Sau này, bố Tạ cũng xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, Hải Nhạc cứ quấn quít lấy ông, nhờ bố làm vai nam chính trong lòng nàng, giúp nàng tập luyện lời thoại, đùa bố Tạ vui vẻ không thôi, chỉ có điều là, ông lại không giỏi diễn kịch, chỉ có thể máy móc đọc lời thoại, dùng lời của mẹ Hải Nhạc để diễn tả thì, lời kịch chạy từ trong miệng ông ra ngoài, biến thành phát biểu nghiêm túc ở hội nghị rồi, chọc mọi người phì cười không thôi.
“Bố, bố không thể như vậy được, đây không phải là học thuộc lòng, bố phải có một chút tình cảm trong đó, bố phải nghĩ rằng bố biến thành nam chính kia, sau đó, bố phải dùng ánh mắt say đắm nhìn con, tình cảm nói ra câu này, bố nhập diễn rồi, con cũng mới có thể tìm được cảm giác nha, bố, chúng ta thử lại lần nữa, thử lại lần nữa.”
“Được rồi được rồi, chúng ta thử lại lần nữa.” Bố Tạ không còn cách nào khác, lỡ hứa với nàng rồi.
“Tại sao anh lại muốn tặng chocolate cho em, tại sao anh không đưa cho những cô gái khác?” Hải Nhạc làm bộ xấu hổ, thẹn thùng hỏi bố Tạ, sau đó, nhón tay cầm một viên chocolate trong hộp ra bỏ vào miệng.
Bố Tạ vội vàng liếc kịch bản một cái, nói: “Đó là bởi vì, anh chỉ muốn tặng mình em thôi.”
Hắn cố gắng chân thành say đắm nhìn Hải Nhạc, sau đó miệng lại không nhịn được nói: “Tên nào biên kịch, bố cứ cảm thấy hai đứa nhỏ này thật ngốc a, con trai tặng hoa không được sao, từ trước đến nay bố lúc nào cũng tặng hoa cho mẹ con, với lại, hình như chocolate hẳn là của con gái đưa cho con trai mới đúng, còn nữa, nói mấy cái câu này, đúng là ngốc nghếch, tặng cũng tặng rồi, rõ ràng là người ta muốn theo đuổi con, còn đi hỏi người ta tại sao lại tặng chocolate, lại còn hỏi vì sao không đưa cho mấy cô gái khác, ngốc quá đáng đi mất, mà cũng phải nói lại, thằng nhóc này, tặng cũng tặng rồi, người ta đã hỏi như vậy rồi, nói thẳng ra là thích nàng đi, muốn theo đuổi nàng là được rồi, vậy mà lại chỉ nói một câu ‘anh chỉ muốn tặng mình em’, haizzz, ngốc quá đi, nếu là bố, bố chắc chắn sẽ không viết như vậy, bố sẽ thế này… thế này…” Tất cả mọi người ngồi cùng đều phì cười, ngay cả nhóm người hầu đang đứng một bên cũng đều nở nụ cười, mà cả Tạ Thư Dật vẫn trầm mặc cả buổi, nghe bố mình cằn nhằn liên miên phát biểu cái nhìn của ông, không nhịn được cũng lộ ra ý cười.
“Cắt! Cắt! Cắt! Bố, bố lúc nào cũng như vậy hết, không bao giờ phối hợp với con! Người ta rõ ràng là quảng cáo chocolate, không tặng chocolate thì tặng cái gì? Còn nữa, kịch bản này rõ ràng là tốt lắm, mà tình cảm giữa hai người bọn họ, chính là kín đáo, là âm thầm, nếu mà giống như bố nói, còn gì mà duy mỹ lãng mạn nữa mà nói? Là bố già đi, bất đồng quan điểm với bọn trẻ chúng con rồi! Con cho bố làm nam chính, thế mà bố cứ nghĩ phải làm biên kịch, đúng là tuyệt không cho con mặt mũi! Bố, nghiêm túc một chút được không ạ?” Hải Nhạc vừa tức vừa vội.
Tạ Trường Viên giơ tay đầu hàng: “Loại nam chính ngu ngốc này, không làm cũng thế.”
