Cơm nước xong, Lâm Viễn xoa xoa bụng cho xuôi cơm. Hạ Vũ Thiên lục tung cả phòng lên muốn tìm trang phục thích hợp để chơi bóng đá, phải cái thứ thích hợp nhất lại chính là bộ đồ anh mặc khi chơi golf, với lại còn không có bóng nên giờ phải đi mua.
Lâm Viễn trề môi, phớt lờ Hạ Vũ Thiên chạy đến bên cửa sổ sát sàn ngắm phong cảnh bên ngoài. “Ồ, view rộng thật, quả nhiên nhà ngon đều bị lũ cầm thú chiếm cả.”
“Ăn nói ý tứ giùm tôi.” Hạ Vũ Thiên thình lình xuất hiện phía sau Lâm Viễn, tay vòng qua eo Lâm Viễn ép người anh lên cửa sổ, hôn lên cổ anh.
“Ê, cửa sổ nhà anh không chịu nổi cường lực nha, đừng hại chết người.” Lâm Viễn ngọ ngoạy, chợt tinh mắt phát hiện bên ngoài toà nhà ở khu dân cư lân cận có mấy sân bóng rổ lận.
“Này, Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn chỉ tay. “Được chơi bóng rổ tự do ở kia chứ? Tôi thấy sân bóng rổ rất ít khi thu phí, mà đây còn là khu vực sinh sống của kẻ có tiền nên chắc cũng dễ dãi nhỉ?”
“Cậu vừa nói gì?” Hạ Vũ Thiên bất giác hỏi.
Lâm Viễn quay đầu lại.
“Hạ Vũ Thiên…” rồi tiếp tục chỉ. “Nơi đó có sân bóng rổ, thôi khỏi đá bóng nữa, đi chơi bóng rổ đi, đá bóng nhiều người chơi mới vui, hơn nữa cũng thiếu sân.”
Hạ Vũ Thiên vốn chẳng để tâm đến chuyện bóng đá bóng rổ gì. Anh xoa cằm hưởng thụ cảm giác Lâm Viễn vừa mới gọi tên mình. “Chà… lần đầu tiên cậu gọi tên tôi.”
“Đâu có, trước kia tôi cũng gọi mà.” Lâm Viễn nói rồi xoay người cởi áo khoác ra, ngoắc ngoắc Hạ Vũ Thiên. “Đi một lát, không thì kêu thêm mấy người tới nữa, trong xe anh Thường còn có một quả bóng rổ.”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói, “Tôi chỉ muốn chơi với cậu, đi thôi.” đoạn kéo Lâm Viễn ra ngoài.
Vừa vào thang máy, Hạ Vũ Thiên liền đè Lâm Viễn lên vách hôn lấy hôn để.
“Ê.” Lâm Viễn bất đắc dĩ. “Đừng có chỗ nào cũng lên cơn được không?”
“Hết cách, tôi thật sự muốn, nhịn lâu rồi.” Hạ Vũ Thiên cười. “Hay là như thế này, chúng ta chơi bóng, ai thua thì phải nghe lời người thắng.”
“Nếu thắng, tôi sẽ bắt anh chạy tồng ngồng trên đường, vừa trần như nhộng vừa hét ‘Chị Phù Dung([9]), em yêu chị!’ nhé?” Lâm Viễn tức cười nói, tưởng tượng đến cảnh đó thì thầm thích chí vô cùng.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười đến nham nhở liền đáp trả, “Còn nếu là tôi, tôi đâu nỡ để cậu nude cho người khác xem, tôi sẽ chỉ yêu cầu cậu nude cho mình tôi xem thôi.”
Lâm Viễn im bặt. Lúc này cửa thang máy mở ra, hai cô gái trẻ tuổi đứng trước cửa, tay xách nách mang, nhác thấy Hạ Vũ Thiên đứng áp Lâm Viễn vào vách thang máy thì đều giật mình mắt tròn mắt dẹt nhìn.
Lâm Viễn đẩy Hạ Vũ Thiên ra, vù biến khỏi đó. Đáng chết! Làm tôi mất mặt trước hai quý cô xinh đẹp.
Hạ Vũ Thiên đủng đỉnh đi ra, còn tốt bụng đưa tay giữ thang máy cho hai người kia, đợi bọn họ đỏ mặt bước vào rồi thì anh bỏ tay. Trong tích tắc khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Viễn nghe được tiếng cười đầy hưng phấn của hai cô kia.
“Oa, con gái thời nay sao lại như thế?” Lâm Viễn bất mãn. “Thấy hai thằng đực rựa có gì đấy, vả lại tôi sáng láng thế này… phải bấm bụng thương tiếc chứ sao lại mừng rơn?”
Hạ Vũ Thiên lại gần nói, “Nếu chúng ta thân mật hơn, bọn họ còn vui hơn ấy chứ, tin không?”
Lâm Viễn bĩu môi nhìn Hạ Vũ Thiên một lượt. “Nè, anh vẫn dùng cái giọng điệu lưu manh này tán gái sao? Có tác dụng không đó?”
“Người ta phần lớn đều thích dạng người yêu chủ động một chút.” Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ giảng giải. “Thuận theo ý nghĩ ấy, cứ trực tiếp đẩy họ lên giường là xong.”
“Nói thế… anh mặc kệ chuyện người đó có thích anh không? Nhỡ bọn họ thích người khác thì sao?”
Hạ Vũ Thiên nhún vai. “Thường thì ai tôi cũng qua đường có một lần, thứ tôi cần chỉ là cơ thể của bọn họ, cần gì tình yêu, yêu đương với họ chỉ vướng chân tôi thôi.”
Lâm Viễn nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ. “Ầy, nói thế chứng tỏ vẫn còn tình người chứ chưa hẳn là cầm thú mất hết nhân tính.”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên giật mình. “Tôi còn tưởng cậu sẽ chỉ trích tôi mặt dày vô lương tâm.”
