Không thể hiểu nổi hắn, nhưng mà, có vẻ như cho tới bây giờ nàng vốn chưa từng muốn hiểu hắn.
Tạ Hải Nhạc thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, Hứa Nhã Nghiên xốc lều lên, cười với Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, bạn có muốn ra ngoài sưởi ấm không? Mình rất sợ đến lúc đó bạn sẽ bị cảm đó.”
Hải Nhạc lắc lắc đầu: “Mình sẽ không, từ nhỏ mình rất ít cảm mạo.”
Kỳ thật nàng vẫn cảm thấy cả người đang rét run, “Nhưng mà đi ra ngoài ấm áp một chút vẫn tốt hơn.” Hứa Nhã Nghiên nói, “Tóc bạn cũng bị ẩm ướt, đi ra ngoài đi, bọn họ đang làm đồ ăn.”
“Nhưng mà, mình không có quần áo để thay, mình chỉ mang theo một bộ áo ngủ mặc buổi tối thôi.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu, mặc đồ ngủ đi ra ngoài đi, khoác chăn lông lên người là được.” Hứa Nhã Nghiên nói.
“Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.
Nàng mặc áo ngủ, chui ra lều trại, lúc đứng lên một trận mê muội, Hứa Nhã Nghiên đỡ nàng.
Hai người đến bên đống lửa đã nổi to, Hải Nhạc ngồi xuống, nhìn bọn họ đang bận rộn.
“Mình thật không ngờ, bọn họ lại biết đánh lửa, biết nấu ăn, còn có thể xào rau.” Hải Nhạc kinh ngạc.
“Nam nhân trong tứ đại gia tộc, từ nhỏ trừ nữ công, cái gì cũng đều phải học tập, từ nhỏ mình đã bị bọn họ mang ra ngoài ăn cơm dã ngoại với hành quân dã ngoại, đây là hoạt động ngoài trời mà bọn họ thích nhất, coi vậy chứ, trong nấu ăn bốn người bọn họ đều có món sở trường đấy.” Nhã Nghiên cười nói.
“Nhưng mà, ở nhà mình cũng chưa từng thấy Tạ Thư Dật làm cơm.” Hải Nhạc nói.
Đến phiên Nhã Nghiên kinh ngạc: “Bạn gọi thẳng tên anh ấy?”
Hải Nhạc mới ý thức được mình lỡ lời, đành phải nói: “Mình rất ít khi gọi anh ấy là ca ca, bình thường hai người bọn mình đều gọi thẳng tên nhau.” Lại cười nói với Nhã Nghiên, “Mình với anh ấy, bạn cũng biết, anh ta cũng không phải ca ca ruột của mình, hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã chán ghét mình, cũng không cho mình gọi hắn là ca ca.”
“Thật không?” Nhã Nghiên hơi đăm chiêu nhìn Hải Nhạc, lại nhìn TạThư Dật đang nhặt rau cách đó không xa.
“Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã bị không ít người huấn luyện, cho nên, bọn họ cái gì cũng phải biết, như vậy mới có thể lãnh đạo gia tộc của mình, đây là tổ huấn của tứ đại gia tộc.” Nhã Nghiên kéo đề tài về đến chính đề.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc mới phát hiện thì ra mình chẳng hiểu gì về tứ đại gia tộc như vậy, bao gồm cả Tạ Thư Dật.
Hiểu biết về Tạ Thư Dật, chỉ giới hạn ở hắn hỉ nộ vô thường, càng thích lấy khi dễ nàng làm vui, hơn nữa, cuộc sống vô cùng phóng đãng, nàng cứ cho là như vậy, hiểu biết về hắn, cũng chỉ dừng lại ở vẻn vẹn nhiêu đó.
Nàng không khỏi dừng mắt lại ở trên người Tạ Thư Dật, lúc này, hắn đang cùng Long Đế Uy đang nói gì đó, trên mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng, cũng có nét anh tuấn không nói nên lời.
Đồng thời, Tạ Thư Dật như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay mặt về phía bên này, Tạ Hải Nhạc nhanh chóng cúi đầu.