Hắn nhìn Tạ Thư Dật ngồi đối diện không nói lời nào một cái, nghiền ngẫm một chút, nói với Hải Nhạc: “Con nói bố với con có sự khác nhau, vậy chắc con với anh hai hẳn là không có sự khác nhau, con đi tìm anh hai đi, tìm anh hai mà dượt lời thoại với con, bố ngồi một bên xem diễn là được.”
Nói xong, hắn cầm xấp kịch bản trong tay quăng cho Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật theo bản năng đưa tay chụp lấy.
“Thư Dật, con lại chơi với em đi, bố không chơi nổi mấy trò thoại thiếc này đâu.” Tạ Trường Viên nói.
“Con…” Tạ Thư Dật liếc nhìn Tạ Hải Nhạc một cái, mà Tạ Hải Nhạc lỡ bắt phải ánh mắt của hắn, vội vàng cúi đầu.
“Con không chơi!” Tạ Hải Nhạc giận dỗi chu miệng lên.
“Nhóc con, để cho anh hai chơi với con, không phải càng tốt sao? Nói thế nào đi nữa, anh con cũng có tư cách làm nam chính hơn bố mà, con nhìn nó xem, muốn người có người muốn mặt có mặt, nói không chừng so với tên diễn viên diễn cặp với con còn đẹp trai hơn nữa kìa, như vậy, con cũng dễ dàng nhập vai a, đi, tìm anh con đi.” Bố Tạ đẩy đẩy Hải Nhạc.
“Không cần! Đều tại bố hết, làm cho con chẳng còn hứng gì cả, bố không giúp con, hừ hừ, con không chơi.” Tạ Hải Nhạc nói.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt trên cái khuôn mặt kia, nàng đã nổi ý muốn trốn đi, làm sao còn dám nhờ hắn dợt kịch với nàng a?
Tạ Thư Dật biết nàng cũng không muốn tới gần hắn, hắn có thể cảm nhận được, cho nên, hắn hiểu nàng thà tìm cha diễn cùng, cũng không muốn đi tìm hắn, tại sao phải trốn tránh hắn? Hắn thì lại đáng sợ như vậy sao?
Nhưng, bây giờ đối với nàng, hắn thật sự rất vô lực, nàng không muốn đến gần hắn, mà hắn, cũng ngây ngốc nói cho nàng biết, hắn sẽ không đối xử với nàng giống như trước kia nữa, giả như hắn nói ra… Hắn không làm tiếp được, từ đây về sau chắc chắn nàng sẽ càng không tin tưởng bất cứ câu gì hắn nói nữa rồi, nàng thấy hắn liền trốn mất, hắn cũng là người có lòng tự trọng a, nàng đã tỏ ra xa cách như vậy, làm sao hắn còn có thể cố ý tiếp cận nàng nữa chứ? Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, càng ngày cách hắn càng xa.
Tạ Thư Dật mặt không chút thay đổi lật lật cuốn kịch bản hơi mỏng kia, đọc lướt nhanh qua, biết khái quát tình tiết câu chuyện, bỗng nhiên, hắn thấy được Tạ Hải Nhạc và nam chính lại còn có một cảnh hôn nhau, hắn hoảng sợ.
Cái này sao có thể được? Không được! Tuyệt đối không được!
“Khi nào thì quay?” Tạ Thư Dật hỏi Tạ Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhỏ giọng đáp: “Chắc chờ khoảng một tuần nữa là có thể khai máy, bởi vì khi đó Thường Hàn mới có lịch diễn.”
“Uhm.” Tạ Thư Dật cũng không nói thêm gì nữa.
Thịnh Đạt Hoa thật đúng là không tiếc dùng nhiều tiền, mời tới Tiểu Thiên Vương Thường Hàn nghe nói là người có catse cao nhất hiện nay tới đây, lỡ như, hắn hôn Hải Nhạc, có khi nào hắn cũng sẽ yêu Hải Nhạc hay không?
Không, không thể để cho hắn hôn nàng! Càng không thể cho phép hắn yêu nàng!
Hắn lại bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn làm cho hoảng sợ.
Hắn đang bị làm sao vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, hắn liền không nhịn được phải suy nghĩ miên man, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không được!
