Mặc kệ hắn đối với nàng như thế nào, nàng đều làm một bộ nửa sống nửa chết, giống hệt như một con rối gỗ! Chết tiệt, ngày nào đó thế nào hắn cũng phải xé cái mặt nạ đó ra, vạch rõ tính tình chân thật của nàng.
Nàng nghĩ mình là ai? Nàng thực sự nghĩ mình là tiểu thư trong miệng những người hầu kia sao? Hừ hừ, trong mắt Tạ Thư Dật hắn, nàng không phải bất cứ thứ gì, chỉ là một món đồ chơi của hắn, một khối đồ chơi là con người bằng xương bằng thịt, hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy! Mà không, mới vừa rồi không phải là nàng ta không có phản kháng hắn sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn theo lời hắn mà làm sao?
Nhưng vì sao nàng ta không phản kháng lại làm cho hắn nổi trận lôi đình chứ?
Baby yêu quý, sao cô có thể chọc tôi tức giận chứ? Chẳng lẽ cô còn không biết chọc tôi tức giận sẽ có kết quả gì sao?
Tạ Thư Dật lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay một cái, kính cái cửa sổ tối om kia, lại đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
“Ba tôi ngày mai trở về, cô có muốn cùng tôi đi đón máy bay không? Cũng tốt, có thể biểu hiện chúng ta huynh muội tình thâm một chút.” Tạ Thư Dật uống một ngụm sữa, nói với Tạ Hải Nhạc đang cúi đầu yên lặng ăn điểm tâm phía bên kia.
Hải Nhạc ngẩng đầu, nói: “Tôi không đi, một mình anh đi là được rồi.”
“Ở trước mặt tôi, cô có thể tự do nói không thế sao?” Tạ Thư Dật để đũa xuống, chậm rãi nói.
Tạ Hải Nhạc nắm thật chặt đôi đũa, ngẩng đầu, nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật cười cười, đứng lên cầm ly sữa trong tay, nói: “Tôi nghĩ, ly sữa này nếu hắt lên trên mặt của cô, vừa dưỡng nhan lại làm đẹp, rất không tồi đâu nha, cô có muốn thử một chút hay không? Nhưng không được né tránh a, cô phải biết rằng nếu cô trốn hậu quả…”
“Tôi đi.” Hải Nhạc phun ra hai chữ.
“Tốt lắm.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, đem sữa uống một hơi cạn sạch.
“Ăn nhanh chút, tôi không có kiên nhẫn chờ cô.” Hắn thô lỗ nói.
Hải Nhạc sớm đã không còn khẩu vị, nhưng mà, lại không dám ở trước mặt hắn nói mình no rồi, thấy hắn nói như vậy, nàng đứng lên đi đến mép ghế sô pha, cầm lấy túi sách sớm đã đặt sẵn, yên lặng đi ra ngoài.
Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên nói: “Em gái yêu dấu, tôi mới phát hiện thân hình của em đã vậy còn quá nóng bỏng, đồng phục khó coi như vậy, mặc trên người em lại quá đẹp như thế, tôi đang suy nghĩ, nếu em mặc lên trang phục hầu gái này, hay đồng phục y tá, thì sẽ ra phong tình biết mấy nhỉ?”
Hải Nhạc cả người chấn động, hắn trước kia chưa từng nói về thân hình của nàng, lần này đột nhiên nhắc tới, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu cực kì khiêu khích này, làm cả người nàng đều nổi lên một thảm da gà, trong đầu hắn lại đang có chủ ý gì đây?
Nàng nghĩ mình là ai? Nàng thực sự nghĩ mình là tiểu thư trong miệng những người hầu kia sao? Hừ hừ, trong mắt Tạ Thư Dật hắn, nàng không phải bất cứ thứ gì, chỉ là một món đồ chơi của hắn, một khối đồ chơi là con người bằng xương bằng thịt, hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy! Mà không, mới vừa rồi không phải là nàng ta không có phản kháng hắn sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn theo lời hắn mà làm sao?
Nhưng vì sao nàng ta không phản kháng lại làm cho hắn nổi trận lôi đình chứ?
Baby yêu quý, sao cô có thể chọc tôi tức giận chứ? Chẳng lẽ cô còn không biết chọc tôi tức giận sẽ có kết quả gì sao?
Tạ Thư Dật lay nhẹ ly rượu đỏ trong tay một cái, kính cái cửa sổ tối om kia, lại đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
“Ba tôi ngày mai trở về, cô có muốn cùng tôi đi đón máy bay không? Cũng tốt, có thể biểu hiện chúng ta huynh muội tình thâm một chút.” Tạ Thư Dật uống một ngụm sữa, nói với Tạ Hải Nhạc đang cúi đầu yên lặng ăn điểm tâm phía bên kia.
Hải Nhạc ngẩng đầu, nói: “Tôi không đi, một mình anh đi là được rồi.”
“Ở trước mặt tôi, cô có thể tự do nói không thế sao?” Tạ Thư Dật để đũa xuống, chậm rãi nói.
Tạ Hải Nhạc nắm thật chặt đôi đũa, ngẩng đầu, nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật cười cười, đứng lên cầm ly sữa trong tay, nói: “Tôi nghĩ, ly sữa này nếu hắt lên trên mặt của cô, vừa dưỡng nhan lại làm đẹp, rất không tồi đâu nha, cô có muốn thử một chút hay không? Nhưng không được né tránh a, cô phải biết rằng nếu cô trốn hậu quả…”
“Tôi đi.” Hải Nhạc phun ra hai chữ.
“Tốt lắm.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, đem sữa uống một hơi cạn sạch.
“Ăn nhanh chút, tôi không có kiên nhẫn chờ cô.” Hắn thô lỗ nói.
Hải Nhạc sớm đã không còn khẩu vị, nhưng mà, lại không dám ở trước mặt hắn nói mình no rồi, thấy hắn nói như vậy, nàng đứng lên đi đến mép ghế sô pha, cầm lấy túi sách sớm đã đặt sẵn, yên lặng đi ra ngoài.
Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên nói: “Em gái yêu dấu, tôi mới phát hiện thân hình của em đã vậy còn quá nóng bỏng, đồng phục khó coi như vậy, mặc trên người em lại quá đẹp như thế, tôi đang suy nghĩ, nếu em mặc lên trang phục hầu gái này, hay đồng phục y tá, thì sẽ ra phong tình biết mấy nhỉ?”
Hải Nhạc cả người chấn động, hắn trước kia chưa từng nói về thân hình của nàng, lần này đột nhiên nhắc tới, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu cực kì khiêu khích này, làm cả người nàng đều nổi lên một thảm da gà, trong đầu hắn lại đang có chủ ý gì đây?
/269
|