“Hức hức tôi cũng không biết ngày khai giảng ở Năm Châu là như thế này a, hức hức hức” Tay Tạ Hải Nhạc vốn đang bị đau, lại bị Tạ Thư Dật rống thêm một cái, khóc ngập nước mắt lên, rất đau, thật sự đau quá a.
“Vô dụng!” Tạ Thư Dật trừng mắt nhìn nàng, lập tức kéo tay nàng đi nhanh về phía trước, hại Tạ Hải Nhạc theo không kịp bước đi của hắn, bộ dạng đáng thương làm cho Minh Hi Ca buồn cười.
“Đôi huynh muội này thật là kỳ quái.” Nàng nói.
“Các người có cảm thấy hình như Thư Dật có thay đổi một chút hay không?” Sở Lâm Phong hỏi Hứa Chí Ngạn và Long Đế Uy.
Long Đế Uy suy tư nhìn bóng lưng Tạ Thư Dật cùng Tạ Hải Nhạc, chậm rãi nói: “Đúng là có một chút, lần này vì Tạ Hải Nhạc, không biết đã làm tan nát bao nhiêu con tim rồi, các người có cảm thấy không, có đôi khi con trai hung dữ với con gái, nhưng thật ra đó là một loại biểu đạt hảo cảm khác cực đoan hơn?”
“Hình như vậy có đó, ta nhớ hồi đó trong khu nhà ta có một nam sinh từ nhỏ rất thích khi dễ ta, thường xuyên kéo tóc ta, giấu đủ thứ con vật ở trong cặp sách ta, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn rất rất ghét hắn, nhưng trước khi thi vào trường cao đẳng, hắn đột nhiên thổ lộ với ta, lại còn nói từ nhỏ hắn đã thích ta, ta bị tuyên bố của hắn làm cho muốn hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi luôn, một người luôn khi dễ ta hơn mười năm, đột nhiên mở miệng nói yêu thích ta, ta thật không thể tin được.” Minh Hi Ca một bộ “lòng còn sợ hãi”.
“Ngươi nói cái gì?” Hứa Chí Ngạn thất thanh truy vấn, “Có loại nam sinh như thế sao? Thích nàng sẽ khi dễ nàng? Nào có ai mạc danh kỳ diệu như vậy a?”
“Nga, nghe ngươi nói vậy, ngươi đang ở đây ngươi lão gia còn rất thưởng thủ , ta còn nghĩ một nam nhân bà (1) như ngươi hẳn là không ai thích mới đúng.” Sở Lâm Phong nói.
“Ngươi đi chết đi, người thích ta hả, nhiều lắm nga, hừ hừ, đừng tưởng rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta đây chỉ là thương hại ngươi thôi, không có nói thích ngươi đâu!” Minh Hi Ca khinh bỉ nói.
Mà Hứa Nhã Nghiên cũng không nghe lọt lời khắc khẩu của bọn họ vào tai, nàng nhìn vậy đối với vội vã đi ở các nàng phía trước bóng dáng, trên mặt lộ ra nét giật mình xen một chút lo lắng.
Tạ Thư Dật mang nàng tới phòng y tế rửa sạch miệng vết thương một chút, sau đó thuận tiện đưa nàng đến chỗ khoa dự bị đại học của nàng.
“Này, bây giờ là ở Năm Châu, không phải Thần Phong, cạnh tranh một chút! Nếu để cho tôi mất mặt thì… cô tự chịu lấy!” Tạ Thư Dật nói.
“Tôi biết rồi.” Tạ Hải Nhạc trả lời qua loa.
Ai, đây mới là mặt thật của hắn, cái gì đều phải lai quản nàng! Ai, thật là phiền muốn chết.
Khi Tạ Hải Nhạc tìm được phòng học của mình, Hứa Nhã Nghiên đã ngồi đó ngoắc ngoắc nàng, nàng vội vàng đi lại chỗ Nhã Nghiên, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tất cả mọi người là học sinh mới, nhưng Hứa Nhã Nghiên và Hải Nhạc đặc biệt nổi bật, ánh mắt lũ bạn cùng lớp không khỏi chuyển đến trên người các nàng, Hải Nhạc đành phải cúi đầu xuống, mà Nhã Nghiên tắc sang sảng chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, mình là Hứa Nhã Nghiên, bạn này là Tạ Hải nhạc, hai người bọn mình cùng là đồng học từ Thần Phong qua.”
Đang ở phía sau, cửa phòng học bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn sải bước đi tới, chỉ thấy hắn cầm thước dạy học và giáo án ba bước thành hai bước đi lên bục giảng.
Hắn nhìn chung quanh một chút dưới giảng đài mặt, cười cười mở miệng: “Chào các em, đầu tiên để thầy tự giới thiệu, thầy tên là Thích Hán Lương, thầy là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Ngữ văn của các em, các em là học sinh mới, thầy là giáo viên mới, chúng ta mới mới hợp tác, cùng phát triển!”
