Từ sau sinh nhật Hải Nhạc, mẹ Hải Nhạc lúc nào cũng thấy đứa bé này rất không đúng, bà thấp giọng hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, con nói cho dì biết, em con rốt cuộc bị làm sao vậy? Dì cảm thấy nó làm sao mà qua cái sinh nhật xong, giống như biến thành một người khác vậy nè? Không cười, cũng không nói chuyện, suốt ngày cứ ngơ ngẩn ngẩn ngơ, cho dù ở ngay trước mặt dì, nó cũng không thèm nói gì, đứa nhỏ này, có phải có tâm sự gì hay không? Nhưng mà, dì hỏi nó, nó một chữ cũng không nhả ra, cũng chỉ biết liều mạng lắc đầu, Thư Dật, dì thật lo lắng cho nó a, không phải là ở trường học bị oan ức gì không thể nói đi?”
Đôi mắt Tạ Thư Dật lóe lóe, chần chờ, thật lâu sau mới nói: “Dì à, không có gì, đến mười sáu tuổi, tâm sự con gái sẽ tăng lên, nhưng, các nàng sẽ muốn chỉ để ở trong lòng, sẽ không nói cho bất cứ ai, cũng có thể bao gồm chính cha mẹ của mình, dì không cần lo lắng, có lẽ qua khoảng thời gian này, nó sẽ khá hơn.”
“Ở trường học nàng không có xảy ra chuyện gì sao?” Mẹ Hải Nhạc hoài nghi hỏi.
Tạ Thư Dật lắc đầu: “Ở trường học nó thật sự rất ngoan, dì đừng lo cho nó.”
Hắn dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
Mẹ Hải Nhạc dù sao cũng là gừng già, sắc bén nhận ra hắn khó xử.
“Con có cái gì cứ việc nói thẳng đi, đừng lo, không cần phải băn khoăn gì cả.” Mẹ Hải Nhạc cổ vũ hắn.
Tạ Thư Dật mở miệng nói: “Có lẽ, là đứa con trai nào làm tổn thương tim nó đi?”
“Cái gì? Con muốn nói Hải Nhạc của dì thích con trai?” Mẹ Hải Nhạc cực kì hoảng sợ, “Sao có thể có chuyện đó chứ, nó còn quá nhỏ a, không thể! Chuyện đó làm sao có thể? Nó cái gì cũng không hiểu, bây giờ hẳn là nên lấy bài vở làm trọng! Đứa nhỏ này, dì phải đi nói chuyện với nó mới được!”
Tạ Thư Dật mở miệng ngăn cản bà nói: “Dì à dì đừng vội, giai đoạn này, cứ để cho nó yên tĩnh một chút, tự nó sẽ nghĩ thông suốt thôi, từ trước đến nay nó luôn là một đứa thông minh, tốt nhất dì đừng đi nói thẳng ra trước mặt nó, trước giờ da mặt nó cực mỏng, dì mà nói, mặt nó không chịu được, sẽ làm cho nó càng thay đổi còn càng áp lực thêm, chúng ta cứ lẳng lặng đứng một bên, cho nó chút thời gian hòa hoãn đi, dì, dì cũng đã từng trải qua lứa tuổi mơ mộng như vậy, bây giờ, tình cảm đối với nó mà nói chỉ là một chút say nắng, qua được rồi sẽ có sức đề kháng tốt lắm, chúng ta, cứ cho phép nó mơ mộng đi.”
Mẹ Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa một chút, đồng ý nói: “Con nói cũng có lý, cũng là con lo lắng chu đáo a, ai, xem ra, tuy rằng dì là mẹ nó, nhưng mà, giữa bọn ta vẫn có sự cách biệt về tuổi tác a, chỉ có con, con là anh hai, lại là bạn đồng lứa, cũng là con hiểu Hải Nhạc nhiều hơn a, Thư Dật, dì chỉ xin con một chuyện, xin con giờ giờ phút phút trông nom Hải Nhạc giùm dì, nếu nó làm sai cái gì, con nhất định phải giúp dì dạy nó thật tốt, có thể nó không sợ dì với bố con, nhưng dì có thể cảm giác được đứa nhỏ này… vẫn còn hơi sợ con, con nói, chắc là nó còn nghe được, cho nên, con giúp dì trông em cho tốt a.”
