Con đường đi từ giáo đường xuống núi không quá rộng lại xa lắc, hai bên là rừng cây cùng bụi rậm, có vẻ ít người qua, xe cũng thưa vắng. Hạ Vũ Thiên cõng Lâm Viễn, chầm chậm rảo bước. Lâm Viễn ở trên lưng, đối diện với gáy Hạ Vũ Thiên, anh cố ngẩng mặt lên, thành thử hơi mỏi cổ.
“Có mỏi không?” Hạ Vũ Thiên xoay đầu lại.
“Không sao không sao.” Lâm Viễn xấu hổ cười. “Anh vất vả hơn mà.”
“Tôi nói cổ cậu ấy.” Hạ Vũ Thiên trợn mắt. “Cậu có thể dựa trên vai tôi.”
Khoé miệng Lâm Viễn run rẩy – chính là vì không muốn nên tôi mới không dựa vào đó.
“Nghe rõ chưa?” Hạ Vũ Thiên cười. “Tôi có ăn thịt đâu mà sợ.”
Lâm Viễn nghĩ nếu còn ngang ngạnh nữa cổ có thể bị sái mất nên đành đem cằm đặt lên vai Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. “Cằm nhọn thế? Định làm cái dùi sao!”
Lâm Viễn nhướn mày. “Càm ràm cái gì, đi mau đi!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ tiếp tục cõng Lâm Viễn.
Vừa lúc ấy, phía sau xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng. Xe ngừng lại bên cạnh hai người, cửa kính mở, Tôn Lâm nhô đầu ra.
“Lâm Viễn.” Tôn Lâm gọi. Lâm Viễn cười cười, Hạ Vũ Thiên không dừng bước vẫn đi đi đi.
“Sao thế?” Tôn Lâm lái theo.
“À, xe bị hỏng.” Lâm Viễn thật thà trả lời.
“Có cần tôi lái đưa anh về không?”
“Không cần.” Lâm Viễn tủm tỉm, tựa lên lưng Hạ Vũ Thiên, bày ra bộ dáng vô cùng thân thiết. “Thế này thú vị hơn.”
Hạ Vũ Thiên hơi nhếch mép, có cảm giác tự đắc.
“Ừm… Anh biết số của tôi rồi, nếu có việc thì cứ gọi.” Tôn Lâm nói xong đánh xe đi thẳng.
Lâm Viễn thấy xe đã khuất liền thở khe khẽ, dựa vào lưng Hạ Vũ Thiên ngẩn người.
“Nghĩ gì đó?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Không có gì.” Lâm Viễn đặt hai tay lên bả vai Hạ Vũ Thiên, ngắm bầu trời trên không, một trận gió lùa qua, thật thoải mái. Thấy xe của vệ sĩ theo sát đằng sau giữ một giữ khoảng cách nhất định, anh chợt tò mò, “Hạ Vũ Thiên, anh có súng không?”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên, ngoảnh lại cười. “Cậu đừng mong tôi sẽ đưa cậu súng, còn nữa, có cho cậu cũng không dùng được.”
“Hứ.” Lâm Viên khinh thường bĩu môi. “Chính vì không biết dùng nên mới muốn liếc một cái, lần trước tôi thấy vệ sĩ của anh có, anh nhất định cũng có, cho tôi xem đi.”
“Giờ lấy kiểu gì?” Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Chờ đến khi về, nhà chính có bãi bắn, nếu cậu có hứng thú tôi có thể dạy.”
“Ô, giờ anh có mang?” Lâm Viễn hiếu kỳ đưa tay ra trước ngực Hạ Vũ Thiên, lần sờ quần áo. “Anh giấu đâu? Cho xem nào.”
“Ai.” Hạ Vũ Thiên bị sờ đến mất tự nhiên. “Đừng có mò mẫm bậy bạ, cẩn thận tôi không khách sáo với cậu nữa đâu.”
Lâm Viễn vểnh môi. “Bủn xỉn.”