“Hừm, tình cảm và lương tâm đối với anh đúng là quá xa xỉ.” thấy Hạ Vũ Thiên sa sầm mặt, Lâm Viễn vội chữa lời, “Ý tôi là, nhiều người cũng nuôi bồ hay người làm ấm giường, bản thân không thật lòng mà lại muốn người khác toàn tâm toàn ý đối với mình, loại người như thế không phải là tham lam nhất ư? Dù sao cũng là lừa lọc, anh lừa tôi – tôi lừa anh, cuộc sống phải thế mới là cuộc sống, tỷ lệ mắc HIV càng cao, tỷ lệ báo thù lại càng thấp. Hạ Vũ Thiên, anh là Người Nhện đội lốt ăn chơi, là Người Dơi đội lốt vô lại, là bại hoại đội lốt nhân tài, là nhân tài đội lốt bại hoại, là mẫu mực của toàn giới xã hội đen, là trung tâm của thế lực hắc ám, là đầu sỏ huỷ hoại mẹ Trái Đất, là con siêu vi trùng cấp một gây nên thảm cảnh của toàn nhân loại.”
“Lâm Viễn…” Hạ Vũ Thiên nghe hết câu, không như trước, một tay bóp cổ Lâm Viễn hay nhéo vài cái cho hả giận, mà lẳng lặng đánh giá anh một lúc. “Còn tôi thì nghĩ cậu là người có cái miệng liến thoắng nhất tôi từng thấy, nhưng cũng là kẻ vô tâm nhất trong đám người tình của tôi và còn là người duy nhất sau khi tôi ngắm trúng hơn nửa tháng đến một sợi lông chân tôi vẫn chưa động qua.”
Khoé miệng Lâm Viễn lại một lần nữa bất giác run lên. “Anh hai à, nửa tháng trước vừa mới đụng mặt, đêm ấy không trăng không sao, tôi chỉ cầm có cái chổi quét phân phủi bụi cho anh, thế mà đã trót khiến anh say mê đến vậy sao?”
“Thật ra ngày ấy tôi không nhìn rõ mặt cậu.” Hạ Vũ Thiên thành thật. “Mới ngó qua dáng cậu thôi, nhưng sau khi xem cái ảnh thuộc hạ tìm được trong phòng, tôi rất muốn thân mật với cậu hơn.”
Lâm Viễn đột nhiên thấy ân hận. Hôm đó anh đập chổi vào Hạ Vũ Thiên mà trúng cái chỗ dưới rốn ba tấc thì hay rồi, nhiều thanh niên trong sáng sẽ được cứu vớt.
Tới sân bóng rổ, A Thường đưa hai người quả bóng, Lâm Viễn hỏi anh có muốn chơi không, A Thường chỉ cười cười lắc đầu rồi ra ngồi trong một chiếc xe cách đó không xa.
Lâm Viễn cầm bóng đi đến giữa sân, đập đập bóng hỏi Hạ Vũ Thiên, “Chơi được không đó? Tí có thua ê mặt cũng đừng giận cá chém thớt đó nha!”
Hạ Vũ Thiên cởi cúc trên cổ áo, đáp, “Chuyện đánh cuộc vừa nãy vẫn tính chứ?”
“Thôi đi.” Lâm Viễn bĩu môi.
“Sợ?”
“Ừ đó, sợ thì sao?” Lâm Viễn nhướn mi. “Tôi không trúng kế của anh đâu, nói rồi, ông đây giữ thân như ngọc. Anh đói khát thì đi mà tìm mấy người tình đồng tính của anh.”
Hạ Vũ Thiên nhếch mép cười. “Lâm Viễn à, giọng điệu cậu như đang ghen.”
“Tự sướng cũng là một loại bệnh.” Lâm Viễn cười nhạt, đập bóng bình bịch. “Anh hai, đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Không cược gì thì chán lắm.” Hạ Vũ Thiên cười. “Chi bằng tôi không yêu cầu cậu lên giường, cậu cũng đừng bảo tôi khoả thân, chúng ta cược cởi đồ, thế nào?”
“Ừm…” Lâm Viễn sờ sờ cằm, thấy cũng hay hay liền đáp, “Khá thách thức, được, thua đừng mít ướt!”
Dứt lời, đập bóng xuống chuẩn bị ném vào giỏ.
Ngoài dự kiến, Hạ Vũ Thiên xuất thần tả xung hữu đột, Lâm Viễn mới lơi đi một thoáng, đã suýt nữa bị Hạ Vũ Thiên cướp bóng.
Bị đẩy đến ngoài vạch ba điểm, Lâm Viễn nhíu mày. “Hạ Vũ Thiên, anh từng chơi rồi à?”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh. “Hồi học đại học bên Mỹ.”
“Hứ!” Lâm Viễn tức giận chỉ về phía Hạ Vũ Thiên. “Rùa biển([10]), đã vậy tôi quyết cho anh tịt ngòi!”
Lâm Viễn ra tuyệt chiêu, đập bóng vài phát rồi nhảy thoắt lên ném bóng. Cổ tay thoáng run, bây giờ anh cực kỳ cao hứng, quả bóng trong không khí vẽ một đường vòng cung rồi vào thẳng rổ… trọn ba điểm.
Lâm Viễn hạ cánh, huơ huơ tay, cười hớn hở. “Hạ Vũ Thiên, hôm nay anh chết chắc, tôi giờ đang ở phong độ tốt nhất!”
Hạ Vũ Thiên thấy bộ dáng câng câng của Lâm Viễn, lòng hơi động, cầm quả bóng ra oai, “Tôi chưa chơi thật sự đâu, cậu kích động quá đấy!”
“Hừ.” Lâm Viễn xắn ống tay áo lên. “Lát nữa kêu anh ra bên đường chọc ghẹo thím nào đó đi chợ rồi đưa anh đến đồn công an, phạt cái tội dê xồm!”
Hạ Vũ Thiên cười trừ, ném một cú trúng ngay vào rổ. Thế tiến công của Hạ Vũ Thiên hết sức dồn dập, dáng dấp anh lại to con hơn Lâm Viễn, lên rổ dễ như chơi. Lâm Viễn theo bản năng thối lui đến khu vực hình thang để phòng bị, không ngờ Hạ Vũ Thiên xông thẳng vào, nhảy lấy đà, tư thế úp rổ.
Lâm Viễn sao có thể để anh ta huênh hoang như thế, tuy có úp rổ cũng chỉ ghi được hai điểm nhưng hơn hết tinh thần sẽ dao động, đây cũng là bệnh chung của dân bóng rổ. Lâm Viễn xông lên chặn đường Hạ Vũ Thiên, va chạm với anh ta, nào ngờ Hạ Vũ Thiên không định úp rổ mà vươn tay ném một phát. Quả bóng vừa bay ra, Lâm Viễn xui xẻo thế nào chạm trúng tay Hạ Vũ Thiên.