Tạ Thư Dật nghe thấy mẹ Hải Nhạc nói Hải Nhạc vẫn còn hơi hơi sợ hắn, trong lòng thất vọng một trận, thì ra, người bên ngoài vẫn có thể nhìn ra nàng sợ hắn a!
Chỉ có điều, bây giờ nàng không chỉ sợ hắn, mà còn hận hắn, hận đến ngứa răng nữa kìa!
“Dì, con sẽ, dì yên tâm đi!” Tạ Thư Dật trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng hắn cũng đang cười lạnh, Diêu Tư Nguyên, bà không biết được con gái của bà đã là nữ nhân của tôi rồi, tự nhiên tôi sẽ trông nó thật tốt chứ! Ai, không biết hôm nào bà mà biết tâm can bảo bối của bà đã bị tôi ăn, có phải bà sẽ ngất luôn hay không đây?
Chỉ có điều, chưa đến thời điểm quyết định, hắn vẫn sẽ không lôi chuyện này ra đả kích bà, chờ đến lúc đó xem đi. Trong lòng hắn lạnh lùng cười.
Trong lòng Tạ Thư Dật vốn có áy náy với Hải Nhạc, giờ lại biến thành một loại khoái cảm trả thù mà bẵng đi.
Trước khi xuống xe, Tạ Thư Dật tháo dây an toàn, đứng dậy đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc đang ngồi đờ đẫn ở phía sau, tự ý cho nàng một nụ hôn nóng bỏng, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, Tạ Hải Nhạc chỉ có thể nhận, không thể phản kháng, chết lặng mặc cho Tạ Thư Dật sắp xếp.
“Nhắm mắt lại.” Tạ Thư Dật cường ngạnh muốn vuốt mắt nàng xuống, nhưng, nàng vẫn mở mắt thật to.
Tạ Thư Dật tức giận dừng nụ hôn này, ngồi bên cạnh thở hổn hển.
“Tạ Hải Nhạc, em muốn cứ tiếp tục như vậy sao? Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn đối chọi với tôi như vậy hoài?” Tạ Thư Dật tức giận hỏi.
Tạ Hải Nhạc không nói gì, cái gì nàng cũng không muốn nói, nàng không muốn nói ra một câu gì trước mặt hắn cả.
“Chẳng lẽ, em không muốn làm cho chị em ở cùng với em nữa rồi? Em cứ làm cái dạng này, tôi muốn xem lại lần nữa có nên giúp chị em hay không đây.” Tạ Thư Dật nói.
Đôi mắt Tạ Hải Nhạc lóe lóe, xoay mặt về phía Tạ Thư Dật, trong mắt là lên án cùng phẫn nộ.
“Con nhóc kia, em muốn dùng hai mắt thay miệng mà giao tiếp với tôi sao? Em không nói lời nào, tôi cũng sẽ không giúp chị em.” Tạ Thư Dật cười cười nói.
Nàng biến thành bộ dạng câm như hến này, trong lòng hắn cũng cực kì lo lắng, chẳng lẽ nàng muốn lùi về trong vỏ ốc của nàng, dùng tự khép kín để bảo vệ mình sao? Không, hắn sẽ không để cho nàng biến thành búp bê rối gỗ như vậy!
“Hải Nhạc, em không nói lời nào, tôi sẽ không đi giúp chị em.” Hắn diễn lại.
Sự phẫn nộ trong mắt Tạ Hải Nhạc càng rực cháy, cuối cùng nàng cũng mở miệng: “Anh thật hèn hạ, mười phần tiểu nhân!”