“Cậu hỏi súng làm gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Tò mò thôi.” Lâm Viễn nói thầm. Tốt nhất ông đây cũng nên sờ vào một chút, như vậy nếu bữa nào đó gặp nguy hiểm còn biết cách phòng thân, đi theo anh chết người có ngày.
Trên sườn núi, A Thường chống mui xe lên, kiểm tra xem bên trong có hư hỏng gì. Lạ thật, anh ngày nào cũng kiểm tra, đâu có vấn đề gì, sao tự nhiên lại dở chứng?
Anh lại gần nhìn liền phát hiện – phần dây nối ở ống dẫn hơi bị đứt.
A Thường khẽ chau mày, cảm thấy kỳ quặc, xe này tối qua anh đã coi qua, ống dẫn hơi mới tinh không có khả năng bị rỉ, rõ ràng vẫn tốt, khi không lại đứt. Nhìn kỹ thì mặt cắt khá phẳng. A Thường lập tức dự cảm tình hình không ổn, có người lợi dụng lúc anh vắng mặt đã động vào xe này. Người đủ khả năng tiếp cận xe của anh… là người trong nhà?!
Nghĩ đến đây, A Thường lập tức lấy ra điện thoại, đoạn chạy vội xuống núi.
Lâm Viễn thư thái nằm trên lưng Hạ Vũ Thiên, anh thấy hơi buồn ngủ. Điện thoại của Hạ Vũ Thiên chợt vang lên “di di di”.
“Nhạc chuông dở ẹc.” Lâm Viễn vươn tay lấy di động trong túi áo Hạ Vũ Thiên ra, ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai anh ta.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng thở dốc của A Thường, có lẽ là vừa chạy vừa nói. A Thường báo cáo ngắn gọn mấy câu, Hạ Vũ Thiên gật khẽ. “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, A Thường gọi một cuộc khác kêu anh em đến.
Lâm Viễn ngắt máy xong nhét lại vào túi Hạ Vũ Thiên, bỗng nghe giọng cười nhẹ của anh ta.
“Lâm Viễn, bây giờ thì không phải do tôi sắp xếp đâu.”
“Hả?” Lâm Viễn chưa nghe rõ, đang lơ ngơ thì bất thình lình từ phía sau có tiếng phanh gấp dồn dập rồi “đùng” một cái. Lâm Viễn kinh ngạc, xoay người lại nhìn. Không biết từ khi nào một chiếc xe Jeep quân dụng cỡ lớn đang xông thẳng vào xe của vệ sĩ.
“A!” Lâm Viễn kêu lên, “Tai nạn!”
“Lâm Viễn, cậu chưa từng gặp qua xã hội đen thật sự bao giờ à?”
“Hả? Không được,” Lâm Viễn đẩy Hạ Vũ Thiên. “Buông tôi xuống, mấy người vệ sĩ kia hình như bị thương.”
“Ái…” chưa dứt lời, Lâm Viễn đã bị Hạ Vũ Thiên ném vào một lùm cây bên trong.
“Anh làm gì đó?” Lâm Viễn lăn lông lốc, anh xoa xoa cái chân bị thương. Hạ Vũ Thiên lách người lao đến cạnh anh, từ ống quần rút ra một khẩu súng ngắn thứ thiệt, tháo chốt giao cho Lâm Viễn. “Ngoài tôi ra, ai tiếp cận cậu cũng phải nổ súng.”
“Hơ?” Lâm Viễn cầm khẩu súng trong tay, có chút lúng túng. “Tôi… chưa từng bắn súng.”
“Đừng bắn chính mình là được.” Hạ Vũ Thiên lại lấy một khẩu súng khác ở đằng sau. Lúc này chợt nghe “đoàng đoàng” vài tiếng súng vang lên từ trong xe của đám vệ sĩ. Hạ Vũ Thiên cau mày.
“Sao?” Lâm Viễn hỏi.
“Trong bốn vệ sĩ kia có một kẻ là nội gián.” Hạ Vũ Thiên nói qua loa. “Ba người còn lại chắc đã bị kẻ đó bắn chết.”