“Phạm quy, nhóc con.” Hạ Vũ Thiên sau khi tiếp đất nói.
Lâm Viễn hối hận vô cùng.
“Phạt một quả.”
Lâm Viễn chun mũi, lầm bầm, “Dù trúng cũng coi như bằng nhau.”
Hạ Vũ Thiên cười xấu xa. “Nếu ném phạt, tôi ném trúng rồi nhảy lên ném tiếp phát nữa, được hai điểm không phải người thắng sẽ là tôi sao?”
“Làm quái gì có quy tắc đó?” Lâm Viễn nhíu mày. “NBA cũng cùng lắm là ba quả ném phạt một lần phát bóng biên thôi, tôi với anh một đấu một mà!”
“Hô, thế cậu còn chuyền bóng làm gì? Sao không ôm rồi lẳng lên rổ luôn cho rồi? Thấy sắp thua nên mất mặt thì khỏi chơi!” Hạ Vũ Thiên cầm quả bóng suy tính, cười. “Coi như tôi nhường cậu vậy.”
“Đừng quá đắc ý!” Lâm Viễn giận nghẹn cổ, xắn tay áo lên. “Hôm nay đánh cho anh lên bờ xuống ruộng!”
Vừa nói vừa đi đến cạnh bảng.
Anh đứng tại vạch ném phạt, tôi đứng dưới rổ, đáng ghét, tưởng mình là Jordan, có thể nhảy lấy đà từ vạch kia một tấc lên giời ném trúng rổ được á?
Hạ Vũ Thiên đập hai cái tư thế chuẩn bị. Trên mặt đất bỗng xuất hiện một điểm sáng màu đỏ. Điểm sáng chậm rãi di chuyển… đến trên người Lâm Viễn.
“Ê, mau lên, đừng hòng doạ được tôi…”
Lâm Viễn còn chưa dứt lời, thấy Hạ Vũ Thiên sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lao người đến, đẩy anh sang một bên cúi xuống dưới bảng bóng rổ.
“Sao thế?” Lâm Viễn chưa kịp hiểu gì. “Không ném phạt lại tính chơi xấu?”
Cùng lúc đó, nhìn lên chỗ Lâm Viễn ban nãy đã thấy “phụt” một tiếng như có thứ gì xuyên thủng nền đất.
“A.” Lâm Viễn chợt hiểu ra, anh sững người.
“Đi!” Hạ Vũ Thiên kéo anh chạy đến bên bồn hoa, trên mặt đất xuất hiện thêm mấy lỗ thủng toả ra làn khói xám.
“Hạ Vũ Thiên?” Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên lôi đi lăn vào sau bồn hoa, đã thấy “bùm” một tiếng.
Lâm Viễn nhìn xuyên qua bụi cây nhỏ đưa mắt về phía xa, hoảng hốt kêu lên, “Hạ Vũ Thiên, xe của anh! A Thường còn ở trong xe!”
“Yên tâm.” Hạ Vũ Thiên giữ lại Lâm Viễn nói, “A Thường không bị dính bẫy dễ như thế, là anh ta biết không được làm vướng chân tôi.”
Mắt Hạ Vũ Thiên dõi về nơi nào đó.
“À…” Lâm Viễn chọc chọc Hạ Vũ Thiên.
“Làm sao thế?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Ừm… tôi biết anh đang bận nhưng… chân tôi hơi đau.” Lâm Viễn nói.
Hạ Vũ Thiên kinh ngạc, cúi đầu nhìn thấy trên bắp chân Lâm Viễn có vết thủng, máu thấm ướt quần.
“Cậu…” Hạ Vũ Thiên giật bắn người, đám vệ sĩ đã bị Hạ Vũ Thiên đuổi đi chỗ khác để không quấy rầy anh và Lâm Viễn chơi bóng đang chạy lại. A Thường không mảy may thương tích từ đâu đó vọt qua, vội tiến lên xem xét tình hình Lâm Viễn, thấy anh bị thương bèn cuống cuồng gọi điện thoại kêu Lý Cố đưa xe đến.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu đánh giá thương thế của Lâm Viễn.
“Không có việc gì.” Lâm Viễn nói. “Với kinh nghiệm của tôi, cái này còn chưa động đến xương, không sẽ còn đau hơn nữa.”
Hạ Vũ Thiên lặng ngắt, sắc mặt khó coi.
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương từ bệnh viện của Lý Cố tới đưa Lâm Viễn lên xe, xe cảnh sát cũng xuất hiện. Hạ Vũ Thiên tỏ ra khó chịu muốn sai A Thường ở lại đuổi đám cảnh sát đi nhưng vị đội trưởng kia có ý muốn cùng Hạ Vũ Thiên nói chuyện. Sự mất kiên nhẫn của Hạ Vũ Thiên hiển nhiên đã chọc tức phía cảnh sát, nhưng dầu gì Hạ Vũ Thiên vẫn có phần kiêng dè họ, hai bên cò cưa hồi lâu.
“Tôi đi một mình được.” Lâm Viễn đề nghị. “Vết thương không quá nặng.” vừa nói vừa túm Hạ Vũ Thiên lại, rỉ tai, “Ngốc ạ, anh là lưu manh, còn bọn họ là lưu manh có giấy phép!”
Hạ Vũ Thiên dở khóc dở cười, Lâm Viễn còn có tâm trạng nói giỡn, anh cũng không cản nữa, để Lý Cố đem người đi, rồi theo mấy người kia về cục cảnh sát khai báo sự việc.
Hạ Vũ Thiên dù sao cũng là người bị hại nên phía cảnh sát cũng chỉ hỏi lấy lệ mấy câu, qua một lúc, bảo sẽ điều tra rồi thả anh đi. Hạ Vũ Thiên vừa đi khỏi, có một cậu cảnh sát mới hỏi, “Đội trưởng, có điều tra vụ này không? Hạ Vũ Thiên thân phận ghê gớm, không thể động vào anh ta.”
“Chậc.” Vị đội trưởng kia cười lạnh bình tĩnh đáp, “Ngốc… dại gì đi dây vào Hạ Vũ Thiên, sau khi Hạ lão gia chết, hai giới trong tối ngoài sáng ai cũng cầu cho anh ta thọ trăm tuổi chắc, nói cách khác, chẳng biết sẽ còn loạn đến đâu nữa.”