Tuy rằng giọng nói khàn khàn và cứng nhắc, nhưng Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tốt, không có biến thành câm điếc, tôi sẽ bắt tay vào làm, tôi sẽ khiến cho chị em được vào ở.” Tạ Thư Dật mỉm cười hôn nhẹ ngoài miệng Hải Nhạc một ngụm, sau đó xuống xe, lại mở cửa xe Hải Nhạc ra, kéo nàng ra ngoài.
“Đi thôi.” Hắn nói.
Sau đó hắn nắm tay nàng, đi về phía trước.
“Không cần! Tôi không muốn anh nắm tay tôi, tôi không muốn bị bạn nhìn như quái vật.” Hải Nhạc cố gắng rút tay ra.
Bức ra nàng nói thêm một câu, Tạ Thư Dật buông tay nàng ra.
“Em đang ở trường phải ngoan ngoãn biết không, tốt nhất đừng để cho tôi thấy em lại lộn xộn với Thích Hán Lương thế nào, bằng không, tôi sẽ không khách khí, hiểu chưa?” Ngữ khí hắn ấm áp như gió xuân, nhưng, cảnh cáo trong ánh mắt hắn, làm cho Hải Nhạc theo bản năng nao núng một chút.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Đi thôi.”
Hắn cũng không muốn phơi bày quan hệ của mình và Hải Nhạc, nàng còn nhỏ, nhất là thân phận đang khoác trên hai người trên người, nàng cũng không hợp bị cho sáng tỏ.
Từ sau đêm sinh nhật nàng đó, hắn cũng không hề chạm nàng một ngón tay, nhiều lắm chỉ là hôn nàng một chút, cho dù không chạm vào nàng, hắn cũng muốn làm cho nàng quen sự thân mật của hắn với nàng.
Hắn vừa nghĩ, vừa đi thẳng về phía trước, bỏ lại Hải Nhạc vẫn đang đứng tại chỗ rất xa, giống như, hắn và nàng thật sự chính là anh em bình thường mà thôi.
Không có hắn bên cạnh, eo Hải Nhạc, từ từ thẳng lên, nàng chậm rãi đi về phía phòng học của mình.
Sự trầm mặc và không vui của nàng, đem lại sự chú ý của rất nhiều người, kỳ thật, Thích Hán Lương nhìn ra Hải Nhạc không đúng, hắn vẫn muốn tìm cơ hội hỏi nàng một chút, nhưng, Hải Nhạc lại thật giống như luôn trốn tránh hắn, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào tới gần nàng.
Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Thích Hán Lương đầy bụng nghi hoặc, nhưng, không có cơ hội hỏi thành lời.
Nàng không để ý tới hắn, hắn cũng không thể biểu lộ rõ ràng quá mức được, dù sao thân phận của hắn là thầy giáo, Hải Nhạc chỉ là học sinh, nhưng mà, hắn thật sự rất lo lắng cho nàng a.
Hắn lấy số điện thoại liên lạc của cả lớp chỉ là lấy cớ, có được số di động của nàng xong, nàng không để ý tới hắn, hắn cũng có thể mượn di động hỏi rõ rốt cuộc nàng bị làm sao.
Mà Hứa Chí Ngạn cũng biết được sự thay đổi của Hải Nhạc từ trong miệng em gái Nhã Nghiên, trong lòng cũng có chút lo lắng, mỗ ngày Tạ Thư Dật kéo mặt mũi xuống xin lỗi hắn, bọn họ lại hòa hảo như ban đầu, dù sao cũng là bạn bè tốt hơn mười năm, không có khả năng vì Hải Nhạc mà tình bạn liền bể nát.
Hắn vẫn nhịn không được hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, tao nghe Nhã Nghiên nói, gần đây tâm tình Hải Nhạc rất không tốt, không nói lời nào, cũng không cười nữa, rốt cuộc nàng bị sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không a?”
“Không có gì, chỉ là một vài tâm sự thiếu nữa thôi, hẳn là không có chuyện gì.” Tạ Thư Dật nói như không có chuyện gì.