Thích Hán Lương? Tên này hình như nghe qua ở đâu a? Hải Nhạc không nhịn được hồ nghi ngẩng đầu lên.
***
(1) Nam nhân bà : tomboy.
“Vô dụng!” Tạ Thư Dật trừng mắt nhìn nàng, lập tức kéo tay nàng đi nhanh về phía trước, hại Tạ Hải Nhạc theo không kịp bước đi của hắn, bộ dạng đáng thương làm cho Minh Hi Ca buồn cười.
“Đôi huynh muội này thật là kỳ quái.” Nàng nói.
“Các người có cảm thấy hình như Thư Dật có thay đổi một chút hay không?” Sở Lâm Phong hỏi Hứa Chí Ngạn và Long Đế Uy.
Long Đế Uy suy tư nhìn bóng lưng Tạ Thư Dật cùng Tạ Hải Nhạc, chậm rãi nói: “Đúng là có một chút, lần này vì Tạ Hải Nhạc, không biết đã làm tan nát bao nhiêu con tim rồi, các người có cảm thấy không, có đôi khi con trai hung dữ với con gái, nhưng thật ra đó là một loại biểu đạt hảo cảm khác cực đoan hơn?”
“Hình như vậy có đó, ta nhớ hồi đó trong khu nhà ta có một nam sinh từ nhỏ rất thích khi dễ ta, thường xuyên kéo tóc ta, giấu đủ thứ con vật ở trong cặp sách ta, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn rất rất ghét hắn, nhưng trước khi thi vào trường cao đẳng, hắn đột nhiên thổ lộ với ta, lại còn nói từ nhỏ hắn đã thích ta, ta bị tuyên bố của hắn làm cho muốn hộc máu ngã xuống đất không dậy nổi luôn, một người luôn khi dễ ta hơn mười năm, đột nhiên mở miệng nói yêu thích ta, ta thật không thể tin được.” Minh Hi Ca một bộ “lòng còn sợ hãi”.
“Ngươi nói cái gì?” Hứa Chí Ngạn thất thanh truy vấn, “Có loại nam sinh như thế sao? Thích nàng sẽ khi dễ nàng? Nào có ai mạc danh kỳ diệu như vậy a?”
“Nga, nghe ngươi nói vậy, ngươi đang ở đây ngươi lão gia còn rất thưởng thủ , ta còn nghĩ một nam nhân bà (1) như ngươi hẳn là không ai thích mới đúng.” Sở Lâm Phong nói.
“Ngươi đi chết đi, người thích ta hả, nhiều lắm nga, hừ hừ, đừng tưởng rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta đây chỉ là thương hại ngươi thôi, không có nói thích ngươi đâu!” Minh Hi Ca khinh bỉ nói.
Mà Hứa Nhã Nghiên cũng không nghe lọt lời khắc khẩu của bọn họ vào tai, nàng nhìn vậy đối với vội vã đi ở các nàng phía trước bóng dáng, trên mặt lộ ra nét giật mình xen một chút lo lắng.
Tạ Thư Dật mang nàng tới phòng y tế rửa sạch miệng vết thương một chút, sau đó thuận tiện đưa nàng đến chỗ khoa dự bị đại học của nàng.
“Này, bây giờ là ở Năm Châu, không phải Thần Phong, cạnh tranh một chút! Nếu để cho tôi mất mặt thì… cô tự chịu lấy!” Tạ Thư Dật nói.
“Tôi biết rồi.” Tạ Hải Nhạc trả lời qua loa.
Ai, đây mới là mặt thật của hắn, cái gì đều phải lai quản nàng! Ai, thật là phiền muốn chết.
Khi Tạ Hải Nhạc tìm được phòng học của mình, Hứa Nhã Nghiên đã ngồi đó ngoắc ngoắc nàng, nàng vội vàng đi lại chỗ Nhã Nghiên, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tất cả mọi người là học sinh mới, nhưng Hứa Nhã Nghiên và Hải Nhạc đặc biệt nổi bật, ánh mắt lũ bạn cùng lớp không khỏi chuyển đến trên người các nàng, Hải Nhạc đành phải cúi đầu xuống, mà Nhã Nghiên tắc sang sảng chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, mình là Hứa Nhã Nghiên, bạn này là Tạ Hải nhạc, hai người bọn mình cùng là đồng học từ Thần Phong qua.”
Đang ở phía sau, cửa phòng học bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn sải bước đi tới, chỉ thấy hắn cầm thước dạy học và giáo án ba bước thành hai bước đi lên bục giảng.
Hắn nhìn chung quanh một chút dưới giảng đài mặt, cười cười mở miệng: “Chào các em, đầu tiên để thầy tự giới thiệu, thầy tên là Thích Hán Lương, thầy là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Ngữ văn của các em, các em là học sinh mới, thầy là giáo viên mới, chúng ta mới mới hợp tác, cùng phát triển!”
Thích Hán Lương? Tên này hình như nghe qua ở đâu a? Hải Nhạc không nhịn được hồ nghi ngẩng đầu lên.
***
(1) Nam nhân bà : tomboy.
/269
|