Lâm Viễn thầm kinh hãi. Đây không phải cảnh trong phim xã hội đen cũ rích của Hồng Kông, mà là thật.
Trên chiếc xe Jeep quân dụng kia vài người vạm vỡ bước xuống, trên tay đều được trang bị súng ống. Lâm Viễn quay đầu, bắt gặp Hạ Vũ Thiên đang quan sát bốn phía, dường như nghiên cứu xem nên trốn kiểu gì.
“Này, Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn chọc chọc.
“Hả?” Hạ Vũ Thiên nhìn.
“Anh không được bỏ lại tôi một mình mà chạy nha.” Lâm Viễn nghiêm túc.
Hạ Vũ Thiên phì cười. “Tình huống này cậu nên bảo tôi đừng lo cho cậu, cứ đi trước đi mới đúng?!”
“Còn lâu! Cùng lắm thì chết chung!” Lâm Viễn vừa nói vừa nắm bả vai Hạ Vũ Thiên. “Cơ hội tốt thế này, anh cầu còn không được nhỉ? Cho nên nhất định phải biểu hiện cho tốt nha! Đại ca!” Lâm Viễn giơ nắm đấm lên.
Hạ Vũ Thiên bất giác thấy kích động khôn tả – Lâm Viễn, “tốt” cái con khỉ!
Xa xa đám người kia đã chia năm xẻ bảy đang đánh bọc sườn lại, họ lùng sục bụi rậm hòng kiếm Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
“Tôi sẽ dụ bọn họ rời đi, cậu trốn bên trong. Nhớ kỹ lời tôi, ngoài tôi ra, bất cứ ai tìm được cậu trước cũng phải nổ súng bắn chết tại trận.” Hạ Vũ Thiên nắm lấy cằm Lâm Viễn. “Nghe rõ chưa?”
“Ừ.” Lâm Viễn gật như gà mổ thóc. Khoé miệng Hạ Vũ Thiên thoáng giương lên, anh đứng dậy nhanh chóng vọt ra khỏi cánh rừng chạy về hướng khác.
Cùng lúc đó, một trận súng nổ vang dội, Lâm Viễn nhăn mặt vẽ chữ thập trước ngực. Hạ Vũ Thiên, Thượng Đế cùng Bồ Tát sẽ phù hộ anh, anh đừng có chết nha, anh ngỏm tôi cũng không xong, đi theo anh vẫn tốt hơn, tuy anh đôi khi động kinh nhưng tôi có thể chịu đựng được, vạn nhất mà phải theo biến thái thì… chậc chậc.
Không nghĩ vẩn vơ nữa, Lâm Viễn theo khe hở tán cây nhìn ra bên ngoài. Phần lớn mọi người đã bị Hạ Vũ Thiên dẫn dụ. Chẳng dám ngó nghiêng lâu, càng thấy nhiều càng nguy hiểm, Lâm Viễn quan sát một lượt, tính len lén vào sâu sâu chút, anh liền đứng lên lặng lẽ nhảy vào phía trong, tựa vào thân cây giấu khẩu súng ra sau.
Lâm Viễn yên vị ở đó, là bác sĩ, còn là bác sĩ khoa cấp cứu, thời điểm nguy khốn anh vẫn có thể giữ tỉnh táo phân tích vấn đề, ít nhất, anh biết sẽ không có người nhắm mắt nhắm mũi cứ gặp là bắn, thân phận di thư của anh vẫn còn chút giá trị lợi dụng, dù bị phát hiện họ cũng sẽ bắt sống anh. Hơn nữa anh không có khả năng phản kháng lại ôm cái chân bị thương nên người bắn anh sẽ mất phòng bị, anh còn cầu nguyện, mong sao người đến không phải hai mà chỉ có một.
Cứ phải đứng mãi tại một chỗ chờ đợi, lắng nghe tiếng súng liên tiếp bên ngoài, thật là toát mồ hôi hột vì Hạ Vũ Thiên. Lại thêm một trận súng nữa, rồi tiếng súng ngừng lại, bốn bề trở nên lặng ngắt như tờ.