Nói thật, trong lòng hắn rất có tư vị, thật không ngờ lại có nhiều người nhìn ra Hải Nhạc thay đổi như vậy.
Xem ra, hắn thật sự tổn thương nàng rất sâu.
“Thư Dật, không phải là mày làm gì với nàng đi đó?” Hứa Chí Ngạn ruột để ngoài da hỏi thẳng Thư Dật.
Tạ Thư Dật đờ ra, sau đó, sắc mặt liền trầm xuống.
Đôi mắt Tạ Thư Dật lóe lóe, chần chờ, thật lâu sau mới nói: “Dì à, không có gì, đến mười sáu tuổi, tâm sự con gái sẽ tăng lên, nhưng, các nàng sẽ muốn chỉ để ở trong lòng, sẽ không nói cho bất cứ ai, cũng có thể bao gồm chính cha mẹ của mình, dì không cần lo lắng, có lẽ qua khoảng thời gian này, nó sẽ khá hơn.”
“Ở trường học nàng không có xảy ra chuyện gì sao?” Mẹ Hải Nhạc hoài nghi hỏi.
Tạ Thư Dật lắc đầu: “Ở trường học nó thật sự rất ngoan, dì đừng lo cho nó.”
Hắn dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
Mẹ Hải Nhạc dù sao cũng là gừng già, sắc bén nhận ra hắn khó xử.
“Con có cái gì cứ việc nói thẳng đi, đừng lo, không cần phải băn khoăn gì cả.” Mẹ Hải Nhạc cổ vũ hắn.
Tạ Thư Dật mở miệng nói: “Có lẽ, là đứa con trai nào làm tổn thương tim nó đi?”
“Cái gì? Con muốn nói Hải Nhạc của dì thích con trai?” Mẹ Hải Nhạc cực kì hoảng sợ, “Sao có thể có chuyện đó chứ, nó còn quá nhỏ a, không thể! Chuyện đó làm sao có thể? Nó cái gì cũng không hiểu, bây giờ hẳn là nên lấy bài vở làm trọng! Đứa nhỏ này, dì phải đi nói chuyện với nó mới được!”
Tạ Thư Dật mở miệng ngăn cản bà nói: “Dì à dì đừng vội, giai đoạn này, cứ để cho nó yên tĩnh một chút, tự nó sẽ nghĩ thông suốt thôi, từ trước đến nay nó luôn là một đứa thông minh, tốt nhất dì đừng đi nói thẳng ra trước mặt nó, trước giờ da mặt nó cực mỏng, dì mà nói, mặt nó không chịu được, sẽ làm cho nó càng thay đổi còn càng áp lực thêm, chúng ta cứ lẳng lặng đứng một bên, cho nó chút thời gian hòa hoãn đi, dì, dì cũng đã từng trải qua lứa tuổi mơ mộng như vậy, bây giờ, tình cảm đối với nó mà nói chỉ là một chút say nắng, qua được rồi sẽ có sức đề kháng tốt lắm, chúng ta, cứ cho phép nó mơ mộng đi.”
Mẹ Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa một chút, đồng ý nói: “Con nói cũng có lý, cũng là con lo lắng chu đáo a, ai, xem ra, tuy rằng dì là mẹ nó, nhưng mà, giữa bọn ta vẫn có sự cách biệt về tuổi tác a, chỉ có con, con là anh hai, lại là bạn đồng lứa, cũng là con hiểu Hải Nhạc nhiều hơn a, Thư Dật, dì chỉ xin con một chuyện, xin con giờ giờ phút phút trông nom Hải Nhạc giùm dì, nếu nó làm sai cái gì, con nhất định phải giúp dì dạy nó thật tốt, có thể nó không sợ dì với bố con, nhưng dì có thể cảm giác được đứa nhỏ này… vẫn còn hơi sợ con, con nói, chắc là nó còn nghe được, cho nên, con giúp dì trông em cho tốt a.”
