Sau đó, lại như mọi khi trầm mặc, đang lúc trầm mặc, trường học của Hải Nhạc đã hiện ra đằng xa, tài xế lái xe đến cách cổng trường khoảng ba mươi thước, dừng lại, Hải Nhạc chui ra khỏi xe, đóng cửa xe xoay người, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần tiếp tục đối mặt với hắn.
Tài xế vòng xe lại, rời khỏi trường học của Hải Nhạc, đi về phía nơi Tạ Thư Dật đang học Học viện Quốc tế Năm Châu.
Tạ Hải Nhạc chậm rãi đi vào trường, xuyên qua con đường lớn ngập bóng cây, lại đến một ngã rẽ, ngay tại khúc quanh, nàng lại đụng phải một người đang đi thẳng tới, Hải Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng, thể trọng khí lực yếu kém,nàng tự nhiên bị ngã trên mặt đất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, rất xin lỗi, em có bị thương không?” Thanh âm nam sinh ôn nhu êm tai vang lên.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, người vừa đụng vào nàng đang áy náy đưa tay về phía trước.
Khi hắn nhìn mặt Tạ Hải Nhạc, bàn tay thất thần dừng lại giữa không trung.
Tạ Hải Nhạc nhìn hắn, bộ dạng rất tuấn tú, ánh mắt dưới đôi mày rậm kia, là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, lúc này lại tràn ngập sóng nước mênh mông, Hải Nhạc biết đôi mắt này nhất định có thể mê chết một đống cô gái thật lớn, nhưng, không bao gồm nàng. Bởi vì, tuy bộ dạng hắn rất đẹp, nhưng so với Tạ Thư Dật, cũng sẽ phải ảm đạm thất sắc thôi, nàng chưa từng gặp nam nhân nào có bộ dạng so với Tạ Thư Dật còn đẹp hơn, mặc dù linh hồn của hắn là một ác ma, nhưng bộ da của hắn, cho dù là ngôi sao sáng nhất hiện nay, đều chưa chắc có thể so được với hắn.
Bất quá, cái loại khí chất tao nhã toàn thân này, là thứ Tạ Thư Dật không có được. Tạ Hải Nhạc vừa nghĩ, vừa chật vật đứng lên, vỗ vỗ bụi đất sau lưng.
“Tôi không sao.” Nàng thản nhiên nói.
“Em là em là Tạ Hải Nhạc, là muội muội của Tạ Thư Dật.” Anh đẹp trai đột nhiên mở miệng nói.
Tạ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn nhận ra nàng, còn quen biết Tạ Thư Dật?
“Anh tên là Hứa Chí Ngạn, anh và ca ca em học cùng trường, anh, từng tại nhà các em thoáng nhìn thấy em một chút, liền để lại trong anh một ấn tượng khó phai.” Soái ca trên mặt đột nhiên xuất hiện dạt dào một thứ ôn nhu cùng nhiệt tình không tên.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc lại bình thản ồ một tiếng.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút kinh ngạc, nam đồng học có thể làm cho Tạ Thư Dật đưa về nhà, có thể nói quan hệ của hắn cùng Tạ Thư Dật thật không tệ, tuy rằng nàng một khi về đến nhà, chân sẽ không bước ra khỏi cửa, nhất là khi Tạ Thư Dật mang đồng học về nhà, nàng lại càng không ra , nàng sợ một khi không cẩn thận để Tạ Thư Dật nhìn thấy nàng, sẽ khiến cho nàng khó xử trước mặt rất nhiều người khác, bất quá, có lẽ vẫn khó tránh khỏi bằng hữu của Tạ Thư Dật nhìn thấy.
Nhưng mà, hắn học ở Năm Châu , làm sao có thể xuất hiện trong sân trường của nàng?
Hứa Chí Ngạn như nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Anh tới nơi này, là vì muội muội của anh xin phép nghỉ bệnh, muội muội của anh là Hứa Nhã Nghiên, em hẳn là đã từng nghe nói?”