Không biết rõ tình hình hiện tại, lòng Lâm Viễn nóng như lửa đốt, lúc này bỗng nhiên nghe có tiếng cây xao động bên ngoài. Lạo xà lạo xạo. Anh tức thì hồi hộp. Một người xông đến, Lâm Viễn nắm chặt khẩu súng phía sau lưng, trông kỹ đối phương, một Men in Black. Anh nhận ra đó là vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên!
“Lâm thiếu gia!” người nọ thấy Lâm Viễn liền tỏ ra kích động, mừng rỡ hỏi, “Đại thiếu gia đâu?”
Lâm Viễn chần chừ, hơi chột dạ. Anh theo Hạ Vũ Thiên lâu như thế, chưa thấy vệ sĩ nhà anh ta có người nào cười. Mặt của Men in Black đều lạnh như tiền, người này quả có vấn đề.
“À… Anh ta nói đi dụ những kẻ kia.” Lâm Viễn nhỏ giọng, ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại xanh. Giống thật chưa?!
Đối phương gật đầu vẫy tay với Lâm Viễn. “Để tôi đưa cậu ra ngoài, nơi này không an toàn.”
Lâm Viễn làm như khó xử. “Nhưng… Hạ Vũ Thiên không cho tôi đi, anh ta bảo tôi ở đây chờ.” Lâm Viễn cố gắng làm bộ “tôi đang sợ lắm nha sợ lắm nha” kinh dị đến mức chính anh cũng muốn ói.
“A… nơi này không an toàn, bọn lính đặc chủng ban nãy…” vệ sĩ vừa tiến lên, toan muốn kéo Lâm Viễn đi. Lâm Viễn đột ngột nhìn ra sau lưng anh ta lớn giọng hô, “Hạ Vũ Thiên!”
Người này hốt hoảng giật thót mình, đưa tay cầm súng quay ngoắt lại, nhưng… chẳng có ai.
Anh ta nhướn mày nhận ra mình đã bị lừa, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Lâm Viễn đằng sau. “Đừng cử động, nếu không muốn bị thương thì đứng yên ở đó.”
Người nọ sửng sốt nhìn Lâm Viễn trong tay cầm một khẩu súng ngắn đang chọn góc ngắm. Lâm Viễn tự hỏi bắn kiểu gì mà không chết nhưng cũng không nhúc nhích được đây? Đầu thì trăm phần trăm là chết, chân tay không khả dĩ mà bắn sẽ không chính xác. Xem ra chỉ có thể bắn vào người, nhưng nếu thế, từ cơ hoành trở lên là không thể, phổi với tim nhỡ trúng thì nguy hiểm lắm. Dạ dày đỡ hơn chút, bắn thận cũng được, cùng lắm thì rụng một quả, vẫn còn một quả để xài, lá lách thì thôi đi vậy, máu chảy nhiều thấy ớn…
Lâm Viễn còn đang cân nhắc, người nọ đã chậm rãi di chuyển tới gần cười gằn, “Cậu thật sáng dạ.”
Lâm Viễn chấn động. Má ơi, thật khủng khiếp! Lần đầu thấy loại sát nhân biến thái cuồng loạn thế này, Hạ Vũ Thiên đồ hại người!
Nhưng có câu “thần quỷ sợ kẻ ác”, Lâm Viễn nhướn mắt lên, “Anh kia, đừng hòng giở trò, không tôi bắn chết đấy.”
“Ha ha ha!” tên vệ sĩ đô con hung hăng lại gần. “Cậu nếu có thể bắn được thì bắn đi, nhưng mà đừng có bắn lệch, tôi mà bắt được cậu, tôi…”
Lâm Viễn dựng thẳng tai muốn nghe nốt câu. Nếu lời đe doạ thật sự uy hiếp, anh sẽ đầu hàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Khi Lâm Viễn đang phân vân, chợt thấy bóng người chớp nhoáng vọt lên cho kẻ kia một cú chí mạng. Lâm Viễn mắt sáng ngời – Hạ Vũ Thiên! Good job
“Có mỏi không?” Hạ Vũ Thiên xoay đầu lại.