Tạ Thư Dật nghe thấy mẹ Hải Nhạc nói Hải Nhạc vẫn còn hơi hơi sợ hắn, trong lòng thất vọng một trận, thì ra, người bên ngoài vẫn có thể nhìn ra nàng sợ hắn a!
Chỉ có điều, bây giờ nàng không chỉ sợ hắn, mà còn hận hắn, hận đến ngứa răng nữa kìa!
“Dì, con sẽ, dì yên tâm đi!” Tạ Thư Dật trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng hắn cũng đang cười lạnh, Diêu Tư Nguyên, bà không biết được con gái của bà đã là nữ nhân của tôi rồi, tự nhiên tôi sẽ trông nó thật tốt chứ! Ai, không biết hôm nào bà mà biết tâm can bảo bối của bà đã bị tôi ăn, có phải bà sẽ ngất luôn hay không đây?
Chỉ có điều, chưa đến thời điểm quyết định, hắn vẫn sẽ không lôi chuyện này ra đả kích bà, chờ đến lúc đó xem đi. Trong lòng hắn lạnh lùng cười.
Trong lòng Tạ Thư Dật vốn có áy náy với Hải Nhạc, giờ lại biến thành một loại khoái cảm trả thù mà bẵng đi.
Trước khi xuống xe, Tạ Thư Dật tháo dây an toàn, đứng dậy đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc đang ngồi đờ đẫn ở phía sau, tự ý cho nàng một nụ hôn nóng bỏng, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, Tạ Hải Nhạc chỉ có thể nhận, không thể phản kháng, chết lặng mặc cho Tạ Thư Dật sắp xếp.
“Nhắm mắt lại.” Tạ Thư Dật cường ngạnh muốn vuốt mắt nàng xuống, nhưng, nàng vẫn mở mắt thật to.
Tạ Thư Dật tức giận dừng nụ hôn này, ngồi bên cạnh thở hổn hển.
“Tạ Hải Nhạc, em muốn cứ tiếp tục như vậy sao? Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn đối chọi với tôi như vậy hoài?” Tạ Thư Dật tức giận hỏi.
Tạ Hải Nhạc không nói gì, cái gì nàng cũng không muốn nói, nàng không muốn nói ra một câu gì trước mặt hắn cả.
“Chẳng lẽ, em không muốn làm cho chị em ở cùng với em nữa rồi? Em cứ làm cái dạng này, tôi muốn xem lại lần nữa có nên giúp chị em hay không đây.” Tạ Thư Dật nói.
Đôi mắt Tạ Hải Nhạc lóe lóe, xoay mặt về phía Tạ Thư Dật, trong mắt là lên án cùng phẫn nộ.
“Con nhóc kia, em muốn dùng hai mắt thay miệng mà giao tiếp với tôi sao? Em không nói lời nào, tôi cũng sẽ không giúp chị em.” Tạ Thư Dật cười cười nói.
Nàng biến thành bộ dạng câm như hến này, trong lòng hắn cũng cực kì lo lắng, chẳng lẽ nàng muốn lùi về trong vỏ ốc của nàng, dùng tự khép kín để bảo vệ mình sao? Không, hắn sẽ không để cho nàng biến thành búp bê rối gỗ như vậy!
“Hải Nhạc, em không nói lời nào, tôi sẽ không đi giúp chị em.” Hắn diễn lại.
Sự phẫn nộ trong mắt Tạ Hải Nhạc càng rực cháy, cuối cùng nàng cũng mở miệng: “Anh thật hèn hạ, mười phần tiểu nhân!”
Tuy rằng giọng nói khàn khàn và cứng nhắc, nhưng Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tốt, không có biến thành câm điếc, tôi sẽ bắt tay vào làm, tôi sẽ khiến cho chị em được vào ở.” Tạ Thư Dật mỉm cười hôn nhẹ ngoài miệng Hải Nhạc một ngụm, sau đó xuống xe, lại mở cửa xe Hải Nhạc ra, kéo nàng ra ngoài.
“Đi thôi.” Hắn nói.
Sau đó hắn nắm tay nàng, đi về phía trước.