Hải Hoan ngồi ở một bên, thấy lực chú ý của mọi người vẫn đều đặt trên người Hải Nhạc, trong lòng nàng rất không vui, so Hải Nhạc nàng cũng chẳng kém bao nhiêu, vì sao tất cả mọi người lại cứ sủng nó như vậy? Mà lại bỏ mặc nàng sang một bên?
“Bố, bố không thể như vậy được, đây không phải là học thuộc lòng, bố phải có một chút tình cảm trong đó, bố phải nghĩ rằng bố biến thành nam chính kia, sau đó, bố phải dùng ánh mắt say đắm nhìn con, tình cảm nói ra câu này, bố nhập diễn rồi, con cũng mới có thể tìm được cảm giác nha, bố, chúng ta thử lại lần nữa, thử lại lần nữa.”
“Được rồi được rồi, chúng ta thử lại lần nữa.” Bố Tạ không còn cách nào khác, lỡ hứa với nàng rồi.
“Tại sao anh lại muốn tặng chocolate cho em, tại sao anh không đưa cho những cô gái khác?” Hải Nhạc làm bộ xấu hổ, thẹn thùng hỏi bố Tạ, sau đó, nhón tay cầm một viên chocolate trong hộp ra bỏ vào miệng.
Bố Tạ vội vàng liếc kịch bản một cái, nói: “Đó là bởi vì, anh chỉ muốn tặng mình em thôi.”
Hắn cố gắng chân thành say đắm nhìn Hải Nhạc, sau đó miệng lại không nhịn được nói: “Tên nào biên kịch, bố cứ cảm thấy hai đứa nhỏ này thật ngốc a, con trai tặng hoa không được sao, từ trước đến nay bố lúc nào cũng tặng hoa cho mẹ con, với lại, hình như chocolate hẳn là của con gái đưa cho con trai mới đúng, còn nữa, nói mấy cái câu này, đúng là ngốc nghếch, tặng cũng tặng rồi, rõ ràng là người ta muốn theo đuổi con, còn đi hỏi người ta tại sao lại tặng chocolate, lại còn hỏi vì sao không đưa cho mấy cô gái khác, ngốc quá đáng đi mất, mà cũng phải nói lại, thằng nhóc này, tặng cũng tặng rồi, người ta đã hỏi như vậy rồi, nói thẳng ra là thích nàng đi, muốn theo đuổi nàng là được rồi, vậy mà lại chỉ nói một câu ‘anh chỉ muốn tặng mình em’, haizzz, ngốc quá đi, nếu là bố, bố chắc chắn sẽ không viết như vậy, bố sẽ thế này… thế này…” Tất cả mọi người ngồi cùng đều phì cười, ngay cả nhóm người hầu đang đứng một bên cũng đều nở nụ cười, mà cả Tạ Thư Dật vẫn trầm mặc cả buổi, nghe bố mình cằn nhằn liên miên phát biểu cái nhìn của ông, không nhịn được cũng lộ ra ý cười.
“Cắt! Cắt! Cắt! Bố, bố lúc nào cũng như vậy hết, không bao giờ phối hợp với con! Người ta rõ ràng là quảng cáo chocolate, không tặng chocolate thì tặng cái gì? Còn nữa, kịch bản này rõ ràng là tốt lắm, mà tình cảm giữa hai người bọn họ, chính là kín đáo, là âm thầm, nếu mà giống như bố nói, còn gì mà duy mỹ lãng mạn nữa mà nói? Là bố già đi, bất đồng quan điểm với bọn trẻ chúng con rồi! Con cho bố làm nam chính, thế mà bố cứ nghĩ phải làm biên kịch, đúng là tuyệt không cho con mặt mũi! Bố, nghiêm túc một chút được không ạ?” Hải Nhạc vừa tức vừa vội.
Tạ Trường Viên giơ tay đầu hàng: “Loại nam chính ngu ngốc này, không làm cũng thế.”
Hắn nhìn Tạ Thư Dật ngồi đối diện không nói lời nào một cái, nghiền ngẫm một chút, nói với Hải Nhạc: “Con nói bố với con có sự khác nhau, vậy chắc con với anh hai hẳn là không có sự khác nhau, con đi tìm anh hai đi, tìm anh hai mà dượt lời thoại với con, bố ngồi một bên xem diễn là được.”