“Không sao không sao.” Lâm Viễn xấu hổ cười. “Anh vất vả hơn mà.”
“Tôi nói cổ cậu ấy.” Hạ Vũ Thiên trợn mắt. “Cậu có thể dựa trên vai tôi.”
Khoé miệng Lâm Viễn run rẩy – chính là vì không muốn nên tôi mới không dựa vào đó.
“Nghe rõ chưa?” Hạ Vũ Thiên cười. “Tôi có ăn thịt đâu mà sợ.”
Lâm Viễn nghĩ nếu còn ngang ngạnh nữa cổ có thể bị sái mất nên đành đem cằm đặt lên vai Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. “Cằm nhọn thế? Định làm cái dùi sao!”
Lâm Viễn nhướn mày. “Càm ràm cái gì, đi mau đi!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ tiếp tục cõng Lâm Viễn.
Vừa lúc ấy, phía sau xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng. Xe ngừng lại bên cạnh hai người, cửa kính mở, Tôn Lâm nhô đầu ra.
“Lâm Viễn.” Tôn Lâm gọi. Lâm Viễn cười cười, Hạ Vũ Thiên không dừng bước vẫn đi đi đi.
“Sao thế?” Tôn Lâm lái theo.
“À, xe bị hỏng.” Lâm Viễn thật thà trả lời.
“Có cần tôi lái đưa anh về không?”
“Không cần.” Lâm Viễn tủm tỉm, tựa lên lưng Hạ Vũ Thiên, bày ra bộ dáng vô cùng thân thiết. “Thế này thú vị hơn.”
Hạ Vũ Thiên hơi nhếch mép, có cảm giác tự đắc.
“Ừm… Anh biết số của tôi rồi, nếu có việc thì cứ gọi.” Tôn Lâm nói xong đánh xe đi thẳng.
Lâm Viễn thấy xe đã khuất liền thở khe khẽ, dựa vào lưng Hạ Vũ Thiên ngẩn người.
“Nghĩ gì đó?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Không có gì.” Lâm Viễn đặt hai tay lên bả vai Hạ Vũ Thiên, ngắm bầu trời trên không, một trận gió lùa qua, thật thoải mái. Thấy xe của vệ sĩ theo sát đằng sau giữ một giữ khoảng cách nhất định, anh chợt tò mò, “Hạ Vũ Thiên, anh có súng không?”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên, ngoảnh lại cười. “Cậu đừng mong tôi sẽ đưa cậu súng, còn nữa, có cho cậu cũng không dùng được.”
“Hứ.” Lâm Viên khinh thường bĩu môi. “Chính vì không biết dùng nên mới muốn liếc một cái, lần trước tôi thấy vệ sĩ của anh có, anh nhất định cũng có, cho tôi xem đi.”
“Giờ lấy kiểu gì?” Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Chờ đến khi về, nhà chính có bãi bắn, nếu cậu có hứng thú tôi có thể dạy.”
“Ô, giờ anh có mang?” Lâm Viễn hiếu kỳ đưa tay ra trước ngực Hạ Vũ Thiên, lần sờ quần áo. “Anh giấu đâu? Cho xem nào.”
“Ai.” Hạ Vũ Thiên bị sờ đến mất tự nhiên. “Đừng có mò mẫm bậy bạ, cẩn thận tôi không khách sáo với cậu nữa đâu.”
Lâm Viễn vểnh môi. “Bủn xỉn.”
“Cậu hỏi súng làm gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Tò mò thôi.” Lâm Viễn nói thầm. Tốt nhất ông đây cũng nên sờ vào một chút, như vậy nếu bữa nào đó gặp nguy hiểm còn biết cách phòng thân, đi theo anh chết người có ngày.