Hứa Nhã Nghiên? Chính là hoa hậu giảng đường của trường?
Tài xế vòng xe lại, rời khỏi trường học của Hải Nhạc, đi về phía nơi Tạ Thư Dật đang học Học viện Quốc tế Năm Châu.
Tạ Hải Nhạc chậm rãi đi vào trường, xuyên qua con đường lớn ngập bóng cây, lại đến một ngã rẽ, ngay tại khúc quanh, nàng lại đụng phải một người đang đi thẳng tới, Hải Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng, thể trọng khí lực yếu kém,nàng tự nhiên bị ngã trên mặt đất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, rất xin lỗi, em có bị thương không?” Thanh âm nam sinh ôn nhu êm tai vang lên.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, người vừa đụng vào nàng đang áy náy đưa tay về phía trước.
Khi hắn nhìn mặt Tạ Hải Nhạc, bàn tay thất thần dừng lại giữa không trung.
Tạ Hải Nhạc nhìn hắn, bộ dạng rất tuấn tú, ánh mắt dưới đôi mày rậm kia, là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, lúc này lại tràn ngập sóng nước mênh mông, Hải Nhạc biết đôi mắt này nhất định có thể mê chết một đống cô gái thật lớn, nhưng, không bao gồm nàng. Bởi vì, tuy bộ dạng hắn rất đẹp, nhưng so với Tạ Thư Dật, cũng sẽ phải ảm đạm thất sắc thôi, nàng chưa từng gặp nam nhân nào có bộ dạng so với Tạ Thư Dật còn đẹp hơn, mặc dù linh hồn của hắn là một ác ma, nhưng bộ da của hắn, cho dù là ngôi sao sáng nhất hiện nay, đều chưa chắc có thể so được với hắn.
Bất quá, cái loại khí chất tao nhã toàn thân này, là thứ Tạ Thư Dật không có được. Tạ Hải Nhạc vừa nghĩ, vừa chật vật đứng lên, vỗ vỗ bụi đất sau lưng.
“Tôi không sao.” Nàng thản nhiên nói.
“Em là em là Tạ Hải Nhạc, là muội muội của Tạ Thư Dật.” Anh đẹp trai đột nhiên mở miệng nói.
Tạ Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn nhận ra nàng, còn quen biết Tạ Thư Dật?
“Anh tên là Hứa Chí Ngạn, anh và ca ca em học cùng trường, anh, từng tại nhà các em thoáng nhìn thấy em một chút, liền để lại trong anh một ấn tượng khó phai.” Soái ca trên mặt đột nhiên xuất hiện dạt dào một thứ ôn nhu cùng nhiệt tình không tên.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc lại bình thản ồ một tiếng.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút kinh ngạc, nam đồng học có thể làm cho Tạ Thư Dật đưa về nhà, có thể nói quan hệ của hắn cùng Tạ Thư Dật thật không tệ, tuy rằng nàng một khi về đến nhà, chân sẽ không bước ra khỏi cửa, nhất là khi Tạ Thư Dật mang đồng học về nhà, nàng lại càng không ra , nàng sợ một khi không cẩn thận để Tạ Thư Dật nhìn thấy nàng, sẽ khiến cho nàng khó xử trước mặt rất nhiều người khác, bất quá, có lẽ vẫn khó tránh khỏi bằng hữu của Tạ Thư Dật nhìn thấy.
Nhưng mà, hắn học ở Năm Châu , làm sao có thể xuất hiện trong sân trường của nàng?
Hứa Chí Ngạn như nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Anh tới nơi này, là vì muội muội của anh xin phép nghỉ bệnh, muội muội của anh là Hứa Nhã Nghiên, em hẳn là đã từng nghe nói?”
Hứa Nhã Nghiên? Chính là hoa hậu giảng đường của trường?
/269
|