Nói xong, hắn cầm xấp kịch bản trong tay quăng cho Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật theo bản năng đưa tay chụp lấy.
“Thư Dật, con lại chơi với em đi, bố không chơi nổi mấy trò thoại thiếc này đâu.” Tạ Trường Viên nói.
“Con…” Tạ Thư Dật liếc nhìn Tạ Hải Nhạc một cái, mà Tạ Hải Nhạc lỡ bắt phải ánh mắt của hắn, vội vàng cúi đầu.
“Con không chơi!” Tạ Hải Nhạc giận dỗi chu miệng lên.
“Nhóc con, để cho anh hai chơi với con, không phải càng tốt sao? Nói thế nào đi nữa, anh con cũng có tư cách làm nam chính hơn bố mà, con nhìn nó xem, muốn người có người muốn mặt có mặt, nói không chừng so với tên diễn viên diễn cặp với con còn đẹp trai hơn nữa kìa, như vậy, con cũng dễ dàng nhập vai a, đi, tìm anh con đi.” Bố Tạ đẩy đẩy Hải Nhạc.
“Không cần! Đều tại bố hết, làm cho con chẳng còn hứng gì cả, bố không giúp con, hừ hừ, con không chơi.” Tạ Hải Nhạc nói.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt trên cái khuôn mặt kia, nàng đã nổi ý muốn trốn đi, làm sao còn dám nhờ hắn dợt kịch với nàng a?
Tạ Thư Dật biết nàng cũng không muốn tới gần hắn, hắn có thể cảm nhận được, cho nên, hắn hiểu nàng thà tìm cha diễn cùng, cũng không muốn đi tìm hắn, tại sao phải trốn tránh hắn? Hắn thì lại đáng sợ như vậy sao?
Nhưng, bây giờ đối với nàng, hắn thật sự rất vô lực, nàng không muốn đến gần hắn, mà hắn, cũng ngây ngốc nói cho nàng biết, hắn sẽ không đối xử với nàng giống như trước kia nữa, giả như hắn nói ra… Hắn không làm tiếp được, từ đây về sau chắc chắn nàng sẽ càng không tin tưởng bất cứ câu gì hắn nói nữa rồi, nàng thấy hắn liền trốn mất, hắn cũng là người có lòng tự trọng a, nàng đã tỏ ra xa cách như vậy, làm sao hắn còn có thể cố ý tiếp cận nàng nữa chứ? Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, càng ngày cách hắn càng xa.
Tạ Thư Dật mặt không chút thay đổi lật lật cuốn kịch bản hơi mỏng kia, đọc lướt nhanh qua, biết khái quát tình tiết câu chuyện, bỗng nhiên, hắn thấy được Tạ Hải Nhạc và nam chính lại còn có một cảnh hôn nhau, hắn hoảng sợ.
Cái này sao có thể được? Không được! Tuyệt đối không được!
“Khi nào thì quay?” Tạ Thư Dật hỏi Tạ Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhỏ giọng đáp: “Chắc chờ khoảng một tuần nữa là có thể khai máy, bởi vì khi đó Thường Hàn mới có lịch diễn.”
“Uhm.” Tạ Thư Dật cũng không nói thêm gì nữa.
Thịnh Đạt Hoa thật đúng là không tiếc dùng nhiều tiền, mời tới Tiểu Thiên Vương Thường Hàn nghe nói là người có catse cao nhất hiện nay tới đây, lỡ như, hắn hôn Hải Nhạc, có khi nào hắn cũng sẽ yêu Hải Nhạc hay không?
Không, không thể để cho hắn hôn nàng! Càng không thể cho phép hắn yêu nàng!
Hắn lại bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn làm cho hoảng sợ.
Hắn đang bị làm sao vậy? Chỉ cần là chuyện có liên quan đến nàng, hắn liền không nhịn được phải suy nghĩ miên man, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không được!
Hải Hoan ngồi ở một bên, thấy lực chú ý của mọi người vẫn đều đặt trên người Hải Nhạc, trong lòng nàng rất không vui, so Hải Nhạc nàng cũng chẳng kém bao nhiêu, vì sao tất cả mọi người lại cứ sủng nó như vậy? Mà lại bỏ mặc nàng sang một bên?
/269
|