A Thường ngồi trên một chiếc xe mới chờ Hạ Vũ Thiên ở cửa. Lên xe, Hạ Vũ Thiên bảo A Thường chở đến bệnh viện của Lý Cố.
Khi đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, Hạ Vũ Thiên đột nhiên hô, “Dừng xe.”
Hạ Vũ Thiên mở cửa xuống xe, A Thường muốn gọi người đi cùng nhưng Hạ Vũ Thiên khoát tay. “Không cần.” thoáng chốc, anh biết mất sau hẻm.
Trong hẻm có một cánh cửa khép hờ, Hạ Vũ Thiên bước tới, đẩy nhẹ cửa chợt nghe thấy tiếng lên cò súng “tạch”.
Không bao lâu, có người nở nụ cười. “Là anh? Tôi còn nghĩ làm cục cưng của anh bị thương, anh thẹn quá hoá giận sẽ sai người đến xử tôi chứ?”
Chỉ thấy trong một góc tối, một người thanh niên đang ngồi lau súng trên chiếc sô pha dài.
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng đứng nhìn.
Người nọ buông súng, thong thả đứng lên đi đến quầy bar bên cạnh Hạ Vũ Thiên rót rượu. “Sao lại rảnh đến chỗ tôi, không đi thăm cậu ta à?”
Hạ Vũ Thiên từng bước tới gần, lạnh như băng nói, “Ai cho cậu tự ý hành động?”
Người nọ nhún vai, nâng chén uống một ngụm rượu. “Cái này gọi là kìm lòng không đậu, ai bảo lúc anh cứu cậu ta trông nhập tâm vậy, hại tôi vô thức từ giả thành thật.”
Người nọ còn chưa nói xong, chén rượu đã vỡ tan tành trên mặt đất, Hạ Vũ Thiên nắm cổ anh ta, cười lạnh. “Cậu cho cậu là ai?”
“Ồ…” người nọ có vẻ ngạt thở, nhìn Hạ Vũ Thiên cười cười. “Anh nên cám ơn tôi mới phải, gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, như thế không phải cậu ta sẽ càng tín nhiệm anh?”
Hạ Vũ Thiên dùng sức, sắc mặt người nọ dần tím lại nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi. “Hừ… vì thế thân mà ngay cả chính chủ cũng mặc? Vở kịch của anh, sao có thể diễn tiếp?”
Ánh mắt Hạ Vũ Thiên đầy vẻ tàn độc, đến khi kẻ kia choáng váng khó thở anh mới buông lỏng tay.
“Khụ khụ…” anh ta ôm cổ. “Chẳng nể tình bạn cũ gì cả.”
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm người kia đến khi anh ta không cười nổi nữa. Anh gằn giọng, “Cậu tự gọi mình là chính chủ nhưng cũng chỉ là một quân cờ, tính cả lần trước cậu đã hai lần tự tiện, nếu có lần thứ ba, sau này cậu cứ chờ sống mà như đã chết. Nhớ lấy, giữ mình cho tốt.” nói rồi anh cầm lấy khẩu súng trên tay anh ta.
Người kia sắc mặt nhợt nhạt, thấy Hạ Vũ Thiên chĩa khẩu súng vào đùi mình vội hấp tấp hạ giọng, “Vũ Thiên… tôi chỉ đùa thôi.”
Hạ Vũ Thiên không lưu tình thẳng tay bóp cò, chỉ nghe tiếng “cạch” vang lên – súng không có đạn.
Kẻ dưới đất trợn mắt nhìn, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Hạ Vũ Thiên buông súng xuống. “Ngày mai cút ra nước ngoài, tôi cho gọi mới được trở về.”
Đợi Hạ Vũ Thiên đi rồi, người kia trút một ngụm rượu lớn vào miệng cho đỡ sợ rồi chạy đến ngồi phịch xuống sô pha, lẩm bẩm, “Thật nhỏ mọn, chỉ quá tay một tẹo đã giận như vậy!”
Hạ Vũ Thiên từ trong ngõ đi ra lên xe hướng về bệnh viện của Lý Cố.
Vào viện, Hạ Vũ Thiên đi đến phòng bệnh chuyên biệt ở lầu hai, qua lớp kính nhìn thấy Lâm Viễn đang ngồi trên giường, đùi quấn băng dày cộp, miệng gặm cam. Một nữ y tá xinh đẹp đang nói chuyện phiếm với anh, coi bộ khá thân mật, Lâm Viễn cười ngoác đến tận mang tai.
Hạ Vũ Thiên cau mày, thở dài đẩy cửa bước vào.
Cô ý tá kia nhanh nhạy đứng bật dậy hỏi thăm Lâm Viễn, “Chiều anh muốn ăn gì?”
Lâm Viễn cười tủm tỉm. “Tuỳ cô.”
Cô ta cười cười, gật đầu rồi rời khỏi đó.
Hạ Vũ Thiên nhìn chân Lâm Viễn cười khẩy, “Ba chân([11]) còn bày đặt tán gái?”
Lâm Viễn đưa mắt lườm. “Sao ra nhanh vậy? Nếu tôi là cảnh sát tôi bỏ tù anh dăm bữa nửa tháng là ít.”
“Tôi không phạm pháp, cớ gì bắt tôi?” Hạ Vũ Thiên đi tới, rút khăn giấy ra chùi miệng cho anh, khoé mắt liếc sang thấy cô y tá kia đã trở lại, trên tay cầm đồ ăn.
Miệng Hạ Vũ Thiên nhếch lên, ngồi sát lại gần Lâm Viễn, anh lặng lẽ nhào tới hôn đối phương.
…
Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên chắn tầm mắt nên không thấy được cô gái xinh đẹp ở cửa, anh mà biết thì chắc chắc sẽ sống chết phản kháng. Tưởng không có ai nên kệ thây Hạ Vũ Thiên, hôn thì cứ hôn.
Nữ y tá đứng ở cửa nhìn một lúc rồi xoay người bỏ chạy, xuống dưới kéo một đám y tá trẻ trung xinh đẹp lại xôn xao, “Thật đó! Thật là một đôi đó nha!”
Chiêu này của Hạ Vũ Thiên hại Lâm Viễn thê thảm, một khoảng thời gian dài sau đó, anh không lý giải được vì sao mấy cô kia vừa thấy mình liền cười rinh rích. Anh còn tưởng bản thân anh tuấn phi phàm, sức lôi cuốn đột ngột tăng khiến bọn họ thầm thương trộm nhớ.