“Không cần! Tôi không muốn anh nắm tay tôi, tôi không muốn bị bạn nhìn như quái vật.” Hải Nhạc cố gắng rút tay ra.
Bức ra nàng nói thêm một câu, Tạ Thư Dật buông tay nàng ra.
“Em đang ở trường phải ngoan ngoãn biết không, tốt nhất đừng để cho tôi thấy em lại lộn xộn với Thích Hán Lương thế nào, bằng không, tôi sẽ không khách khí, hiểu chưa?” Ngữ khí hắn ấm áp như gió xuân, nhưng, cảnh cáo trong ánh mắt hắn, làm cho Hải Nhạc theo bản năng nao núng một chút.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Đi thôi.”
Hắn cũng không muốn phơi bày quan hệ của mình và Hải Nhạc, nàng còn nhỏ, nhất là thân phận đang khoác trên hai người trên người, nàng cũng không hợp bị cho sáng tỏ.
Từ sau đêm sinh nhật nàng đó, hắn cũng không hề chạm nàng một ngón tay, nhiều lắm chỉ là hôn nàng một chút, cho dù không chạm vào nàng, hắn cũng muốn làm cho nàng quen sự thân mật của hắn với nàng.
Hắn vừa nghĩ, vừa đi thẳng về phía trước, bỏ lại Hải Nhạc vẫn đang đứng tại chỗ rất xa, giống như, hắn và nàng thật sự chính là anh em bình thường mà thôi.
Không có hắn bên cạnh, eo Hải Nhạc, từ từ thẳng lên, nàng chậm rãi đi về phía phòng học của mình.
Sự trầm mặc và không vui của nàng, đem lại sự chú ý của rất nhiều người, kỳ thật, Thích Hán Lương nhìn ra Hải Nhạc không đúng, hắn vẫn muốn tìm cơ hội hỏi nàng một chút, nhưng, Hải Nhạc lại thật giống như luôn trốn tránh hắn, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào tới gần nàng.
Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Thích Hán Lương đầy bụng nghi hoặc, nhưng, không có cơ hội hỏi thành lời.
Nàng không để ý tới hắn, hắn cũng không thể biểu lộ rõ ràng quá mức được, dù sao thân phận của hắn là thầy giáo, Hải Nhạc chỉ là học sinh, nhưng mà, hắn thật sự rất lo lắng cho nàng a.
Hắn lấy số điện thoại liên lạc của cả lớp chỉ là lấy cớ, có được số di động của nàng xong, nàng không để ý tới hắn, hắn cũng có thể mượn di động hỏi rõ rốt cuộc nàng bị làm sao.
Mà Hứa Chí Ngạn cũng biết được sự thay đổi của Hải Nhạc từ trong miệng em gái Nhã Nghiên, trong lòng cũng có chút lo lắng, mỗ ngày Tạ Thư Dật kéo mặt mũi xuống xin lỗi hắn, bọn họ lại hòa hảo như ban đầu, dù sao cũng là bạn bè tốt hơn mười năm, không có khả năng vì Hải Nhạc mà tình bạn liền bể nát.
Hắn vẫn nhịn không được hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, tao nghe Nhã Nghiên nói, gần đây tâm tình Hải Nhạc rất không tốt, không nói lời nào, cũng không cười nữa, rốt cuộc nàng bị sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không a?”
“Không có gì, chỉ là một vài tâm sự thiếu nữa thôi, hẳn là không có chuyện gì.” Tạ Thư Dật nói như không có chuyện gì.
Nói thật, trong lòng hắn rất có tư vị, thật không ngờ lại có nhiều người nhìn ra Hải Nhạc thay đổi như vậy.
Xem ra, hắn thật sự tổn thương nàng rất sâu.
“Thư Dật, không phải là mày làm gì với nàng đi đó?” Hứa Chí Ngạn ruột để ngoài da hỏi thẳng Thư Dật.
Tạ Thư Dật đờ ra, sau đó, sắc mặt liền trầm xuống.
/269
|