“Thầy giáo thì thế nào? Thầy giáo có thể mượn cớ tiếp cận học trò ngây thơ không hiểu chuyện sao?” Tạ Thư Dật mỉa mai.
“Thầy giáo tiếp cận học sinh nói công việc cũng là chuyện đương nhiên, sao cậu có thể nói là mượn cớ tiếp cận chứ? Cậu Tạ Thư Dật à, xem ra, cậu rất có thành kiến với thầy giáo a!” Thích Hán Lương vẫn ôm ngực, lành lạnh nói.
“Không, không phải ta có thành kiến với thầy giáo, mà là ngươi, ta sợ ngươi là cái loại thầy giáo khoác da người nhưng thật ra là sói kìa.” Tạ Thư Dật nói.
Hứa Chí Ngạn đứng bên cạnh vừa nghe Tạ Thư Dật nói như thế, hách nhất đại khiêu, không rõ vì sao hắn lại căm ghét Thích Hán Lương này đến vậy, thấy Thích Hán Lương trầm mặt xuống, hắn nhanh chóng sẽ mở miệng, nhưng Tạ Hải Nhạc lại mở miệng trước hắn.
“Em cảm thấy, Thích lão sư không phải là loại lão sư kia, anh nói hơi quá đáng rồi.” Hải Nhạc ôn nhu mở miệng nói.
Dù sao lần trước hắn từng nhiệt tình giúp đỡ nàng, lần này Tạ Thư Dật cố tình gây sự, nàng tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thích Hán Lương vừa nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Đến phiên Tạ Thư Dật giận tái mặt, hắn âm trầm liếc Hải Nhạc một cái.
“Phải không? Em cảm thấy hắn không phải cái loại thầy giáo kia, em lập tức chắc chắn như vậy?”
“Đúng vậy, thầy không phải.” Hải Nhạc vẫn không sợ chết trả lời.
Trong mắt Tạ Thư Dật hiện lên tia giận dữ, nhưng hắn rất nhanh nén tức giận xuống, kéo Hải Nhạc thật mạnh, nói: “Đi thôi!”
Hải Nhạc quay đầu, lễ phép đúng mực nói với Thích Hán Lương: “Thưa thầy em về.”
“Thưa thầy em về.” Hứa Nhã Nghiên cũng mở miệng, nhanh chóng lôi ca ca bước đi.
Bầu không khí mới vừa rồi, mùi thuốc súng thật dày a, tại sao Thư Dật ca ca lại muốn nói Thích lão sư như thế a? Thật đúng là rất không đầu không đuôi rồi, chẳng lẽ, trước đây bọn họ từng kết thù gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.
Tài xế đã chờ ở đây từ sớm, thấy hai người lại đây, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Mới ngồi vào xe, Tạ Thư Dật liền mở miệng: “Về sau, cách xa ông thầy gì đó một chút!”
Hải Nhạc nhìn hắn một cái, nói: “Thầy đó là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy giáo giảng bài của tôi.”
Tạ Thư Dật vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.
“Tốt nhất là cô nên cách xa hắn một chút, nếu để cho tôi thấy cô đi lại với hắn, cô cẩn thận đó!”
Trong lòng Hải Nhạc cũng là một trận tức giận, hắn thật là rất vô lý rồi! Ngay cả chuyện này cũng phải quản nàng sao?
Nhưng, nàng lại có gắng giấu tức giận đi, nói đều đều: “Tôi sẽ không tiếp cận thầy, nhưng nếu thầy muốn tiếp cận tôi, tôi cũng không thể cự tuyệt, bởi vì, hắn là chủ nhiệm.”
Nàng nghĩ nàng nói đã đủ nhún nhường rồi, thật không ngờ, Tạ Thư Dật lại có thể nổi trận lôi đình, hắn chợt đưa tay, kéo mạnh nàng đến trước mặt hắn.
“Chết tiệt, cô không thể cự tuyệt? Cái gì gọi là không thể cự tuyệt? Vậy nếu hắn mượn danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm có mưu đồ gây rối với cô, cô cũng không nên cự tuyệt sao?” Lửa giận trong mắt Tạ Thư Dật đủ để thiêu chết nàng.
Cằm bị hắn nắm chặt, Hải Nhạc nói chuyện thật sự khó khăn: “Thầy không phải người như vậy, thầy sẽ không.”
“Cô cứ tin tưởng hắn như vậy? Bằng cái gì cô có thể tin tưởng hắn như vậy chứ?” Tạ Thư Dật trợn to mắt hỏi nàng.