Lâm Viễn trề môi, phớt lờ Hạ Vũ Thiên chạy đến bên cửa sổ sát sàn ngắm phong cảnh bên ngoài. “Ồ, view rộng thật, quả nhiên nhà ngon đều bị lũ cầm thú chiếm cả.”
“Ăn nói ý tứ giùm tôi.” Hạ Vũ Thiên thình lình xuất hiện phía sau Lâm Viễn, tay vòng qua eo Lâm Viễn ép người anh lên cửa sổ, hôn lên cổ anh.
“Ê, cửa sổ nhà anh không chịu nổi cường lực nha, đừng hại chết người.” Lâm Viễn ngọ ngoạy, chợt tinh mắt phát hiện bên ngoài toà nhà ở khu dân cư lân cận có mấy sân bóng rổ lận.
“Này, Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn chỉ tay. “Được chơi bóng rổ tự do ở kia chứ? Tôi thấy sân bóng rổ rất ít khi thu phí, mà đây còn là khu vực sinh sống của kẻ có tiền nên chắc cũng dễ dãi nhỉ?”
“Cậu vừa nói gì?” Hạ Vũ Thiên bất giác hỏi.
Lâm Viễn quay đầu lại.
“Hạ Vũ Thiên…” rồi tiếp tục chỉ. “Nơi đó có sân bóng rổ, thôi khỏi đá bóng nữa, đi chơi bóng rổ đi, đá bóng nhiều người chơi mới vui, hơn nữa cũng thiếu sân.”
Hạ Vũ Thiên vốn chẳng để tâm đến chuyện bóng đá bóng rổ gì. Anh xoa cằm hưởng thụ cảm giác Lâm Viễn vừa mới gọi tên mình. “Chà… lần đầu tiên cậu gọi tên tôi.”
“Đâu có, trước kia tôi cũng gọi mà.” Lâm Viễn nói rồi xoay người cởi áo khoác ra, ngoắc ngoắc Hạ Vũ Thiên. “Đi một lát, không thì kêu thêm mấy người tới nữa, trong xe anh Thường còn có một quả bóng rổ.”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói, “Tôi chỉ muốn chơi với cậu, đi thôi.” đoạn kéo Lâm Viễn ra ngoài.
Vừa vào thang máy, Hạ Vũ Thiên liền đè Lâm Viễn lên vách hôn lấy hôn để.
“Ê.” Lâm Viễn bất đắc dĩ. “Đừng có chỗ nào cũng lên cơn được không?”
“Hết cách, tôi thật sự muốn, nhịn lâu rồi.” Hạ Vũ Thiên cười. “Hay là như thế này, chúng ta chơi bóng, ai thua thì phải nghe lời người thắng.”
“Nếu thắng, tôi sẽ bắt anh chạy tồng ngồng trên đường, vừa trần như nhộng vừa hét ‘Chị Phù Dung([9]), em yêu chị!’ nhé?” Lâm Viễn tức cười nói, tưởng tượng đến cảnh đó thì thầm thích chí vô cùng.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười đến nham nhở liền đáp trả, “Còn nếu là tôi, tôi đâu nỡ để cậu nude cho người khác xem, tôi sẽ chỉ yêu cầu cậu nude cho mình tôi xem thôi.”
Lâm Viễn im bặt. Lúc này cửa thang máy mở ra, hai cô gái trẻ tuổi đứng trước cửa, tay xách nách mang, nhác thấy Hạ Vũ Thiên đứng áp Lâm Viễn vào vách thang máy thì đều giật mình mắt tròn mắt dẹt nhìn.
Lâm Viễn đẩy Hạ Vũ Thiên ra, vù biến khỏi đó. Đáng chết! Làm tôi mất mặt trước hai quý cô xinh đẹp.
Hạ Vũ Thiên đủng đỉnh đi ra, còn tốt bụng đưa tay giữ thang máy cho hai người kia, đợi bọn họ đỏ mặt bước vào rồi thì anh bỏ tay. Trong tích tắc khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Viễn nghe được tiếng cười đầy hưng phấn của hai cô kia.
“Oa, con gái thời nay sao lại như thế?” Lâm Viễn bất mãn. “Thấy hai thằng đực rựa có gì đấy, vả lại tôi sáng láng thế này… phải bấm bụng thương tiếc chứ sao lại mừng rơn?”
Hạ Vũ Thiên lại gần nói, “Nếu chúng ta thân mật hơn, bọn họ còn vui hơn ấy chứ, tin không?”
Lâm Viễn bĩu môi nhìn Hạ Vũ Thiên một lượt. “Nè, anh vẫn dùng cái giọng điệu lưu manh này tán gái sao? Có tác dụng không đó?”
“Người ta phần lớn đều thích dạng người yêu chủ động một chút.” Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ giảng giải. “Thuận theo ý nghĩ ấy, cứ trực tiếp đẩy họ lên giường là xong.”
“Nói thế… anh mặc kệ chuyện người đó có thích anh không? Nhỡ bọn họ thích người khác thì sao?”
Hạ Vũ Thiên nhún vai. “Thường thì ai tôi cũng qua đường có một lần, thứ tôi cần chỉ là cơ thể của bọn họ, cần gì tình yêu, yêu đương với họ chỉ vướng chân tôi thôi.”
Lâm Viễn nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ. “Ầy, nói thế chứng tỏ vẫn còn tình người chứ chưa hẳn là cầm thú mất hết nhân tính.”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên giật mình. “Tôi còn tưởng cậu sẽ chỉ trích tôi mặt dày vô lương tâm.”
“Hừm, tình cảm và lương tâm đối với anh đúng là quá xa xỉ.” thấy Hạ Vũ Thiên sa sầm mặt, Lâm Viễn vội chữa lời, “Ý tôi là, nhiều người cũng nuôi bồ hay người làm ấm giường, bản thân không thật lòng mà lại muốn người khác toàn tâm toàn ý đối với mình, loại người như thế không phải là tham lam nhất ư? Dù sao cũng là lừa lọc, anh lừa tôi – tôi lừa anh, cuộc sống phải thế mới là cuộc sống, tỷ lệ mắc HIV càng cao, tỷ lệ báo thù lại càng thấp. Hạ Vũ Thiên, anh là Người Nhện đội lốt ăn chơi, là Người Dơi đội lốt vô lại, là bại hoại đội lốt nhân tài, là nhân tài đội lốt bại hoại, là mẫu mực của toàn giới xã hội đen, là trung tâm của thế lực hắc ám, là đầu sỏ huỷ hoại mẹ Trái Đất, là con siêu vi trùng cấp một gây nên thảm cảnh của toàn nhân loại.”