Tạ Hải Nhạc thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, Hứa Nhã Nghiên xốc lều lên, cười với Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, bạn có muốn ra ngoài sưởi ấm không? Mình rất sợ đến lúc đó bạn sẽ bị cảm đó.”
Hải Nhạc lắc lắc đầu: “Mình sẽ không, từ nhỏ mình rất ít cảm mạo.”
Kỳ thật nàng vẫn cảm thấy cả người đang rét run, “Nhưng mà đi ra ngoài ấm áp một chút vẫn tốt hơn.” Hứa Nhã Nghiên nói, “Tóc bạn cũng bị ẩm ướt, đi ra ngoài đi, bọn họ đang làm đồ ăn.”
“Nhưng mà, mình không có quần áo để thay, mình chỉ mang theo một bộ áo ngủ mặc buổi tối thôi.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu, mặc đồ ngủ đi ra ngoài đi, khoác chăn lông lên người là được.” Hứa Nhã Nghiên nói.
“Ân.” Hải Nhạc gật gật đầu.
Nàng mặc áo ngủ, chui ra lều trại, lúc đứng lên một trận mê muội, Hứa Nhã Nghiên đỡ nàng.
Hai người đến bên đống lửa đã nổi to, Hải Nhạc ngồi xuống, nhìn bọn họ đang bận rộn.
“Mình thật không ngờ, bọn họ lại biết đánh lửa, biết nấu ăn, còn có thể xào rau.” Hải Nhạc kinh ngạc.
“Nam nhân trong tứ đại gia tộc, từ nhỏ trừ nữ công, cái gì cũng đều phải học tập, từ nhỏ mình đã bị bọn họ mang ra ngoài ăn cơm dã ngoại với hành quân dã ngoại, đây là hoạt động ngoài trời mà bọn họ thích nhất, coi vậy chứ, trong nấu ăn bốn người bọn họ đều có món sở trường đấy.” Nhã Nghiên cười nói.
“Nhưng mà, ở nhà mình cũng chưa từng thấy Tạ Thư Dật làm cơm.” Hải Nhạc nói.
Đến phiên Nhã Nghiên kinh ngạc: “Bạn gọi thẳng tên anh ấy?”
Hải Nhạc mới ý thức được mình lỡ lời, đành phải nói: “Mình rất ít khi gọi anh ấy là ca ca, bình thường hai người bọn mình đều gọi thẳng tên nhau.” Lại cười nói với Nhã Nghiên, “Mình với anh ấy, bạn cũng biết, anh ta cũng không phải ca ca ruột của mình, hơn nữa, từ nhỏ anh ta đã chán ghét mình, cũng không cho mình gọi hắn là ca ca.”
“Thật không?” Nhã Nghiên hơi đăm chiêu nhìn Hải Nhạc, lại nhìn TạThư Dật đang nhặt rau cách đó không xa.
“Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã bị không ít người huấn luyện, cho nên, bọn họ cái gì cũng phải biết, như vậy mới có thể lãnh đạo gia tộc của mình, đây là tổ huấn của tứ đại gia tộc.” Nhã Nghiên kéo đề tài về đến chính đề.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc mới phát hiện thì ra mình chẳng hiểu gì về tứ đại gia tộc như vậy, bao gồm cả Tạ Thư Dật.
Hiểu biết về Tạ Thư Dật, chỉ giới hạn ở hắn hỉ nộ vô thường, càng thích lấy khi dễ nàng làm vui, hơn nữa, cuộc sống vô cùng phóng đãng, nàng cứ cho là như vậy, hiểu biết về hắn, cũng chỉ dừng lại ở vẻn vẹn nhiêu đó.
Nàng không khỏi dừng mắt lại ở trên người Tạ Thư Dật, lúc này, hắn đang cùng Long Đế Uy đang nói gì đó, trên mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng, cũng có nét anh tuấn không nói nên lời.
Đồng thời, Tạ Thư Dật như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay mặt về phía bên này, Tạ Hải Nhạc nhanh chóng cúi đầu.
/269
|