“Thầy giáo tiếp cận học sinh nói công việc cũng là chuyện đương nhiên, sao cậu có thể nói là mượn cớ tiếp cận chứ? Cậu Tạ Thư Dật à, xem ra, cậu rất có thành kiến với thầy giáo a!” Thích Hán Lương vẫn ôm ngực, lành lạnh nói.
“Không, không phải ta có thành kiến với thầy giáo, mà là ngươi, ta sợ ngươi là cái loại thầy giáo khoác da người nhưng thật ra là sói kìa.” Tạ Thư Dật nói.
Hứa Chí Ngạn đứng bên cạnh vừa nghe Tạ Thư Dật nói như thế, hách nhất đại khiêu, không rõ vì sao hắn lại căm ghét Thích Hán Lương này đến vậy, thấy Thích Hán Lương trầm mặt xuống, hắn nhanh chóng sẽ mở miệng, nhưng Tạ Hải Nhạc lại mở miệng trước hắn.
“Em cảm thấy, Thích lão sư không phải là loại lão sư kia, anh nói hơi quá đáng rồi.” Hải Nhạc ôn nhu mở miệng nói.
Dù sao lần trước hắn từng nhiệt tình giúp đỡ nàng, lần này Tạ Thư Dật cố tình gây sự, nàng tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thích Hán Lương vừa nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Đến phiên Tạ Thư Dật giận tái mặt, hắn âm trầm liếc Hải Nhạc một cái.
“Phải không? Em cảm thấy hắn không phải cái loại thầy giáo kia, em lập tức chắc chắn như vậy?”
“Đúng vậy, thầy không phải.” Hải Nhạc vẫn không sợ chết trả lời.
Trong mắt Tạ Thư Dật hiện lên tia giận dữ, nhưng hắn rất nhanh nén tức giận xuống, kéo Hải Nhạc thật mạnh, nói: “Đi thôi!”
Hải Nhạc quay đầu, lễ phép đúng mực nói với Thích Hán Lương: “Thưa thầy em về.”
“Thưa thầy em về.” Hứa Nhã Nghiên cũng mở miệng, nhanh chóng lôi ca ca bước đi.
Bầu không khí mới vừa rồi, mùi thuốc súng thật dày a, tại sao Thư Dật ca ca lại muốn nói Thích lão sư như thế a? Thật đúng là rất không đầu không đuôi rồi, chẳng lẽ, trước đây bọn họ từng kết thù gì sao? Hứa Nhã Nghiên thầm nghĩ trong lòng.
Tài xế đã chờ ở đây từ sớm, thấy hai người lại đây, cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Mới ngồi vào xe, Tạ Thư Dật liền mở miệng: “Về sau, cách xa ông thầy gì đó một chút!”
Hải Nhạc nhìn hắn một cái, nói: “Thầy đó là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy giáo giảng bài của tôi.”
Tạ Thư Dật vừa nghe, sắc mặt lại trầm xuống.
“Tốt nhất là cô nên cách xa hắn một chút, nếu để cho tôi thấy cô đi lại với hắn, cô cẩn thận đó!”
Trong lòng Hải Nhạc cũng là một trận tức giận, hắn thật là rất vô lý rồi! Ngay cả chuyện này cũng phải quản nàng sao?
Nhưng, nàng lại có gắng giấu tức giận đi, nói đều đều: “Tôi sẽ không tiếp cận thầy, nhưng nếu thầy muốn tiếp cận tôi, tôi cũng không thể cự tuyệt, bởi vì, hắn là chủ nhiệm.”
Nàng nghĩ nàng nói đã đủ nhún nhường rồi, thật không ngờ, Tạ Thư Dật lại có thể nổi trận lôi đình, hắn chợt đưa tay, kéo mạnh nàng đến trước mặt hắn.
“Chết tiệt, cô không thể cự tuyệt? Cái gì gọi là không thể cự tuyệt? Vậy nếu hắn mượn danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm có mưu đồ gây rối với cô, cô cũng không nên cự tuyệt sao?” Lửa giận trong mắt Tạ Thư Dật đủ để thiêu chết nàng.
Cằm bị hắn nắm chặt, Hải Nhạc nói chuyện thật sự khó khăn: “Thầy không phải người như vậy, thầy sẽ không.”
“Cô cứ tin tưởng hắn như vậy? Bằng cái gì cô có thể tin tưởng hắn như vậy chứ?” Tạ Thư Dật trợn to mắt hỏi nàng.
/269
|