“Lâm Viễn…” Hạ Vũ Thiên nghe hết câu, không như trước, một tay bóp cổ Lâm Viễn hay nhéo vài cái cho hả giận, mà lẳng lặng đánh giá anh một lúc. “Còn tôi thì nghĩ cậu là người có cái miệng liến thoắng nhất tôi từng thấy, nhưng cũng là kẻ vô tâm nhất trong đám người tình của tôi và còn là người duy nhất sau khi tôi ngắm trúng hơn nửa tháng đến một sợi lông chân tôi vẫn chưa động qua.”
Khoé miệng Lâm Viễn lại một lần nữa bất giác run lên. “Anh hai à, nửa tháng trước vừa mới đụng mặt, đêm ấy không trăng không sao, tôi chỉ cầm có cái chổi quét phân phủi bụi cho anh, thế mà đã trót khiến anh say mê đến vậy sao?”
“Thật ra ngày ấy tôi không nhìn rõ mặt cậu.” Hạ Vũ Thiên thành thật. “Mới ngó qua dáng cậu thôi, nhưng sau khi xem cái ảnh thuộc hạ tìm được trong phòng, tôi rất muốn thân mật với cậu hơn.”
Lâm Viễn đột nhiên thấy ân hận. Hôm đó anh đập chổi vào Hạ Vũ Thiên mà trúng cái chỗ dưới rốn ba tấc thì hay rồi, nhiều thanh niên trong sáng sẽ được cứu vớt.
Tới sân bóng rổ, A Thường đưa hai người quả bóng, Lâm Viễn hỏi anh có muốn chơi không, A Thường chỉ cười cười lắc đầu rồi ra ngồi trong một chiếc xe cách đó không xa.
Lâm Viễn cầm bóng đi đến giữa sân, đập đập bóng hỏi Hạ Vũ Thiên, “Chơi được không đó? Tí có thua ê mặt cũng đừng giận cá chém thớt đó nha!”
Hạ Vũ Thiên cởi cúc trên cổ áo, đáp, “Chuyện đánh cuộc vừa nãy vẫn tính chứ?”
“Thôi đi.” Lâm Viễn bĩu môi.
“Sợ?”
“Ừ đó, sợ thì sao?” Lâm Viễn nhướn mi. “Tôi không trúng kế của anh đâu, nói rồi, ông đây giữ thân như ngọc. Anh đói khát thì đi mà tìm mấy người tình đồng tính của anh.”
Hạ Vũ Thiên nhếch mép cười. “Lâm Viễn à, giọng điệu cậu như đang ghen.”
“Tự sướng cũng là một loại bệnh.” Lâm Viễn cười nhạt, đập bóng bình bịch. “Anh hai, đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Không cược gì thì chán lắm.” Hạ Vũ Thiên cười. “Chi bằng tôi không yêu cầu cậu lên giường, cậu cũng đừng bảo tôi khoả thân, chúng ta cược cởi đồ, thế nào?”
“Ừm…” Lâm Viễn sờ sờ cằm, thấy cũng hay hay liền đáp, “Khá thách thức, được, thua đừng mít ướt!”
Dứt lời, đập bóng xuống chuẩn bị ném vào giỏ.
Ngoài dự kiến, Hạ Vũ Thiên xuất thần tả xung hữu đột, Lâm Viễn mới lơi đi một thoáng, đã suýt nữa bị Hạ Vũ Thiên cướp bóng.
Bị đẩy đến ngoài vạch ba điểm, Lâm Viễn nhíu mày. “Hạ Vũ Thiên, anh từng chơi rồi à?”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh. “Hồi học đại học bên Mỹ.”
“Hứ!” Lâm Viễn tức giận chỉ về phía Hạ Vũ Thiên. “Rùa biển([10]), đã vậy tôi quyết cho anh tịt ngòi!”
Lâm Viễn ra tuyệt chiêu, đập bóng vài phát rồi nhảy thoắt lên ném bóng. Cổ tay thoáng run, bây giờ anh cực kỳ cao hứng, quả bóng trong không khí vẽ một đường vòng cung rồi vào thẳng rổ… trọn ba điểm.
Lâm Viễn hạ cánh, huơ huơ tay, cười hớn hở. “Hạ Vũ Thiên, hôm nay anh chết chắc, tôi giờ đang ở phong độ tốt nhất!”
Hạ Vũ Thiên thấy bộ dáng câng câng của Lâm Viễn, lòng hơi động, cầm quả bóng ra oai, “Tôi chưa chơi thật sự đâu, cậu kích động quá đấy!”
“Hừ.” Lâm Viễn xắn ống tay áo lên. “Lát nữa kêu anh ra bên đường chọc ghẹo thím nào đó đi chợ rồi đưa anh đến đồn công an, phạt cái tội dê xồm!”
Hạ Vũ Thiên cười trừ, ném một cú trúng ngay vào rổ. Thế tiến công của Hạ Vũ Thiên hết sức dồn dập, dáng dấp anh lại to con hơn Lâm Viễn, lên rổ dễ như chơi. Lâm Viễn theo bản năng thối lui đến khu vực hình thang để phòng bị, không ngờ Hạ Vũ Thiên xông thẳng vào, nhảy lấy đà, tư thế úp rổ.
Lâm Viễn sao có thể để anh ta huênh hoang như thế, tuy có úp rổ cũng chỉ ghi được hai điểm nhưng hơn hết tinh thần sẽ dao động, đây cũng là bệnh chung của dân bóng rổ. Lâm Viễn xông lên chặn đường Hạ Vũ Thiên, va chạm với anh ta, nào ngờ Hạ Vũ Thiên không định úp rổ mà vươn tay ném một phát. Quả bóng vừa bay ra, Lâm Viễn xui xẻo thế nào chạm trúng tay Hạ Vũ Thiên.
“Phạm quy, nhóc con.” Hạ Vũ Thiên sau khi tiếp đất nói.
