chỉ cần không cho anh ta biết lý do thực chất vì sao A Linh bị giết, anh ta chắc chắn sẽ mãi mãi nghe lời ông ta… Nhưng nếu anh ta đã biết, hơn nữa hiểu rõ ngọn nguồn nguyên nhân năm đó ông ta hại chết Tiêu Linh, Tống Hy sẽ không giúp ông ta nữa.”
“Từ bao giờ anh có chủ ý này?” Tiêu Thuỵ bất ngờ hỏi. “Là khi ba anh qua đời?”
Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Ngày ấy khi tôi hay tin ba qua đời, cảm thấy thật đột ngột, thời điểm ông ấy qua đời đối với tôi mà nói là rất bất lợi.”
“Ba anh qua đời, anh chỉ lo đến cục diện à?” Tiêu Thuỵ cười lạnh. “Thực tế cha nuôi không phải hiểu rõ Tống Hy nhất mà là anh, vì anh lấy ông ta làm mục tiêu phấn đấu, hoàn toàn vô cảm!”
Nụ cười khinh khỉnh xuất hiện trên khuôn mặt Hạ Vũ Thiên. “Người nhà Hạ gia bọn tôi không cần huấn luyện, trong mạch máu đều sẵn băng đá, trời sinh tôi vô cảm.”
Tiêu Thuỵ gật đầu. “Sau đó?”
“Thoạt tiên tôi thấy ba có thể để lại di ngôn cho tên bác sĩ đã mổ cho mình nên mới đi tìm kẻ đó, ai ngờ Lâm Viễn thông minh hơn so với tôi tưởng tượng, tôi lại để cậu ta chuồn mất. Về sau, khi A Thường đưa ảnh Lâm Viễn cho tôi xem, tôi nghĩ kế hoạch này nên đến lúc bắt đầu, hơn nữa lại trùng hợp như vậy, cậu ta còn theo Lý Cố đến tận cửa, tất cả không phải do tôi bày ra mà là ông trời có mắt.”
Tiêu Thuỵ tỏ ra đồng tình, “Theo lời anh nói, Lâm Viễn thật sự vô tội.”
Hạ Vũ Thiên hơi cau mày. “Cậu ta là quân cờ quan trọng đủ khả năng bảo toàn mạng sống cho chúng ta, giúp chúng ta lật ngược thế cờ. Tôi sẽ không tuỳ tiện bỏ qua, cho tới bây giờ, cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất tốt.”
Tiêu Thuỵ nhún vai. “Nhưng nếu dựa theo kế hoạch của anh, cơ hội sống sót đến phút cuối của Lâm Viễn cùng lắm chỉ có một phần mười. Anh thật sự nỡ sao?”
…
“Không hề gì.” thật lâu sau, Hạ Vũ Thiên đưa mắt lên nhìn trần nhà, thản nhiên nói. “A Linh đã chết rồi, tôi vẫn còn đây đó thôi, người của Hạ gia vốn dĩ lãnh cảm, tôi chưa bao giờ thiếu người tình cả.”
Tiêu Thuỵ quan sát Hạ Vũ Thiên, lắc đầu cười. “Hạ Vũ Thiên, anh thực sự không đau lòng? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, nhưng coi dáng vẻ lại như là đau lòng muốn chết.”
Hạ Vũ Thiên chau mày, lạnh lùng lườm Tiêu Thuỵ.
“Đừng tự lừa dối bản thân nữa.” Tiêu Thuỵ vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Anh hiện tại lúc nào cũng chọc cậu ta, vì muốn trước khi chết cậu ta có thể sống vui vẻ một chút hay chỉ đơn giản vì muốn cậu ta cười?”
Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, không đáp.
…
Trên đài ngắm cảnh bên bờ biển, Lâm Viễn ngồi giữa gió biển rì rào, Tống Hy nhướn mày bảo anh, “Lâm Viễn, tôi muốn nói cho cậu biết một bí mật.”
Lâm Viễn không vội quay lại mà chăm chú ngắm mặt biển hồi lâu mới thoáng thở dài, xoay sang đối diện với Tống Hy, nhìn cái vòng tay, đoạn lên tiếng, “Anh nói đi.”
/62
|