“Cái gì? Như vậy có được không? Nhưng mà đóng giả làm Hải Nhạc thay nó quay vài ngày? Chưa chắc Hải Nhạc đã đồng ý đâu, đây là cơ hội của nó mà.” Tạ Hải Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Em có muốn thử không? Anh có thể nói giúp em.” Tạ Thư Dật nghiêm túc nói với Hải Hoan, kỳ thật, trong lòng hắn đang cười thầm, đồng thời cũng âm thầm bội phục khả năng diễn xuất của mình.
Hải Hoan gần như đã hoan hô nhảy nhót cả lên: “Được không? Anh Thư Dật đồng ý giúp em ạ?”
Tạ Thư Dật gật đầu: “Đương nhiên, anh đồng ý giúp em rồi, nghĩ lại đi, có thể tiếp cận với Thiên vương Thường Hàn, có thể được đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, chính là cơ hội ngàn năm có một a, cho nên, anh đương nhiên thật sự tình nguyện giúp em việc này rồi.”
“Vâng, vậy em cám ơn anh Thư Dật, cám ơn anh.” Hải Hoan gật đầu như giã tỏi.
Tạ Thư Dật cứ vậy mà thu phục Trì Hải Hoan, còn làm cho Trì Hải Hoan mang ơn hắn, làm sao cô có thể biết được tính toán thật sự trong lòng Tạ Thư Dật cơ chứ?
Tạ Thư Dật nhắc nhở Tạ Hải Nhạc không được lộ ra dấu vết, không được để cho Hải Hoan biết ý đồ chân chính của hắn, mà Hải Nhạc nhìn thấy chị tỏ vẻ mười vạn phần nhiệt tình trong việc đi diễn thay cô, cô còn có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể lợi dụng vài ngày ngắn ngủi, dạy cho Hải Hoan không ít bí quyết và kinh nghiệm đối diện với máy quay, đồng thời nói cho cô biết tổ quay phim chủ yếu tiếp xúc với người nào, tên gọi là gì, gương mặt có đặc điểm gì, Hải Hoan đều một mực ghi nhớ.
Thật không ngờ, Hải Hoan vào đoàn quay phim, ngay cả Nhã Nghiên cũng không nhận ra cô, thỉnh thoảng cô có nói sai hoặc nhận lầm người thậm chí bị NG (cảnh quay hỏng), mọi người cũng chỉ nghĩ là cô ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, có chút không quen mà thôi.
Mà cảnh hôn kia, sau vô số lần NG, rốt cục Hải Hoan cũng có thể thông qua, Hải Hoan hạnh phúc muốn chết, trở về liền nói cho Hải Nhạc nghe, cuối cùng cô đã có thể thông qua rồi.
“Anh đã nói mà, đúng không? Em cứ không tin anh, chúc mừng.” Tạ Thư Dật chúc mừng Hải Hoan.
“Cái đó còn phải cám ơn anh Thư Dật nữa kìa, anh giúp cho em có được niềm tin vào chính mình, em tin tưởng chính mình, Hải Nhạc có thể làm được, em cũng có thể, Hải Nhạc, chị hai không kém em chút nào đâu nha.” Hải Hoan được Tạ Thư Dật tán thưởng, mừng như điên.
Hải Nhạc làm bộ không thấy Tạ Thư Dật lén Hải Hoan giơ tay hình chữ V chiến thắng với cô, dịu dàng nói với chị: “Vâng, chị hai là giỏi nhất .”
Hải Nhạc nhìn chị, trong lòng thật sự có hơi áy náy, Thư Dật lợi dụng chị hai, cũng là vì cô, mà cô, cũng là kẻ đồng mưu, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với chị.
“Em có muốn thử không? Anh có thể nói giúp em.” Tạ Thư Dật nghiêm túc nói với Hải Hoan, kỳ thật, trong lòng hắn đang cười thầm, đồng thời cũng âm thầm bội phục khả năng diễn xuất của mình.
Hải Hoan gần như đã hoan hô nhảy nhót cả lên: “Được không? Anh Thư Dật đồng ý giúp em ạ?”
Tạ Thư Dật gật đầu: “Đương nhiên, anh đồng ý giúp em rồi, nghĩ lại đi, có thể tiếp cận với Thiên vương Thường Hàn, có thể được đạo diễn danh tiếng chỉ đạo, chính là cơ hội ngàn năm có một a, cho nên, anh đương nhiên thật sự tình nguyện giúp em việc này rồi.”
“Vâng, vậy em cám ơn anh Thư Dật, cám ơn anh.” Hải Hoan gật đầu như giã tỏi.
Tạ Thư Dật cứ vậy mà thu phục Trì Hải Hoan, còn làm cho Trì Hải Hoan mang ơn hắn, làm sao cô có thể biết được tính toán thật sự trong lòng Tạ Thư Dật cơ chứ?
Tạ Thư Dật nhắc nhở Tạ Hải Nhạc không được lộ ra dấu vết, không được để cho Hải Hoan biết ý đồ chân chính của hắn, mà Hải Nhạc nhìn thấy chị tỏ vẻ mười vạn phần nhiệt tình trong việc đi diễn thay cô, cô còn có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể lợi dụng vài ngày ngắn ngủi, dạy cho Hải Hoan không ít bí quyết và kinh nghiệm đối diện với máy quay, đồng thời nói cho cô biết tổ quay phim chủ yếu tiếp xúc với người nào, tên gọi là gì, gương mặt có đặc điểm gì, Hải Hoan đều một mực ghi nhớ.
Thật không ngờ, Hải Hoan vào đoàn quay phim, ngay cả Nhã Nghiên cũng không nhận ra cô, thỉnh thoảng cô có nói sai hoặc nhận lầm người thậm chí bị NG (cảnh quay hỏng), mọi người cũng chỉ nghĩ là cô ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, có chút không quen mà thôi.
Mà cảnh hôn kia, sau vô số lần NG, rốt cục Hải Hoan cũng có thể thông qua, Hải Hoan hạnh phúc muốn chết, trở về liền nói cho Hải Nhạc nghe, cuối cùng cô đã có thể thông qua rồi.
“Anh đã nói mà, đúng không? Em cứ không tin anh, chúc mừng.” Tạ Thư Dật chúc mừng Hải Hoan.
“Cái đó còn phải cám ơn anh Thư Dật nữa kìa, anh giúp cho em có được niềm tin vào chính mình, em tin tưởng chính mình, Hải Nhạc có thể làm được, em cũng có thể, Hải Nhạc, chị hai không kém em chút nào đâu nha.” Hải Hoan được Tạ Thư Dật tán thưởng, mừng như điên.
Hải Nhạc làm bộ không thấy Tạ Thư Dật lén Hải Hoan giơ tay hình chữ V chiến thắng với cô, dịu dàng nói với chị: “Vâng, chị hai là giỏi nhất .”
Hải Nhạc nhìn chị, trong lòng thật sự có hơi áy náy, Thư Dật lợi dụng chị hai, cũng là vì cô, mà cô, cũng là kẻ đồng mưu, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với chị.
/241
|