Trên sườn núi, A Thường chống mui xe lên, kiểm tra xem bên trong có hư hỏng gì. Lạ thật, anh ngày nào cũng kiểm tra, đâu có vấn đề gì, sao tự nhiên lại dở chứng?
Anh lại gần nhìn liền phát hiện – phần dây nối ở ống dẫn hơi bị đứt.
A Thường khẽ chau mày, cảm thấy kỳ quặc, xe này tối qua anh đã coi qua, ống dẫn hơi mới tinh không có khả năng bị rỉ, rõ ràng vẫn tốt, khi không lại đứt. Nhìn kỹ thì mặt cắt khá phẳng. A Thường lập tức dự cảm tình hình không ổn, có người lợi dụng lúc anh vắng mặt đã động vào xe này. Người đủ khả năng tiếp cận xe của anh… là người trong nhà?!
Nghĩ đến đây, A Thường lập tức lấy ra điện thoại, đoạn chạy vội xuống núi.
Lâm Viễn thư thái nằm trên lưng Hạ Vũ Thiên, anh thấy hơi buồn ngủ. Điện thoại của Hạ Vũ Thiên chợt vang lên “di di di”.
“Nhạc chuông dở ẹc.” Lâm Viễn vươn tay lấy di động trong túi áo Hạ Vũ Thiên ra, ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai anh ta.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng thở dốc của A Thường, có lẽ là vừa chạy vừa nói. A Thường báo cáo ngắn gọn mấy câu, Hạ Vũ Thiên gật khẽ. “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, A Thường gọi một cuộc khác kêu anh em đến.
Lâm Viễn ngắt máy xong nhét lại vào túi Hạ Vũ Thiên, bỗng nghe giọng cười nhẹ của anh ta.
“Lâm Viễn, bây giờ thì không phải do tôi sắp xếp đâu.”
“Hả?” Lâm Viễn chưa nghe rõ, đang lơ ngơ thì bất thình lình từ phía sau có tiếng phanh gấp dồn dập rồi “đùng” một cái. Lâm Viễn kinh ngạc, xoay người lại nhìn. Không biết từ khi nào một chiếc xe Jeep quân dụng cỡ lớn đang xông thẳng vào xe của vệ sĩ.
“A!” Lâm Viễn kêu lên, “Tai nạn!”
“Lâm Viễn, cậu chưa từng gặp qua xã hội đen thật sự bao giờ à?”
“Hả? Không được,” Lâm Viễn đẩy Hạ Vũ Thiên. “Buông tôi xuống, mấy người vệ sĩ kia hình như bị thương.”
“Ái…” chưa dứt lời, Lâm Viễn đã bị Hạ Vũ Thiên ném vào một lùm cây bên trong.
“Anh làm gì đó?” Lâm Viễn lăn lông lốc, anh xoa xoa cái chân bị thương. Hạ Vũ Thiên lách người lao đến cạnh anh, từ ống quần rút ra một khẩu súng ngắn thứ thiệt, tháo chốt giao cho Lâm Viễn. “Ngoài tôi ra, ai tiếp cận cậu cũng phải nổ súng.”
“Hơ?” Lâm Viễn cầm khẩu súng trong tay, có chút lúng túng. “Tôi… chưa từng bắn súng.”
“Đừng bắn chính mình là được.” Hạ Vũ Thiên lại lấy một khẩu súng khác ở đằng sau. Lúc này chợt nghe “đoàng đoàng” vài tiếng súng vang lên từ trong xe của đám vệ sĩ. Hạ Vũ Thiên cau mày.
“Sao?” Lâm Viễn hỏi.
“Trong bốn vệ sĩ kia có một kẻ là nội gián.” Hạ Vũ Thiên nói qua loa. “Ba người còn lại chắc đã bị kẻ đó bắn chết.”
Lâm Viễn thầm kinh hãi. Đây không phải cảnh trong phim xã hội đen cũ rích của Hồng Kông, mà là thật.