Lâm Viễn hối hận vô cùng.
“Phạt một quả.”
Lâm Viễn chun mũi, lầm bầm, “Dù trúng cũng coi như bằng nhau.”
Hạ Vũ Thiên cười xấu xa. “Nếu ném phạt, tôi ném trúng rồi nhảy lên ném tiếp phát nữa, được hai điểm không phải người thắng sẽ là tôi sao?”
“Làm quái gì có quy tắc đó?” Lâm Viễn nhíu mày. “NBA cũng cùng lắm là ba quả ném phạt một lần phát bóng biên thôi, tôi với anh một đấu một mà!”
“Hô, thế cậu còn chuyền bóng làm gì? Sao không ôm rồi lẳng lên rổ luôn cho rồi? Thấy sắp thua nên mất mặt thì khỏi chơi!” Hạ Vũ Thiên cầm quả bóng suy tính, cười. “Coi như tôi nhường cậu vậy.”
“Đừng quá đắc ý!” Lâm Viễn giận nghẹn cổ, xắn tay áo lên. “Hôm nay đánh cho anh lên bờ xuống ruộng!”
Vừa nói vừa đi đến cạnh bảng.
Anh đứng tại vạch ném phạt, tôi đứng dưới rổ, đáng ghét, tưởng mình là Jordan, có thể nhảy lấy đà từ vạch kia một tấc lên giời ném trúng rổ được á?
Hạ Vũ Thiên đập hai cái tư thế chuẩn bị. Trên mặt đất bỗng xuất hiện một điểm sáng màu đỏ. Điểm sáng chậm rãi di chuyển… đến trên người Lâm Viễn.
“Ê, mau lên, đừng hòng doạ được tôi…”
Lâm Viễn còn chưa dứt lời, thấy Hạ Vũ Thiên sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lao người đến, đẩy anh sang một bên cúi xuống dưới bảng bóng rổ.
“Sao thế?” Lâm Viễn chưa kịp hiểu gì. “Không ném phạt lại tính chơi xấu?”
Cùng lúc đó, nhìn lên chỗ Lâm Viễn ban nãy đã thấy “phụt” một tiếng như có thứ gì xuyên thủng nền đất.
“A.” Lâm Viễn chợt hiểu ra, anh sững người.
“Đi!” Hạ Vũ Thiên kéo anh chạy đến bên bồn hoa, trên mặt đất xuất hiện thêm mấy lỗ thủng toả ra làn khói xám.
“Hạ Vũ Thiên?” Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên lôi đi lăn vào sau bồn hoa, đã thấy “bùm” một tiếng.
Lâm Viễn nhìn xuyên qua bụi cây nhỏ đưa mắt về phía xa, hoảng hốt kêu lên, “Hạ Vũ Thiên, xe của anh! A Thường còn ở trong xe!”
“Yên tâm.” Hạ Vũ Thiên giữ lại Lâm Viễn nói, “A Thường không bị dính bẫy dễ như thế, là anh ta biết không được làm vướng chân tôi.”
Mắt Hạ Vũ Thiên dõi về nơi nào đó.
“À…” Lâm Viễn chọc chọc Hạ Vũ Thiên.
“Làm sao thế?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Ừm… tôi biết anh đang bận nhưng… chân tôi hơi đau.” Lâm Viễn nói.
Hạ Vũ Thiên kinh ngạc, cúi đầu nhìn thấy trên bắp chân Lâm Viễn có vết thủng, máu thấm ướt quần.
“Cậu…” Hạ Vũ Thiên giật bắn người, đám vệ sĩ đã bị Hạ Vũ Thiên đuổi đi chỗ khác để không quấy rầy anh và Lâm Viễn chơi bóng đang chạy lại. A Thường không mảy may thương tích từ đâu đó vọt qua, vội tiến lên xem xét tình hình Lâm Viễn, thấy anh bị thương bèn cuống cuồng gọi điện thoại kêu Lý Cố đưa xe đến.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu đánh giá thương thế của Lâm Viễn.
“Không có việc gì.” Lâm Viễn nói. “Với kinh nghiệm của tôi, cái này còn chưa động đến xương, không sẽ còn đau hơn nữa.”
Hạ Vũ Thiên lặng ngắt, sắc mặt khó coi.
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương từ bệnh viện của Lý Cố tới đưa Lâm Viễn lên xe, xe cảnh sát cũng xuất hiện. Hạ Vũ Thiên tỏ ra khó chịu muốn sai A Thường ở lại đuổi đám cảnh sát đi nhưng vị đội trưởng kia có ý muốn cùng Hạ Vũ Thiên nói chuyện. Sự mất kiên nhẫn của Hạ Vũ Thiên hiển nhiên đã chọc tức phía cảnh sát, nhưng dầu gì Hạ Vũ Thiên vẫn có phần kiêng dè họ, hai bên cò cưa hồi lâu.
“Tôi đi một mình được.” Lâm Viễn đề nghị. “Vết thương không quá nặng.” vừa nói vừa túm Hạ Vũ Thiên lại, rỉ tai, “Ngốc ạ, anh là lưu manh, còn bọn họ là lưu manh có giấy phép!”
Hạ Vũ Thiên dở khóc dở cười, Lâm Viễn còn có tâm trạng nói giỡn, anh cũng không cản nữa, để Lý Cố đem người đi, rồi theo mấy người kia về cục cảnh sát khai báo sự việc.
Hạ Vũ Thiên dù sao cũng là người bị hại nên phía cảnh sát cũng chỉ hỏi lấy lệ mấy câu, qua một lúc, bảo sẽ điều tra rồi thả anh đi. Hạ Vũ Thiên vừa đi khỏi, có một cậu cảnh sát mới hỏi, “Đội trưởng, có điều tra vụ này không? Hạ Vũ Thiên thân phận ghê gớm, không thể động vào anh ta.”
“Chậc.” Vị đội trưởng kia cười lạnh bình tĩnh đáp, “Ngốc… dại gì đi dây vào Hạ Vũ Thiên, sau khi Hạ lão gia chết, hai giới trong tối ngoài sáng ai cũng cầu cho anh ta thọ trăm tuổi chắc, nói cách khác, chẳng biết sẽ còn loạn đến đâu nữa.”
A Thường ngồi trên một chiếc xe mới chờ Hạ Vũ Thiên ở cửa. Lên xe, Hạ Vũ Thiên bảo A Thường chở đến bệnh viện của Lý Cố.