Trên chiếc xe Jeep quân dụng kia vài người vạm vỡ bước xuống, trên tay đều được trang bị súng ống. Lâm Viễn quay đầu, bắt gặp Hạ Vũ Thiên đang quan sát bốn phía, dường như nghiên cứu xem nên trốn kiểu gì.
“Này, Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn chọc chọc.
“Hả?” Hạ Vũ Thiên nhìn.
“Anh không được bỏ lại tôi một mình mà chạy nha.” Lâm Viễn nghiêm túc.
Hạ Vũ Thiên phì cười. “Tình huống này cậu nên bảo tôi đừng lo cho cậu, cứ đi trước đi mới đúng?!”
“Còn lâu! Cùng lắm thì chết chung!” Lâm Viễn vừa nói vừa nắm bả vai Hạ Vũ Thiên. “Cơ hội tốt thế này, anh cầu còn không được nhỉ? Cho nên nhất định phải biểu hiện cho tốt nha! Đại ca!” Lâm Viễn giơ nắm đấm lên.
Hạ Vũ Thiên bất giác thấy kích động khôn tả – Lâm Viễn, “tốt” cái con khỉ!
Xa xa đám người kia đã chia năm xẻ bảy đang đánh bọc sườn lại, họ lùng sục bụi rậm hòng kiếm Lâm Viễn và Hạ Vũ Thiên.
“Tôi sẽ dụ bọn họ rời đi, cậu trốn bên trong. Nhớ kỹ lời tôi, ngoài tôi ra, bất cứ ai tìm được cậu trước cũng phải nổ súng bắn chết tại trận.” Hạ Vũ Thiên nắm lấy cằm Lâm Viễn. “Nghe rõ chưa?”
“Ừ.” Lâm Viễn gật như gà mổ thóc. Khoé miệng Hạ Vũ Thiên thoáng giương lên, anh đứng dậy nhanh chóng vọt ra khỏi cánh rừng chạy về hướng khác.
Cùng lúc đó, một trận súng nổ vang dội, Lâm Viễn nhăn mặt vẽ chữ thập trước ngực. Hạ Vũ Thiên, Thượng Đế cùng Bồ Tát sẽ phù hộ anh, anh đừng có chết nha, anh ngỏm tôi cũng không xong, đi theo anh vẫn tốt hơn, tuy anh đôi khi động kinh nhưng tôi có thể chịu đựng được, vạn nhất mà phải theo biến thái thì… chậc chậc.
Không nghĩ vẩn vơ nữa, Lâm Viễn theo khe hở tán cây nhìn ra bên ngoài. Phần lớn mọi người đã bị Hạ Vũ Thiên dẫn dụ. Chẳng dám ngó nghiêng lâu, càng thấy nhiều càng nguy hiểm, Lâm Viễn quan sát một lượt, tính len lén vào sâu sâu chút, anh liền đứng lên lặng lẽ nhảy vào phía trong, tựa vào thân cây giấu khẩu súng ra sau.
Lâm Viễn yên vị ở đó, là bác sĩ, còn là bác sĩ khoa cấp cứu, thời điểm nguy khốn anh vẫn có thể giữ tỉnh táo phân tích vấn đề, ít nhất, anh biết sẽ không có người nhắm mắt nhắm mũi cứ gặp là bắn, thân phận di thư của anh vẫn còn chút giá trị lợi dụng, dù bị phát hiện họ cũng sẽ bắt sống anh. Hơn nữa anh không có khả năng phản kháng lại ôm cái chân bị thương nên người bắn anh sẽ mất phòng bị, anh còn cầu nguyện, mong sao người đến không phải hai mà chỉ có một.
Cứ phải đứng mãi tại một chỗ chờ đợi, lắng nghe tiếng súng liên tiếp bên ngoài, thật là toát mồ hôi hột vì Hạ Vũ Thiên. Lại thêm một trận súng nữa, rồi tiếng súng ngừng lại, bốn bề trở nên lặng ngắt như tờ.
Không biết rõ tình hình hiện tại, lòng Lâm Viễn nóng như lửa đốt, lúc này bỗng nhiên nghe có tiếng cây xao động bên ngoài. Lạo xà lạo xạo. Anh tức thì hồi hộp. Một người xông đến, Lâm Viễn nắm chặt khẩu súng phía sau lưng, trông kỹ đối phương, một Men in Black. Anh nhận ra đó là vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên!
“Lâm thiếu gia!” người nọ thấy Lâm Viễn liền tỏ ra kích động, mừng rỡ hỏi, “Đại thiếu gia đâu?”
Lâm Viễn chần chừ, hơi chột dạ. Anh theo Hạ Vũ Thiên lâu như thế, chưa thấy vệ sĩ nhà anh ta có người nào cười. Mặt của Men in Black đều lạnh như tiền, người này quả có vấn đề.
“À… Anh ta nói đi dụ những kẻ kia.” Lâm Viễn nhỏ giọng, ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại xanh. Giống thật chưa?!
Đối phương gật đầu vẫy tay với Lâm Viễn. “Để tôi đưa cậu ra ngoài, nơi này không an toàn.”
Lâm Viễn làm như khó xử. “Nhưng… Hạ Vũ Thiên không cho tôi đi, anh ta bảo tôi ở đây chờ.” Lâm Viễn cố gắng làm bộ “tôi đang sợ lắm nha sợ lắm nha” kinh dị đến mức chính anh cũng muốn ói.
“A… nơi này không an toàn, bọn lính đặc chủng ban nãy…” vệ sĩ vừa tiến lên, toan muốn kéo Lâm Viễn đi. Lâm Viễn đột ngột nhìn ra sau lưng anh ta lớn giọng hô, “Hạ Vũ Thiên!”
Người này hốt hoảng giật thót mình, đưa tay cầm súng quay ngoắt lại, nhưng… chẳng có ai.
Anh ta nhướn mày nhận ra mình đã bị lừa, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Lâm Viễn đằng sau. “Đừng cử động, nếu không muốn bị thương thì đứng yên ở đó.”
Người nọ sửng sốt nhìn Lâm Viễn trong tay cầm một khẩu súng ngắn đang chọn góc ngắm. Lâm Viễn tự hỏi bắn kiểu gì mà không chết nhưng cũng không nhúc nhích được đây? Đầu thì trăm phần trăm là chết, chân tay không khả dĩ mà bắn sẽ không chính xác. Xem ra chỉ có thể bắn vào người, nhưng nếu thế, từ cơ hoành trở lên là không thể, phổi với tim nhỡ trúng thì nguy hiểm lắm. Dạ dày đỡ hơn chút, bắn thận cũng được, cùng lắm thì rụng một quả, vẫn còn một quả để xài, lá lách thì thôi đi vậy, máu chảy nhiều thấy ớn…
Lâm Viễn còn đang cân nhắc, người nọ đã chậm rãi di chuyển tới gần cười gằn, “Cậu thật sáng dạ.”
Lâm Viễn chấn động. Má ơi, thật khủng khiếp! Lần đầu thấy loại sát nhân biến thái cuồng loạn thế này, Hạ Vũ Thiên đồ hại người!
Nhưng có câu “thần quỷ sợ kẻ ác”, Lâm Viễn nhướn mắt lên, “Anh kia, đừng hòng giở trò, không tôi bắn chết đấy.”
“Ha ha ha!” tên vệ sĩ đô con hung hăng lại gần. “Cậu nếu có thể bắn được thì bắn đi, nhưng mà đừng có bắn lệch, tôi mà bắt được cậu, tôi…”
Lâm Viễn dựng thẳng tai muốn nghe nốt câu. Nếu lời đe doạ thật sự uy hiếp, anh sẽ đầu hàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Khi Lâm Viễn đang phân vân, chợt thấy bóng người chớp nhoáng vọt lên cho kẻ kia một cú chí mạng. Lâm Viễn mắt sáng ngời – Hạ Vũ Thiên! Good job
/62
|