Khi đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, Hạ Vũ Thiên đột nhiên hô, “Dừng xe.”
Hạ Vũ Thiên mở cửa xuống xe, A Thường muốn gọi người đi cùng nhưng Hạ Vũ Thiên khoát tay. “Không cần.” thoáng chốc, anh biết mất sau hẻm.
Trong hẻm có một cánh cửa khép hờ, Hạ Vũ Thiên bước tới, đẩy nhẹ cửa chợt nghe thấy tiếng lên cò súng “tạch”.
Không bao lâu, có người nở nụ cười. “Là anh? Tôi còn nghĩ làm cục cưng của anh bị thương, anh thẹn quá hoá giận sẽ sai người đến xử tôi chứ?”
Chỉ thấy trong một góc tối, một người thanh niên đang ngồi lau súng trên chiếc sô pha dài.
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng đứng nhìn.
Người nọ buông súng, thong thả đứng lên đi đến quầy bar bên cạnh Hạ Vũ Thiên rót rượu. “Sao lại rảnh đến chỗ tôi, không đi thăm cậu ta à?”
Hạ Vũ Thiên từng bước tới gần, lạnh như băng nói, “Ai cho cậu tự ý hành động?”
Người nọ nhún vai, nâng chén uống một ngụm rượu. “Cái này gọi là kìm lòng không đậu, ai bảo lúc anh cứu cậu ta trông nhập tâm vậy, hại tôi vô thức từ giả thành thật.”
Người nọ còn chưa nói xong, chén rượu đã vỡ tan tành trên mặt đất, Hạ Vũ Thiên nắm cổ anh ta, cười lạnh. “Cậu cho cậu là ai?”
“Ồ…” người nọ có vẻ ngạt thở, nhìn Hạ Vũ Thiên cười cười. “Anh nên cám ơn tôi mới phải, gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, như thế không phải cậu ta sẽ càng tín nhiệm anh?”
Hạ Vũ Thiên dùng sức, sắc mặt người nọ dần tím lại nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi. “Hừ… vì thế thân mà ngay cả chính chủ cũng mặc? Vở kịch của anh, sao có thể diễn tiếp?”
Ánh mắt Hạ Vũ Thiên đầy vẻ tàn độc, đến khi kẻ kia choáng váng khó thở anh mới buông lỏng tay.
“Khụ khụ…” anh ta ôm cổ. “Chẳng nể tình bạn cũ gì cả.”
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm người kia đến khi anh ta không cười nổi nữa. Anh gằn giọng, “Cậu tự gọi mình là chính chủ nhưng cũng chỉ là một quân cờ, tính cả lần trước cậu đã hai lần tự tiện, nếu có lần thứ ba, sau này cậu cứ chờ sống mà như đã chết. Nhớ lấy, giữ mình cho tốt.” nói rồi anh cầm lấy khẩu súng trên tay anh ta.
Người kia sắc mặt nhợt nhạt, thấy Hạ Vũ Thiên chĩa khẩu súng vào đùi mình vội hấp tấp hạ giọng, “Vũ Thiên… tôi chỉ đùa thôi.”
Hạ Vũ Thiên không lưu tình thẳng tay bóp cò, chỉ nghe tiếng “cạch” vang lên – súng không có đạn.
Kẻ dưới đất trợn mắt nhìn, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Hạ Vũ Thiên buông súng xuống. “Ngày mai cút ra nước ngoài, tôi cho gọi mới được trở về.”
Đợi Hạ Vũ Thiên đi rồi, người kia trút một ngụm rượu lớn vào miệng cho đỡ sợ rồi chạy đến ngồi phịch xuống sô pha, lẩm bẩm, “Thật nhỏ mọn, chỉ quá tay một tẹo đã giận như vậy!”
Hạ Vũ Thiên từ trong ngõ đi ra lên xe hướng về bệnh viện của Lý Cố.
Vào viện, Hạ Vũ Thiên đi đến phòng bệnh chuyên biệt ở lầu hai, qua lớp kính nhìn thấy Lâm Viễn đang ngồi trên giường, đùi quấn băng dày cộp, miệng gặm cam. Một nữ y tá xinh đẹp đang nói chuyện phiếm với anh, coi bộ khá thân mật, Lâm Viễn cười ngoác đến tận mang tai.
Hạ Vũ Thiên cau mày, thở dài đẩy cửa bước vào.
Cô ý tá kia nhanh nhạy đứng bật dậy hỏi thăm Lâm Viễn, “Chiều anh muốn ăn gì?”
Lâm Viễn cười tủm tỉm. “Tuỳ cô.”
Cô ta cười cười, gật đầu rồi rời khỏi đó.
Hạ Vũ Thiên nhìn chân Lâm Viễn cười khẩy, “Ba chân([11]) còn bày đặt tán gái?”
Lâm Viễn đưa mắt lườm. “Sao ra nhanh vậy? Nếu tôi là cảnh sát tôi bỏ tù anh dăm bữa nửa tháng là ít.”
“Tôi không phạm pháp, cớ gì bắt tôi?” Hạ Vũ Thiên đi tới, rút khăn giấy ra chùi miệng cho anh, khoé mắt liếc sang thấy cô y tá kia đã trở lại, trên tay cầm đồ ăn.
Miệng Hạ Vũ Thiên nhếch lên, ngồi sát lại gần Lâm Viễn, anh lặng lẽ nhào tới hôn đối phương.
…
Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên chắn tầm mắt nên không thấy được cô gái xinh đẹp ở cửa, anh mà biết thì chắc chắc sẽ sống chết phản kháng. Tưởng không có ai nên kệ thây Hạ Vũ Thiên, hôn thì cứ hôn.
Nữ y tá đứng ở cửa nhìn một lúc rồi xoay người bỏ chạy, xuống dưới kéo một đám y tá trẻ trung xinh đẹp lại xôn xao, “Thật đó! Thật là một đôi đó nha!”
Chiêu này của Hạ Vũ Thiên hại Lâm Viễn thê thảm, một khoảng thời gian dài sau đó, anh không lý giải được vì sao mấy cô kia vừa thấy mình liền cười rinh rích. Anh còn tưởng bản thân anh tuấn phi phàm, sức lôi cuốn đột ngột tăng khiến bọn họ thầm thương trộm nhớ.
/62
|